Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 40: Thành Chủ Đại Nhân

Ăn Hành Tại Dị Giới

40 Chương 40: Thành Chủ đại nhân

Lưu Phong mặc kệ Nhất Dâm đại sư chửi rủa sau lưng, Hắn lạnh lùng ra ngoài bàn thực hiện mấy bài tập bổ trợ kỹ thủ pháp dâm dê mà đại sư vừa truyện thụ. Hắn thích thú lắm luyện tập một lèo đến tận bữa ăn.

"Cạch"

Vân Hồng đi tới đặt khay thức ăn còn nóng hổi nghi ngút, dù buổi sáng có ấm ức với Lưu Phong, song sắc mặt Vân Hồng lại hiện rõ lạc quan thậm chí còn cười nói với Lưu Phong. Chứng tỏ nàng đã sợ hắn rồi thì phải, Lưu Phong thầm khen ngợi sự thức thời của Vân Hồng

- Trông có nhiều món ngon đấy, ngươi làm rất tốt? Nhưng có thực sự là dở trò không đấy, lần này ngươi cho tiểu thư dùng trước đi.

Vân Hồng mỉm cười rạng rỡ

- Được thôi.

Dứt lời cô đưa cả khay sang chỗ của Tiểu Thư bên cửa sổ, hai người nhìn Lưu Phong rồi cười ẩn ý, rồi như sợ bị phát hiện cả hai quay mặt vào vách tường cười tủm tỉm.

Nhìn cô Tiểu Thư an ngon lành với vẻ mặt hạnh phúc, tấm tắc khen ngon làm Lưu Phong nuốt nước miếng, lòng gã chợt sinh nghi " Quái lạ! hôm nay con ả người hầu có chuyện gì thế nhỉ? tự nhiên lại mang đồ ăn ngon , nhìn ăn uống thế kia chắc không phải hạ độc rồi" Hơi tức giận một chút vì miếng ngon Lưu Phong hầm hầm quát:

- Thôi... cho ăn vậy thôi, tiểu thư nhà cô ăn nhiều sẽ mập đấy... mau qua bên kia hầu hạ lão hòa thượng đi.

Vân Hồng nhởn nhơ vui vẻ đáp

- Được thôi!

Rồi lão hòa thượng được nàng đút thức ăn nhiệt tình, tuy từng bị hạ độc nhưng Nhất Dâm hòa thượng thực sự đói, thấy tiểu thư ăn rồi thì lão cũng chẳng để tâm thêm làm gì nữa.

Nhìn cái khay thức ăn vơi gần hết, Lưu Phong tiếc lắm, sắc mặt trông rất khó coi, Lưu Phong hỏi:

- Này hôm nay trông ngươi lạ lắm, rốt cuộc ngươi có mưu đồ gì chơi xỏ ta và lão hòa thượng phải không?

Vân Hồng hồn nhiên đáp

- Đâu có, tự nhiên ta nghĩ thông suốt, một tỳ nữ nhỏ bé thì cần gì ôm việc vào mình cơ chứ? ta cứ nhắm mắt làm ngơ, làm việc như mọi ngày thôi. Nếu bị tra hỏi thì cứ nói bị ép buộc, có đánh cũng vài đòn là hết thôi mà.

Lưu Phong gật đầu

- Ngươi nói cũng có lý, nghĩ nhiều làm gì cho mệt người... thôi đem đồ ăn qua đây đi ta đói rồi...

Vân Hồng vội đưa khay đi tới chỗ Lưu Phong, cố nặn nụ cười bất đắc dĩ, Hạ Diễm và hòa thượng nhịn đói lâu ngày nên lúc nãy ăn thật lực, con gà luộc chỉ còn trơ xương ra đấy, Lưu Phong ngồi ghế đưa tay chống mặt thở dài, gã chép miệng tiếc rẻ

- Thế này thì ăn cái gì nữa? thôi mang ra đi bữa này ta không ăn cũng được.?

Vân Hồng đi rồi Lưu Phong vội quay sang chỗ đại sư hỏi han

- sư phụ ! người cảm thấy trong người có chỗ nào không khỏe không?

Nhất sư đại dâm mồm còn nha chóp chép, vẻ mặt trông rất hưởng thụ

- Aiz ta làm gì có đệ tử mất dạy như ngươi... không thấy mặt của ngươi ta thấy khỏe lắm, lâu lắm mới lại được ăn ngon như vậy.

- Sư phụ nói thế mất hết quan điểm, con phải trói người lại để có cớ bảo cô người hầu chăm bẵm sư phụ chứ?

- Vậy hả... thế lão cảm ơn tiểu tử ngươi nhá... no da bụng trùng da mắt, phiền ngươi tránh ra để ta làm một giấc?

Lưu Phong nhăn mặt" hóa ra mình đa nghi quá, cứ nghĩ ả người hầu tính kế, đệch làm mất bữa trưa ngon lành rồi", Lưu Phong xoa bụng của mình lặng lẽ về khu vực của mình nằm nghỉ để quên đi cái bụng.

...

Đang thiu thiu ngủ thì có giọng nói trầm vang lên từ bên ngoài,

- Diễm nhi....Diễm nhi.... là phụ thân đây? ta có chuyện cần bàn với con... Diễm nhi... mở cửa ra nào...

Lưu Phong hốt hoảng ngồi dậy, hắn nhìn trái, rồi nhìn phải, Cả Tiểu Thư và Lão hòa thượng đều ngủ say ngáy o o không biết gì. Gã chạy tới lay lão hòa thượng

- Sư phụ... sự phụ... dậy đi có người tới bắt chúng ta kìa...đại sư...đại sư...

Hắn lay thêm vài cái song đại sư vẫn nằm chổng dái ra đấy. Lưu Phong không thèm bận tâm nữa, hắn cũng chỉ lo cho lão hòa thượng được đến thế, lão không dậy vậy thì Lưu Phong cũng chỉ đành cắt đứt mối duyên sư đồ từ đây.

- Diễm nhi... Diễm nhi ... con có ở bên trong đấy chứ,... có nghe ta nói hay không?

Lưu Phọng chạy lại chỗ cửa sổ lay người cô tiểu thư.

- Dậy đi... đồ con heo...dậy đi... cha ngươi đến tìm kìa.

Lưu Phong đưa tay bóp mông, bóp vếp các thứ, lén mở đôi mắt nàng ra. Lưu Phong chột dạ

" Thôi ăn lone rồi... Con ả người hầu đánh thuốc mê vào đồ ăn, rồi đi báo thành chủ đây mà?"

Mở toan cánh cửa Lưu Phong chuẩn bị nhảy ra ngoài thì có thú gì đó chặn lại, làm hắn không thể mở cánh cửa ra được. Ngoảnh sang phía cửa chính, Lưu Phong đưa tay dụi mắt tưởng mình nhìn lầm. Chốt cửa tự động di chuyển như có ma lực kéo nó đi vậy.

Cửa mở ánh sáng chói rọi vào căn phòng, Một người đàn ông cao lớn mặt dài, trường bào phập phồng trong không trung tăng thêm khí thế hùng dũng, râu để chỏm nhìn rất giống mấy gã dâm dê giả danh tri thức. Mắt sáng mày thon phóng nhãn quang về phía cửa sổ. Vẻ mặt hầm hầm nhìn Lưu Phong

-Gan to thật ! Biết ta đến mà vẫn dám ở lại!

Lưu Phong cười đáp

- Hề hề... thành chủ đại nhân, ông khéo đùa, sai người chặn cửa sổ làm sao tôi ra được.

Thành chủ cười lớn

- Ha ha ha... Làm ngươi sợ bĩnh ra quần rồi phải không? ngại quá... ngại quá... nhưng dám khi dễ con gái bé bỏng, Thành chủ ta không để ngươi sống mà rời khỏi đây đâu...

Lưu Phong biết mình rơi vào thế bí, nhưng không phải là tuyệt cảnh, hắn còn có con bài bảo mệnh bên cạnh cơ mà... Lưu Phong phóng ánh mắt dâm dê nhìn Thành Chủ

- Hây za... thành chủ đại nhân à? ông thực là xấu tính quá đi... Có con gái xinh như vậy mà cứ dấu diếm bàn dân thiên hạ, nói thật đi ông định nuôi lớn rồi thịt nàng ấy phải không? hề hề... tôi biết tỏng rồi nhé.

Thành Chủ nghiêm mặt thét lớn, hơi thở của ông mạnh tựa vũ bão thổi tung rèm che trong phòng

- An nói hàm hồ!

Lưu Phong bị hơi thở làm cho tóc tai dựng đứng, hắn nở nụ cười đưa tay ôm lấy con gái thành chủ thuận thế bóp mảng thịt mềm trước mặt Thành chủ

- Bĩnh tĩnh nào đại nhân... con gái cưng của ông đang nằm tay tôi đấy nhé, ông mà manh động là tôi làm tới luôn đó nhé.... khà khà....Định lực của tôi kém lắm mà tiểu thư lại quá đỗi xinh đẹp làm đôi tay của tôi bị thôi miên, nó cứ bóp lung tung ý...

Thành chủ cứng người, đôi lông mày dựng ngược phóng nhãn quang về phía Lưu Phong, cả người toát ra một loại uy áp khiến người khác nín thở không thông. Đây chính là khí thế của cường giả, nên biết ông là Thành chủ của Bạch Vân Thành, bãn lĩnh cao cường không ai không biết, các đại gia tộc còn phải khom mình cầu thân ông còn đang suy tính. Vậy mà thằng ranh này dám trêu trọc uy danh của ông...

- Hay lắm... ngươi dám uy hiếp bổn Thành chủ.... Có điều dùng con gái ta làm vật thí thì ngươi đi nhầm nước cờ rồi đấy.

Lưu Phong nửa tin nửa ngờ

- Hùm dữ không ăn thịt con, ông nói thế để khích tôi chứ gì.... thế thì ông cũng lầm to rồi, tôi không dễ buông tha vậy đâu.

Y phục Thành chủ thổi phập phồng, một luồng khí màu tím chạy xoay quanh cánh tay của ông

- Con gái rồi cũng là dâu nhà người ta, ngươi nghĩ ta sẽ vì sự an nguy của nó mà đề một xàm nhân như ngươi chà đạp lên Mặt mũi của ta sao?

Lưu Phong nhếch mép

- Hề hề... Đừng hòng dấu tôi, tôi biết vụ con gái ông sắp lấy Tử Quân, hôn ước giữa hai bên đâu phải chuyện đùa, ông giết con gái thì lấy ai làm cô dâu đây khà khà... tưởng tôi ngốc lắm sao. Ông sẽ không dám ra tay đâu.

Thành Chủ lạnh lùng nói

- Đầu óc nông cạn, Ngươi không biết Tử Quân đi lầu xanh chơi gái bị một gã dở hơi ám toán, trúng độc xà hiện đang sống dở chết dở hôn sự khó thành, giờ ta giết con gái rồi tung tin Tiểu thư vì đau buồn mà xa lìa nhân gian, được tiếng chung tình. Ngô gia vì muốn lấy le với ta đâu thể bỏ qua chuyện này như thế, chưa biết chừng đối đãi với ta còn tốt hơn ấy chứ.

Lưu Phong thở dốc

- Ồ , vãi lone thật! Không ngờ ông độc đến thế.

- Vô độc bất trượng phu, ngươi nghĩ thành chủ ai cũng làm được hay sao? nhưng nói gì cũng muộn rồi... trò chơi kết thúc tại đây

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.