Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 43: Xử Tử (2)

Ăn Hành Tại Dị Giới

43 Chương 43: Xử tử (2)

Trời nắng chang chang, mấy dân đen xem buổi hành quyết cứ nghĩ xoẹt một cái là xong. Họ đến hóng hớt để có chuyện bàn tán cho vui cửa vui nhà, hoặc có cớ để la cà ngoài quán nước tám chuyện. Còn những võ giả, thế lực của các gia tộc it khi lo mấy chuyện như này.

Song vừa nãy lại nghe được chuyện hay ho đó chứ, không uổng mất công ngồi nghe ngóng cả buổi sáng. Ai mà biết thành chủ lại co con gái, mà vì sao thành chủ lại cấm túc tiểu thư trong phủ không cho con ra ngoài chứ. Giờ thì hay rồi, tiểu thư bị trầm cảm nên suy nghĩ không thông làm chuyện bậy bạ đến nỗi có em bé với gã tội nhân kia. Vì lý do nào đó mà Thành Chủ đem gã ra ngoài pháp trường xử tử.

Một lúc sau, một cô gái đeo khăn che mặt, dáng người yêu kiều, thướt tha đi tới. Theo sau là một cô người hầu. Hai người đến chỗ Thành chủ chào hỏi, trông họ có vẻ thân thiết càng khẳng định lời nói của tội nhân không sai. Đám người bên dưới xì xào:

- Ngươi xem, kia là thành chủ phu nhân hay là con gái của người?

Một gã mặt bầu bĩnh quệt mũi đáp

- Chắc là con gái, còn trẻ thế cơ mà. Còn vị phu nhân thì ta đã thoáng thấy mặt qua đôi lần rất mỹ mạo luôn ăn mặc hở hênh trông thích mắt lắm, tiếc là lần này không có tới.

- , Thiết nghĩ người cũng đâu đến nỗi tệ chứ nhỉ, sao con gái thành chủ lại che mất dung nhan.

- Ta nghĩ là không còn mặt mũi ấy chứ, đường đường là một tiểu thư khuê các trong Phủ Thành Chủ lại bị một thằng vô danh cho dính chưởng thử hỏi có dám phơi mặt ra không

- Như ngươi nói thì đây là chuyện trong nhà người ta rồi, Thành Chủ tùy ý xử đẹp chúng là được rồi, đâu nhất thiết phải làm rùm beng lên như vậy

...

Trên pháp trường, Thành chủ nhìn nữ nhân mới đến trông khá vừa ý. Khóe miệng thoáng nhếch lên. Ông nói lớn

- Con gái ngoan! con nhìn cho kỹ, nói cho mọi người biết con và hắn có chuyện gì?

Nữ nhân nhẹ nhàng đi tới, quét ánh mắt lạnh lùng qua hai người Lưu Phong và Nhất Dâm hòa thượng, cử chỉ nhẹ nhàng khẽ xoay người thưa chuyện với Thành chủ

- Bẩm thành chủ đại nhân, Hai người này vài hôm trước quả thực đã xông vào Phu làm loạn, nhưng chuyện hắn và con căn bản không xảy ra đều là do hắn đặt điều mà ra.

Lưu Phong nghe vậy thì nói xen vào một cách bất lịch sự

- Đó là đương nhiên? ngươi làm sao dám thừa nhận chuyện ta vào khuê phòng ngươi nghịch ngơm chứ?

Nữ nhân đưa tay kéo tấm khăn che mặt, mây tan đi lộ ra ánh hào quang, Khuôn mặt nữ nhân hiện ra một vẻ đẹp sắc nước, hương trời. nhìn dáng người ai cũng tin đây là tuyệt thế giai nhân. khi nhìn thấy mặt thì họ đã hiểu vì sao thành chủ lại phải dấu người đi.

Không chỉ đám người ở dưới mà ngay cả Lưu Phong cũng đờ đẫn. Nữ nhân trước mặt và nữ nhân mà hắn ức hiếp không phải cùng một người, trong đầu hắn lại vang trong đầu mà thành chủ đã nói" Con gái rồi cũng là con nhà người ta, lão không bao giờ để nó làm ảnh hưởng đến thể diện của lão" Nhìn tình huống hiện giờ, hắn đã hiểu chuyện gì xảy ra, Thành chủ tìm một người khác thế chân cho con gái của mình, vì lâu nay không ai nhìn thấy tiểu thư ra sao nên chuyện đó dễ như ăn kẹo. Lão cố ý đem chuyện trong nhà bày ra cho thiên hạ bàn tán chắc hẳn phải có chuẩn bị từ trước.

Nữ nhân lạnh lùng nói, khóe miệng khẽ cong lên đầy vẻ đắc ý

- Chúng ta, có gặp nhau ư?

Lưu Phong như người lạc mất hồn phách, nói gì nữa đây khi mà Thành chủ đã tính cả rồi. giờ hắn mở miệng câu nào cũng vô ích. Nếu là tiểu thư trước đây còn có thế đối chất vài lượt nhưng đây lại là một người hoàn toàn khác, trông sắc sảo hơn nhiều. Bịa ra câu nào là sơ hở câu đấy.

Thành Chủ Đại nhân nhìn cô con gái của mình với vẻ hài lòng. Người này hoàn toàn khác với cô con gái mà ông làm thịt mấy hôm trước, nó không dễ dàng chịu sự đả kích. Hôm nay mặt mũi con gái ông bị đem ra xào nấu, tuy thực hư còn chìm trong mây mù nhưng không đến nỗi bị một thằng ranh làm mất hết thể diện. Đám người của mấy gia tộc sẽ không vì vậy mà ngồi im. Nhà nào muốn kết thân với ông thì sẽ nhanh chóng lấp đi vết nhơ này.

Nhìn Lưu Phong á khẩu trên cọc gỗ. Thành Chủ đại nhân biết hắn bị sock lắm chẳng dẻo miệng được nữa đâu, nên lập tức hạ lệnh.

-Hai tên tội nhân các người đêm hôm xông vào phủ Thành Chủ làm náo loạn, mưu đồ bất chính, nay bị tóm cổ lại buông lời xằng bậy, gây chuyện thị phi làm xấu hình tượng thành Chủ trong mắt mọi người. Nay ta tuyên bố xử tử thị chúng!

Thành Chủ đập bàn một cái để chốt câu lệnh.

- Người đâu, Trảm!

Lưu Phong cười như điên như dại, lần này hắn ngông không có điểm dừng. Tự tin quá mức mà không có cơ sở, bản tính dở dở ương ương làm người ta thấy ghét. Nên phút lìa đời chẳng có người đến thăm. Thế giới này cổ đại nhưng người không phải ngốc, hắn không thể tùy ý trêu trọc dẫn đến họa sát thân.

Đang mê man thì có giọng nói oai nghiêm từ phía đám người vọng tới

" Thành Chủ, xin hãy dừng tay"

Lưu gia chủ vọt tới như dính phải nước sôi, Lúc nguy cấp phóng chỉ lực ngăn thanh đao hạ xuống cổ Lưu Phong, Thây tình hình khó khăn qua đi, Ông chậm rãi tiến tới trước mặt Thành chủ đại nhân hành lễ.

- Thành chủ đại nhân, Tại hạ có điều muốn thỉnh cầu.

Thành Chủ đại nhân đưa tay vuốt chòm râu nhẵn nhụi của mình khẽ che đi nụ cười của mình. Ánh mắt điềm nhiên nhìn Lưu Tô.

- Lưu huynh có điều gì không vừa ý với cách làm của ta chăng?

Lưu tô kính cẩn đáp:

- bẩm thành chủ đại nhân, không dám dấu, người kia chính là khuyển tử Lưu Phong của tại hạ. Từ nhỏ đã điên điên khùng khùng người ở khu buôn bán ai cũng biết. Lần này lại đến tận phủ thành chủ gây họa là nó sai, mà cũng là do tại hạ quản giáo không nghiêm. Mong thành chủ đừng chấp vặt người như nó.

Thành chủ đại nhân ngồi trên ghé tựa che lọng, giả bộ ngạc nhiên

- Ổ... là khuyển tử nhà huynh sao? ui chao? hung danh của nó đúng là có thật. Nghĩ cũng buồn cho huynh, Hổ phụ lại sinh ra khuyển tử cũng chẳng vui vẻ gì... Có điều mặt mũi của bổn thành chủ không phải là đá lót đường cho con chó nhà huynh chà đạp...

Lưu Tô toát mồ hôi hột, ai chẳng biết thành Chủ là cường giả số một Bạch Vân thành, đến như trưởng bối đại gia tộc cũng còn không bằng. Lưu gia chủ cũng không ngoại lệ, đứng trước lời lẽ hăm dọa của Thành chủ Lưu Tô chỉ còn cách hạ mình.

-Tất nhiên, tất nhiên... người xem thị phần buôn bán ở cửa Tây tặng cho thành chủ 3 phần coi như quà bồi thường mối quan hệ, người thấy thế nào.

Thành Chủ nghe thấy thế có chút động tâm, ba phần của đại gia tộc như Lưu Gia đâu phải ít, thêm hai phần nữa là ngang ngửa với gia sản của gia tộc hạng Ba rồi. Lưu Tô đã hạ mình đến mức đó, giờ đay lão không đồng ý thì không coi người ta ra gì rồi. Thành chủ cười xuề xòa đi tới vỗ vai Lưu Tô thập phần thân thiết.

- Ấy... Lưu huynh quá lời rồi, con của huynh cũng là con của ta, nó mắc lỗi ta xử phạt cũng là bất đắc dĩ... Nay huynh đã đến tận đây hạ mình cầu xin vậy thì ta không đồng ý là không được rồi.

Rồi lão phất tay hô lớn

- Thả người!

Lưu Phong rưng rưng nước mắt, hắn nghĩ Lão gia cũng chán ghét hắn, nên tìm cách đẩy hắn khỏi Lưu gia, nhưng trong lúc hoạn nạn lại xuất hiện như đấng cứu thế. Gã nghẹn ứ không nói được câu nào, đưa bàn tay chỉ sang phía Nhất Dâm đại sư.

Thành Chủ thấy vậy liền xen vào

- Lưu Huynh, mang con của huynh về nhà đi, ở lại chỗ này không tốt đâu.

Nhất Dâm đại sư mắt nhắm nghiền nói bâng quơ

- Tiểu Tử, không phải lo cho lão... là do lão thấy ngươi khù khờ, dễ dụ nên xúi ngươi làm bậy. Nên làm liên lụy đến cả nhà ngươi, mong ngươi hãy bỏ qua cho lão.

Lưu Phong quỳ rụp xuống.

- Sư Phụ!

Nhất Dâm đại sư nở nụ cười hiền từ

- Ngươi về đi... Nhớ luyện tập cho tốt... ta ở dưới cũng mãn nguyện rồi.

Thành chủ thét lớn " Trảm Trảm trảm..." lão lại truyền nội công như muốn nhấn mạnh vào người của Lưu Tô. Giọng nói vang rền như sấm giữa trời quang, Thanh đại đao sáng loáng lóe lên trong không trung kết thúc cuộc đời một tên dâm tặc. Máu phụt lên thành tia, Chiếc đầu trọc rơi xuống sàn gỗ lăn lông lốc.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.