Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 39: Truyền Đạo

Ăn Hành Tại Dị Giới

39 Chương 39: Truyền đạo

Lời nói nhẹ nhàng trầm ấm, đôi mắt Hạ Diễm ẩm ướt lóng lánh tựa những vì sao trên bầu trời đêm. Vài lọn tóc mai rối bời vương trên đôi má kéo dài xuống trước ngực trần, làm mấy gã nam nhân trông thấy chỉ muốn vồ tới chở che cho thân thể mong manh dễ vỡ của nàng.

///

Lưu Phong đỡ đẫn hồi lâu suy tính ghê lắm, gã xoay người ngoe nguẩy ngón chỏ tỏ ý không vừa lòng.

-No No... Không thả đâu, tiểu thư chịu khó thêm thời gian đi. Nếu thấy ngứa chỗ nào thì ta cũng rảnh tay mà gãi hộ cho cô mà.

- Vô sỉ!

Vân Hồng bột miệng thốt thành tiếng, cúi đầu chào cô tiểu thư rồi vội vã rời khỏi phòng vì không chịu nổi bản mặt đáng ghét của Lưu Phong, chỉ khổ cho tiểu thư dù không ưa nhưng chẳng thể thoát khỏi phòng của chính mình. Nàng đã bỏ thân phận tôn quý hạ mình xuống cầu xin mà gã dở hơi tưởng ngốc lại chẳng ngốc tý nào.

Lưu Phong nhìn cô nàng nổi giận thì cười đắc chí , nhưng cái cô tiểu thư thì mặt lạnh như tờ chẳng có chút xúc cảm gì.

- Ta nói thật, người khác thì ta không nói, nhưng nhìn cái bản mặt của cô là ta méo muốn thả rồi. Ngươi đâu mà vô cảm, mặt cứ như đưa đám giả bộ thanh cao. Ta rất không thuận mắt với những người không sống thật như vậy.

Hạ Diễm nhìn hắn lạnh nhạt nói

- Ta không sống thật ư? vậy ngươi muốn thế nào mới thả ta ra?

Lưu Phong đưa bàn tay vuốt ve mái tóc của Hạ Diễm, hắn chậm rãi nâng chiếc cằm nhỏ của nàng lên ngắm nghía vẻ đăm chiêu, hắn ra vẻ nghiêm túc

- Khi nào tiểu thư mọc râu ta sẽ thả người?... há há há...

Lưu Phong trợn mắt cười phá lên. trong khi Hạ Diễm cúi gằm mặt xuống, nói như vậy chứng tỏ tên điên này không có ý định buông tha cho nàng. Tốt nhất nên im lặng đợi Thành Chủ qua lại chỗ này thôi, Vân Hồng hồi nãy có nói, lão gia bận công vụ nên hôm nay mới đến được. Vốn định ra mặt nói đỡ cho hai gã bớt tội nào ngờ tên điên kia không biết tốt xấu.

Lưu Phong đưa mấy chiếc bánh ngọt với ấm trà ra chỗ Nhất Dâm đại sư, Vân Hồng mượn cớ tức giận bỏ ra ngoài, nên việc cho lão ăn sáng phải tới tay Lưu Phong, hắn ăn hai cái lại cho đại sư một cái. Hắn đâu muốn vậy nhưng phải có người cạnh tranh trì lão hòa thượng mới thức thời mà ăn nhanh nuốt vội chứ.

-Tiểu tử, chúng ta cùng hội cùng thuyền ngươi nới dây trói cho ta đi nào? lão nằm ì một chỗ thế này mệt mỏi lắm rồi.

Lưu Phong nuốt vội miếng bánh cười khẩy:

- Lão đùa ta đấy à? ta chỉ nghe có không được ngủ mới mệt, còn lão tuổi già sức yếu nằm cho khỏe người sao lại mệt được.

Nhất Dâm đại sư thoáng thở dài bằng lỗ nhị. lão biết mình đã dính vào một tên quái gở. Không thoát ra được thì ngày đó vẫn còn khổ.

- Thả ta ra đi? ta sẽ dạy ngươi một độc chiêu của ta, có nó rồi ngươi sẽ làm nữ nhân sung sướng tột đỉnh dù trim có bé hơn trim ta đi nữa cũng chẳng hề gì.

Lưu Phong trợn mắt suy nghĩ, " đây là chủ ý không tồi, dù sao đang rảnh háng không có việc gì làm"

- Lão nói thật chứ?

Nhất Dâm đại sư cảm khái

- Aiz, lão từng này tuổi đầu, tóc đã chẳng còn hơi đâu mà đùa với ngươi. Ta gần đất xa trời chỉ tiếc công phu một đời không có ai kế thừa. Nghĩ cũng uổng lắm, hai ta gặp nhau âu cũng là do duyên. Chỉ Cần ngươi thả ta ra, ta sẽ truyền cho ngươi, sau đó đường ai nấy đi

Lưu Phong lắc đầu

- Không được! lão cũng biết tính ta rồi đấy không phải nói nhiều ha. lão truyền thụ cho ta trước sau đó ta mới không ngần ngại mả thả lão chứ.

Nhất Dâm đại sư lờ đờ đáp

- Được. Vậy ngươi hãy nghe cho kỹ đây. ta chỉ nói đúng một lần thôi.

Lưu Phong ngồi sát lại giường, vểnh tai của mình lên thu hết thông tin vào bên trong.

" Chắc ngươi đã nghe sướng mồm, sướng tai, sướng mắt...sướng chỗ này và chỗ nọ. Thực ra cơ thể nhân loại đâu đâu cũng có thể sướng, Chỉ cần ngươi biết cách tìm và "ứng xử " với nó ra sao. Việc này rất khó và tốn thời gian đến như ta cũng chỉ làm chỗ đó nữ nhân chảy nước mà không cần chạm tay vào"

Mấy lời lẽ này nghe lọt tai hơn mấy môn võ công mà hắn thường được nghe người ta ca tụng. Lưu Phong nhanh miệng dục đại sư nói tiếp.

"Rồi sao... lão nói tiếp đi, làm thế nào không chạm mà vẫn làm phụ nữ chảy nước "

" Ngươi biết rồi đấy, thông thường nam nhân dùng tay, bảo vật xâm lấn thân thể nữ nhân là cách thông thường ai cũng làm được. Kẻ cao tay hơn thì dùng thủ pháp rờ, nắn nhũ hoa, hoặc dùng lưỡi khẩu dâm đối phương cũng có thể đạt được kết quả tương tự. Song thân thể người cũng giống như ngoại vật luôn chỉ có một hình thái, kích cỡ nhất định, ngươi làm người này sướng vãi cả ra quần, nhưng có thể với người khác thì nó lại dập tắt dục tình... Vậy nên ta đã nghĩ ra một loại phương pháp có thế thỏa mãn - kích cỡ- chất lượng đâm phát nào làm nữ nhân thốn đến tận óc mà điên dại không biết gì.

- Đó là tuyệt học cả đời của ta " Dâm Dê Nhất Chỉ" dùng chỉ ngưng khí hóa hình to nhỏ tùy ý cách không phát lực ta hồ "chọc ngoáy" nữ nhân, khúc này cương mãnh đâm đâu thủng đấy người bị đâm sướng muốn thét lên trong đau đớn, khúc kia lại mềm nhũn dẻo dai quyến luyếm làm người ta muốn kéo dài mãi đến khi kiệt sức. Trình độ luyện khí bậc đó so với tu tiên thuần túy còn cao hơn một tầng.

Lưu Phong nghe thấy môn công pháp này bá đạo thì thích lắm

- Hay đấy, vậy thì luyện môn công pháp này như thế nào?

Nhất Dâm đại sư nhìn hắn tội nghiệp

- Ngươi hỏi làm gì?

-Chẳng phải lão nói sẽ dạy cho ta đó sao

- Hớ. ai bảo ta dạy cho ngươi tuyệt kỹ đó, ngươi không luyện khí thì không dùng được là thứ nhất... thứ hai thái độ của ngươi như vậy có mời cỗ ta còn chưa nhận huống chi... ta chỉ dạy cho ngươi thủ pháp với cả hiện tại thì thực lực của ngươi khả năng luyện được nó đã là phúc rồi đấy.

Lưu Phong tỏ vẻ chán nản

- Chậc, mấy trò vặt sờ nắn thì ta cũng làm được, đâu cần lão dạy.

Nhất Dâm đại sư nheo mắt nhìn Lưu Phong

- Ngươi nhầm rồi... ta không cần nhìn cũng biết ngươi làm nó vụng về lắm, hầu hết mọi người đều vụng về làm màn dạo đầu qua loa, nhưng nên nhớ màn dạo đầu cũng có cao trào của màn dạo đầu, ngươi không biết như thế nào là đủ ở phần này đâu, đôi khi ngươi muốn đâm thật nhanh trong khi đối phương lại chưa sẵn sàng. Và Thủ pháp chính là yếu tố quyết định nữ nhân có ấn tượng với ngươi hay không.

Lưu Phong nghe cũng lọt tai, tâm trạng cũng khôi phục lại được vẻ hào hứng.

- Cũng được đấy, vậy nên làm như thế nào cho phải.

Nhất Dâm đại sư nói với giọng uyên bác. Ông rất tự tin với những hiểu biết của mình

- Nói khó thì không khó, nói dễ thì lại hơi sớm... Ngươi cần nhớ hai yếu tố.."dai sức" và " sáng tạo", không cần nói chắc ngươi cũng hiểu hai chữ đó rồi ha. "Sáng tạo " là do thiên bẩm của ngươi, ta không giúp gì được. Nhưng nhìn ngươi dở hơi thì ta thấy có tiềm năng đấy. Còn về " Dai sức" thì ta có thể chỉ cho ngươi phương pháp. Nhưng chuyện này ngươi phải ghé tai lại đây, tuyệt học không thể truyền cho người ngoài nếu người khác luyện được thì ngươi cũng chẳng có gì đặc biệt hơn.

" Xù xì... xù xì"

Lưu Phong nghe được câu nào gật gù câu đó

- " Sư Phụ! từ lần đầu gặp đã thấy người dâm phong đạo mạo, là bậc dâm thủ trong các cao thủ. Giờ đây nghe được những lời vàng ngọc từ người con như sống lại lần nữa"

Nhất Dâm đại sư gật gù

- Tốt... tốt lắm, ngươi hiểu là tốt rồi... Vậy còn chờ gì nữa mà không thả sư phụ yêu dấu của ngươi ra"

Lưu Phong mở mắt tròn xoe

- Không! giờ thì chưa được, con phải luyện được thủ pháp thì lời người nói mới đúng sự thật.... Từ giờ đến lúc đó người cứ nằm nghỉ để con chăm sóc tỏ lòng hiếu kính với sư phụ ạ.

Nhất Dâm đại sư thôt lên

- Tiểu tử... ta không cần ngươi hiếu kính... thả ta.. thả ta ra mau.

Lưu Phong chậm rãi lẵng mông về phía Nhất Dâm đại sư tỏ ý phản đối. Hắn hớn hở lao vào luyện tập ngay... đồ dùng thì trong khuê phòng đã có mà mẫu vật tuyệt sắc để thực hành đã ngoa ngoãn ngồi bên cửa sổ rồi.

Lưu Phong cười ngoác mồm, đôi mắt hí hửng tưởng tượng ra viễn cảnh màu hồng với những nữ nhân nghèo khổ không mảnh vai che thân.

p/s truyện kén người đọc... bạn nào có hảo ý thì like cho mình có động lực bị ngáo để ra truyện nhé.//

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.