Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 65: Vợ Của Phú Lùn

Ăn Hành Tại Dị Giới

65 Chương 65: Vợ của Phú Lùn

Để mừng sự kiện Lưu Phong lập công lớn, ông chủ Giang sai mấy người hạ nhân trong nhà chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn. Từ giờ ông không phải lặn lội đến Thiên Phổ Thành đến thuê người bảo hộ, cũng như tiêu sư áp tải hàng hóa. Nhưng lý do chính vẫn là dùng số thị tươi từ hai con yêu thú Lưu Phong mang về.

Ông chủ Giang là người kỹ tính trong chuyện làm ăn, nhưng ăn uống không hề kiêng kỵ, dù có tốn nhiều tiền, chỉ cần là ông muốn, ông sẽ ăn bằng được. Tính cách này cũng rất giống với Lưu Phong.

Sau khi đút thức ăn vào mõm no nê, Ông chủ Giang đuổi khéo Lưu Phong bằng cách ném nút tiền vào thẳng mặt của hắn. Phang thêm cái chức đội trưởng đội hộ vệ của Thương đoàn Giang Anh. Làm ít hưởng nhiều tiền, âu cũng là đúng tiền đúng năng lực.

Nhận được túi tiền, Lưu Phong mừng rơn, không uổng phí công sức hắn thêu dệt câu chuyện vô cùng hợp lý, lý luận củ chuối nhưng vật chứng đầy đủ. Dù ai có nghi ngờ điều gì chăng nữa, cũng bị hắn thuyết phục bằng món thịt yêu thú.

Khi hắn vừa bước ra khỏi cổng thì bắt gặp một mỹ phụ vô cùng màu mỡ, đứng đối diện cách vài bước chân mà mùi hương trên người chui thẳng vào mũi Lưu Phong. Người này không phải tuyệt sắc giai nhân, nhưng nếu coi là đặc sản nơi thôn dã thì miễn cưỡng chấp nhận được.

Nhưng người này không đến một mình, Khi Lưu Phong định đưa mắt xuống ngắm mông và háng của mỹ phụ, hắn vô tình phát hiện trưởng thôn Phú Lùn đang núp váy người phụ nữ. lão dùng sắc mặt non nớt một cách có tuổi của mình để năn nỉ Lưu Phong.

“Lưu thiếu hiệp, nể tình ta từng giới thiệu cậu vào làm chỗ ông chủ Giang, nay có chút hiểu lầm nên ông chủ có trách phạt ta. Buộc ta từ bỏ công việc đại diện cho thôn dân trong vụ khai thác mỏ khoáng.” Lão mon men lại gần, nức nở ôm lấy ống quần Lưu Phong kể bằng giọng nức nở: “Cậu biết đấy, thể hình và thể lực của ta không tốt, làm sao vào mỏ khoáng làm việc được. Cậu làm ơn làm phúc, nói đỡ cho ta vài câu để ta có cơ hội tiếp tục công việc cũ, kiếm cơm qua ngày.”

Lưu Phong đưa tay xoa cằm nhẵn nhụ của mình, trong đầu xuất hiện những suy tính: “ Người này không thù không oán, tuy lão giới thiệu mình cho ông chủ Giang, nhưng xét cho cùng vẫn là trách nhiệm công việc. Nhưng kể ra hoàn cảnh của lão cũng éo le thật, nên ta sẽ nói hộ lão, tạo phúc cho con cháu lần này.” Nhìn sáng bộ ngực phây phây của mỹ phụ hắn lại cười thầm. “Chưa biết chừng vợ của lão còn mừng rỡ, cho mình sờ soạng một phen, hí hí.”

Hắng giọng một tiếng, Lưu Phong làm bộ mặt đăm chiêu khó xử: “Hầy da, ông chủ Giang khó tính lắm, ta lại là người mới, chắc gì lời nói đã có trọng lực.” Lưu Phong lắc đầu lia lịa: “Ta cũng mới nhận việc a, không muốn làm ông chủ phật ý.”

Phù Lùn xì mũi vào ống quần Lưu Phong, để lại một cục đờm nhầy nhụa, lão nói: “Thiếu hiệp bản lĩnh cao cường như vậy, trong khu vực gần đầy chắc chắn không ai địch nổi. Lời nói của thiếu hiệp, ông chủ Giang đâu thể bỏ ngoài tai.”

Lưu Phong dí cục đờm vào áo Phú Lùn, thuận đà nói nhỏ với lão: “Ừ, lão nói cũng có lý, ta sẽ nói giúp lão , nhưng mà…”

Nhìn bộ dạng xoa xoa bàn tay của Lưu Phong, trưởng thôn Phú Lùn hoàn toàn hiểu ý. Lão ức lắm, còn trẻ như vậy mà đã thực dụng, muốn nhân lúc này kiếm chác. Đúng là đồ vong ân phụ nghĩa, tiểu nhân bỉ ổi. Trong lòng đang thầm rủa Lưu Phong, nhưng ngoài mặt vẫn làm vẻ tươi cười.

Phú Lùn lui lại vài bước, lấy tay giật nhẹ tà áo của vợ. Có lời cầu xin của nữ nhân, nam nhân nào cũng rất dễ mềm lòng. Mấy lần trước, mỗi khi ông chủ Giang giận dỗi, Phú Lùn đều nhờ vợ mình đến xoa dịu tình hình, sau đó lão mới giữ được chức.

Mà bà vợ của lão cũng ghê thật, mới chỉ một cái giật tà áo của Phú Lùn, liền hiểu ý, cô lập tức bước lên vài nhịp, giả bộ vấp phải bậc đá, ngã nhào về phía Lưu Phong.

Bản tính thương sót cái đẹp không có phép cục thịt mềm mại ngã xuống đất, Lưu Phong dạng háng thủ thế đỡ lấy bà vợ của lão Phú Lùn. Trong khoảnh khắc động chạm thân thể, hắn vô tình lướt qua chỗ khe rãnh huyền thoại trước ngực. Sau đó bắt gặp ánh mắt đầy dụ hoặc của mỹ phụ.

“Ah…Lưu thiếu hiệp!”

Vợ lão Phú Lùn thuận đà ôm lấy thân thể của thiếu niên, miệng khẽ rên rỉ một tiếng vào đôi tai nhạy cảm. Mùi nước hoa, tiếng rên rỉ, động chạm thân thể… “Đúng là một người phụ nữ lẳng lơ, nhưng rất hợp khẩu vị của ta.” Lưu Phong cho rằng đó là dấu hiệu bật đèn xanh của vợ lão Phú. Nhưng hai người không thể làm gì ngay tại đây, giữa chốn đông người.

Khe đẩy thân hình màu mỡ của vợ ông trưởng thôn. Lưu Phong tiện tay bóp ngực mềm mại thêm mấy cái. Vợ lão phú cũng nháy mắt với hắn như một sự hồi đáp vô cùng nhiệt tình.

Trước vẻ mặt ngây thơ của Phú Lùn, Lưu Phong không dám manh động, hắn đứng thẳng người, làm ra vẻ một người chính nhân quân tử: “Phu nhân xin hãy cẩn thận, chẳng hay đêm đã khuya còn đến đây làm chi. Nếu là việc của trưởng thôn, thì để ngày mai ta sẽ cố gắng thuyết phục ông chủ.”

“Đa tạ Lưu thiếu gia. nhưng để cho chắc chắn, nô gia sẽ vào đánh tiếng trước với ông chủ Giang, sáng mai có thêm lời của thiếu gia, việc của lão Phú nhà tôi sẽ không phải lo nữa.”

Vợ lão Phú cúi đầu lễ phép, sau đó đi vào bên trong tìm gặp ông chủ Giang. Phú Lùn thấy vợ đi vào trong nhà, lúc này mới quay sang nói với Lưu Phong.

“Lưu thiếu hiệp quả là bậc đại nghĩa, có cậu giúp đỡ, ta rất yên tâm.”

Lưu Phong nhìn vào trong nhà, đáp bâng quơ.

“Không có gì, chuyện nên làm thôi. Mà lão đưa vợ đến cầu xin ông chủ Giang à?”

“Hề hề, đúng vậy đó, nói thật vợ của ta rất có tài ăn nói, việc nào khó cứ nhờ bà ấy chắc chắn thuận buồm xuôi gió.”

Phú Lùn nói chắc như bắp, vô cùng hãnh diện khi nhắc đến vợ mình. Lưu Phong cũng cảm thấy vợ của lão rất không ngoan và nhanh trí. Nhưng dùng lời nói để thuyết phục ông chủ giang rất khó. Lưu Phong ăn nhậu với lão ta nên biết rất rõ, ông chủ Giang không tin tưởng những lời nói xàm ngôn của hắn, nhưng lão rất sợ bản lĩnh săn được hai con Thú. Vậy nên mới cảm thấy Lưu Phong có giá trị làm việc.

“Còn vợ lão Phú, hừm chắc hẳn dùng đến trò đó rồi. Ăn mặc sẹc xy thế cơ mà. Nếu biết vợ mình đang vụng trộm ở bên trong, Lão Phú chắc không vui vẻ và tự hào được như bây giờ nữa đâu?”

Lưu Phong nghĩ vậy, hắn vỗ nhẹ vai ông Phú trưởng thôn, rồi ung dung bước ra bên ngoài.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.