Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 37: Trong Phủ Thành Chủ

Ăn Hành Tại Dị Giới

37 Chương 37: Trong Phủ Thành Chủ

Lưu Phong mở cánh cửa tủ ra, một mùi hương nồng nặc xộc vào mũi, hắn lấy đại một bộ để che đi cái thân thể vốn là điểm trừ trong mắt người khác. Nhưng khốn nỗi, Y phục nữ nhân mềm mại là thế nhưng lại cầu kỳ phức tạp, Lưu Phong hý hoáy một lúc thì mấy mảnh vải quấn chặt vào cổ gã thành một nhúm khiến Lưu Phong hít thở không thông.

- Không phải mặc như thế,...Ngươi gỡ hai đầu mảnh vải ra đan chéo vào nhau luồn cổ qua đó , rồi thắt nó lại với dây lưng

Nghe lời hướng dẫn hắn lúng túng làm theo, cảm giác thoải mái hơn hẳn.

- " Ôi trời, may quá... mà cô không có bộ nào đơn giản à... đâu đâu cũng dây rựa lằng nhằng.

- Có thì cũng có, nhưng là do ngươi không tìm kỹ mà thôi.

Từ bên ngoài cửa có tiếng người hùng hục chạy tới. cái đầu trọc lốc, trần chuồng xuất hiện giữa phòng. Nhất Dâm đại sư thở hổn hển

- Ta tắm xong rồi, đến lượt tiểu tử ngươi đấy...để con nhỏ đó ta xử cho.

- Ơ... thôi chết ta nhầm phòng!

Nhất Dâm đại sư chạy ra bên ngoài rồi lại chay vào bên trong, đây rõ ràng là phòng của con gái thành chủ, sao lại không thấy tiểu tử thối đâu cả, chẳng lẽ hắn bị tóm đi rồi. lão đứng ngoài thập thụt ngoài cửa thò đầu nhìn vào trong. nhìn dáng người dở dở ương ương lão nhận ra ngay.

- Ơ... thằng quỷ... sao ngươi mặc đồ nữ nhân. Làm ta cứ tưởng...

Lưu Phong thản nhiên đáp.

-Thì tắm xong rồi, không có y phục nên mượn tạm vậy, mà lão cũng làm một bộ đi chứ. Hàng đã khiêm tốn lại cứ để tồng ngồng thế kia họ khinh cho đấy.

Nhất Dâm đại sư đóng cửa lại tiến về phí tủ lấy một bộ áo khoác mặc vào, bộ này giản đơn trông lão vẫn ra hình thù nam nhân ít ra nhờ cái đầu trọc nam tính gỡ lại. Lão nhìn nữ nhân trên giường bị trói tay trói chân thì cao hứng.

- Hay lắm... giờ để ta thưởng thức mùi vị con gái rượu của thành chủ xem nào?

Lưu Phong ngồi dạng háng bên giường, nhìn Nhất Dâm đại sư , hắn lắc lắc cái đầu tỏ vẻ không hài lòng.

- Không được... em này ta ưng rồi đấy, lão đừng thò tay vào? giờ lão mất nội lực không dùng được thần công làm sao phục phụ được nữ nhân, họ chẳng sung sướng gì mà còn cảm thấy nhục thay cho lão, thế thì còn mặt mũi nào nữa ... theo ta thấy lão cứ tìm cách khôi phục lại bản lĩnh đã rồi ra tay cũng chưa muộn.

Nhất Dâm đại sư cười dài

- Tiểu tử thối, ngươi tưởng ta chỉ có một thần công thôi sao? không có nội lực nhưng thủ pháp của ta cũng rất điêu luyện đấy nhé... không chọc mà vẫn sướng. Rờ qua một chút thì dù có là tiểu thư khuê các cũng biến thành dâm phụ lăng loàn mà thôi. Độc chiêu này ta sẽ thi triển và hướng dẫn cho ngươi, sau này tha hồ mà tác nghiệp với vợ của ngươi đi nhé.

Lưu Phong đảo mắt, rồi hớn hở

- Thật , thật không ông định dạy cho ta thật à?

Nhất Dâm đại sư nói cứng.

- Ta đùa làm gì... nhưng môn này phải thực hành đi cùng lý thuyết ngươi mới dễ hiểu được. Đang có mẫu vật vậy thì chúng ta dùng chung, ngươi thấy thế nào.?

Lưu Phong đứng dậy mời cao nhân thi triển tuyệt kỹ.

Nhất Dâm đại sư mừng lắm, vội vàng bò lên giường thủ sẵn hai bàn tay nhìn con gái Thành Chủ gian dụa trong nước mắt lão an ủi...

- Không sao đâu bảo bối à... ta ra tay với mười nữ nhân thì mười một người kếu sướng. Ngại một chút thôi nhưng sẽ sướng ngay đó mà... khà khà.

Nữ nhân kêu lên

- Đừng... qua... đây... tôi không muốn... làm ơn tha cho tôi đi, tôi sẽ không nói cho ai việc hai người ở đây, tôi sẽ giúp hai người rời khỏi nơi này"

- Thôi nào đừng giả tạo thế chứ, chỗ này là nơi an toàn nhất rồi, lão làm sao có thể rời xa bảo bối như nàng được.

Nữ nhân đưa mắt nhìn Lưu phong đứng kế bên với vẻ năn nỉ, nhưng hắn không có bận tâm, gã đang loay hoay trói chân Nhất Dâm đại sư vào thành giường, đến lúc lão co chân không được thì mới ngộ ra

- Tiểu Tử, ngươi làm cái quái gì thế, thả ta ra mau

Lưu Phong đáp hững hờ

- Xin lỗi lão hòa thượng nhé... ta không thích dùng chung đồ với lão đâu, ta quyết ăn một mình rồi.

Lưu Phong đi tới lôi nữ nhân thoát khỏi chiếc giường nơi lão hòa thượng đang dãy dụa.

- Đừng nhìn ta như thế... ta không có ngu mà thả cô ra ngoài đâu. Họ mà phát hiện thì ta cứ nói bắt hai người gian dâm trong phòng, hòa thượng bị xử tử còn cô cũng nhục nhã mà chết. Vậy nên biết điều thì giữ im lặng đi.

Vậy là Nữ nhân và hòa thượng mỗi người bị trói ở một góc, con Lưu Phong thong dong kéo chăn ra ghế nằm ngủ, không quên nhét vải vào mồm hai người cho dỡ phát ra những lời thóa mạ làm tổn thương đến tâm hồn yếu đuối của hắn.

...

Sáng sớm hôm sau, mặt trời ló dạng tiếng gọi của một nữ hầu làm hắn uể oải tỉnh dậy

- Tiểu thư đồ ăn sáng đến rồi đây?

- Tiểu Thư... là Vân Hồng đây... người đã dậy chưa?

Tiếng gọi hai ba lượt làm Lưu Phong đắn đo suy tính, hắn lướt nhìn thấy tiểu thư mà họ nói đang hớn hở ra mặt thì buồn lắm. Hắn ung dung đi tới mở cửa phòng toang hoang. Thấy bộ dạng nhếch nhác của Lưu Phong trong bộ y phục của tiểu thư, Vân Hồng giật thót, á khẩu suýt là rơi khay đồ ăn sáng. Lưu Phong đưa tay đón lấy kẻo rơi thì phí quá, hắn lại đang đói a.

- Ngươi... ngươi... là ai... tiểu thư nhà ta đâu?

Lưu Phong ung dung đi vào phòng, chỉ tay về phía nữ nhân bị trói bên góc nhà.

- Ta bắt quả tang tiểu thư nhà ngươi gian dâm với hòa thượng, không muốn tin này lan truyền ra ngoài thành thì ngươi biết phải làm gì rồi chứ.

Vân Hồng chạy tới chỗ tiểu thư thấy nàng miệng bị nhét vải phờ phạc quá nên to tiếng với Lưu Phong.

- Ngươi to gan thật, có biết đây là con gái Thành Chủ Bạch Vân Thành hay không?

Lưu Phong cầm miếng bánh, nhai ngấu nghiến.

- Thế á... ta cũng vừa mới biết đấy, nhưng giờ tính mạng cô ta do ta nắm giữ, muốn tiểu thư toàn mạng thì hãy coi như không có chuyện gì... sau vài ngài ta sẽ rời đi thôi.

- Ngươi dám... thành chủ sẽ không tha cho ngươi đâu.

Lưu phong nhìn ra ngoài hiên, phụt cười làm rơi miếng bánh khỏi mồm, hắn nói;

- Cứ đi báo tin thoải mái... ta đang mở cửa chờ thành chủ đến hỏi tội đây... một bên là hòa thượng gian dâm với phu nhân thành chủ đang bị truy nã, giờ còn gian dâm với con gái của người ... Chuyện tốt này không ai muốn tiết lộ ra ngoài đâu nhỉ? thân là nữ hầu ngươi nên lo cho chủ tử thật tốt. Ta cũng không muốn loan tin này ra đâu vậy nên đừng ép ta.

Vân Hồng nhìn sang tiểu thư rồi lại nhìn tên điên trong phòng.

- Quân vô lại, chó má, hèn ha. đê tiện, bỉ ổi.... ta trù cho cả dòng họ người chết không được yên thân...

Lưu Phong đưa tay làm dấu

- Thôi chào buổi sáng thế đủ rồi... ngày ba bữa không thiếu ... nước tắm chuẩn bị đầy đủ.... sau vài ngày ta sẽ rời khỏi....

Lưu Phóng ném thẳng đồng tiền vàng cho Vân Hồng

- Chủ tử của ngươi sẽ không mệnh hệ gì... làm tốt ta còn thưởng cho ngươi vài đồng. giờ thì lượn đi.

Nhìn nữ hầu hậm hực bỏ đi, Lưu Phong vội vàng đi tới đóng cửa thở phào nhẹ nhõm. hắn diễn sâu quá lỡ cô ta phát hoảng đi báo Thành Chủ vậy thì hắn cũng tiêu tùng rồi. không biết hắn có hiểu những gì ta nói không nữa, nếu không thì cầu cho ả là người tham tiền giữ im lặng chuyện này.

...

ăn xong bữa sáng, hắn lại nằm ngủ chờ đến bữa trưa... giữa buổi nghe tiếng ú ở của hai người bị trói phá vỡ giấc ngủ, hắn đi tới bỏ dẻ nhét mồm ra ngoài.

- Tiểu tử thối... thả ta ra đi, tuổi già sức yếu không chịu được nữa đâu.

Lưu phong đáp

- thì tôi biết lão tuổi già nên mới trói lão trên giường cho đỡ đau lưng còn gì, hay lão muốn trói ở góc nhà như tiểu thư.

- Nhưng mà ta đói quá... cho ta ăn chút gì đi.

Lưu Phong nhìn đĩa bánh vẫn còn, gã đưa tay nhét cho đại sư

- sướng nhé.. có người hầu mang thức ăn đến tận mồm, lão ăn xong rồi nằm nghỉ đi.

Nhìn sang chỗ nữ nhân, hắn thương cảm lắm nhưng bất đắc dĩ phải làm vậy thôi, hắn mang thức ăn tới hầu tận mồm nhưng cô nàng làm nũng không chịu ăn

- Vậy cô không có gì nói, vậy đừng làm phiền tôi... không ăn thì để tôi ăn.

Lưu Phong chén sạch đĩa bánh mặc cho tiểu thư nhìn thòm thèm nhưng không mở lời. Xong xuôi, Lưu phong lại dạng háng trên ghế nằm ngủ khò khò...

...

Đến quá trưa, Vân Hồng mới lật đật mang đồ ăn tới, Lưu Phong nghe tiếng gõ cửa vội vàng thò đầu ra ngoài thấy đó là cô người hầu, Lưu Phong mới an tâm mở cửa. Nhìn đĩa đồ ăn nóng hổi còn nghi ngút làm bụng hắn cồn cào

- Sao giờ này mới tới!

Vân Hồng đáp:

- Do ta hâm lại thức ăn cho nóng nên đến trễ... Ngươi mau dùng bữa đi, có thêm cả rượu nữa nhé.

Lưu Phong cầm lấy miếng thịt béo ngậy toan cắn một miếng, thì dừng lại lén lút nhìn cô người hầu. Vẻ mặt lấm lép thập phần khả nghỉ" sao tự nhiên lại đối tốt vậy nhỉ, dù sao ta cũng là kẻ gian... không lẽ trong đồ ăn này có vấn đề" Nghĩ vậy hắn mang theo đĩa thịt rượu ra chỗ Nhất Dâm đại sư.

- Tự nhiên ta thấy có lỗi với lão quá, bất đắc dĩ mới phải trói lão ở đây... giờ có thịt rượu nên ta mời lão xơi trước tỏ lòng thành ý.

Nhất Dâm ăn ngấu nghiến chẳng đắn đo gì.

Lưu Phong nhìn sang cô người hầu, rồi đánh mắt qua chỗ con gái Thành chủ bên góc nhà, hắn mang theo đĩa rau đến trước mặt cô nàng gạ gẫm. Quả nhiên Vân Hồng thét lên chạy tới cầm lấy đĩa rau

- Ngươi làm gì thế... ta mang thức ăn cho ngươi cơ mà, sao lại cho người khác.

Lưu Phong đáp

- Ta thấy tiểu thư nhà cô không ăn uống gì? nên có ý tốt thôi mà... sao ngươi lại hét toáng như vậy?

Vân Hồng ấp úng không nói được gì, cô cầm lấy khay đồ ăn còn lại mà rời khỏi gian phòng. Lưu Phong cảm thấy may mắn vì không lâu sau đó Nhất Dâm đại sư ú ớ quàn quại trên giường

- Tiểu tử, ngươi hại ta phải không... còn không mau thả ta ra đi... ta có việc gấp....

Trong phòng toát lên mùi thum thủm, Lưu Phong nhìn Nhất Dâm đại sư rồi phì cười sặc sụa. Hắn quăng một tấm chăn lên người đại sư và nói

- Lão cứ xả tự nhiên, ta đi ra ngoài dạo mát đây không có ảnh hưởng gì đến ta đâu.

Nhất Dâm đại sư cong mông rồi nhão ra, cả người vô lực thả lỏng mặc cho cửa sau mở toang hoang chảy lênh láng ra giường. " Tên độc ác... ta mà thoát khỏi đây... ta sẽ băm chết ngươi." Mùi hương lan tỏa đến góc phòng làm con gái Thành chủ mặt nhăn mày nhó. miệng bị nhét dẻ nàng ú ớ trong vô vọng chỉ đành cam chịu mùi hương ghê tởm kia.

Trong khi hai người đang bị tra tấn lỗ mũi, Lưu Phong đóng cửa ung dung tìm một gốc gây gần đó ngồi nghỉ rảnh rỗi hắn lôi hai quyển sách " Mai Hoa kiếm Phổ và Ngọc Nữ Quyết ra luyện tập". Lần trước gặp Tử Quân hắn không có cửa đánh lại phải chạy thụt mạng, lần sau phải học vài miếng võ đối nghịch mới có cơ may giải cứu cho Chi Hoa, chứ mấy trò chơi bẩn không làm gì được gã đó cả. Huống hồ Chi Hoa cũng muốn hắn luyện tập để có chút bản lĩnh, không cần lớn chỉ cần lo được cho bản thân.

Lưu Phong có hứng thú với Ngọc Nữ quyết nhiều hơn Mai Hoa kiếm phổ bởi nó có những hình vẽ thật kích thích. Dưới ánh mặt trời, trên từng hình vẽ nữ nhân lõa thể, hiện lên từng dòng chữ. Đó là khẩu quyết tu luyện tâm pháp. Ngọc nữ quyết tu luyện nội khí cho nữ nhân, còn nam nhân tu luyện chắc chỉ có Lưu Phong là người đầu tiên mất.

Ngồi khép đùi giống trong hình vẽ, Lưu Phong cảm nhận luồng khí xung quanh, không gian yên tĩnh đến lạ kỳ, hắn nghe thấy tiếng chim hót, tiềng ruồi muỗi bay vo ve quanh tai.

Một lúc sau, Lưu Phong bàng hoàng mở mắt

" Vãi lone... chẳng có cái khỉ khô gì cả, chỉ thấy buồn ngủ thôi à"

Lưu Phong vươn vai, ngáp dài ngoác cả mồm. Hắn ngó nghiêng xung quanh rồi lặng lẽ đi vào phòng nghỉ.

Vừa mở của phòng, mùi nồng nặc xuông vào mũi làm Lưu Phong lảo đảo lui về sau vài bước. Đưa tay bịt mũi Lưu Phong thò đầu vào trong nhà quan sát, con gái Thành Chủ đã xỉu từ lúc nào, còn Nhất Dâm đại sư thở phì phò đôi mắt trắng dã.

" Thôi chết rồi... biết thế thả lão ra thì có phải hơn không, giờ lão bĩnh ra giường làm hôi khắp phòng trông khiếp quá."

...

Lưu Phong mặc xác Nhất Dâm đại sư, hắn cứu người đẹp trước đã, nhanh chóng lôi nàng cách xa chỗ nguy hiểm. Hồi nãy hắn đóng cửa phòng tương đối kín làm nàng ngủi mùi ô uế đến tận óc.

Khuê phòng của tiểu thư tương đối rộng, hắn kéo người ra gần phí cửa sổ cho nàng hít khí trời để còn tỉnh lại. chứ thấy nàng xỉu thế này chắc ả người hầu la toáng lên thì hỏng hết bánh kẹo.

- Mùi gì hôi thế... tên vô lại nhà ngươi dở trò gì trong phòng tiểu thư vậy hả.

Vân Hồng từ lúc nào xuất hiện trong phòng, cô bịt mũi đi lại gần chỗ cửa sổ nói với hắn bằng giọng hách dịch.

Lưu Phong đáp điềm nhiên.

- Chẳng phải do thức ăn cô mang đến sao? lão hòa thượng ăn xong rồi ra sản phẩm tại chỗ. Giờ cô lo mà dọn dẹp cho sạch sẽ đi.

Vân Hồng gắt.

- Không, ta phải đưa tiểu thư đến phòng khác trước đã rồi mới dọn dẹp lại được.

Lưu Phong gạt bàn tay của Vân Hồng khỏi người tiểu thư hắn nói.

- Nói dễ nghe nhỉ, cô tưởng ta là tên ngốc sao? ta không quan tâm ngươi làm thế nào dọn dẹp, ta chỉ biết tiểu thư không được phép rời khỏi khuê phòng nửa bước kể cả đi vệ sinh cũng tại chỗ này luôn... Ngươi lo mà thu xếp đi.

Nhìn bộ dạng dở người của Lưu Phong trong bộ y phục của Tiểu Thư làm Vân Hồng tức muốn phát điên, cô hậm hực ra phí chiếc giường thu chăn chiếu tắm rửa lại cho Nhất Dâm đại sư, cũng do nàng bỏ thuốc xổ vào đồ ăn cho nên mới ra nông nỗi này. Ai bảo gã dở hơi kia không cho người ra ngoài đi vệ sinh cơ chứ. nếu như vậy sẽ có sơ hở để cứu Tiểu thư. Mà cũng may mắn là tiểu thư không có ăn mấy món đó, không thì giờ này cũng thê thảm như lão đầu trọc vậy.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.