Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 23: Cậu Em Vợ Hư Đốn

Ăn Hành Tại Dị Giới

23 Chương 23: Cậu em vợ hư đốn

Đánh chén bữa tối no nê, Lưu Phong ôm bụng về phòng nghỉ. Vì hiện giờ mang danh phu thê với tiểu thư của Châu gia nên hắn được ngủ tại khuê phòng của Chi Hoa. Chưa đến cổng đã nghe tiếng người giận dỗi bên trong, mà nội dung lại xoay quanh hắn mới lạ chứ.

-Hoa tỷ… chẳng lẽ tỷ cho tên điên đó chung phòng thật sao?

-Phu thê ngủ chung là chuyện thường, sao đệ lại nói như vậy?

-Nhưng mà, hôn sự này rõ ràng không cân xứng, hắn ta không thể làm hỏng thanh danh của tỷ được. Tỷ phải lấy một người tài mạo song toàn mới đúng.

Chi Hoa rất đau đầu về chuyện Lưu Phong, giờ lại nghe em trai ca thán thì khó chịu lắm.

-Châu kiệt , đệ đừng nói nữa. Đệ quên ai đã đẩy Châu gia đến bước đường này sao? Nếu đệ không gây sự với Ngô Tử Quân thì tỷ có phải hạ mình đi Lưu gia cầu thân với một gã không bình thường?

-Nhưng…

Chi Hoa cắt lời

- Hôm nay tỷ hơi mệt, đệ có thể đừng làm phiền tỷ được không?

Chi Hoa quay người đi vào trong phòng, đóng cửa lại. Châu Kiệt ấm ức thay cho tỷ tỷ nhưng không tiện nói thêm nữa. Cậu hậm hực đi ra khỏi hậu viện, nhìn sang thì thấy Lưu Phong đang dạng háng tè bậy lên tường , mặt nghông, mồm huýt sáo vi vu theo nhạc.

Châu Kiệt đang nóng trong người, vận khí sút hòn đá về phía Lưu Phong mà mắng:

-Phế vật, ta cấm ngươi có hành động bậy bạ với Hoa tỷ, bằng không ta sẽ đánh chết nhà ngươi.

Đang đi tè thì cục đá đập vào lưng làm Lưu Phong tắc ống đột xuất, lại nghe tiếng chửi rủa thóa mạ thì ấm ức trong lòng, nhưng nghĩ lại dù gì đã có vợ rồi, cha bảo đến nơi phải hành sự cẩn trọng giữ mặt mũi cho Lưu phủ. Nhưng mà ai quan tâm cơ chứ, lời nói gió bay, lời lão gia nhắc cũng đã lâu giờ đã thổi theo phương nào rồi.

-Em vợ thật mất lịch sự, không thấy anh rể đang tè bậy sao còn phá bĩnh.

Nhìn bộ mặt ngô nghê của Lưu Phong thật gợi đòn, Châu Kiệt coi đó là một lời thách thức, đây là Châu gia địa bàn của hắn a.

-Ai là em vợ ngươi, thứ rác rưởi như ngươi không xứng lấy Hoa tỷ. Khôn hồn thì cút khỏi Châu gia, ở đây chẳng ai ưa nhà ngươi đâu.

Lưu Phong thở phì phò vì có người dám xúc phạm nhân phẩm của hắn. Gã quát lớn

-Ơ thằng này láo, mi nói ai là rác rưởi hả, ta ném chết nhà ngươi bây giờ.

Lưu Phong giở bài cũ, tháo đôi giày ném về phía thằng em vợ xấu xa. Miệng không ngừng thóa mạ.

-Không biết trên dưới gì cả, ta mà không dạy cho mi một bài học chắc không biết trời cao đât dày là gì… Lưu Thiếu gia đâu phải là hư danh cho người khác chà đạp.

Hắn xắn quần, xắn áo hùng hục vận nắm đấm chạy ù về phía Châu Kiệt mà tung đòn.

“ Ui Cha!”

Các thiếu gia trong các gia tộc đều luyện võ Châu Kiệt cũng không ngoại lệ. Thiên tư của hắn rất khá nên ngạo khí trong người cũng cao không kém. Vậy nên mới xảy ra mâu thuẫn với Thiên tài của Ngô Tử Quân của Ngô gia. Đỗi với một kẻ như Lưu Phong hắn làm sao để vào mắt cho được.

Chỉ một cước thôi, Lưu Phong lại bay vào tường, hắn lại kêu oai oái. Khóc um xùm cả lên.

-Hừ, Ăn một cước đã gục rồi, ngươi có có là nam nhân không vậy.?

Từ phía sau, Chi Hoa đã bước tới từ khi nào. Nàng đưa tay tát Châu Kiệt một cái nổ đom đóm mắt.

“Chát”

-Châu Kiệt, đệ có biết mình đang làm gì không?

Đưa tay ôm mặt, Châu Kiệt vẫn chưa khỏi bàng hoàng. Chị gái vừa mới tát hắn một cái vì một gã dở người.

-Tỷ…. Tỷ tát đệ?.... đệ chỉ muốn dạy dỗ hắn một lúc mà thôi.

Chi Hoa không nhìn hắn mà đi thẳng tới chỗ Lưu Phong cử chỉ ôn tồn dìu hắn về phòng nghỉ, nàng nói với Châu Kiệt.

-Đến lão gia còn không dám dạy dỗ thì đệ có thể sao? Châu Kiệt đệ cũng không còn nhỏ, làm gì cũng phải nghĩ cho Châu gia một chút. Không phải lúc nào tỷ cũng lo cho đệ được.

Nhìn Lưu Phong giả đò rên rỉ, gã dựa vào Chi Hoa rồi nhân tiện sờ mông , eo của nàng làm Châu Kiệt tức sôi máu. Khí vận đạt đến cực hạn cả người hắn bao trùm trong lục sắc ánh sáng. Gã sút hòn đá về phía tường tạo thành một lỗ thủng xuyên qua bên kia. Châu Kiệt thét lớn

-Vì sao cơ chứ, sao Châu gia ta lại phải nhìn mặt kẻ khác mà sống… ta không thể để như vậy được. Võ hội lần này Châu Kiệt ta sẽ làm Châu gia quật khởi.

Hắn hét lớn một câu, phi thân ra ngoài Châu Phủ, một thời gian sau chẳng ai còn thấy Châu Kiệt xuất hiện trong phủ nữa.

Lưu Phong vào trong khuê phòng Chi Hoa, một mùi hương thoang thoảng chui vào mũi hắn làm hắn lâng lâng không thôi. Đúng là phòng của nữ nhân trông mềm mại và thao tao làm sao.

Hắn không giận thằng em vợ hỗn hào, hơi đâu mà giận người dưng, ta nên dành tâm trí hưởng thụ ở nơi thiên đàng này mới phải. Lưu Phong nhảy chồm lên căn giường nhỏ êm ái, Lăn qua lăn lại đủ vòng, gã đưa mũi hít lấy hít để.

“ Oa… thơm quá”

Nhìn bản mặt của Lưu Phong thật làm Chi Hoa thấy đáng ghét, con người này đúng là hành động khác xa người thường. Giờ ở chung với hắn nàng phải làm sao cho thỏa đáng đây. Thời gian hắn ở lại Châu Phủ còn khá dài.

-Nương tử không đi ngủ sao? Ta nằm một mình chán quá đi.

Chi Hoa ngồi đấy đôi mắt khép hờ chợt mở mắt ra. Trời đã về khuya tự bao giờ, nàng miên man suy nghĩ nhiều quá chẳng để ý. Ngoái sang thấy Lưu Phong đang nằm trên giường nghịch ngợm mấy bộ nội y của nàng.

“ Trời ạ, hắn lôi từ đâu ra thế nhỉ?”

Chi Hoa mặt nóng như lửa đốt, vội vàng đi tới mà thu lấy chỗ y phục của mình từ tay Lưu Phong, con người quái gở đã lộ rõ bản chất, nàng chỉ muốn lao tới mà ngăn chặn cái hành động ác ôn này của Lưu Phong..

-Đồ của nương tử thật là thơm, cho ta một cái làm kỷ niệm đi.

Lưu Phong xị ra mặt vì bị cướp mất đống đồ.

-Không được, toàn đồ của nữ nhân, thiếu gia lấy thứ này để làm gì.

Lưu Phong mặt mếu

-Nhưng mà người ta thích… không được sao?

Chi Hoa thấy hắn năn nỉ như vậy thì cũng đành chiều, thôi thì cho hắn một cái, đỡ càu nhàu nhức tai. Nàng dịu giọng xuống nói:

-Lấy cái nào?

Lưu Phong đút ngón tay vào mồm suy nghĩ đăm chiêu, chốc chốc lại trợn mắt lên nhìn Chi Hoa quan sát. Hắn nói với vẻ ngây ngô

- Cho ta …bộ nàng đang mặc đi.

P/s : Viết chuyện tạo niềm vui mà thấy trống vắng quá, các bạn cho mình xin ít like với comment đi ạ! Hiu hiu, càng nhiều phản hồi tác giả càng ngáo để viết chuyện

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.