Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 52: Rết Khổng Lồ

Ăn Hành Tại Dị Giới

52 Chương 52: Rết Khổng Lồ

Lưu Phong trợn mắt nhìn phía trên đầu mình, hàm răng của hắn va vào nhau nghe rõ từng hồi. Thứ dịch nhầy nhụa phát ra từ miệng của một con vật gớm ghiếc nhiều chân đang nhe hàm răng nhọn hoắt, lởm chởm mọc một cách vô tội vạ ở khoang miệng. con vật có sáu mắt lóng lánh phản chiếu lại ngọn lửa trên tay Lưu Phong. Phần đầu của nó có hai sợi râu dài đang lượn lờ trên đầu của hắn. Đó là Một con Rết Khổng Lồ to bằng thân người.

Lưu Phong run run, cổ họng nuốt xuống một ngụm khô khốc. Bốn người kia cũng á khẩu không dám thở mạnh nhìn chiếc râu của nó đang tiến lại gần |Chu Phù.

-Chạy Mau!

Chu Khâm thét lớn, đồng thời rút kiếm ra khỏi vỏ, một đạo tinh quang lóe lên trong màn đêm cắt rụng hai chiếc râu của con rết. Ba người còn lại thây Lưu Phong co giò bỏ chạy thì cuống cuồng chạy theo. Không thể nào ngờ được ở một nơi như vậy lại tồn tại con rết khổng lồ, nhìn kích thước to lớn như vậy chắc thuộc hàng yêu thú cao cấp. Sức mấy người khó địch lại nó ở trong không gian chật hẹp.

“Bịch”

Chạy được vài bước đột nhiên ai đó vấp té kêu lên thành tiếng

-Oái.. Đợi.. đợi muội với…

-Chu Đình… muội không sao chứ? còn chạy được không?

-Hic.. nền đá trơn quá, vừa rồi muội vấp phải cục đá nên …

-Tên thợ săn… đừng chạy nữa…Qua đây cứu người đi.

Lưu Phong vội đáp

-Cứu gì nữa mặc kệ bọn họ đi, giữ mạng của mình trước đã. Vài ngày sau xuống nhặt xác bọn họ cũng được.

Lại nghe thêm tiếng người vấp ngã.

-Chu Cát… huynh không sao chứ?

-Không… không được rồi, vết thương cũ tái phát , ta … nhất thời không chạy được…

Tình huống dầu sôi lửa bỏng, Phía sau là con rết chẳng biết lúc nào sẽ bò tới đây. Còn đằng kia Lưu Phong đã chạy đi mất dạng. Chu Cát và Chu Đình đang lê lết từng bước khó chạy được, Chỉ còn mỗi Chu Phùng là còn lành lặn nàng không biết nên làm như thế nào cho phải…Lúc này trong lòng nàng nhớ tới người quan trọng.

-Chu Cát… chu đại ca đâu!

Chu cát thở phì phò

-Huynh .. huynh ấy… lúc nãy hình như là còn ở chỗ con rết cầm chân nó câu giờ cho chúng ta chạy thoát.

Chu Phù lòng nóng như lửa, Trong hốc đá này tối đen, huynh ấy không nhìn thấy gì thì làm sao cầm cự được với con Rết Khổng Lồ. Tính mạng hiện giờ khó được bảo toàn, sẽ rất nhanh con quái thú sẽ tìm đến chỗ ba người ngay đây thôi.

-Phù tỷ… Tỷ mau rời khỏi đây đi…

-Đình muội nói phải đấy… lão Khâm khó sống rồi, ta và Đình muội bị thương sẽ làm vướng chân của tỷ mất.

Chu Phù chạy lại đỡ lấy Chu Đình, quả quyết

-Không được, chúng ta vào sinh ra tử, cùng lắm chúng ta cùng chết tại chỗ này.

Chu Đình đôi mắt ngấn lệ, muốn khóc lắm nhưng cúi đầu nín nhịn. Cô gạt đôi tay Chu Phù ra đứng lại không đi nữa.

-Phù tỷ, tỷ không được chết… võ hội sắp tới, Chu gia không thể thiếu người tham dự…Một lần này thôi. Tỷ hãy chạy ra ngoài vì Chu gia… vì chúng ta nữa…

Chu Cát thở dốc,

-Phù tỷ… nếu con ác thú có qua đây… ta và Chu Đình sẽ dùng chút hơi tàn này cản đường nó…Tỷ mau chạy đi, nếu không sẽ không kịp đâu.

Chu Phù cúi mặt xuống, cố che dấu đi những giọt nước mắt. Chưa bao giờ cô cảm thấy nhục nhã và bất lực như hiện tại. Cô hận bản thân mình hận luôn cái tên thợ săn đáng khinh ấy.

-Phải rồi, gái gã thợ săn đáng hận không đáng làm người… Ta phải giết hắn.

Bóng người Chu Phù lao vụt đi trong màn đêm, trí nhớ của cô rất tốt,nên chạy theo đường của Lưu Phong không mấy khó khăn. Đây là con đường độc đạo những người thợ xây địa cung đào một hốc ra phía bên ngoài , còn con Rết khổng Lồ lại đào vào bên trong. Lúc nãy là do mấy người đi sai hướng nên mới đụng trúng con Rết.

Con đường bằng phẳng chuyển thành dốc hướng lên. Phía cuối con đường là ánh sáng báo hiệu lối ra đã ở trước mặt. Chu Phù vận khí vào đôi chân chạy vụt ra, khuôn mặt còn chứa đầy sát khí… Cô nheo nhìn quanh bốn phương tìm kiếm bóng ảnh tên tiểu nhân đã bỏ mặc mọi người. Và thật may gã đang ngồi bệt dưới gốc cây xé quần xé áo nghịch ngợm.

Nhìn thấy Chu Phù, Lưu Phong cười nhẹ nhõm

-May quá cuối cùng có người thoát ra rồi! Ta cứ tưởng còn mỗi mình ta cơ đấy

“Xoẹt”

Thanh kiếm trên tay Chu Phù vô thanh vô tức kê trên cổ Lưu Phong. Một cảm giác lạnh buốt xâm lấn cơ thể của hắn. Nhưng đó vẫn chưa là gì so với ánh mắt lạnh lẽo của Chu Phù.

-Tiểu nhân… ngươi dám bỏ mặc bọn ta làm mồi cho Rết để thoát thân.

Lưu Phong cười mếu

-Tiểu thư.. bỏ kiếm đi được không… chẳng phải cô cũng bỏ mặc bọn họ đấy thôi.

Chu Phù gắt

-Im đi… ta không muốn nghe những lời xảo biện.

Tình Hình căng quá, Lưu Phong cũng chưa nắm rõ tình hình bên trong do hắn chạy nhanh quá mà. Người ta không chết lại đem kiếm đặt lên cổ nhìn hắn căm thù lắm. Lưu Phong suy nghĩ giờ này hắn nói gì người ta cũng không có tha thứ. Trời ạ hắn có làm gì sai đâu, có sai cũng là rảnh háng lo chuyện thiên hạ. Nếu không vì cô gái ngực bự thì hắn đã không lân la làm quen với mấy cậu ấm, cô chiêu nhà họ Chu.

-Tiểu thư? Người hiểu lầm rồi, ta không có bỏ chạy đâu. Ta đang tìm cách cứu mấy người đó chứ.

-Còn xảo biện ta cắt lưỡi ngươi trước.

Lưu Phong đánh giá nhanh một lượt cô tiểu thư trước mặt, ngoài miệng cứ nói muốn giết hắn nhưng đứng mỏi chân rồi có ra tay đâu. Loại người này ngoài tỏ vẻ cứng rắn, trong lại mềm yếu khôn lường. Cái thể loại này dễ chung tình lắm. Nhưng mà ả không chết chung cùng mấy người kia còn chạy ra giữ mạng, chắc có điều gì khuất tất.

-Không nghe cũng được, nhưng đừng cản trở ta cứu người.

Lưu Phong cúi người lượm đống vải xé ra từ quần áo của mình mặc cho thành kiếm cứa nhẹ vào cổ mình, Gã liếc nhìn Chu Phùnkhông cảm xúc làm cô nàng giật mình thu kiếm về tay. Lần đầu tiên thấy mặt tên thợ săn nghiêm túc đến vậy.

Mặc cho cô nàng còn đang như người mất hồn, Lưu Phong vừa đi vừa cuốn vải vào cành cây làm đuốc. Muốn cứu người phải biết bên trong có những thứ gì đã. Đánh nhau với mấy con ác thú trong đêm tối, vốn là nhà của chúng thì làm sao có cửa sống.

Giây phút Chu Khâm xuất kiếm đánh lạc hướng con rết, tạo khoảng trống cho bọn họ chạy trốn gã đã xác định không muốn thấy ánh mặt trời. Cái ơn lớn cỡ đấy Lưu Phong không nhận nổi, mạng người ta không giữ được thì cũng lôi xác ra chôn cất đàng hoàng.

Thắp lên một ngọn đuốc, lối đi hiện ra rõ ràng trước mặt Lưu Phong. Gã nheo mắt nhìn về đằng xa thầm nhủ quãng thời gian hắn tu luyện công pháp nay đã có dịp dùng đến.

“Cứu người như cứu hỏa, hi vọng mấy người kia còn chưa có chết”

Lưu Phong dùng ba chân bốn cẳng, chạy băng băng vào bên trong, nhanh hơn cả lúc hắn chạy ra bên ngoài.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.