Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 44: Rời Đi

Ăn Hành Tại Dị Giới

44 Chương 44: Rời đi

Lưu gia chủ đưa tay túm lấy Lưu Phong đang lạc mất hồn phách. ông nói nhỏ

- Phong nhi...ổn rồi... Về Lưu Phủ thôi.

Trước ánh mắt săm soi của đám người hóng hớt, hai cha con họ Lưu lầm lũi bước đi, Lưu Tô ngoài mặt thản nhiên nhưng trong lòng nặng nề như mang cả ngàn cân, nhìn thằng con trai của mình cả người tím tái chứng tỏ ăn no đòn từ chỗ Thành chủ rồi. Rõ ràng ông đã cho nó về Châu gia ở ngoại thành ở rể, chẳng hiểu vì sao lại lang thang trong thành để rồi đắc tội với Thành Chủ đại nhân. Khiến cho ông mất ba phần sản nghiệp nhà họ Lưu để bù đắp. Nhưng nhìn nó thảm như vậy ông không nỡ buông lời trách móc

Suốt đường đi không ai nói câu nào, Lưu Phong còn chìm trong mớ hỗn loạn. Án Tử dành cho Nhất Dâm đại sư làm hắn thấy có lỗi vô cùng, nếu không phải hắn chơi khăm lão, hai người không xông vào khuê phòng của tiểu thư thì đâu có dẫn đến mấy chuyện như thế này. Giờ thì hay rồi, Lão hòa thượng bị xử tử, trước khi chết còn nhận trách nhiệm về mình. Đúng là hắn không muốn làm người khác gây nguy hại đến mình, nhưng người khác vì hắn mà chết thì không thoải mái chút nào. Nay lão gia oai nghiêm ngày nào cũng phải khom mình trước Thành chủ mà dâng ba phần sản nghiệp bù lỗi cho hắn. Chung quy cũng là do hắn mà ra, cũng là cái "Thực Lực" tối cao mà đám võ giả vẫn sùng bái, điên cuồng tu luyện bấy lâu.

Vừa bước chân đến Lưu Phủ Lưu phong liền nói

- Lão gia, con muốn ở một mình

Lưu gia chủ thờ dài, gật đầu tỏ vẻ cảm thông! chắc hẳn thời gian ở bên ngoài nó đã chịu khổ không ít. Ông bỏ món tiền lớn thay Châu gia gán nợ cho Ngô gia, vậy mà con zai ông lại chẳng được đối đãi tử tế chút nào. Vừa rồi lại mất thêm một khoản vào tay thành chủ. vị thế Lưu gia sẽ thụt xuống làm gia tộc hạng hai mất thôi. Võ hội cũng sắp tới gần mong sao đám con cháu thi thố đạt kết quả tốt.

...

Một ngày trôi qua, Lưu Phong không ăn không uống. Nhốt mình trong phòng suy nghĩ vẫn vơ

Chợt bên ngoài có tiếng ai gọi cửa.

- Tam thiếu gia, Tam thiếu gia... có người đến tìm cậu.

Lưu Phong lén mở cửa phòng hỏi trước vì nhỡ đâu kẻ nào có thù với hắn mò đến:

- là ai đến tìm ta vậy?

hạ nhân đáp

- bẩm thiếu gia! là một cô gái ạ.

Lưu Phong gật gù ra hiệu cho hạ nhân lui ra hắn nảy sinh trong đầu suy nghĩ" Cô gái đến tìm mình, không lẽ là cô vợ Chi Hoa trờ về rồi đấy chứ" Nghĩ thế, Lưu Phong hớn hở chạy ra ngoài cửa Lưu Phủ, nhìn trước ngó sau thấy một bóng lưng một cô gái, đang cầm theo túi đồ. Gã cất tiếng gọi

- Chi Hoa!

Người đó giật mình quay lại làm Lưu Phong thoáng thất vọng ra mặt

- Là cô sao?

Người đến không phải người hắn mong đợi, đó là Vân Hồng, ả người hầu của con gái thành chủ. Hai người vốn có thù hắn với nhau sao hôm nay lại đến Lưu Phủ tìm hắn.

- Cô tìm ta có chuyện gì?

Vân Hồng bặm môi, ngừng một lúc mới mở lời. Hai tay đưa lại tay nải

- Đồ của thiếu gia...

Lưu Phong nhận lấy, lòng tự hỏi không hiểu cớ gì mà Vân Hồng lại đưa cho hắn. Xem qua bên trong thì có hộp gỗ với mấy bộ quần áo

- Sao lại đưa cho ta?chẳng phải cô có thù với ta cơ mà.

Gió chợt thổi ngang qua làm Vân Hồng đôi mắt đỏ hoe, cô sụt sịt nói.

-Chuyện cũ không nhắc nữa, ta thấy ngươi giữ đồ cẩn thận như vậy chắc người đó quan trọng với ngươi lắm. Nên trả lại cho ngươi.

Lưu Phong gật gù chép miệng.

- Vậy ta cảm ơn, Tiểu thư không giận ta đó chứ?

- Tiểu Thư không giận được nữa đâu, cô ấy tự vẫn rồi. Ta cũng không ưa ngươi chút nào nhưng hôm đó, chính tai nghe ngươi và Thành chủ nói chuyện, ta cảm thấy Thành chủ còn đáng sợ hơn ngươi nhiều. Sau khi bắt ngươi và lão hòa thượng vào nhà lao, Thành Chủ phát tiết lên người Tiểu Thư như một con thú hoang.... hôm sau ta thấy tiểu thư không chịu được uất ức nên đã tự vẫn rồi...

Vân Hồng nhìn lại Lưu Phong

- Ngươi không xấu, chỉ hơi nghịch ngợm thái quá thôi. Sau khi biết ngươi là thiếu gia Lưu Phủ, ta nhớ lại đống tiền vàng trong túi đồ của ngươi, Thành Chủ mà biết ngươi có nhiều Vàng như vậy chắc chắn gây khó dễ cho Lưu gia nên ta đã mang đi tẩu táng. Ta định đi sang Phong Hỏa Thành song nghĩ lại thì mang nhiều tiền quá cũng dễ mang họa sát thân. coi như ta làm phúc đem trả lại cho ngươi. Cũng coi như lời xin lỗi của ta vì đảy ngươi và lão hòa thượng vào hiểm cảnh.

Lưu Phong mỉm cười, hắn nhìn cô người hầu nghĩa khí này với vẻ thích thú.

-Vậy hay cô ở lại Lưu Phủ, đi Phong Hỏa thành chi cho cực?

-Cảm ơn hảo ý của ngươi, nhưng ta hơi Sợ Bạch Vân thành rồi... Với cả ta có bà con xa ở Phong Hỏa... có người quen chiếu cố cũng dễ hơn. Ta .. đi đây?

Vân Hồng cúi đầu, xoay người đi về phía cổng Tây. Lưu Phong ngắm nghía theo sau bất ngờ kêu lên

- Đi đường cẩn thận.

Vân Hồng thoáng ngừng lại rồi cúi đầu đi nhanh hơn. Rời xa thành trì dơ bẩn này.

...

Lưu Phong trở lại căn phòng mở lại túi đồ ra xem, hộp gỗ vẫn còn chứa vàng, cây đoản kiếm và quyển sách cũ. Đống quần áo của Chi Hoa vẫn còn nguyên vẹn thì không khỏi mừng thầm. Hắn chậm rãi kiểm kê lại số vàng, thanh đoản kiếm. Ngoài hai cuốn Ngọc Nữ Quyết và Mai Hoa Kiếm Phổ còn có quyển Nghịch Hành khí công mà hắn lấy ra từ trong kho tàng dưới khu rừng. 782 đồng vàng này có chút giá trị hắn để lại cho Lão gia bù lại số quầy hàng bị mất do lỗi của hắn. tuy không nhiều nhưng cũng đỡ được phần nào. Xong xuôi hắn thu dọn và rời khỏi Lưu Phủ ngay hôm đấy.

Lưu Tô đọc bức thư nguệch ngoạc và hộp gỗ trên bàn. "Lưu Phong vì quá xấu hổ nên không còn mặt mũi gặp lão gia và các vị thúc bá... Phen này rời đi là để học tập bản lĩnh, khi nào thành tài sẽ trở về Bạch Vân thành đoàn tụ cùng mọi người. Số Vàng này là do con tình cờ có được không phải do ăn cướp nên mọi người đừng bận tâm, tuy ít nhưng cũng xin bù lại tổn thất gây ra bao năm qua. Ký tên Con trai bé bỏng Lưu Phong".

Cầm bức thư chắp tay sau mông, Lưu Tô Bước ra hiên nhà ngắm nhìn bầu trời, khuôn mặt không dấu được nụ cười. Thằng con zai của ông không phải là khuyển tử.

Lại nói về Lưu Phong, sau khi để lại bức thư mùi mẫn giả tạo kia, hắn cũng an lòng đi ra ngoài. Nói là đi xa chứ hắn trở lại căn nhà gỗ đợi người mà thôi. Từ lúc hắn đi căn phòng hầu như không thay đổi, có chăng là chiếc giường còn in nguyên dấu vết trận mây mưa của đôi nam nữ. Mà hắn tin chắc là Vô Tường và nữ nhân trong hang động hồi đó. Giờ này hai người kia cũng đã li khai chốn này từ lâu mang theo đống tiền bạc quý giá.

Lưu Phong cất túi đồ sang một bên, xắn quần xắn áo vào dọn dẹp lại nhà cửa. Hồi trước hắn lười nhác, không mấy khi làm việc có làm cũng là do bị Chi Hoa gạ kèo làm thì sẽ được này nọ. Song lần này hắn tự giác, hắn tự thân vận động tự gánh nước, làm lại vườn rau.

Sáng dậy sớm học lại Mai Hoa Kiếm Phổ, kiếm pháp mà vợ Chi Hoa dạy cho hắn. Cuốn ngọc Nữ Quyết vốn rất hứng thú nhưng giờ hắn lại thích Nghịch Hành khí công hơn, tu pháp luyện khí đảo ngược, ban ngày luyện khí âm nhu, tối lại luyện cương dương, tròi lạnh thì luyện hỏa khí, trời nóng thì luyện hàn khí. Phương pháp tu luyện ngược đời chẳng hợp lý chút nào, nhưng càng khó hiểu lại càng hay vì không như thế thì ai ai cũng là tuyệt thế cao thủ mất.

Dục tất bất đạt, luyện khí càng không thể nóng vội được, Nghịch Hành khí công sau một thời gian nghiên cứu, Lưu Phong lần đầu tiên học được công pháp một cách nghiêm túc. Hắn học không phải vì làm nhiệm vụ của hệ thống mà là hắn cảm thấy nó vô cùng cần thiết. Hệ thống đã bị dở dở ương ương hắn mà làm theo chẳng khác nào một gã điên khùng. Nếu đã là hệ thống Hoàn Mỹ vậy thì ta sẽ tự hoàn thiện bản thân theo cách riêng của mình.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.