Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 34: Chơi Bẩn

Ăn Hành Tại Dị Giới

34 Chương 34: Chơi Bẩn

Ngô Phủ kín cổng cao tường, nhìn từ bên ngoài chẳng nghe ngóng được tiếng động nào phát ra từ bên trong gia tộc lắm tiền nhiều của nhất Bạch Vân Thành. Trừ hai người đứng gác cửa, còn lại đều yên lặng vắng vẻ.

Ngồi xổm bên ngoài chờ nửa buổi, cuối cùng trong kia cũng có người bước ra. hai tên đứng gác chào hỏi kính cẩn

- Thiếu gia...

Mỹ nam tử kia chính là Tử Quân, hôm nay hắn ra dạo phố ban đêm một mình. Theo thói quen hắn luôn mang theo thanh Bạch kiếm, vũ khí thuận tay của mình, vừa đề phòng kẻ gian vừa để lòe các Mỹ nữ trong thành.

Lưu Phong thấy hắn đi ra liền bám theo sát nút. " Giờ này còn ra khỏi cửa, lại có dáng vẻ lkhông đứng đắn như thế, không nghi ngờ gì nữa hắn đang đến chỗ giam giữ Chi Hoa," vừa bám theo hắn vừa nghĩ cách xử lý Ngô Tử Quân như thế nào cho đẹp mặt. Nhìn thấy bãi cứt chó ven đường, hắn nở nụ cười nham hiểm.

....

Điểm đến là Dạ Hương Lầu, một nơi làm Lưu Phong vừa mừng vừa giận, nơi này chiếu phim 18+ trực tiếp tha hồ cho hắn xem chùa, nhưng nếu Tên khốn đó dám đưa nàng Chi Hoa xinh đẹp bán làm diễn viên quần chúng thì hắn chết chắc rồi.

Vào chốn ăn chơi, mà Lưu Phong cứ nhìn hắn chằm chằm, Ngô Tử quân lên lầu 3, lầu dành cho Vip ngồi một bàn có thể ngắm quang cảnh Bạch Vân thành về đêm. Vậy quanh hắn là mấy cô gái quần áo lụa là, hở ngực trần trông thật vui mắt. Hai tay ôm hai nàng, một cô ngồi rót rượu, một cô đút đồ ăn cho hắn bằng mồm.

- Tử Quân huynh....

Từ dưới lầu, một nam tử khác mặt mày sáng sủa, quần áo nhìn qua đã biết kẻ có tiền, nhưng trông xộc sệch lắm. Thấy Tử Quân ngồi bên đó, gã hớn hở đi tới:

-Sao huynh đến mà không nói với đệ một câu!

Tử Quân không nhìn hắn, lời nói có phần oán trách:

- Chu Khải huynh đang lâm trận với mỹ nữ, ta đâu dám làm phiền chứ!

Chu Khải cười xuề xòa;

- Ấy... thật ngại quá... mà công nhận con hàng mới của Dạ Hương Lầu đúng là ngon thật, trẻ măng, khúc nào ra khúc nấy...làm vài cuốc mà vẫn còn thòm thèm!

- Nhất huynh đấy nhé, gặt được một em non tơ thế còn gì? Ta thì chỉ thích ngồi với Phong Hoa Tuyết Nguyệt mà thôi.

Tử Quân thời ơ nói, hắn đưa tai ôm lấy hai cô, thuận tay bóp nắn ngọc phong mềm mại làm mấy nàng nhõng nhẽo:

- Ngô công tử hư quá đi à.

- Người có nữ nhân nào nên quên bọn muội rồi đấy chứ? dạo này chẳng ghé qua làm bọn muội buồn muốn chết.

Nhận lấy chén rượu ngọc, Tử Quân trầm giọng:

- Đúng là ta mới có một nữ nhân, nàng ta rất là khó chiều a?

Người như Tử Quân mà phải hạ mình trước nữ nhân sao, ai lại khó tính đến vậy. Chắc phải là đại mỹ nhân nào đó cũng chưa biết chừng. Lưu Phong ngồi không yên nữa, hắn đứng dậy quát lớn:

- Thằng khốn Tử Quân mi dấu vợ của ta đâu rồi?

Đám người quay lại thấy một gã khố rách đang chỉ tay về bên này, miệng hung hăng quát tháo toang toác. Nhất thời mọi người chưa hiểu chuyện thế nào? chẳng lẽ Tử Quân lại đi cướp vợ một tên như hắn:

Tử Quân nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng:

- Ăn nói hàm hồ! ai thèm giấu vợ nhà ngươi?

Lưu Phong quát văng cả nước miếng ra sàn:

- Đừng có chối, không phải mày thì là ai chứ hả?

Thấy mọi người đang nhìn bằng ánh mắt xăm soi, Tử Quân không chịu được sự việc một gã nhà quên lại dám bêu xấu hắn như vậy, một người có tài lại đẹp trai như hắn có gì mà không làm được. Cướp vợ ư, nếu hắn cướp thì đã sao, nữ nhân đến với hắn đều tự nguyện a, có trách thì trách lão công nhà đó bất tài mới đúng. Gã hừ nhẹ:

- Ừ thì ta làm đấy, ngươi làm gì được ta? Chuyện cũ ta còn chưa hỏi tội nhà ngươi, lần này ngươi còn dám thò mặt ra? Để coi ta xử mi thế nào!

Tử Quân tức mình vùng dậy, tay đã thủ sẵn Bạch Kiếm, mặt hầm hầm sát khí.

- Ai xử ai còn chưa biết đâu?

Lưu Phong nói đoạn, hắn dưa tai cầm lấy bọc lá cây ném về phía Tử Quân

" Xoẹt..."

Một đạo ánh sáng lóe lên trong phòng, thanh Bạch Kiếm của Tử Quân chém nát bọc lá cây làm cứt chó bên trong văng tung tóe khắp lầy hai, vương vãi lên bàn ghế và mấy người đứng hóng hớt xung quanh.

" Sao hôi thế...."

Có người đưa tay lên ngửi, không kiềm chế được mà phun ra một bãi

- Chạy... chạy thôi... là phân chó...."

Đám người la hoảng, rồi kéo nhau xuống tầng dưới, mùi hôi thối nhanh chóng lan khắp cả Dạ Hương lầu, mấy hán tử đã ngấm men rượu nôi nóng đập phá bàn ghế, đánh mấy hán tử khác.

Nhìn mặt Tử Quân bị dính cứt, Lưu Phong cười đắc ý

- Hê hê... đồ khốn, giờ thì biết mặt nhau rồi chứ?

Chu Khải đứng bên can dán:

- Ngô Huynh, tên này bị điên chơi dơ quá, chúng ta đừng chấp vặt nó làm gì, mau rời khỏi đây trước đã.

Tử Quân hai mắt sáng rực, tóc tai bồng bềnh mặc dù trời không có gió. Hắn chậm rãi tuốt kiếm ra khỏi vỏ

- Thằng chó... mày làm tao tức điên rồi đấy... ta... không giết ngươi ta không phải Tử Quân"

Gã thu người phóng kiếm về phí Lưu Phong

" Thương Thiên Nhất Lôi"

Lưu Phong đưa kiếm gỗ ra thi triển chiêu kiếm duy nhất hắn học được từ Chi Hoa, hắn phải cho mọi người thấy hắn cũng biết võ công, không thể xem thường được.

" Hoa Kiếm Lưu Vân"

Hình thức là hắn thi triển kiếm chiêu thoạt trông khá lợi hại, nhưng lại không có chút uy hiếp nào đối với Tử Quân, gã lắc nhẹ cây kiếm của mình tước bỏ vũ khí của đối phương hung hăng đạp Lưu Phong một cái dính tường.

" Rác rưởi chịu chết đi!"

Tử Quân thét lớn, gã lăng không xoay người xử thêm một chiêu

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.