Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 47: Trong Rừng Tối 2

Ăn Hành Tại Dị Giới

47 Chương 47: Trong rừng tối 2

Hai cô thiếu nữ đưa tay che kín mặt không dám nhìn, Khoảnh khắc Chu Phàm kéo con huyết cổ ra khỏi người mình, vô tình làm máu chảy ra ngoài hòa lẫn vào đầm nước. Đám huýêt cổ thi nhau bu lấy người hắn mà mút lấy mút để. Mới bơi được nửa đường mà vết thương của hắn hắn đã chi chít mấy con huyết cổ chen chúc căn xé. Gã đưa tay gạt chúng ra thì máu tươi càng tuôn ra nhiều hơn, chẳng mấy chốc cả người bị Huyết cổ bu lấy kín mít.

-Lão đại… ứ.. ưu… Cứ …u

Chu Phàm há miệng kêu cứu, mấy con sâu liền chui đầy vào trong miệng gã. Một cái chớp mắt đã không thấy hình người chỉ thấy một cục màu xanh quằn quại trong đầm nước.

Cổ họng đã nghẹn ứ, Chu Khâm cố gắng lắm mới gằn giọng

-Mau rời khỏi đây, Mùi máu trên người các đệ sẽ thu hút yêu thú trong rừng này mất.

Quần áo chưa kịp mặc chỉnh tề, bốn người còn lại không cần biết phương hướng đồng loạt cắm đầu chạy xa khỏi đầm nước. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, một người anh em trong nhà đã chết mất xác trong khu rừng tối.

Thấy đã khá an toàn, đám người dừng lại thở hổn hển

-Chu đại ca, đó …đó là thứ gì vậy?

Chu Phù khom người thở dốc làm lộ ra mảng xuân hồng trước mặt Chu Khâm, tuy bé nhưng sài được. Gã nhìn một lúc đến khi cánh tay nhỏ nhắn kéo cổ áo che đi mới ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp vẻ mặt ngượng ngùng của cô em, gã thở dài

-Đó là huyết cổ, hút máu và ăn thịt rất nhanh…

Chu Cát đứng kế bên làm vẻ mặt hối hận

-Là do đệ, lẽ ra không nên rủ mọi người xuống đầm nước tắm. Làm liên lụy mọi người và Lão Phàm…

Hai cô nàng cũng làm mặt ỉu xìu

-Xin lỗi Chu đại ca, bọn muội không giúp được gì lại làm huynh phải lo lắng

Chu Khâm đấm mạnh vào cây

-Thôi bỏ đi, cũng do ta chủ quan, lẽ ra nên bảo mọi người kiểm tra đầm nước trước rồi mới cho mọi người xuống tắm. Đám huyết cổ màu xanh lẫn vào đám cỏ nên khó nhận ra, ta nghĩ đầm nước này là chỗ kiếm ăn của chúng. Hễ có yêu thú lại gần uống nước đều sẽ bị chúng nuốt gọn giống như Lão Phàm. Hẳn là yêu thú đã biết nó nguy hiểm cho nên mới không đi lại gần chỗ này…

-Thảo nào đầm nước lại trong vắt và không có đến một con cua con cá.

Chu Đình mang theo hai quả tạ trước ngực chạy long nhong đã toát mồ hôi, nhìn Chu khâm hỏi

-Chu đại ca, giờ chúng ta phải làm thế nào đây? Lúc nãy chúng ta chạy gấp quá giờ không rõ đã ở chỗ nào rồi.

Hiện giờ nhóm người đã bị lạc trong khu rừng, Chu Khâm là người dẫn đường cho nên không thể làm đám người này hoảng loạn được. là một thủ lĩnh hắn phải chứng tỏ mình là chỗ dựa chắc chắn của mọi người.

-Mọi người lau sạch vết máu, mặc lại y phục cẩn thận. Chúng ta sẽ trở lại đầm nước và tìm ngược đường ra.

Chu Phàm sởn gai ốc khi trở lại chỗ đó, hồi nãy không phải hắn bơi nhanh thì cũng chung số phận với Chu Phàm rồi.

-Chu đại ca, hay là chúng ta tìm đường khác đi? Không lẽ muốn đi ra ngoài lại khó đến như vậy sao?

Chu Đình ngỏ ý ái ngại

-Phải đấy, có chết muội cũng không quay lại đầm nước ghê tởm ấy đâu.

Chu Khâm điềm tĩnh

-Chúng ta đi được hơn nửa ngày rồi, chỉ sợ trời tối không tìm được đường ra lại càng nguy hiểm hơn. Vậy mọi người ở lại dưỡng sức, để ta đi dò đường trước đã.

-Chu đại ca, để muội đi cùng huynh!

-Phù muội, muội ở lại với Chu Cát và Chu Đình đi, như thế sẽ an toàn hơn.

Chu Phù vận xong võ phục, tay cầm trường kiếm đi tới nhìn ánh mắt rối ren của Chu Khâm với vẻ cảm thông. Người trong nhà niên kỷ không hơn nhau bao nhiêu, ngoài mặt làm ra vẻ cứng rắn nhưng trong tâm hỗn loạn khó lường.

-Chu Đình có Chu Cát bảo hộ, còn huynh đi một mình ta không yên tâm. Hai người vẫn tốt hơn một người.

Chu Cát đồng tình

-Chu Khâm huynh yên tâm, Chu Đình ở đây ta lo được.

-Thôi được, nhớ đừng đi lung tung đợi ta và Chu Phù quay lại đấy.

Dứt lời hai người chậm rãi đi ngược về phía đầm nước, lần này biết rõ sự nguy hiểm trong rừng tối, đôi chân họ trở nên thận trọng hơn.

Trời về chiều không còn oi nóng như hồi sáng, dưới những tán cây là bóng mát thậm chí còn có chút ớn lạnh truyền vào. Chu Khâm và Chu Phu bước tới gần đầm nước, cũng giống như hồi sáng khi mới nhìn thấy. Đầm nước yên ả sóng gợn lăn tăn nhìn rõ được phần đáy.

-Biến mất rồi! không ngờ đám huyết cổ chẳng chừa lại xương cốt.

Nhìn đám sâu cuộn tròn bên bụi cỏ, chúng có màu sắc tương đồng rất khó nhận ra. Cứ theo mỗi đợt gió lại nhộn nhạo lên từng hồi.

Chu Khâm bước tới cầm lấy thanh kiếm của Chu Phàm còn để lại bên bờ, Nhìn vào lòng hồ lòng không khỏi bồi hồi.

-Chu đại ca, huynh có tâm sự gì sao?

Chu khâm đáp:

-Có lẽ chúng ta không nên đến đây, Ở lại Chu Phủ làm một thiếu gia, tiểu thư cũng không thảm như vậy.

Hắn đang cảm khái thì một bàn tay nắm lấy tay của hắn.

-Huynh không cần phải tự trách mình như vậy? Nếu hồi sáng không có huynh thì mọi người đã chẳng còn sống. Mọi người đi theo huynh thì đã đặt tin tưởng nơi huynh rồi.

Huynh đừng làm mọi người thất vọng chứ?

Chu Phù nhìn hắn đăm chiêu chẳng biết lời thật lòng đã chạm tới người hắn hay chua Chỉ thấy Chu Khâm khôi phục sắc mặt cương quyết của mình. Gã nói:

-Được, Cảm ơn muội đã giúp ta tỉnh ngộ. Nếu đã đâm lao thì theo lao, chúng ta cứ đi tiếp vào bên trong xem rừng tối có thứ gì ghê gớm hơn nào.

Chu Phù hơi hoảng hỏi với giọng ngạc nhiên

-Ý huynh là chúng ta không trở về nữa?

Chu Khâm hỏi ngược lại:

-Chẳng lẽ Phù muội có ý khác?

Tất nhiên là không đồng ý rồi, Chu Phùng ấp úng

-À không, muội chỉ nghĩ chúng ta nên nói chuyện này với Chu Cát và Chu Đình. Với cả tìm được đường ra khỏi khu rừng trước đã.

Chu Khâm nheo đảo quanh đầm nước chỗ nào cũng hơi tối, cảnh vật lại lẫn lộn chỉ muốn hoa mắt, hắn xị ra mặt

-Muội nói đúng, có điều chúng ta đi vào đã lâu khó xác định phương hướng. Ta không rõ đâu là đường ra nữa

Mắt nữ nhân thường tinh tế, và họ rất thù dai, đồng nghĩa với việc đầu óc họ ghi nhớ sự vật sự việc tốt hơn nam nhân. Chu Phùng nhìn quanh rồi chỉ tay về một phía

-Hình như là bên đó? kia là gốc cây mà muội và Chu Đình ngồi nghỉ. Đi ngược lại theo hướng đó là sẽ ra được bên ngoài.

Đối với trí nhớ của Chu Phùng, Chu Khâm hoàn toàn tin tưởng. Lúc này đã nắm được lối ra trong đầu hắn cũng mường tượng ra vị trí của mình đang đứng. Gã nắm tay nhấc bổng Chu Phù lên. Tỏ vẻ sung sướng như vừa làm người ta dính bầu.

-Hay lắm, Phù muội. Chúng ta quay lại chỗ của Chu Cát và Chu Đình. Hai người bọn họ chắc đang mong ngóng lắm đấy.

Chu Khâm hớn hở ra mặt, còn Chu Phùng thì khó xử vô cùng. Cô biết Chu Cát và Chu Đình cũng muốn ra ngoài thoát khỏi rừng tối, trong khi Chu Khâm người dẫn đầu lại muốn đi tiếp vào bên trong. Bản thân cô vừa muốn tiến lên cùng Chu Khâm vừa muốn lui ra ngoài cho nhẹ người.

Điều lạ lùng là khi trở về gốc cây tìm Hai người kia thì chẳng thấy bóng dáng họ đâu hết.

-Chu đại ca, không lẽ Chu Đình và Chu Cát bị yêu thú bắt mất rồi.

Chu Khâm tung người xem xét xung quanh

-Không phải đâu, nơi này không có dấu vết của cuộc ác chiến nào. Ta nghĩ hai người bọn họ nóng lòng muốn ra ngoài nên tự đi tìm đường rồi.

- Có ổn không đây, hai người bọn họ sẽ không đi lạc nữa chứ?

-Cũng không chắc, nhưng bọn họ có để lại ký hiệu cho chúng ta. Cứ theo dấu vết này sẽ tìm được bọn họ thôi.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.