Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 49: Trong Động Phủ

Ăn Hành Tại Dị Giới

49 Chương 49: Trong động phủ

Tình thế này đúng là Hãm thật, Con rắn đi đến đâu, Cây đổ ngổn ngang, lá rơi lả tả đến đấy. Sau khi bị đoản kiếm chọc mấy nhát vì đó là kiếm xịn cho nên đã bị trúng thương. Có điều vết thương chẳng thấm vào đâu so với thân thể to lớn của nó. Lưỡng Đầu xà chuyển mình hất tung tên nhân loại hèn mọn lên không trung. Nó có hai đầu một cái đớp bên trên, một cái hứng phía dưới.

Lưu Phong còn đang mơ màng tận hưởng cảm giác ở trong không trung, thì cái lưỡi đỏ lòm làm hắn tỉnh giấc. Gã xoay người túm lấy cành cây, hai chân co rúm lại kêu lớn.

-Cứu … cứu với…mau cứu ta…!

Chu Khâm, Chu Phù đồng loạt tuốt kiếm. Bóng ảnh hai người kẻ trước người sau lần lượt phóng lên không trung tiến lại gần chỗ Lưỡng Đầu xà.

Nam xử ra một chiêu Triền Vân Du Long, cả người và kiếm lướt đi như rồng lượn trên mây. Bạch kiếm trong tay Chu Khâm bao phủ bởi một đạo bạch khí sắc bén. Trong khi Chu Phù ( Chu Mộng Phù) ở phía sau xoay kiếm nhẹ nhàng phóng ra ba tia kiếm khí. Đây là một chiêu trong Đào Mộng Kiếm có tên là Tam Hoa Khởi, Nhìn nhẹ nhàng vậy chứ đẹp mắt lắm, còn uy lực thì cũng chưa rõ.

Hai chiêu thức không đồng loạt phát ra, nhưng công kích lên Lưỡng Đầu xà lại gần như cùng một lúc. Một kiếm cắt đứt lưỡi đầu trên của con rắn, ba luồng kiếm khí lại đâm mù con mắt của đầu dưới. Thoạt nhìn thì hai người không hiểu ý nhưng lại mang ý công kích toàn diện. Hai đầu rắn co lại vì bị đánh trúng yếu điểm. Thân Hình to lớn lại lồng lộn cả lên.

Nhân lúc Nó đang loạn tạm thời, Lưu Phong tụt nhanh xuống gốc gây, Hắn vừa chạm đất đã co giờ chạy mất.

-Chuồn lẹ mọi người ơi…

Chu Khâm bội phục khả năng ứng biến của Lưu Phong, trong tình huống nguy hiểm đến tính mạng luôn tận dụng tối đa thời gian để làm việc hữu dụng. Hắn chạy mất tiêu rồi. Tuy có vẻ hèn nhát nhưng bốn người Chu gia chưa thực sự sẵn sàng chiến đấu với con thú này.

Nên nhớ Chu Cát, Chu Đình đã bị thương, sự an toàn của họ mới là quan trọng. Chu Khâm tra kiếm vào vỏ nói vội

-Phù Muội, chúng ta cũng nhanh rời khỏi đây

Gã cõng Chu Cát vận khí lên mức cao nhất để chạy khỏi chỗ nguy hiểm. Chu Đình thì chạy trước dẫn đường ra bên ngoài.

Nhưng chuyện chưa kết thúc như vậy, Lưỡng Đầu xà bị đả kích mạnh như vậy, nhân loại cả gan chà đạp lên sự tôn nghiêm của nó, và giờ đang định bỏ chạy. Đây là một điều không thể tha thứ. Sẵn hai vết thương vừa rồi, thù này đã kết không làm thịt mấy đứa thì không yên.

Đúng chất của một con quái thú hung hiểm trong Rừng Tối, Lưỡng Đầu xà trườn nhanh trong khu rừng bám sát hành tung của mấy người nhà họ Chu. Đây là sân nhà của nó, tốc độ di chuyển của con rắn là không phải tầm thường chẳng mấy mà đuổi kịp bọn họ.

Đang chạy long nhong thì có tiếng gọi

-Ngực Bự tiểu thư, chạy qua bên này?

Chỉ đợi có thể đám người Chu Gia nối gót Lưu Phong mà chạy thụt mạng. Đây là vị ân nhân trong hoàn cảnh khốn cùng này a. Một thợ săn nghĩa hiệp.

Đột nhiên Gã nhảy tót xuống cái hố, bốn người không chút nghi ngại mà lao xuống theo, chỉ khổ cho Lưu Phong nhảy trước làm tấm đệm cho mấy người đi sau. Tình hình đang nguy cấp, Lưỡng đầu xà đã nằm ngay trên miệng hố, hắn nén đau nói lớn.

-Mau , mau xoay cục đá ở giữa đi.

Chu Phù đứng gần cục đá nhất nên vận sức làm theo ngay

Rầm… Rầm…

Một mật đạo xuất hiện làm mọi người choáng váng. Sao tên này lại biết trong này có mật đạo.

-Chui vào trong… nó nhào xuống bây giờ.

Đám người nhao nhao như chó chạy ngoài đồng, luống cuống chui vào mật đạo. Lưu Phong đã từng vào đây nên hắn biết chỗ đóng cửa đá để ngăn con rắn hai đầu. Thời điểm nó lao xuống hố cũng là lúc cánh cửa đá khép lại.

Đám người thở phào cảm ơn rối rít.

-Cảm ơn đạo hữu đã tương cứu, mà huynh có chắc nó không vào được đây không?

Lưu Phong đáp bừa.

-Có chứ! mà không vào đây thì chạy đâu cho thoát. Ra ngoài bìa rừng đường thông thoáng lại càng chết. Cứ trốn ở đây cho chắc.

-Anh thợ săn… cảm ơn anh đã giúp bọn tôi !

-Ôi dào, có gì đâu, Tất cả chỉ vì tiền thôi.

Ba người ngu ngơ không biết gì hỏi lại

- Tiền?

Lưu Phong nhay mắt nhìn Chu Đình, hắn cười thích thú nói bóng nói gió

-Phải! Nếu không vì tiền thì việc gì phải khổ thế. Cứu toàn con ông cháu cha thế này, chắc ta đổi đời thành đại gia mất.

Hắn nói đúng, tiền không đáng bao nhiêu và cũng kiếm lại được. Còn mạng thì không, chết là hết thật luôn đó. Như vậy cũng coi là sòng phẳng đỡ làm mấy người áy náy chuyện ơn nghĩa. Nhưng Chu Đình khó ở hơn cả, giờ an toàn rồi thì mới nhớ lại chuyện gã thợ săn, nhân lúc nàng bị cuống đưa tay sàm sỡ này nọ. Chuyện này ngu gì mà nói ra và cũng chẳng vinh dự để khoe mẽ. Nằng quyết giấu nhẹm vụ này đi rồi.

Chu Cát thì càng khó xử hơn, Hồi đầu Lưu Phong chửi mắng hắn ghê lắm, lại còn bắn tên vào chân làm hắn di chuyển khó khăn. Nhưng sau đó Lưu Phong lại thu hút sự chú ý của Lưỡng đầu xà nhận nguy hiểm về phần mình nhờ thế mà Chu Cát giữ được một mạng. Đối với Lưu Phong Chu cát chưa biết nên hận hay nên biết ơn.

Thu xếp thương thế xong xuôi, Lưu Phong nhìn lại có chút không đúng:

-Ơ, ta nhớ là còn một người nữa cơ mà!

Đám người Chu gia xị mặt xuống, thở dài thườn thượt. Chu Khâm nói:

-Bọn ta mất một người rồi.

Lưu Phong làm mặt biểu cảm

-Hầy.. ta đã bảo rồi mà các ngươi không nghe, giờ thì biết rùi ha… là chết người thật đó.

Chu Phù đánh lạc hướng, lái sang chuyện khác. Cô không muốn mấy người bạn của mình nghĩ lại chuyện cũ mà thêm sầu thêm khổ.

-Anh thợ săn, nơi này là chỗ nào trông không giống hang động bình thường?

-Đây là động phủ, nghe nói trước đây có một cao nhân tạ thế nơi này. Ta tình cờ biết được mà thôi.

Nghe thấy nơi có cao nhân tạ thế, Đám người họ Chu trố mắt nhìn quanh trong lòng không khỏi nổi lên từng hồi kích thích. Những di chỉ như thế này thường cất giấu kho tàng dị bảo, giá trị liên thành.

-Nhưng mà đồ đạc quý giá chắc là bị người ta lấy đi, trong này chẳng còn gì giá trị nữa đâu.

Lưu Phong nói câu này làm họ không khỏi tụt cảm xúc, nhưng vẫn chứa chấp một tia vọng tìm được cơ quan bí mật nào đó. Bọn họ ríu rít dắt nhau đi lang thang trong động phủ. Từng gian phòng trống trơn không còn một thứ gì giống như Lưu Phong đã nói.

Bọn họ dần dà đi tới căn phòng rộng lớn chính giữa, Cánh cửa hoa văn bằng đá được mở ra một mùi hôi tanh bốc mùi làm bọn họ lui người ra sau nôn thành từng bãi. Lưu Phong đang nhởn nhơ phía sau thấy có sự lạ thì chạy tới.

Không ai trả lời hắn, Họ đưa ngón tay chỉ vào trong gian phòng. Khuôn mặt vẫn hiện lên sự nhăn nhó như thể có gì đó kinh tởm lắm. Lưu Phong đi vào lập tức đưa tay che lấy mũi miệng. Trước mặt hắn là một cái xác đã mục rữa được phân nửa, mấy con ròi đang bò lúc nhúc qua khe mũi, đôi mắt…

Mấy người họ Chu thấy hắn đi vào không chút sợ hãi thì ngạc nhiên lắm, Họ chậm rãi đi vào bên trong. Vốn sống trong nhà cửa thơm thơ, chưa thấy thứ nào hôi hám như vậy bao giờ. Nhìn Lưu Phong lại khả nghi hơn, hắn biết động phủ này từ trước, căn phòng này lại có người chết cách đây không lâu. Hung thủ không phải là hắn đấy chứ.

Đám người đột nhiên đứng tách xa hắn ra, Làm Lưu Phong không khỏi cười khổ, gã lắc đầu lia lịa.

-Không phải là ta làm đâu?

Tuy gặp Lưu Phong chưa được một ngày, Chu Khâm không cảm thấy gã có bản lĩnh giết người như vậy đâu. Khi nhìn cái xác Lưu Phong cũng không tránh khỏi sự kinh ngạc. Chu Khâm hỏi

-Huynh đệ, ngươi biết người này phải không?

Làm vẻ mặt ngưng trọng, Lưu Phong suy tư lục lại ký ức. Người này chính là đạo cô đi cùng Vô Tường vào động phủ. Tên gọi Dịch Dung Đạo cô, ngày đó hai người này chịch choạc ngạy tại chỗ này không biết trời đất. Chẳng hiểu sao nay lại nằm đây một mình, thân thể còn lõa lồ phơi cả hàng họ ra đấy. Đạo cô bị chết do chính cây phất trần quấn trên cổ song khuôn mặt khi chết vẫn còn đang nở nụ cười mãn nguyện. có lẽ hứng tình quá nên bị tên kia “ đâm” đến chết. Lưu Phong đoán vậy nhưng hắn không nói ra để tránh phiền phức không đáng có.

-Ta có thấy một lần, lúc đó người này và…À không, chắc là ta nhìn nhầm thôi…

(cuối tuần nên bạo chương, đạo hữu nào còn theo dõi thì cho mình một like ủng hộ nhé!)

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.