Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang - Chương 35

Sau Ánh Hào Quang

35 Chương 35

Nàng ngẩng đầu lên, nhận chiếc khăn giấy của thầy đưa sang. Ánh nắng mặt trời chói chang làm hai mắt nàng nheo lại, nước mắt chảy dài xuống mặt.

– Đây là tiền thù lao của em. – Thầy Trung đưa sang cho Trúc một phong bì.

– Dạ, em cảm ơn thầy… – Trúc nhận lấy, cất vào túi xách.

– Mình về thôi. – Ông xoay lưng bước đi.

– Thầy ơi… – Trúc gọi theo.

– Sao em? – Thầy Trung quay lại.

– Em muốn… Em muốn thử.. diễn thời trang. – Trúc nói nhỏ, nhưng ánh mắt nàng lóe lên một tia kiên định.

Thầy Trung nhìn nàng thật sâu, đôi mắt ông thật buồn và thất vọng.


– Em … Em đã quyết định? – Giọng ông khàn đục.

– Dạ. – Trúc mím môi gật đầu.

– Vậy… Tôi chúc em may mắn. Hợp đồng của tôi và em chấm dứt.

Ông thở dài, quay người đi.

– Thầy ơi.. Em.. – Trúc gọi với theo.

Ông không trả lời nàng.Dáng đi của ông thật lạc lõng, cô đơn.

________________________

– Đây là Thanh Trúc, em gái của tôi. Còn đây là chị Yến Vi.


Ông Chen nắm tay Trúc ngồi xuống, giới thiệu với người đàn ông trước mặt.

Trúc trân trối nhìn người đàn ông được gọi là chị Yến Vi. Ông ta chừng bốn mươi tuổi, mày râu nhẵn nhụi, mắt kẻ đen, má phấn, son hồng, quần trắng tinh, áo von rũ. Trúc không phải chưa thấy người đồng tính, nhưng nàng không ngờ mình sẽ làm việc với một người như vậy. Đột nhiên, lòng bàn tay của Trúc nhột nhột, nàng nhìn qua ông Chen, mắt ông ta nháy nháy liên tục.

– Ah… Em xin lỗi. Em là Thanh Trúc. Rất mong anh… a chị tiếp nhận.

– Ah hemm… ai chứ anh Chen thì Vi tôi nhận. Em bao nhiêu tuổi? – Chị Vi nói giọng ẻo lả pha chút trầm trầm như một người đàn bà lớn tuổi.

– Dạ, em hai mươi. – Trúc nói nhỏ.

– Ừ. Vậy được rồi. Bắt đầu chiều nay, hai giờ rưỡi, em đến đây. Chị xem em có khả năng gì. Chị sẽ nói chuyện cụ thể với em sau.

– Sao ạ? Hai giờ rưỡi? – Trúc sực nhớ chiều nay nàng có lớp.


– Thì sao? Em bận ah! – Chị Vi hỏi giọng hơi lạnh đi.

Ông Chen cũng nhìn sang Trúc dò hỏi.

– Dạ.. Dạ không có. Vậy chiều nay hai giờ rưỡi ah. Em xin phép chị em về. – Trúc mím môi nói.

Vừa ngồi vào xe, ông Chen quay sang Trúc mỉm cười.

– Chị ta vậy đó. Có tật có tài. Lớp người mẫu hàng đầu bây giờ mười người thì có đến ba bốn người xuất thân từ lò đào tạo của chị ta ra. – Ông Chen nói.

– Dạ, em hiểu rồi.

– Tôi phải nói rõ với em thế này. Lò đào tạo của chị Vi, sở dĩ gọi là lò vì nó hoàn toàn tự do. Em thích thì tập, đi diễn, chia tiền tươi theo thỏa thuận trước. Không có ràng buộc. Còn những Cty đào tạo người mẫu khác, tuy có chuyên nghiệp hơn, nhưng họ ràng buộc bằng hợp đồng. An ngủ tập trung, giờ giấc thể dục, làm đẹp, ăn gì, mặc gì hoàn toàn em không có lựa chọn. Ngược lại, chấp nhận như thế thì lại được thù lao cao hơn khá nhiều. Em hiểu chứ? – Ông Chen nói huyên thuyên.

Trúc lẩm nhẩm trong miệng như cố nuốt những lời ông Chen vừa nói. Sau một lúc thông suốt, nàng quay sang nhìn ông Chen mỉm cười.

– Em rất cảm ơn anh đã suy nghĩ dùm em. – Nàng nói thật chân thành.

– Ơn nghĩa gì. Hôn tôi một cái là được rồi. – Ông cười híp mắt, nửa đùa nửa thật.

Trúc mỉm cười, nàng ngã người qua, đặt lên môi ông Chen một nụ hôn. Anh tài xế nhìn qua gương hai mắt tròn lên.

– Ah hem… – Ông Chen cũng bừng tỉnh nhớ ra việc ở đây có người thứ ba.


– Ah.. Cũng gần đến công ty rồi. Em lên phòng bàn công việc với tôi chút nhé. – Ông nói nhỏ chỉ đủ nàng nghe.

– Dạ.. Thôi. Em xin phép về. Để chiều đi tập. – Trúc cúi đầu lí nhí.

Ông nhìn Trúc thoáng thất vọng, rồi rất nhanh trở lại bình thường.

Nhìn bóng lưng Trúc đi vào bãi gửi xe máy của Cty, chợt ông cảm thấy mình gìa thật rồi.

___________________

Trúc khép nép đi lên cầu thang. Quan cảnh nơi đây khác hẳn buổi sáng. Khắp nơi là người. Những cô gái mảnh khảnh, thon thả, bốc lửa khắp nơi, tụ ba tụ năm trò chuyện ồn ào. Nàng chú ý, điểm chùn của họ là chiều cao, đa số gần tương đương nàng, có một số người còn cao hơn cả nàng. Cả khán phòng chợt im bặt, mọi người đều quay lại nhìn Trúc như đánh gía. Trúc lúng túng, khẽ cúi đầu chào, rồi nhìn xung quanh tìm kiếm chị Vi.

– Bốp… Bốp… Bốp… Tập trung lại đây.

Vi đứng từng xa, vẫy tay kêu Trúc lại. Trúc rụt rè đi đến.

Cả tốp người mẫu nghiệp dư tập hợp rất nhanh và ngay ngắn, điều này có lẽ hình thành do sự nghiêm khắc thường ngày của Vi.

Trúc hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh. Nàng ngẩn đầu lên. Trước mặt Trúc và Vi có hơn ba mươi người, hơn ba mươi cặp mắt dò xét nhìn nàng. Trúc chỉ cố gắng đặt lên môi mình một nụ cười thân thiện nhất có thể.

– Đây là Thanh Trúc. Từ hôm nay sẽ là chị em của chúng ta. Các chị tới trước nhớ chỉ bảo dạy dỗ đàng hoàng có chừng mực nhé. – Câu cuối Vi gằng giọng như đe dọa.

Vi quay lại nhìn Trúc rồi thoáng nhăn mặt.

– Em lại góc kia. Lựa cho mình một đôi giày cao gót một tất. Rồi quay lại đây.

Trúc gật đầu không nói gì. Nàng đi lại góc đó.

Âm nhạc bắt đầu nổi lên. Mọi người bên này bắt đầu tập đi trên sàn gỗ có vạch kẽ. Trúc đoán đó là mô phỏng lối đi trên sàn diễn. Vi ngồi bẹp xuống sàn, mắt nhìn chăm chăm bước chân của từng người đi diễu hàng ngang qua, tay chị ta nhịp nhịp trên đùi như bắt nhịp của nhạc.

– Ngưng. Hôm nay cô sao vậy, thèm trai ah! Chân không khép lại được ah?

Giọng Vi chua lét như me xanh, lanh lảnh vang cả khán phòng. Mọi người cười ồ lên, cô gái bị Vi nói, mặt đỏ tới mang tai.

– Nè… Lựa giày đi chứ. Chị Vi la bây giờ.

Đột nhiên một giọng nói vang lên sau lưng Trúc. Nàng bừng tỉnh quay lại, bắt gặp một cô gái khá xinh đang mỉm cười với nàng. Đôi mắt cô ta thoáng ngạc nhiên khi nhìn rõ khuôn mặt hoàn mỹ của Trúc.

– Cảm ơn …bạn. – Trúc lí nhí.

Cô ta mỉm cười không nói gì, cúi xuống loay hoay thử giày, rồi đứng lên đi qua đi lại, rồi lại thử đôi mới. Trúc cũng chọn lấy một đôi nhìn còn khá mới, nàng mang thử vào, tay vịnh vào tường đứng lên thử. Dù Trúc chưa bao giờ mang giày cao thế này, chính xác là nàng không cần giày cao gót, nhưng nàng khá hài lòng với đôi giày này.

– Không nên mang giày mới, da cứng sẽ rất đau chân đấy. – Cô gái bên cạnh nhắc nhở.

Trúc hiểu ý cô ta, quay sang nhìn cảm kích. Nàng đang định lựa giày khác thì tiếng Vi đã vang lên:

– Này… Hai em bên kia, lâu quá vậy!

Trúc cười khổ, đành sử dụng đôi giày đang mang, đi đến. Những cô gái kia đang tập, nhìn sang Trúc với đôi giày mới, ánh mắt lóe lên nhiều cảm xúc khác nhau, thương hại, hả hê. Ai trong các cô cũng trải qua giai đoạn đau khổ này.

– Lại đây. Trúc… Duyên.

Trúc nhìn sang cô gái bên cạnh bắt gặp cô ta cũng đang nhìn mình. Chưa có cơ hội giới thiệu với nhau, nhưng Vi vừa thay họ làm điều đó.

– Duyên, hôm nay bữa thứ mấy rồi? Sao không tự mua giày đi? Còn Trúc, sau hôm nay em nên mua một đôi giày một tất, gót nhỏ để tập đi trước. Tủ giày đằng kia chủ yếu là tập cho người đã qua bước cơ bản, làm quen với các loại đế khác nhau. – Vi nói hối hả không kịp lấy hơi.

– Đây… Duyên đi trước cho Trúc xem đi! – Vi chỉ vào vạch sơn đỏ dưới sàn nhà.

Duyên đi đến đầu vạch sơn, hít một hơi sâu. Chân bắt đầu bước đi khá uyển chuyển, cả hai chân đều dẫm lên đúng trên vạch.

– Thẳng lưng lên, đầu ngẩng cao! … Đứa vào vô kia lấy chị tô nước coi! – Vi la lên.

Một cô gái nhăn nhó bước về hướng nhà vệ sinh. Hai phút sau, cô ta cẩn thận mang về một tô nước đầy vun, miệng nhếch lên cười hả hê. Duyên nhăn nhó nhận tô nước rồi từ từ đặt lên đầu mình, vẻ mặt cô căng thẳng thấy rõ, chân bước trên vạch, nhưng không thể nhìn xuống.

Trúc tròn mắt nhìn hành động của Duyên, nàng nhớ đến trò chơi đi cầu khỉ của mình lúc nhỏ. Nhưng không phải tô nước, mà là trái ổi, khi thì vú sữa, trái nào đó phải thật tròn. Trúc thầm nghĩ, độ khó của trò chơi tuổi thơ của mình phải hơn xa bài tập này.

– Qua vạch bên kia đi tiếp đi. Tới phiên Trúc. – Tiếng chị Vi vang lên.

Trúc hít một hơi thật sâu đi đến đầu vạch. Nàng tập trung thật tốt, tránh những ánh mắt soi mói bên kia nhìn sang. Hai tay nàng nhẹ nhàng đón tô nước từ tay Duyên, đặt lên đầu mình. Nàng bắt đầu bước đi, chậm chậm, rồi nhanh dần trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người bao gồm cả chị Vi.

– Tốt lắm. Lưng thẳng, đầu thẳng, hông đánh tốt. Nhưng sao hai bàn chân em cứ bẹt ra hai bên thế? Có phải đi cầu khỉ đâu? Đi lại, mũi chân thẳng về phía trước.

Lời nói của chị Vi làm mọi người cười ầm lên. Trúc hơi ngượng, nhưng chị ta nói đúng, nàng quả thật vừa đi qua cầu khỉ.

Lần thứ hai đi lại, Trúc mới cảm nhận được cái khó khi hai mũi chân hướng về phía trước, thăng bằng cơ thể mình khó hơn nhiều.

– Ah.. – Tay Trúc vội đưa lên chụp chiếc tô vừa chao qua, nước tưới ướt cả mảng áo sau lưng.

Vài tiếng cười đơn lẻ vang lên. Trúc không lưu tâm, nàng tiếp tục đi hết vạch.

– Em có tư chất rất tốt. Cần tập luyện thêm nhiều. Bí quyết để thăng bằng trên sàn catwalk là hai bắp đùi, chân này đưa lên thì chân nọ phải nối tiếp liên tục sẽ tạo thành lực cân bằng hai bên. Em hiểu chứ? – Vi nói.

___________________

– Ah… Nhẹ tay… Em đau quá…

Trúc la lên đau đớn, nước mắt trào ra. Hai bàn tay Bắc đang xoa bóp hai bàn chân phồng rộp của nàng. Anh đau xót nhìn người yêu mình đau đớn vì tập luyện sau ngày đầu tiên. Anh cúi xuống hôn lên chân nàng, mùi dầu xanh xông vào mũi, làm hai mắt anh ươn ướt.

– Em làm được không? Hay nghỉ đi nhé. – Bắc nói.

– Được chứ! Ngày đầu tiên em chưa quen thôi. Chị Vi khen em tiến bộ nhanh đó. – Trúc mỉm cười nhìn anh.

– Chị Vi là ai? – Anh hỏi.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.