Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 53: Rết Khổng Lồ (Kết)

Ăn Hành Tại Dị Giới

53 Chương 53: Rết Khổng Lồ (kết)

Một góc trong hốc đá, cuộc trò chuyện mùi mẫn của hai người đang diễn ra.

- - Đình muội, muội có sợ chết không ?

- Muội sợ, lần trước, huynh vì bảo vệ cho muội chạy thoát mà chọc giận Lưỡng đầu xà. Muội tuy thoát được, nhưng cảm thấy bứt rứt không yên. Muội nhận ra việc nhìn thấy người thân của mình đang nguy hiểm còn mình lại bất lực không làm được gì. Cảm giác đó đau đớn, đáng sợ hơn cái chết hàng nghìn lần.

Chu Cát cười dài trong đau khổ

- Muội... Trưởng thành hơn rồi đó... Chỉ tiếc...

" lạch cạch... Lạch cạch"

m thanh báo hiệu một dự cảm không lành. Điều đó có nghĩa Lão Khâm đã không cầm cự được thêm nữa. Chu Cát và Chu Đình dìu nhau bước đi trong màn đen tối. Chợt dừng lại, họ cảm nhận được mồ hôi toát ra từ lòng bàn tay

- Con Rết sắp đến rồi! Chu Đình muội muội, hãy cầm kiếm và cùng huynh đâm chết con ác thú này đi nào.

Hai người rút ra bình khí đứng sát vào vách. Người kia xuất chiêu, người này gạt kiếm thủ thế. Trông nhịp nhàng phối hợp ăn ý nhưng không hiệu quả chút nào. Trong điều kiện không thấy mục tiêu phát đòn công kích chính là làm bại lộ vị trí của mình. hơn nữa con rết chưa tới mà hai người là luống cuống chân tay vội vàng công kích, đá vụn rơi lả tả chẳng khác nào tự lấp hố chôn mình.

Rết khổng lồ phát hiện ra hai người đang đứng gần đó. Nó lao tới húc mạnh vào Chu Cát đẩy hắn và Chu đình trượt dài trên nền đá gồ ghề. Chân cả hai bị đau từ trước, dính đòn này chỉ có nằm chờ chết. Chu cát vì không muốn Chu Đình bị con Rết cắn nát người, gã lê người che chắn cho cô em họ trước đợt tấn công tiếp theo Của con rết

Chu Đình cảm động khóc rống lên

- Chu Cát.. Huynh chảy máu rồi kìa...

Gã gượng cười ố trấn an.

- Không. Không sao đâu... Vết thương nhỏ không nhằm nhò gì...ta còn chịu được...mà... Khoan đã... Sao muội biết huynh chảy máu.

Khuôn mặt Cả hai hiện ra rõ hơn nhờ thứ ánh ánh sáng lờ mờ từ phía xa đang tiến lại gần, tiếng bước chân dồn dập cộng với tiếng hô vang như hổ gầm chốn rừng thiêng, nghe chân thực không phải là ảo giác do sợ hãi mà sinh ra.

A a a a a a...

m thanh phát ra to dần lên, Cái bóng người cầm ngọn đuốc chạy vọt tới, lướt nhanh lướt qua hai người Chu Đình, Chu Cát mà đâm thẳng vào thân con rết như tên bắn. Lưu Phong tới vừa kịp lúc, gã cầm đoản kiếm đâm lút cán vào phần bụng của nó, một tay cầm đuốc môt tay đâm liên tục vào khoang bụng con ác thú.

- Chu Cát, là anh thợ săn, anh ta quay lại cứu chúng ta kìa?

Chu Đình phấn chấn tinh thần như nắng hạn gặp mưa, Đây là lần thứ hai Lưu Phong giúp mọi người khi hoạn nạn. Thực lực của hắn như thế nào không rõ, có lẽ còn thấp hơn mấy người nhưng khả năng sinh tồn chắc chắn hơn mấy cậu ấm một bậc. Chu Cát cũng mừng lây, nhưng trong bụng còn nhiều điểm lo ngại

- Đừng vội mừng, con yêu thú này không dễ đối phó đâu. Muội đừng la hét làm anh ta phân tâm.

Cũng giống như lời Chu Cát nói, Sau khi Lưu Phong đâm vài nhát, con Rết co người uốn éo, Cái chân của nó sắc như dao quyết nhẹ một cái làm cả người Lưu Phong quần áo rách tươm, cả người hiện lên vô số vết hằn. Sau khi trả đòn thành công, nó bò ngược lên phía trên nhe hàm răng chộp lấy Lưu Phong.

Gã đưa đoản kiếm chém mạnh vào đầu con Rết, Một cảm giác cứng chắc nơi đầu kiếm dội lại âm thanh khô khốc. Lưu Phong bị nó hất văng đập người vào vách đá. Phần Lưng và đầu của con rết vững chắc, ngay cả đoản kiếm của Lưu Phong dù là hàng xịn cũng không thể xuyên thủng làm tổn thương nó.

Va chạm một đòn thôi cũng đủ làm Lưu Phong điếng người, Bàn Tay cầm đoản kiếm đã tê rần. Gã nói bằng giọng run run

- Hic. Thôi ăn lone rồi... Con rết này mạnh quá, kiếm xịn cũng không làm nó xi nhê.

-- Anh thợ săn! anh không sao chứ?

Lưu Phong mặt mày nhăn nhó không giấu được sự lo lắng.

- - Có đấy!... lần này chúng ta chết chùm mất thôi.

Con Rết ngừng một lúc không thấy Lưu Phong phát ra công kích nó cho rằng gã đã dính chiêu cho nên mới an tâm mà lao tới lần nữa. Thân hình to và dài trường trong hốc đá như một cơn lốc đang cuốn lấy Ba người, chỉ nhìn thôi cũng đủ chóng mặt . Lưu Phong chỉ biết nhắm mắt đưa chân, hai tay cầm kiếm mà bổ nhào vào con rết. Vô tình hắn bị nó cuốn vào thế công của con ác thú. Cả người lăn lông lốc trên lưng của nó không dừng được. Cảm giác thật Yomost giống như đi tàu lượn cao tốc vậy.

Từ phía cuối con đường, ba đạo kiếm khí xé gió lao tới đâm Trúng Con Rết, tuy chẳng gây sát thương nào nhưng cũng đủ ngăn chặn nó tiếp tục tiến về phía Chu Cát, và Chu đình. Đồng thời làm Lưu Phong thoát ra ngoài, mặt mày xám xịt. Đầu óc choáng váng quay cuồng.

- Phùng tỷ! sao tỷ lại quay lại....

- Để sau hãy nói, chúng ta thoát ra khỏi đây trước đã...

Con Rết hoàn hồn trở lại, mở miệng kêu rít lên thành cơn. Đột nhiên đạo bạch sắc lại lóe lên lần nữa lướt qua thân hình đồ sộ của nó. Khiến con Rết Co rúm lại thế thủ. Chu Phù nhận ra điểm chiêu kiếm quen thuộc, cô nàng cười ra nước mắt, không kìm được kêu thành tiếng

"Triền Vân Du Long... Chu đại ca, là huynh phải không?"

Dưới ánh sáng vàng vọt của ngọn đuốc, thân hình cao lớn mình trần hiện ra với vô vàn vết đỏ khắp người, đầu tóc rối ren như một dã nhân, tay cầm thanh kiếm đứng ngạo nghễ trước mặt con Rết Khổng Lồ. Chu Khâm quả nhiên chưa chết

-Còn có ta ở đây, mọi người không cần lo lắng. Lúc nãy trong đêm tối chịu thiệt trước con yêu thú này... giờ đây có ánh sáng rồi, chúng ta hợp lực tiêu diệt nó đi?

Lưu Phong không muốn dập tắt chiến ý của Chu Khâm, nhưng thế trận này hoàn toàn không có cơ sở. Lưu Phong chẳng ngại ngùng nói thẳng ra suy nghĩ của mình.

- Không thể đâu, Chu công tử liều mình cầm chân con rết lâu như vậy, thương thế và sức lực đã suy kiệt đi nhiều. Năm người chúng ta chỉ có ta và Chu Phù tiểu thư là còn nhiều sức hơn cả, nhưng muốn ra khỏi đây mà vẫn đảm bảo tính mạng e là rất khó.

Chu Khâm gắt:

- chẳng lẽ chúng ta lại chịu chết hay sao, hừ.. ít ra cũng phải tận sức quyết chiến một phen chưa chắc đã không có hy vọng

Nhìn Chu Khâm máu mê be bét, rõ ràng là có làm ra vẻ trước mặt mọi người. Hắn ta không muốn người khác lo lắng, nhưng nhìn lại mà xem, Chu Đình và Chu Cát đang bị thương nặng, nếu ác chiến với yêu thú trong không gian chật hẹp thì vô cùng bất lợi. Khả năng cho bọn họ toàn mạng trở ra là con số 0, Ngừng một lúc Lưu Phong quyết định liều mình.

- Như vậy đi, Chu Phù tiểu thư phiền cô trở lại phía trên miệng hố chờ dấu hiệu của ta thì kéo dây lên, chốc nữa ta đi gây chiến thu hút sự chú ý của nó, dụ con rết lên bên trên. Trong lúc đó mấy người tranh thủ thời gian đi ngược độc đạo ra phía bên ngoài. Nếu may mắn bốn người sẽ an toàn rời khỏi chỗ này.

Chu Khâm cắn răng thập phần khó xử

- Nhưng còn huynh đệ thì sao?

Lưu Phong nuốt nước bọt

- Ta tự có cách của ta... phúc lớn mạng lớn, chưa chắc ông trời đã tuyệt đường sống. Mấy ngươi nép vào một góc đi, đợi ta dụ nó lên trên thì hãy đi chạy hết sức có thể.

Dứt lời, Lưu Phong tay cầm đoản kiếm lao vào gõ đầu con Rết, nó mà thấy mấy người bỏ chạy sẽ bám theo ngay. với tốc độ của nó thì làm thịt mấy đứa không mấy khó khăn chỉ là nó còn nghi ngại thủ đoạn của Chu Khâm mà thôi, song sức cùng lực kiệt, cùng lắm gã tung được thêm hai chiêu thì gục luôn ấy chứ.

Chu Phù theo lời Lưu Phong đã leo ngược lên miệng hố, thông đến động phủ chờ sẵn, Ba người Chu Khâm, Chu Cát, Chu Khâm dắt nhau lết vào một góc khuất né tránh

- Chu đại ca... một người có thẻ vì tiền bạc mà liều chết hay sao?

- Trên đời có rất nhiều loại người! với hắn vì tiền còn với chúng ta là cả mạng sống.

- Lão Khâm... nếu hắn còn sống, nhất định phải thưởng cho hắn thật hậu đấy. Lão Cát đây không muốn mắc nợ ai đâu.

Tiếng binh khí va chạm vang lên không ngừng, Lưu Phong nắm chặt đoản kiếm, một tay cầm đuốc múa may điên cuồng đâm, chém liên tiếp vào người con rết. Hiển nhiên chẳng làm nó tổn thương chút nào. Đánh rắn phải đánh vào đâu, con rết cũng thế, muốn kéo nó đi phải dáng một đòn " tử thế" mới được. Lưu Phong giậm chân, tung người về miệng cong rết, một đuốc một kiếm dí vào hai con mắt của nó.

Một làn hơi nóng phụt ra, Lưu Phong đưa tay che mũi, miệng vứt cấy đuốc ra nền đá mà chạy thẳng mặt về phía sợi dây. Bị mù một con mắt không ảnh hưởng đến thị giác của con yêu thú, nhưng về nhan sắc thì xuống cấp trầm trọng. Con Rết Khổng lồ rít rên nhả khói độc liên tục. Nó oằn mình bò theo Lưu Phong, phải làm thịt chứ không đùa giỡn giống với Chu Khâm nữa.

...

sợi dây rung lên từng hồi, Chu Phù đã chực sẵn ở miệng hố vội vàng dùng hết sức kéo Lưu Phong đi lên, Theo sau hắn là cái miệng lởm chởm đang không ngừng chuyển động cố gắn cắn vào người Lưu Phong, may mà hắn đi ị từ trước, không thì quần đã ướt đũng mấy mươi lần mất thôi. Một bàn tay dơ ra trước mặt, Lưu Phong không ngần ngại mà cầm lấy, nhờ đó hắn được kéo nhanh lên phía trên.

Chưa kịp thở ra hơi, hắn đã hét lên.

- Mau chui về sau bệ đá... Thấy nó đi qua thì tụt xuống cứu bọn họ...

Từ Phía dưới miệng hố, Cả thân hình đồ sộ của con Rết chồi lên làm nứt toang cả nền gạch, Chu Phù mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng nhảy ra sau bệ đá.

Qua hai nhịp hô hấp, gian phòng lại trở về im lặng... Cô chậm rãi thò đầu ra xem thở phào nhẹ cả người khi Lưu Phong và con rết đã chạy biến mất. Nhìn lại sợi dây đã bị cắt đứt, với thân thủ của cô muốn tiếp đất cũng phải bị chấn động nhẹ. Nhưng thời gian không có nhiều, phải tranh thủ từng chút một như cách gã thợ săn đáng hận kia từng làm.

" Đúng rồi, giờ chưa phải lúc nghĩ ngợi... đi cứu Chu đại ca và hai người kia đã"

Trở lại căn đường hầm độc đạo, Chu Phù chạy được vài bước đã thấy bóng ba người dựa nhau mà đi, trên tay còn đang cầm ngọn đuốc đang cháy dở. ai đấy đều " tả tơi" không thể tin được. Thiêu gia, tiểu thư còn nhà giàu có tiếng lại không khác gì mấy gã ăn mày... Cô vừa khóc vừa cười, cười vì mấy người này vẫn còn sống, Chỉ trong một thời gian ngắn, cô đã nghĩ mình không còn nhìn thấy mấy khuôn mặt quen thuộc này nữa.

Suýt làm mất tình cảm quý giá, chân tay luống cuống, cô chạy ù tới ôm Ba người khóc nức nở như một đứa trẻ

" Chúng ta... chúng ta thoát rồi...Tạ ơn trời phật"

Bốn người dìu nhau ra đến bên ngoài mà không gặp bất cứ trở ngại gì, mặt trời lại hừng sáng phía đông, chẳng biết đã qua được mấy ngày... Nhưng thời gian kinh khủng ở trong rừng tối cứ ngỡ kéo dài cả năm, cả tháng. Họ trở ra và ngạc nhiên khi thấy mình còn thở.

Vậy là kết thúc chuyên mục bạo chương cuối tuần,

Nếu thấy vui vẻ hãy like ủng hộ cho mình nhé... Thanks <3,<3,<3

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.