Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 24: Đụng Độ Ngô Tử Quân

Ăn Hành Tại Dị Giới

24 Chương 24: Đụng độ Ngô Tử Quân

Chi Hoa giận muốn nhả khói, nàng đã xuống nước nhân nhượng vậy mà tên này được nước lấn tới. Nang hết chịu nổi không giữ được vẻ hiền thục nữa. Nàng giáng liên tiếp mấy cái bạt tai vào Lưu Phong, vừa đánh nàng vừa chửi.

-Đồ xấu xa, đồ biến thái.

Chỉ Hoa bỏ mặc lễ tiết sang một bên, cô xông tới chỗ Lưu Phong đánh cho hắn thừa sống thiếu chết

-Ta đánh chết thiếu gia nhà ngươi… ta đánh… ta đánh.

Bao nhiêu nỗi ấm ức một tiểu thư trẻ tuổi phải chịu giờ này đã chẳng thể nào kiềm chế thêm nữa. Chỉ khổ cho Lưu Phong ăn hết cút đánh này đến cái bạt tai khác.

-Một tiểu thư như ta sao lại phải hạ mình đi cầu xin được lấy một thiếu gia như ngươi cơ chứ?... Tại sao .. ngươi không thể bình thường như nam nhân khác.

Cuộc bạo hành đi đến hồi kết, Chi Hoa đã chẳng còn phát lực mạnh như trước, đôi mắt ướt đẫm tự khi nào, mái tóc rủ xuống che đi xúc cảm trên khuôn mặt của nàng. Rồi Lưu Phong bị đá ra khỏi khuê phòng không cho hắn vào nữa.

Hai tay xoa xoa khuôn mặt xưng vù, việc hắn ngủ ngoài trời vào ban đêm đã quá quen thuộc kể từ khi hắn về ở rể Châu gia.

“ Chỉ là xin một cái áo thôi, thứ gì đâu mà keo kiệt thấy mồ”

“ Mũi của ta là mũi của thiếu gia, có phải ai ta cũng tùy tiện xin làm kỷ niệm đâu.”

Hắn ngồi ngoài hiên ngắm trăng, làm bạn với muỗi lâu lâu lại vỗ tay tán thưởng nghe kêu “bốp” …“bốp”. Thấy đèn phòng vẫn sáng hắn hí hoáy nhìn qua khe hở bên cửa sổ thấy Chi Hoa đang ngồi trên giường, hai tay ôm lấy đầu gối. Lâu lâu lại nghe tiết rụt rịt.

….

Lưu Phong chổng mổng nhìn vào bên trong phòng, lúc sau mỏi chân quá hắn ngủ gật ngoài hiên lúc nào không hay, khi hắn mở mắt đã thấy cửa phòng hé mở, Thấy Chi Hoa đang ngồi bên hiên nhìn hắn. Lưu Phong sợ hãi trận đòn tối qua vội vàng lấy tay che hai bên mặt.

-Ta xin lỗi chuyện tối qua, chàng… không giận chứ.

Lưu Phong nhìn nàng với vẻ nghi hoặc. Người ta tự nhiên đối tối làm hắn thấy sợ. Chi Hoa làm bộ mặt tươi cười chìa tay kéo hắn đứng lên.

-Chàng ở một mình chắc buồn lắm, vậy hôm nay ta dẫn người vào thành dạo chơi coi như bồi thường chuyện đã qua.

Lưu Phong trộm nghĩ “ Hừ đánh người ta xong rồi xin lỗi là xong à, chuyện này không bỏ qua dễ dàng như vậy được” Và thế hắn đưa hai tay ra như xin xỏ vật gì .

Chi Hoa lại nổi giận, nhưng một đêm suy nghĩ nàng đã thông suốt phần nào. Nàng tiết chế được xúc cảm của mình.

-Cái đó không cho chàng được, nữ nhân có vài thứ không thể tùy tiện cho nam nhân . vậy nen quên ý định này đi nhé.

Lưu Phong hôm nay dỗi hơi lâu, cứ ngồi ì ở đấy to ý không tha thứ.

-Vậy chàng không đi thì thôi, ta lại đi luyện kiếm đây!

Thấy nàng đi vào phòng xách thanh kiếm ra, Lưu Phong mới thấy mình hơi lố. Gã vội vàng đứng lên và chạy theo Chi Hoa.

-Người đâu mà xấu tính, hôm nay chơi không vui thì ta bỏ về Lưu Phủ đó nhá.

Hai người thong thả rời Châu Phủ tiến vào Bạch Vân Thành, nơi người qua kẻ lại tấp nập mà theo Chi Hoa nghĩ do Lưu Phong bị tự kỷ quá nặng nên mới có những suy nghĩ lệch lạc. Thường ngày lại bị nàng làm ngơ mới dẫn đến hành động khác thường.

Hôm nay nàng không đi luyện kiếm để dành thời gian đi dạo với hắn, hi vọng qua vài câu chuyện có thể làm hắn hiểu và cảm thông cho nàng cùng Châu gia, từ đó bớt gây họa phiền toái.

-Chi Hoa… ta muốn đi ăn !

Một lúc sau

-Chi Hoa ta muốn mua thứ này.

Rồi lại

-Qua kia xem người ta làm ảo thuật đi.

Vậy là buổi sáng đó, những việc Lưu Phong muốn, nàng đều đồng ý đáp ứng đầy đủ, có điều chỉ trong ngân quý hạn hẹp. Nàng thấy hắn cũng khá là dễ dụ và ham vui. Hắn muốn ăn ngon nhưng sẵn sàng ăn đồ rẻ ngoài chợ vì bị dụ là món đó đặc biệt, hắn chưa ăn bao giờ. Thế nên cái bụng của hắn đã chất đầy bánh muối chẳng đòi đi ăn sơn hào hải vị nữa.

Đến quá buổi, Chi Hoa đã chán chê việc đi theo hắn, bước chân đã chậm lại chỉ cần giữ Hắn trong tầm mắt là ổn rồi, không nhất thiết phải kè kè đi sát làm chi. Lưu Phong thì trái ngược lại hoàn toàn, bị nhốt trong Châu Phủ một thời gian dài, giờ hắn phải cập nhật mấy thú vui lập dị mới để không bị lạc hậu.

Đang tung tăng nhảy nhót thì hắn va phải một mỹ nam tử theo sau còn có một nữ nhân vô cùng xinh đẹp khác.

-Đi đứng nhìn đường đi chứ, mắt mũi để đâu thế hả?

Mỹ nam tử vóng người cân đối, mặt mũi sắc xảo, người đầy bá khí nhìn Lưu Phong gắt nhẹ, xem cách ăn mặc không phải dân đen nên gã vẫn còn giữ ý.

-Trời ơi ngươi mới là tên mù đường ấy, không thấy hồn của ta bị mỹ nhân bắt mất rồi còn đâu, làm sao còn thấy đường đi lối lại nữa.

Lưu Phong cứ thấy gái đẹp thì vô thức chảy nước miếng ròng ròng. Bộ dạng đó làm thiếu nữ áo hồng phất phơ, mong manh dễ vỡ thấy Lưu Phong dơ bẩn quá, nàng nép lại phía mỹ nam tử .

-Tử Quân, chúng ta về phủ đi, muội chẳng muốn đi chơi nữa đâu. Người gì mà thấy gớm quá.

Mỹ nam tử nghe thấy phàn nàn thì nhìn Lưu Phong chẳng thấy thuận mắt chút nào. Gã lạnh lùng nói.

-Đạo hữu, phiền cậu nhường đường.

Lưu Phong chẳng buồn để ý nam tử nói gì, hắn nhìn thiếu nữ áo hồng mà cười hớ hớ.

-Mỹ nhân tên gì vậy, ôi trội ơi… xinh quá cơ… gặp nhau là hữu duyên chúng ta đi đâu đó uống chén nước đàm đạo đi nha.

Mỹ nam tử trau mày, dang cánh tay rộng che chắn cho thiếu nữ áo hồng gằn giọng lần nữa.

-Đạo hữu, xin nhường đường cho.

Bị che khuất tầm nhìn bởi cái y phục của mỹ nam tử, Lưu Phong cụt hứng quát .

-Ơ, cái tên này, phiền quá. Lượn, lượn ngay đi. Để ta còn tác nghiệp.

Mọi người xung quanh chợt dạt ra hai bên, chỉ còn Lưu Phong ngáo ngơ không biết gì. Mỹ nam tử vận khí lực làm cánh tay áo bồng bềnh như có gió.

“ Chát”

Nhanh như chớp, Mỹ nam tử tặng hắn một cái bạt tai làm quà gặp mặt, Lưu Phong bay sang một bên.

-Đấy chỉ là đòn cảnh cáo thôi, hừ… dám trêu ghẹo muội muội của ta, ngươi liệu mà giữ cái mạng đấy…

Lưu Phong đưa tay ôm lấy khuôn mặt nhăn nhó.

-A… tên này được… dám đánh bổn thiếu gia.. ngươi chán sống rồi phải không?

Lưu Phong cay cú vì có người cản trở hắn, Theo bản năng, hắn tháo đôi giày ra ném vào mặt Mỹ nam tử.

-Lắm chuyện, Dám phá chuyện của ông này?

Nhìn đôi dày bay tới mà nam tử cáng hề né tránh, Lưu Phong cười đắc chí, dày của hắn đâu phải người thường muốn có là có được, gã trai đẹp kia tu mấy đời mới có phúc phận nhận giày của hắn.

“Vút út út…”

Bằng một thủ pháp biến ảo, không gian chợt phát sáng kì lạ rồi biến mất nhanh như khi nó xuất hiện. Mỹ nam tử tra kiếm vào vỏ cười khẩy. Đôi giày của Lưu Phong tiêu tùng rồi, chỉ thấy mỗi cái đế trơ trọi trên mặt đất.

-Ta đếm đến mười, ngươi còn không cút khỏi mắt ta đừng trách vì sao Tử Quân ta ra tay độc ác.

Mười… Chín…

Lưu phong chưa bao giờ thấy nhục nhã như vậy, hắn xưa nay chưa chịu thiệt thòi thế này bao giờ. ít nhất cũng phải thu được cái gì mới được chứ. Hắn không can tâm bỏ đi như vậy. Thấy thiếu nữ áo hồng đang cười thích thú hắn càng thấy đau lòng hơn.

Lưu Phong làm mặt mếu máo, chạy tới chỗ mỹ nam tử mà khóc lóc van xin.

-Thì ra là Tử quân thiếu gia… tôi sai rồi, tôi có mắt như mù… xin đừng chấp vặt kẻ hèn này.

Ba… hai …

Nam tử mặc cho hắn quỳ khối khóc lóc van xin. Vẫn lạnh đùng đếm từng nhịp cuối. Lưu Phong thấy hắn cứ như cục băng lạnh bỏ lơ mình thì quay mặt đi.

Bớt chợt hắn quay sang thiếu nữ áo hồng, hắn kéo mạnh tà áo mỏng manh của nàng làm kỷ niệm. Y phục mềm mại chợt rách toạc để lộ thân hình trắng nõn nà của thiếu nữ. Trên người chỉ còn bộ xiêm y cũng màu hồng.

Diễn biến xảy ra bất ngờ, làm mọi người xung quanh ồ lên, Mỹ nam tử quay lại thì thấy thiếu nữ mặt đỏ như gấc, hét toáng lên

“ A…A… a không được nhìn”

Ngay tức thì mỹ nam tử thoát bộ áo khoác của mình choàng lấy thân thể của thiếu nữ. Gã quay thấy sang Lưu Phong đang tròn con mắt nhìn chằm chàm muội muội thì lửa giận bốc lên.

“ Tên khốn, ta đá chết nhà ngươi”.

Được nhìn thấy da thịt thiếu nữ cận cảnh như vậy, phía dưới lại một mảng đen tuyền hắn nhìn không sót một chỗ. Hắn chảy nước miếng quên cả né tránh đòn tấn công của Tử Quân.

“ Lôi Thiên Nhất Cước”

Lưu Phong thấy nhói ở ngực, cả người bay vọt về sau như nước chảy mây trôi, đột nhiên có cục đá cản đường ngăn hắn lại. Chi Hoa đã đỡ được hắn trước khi tiếp đất. nhưng đòn thế quá mạnh không ngăn Lưu Phong thổ huyết, chệch mấy khớp xương.

Chi Hoa cảm thấy người đả thương Lưu Phong không phải dạng vừa đâu. Phóng mắt nhìn ra thì thấy nam tử kia sao quen mắt. Miệng nàng khô khốc nặn ra được một câu:

-Tử… Tử Quân.

Thiếu nữ phía sau khóc lóc, đưa tay kéo lấy Tử Quân, nếu không hắn đã xông tới để đâm thêm vào nhát cho hả dạ. Nhưng đưa muội muội về phủ tránh cái nhìn soi mói của người khác là quan trọng hơn cả.

-Chuyện này chưa xong đâu!

Gã buông lại một câu rồi đưa tay ôm lấy thiếu nữ, phi thân ra khỏi mớ hỗn độn hướng về Ngô Phủ.

Mọi người lại đổ dồn ánh mắt về phía Chi Hoa làm nàng lo lắng không thôi, Tử Quân không phải kẻ dễ dàng chịu thiệt trước người khác. Nàng phải đưa Lưu Phong đi trốn ngay để tránh phiền phức cho hai nhà.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.