Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 38: Trong Phủ Thành Chủ 2

Ăn Hành Tại Dị Giới

38 Chương 38: Trong Phủ Thành Chủ 2

Nhìn Vân Hồng chật vật lau dọn chiếc giường và tắm rửa luôn cho Nhất Dâm đại sư, Lưu Phong ung dung ngồi đó ngắm nhìn Việc này có phải hắn cố ý đâu, là do ai đó tự nhiên cho thuốc xổ vào thức ăn ám toán hắn đấy chứ. Giờ phải tự đi xử lý thì cũng hợp nhẽ thôi, gieo gió thì gặt bão mà.

Lưu Phong nhìn sang cô tiểu thư bên cạnh còn chưa mở mắt nhưng hắn thấy lông mày khẽ giật lên giật xuống thì thấy làm lạ. Nhân Lúc Vân Hồng đang quay mặt đi không để ý đến. Lưu Phong đưa tay sờ nắn thân thể nữ nhân.

- Ồ hình như chỗ này to hơn vợ Chi Hoa thì phải... lại còn mềm nữa chứ?

Hết sờ ngực lại đến sờ mông

- đúng là tiểu thư khuê các, chỗ nào chỗ đấy mềm nhũn bóp vài cái chắc không sao đâu nhỉ.

Lưu Phong mạnh dạn thò tay vào trong y phục mà sờ ngực vị tiểu thư, chẳng rõ nàng có cảm giác gì hay không? Trông mặt mũi đỏ như gấc nhưng đôi mắt vẫn nhắm nghiền.

- chán chẳng buồn bóp nữa, bóp nhiều ngực nhão lại xệ như quả dưa leo cho coi. Mặt thì xinh tiếc là chẳng được săn chắc như Chi Hoa.

Lưu Phong tiến lại gần Vân Hồng thúc dục.

- dọn nhanh nhanh lên. Xong việc còn đi mang bữa tối về cho ta nữa. Trưa nay đã không có gì bỏ bụng rồi đấy, khoing lo cho ta cũng phải lo cho tiểu thư chứ.

Vân Hồng lấy khăn che mặt chỉ lộ đôi mắt nhìn Lưu Phong trừng trừng. Cô đang kỳ cọ cho lão hoà thượng trong bồn tắm, mặt lão xanh xao cả người lả đi vì mệt mỏi.

Từ lúc nãy nàng dọn chăn màn, thay y phục cho hoà thượng. Làm việc luôn tay luôn chân không nghi. Ấy thế mà tên kia còn hối thúc làm Vân Hồng cay lắm. Nhưng gã đang nắm đằng chuôi cô không thể không nghe.

Thu xếp xong cho lão hoà thượng. Vân hồng vội vàng đi tới nhà bếp lấy tạm vài món mang đi.

- Vân Hồng... Đồ ăn chưa lên món xong cô đã mang đi đâu?

- Tiểu thư... Muốn dùng bữa trước nên bảo ta đến lấy.

Mặc cho trưởng quản còn hồ nghi, Vân Hồng nhanh chóng tới chỗ Lưu Phong

" Cộp"

Tiếng khay thức ăn đặt xuông không nhẹ nhàng lắm. Lưu Phong nhìn đồ ăn rồi nhìn Vân Hồng, hắn nói:

- cô ngồi xuống cùng ăn đi.

Vân Hồng hậm hực cầm miếng thịt nhai nhai nuốt ực một tiếng.

không có độc, ngươi tin rồi chứ

Lưu Phong nhướng mày cười đáp

- làm gì căng thế, ta thấy cô làm việc cả ngày đã mệt rồi, nên mời cô cùng ăn thôi đó mà.

- ta không ngồi với hạng người ti tiện như ngươi.

Lưu Phong nhún vai bĩu môi đáp

- không ăn thì lượn đi, đứng đó làm cái beep gì?Không thấy zai đẹp dùng bữa bao giờ à.

Vân Hồng như muốn toé khói, cô tự nhủ " đó là tên điên, không nên để ý hạng người như hắn" . Cô quay người đi ra thì nghe tiếng.

- khoan đã!

Quay mặt lại thì thấy vật thể lạ bay tới chỗ mình.

- lần đầu mắc lỗi, chính nhân quân tử như ta Không chấp vặt. Đây là đồng tiền vàng như đã nói lần trước. Lần sau còn giở trò thì ta tính tội gấp đôi đấy nhé.

Lửa giận giảm xuống sau khi nhận đồng vàng. Vân Hồng định nói câu gì đó nhưng lại thôi. Cô khép cánh cửa rồi lặng lẽ rời khỏi.

Lưu Phong cười tít mắt nhìn đống đồ ăn, hắn vội vàng đi tới ăn ngấu nghiến trông rất ngon lành. Nhưng vừa được vài hớp hắn có cút do dự, nhìn đại sư đang mệt lử chẳng thiết ăn uống gì. Ngoái sang tiểu thư đã thấy khai mở nhãn quang ướt át rồi.

- Tiểu thư... người có muốn ăn gì không.? nesu có thì hãy giãy dụa để ta còn biết.

Thấy nàng nằm bắt động, lạnh lùng quay mặt đi tránh ánh mắt của hắn. Lưu Phong vội bê khay thức ăn qua cửa sổ ăn trước mặt nàng cho bõ ghét.

- Hai a... thịt cá thơm phức nè... ngon quá... măm măm.

Tiểu thư cả ngày hôm nay vẫn tuyệt thực tỏ ra cứng rắn, cái nghị lực ấy thật đáng quý khiến Lưu Phong thấy khó chịu trong lòng. Hắn nhai tóp tép một cách tục tĩu, mút ngón tay dính dầu mỡ của mình như muốn trêu tức.

- Ngoàm... ngoàm... chụt chụt.. lúc nãy Vân Hồng có mang thức ăn đến cho cô nhưng ta nghĩ cô chẳng dùng đến.Ta biết phụ nữ các cô hay ăn kiêng giảm béo, Cho nên ta ra đây thông báo một câu cho có lệ thôi.

Rồi hằn đưa miếng thịt dưa qua đưa lại trước mặt cô tiểu thư đoan trang hiền thục.

- Miếng này ngon quá... nhưng mà ta no mất rồi. ta treo trên cửa sổ khi nào cô đói thì thò đầu lên mà ăn nhé... để trên bàn sợ mèo nó ăn mất.

Lưu Phong kiếm mấy sợi vải từ chiếc rèm của sổ treo mấy miếng thịt lên đung đưa như những chiếc chuông gió.

- Đừng có nhìn ta oán hận như vậy, thấy chưa ta còn quan tâm lo cô đói đấy nhé.

Chẳng biết vô tình hay hữu ý, Lưu Phong để đồ ăn ở vị trí thật cao mà cô tiểu thư không thể nào thè lưỡi chạm tới. Hắn cứ như vậy mà trở lại ghế dài kê cao gối nhìn trò hay.

Lưu Phong chờ đợi nhìn cảnh tượng cô tiểu thư đoan trang đài các, sẽ cong cớn thân mình cố vươn người, thè chiếc lưỡi mà liếm mấy miếng thịt treo lủng lẳng trước mặt. Hắn chờ mãi, chờ mãi đến tận khuya mà bên cửa vẫn cứ là yên tĩnh, trong màn đêm cô tịch. Gã mải ngắm mông cô tiêu thư rồi ngủ gật lúc nào không hay.

Lại một đêm ngủ ngon lành trong phủ thành chủ trôi qua, Lưu Phong cảm thấy nơi này còn sướng hơn cả Lưu Phủ, Hắn nắm được " chốt" nên thoải mái nạt nộ cô người hầu chẳng kiêng kệ chút nào. Vân Hồng đã tỏ ra biết điều và ngoan ngoãn giữ im lặng với lại ả còn được thưởng 1 đồng vàng vào cuối ngày. Số tiền đó không ít chút nào ít ra so với thường ngày thì chỉ làm công chứ có thưởng gì đâu.

- Tiểu thư, đồ ăn sáng tới rồi đây?

Tiếng Vân Hồng ngoài cửa khuê phòng làm trống bụng Lưu Phong nổi lùng đùng. Hắn vội vàng mở cửa đón lấy khay đồ ăn. Bớt chợt Vân Hồng gọi hắn với giọng điệu nhẹ nhàng hơn so với hôm qua. thậm chí có hơi ngập ngừng.

- Tiểu thư... vẫn khỏe chứ?

Lưu Phong lờ đờ nhìn sang bàn trang điểm, mấy miếng thịt tối qua vẫn còn đấy. Cô tiểu thư đã một ngày không có gì bỏ bụng rồi, kể ra sức chịu đựng không tệ, ngoài thì mềm còn bên trong thì cứng a. Lưu Phong nhìn tô mỳ trước mặt, hăn đắn đo một lúc rồi nói với Vân Hồng

- Chẳng biết nữa, cứ giận dỗi không chịu ăn nên ta cũng mặc. Cô có muốn giúp thì mang tô mì qua bên đó.

Lưu Phong động lòng trắc ẩn, nghĩ lại thì con gái nhà người ta với hắn không thù không oán. Hắn lại trêu trọc, ức hiếp như vậy thì hơi quá đáng. Nhắc đến sự ấm ức thì không thể nhắc đến Nhất Dâm đại sư, lão có ý xấu vùi dập Lưu Phong mấy lần nhưng chưa động vào hắn được lần nào đã chuốc họa vào thân, giờ đây lão không có công lực chẳng khác nào một lão già ốm yếu, Lưu Phong lại nhân nước đục thả câu chơi xấu đại sư một phen bĩnh ra giường, hắn "đấm' rồi mà không "xoa" thì lão sẽ ghi hận hắn là cái chắc.

- Cô lo cho tiểu thư xong thì sang đây giúp đại sư ăn luôn thể. Trong phòng có ba người mà hai người lại giận dỗi không chịu nhận sự giúp đỡ của ta. Ta cảm thấy bị tổn thương lắm, cứ cảm thấy bị lạc lõng trong này ý. Nhưng ta rộng lượng không thèm để tâm hai người nhỏ nhen ấy, ngươi giúp hai người ăn no căng sau đó mang cho ta con gà luộc về đây, ta phải ăn cho đỡ trống vắng.

Vân Hồng đỡ cô tiểu thư dậy, ân cần đút đồ ăn cvào chiếc miệng nhỏ xinh xắn. Nhìn tiểu thư phờ phạc, tiều tụy như vậy, hận ý với Lưu Phong trong lòng Vân Hồng lại tăng lên.

- Mỗi bữa chỉ có một suất ăn thôi. Ngươi mà còn đòi hỏi thêm thì nhà bếp sẽ nghi ngờ ngay, phận tỳ nữ như ta không được phép ăn trộm đồ ăn đâu.

Lưu Phong nhởn nhơ đáp

- Thì cô cứ nói thiểu thư dạo này đối với món ăn mới rất họp khẩu vị nên muốn ăn thêm một chút.

Vân Hồng hừ nhẹ

- hừ, tiểu thư thân phận tôn quý chính vì vậy ăn uống càng phải điều độ hơn... đồ ăn cũng được chuẩn bị kỹ lưỡng, ngươi, tên vô lại nhà ngươi có nằm mơ cũng không được ăn mấy món ăn như vậy đâu.

Ngừng một lúc cô nói tiếp.

- Khi nào ngươi và lão đầu trọc mới chịu rời đi.

Lưu Phong nhướng mày chép miệng nói.

- Rời đi làm gì, chỗ này có kẻ hầu người hạ lại được ngắm mỹ nữ. Sướng như tiên ngu gì mà bỏ đi.

Tiểu thư nghe xong thì mắc nghẹn không nuốt được, Vân Hồng vỗ vỗ vào lưng nàng rồi quay người lại nhìn Lưu Phong, cô gắt:

- Ngươi,.. ngươi.. chẳng phải ngươi nói chỉ ở vài ngay thôi sao...

Lưu Phong nhún vai, bĩu môi tỏ vẻ bất đắc dĩ, Vân Hồng hậm hực nói:

- Hừ... tùy ngươi, nhưng ta nói trước hôn sự giữa Tiểu thư và Tử Quân công tử đã sắp đến gần... Ngươi cũng nghe danh Ngô Tử Quân kỳ tài võ học rồi chứ, cứ cách mấy ngày người sẽ lại đến đây tìm tiểu thư. Thành chủ mà biết tiểu thư từ chối gặp mặt Tử Quân thì cũng sẽ đến đây hỏi cho ra lẽ. Ngươi chết chắc!

Lưu Phong nghe thấy uy danh Tử Quân thì ức lắm, hồi trước hắn bỏ chạy trước khi trúng chiêu nên không rõ Tử Quân bị trúng độc, mà ngay cả người trong này cũng không biết tin đó.

- Cô nói sao, tên khốn Ngô Tử Quân sẽ đến đây à?

Vân Hồng nở nụ cười đắc ý.

- Sao, nghe thấy Ngô đại thiếu gia, ngươi cũng biết sợ rồi sao.? giờ ngươi cút khỏi đây vẫn kịp đó.

Lưu Phong chẳng hề lo lắng, hắn mạnh miệng nói.

- Ta mà sợ thằng lone đó ư? Tên khốn đó bắt cóc cô Vợ của ta, ta còn chưa tìm hắn tính sổ. Hắn mà tới ta sẽ không cho hắn trở về.

Vân Hồng sửng sốt

- Ngươi bị điên à? Ngô công tử đâu phải kẽ phàm phu, nhìn mặt ngươi, ta dám chắc vợ ngươi cũng chẳng tốt đẹp gì. Ngô công tử chẳng bao giờ để ý đến vợ ngươi đâu, nếu có cũng là vợ ngươi lăng loàn giở trò câu dẫn Ngô Công tử xin ít tình yêu...Ta...thấy...

Một chiếc giày bay tới Vân Hồng với vận tốc không tưởng

" Choang...."

Giật mình nàng làm rơi tô mỳ làm vương vãi khắp phòng, nhưng hơn cả là vẻ mặt hầm hầm của tên dở hơi, Lưu Phong hùng hục tiến tới hắn quát đồng thời ném luôn chiếc giày còn lại

- Không được nói xấu vợ của ta...

Hai nữ nhân thoáng hoảng loạn giật mình lùi lại về sau, phía bên kia, Nhất Dâm hòa thượng nghe tiếng ồn chậm rãi thò đầu ra xem.

- Các ngươi thích thì chửi vào mặt ta đây này... Còn Chi Hoa, nàng ấy tốt hơn tất cả nữ nhân, kể cả tiểu thư nhà ngươi xách dép cho nàng còn không có tư cách! Còn gã Tử Quân ngươi tưởng hắn tài giỏi lắm à. Hôm trước ở Dạ Hương Lầu ta đã dạy cho hắn một bài học, hắn đâu có bản lĩnh đụng vào người của ta, phải dấu mặt nhờ cha đem người vây bắt ta, hạng đấy có tài cán gì chứ!

Vận Hồng bị hắn quát văng nước miếng lên mặt thì ức lắm, cô nhìn hắn với vẻ khinh thường.

- Chẳng phải ngươi phải trốn chui chốn lủi, núp trong khuê phòng tiểu thư nhà ta thì ngươi có tài gì chứ?

Lưu Phong trở treo

- Ta nói ta có tài bao giờ, ta ngu độn lười biếng, ta xấu xa vô sỉ, vậy ngươi xem, Tử Quân vàNgô gia làm gì được ta, các ngươi làm gì được ta chưa. Ta ức hiếp con gái Thành chủ đấy, ta bóp ngực, sờ mông tiểu thư nhà cô đấy... Có tài thì lại đây bắt ta đi. Bảo Thành Chủ lại đây mà bắt ta?

Vân Hồng bặm môi, đinh nói vài câu nhưng nhìn mặt Lưu Phong dày quá, nếu hắn bị điên mà cô lại đi tranh cãi với kẻ điên vậy cô cũng chẳng giống hắn hay sao. Vân Hồng trợn mắt lườm hắn thật lâu, Chợt thấy bàn tay nhỏ của tiểu thư thúc nhẹ vào sau lưng đưa mắt ra hiệu cô thu dọn tô mỳ vương vãi trên sàn.

- Có thật Tử Quân bắt cóc vợ của ngươi?

Sau thời gian im hơi lặng tiếng, cô tiểu thư lúc này cũng mở miệng nói chuyện với Lưu Phong, khi nhắc đến chuyện đó, giọng cô rất nghiêm túc. Giọng nói trong và thanh làm Lưu Phong dịu xuống đôi chút, hắn đáp:

- Tên khốn đó có thù với ta từ trước, nhân lúc ta không có nhà chỉ có hắn mới đủ bản lĩnh bắt cóc Chi Hoa mà thôi. không phải hắn thì còn ai vào đây nữa. Với lại hôm ở Dạ Hương Lâu chính hắn đã thừa nhận trước mặt bao nhiêu người.

Cô tiểu thư mặt bơ phờ thoáng nở nụ cười buồn.

- Tử Quân tài mạo phi phàm, phong lưu đa tình cũng là dễ hiểu nhưng chuyện cướp vợ của người khác thì khó tin thật.

Vân Hồng tuy không ưa Lưu Phong nhưng nghe kỹ lại thì thấy câu chuyện của hắn không phải không hợp lý , Cô quay người nói với tiểu thư bằng giọng lo lắng

- Tiểu thư, nếu Ngô Công Tử là người như vậy thì người sẽ...

Con gái thành chủ mắt buồn nhìn qua cửa sổ

- Hôn sự của hai nhà là ý của phụ thân, ơn dưỡng dục mấy chục năm của người đối với ta rồi cũng đến ngày phải trả.

Tiểu thư nhìn sang Lưu Phong

- Ta là Hạ Diễm ,có thể cởi trói cho tôi được không? tôi sẽ không làm hại hai người.

Lưu Phong đắn đo một lúc.

- Trước đây thì có nhưng giờ thì hông được! cô là thê tử tương lai của Tử Quân, hắn ta hành hạ vợ tôi thì ta sẽ hành hạ cô gấp đôi.

Hạ Diễm đổi giọng

- Chẳng phải ngươi nói ta không xứng xách dép cho vợ ngươi sao, nếu như thế thì ngươi sẽ là người chịu thiệt thòi đấy. Chi bằng thả ta ra, ta giúp ngươi ra khỏi Phủ đi tìm Chi Hoa sớm ngày nào hay ngày đấy./

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.