Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 32: Lại Là Hắn( 18+)

Ăn Hành Tại Dị Giới

32 Chương 32: Lại là hắn( 18+)

Dịch Dung cô cô tiến sát lại chỗ của đệ tử Vô Tường, Đây là gã đệ tử tâm đắc nhất của Tuyệt Ảnh Phái trong mấy năm gần đây. Dáng người cao lớn, vai u thịt bắp, hắn không thô kệch chút nào. Dịch Dung đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Vô Tường khẽ thổi nhè nhẹ lên mặt hắn.

Bàn tay còn lại của cô cô đã động chạm đến bảo vật của Vô Tường nhẹ nhàng kích thích lửa tình trong người hắn.

Vô Tường đưa cánh tay của mình lột bỏ chiếc đạo bào trên người Dịch Dung một cách thô bạo làm mái tóc chỉnh chu của nàng buông xõa xuống.

Gã ôm lấy Dịch Dung siết chặt lại phía mình

Vô Tường áp sát khuôn mặt về phái Dịch Dung hôn ngấu nghiến, cả hai quấn lấn nhau giữa gian phòng tịch mịch nơi vị Vân Du Chân Nhân đã an nghỉ giấc ngàn thu. Như muốn trêu ngươi kẽ oai nghiêm một thời.

Bờ môi hai người đã ướt át, Dịch Dung đã lâu chưa có mùi nam nhân, nàng phải giữ hình tượng trong môn phái để làm gương cho kẻ khác. Nhưng khi gặp Vô Tường lại không khống chế được đạo tâm. nàng thở hổn hển đón nhận những chiếc hôn nồng nhiệt của gã.

Vô Tường luồn tay vào trong áo Dịch Dung, kéo giật mạnh nó xuống làm lộ ra thân thể nõn nà. Hắn đưa bàn tay to lớn của mình bắt đầu nhẹ nhàng xoa nắn hai bầu vú đang cương cứng của Dịch dung, gã ngắt nhẹ hai đầu làm nàng khẽ rên lên:

"Ahhh... Vô Tường... "

Dịch Dung cô cô tôn nghiêm lạnh lùng, nay lại thoáng vẻ ngại ngùng chẳng khác gì thiếu nữ chưa chồng, Vô Tường cười khẩy.

Vô Tường hôn lên cổ Dịch Dung thì thầm vào tai nàng

Gã cởi phăng cái áo của mình ra rồi quăng ngay giữa phòng, Vô Tường bế Dịch Dung lại chỗ đó nhẹ nhàng đặt vị cô cô mắc cỡ của mình gã tiếp tục kích thích phần trên để thỏa mãn sự cô đơn mà nàng phải chịu bấy lâu.

Vô Tường cười mỉm, gã đưa một tay xuống phía hạ thể của Dịch Dung xoa nhẹ bên ngoài sau đó thọt một tay vào vùng cấm của nàng. vừa cho được một lúc Mặt hắn có chút ngạc nhiên dừng hẳn lại.

Dịch Dung thấy hắn đang bị lửa dục kích thích mà vẫn khống chế được thì càng xấu hổ, chẳng lẽ thân thể mình không phải tuyệt mỹ. Đã đâm lao phải theo lao thôi, giờ mà dừng lại chắc hẳn sẽ là trờ cười mất.

Hắn nghe thế thì nở nụ cười dâm đãng, đưa tay nâng cằm nhìn khuôn mặt của Dịch Dung người này niên kỷ hơn hắn vậy mà lại như con gà non tơ đang chờ bị làm thịt.

Vô Tường kéo quần mình xuống, để lộ ra bảo vật mà hắn rất tự hào bấy lâu, Nó lực lưỡng oai vệ giống hệt với hắn. Dịch Dung đưa tay che miệng, nàng chẳng bao giờ nghĩ được hạ thể của nam nhân lại có thể chứa đựng một con quái vật hùng dũng đến thế.

Dịch Dung quỳ gối đối diện với bảo vật của Vô Tường nuốt xuống một ngụm khô khan. Đưa hai tay nâng niu lấy nó, Đúng như Vô Tường nói nàng cần được nếm thử muiof vị của nam nhân. Chiếc lưỡi hồng hào của Dịch Dung chạm nhẹ lên phần đầu mềm mại của Bảo vật.

Vô Tường không hài lòng lắm, gã đưa bàn tay to lớn của mình túm lấy máy tóc của cô cô, kéo nó lại gần hạ bộ của mình để cái bảo vật cắm xâu vào miệng nhỏ nhắn. Làm khuôn mặt mỹ lệ giờ đã vơi bớt vẻ đẹp của nó.

Dịch Dung ú ớ không nói được, bảo vật của Vô Tường đã nằm chiếm chọn không gian bên trong miệng làm nàng hít thở không thông, nào cảm nhận được mùi vị. Vô Tường thấy nàng vùng vẫy thì rút bảo vật ra, nó đã ướt nhẹp và miệng của Dịch Dung cũng như vậy.

- Cô cô... người vẫn ổn chứ...

Dịch dung nhìn bảo vật rồi nhìn Vô Tường, bắt gặp nụ cười của hắn. Chưa bào giờ nàng lại nhìn đệ tử bằng ánh mắt của kẻ ở dưới, một sự xấu hổ, tủi nhục không hề nhẹ. Nhưng không thể tỏ ra mình quá non tơ, Dịch Dung chủ động cầm lấy bảo vật mà tiếp tụt liếm mút nó không ngừng.

- Cô cô thiên tư hơn người, không ngờ lại học nhanh đến như vậy, lửa dục bên trong người đệ tử đã bốc cháy rồi, người hãy chuẩn bị chịu trận đi thôi.

Dịch Dung không rõ chuyện gì sẽ xảy ra lắm nếu chỉ có như vậy thì có gì đáng sợ đâu, nàng buông lời khiêu khích.

- Vậy sao, ta rất muốn xem ngươi có trò gì mà bắt ta chịu trận?

Vô Tường không nói không rằng, gã đưa bảo vậy vào miệng của nàng, hai tay túm lấy mái tóc Dịch Dung mà kéo lại gần để cho bảo vật cắm vào sâu hết mức có thế rồi nhấp nhả liên tục một cách thô bạo. Dịch Dung khó chịu lắm song lỡ buông lời thách thức nay lại cầu xin hắn buông tha kiểu này.

Cũng may được một lúc Vô tường rút nó ra ngoài Dịch dung mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đó mới chỉ là bắt đầu, Vô Tường lần xuống dưới hạ thể của nàng, bắt đầu dùng chiếc lưỡi của hắn liếm qua liếm lại làm nó ướt át. lưỡi của hắn đâm sâu vào bên trong làm nàng phát ra những âm thanh rên rỉ.

- Vô... vô Tường..cô cô ... sướng ... sướng quá...ah.. ah... thêm chút nữa... uhh...ph.. ph...

Vừa liếm, hai bàn tay của hắn vừa nhoài lên bóp hai vú của Dịch Dung liên hồi, nàng càng rên hắn bóp càng mạnh, được một lúc Dịch Dung ưỡn người, phần cơ ở hạ thể run lên truyền tới đầu nàng một cảm giác đê mê khó cưỡng.

- h..pph .. cô cô ... đệ tử không dừng lại đâu nhé.

Dịch Dung nào để ý hắn nói gì, cổ họng nàng đang ngậm trong những tiếng rên rỉ bởi sự khích thích của Vô Tường. Hắn cũng chẳng hỏi han nữa mà đưa bảo vật xâm chiếm vào thể xác của Dịch Dung. vừa chạm vào một lúc đã có vật cản lại. Hắn hít thật sâu rồi đột nhiên thúc mạnh

- Á.. á.. đau.. đau .. Vô Tường ơi, ta ... đau..

Bảo vật của hắn bê lấm lem huyết sắc, Vô Tường không ngần ngừ thêm, gã nhấp nhả bảo vật của mình để cái sướng xoa tan cái đau trong người Dịch Dung.

Cảm giác đau buốt lúc đầu đã vơi bớt, hạ thể của Dịch Dung đã quen dần với kích cỡ của dị vật nam nhân mang lại, Vô Tường quả là một nam nhân giàu kinh nghiệm chuyện này, Chỗ đó phong bế mấy chục năm giờ đã khai thông mở lối. Một cảm giác lâng lâng khó tả mà người ta hay gọi là "sướng" khống chế đại não của Dịch Dung làm nàng chẳng thiết suy nghĩ việc khác ngoại trừ việc rên rỉ theo từng đợt xâm nhập rồi lại rút ra.

Chỗ đó tiết ra từng dòng vô cùng ướt át .

Ngừng một lúc, cả hai thở phì phò nhìn nhau rồi cười trong mãn nguyện: Nhưng chỉ có Dịch Dung lần đầu là mãn nguyện thôi, Vô tường vẫn còn dư sức lắm gã đưa tay lật người Dịch Dung để mông của nàng hướng lên. Cự vật một lần nữa lại đâm vào, hắn không chơi liên hoàn mà đâm từng nhát chí tử, phát nào ra phát nấy đều thông đến tận óc.

- Ahh... ứ... .. a.. Mạnh quá... su... sướng.. quá... đâm ta... Vô Tường oi,... đâm Vô Tường....ahh.

Hắn đưa tay túm lấy mái tóc của Dịch Dung kéo đầu nàng nửa lên, con mắt toàn lòng trắng thôi.

- Thế.. hự... nào... hự nào...

Mặt dịch dung nhăn nhó

- U...a.. a... Tha cho ta... ta .. chịu ...hết nổi rồi.... rút nó... ra.. đi...

Vô Tường đưa tay lấy cây phất trần của Dịch Dung quất liên tiếp lên mông và lưng nàng. Làn da trắng giờ này chằng chịt những vết hắn, vừa đâm vào hắn vừa quất thật lực.

"Vụt... vụt..."

- Đệ tử... hự... chưa muốn dừng... hự ... đệ tử phải quật chết cô cô"

Dịch dung mặt co thắt lại, phía dưới phóng ra một dòng nước ô uế nóng ấm.

- Híc... lần... đầu... tha.. cho ..ta. đi....ta thực sự chịu không được"

Vô Tường hung hăng đập vào mông kêu " chát , chát" năm ngón tay của hắn in thành vệt trên đó.

-Chẳng phải cô cô...hự... muốn đệ tử sao... đệ tử sẽ đánh dấu lên người cô cô.... Người sẽ không bao giờ quên được đâu.... hà.. hà hà

Càng nói hắn càng thúc mạnh hơn, cái đấy và mông của nàng ướt đũng, va vào nhau tạo nên những âm thanh

" Lạch...Phạch...Phạch... Nể...tình cô cô... ta... tha cho... lần này"

Hắn rút bảo vật đã căng cứng, đưa tay xoay người Dịch Dung trở lại, gã kéo bảo vật phóng ra dòng tinh hoa lên khắp mặt mũi tóc tai của Dịch Dung

- Cô cô... người còn nhiều thứ phải học nhiều lắm....

....

Lưu Phong nhận ra đó là kẻ đã thông Ngọc Khê đến điên dại, giờ lại có một nữ nhân nào khác cũng cũng chung số phận. Bình thường hắn rất tò mò xem trộm nhưng đặc biệt với cái gã Vô Tường thì hắn chẳng ưa chút nào.

- Định mệnh, ta và gã đó có thù hay sao mà lúc nào gặp cũng thấy hắn đang chịch choạc nữ nhân.

Lưu Phong nhăn mặt, hắn quay người sang một bên

Trong lúc hai người còn đang bị thiêu rụi bởi lửa tình không để ý đến xung quanh. Lưu Phong lén bò vào trong gian phòng cuỗm đi vài đồ đạc quý giá rồi nhanh chóng rời khỏi hang động. kể ra cứ xem gã kia làm tềnh không biết trời đất thì hắn lại có một món hời. lần trước là mấy con gà, lần này thì hắn không những đã tìm được vòng tay cho Chi Hoa lại còn lượm được một đống tiền vàng.

-Hé lô ... ta về rồi đây... Chi Hoa ơi...

Vứt đống tài vật sang một bên, Lưu Phong chạy ù vào trong nhà. Nhưng chẳng thấy bóng dáng Chi Hoa đâu cả. Đồ đạc của nàng vẫn còn đây, nhà của không có dấu hiệu xô xát gì. " Vậy là nàng đi đâu, hôm nay chắc cũng luyện kiếm như mọi khi chứ nhỉ"

Gã lang thang chạy ra ngoài sân nhìn chỗ gốc cây Chi Hoa hay luyện kiếm, chỉ thấy một bũng máu tóe loe trên mặt đất đã khô từ lâu

- Không lẽ nàng "đến tháng" nên trở về Châu gia nghỉ ngơi vài ngày sao? Chắc là vậy rồi, mà tội thật luyện kiếm đến chảy máu háng còn ta lại chẳng giúp được gì nhiều.

Lưu Phogn khuân đống tiền vàng và tài vật trong hang ra sau nhà rửa sạch. Hồi nãy trong kia có chiếc hộp quý thế là hắn dùng luôn để chứa tiền vàng... Lúc này đem ra kiểm kê mới thấy trong đó có một cuốn sách và một thanh đoản kiếm cùng một lọ thuốc gì đó. Hắn mở nắp thì một mùi thum thủm bốc lên

- cái lọ quỷ quái... sao mà thối thế!

Vậy là hắn quăng sang một bên. Đột nhiên ông nước mà hắn hay mang theo lại có con vật bò ra ngoài. Đó là con rắn màu đỏ, mùi của lọ thuốc làm nó bị kích thích nên phải bò ra, Huyết xà nuốt trọn mấy viên thuốc rồi quay lại cái ống nước nằm ngủ.

Cất hộp vàng cẩn thận, Lưu Phong rửa ráy xong xuôi, gã ra ngoài sân nằm nghỉ chờ Chi Hoa trở về.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.