Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 20: Đi Ở Rể

Ăn Hành Tại Dị Giới

20 Chương 20: Đi ở rể

Tự nhiên thằng con trai đến trời tối lại vớ được một nữ nhân về làm vợ lại còn can tâm tình nguyện cái tính dở hơi của nó nữa, Lưu Tô mừng lắm. Chưa hết, nhân dịp này cho thằng con zai sang nhà khác tới tận ba tháng sau thực đỡ chướng mắt, chẳng bận tâm làm gì nữa.

Xét về danh vọng của Lưu Phong thì thật chẳng đáng nhắc tới, chẳng khác gì lũ hạ nhân thấp kém, hôn sự của nó chỉ làm trò cười cho thiên hạ bàn tán mà thôi. Về phía Châu gia, lâm vào bước đường cùng mới phải đến nhờ cậy thanh thế của Lưu gia, xét đi xét lại cũng chẳng vẻ vang gì. Cả hai bên đều có nỗi khổ tâm, chẳng buồn tổ chức đám cưới rình rang làm chi. Chỉ vài người quan trọng có mặt nói chút chuyện là được rồi. Họ thỏa thuận nhanh tới nỗi ngay đêm hôm đó Châu gia chủ và Lưu gia chủ đã lén trốn vợ con đi gặp nhau trong đêm để thương lượng về chuyện này.

Sớm hôm sau, Việc Lưu Phong cưới vợ chẳng có bao nhiêu thiếu gia, tiểu thư đồng lứa biết việc này. Họ chẳng bận tâm làm gì chuyện của hắn thay vào đó thì luyện tập cho Bạch Vân đại hội ba tháng sau là quan trọng hơn cả. Trong khi mọi người đang ở võ thư lầu thì Lưu Phong người gầy nhom trong bộ áo tân lang rộng thùng thình chạy lăng xăng sang Châu gia để đón tân nương. cùng với vài tên hầu khiêng chút lễ vật và đồ đạc của hắn.

Đường đường là tam thiếu gia của Lưu gia một trong tứ đại gia tộc Bạch Vân Thành, hôn sự lại sơ sài qua loa. Thật không xứng với cái tầm của hắn, nhưng hắn cũng không làm náo loạn gì thêm vì chỉ có một tối để chuẩn bị hôn lễ thôi mà. Nhìn đội hình đón dâu như thế này hắn lại càng khoái.

Lưu Phong ung dung đi vào, sắc mặt không thể tươi hơn, miệng cười toe toét chẳng nhìn rõ người đối diện.

Châu gia nhà cửa không rộng rãi như ở Lưu Phủ, xem qua còn có phần khốn khó hơn hắn tưởng. Mọi người đã đứng đợi từ sớm song vẻ mặt lại không mấy vui mừng khi thấy hắn.

Sớm nghe đồn Lưu Phong bị ngáo, Châu gia chủ không buồn nói chuyện nhiều. mong sao chuyện này kết thúc sớm là được;

Lưu Phong lẽo đẽo bước theo ông bố vợ đi vào đại sảnh, nơi mà các nhân vật có máu mặt đã ngồi yên vị từ lâu, cắn hướng dương nhổ ra đầy sàn nhà. Từ phía hiên nhà, Tân nương y phục lộng lẫy chậm rãi đi tới. Hôm nay không vận võ y trông lại thùy mị gớm. Lưu Phong sướng hai con mắt lắm,

" Không ngờ nương tử cũng đẹp ghê."

Lưu Phong trong ngày hôn lễ không dẫn nương tử về nhà họ Lưu mà ở lại đây luôn. Lão gia bảo hắn cứ ở lại cho hết Bạch Vân Đại Hội rồi thu xếp cho hắn sau. Thế là xong rồi đấy, Lưu Phủ chẳng còn ai thân thích với hắn nữa. Hắn bị tống sang Châu gia có khi lại làm bọn họ cảm thấy không thể tốt hơn. Mà Lưu Phong cũng sướng không kém, chẳng những có vợ đẹp mà Châu gia tường nhà lại thấp dễ dàng lẻn đi chơi thoải mái.

Châu Chi Hoa làm vẻ mặt nghiêm túc, hai tay cầm bộ bộ ấm chén rót nước mời từng người, đi đến trước mặt ai nàng giới thiệu người đấy.

- Đây là Nhất Châu đại thúc, còn đây là Nhất Viên bá bá... mẫu thân , và Châu Kiệt đệ đệ .

Nhân số nhà gái có mặt không nhiều làm phần chào hỏi diễn ra thật chóng vánh. hầu hết đều là cười cho có lệ, duy nhất có Châu Kiệt là nhìn hắn thi hậm hực không thôi. Nhưng mà kệ người ta, việc méo gì mà quan tâm chứ khà khà.

- Từ ngày hôm nay, hiền tế sẽ ở lại Châu gia. Mong mọi người chiếu cố.

Hai bên thu xếp đồ đạc, trao sính lễ các thứ các thú rồi người của Lưu Phủ cũng ra về để lại một mình Lưu Phong nơi xa lạ. Trong thoáng chốc hắn cảm thấy như mình vừa mất đi chỗ dựa thật lớn, một cảm giác cô đơn trống vắng ùa về.

- Đói quá....đến giờ ăn chưa bố vợ đại nhân.

Lưu Phủ vừa dời đi thì Châu gia lại tỏ thái độ lạnh nhạt với hắn ngay lập tức. Khác với thái độ niềm nở lúc nãy, giờ đây Châu gia chủ không thèm nhìn hắn một cái mà vểnh mặt đi sang phòng khác. Lưu Phong chép miệng nhìn quanh, nhị thúc, bá bá cũng không ngoại lệ. họ đút túi mấy nắm hướng dương rồi kênh kiệu rời khỏi gian phòng.

- Hiền tế đi đường xa chắc mệt rồi, hay là về phòng nghỉ trước đi...Chi Hoa, dẫn phu quân của con về phòng .

- Vâng... thưa mẫu thân.

Lưu Phong còn đang ngơ ngác bởi biểu hiện của mấy người nhà gái. Không ưa hắn cũng không nên làm ra mặt như vậy chứ.

"Đúng là đi ở rể không sướng tý nào?"

Đi theo bóng Chi Hoa, Lưu Phong nói bóng nói gió

- Mọi người ở trong phủ không thích ta thì phải?

Nữ nhân không quay lại nhìn hắn, cũng có thái độ lạnh nhạt y hệt như vậy nhưng chí ít nàng còn nói chuyện với hắn.

- Thiếu gia cũng không ngốc nhỉ, còn biết người khác không ưa mình.

- Nếu đã như vậy thì còn cho ta kết hôn với nàng?

Chi Hoa vẫn bước đi, bước chân có phần chậm lại.

- Thiếu gia hối hận cũng muộn rồi, người muốn hưu ta thì cũng phải nhẫn nại ở lại đây ba tháng. Đây là giao kèo giữa hai nhà chúng ta.

Đi một quãng dài, hiện ra trước mắt là một căn nhà gỗ cũ kỹ như đã bỏ hoang bấy lâu. hai bên là những gánh củi lớn xếp thành từng đống lộn xộn, cở dại mọc ven nhà chen lấn lối đi.

- Đây là căn nhà chứa gỗ cũ của Châu gia. Thiếu gia sẽ ở lại đây ít nhất ba tháng.

Lưu Phong nhăn mặt bĩu môi nhìn cô vợ của mình.

- Có nhầm không đây, dù gì cũng là phu thê, sao lại cho ta sống ở chỗ này. Ta không chịu đâu, ta sẽ về Lưu Gia ngay bây giờ và nói cho lão gia biết con trai bé bỏng của người bị đám người Châu gia ức hiếp.

Chi Hoa ngoảnh lại nhìn hắn thật lâu, trong đôi mắt kia chưa đầy sự u sầu.

- Thiếu gia có thể ở lại đây vì ta được không? coi như... Chi Hoa cầu xin người đấy.

Đúng là không có gì ghê gớm hơn nước mắt của phụ nữ, Hắn hay khóc ăn vạ lắm nhưng chưa từng hiệu quả như vậy. Lưu Phong tặc lưỡi như mình vừa hành động sai lầm, mặc dù nó rất hợp lý với hoàn cảnh này.

- Ta ở lại cũng được nhưng ít ra cũng phải cho ta chỗ nào sạch sẽ một chút chứ.

- Chỗ này có gì không tốt chứ rất là yên tĩnh không bị người khác làm phiền, với lại ta cũng sẽ ở đây cùng thiếu gia.

sống trong căn nhà tồi tàn thật làm hắn mất hết hình tượng, nhưng mà được ở cùng người đẹp trong không gian yên tĩnh tự nhiên làm hắn thấy kích thích vô cùng.

- Nàng ở lại cùng ta... được... được... ta ở ...

- Thiếu gia giữ lời chứ?

- Ôi trội... đó là đương nhiên, bổn thiếu gia là ai chứ... đừng coi thường ta vậy chứ, đẹp trai thế này mà không giữ lời hứa làm sao được?

Vậy chúng ta móc tay làm dấu. Người có dám không?

Lưu Phong tự tin dơ tay ra trước với vẻ mặt hí hửng, được cầm bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Chi Hoa làm trống ngực hắn đập thình thịch. Nghĩ đến tối nay được ngủ cùng vời nàng tại căn nhà đơn sơ này, cùng nhau vượt qua nắng mưa làm hắn sướng ướt cả quần.

Đang sướng ở tay thì có con gì đó cắn vào tay hắn, nó xâm nhập vào bên trong cơ thể chạy dọc theo cánh tay hắn rồi chạy loạn khắp cơ thể. Hắn hốt hoảng bỏ tay Chi Hoa, sờ xoạng khắp người.

-Oái... cái gì thế.. cái gì vừa chui vào người ta thế.

-Đừng kích động , đó là Tàn cổ, một loại sâu độc. mỗi khi đói nó sẽ chạy loạn khắp cơ thể thiếu gia cắn nuốt lung tung.

Lưu Phong nhìn nữ nhân trước mắt với vẻ cầu khẩn. khác nhổ liên tục mong sao con vật đó chui ra khỏi người mình.

- Vậy có cách nào bảo nó chui ra đi, ta sợ ướt quần rồi đây này... hic.

Chi Hoa không nhìn hắn mà đáp.

- Ta có thuốc giải, cứ ba ngày dùng một lần đảm bảo thiếu gia bình an vô sự, nhưng nếu người bỏ chốn thì ta cũng không có cách nào khác.

Lưu Phong lờ mờ hiểu ra vấn đề, từ hi vọng lại chuyển sang oán giận

- Đồ độc ác, sao ngươi dám lợi dụng sự ngây thơ của ta mà hạ độc thủ... ông trời ơi! xuống đây mà xem, vợ mưu sát chồng đây này...

Như thường lệ, Lưu Phong lại nằm lăn ra đất giãy đành đạc, khóc bù lu bù loa .... Chi Hoa nói:

- Ta chỉ muốn chắc chắn người sẽ không bỏ đi, sau ba tháng ta sẽ lấy độc cổ ra khỏi người thiếu gia.

Đó là những lời nói cuối cùng trước khi bắt đầu chuỗi ngày im lặng của nàng. Lưu Phong vẫn nằm đấy lăn lộn trong khi nàng vào trong nhà dọn dẹp lại nơi ở cho hai người. Việc Lưu Phong đến Châu gia sinh sống Chi Hoa có nhiệm vụ chăm sóc cho hắn, nhưng chỉ là trên danh phận mà thôi, nàng vẫn phải đề phòng vạn nhất Lưu Thiếu gia lên cơn nổi khùng làm xằng bậy. Hạ độc là phương pháp bất đắc dĩ.

-

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.