Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 36: Đại Sư Khổ Tâm

Ăn Hành Tại Dị Giới

36 Chương 36: Đại sư khổ tâm

Nhìn hai cục tiền di động túng quá làm liều nhảy xuống dòng sông, dám người kia tiếc lắm nhưng không vì vậy mà dễ dàng từ bỏ.

Họ chia thành nhiều nhóm, một số đi men theo bờ sông tìm kiếm Lưu Phong và Nhất Dâm đại sư, số còn lại ở nguyên chỗ cũ đề phòng bị ăn quả lừa của hai người. Họ tản ra hỏi han nhũng ngôi nhà gần đó có khả năng hai gã kia đang trú ẩn.

Trong một máng nước thải từ Nhà của Thành Chủ, hai người đen thui lồm cồm từ dưới máng chui ngược lẻn vào bên trong phủ. Mặt lấm tay chân dính bùn, khắp người toả ra mùi hôi thối nào ngạt

- tiểu tử nhà ngươi được lắm! Nơi nguy hiểm nhất chinh là nơi an toàn nhất. Bọn chúng không ngờ chúng ta lại trốn trong phủ của Thành Chủ. Khà khà.

Lưu Phong mặt mày nhăn nhó, hắn gắt:

- Ơ cái ông này, sao lại chạy theo tôi. Đang bị truy đuổi thì chạy tách nhau ra chứ. Đi cùng thế này thì chết trùm mất. Ông vừa gián tiếp gây nguy hiểm đến tính mạng của tôi đấy. Ông chui ra ngoài đi...

Lưu Phong đùn đẩy Nhất Dâm đại sư ra khỏi chỗ ẩn nấp. Lão nói

- Thôi nào, đồng bệnh tương liên. Tiểu Tử nhà ngươi không thương cảm cho người già như ta hay sao? Ngươi nỡ lòng nào đẩy ta vào miệng cọp.

Lưu Phong khó chịu lắm, nhìn lại bản thán và Lão hoà thượng có chút giống nhau. Hắn miễn cưỡng hỏi lại.

- Chẳng phải lão có thần công cái thế ? Sao lại cong đít bỏ chạy theo tôi làm gì cho cực.

Nghe câu này, Nhất Dâm đại sư thở dài nẫu ruột:

- Đành là thế, nhưng giờ lão mất hết rồi... Công lực tu luyện mấy mươi năm sau một đêm mất hết rồi... Hu hu hu.

Nhất Dâm đại sư thân phận cao quý, trong giới dâm dê cũng là nhân vật có số má. Được người người kính nể, giờ đây mặt mũi lấm lem khóc mếu máo làm Lưu Phong thấy buồn lây.

- Thật hay đùa thế? Công lực Làm sao mà mất dễ dàng thế được.

Nhất Dâm đại sư nhìn già đi mấy chục tuổi, lão sụt sịt đáp:

- Hu hu.. Ta đùa làm gì chứ... Hôm nọ ta đến gạ gẫm phu nhân của Thành chủ. Người nghe phong thanh danh tiếng củ ta nên đón tiếp nhiệt tình lắm... Ai ngờ ả là con hồ ly đội lốt người, ả thấy ta khôi ngô tuấn tú nên lôi ta lên giường...

Lưu Phong trầm trồ ngạc nhiên;

- vậy là trong lúc hai người chọc chọc vào nhau thì bị bắt tại trận chứ gì... Vụ này ta cũng gặp rồi.

Nhất dâm đại sư lắc đầu khóc thảm

- hu hu... Được thế thì đã mừng. Đằng này sau khi ả hiếp dâm ta thành công còn hút hết nội lực của ta, lúc đó ta mới biết ả là dân trong nghề là cao thủ mới nổi trong giới dâm dê... Mất nội lực ta chẳng khác người phàm, ả hô hoán kêu người đến bắt ta...Chuyện đến tai thành chủ ta chỉ có nước co giò mà chạy giữ mạng mà thôi.

Lưu Phong giả bộ đồng cảm

- Ôi trội ôi, thế cơ á, tội nghiệp nhỉ?

Nhất dâm đại sư cảm thán

- Không ngờ Nhất Dâm ta một đời dâm dê lại bị con nhãi đáng tuổi con tuổi cháu dắt mũi, huỷ hoại thanh danh mấy chục năm của ta trong một khắc, nếu ta mà không mặt dày chắc đã tự vẫn hoá người thiên cổ từ lâu rồi.

Lưu Phong gặng hỏi

- Thế giờ lão tính đi đâu? Đi tìm Dâm Dục Đạo trưởng nhờ lão báo thù rửa hận cũng được đấy, đừng theo ta nữa nha.

Nhất Dâm đại sư thoáng đắn đo rồi lạnh nhạt nói:

- Ta cũng tính thế, nhưng tất cả là tại tiểu tử thối nhà ngươi đấy. Hôm ở Dạ Hương Lâu không phải ngươi chọc giận ta, thì ta đâu dùng thần công " thông" nát cửa sau của đạo trưởng. Giờ lão từ mặt ta rồi méo giúp ta đâu.

Lưu Phong cười làm hoà

- à thế à... Thôi! chuyện cũ bỏ qua một bên nói vào thời điểm này có tích sự gì đâu?.

Nhất Dâm đại sư chết đuối vớ được cọc đâu dễ buông tha.

- Bỏ qua là bỏ qua thế nào? Chuyện này cũng do ngươi nên ta mới đến bước đường này . Giờ ngươi phải chịu trách nhiệm đưa lão thoát khỏi đây. Không thì ta có hóa thành ma cũng về phá đám nhà ngươi.

Lưu Phong làu bàu không thành tiếng chuyện đại sư tò te với thành chủ phu nhân thì liên quan gì đến hắn cơ chứ.

Lưu Phong liếc ngang liếc dọc thấy không có bóng người đi qua mới an tâm nói chuyện. Hắn muốn thoát khỏi Nhất Dâm đại sư càng sớm càng tốt, hắn thở dài làm bộ dạng chán nản.

- Ừ... tôi cũng muốn giúp lão lắm, nhưng giờ hoàn cảnh tôi cũng đâu khá khẩm gì, tôi cũng bị người khác đuổi bắt đây này. Đi cùng tôi, lão cũng không thoát khỏi đâu có khi còn nguy hiểm hơn ấy chứ? Với lại tôi còn đang bận đi tìm Vợ của mình không hơi đâu lo chuyện của lão.

Nhất Dâm đại sư tỏ vẻ cảm thông, đưa tay vỗ vai hắn

- Ta hiểu mà.... Nhưng hoạn nạn mới biết chân tình, Hai ta cứ tìm cách trú ẩn trong này một thời gian đã, rồi đợi sự việc lắng xuống thì hẵng rời đi.

Đợi đến tối, hai người một già một trẻ thập thà thập thụt luồn lách các thị vệ nha hoàn lẻn tới phía nhà vắng vẻ ít người qua lại. Đó là căn nhà chứa củi cạnh gian nhà bếp. hai người mình dính bùn đất đi trong đêm rất thuận lợi không bị phát giác

Trên đường đi họ lướt qua một gian phòng đóng kín khiến Nhất Dâm đại sư sững người, không kiềm chế được mà nép mình vào thành cửa nhìn lén vào bên trong. Lưu Phong thấy lão dừng lại tưởng lão có vấn đề gì đó, hắn nói nhỏ

Nhất Dâm đại sư phất phất cánh tay, mắt vẫn dán vào bên trong phòng.

- Ngươi đi trước đi, lát ta đuổi theo.

Đang lúc nước sôi lửa bỏng có chuyện làm Nhất Dâm đại sư phân tâm như vậy, nhìn bộ dạng lão lại làm Lưu Phong nhớ lại mấy lần nhìn trộm. Gã nhìn ngang liếc dọc không thấy ai, mới chạy lại chỗ đại sư đưa mắt nhìn vào bên trong.

- Ồ, sao lão biết trong này có người tắm rửa hay vậy.

- Nói không phải chứ, tuy ta công lực mất hết nhưng ngũ quan còn tinh tường lắm, mùi nữ nhân tắm rửa sao có thể lọt qua mũi ta được chứ. Hơn nữa mùi này là mùi của xử nữ đó nha, hàng hiếm, hàng hiếm.

Bên trong bồn tắm tràn ngập cánh hoa, một thiếu nữ đang ngâm mình trong đó, chốc chốc lại đưa tay lau chùi vuốt ve làn da trắng ngần. cùng với hơi nước mờ mờ ảo ảo làm nàng trông chẳng khác một tiên nữ đang tắm suối nước nóng. Lưu Phong nhìn cho biết vậy thôi, hắn có vợ nên cứ nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp thì lại nhớ Chi Hoa, giờ nàng đang gặp nguy hiểm mà hắn còn làm ba cái chuyện xàm xí như vậy.

- Chỉ là nữ nhân tắm thôi mà, hàng hiếm gì chứ? tùy tiện ra ngoài kia vào đại nhà phú hộ nào đấy cũng mò được.

Nhất Dâm đại sư nói với giọng rành rọt

- Ngươi thì biết gì, nhìn qua y phục trên giá, khuôn mặt mỹ miều như vậy chắc hẳn là con gái của Thành Chủ rồi... lão dấu con gái còn kín hơn vàng, trong thành người thấy mặt còn ít ... ngươi nghĩ ai cũng có diễm phúc nhìn nàng tắm hay sao?

- Sao Thành chủ lại dấu con gái không cho người khác biết, chẳng lẽ lão ích kỷ muốn giữ làm của riêng, để lớn thêm chút rồi làm thịt con gái hay sao?

Nhất Dâm đại sư rốt cuộc cũng rời mắt được, lão quay sang nhìn Lưu Phong trách móc.

- Nói chuyện với nhà ngươi làm ta cụt hứng quá. Thôi lượn đi, đừng cản trở ta thưởng thức vẻ đẹp của nàng.

Lưu Phong thấy lão cố ý đuổi mình thì khó chịu lắm, có ý tốt bảo lão né tạm tránh bị phát hiện giờ còn bị từ chối ý tốt. Lão cứ ngây người như vậy thể nào cũng bị tóm cho coi, không khéo lại khai ra Lưu Phong cũng chốn trong phủ thì nguy. Trước nay ta tự làm tự chịu không bao giờ phải vì kẻ khác mà vướng vào vòng lao lý. tự dưng bị người khác làm hắn bất an lo lắng, Lưu Phong không tài nào chấp nhận được.

- Vãi beep, lão không chịu nghe lời ta phải không?

- Ơ cái thằng này! Ngươi định làm gì?

Nhất Dâm đại sư hốt hoảng vừa quay mặt lại thì đã thấy Lưu Phong đạp cửa xông vào

" Rầm"

Cánh cửa phòng mở toang ra, Lưu phong chạy vụt vào trong làm thiếu nữ giật mình hét toáng lên

- A A A...

Tiếng la hét chói tai phát ra ròi bị thứ gì đó chặn lại, Lưu Phong túm lấy bộ y phục chùm kín không cho nàng thấy thứ gì.

- Đúng rồi hét to lên, hét to nữa lên... để mọi người trong phủ đến bắt ta đi... ta mở cửa phòng đợi chúng đến đây... Nhưng mà là ta không cố ý, là do lão hòa thượng ép ta mà thôi, cô đừng có trách ta.

Nhất Dâm đại sư hốt hoảng, chui ào phòng đóng cửa lại

- Tiểu tử thối, sao ngươi vu oan cho ta? ta bảo ngươi làm thế bao giờ?

Lưu Phong gắt:

- Ai bảo lão cứ đứng nhìn ngoài đó, không nghe lời của ta tìm chỗ trốn, thích thì vào đây nhìn cho sướng cái mắt rồi chuồn lẹ.

Chợt bên ngoài có tiếng bước chân đi tới, Nhất Dâm đại sư toan mở miệng phân bua thì cũng đành nén lại. Hai người cúi người núp sau bồn tắm

- Tiểu Thư... người không chuyện gì chứ... chúng tiểu nhân nghe thấy có tiếng người kêu la...

Lưu Phong túm lấy bộ y phục đe dọa:

- Bọn hạ nhân đi vào thì ta sẽ lập tức kéo bộ y phục ra khỏi người tiểu thư, nếu không muốn thân thể ngọc ngà bị đám hạ nhân trông thấy thì liệu mà ăn nói cho cẩn thận.

Nữ nhân trong bồn tắm im lặng hồi lâu, lắp bắp nói vọng ra...

- Ta... ta không sao... hồi nãy có hai ....con chuột thối chạy ngang qua...không không có chuyện gì đâu.

Bên ngoài vang lại tiếng đáp:

- Vậy chúng tiểu nhân xin lui, Tiểu thư người nghỉ sớm đi.

...

Tiếng đám người rời đi làm Lưu Phong và Nhất Dâm hòa thượng thở phào nhẹ nhõm, gã đứng lên mà nói

- Được lắm coi như tiểu thư hiểu chuyện đấy...

Nhất Dâm đại sư thoát khỏi hiểm cảnh lại có cơ hội sờ tận tay hiện vật báu vật của Thành Chủ, lão không tài nào nghĩ ra được sẽ xảy ra diễn biến như vậy, nhất là sau khi mất hết công lực.

- Tiểu tử, ngươi khá lắm, giờ chúng ta cứ dùng con nhỏ này làm con tin, Thành chủ có nằm mơ cũng không nghĩ ra kẻ bị truy nã lại đang sống trong khuê phòng con gái của mình. hay, rất hay.

Lưu Phong chưa được khen bao giờ, nên những lời này lằm hắn thích lắm. Tuy vậy hắn cũng không muốn kéo dài hiện trạng thế này, hắn quay sang đại sư gắt.

- Hay gì mà hay, cũng tại ông nên tôi mới làm như thế đấy, ai bảo ông cứ ngồi ì ngoài kia làm tôi phát cáu. Có biết hồi nãy làm tôi sợ ướt cả quần rồi không, còn không mau đi tắm rửa đi, ông định cứ như thế mà ở lại đây đấy à.?

Nhất Dâm đại sư chép miệng

- Tiểu Tử ngươi vất vả rồi, hay là ngươi đi tắm trước đi, để con nhỏ này ta canh chừng cho.

Nhìn vẻ mặt của Nhất Dâm đại sư, Lưu Phong biết tỏng lão định làm gì, mấy cái trò đó hắn cũng biết làm cho nên phải hành động trước. Lưu Phong lên giọng nói

- Không được!...tôi bảo lão đi thì lão cứ đi đi đứng đó làm gì... hay là để ta la toáng cho cả hai ta bị bắt luôn một thể.

Nhất Dâm đại sư ấm ức, lững thững đi ra ngoài, còn liếc đầu quay lại, Lưu Phong mang tiếng dở hơi có khả năng chuyện gì hắn cũng dám làm, Hiện giờ đang ở thế hạ phong, cứ nghe theo hắn vậy, làm thịt con gái của Thành Chủ thì là chuyện sớm muộn thôi.

- Cái thứ gì đâu mà bảo mãi không nghe... lằng nhằng.

Lưu Phong miệng làu bàu chửi rủa Nhất Dâm đại sư, nhìn lại bồn tắm vẫn còn người gã lên giọng:

- Còn cô nữa cứ ở trong đấy làm gì mà không đi ra mặc quần áo đi. định trần truồng cả đêm đấy hả.

Lưu Phong đứng một bên nhìn thiếu nữ trong bồn tắm, khuôn mặt đỏ rực vì ngượng. nàng đáp lý nhí

- Ngươi... có thể ... quay mặt đi được không?

Lưu Phong đáp gọn

- Không! ta chỉ có thể che mặt một lúc thôi, cô không mặc thì là chuyện của cô,

Từ trong bồn tắm, nữ nhân vội vàng bước ra, nhìn Lưu Phong đưa tay che kín mặt để hở ra đôi mắt như cú vọ làm nàng sững người.

-Nhìn gì mà nhìn, còn không mặc nhanh lên, hay đợi lão hòa thượng về để lão mặc y phục cho cô nhé... Lão thích lắm đấy.

Nhìn nữ nhân luống cuống chân tay chưa mặc cuần áo chỉnh chu Lưu Phong đã đi tới trói chân trói tay lôi nàng lên giường.

- Hà hà... ta đợi thời điểm này từ lâu lắm rồi! đúng là khó chịu trong người quá đi.

Lưu Phong cởi phăng y phục của mình làm nữ nhân rưng nước mắt, nàng mà hét lên thì người khác biết việc này càng nhiều, thanh danh của nàng bị hủy đi mất. Mà để im thì thân thể này cũng bị gã đen hôi trước mặt làm ô uế mất thôi.

Lưu Phong nhảy vào bồn tắm kỳ gọ hết bùn đất, nói vọng ra:

- Cô đừng có mà tưởng bở, tôi không phải loại nam nhân dễ dãi... Nói cho cô biết tôi có vợ rồi đấy nhé.

Bòn tắm thơm phức lúc này tràn ngập bùn đất hôi hám, Lưu Phong trần chuồng đi ra kiếm trong túi mình mang theo . Hắn nhận ra lúc chui qua máng nước, nó bị ướt hết rồi. giờ mặc lên thì tắm cũng như không. Hắn quay sang phí nữ nhân nằm co ro trên giường đang nhìn hắn với vẻ mặt sợ hãi.

Lưu Phong cười cười làm vẻ mặt khó xử

- Ngại quá, y phục tôi ướt hết rồi cô có bộ nào cho tôi mượn mặc tạm một lúc.

Nữ nhân nhìn hắn với vẻ khó hiểu. Nam nhân sao lại mượn đồ nữ nhân làm chi, tên này rõ ràng bị điên mất rồi lý trí mách bảo nàng không nên làm trái lời gã. nàng đáp:

- Ở ..ở trong tủ.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.