Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 56: Chu Phù

Ăn Hành Tại Dị Giới

56 Chương 56: Chu phù

Lúc hai người trở về thì đường đã tối, Lưu Phong tuy mệt nhưng vì cao hứng được gặp lại chi Hoa sau thời gian dài xa cách. Gã giành phần vác trên vai Chu Phù cùng chiếc bao tải chứa mấy con thú nhỏ bên trong, thở phì phò nhưng vẫn tỏ vẻ không mệt mỏi.

Đợi đã lâu mà vẫn không thấy người quay về, Chu Khâm và Chu Đình lo lắm, cứ đứng ngoài sân chốc chốc lại chạy ra ngoài phóng tầm mắt về cuối con đường mòn. Đến khi thấy bóng người lờ mờ lấp ló họ mới yên tâm vội vàng đi tới giúp đỡ. Họ vui mừng vì gã thợ săn vẫn còn sống, nhưng lại lo lắng không hiểu vì sao Chu Phù lại bất tỉnh

Đặt Chu Phù nằm bất động trên giường cạnh Chu Cát, Chu Khâm cất tiếng hỏi?

-Châu tiểu thư, muội ấy bị làm sao vậy? Có phải trong rừng tối xảy ra việc gì không?

Chi hoa thở dài đáp.

-Cô ấy không sao đâu, là do ăn vào yêu đan. Có lẽ tác dụng phụ quá lớn nhất thời vượt qua mức chịu đựng của cơ thể. Năm nghỉ một lát sẽ tỉnh lại thôi.

Hai người Chu Đình và Chu Khâm nghe vậy cũng an lòng, sau đó mới hướng chú ý lên người nam nhân.

-Anh thợ săn, thật tốt quá anh vẫn còn sống?

-Huynh đệ, thực sự cảm ơn ngươi! Nếu không có ngươi chắc bốn người chúng tôi đã không có mạng trở về.

Lưu Phong đặt xuống cái bao tải lôi ra mấy con chuột, con thỏ béo và nói vọng vào .

-Đừng nói quá lên như vậy, chúng ta đã giao kèo từ trước rồi, ta làm việc này chỉ vì tiền thôi chứ không muốn mấy người mang ơn. Đừng quên mấy người đã thề độc rồi nhé.

Chu Đình và Chu Khâm nhìn nhau gật đầu việc này là chuyện chắc chắn rồi, có thể đối với gã thợ săn chỉ vì tiền, nhưng với bọn họ đó còn là cả mạng sống, tiền không sánh được. Chu Khâm ngẩng đầu nhìn Châu Chi Hoa và nói

-Chúng tôi sẽ giữ lời không để huynh chịu thiệt đâu, và cả Châu Tiểu Thư cũng giúp chúng tôi rất nhiều. Như vậy đi, sắp tới là ngày đại hỷ của Chu gia và Mục gia. Chu Khải- chu đại thiếu gia và Mục vân tiểu thư tổ chức hôn lễ, với tư cách biểu đệ của huynh ấy ta mời mấy người đến tham dự cùng ăn uống trò chuyện, tiện thể thực hiện lời hứa báo đáp cho huynh đệ.

Chu Đình cười reo lên tán thành

-Phải đấy, phải đấy… hôn sự của Chu Khải ca ca được tổ chức lớn lắm… mời rất nhiều đại nhân vật trong Bạch vân Thành đấy nhé.

Chi Hoa hướng ánh mắt ra ngoài cửa

-Lưu Phong? Ý Chàng như thế nào?

Lưu Phong đang tính làm thịt mấy con thú đãi khách thì ngưng lại suy nghĩ. Người bọn họ nói đến liệu có phải là Chu Khải mà hắn đã gặp ở Dạ Hương Lầu. Hôm đấy người kia đứng về phe của Ngô Tử Quân, thiết nghĩ với bản Thân Lưu Phong cũng không có chút thiện cảm gì. Nhưng vì số tiền hậu đãi hắn sẽ đi thôi. Thêm nữa tân nương lại là Mục Vân, chị dâu hờ của hắn đồng thời suýt nữa thì được gả cho Lưu Phong. Nhớ lại dáng vẻ dịu dàng đài các hắn vẫn nhớ như in và cũng muốn gặp lại a.

-Chu công tử đã có lời mời, tất nhiên là chúng ta phải đến dự rồi.

Nghe cách xưng hô của hai người, Chu Đình tỏ vẻ không hiểu

-Chúng ta?hai người một nam một nữ, thân phận khác biệt... hai người xưng hô như vậy có về hơi…

Chi Hoa ngồi nhóm lửa nói vọng ra

-À không có vấn đề gì đâu… ta quên giới thiệu với mọi người… Đó là Lưu Phong, tam thiếu gia của nhà họ Lưu. Ta với chàng ấy là vợ chồng mà.

Chu Khâm choàng tỉnh giấc mộng đẹp, đang tính nhân dịp hôn lễ của Chu Khải, thúc đẩy mối quan hệ với châu tiểu thư, ai ngờ cô ấy đã là hoa đã có chậu. Người đó không ai xa lạ chính là kẻ đã cứu mạng bốn người. Chuyện vong ân phụ nghĩa hắn không thể làm được.

-Hai người là phu thê? Nhưng sao hôn lễ của Lưu Tam thiếu gia ta không có nghe thấy nhỉ?

-Phải đấy, Lưu gia đâu phải gia tộc bình thường, hôn lễ sẽ không được tổ chức qua loa đâu.?

Nhớ lại hồi đầu, Châu Chi Hoa còn hạ mình đi ứng tuyển buổi tuyển vợ của Lưu Phong, nhưng hung danh của Lưu Phong, chi hoa cũng đã nghe ngóng được. Nên không dám đi vào ban ngay mà chập tối mới đến Lưu Phủ. Cũng chính hôm đó nàng đã chứng kiến tận mắt sự dở người, yếu đuối của Lưu Phong. Hôn sự của hai người khi đó chẳng đáng khoe ra thiên hạ như thế khác nào làm trò cười. Chi hoa đáp

-Có chút cố sự nên hai nhà không tổ chức lớn cho mọi người biết. Nhưng đó là sự thực.

Lưu Phong nghe Chi hoa công bố như vậy thì mừng lắm, đây chẳng khác nào tự xiềng bản thân vào người khác. Nên nhớ nữ nhân rất muốn được cưng chiều, quan tâm không chỉ từ một người. Nhất là nữ nhân có nhan sắc, có hương thơm thu hút đám tài nhân luôn kè kè xung quanh mấy gã si tình. Chi Hoa làm vậy chắc hẳn đã cột chặt vào người Lưu Phong rồi. Gã không vui sao được.

Lưu Phong mang hai con thú đã xử lý xong đi vào bếp con chuôt với con thỏ cũng đủ cho mấy người ăn một bữa no căng rồi. Gã toan xắn tay vào làm thì có tiếng can ngăn.

-Thôi để đấy ta làm cho, mấy hôm nay chàng chịu khổ không ít… ra ngoài kia nghỉ ngơi đi. Một lát là xong ngay đó mà.

Hắn dừng lại thật nhưng không có ra bên ngoài mà đứng đấy ngồi nhìn cô vợ khéo léo đôi tay nấu ăn. Hắn phải nhìn cho đã bù lại khoảng thời gian trước, chốc chốc gã lại cười một cách khó hiểu làm nàng cũng ngượng ngùng cười theo?

Trông thấy đôi nam nữ đang hú hí trong nhà bếp. Chu Đình nhìn vào với cặp mắt tò mò thích thú. Nhìn bọn họ cười đùa như vậy tự nhiên trong đôi mắt tròn tròn của Chu Đình hiện lên một tia ái mộ. Nàng cũng đâu phải nữ nhân tầm thường, có Chu gia giàu có làm chỗ dựa mà bấy lâu chưa có công tử, thiếu gia nào làm nàng ưng con mắt.

Chu Khâm thì xị mặt ra, thờ dài hết lần này đến lần khác. Gã đi tới xem xét thương thế của Chu Cát thì hắn vẫn bất động, có chăng hơi thở đã ổn định hơn. Còn Chu Phù, muội ấy thực sự lấy được yêu đan hay sao? Nếu như vậy thì lần đi săn này cũng coi như gặp kỳ ngộ.

Gã đang suy nghĩ miên man thì bàn tay của Chu Phù đột nhiên nắm lấy tay hắn.

Chu Khâm giật mình rất nhanh nở nụ cười nhẹ nhõm, Chu Phù đưa tay làm dấu bảo hắn giữ im lặng. Cô gượng dậy đem ánh mắt nhìn quanh nhà gỗ một cách lén lút, Hai người Chi Hoa và Lưu Phong đang say sưa nói chuyện, Chu Đình thì mải ngắm cặp tình nhân bằng cặp mắt si mê. Không có ai để ý đến hai người.

Chu Khâm thấy hành động kỳ lạ của Chu Phù thì không khỏi tò mò. Gã vừa mở miệng ra thì bị một thứ gì đó chặn lại. thứ này mềm mềm hơi ướt giống như… giống như là đôi môi cánh đào của Chu Phù, Gã sửng sốt không biết phải làm sao vì biểu muội của hắn hành xử như vậy, gã toan đẩy này ra thì mới phát hiện đôi tay của Chu Phù đã khóa chặt lấy cổ mình.

Dường như ba người còn lại chẳng để ý hết hành động thân mật của hai người. Chu Khâm dần quen thuộc với đôi môi mềm mại của Chu Phù biểu muội, đột nhiên một dị vật từ trong miệng của Chu Phù được đẩy sang cho hắn. Cảm giác đắng và hơi ngầy ngậy xâm chiếm vị giác khiến hắn quên đi xúc cảm hiện tại.

Nhãn quan Chu Phù đột ngột mở ra, khẽ nuốt xuống một ngụm tiếc nuối nhìn Chu Khâm với ánh mắt trìu mến. Cô thì thầm nhỏ nhẹ vào tai gã.

-Là yêu đan! Huynh mau nuốt vào đi.

Đầu của Chu Khâm nhảy số thật nhanh, gã nuốt vào ngay lập tức. Gã cũng biết yêu đan để ở bên ngoài không khí thì hiệu quả giảm mạnh, thường người ta có được yêu đan là dùng ngay cho nóng, hoặc cất vào Hộp Ngọc bảo quản. Chu Phù không có dụng cụ lại không muốn bỏ phí nên giữ nó ở bên trong miệng trong suốt quãng đường. Có lẽ muội ấy chỉ giả vờ bất tỉnh che mắt hai người kia mà thôi.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.