Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang - Chương 33

Sau Ánh Hào Quang

33 Chương 33

Trúc đang nhìn ra cửa, nghe hỏi đến mình, nàng quay lại nhìn ông. Đôi mắt ông Chen nhìn nàng trìu mến, thân thiện không hề thấy được chút gì vương vấn những chuyện đã xảy ra giữa nàng và ông.

– Dạ, em cũng buồn chứ!… Nhưng… Em lo nhiều hơn… – Trúc nói nhỏ.

Thầy Trung ngồi phía trước im lặng lắng nghe nàng nói.

– Em… Số tiền tạm ứng năm mươi triệu đó, em không biết hoàn trả như thế nào nữa? – Trúc lí nhí.

– Ah… – Thầy Trung quay ra sau nhìn Trúc, ông biết nàng xin tạm ứng của công ty, nhưng chưa có cơ hội hỏi nàng tạm ứng bao nhiêu.

– Ha… Ha… Không sao. Em không cần lo. Chuyện hợp đồng đóng phim khi bị hủy do lỗi của cty, em sẽ được đền bù, có quy định trong hợp đồng mà. Theo tôi nhớ, điều khoản đền bù cho diễn viên chính là 50% thù lao, nếu phân đoạn quay dưới 50% lộ trình sản xuất… – Ông Chen nói.

Trúc nhìn ông mừng rỡ.

– Sao 50%? Không phải chỉ 10% thôi sao? – Thầy Trung bất chợt quay lại nhìn ông Chen.


– Sao 10% được? Đó chỉ là mức đền bù cho diễn viên phụ thôi! – Ông Chen nhíu mày khó hiểu nhìn thầy Trung.

– Hả?…

Thầy Trung bần thần, quay lên, ngồi im lặng. Một chốc sau, giọng ông vang lên:

– Tôi xin lỗi em Trúc. Do tôi quá hấp tấp, lúc đó tôi quá vui mừng nên… nên khi bà ta đưa hợp đồng, dù có đọc thấy, nhưng tôi đã cho qua.

– Bà ta? – ông Chen hỏi.

– Là Bà Loan.

– Dạ, em hiểu rồi. Không sao đâu thầy. – Trúc nói nhỏ.

Nàng nhìn ra cửa sổ, trong đầu thầm tính số tiền nợ của mình. Mười phần trăm của một trăm năm mươi triệu, tức là nàng còn nợ công ty ba mươi lăm triệu, cộng với hai mươi lăm phần trăm của thầy Trung, thì… Tổng cộng nàng thiếu nợ gần ba mươi chín triệu. Nàng đi dạy thêm để dành chắt chiu ba tháng được gần 5 triệu đồng. Vậy thì… Đầu óc Trúc lùng bùng.


Chợt một bàn tay ấm áp đặt lên vai Trúc. Trúc quay lại nhìn ông Chen.

– Em đừng lo quá. Tôi sẽ giúp em nói với bà Hoàng Diệu, miễn cho em hoàn trả số tiền đó… Nếu không được, tôi sẽ giúp em…

– Không, em không nhận của anh đâu. Nếu Cty thông cảm cho em khấc vài tháng thì đã tốt lắm rồi. – Trúc kiên quyết.

– Em.. – Ông Chen ngưng ngang, đôi mắt ông nhìn nàng tán thưởng.

– Được, vậy tôi sẽ giúp em khấc nợ. – Ông nói.

– Dạ, em cảm ơn anh. – Trúc nói nhỏ.

Cả chiếc xe chìm vào im lặng, mỗi người thả hồn theo một hướng. Bất chợt giọng ông Chen vang lên bên tai Trúc:


– Nhưng nếu… Em cần kiếm thêm thu nhập.. Tôi có thể giới thiệu em đi diễn thời trang. Thu nhập cũng khá lắm.

– Ah… Biểu diễn thời trang… Làm người mẫu sao? Em có thể sao? – Trúc tròn mắt nhìn ông.

– Em thì không sợ thiếu. Chỉ sợ không có sàn diễn nào tiếp nổi ánh hào quang của em thôi… – Ông Chen cười tít mắt.

Đột nhiên, tiếng thầy Trung vọng xuống, ông không quay lại.

– Haizz… Người ta làm người mẫu cố gắng được đi đóng phim để có mác diễn viên điện ảnh. Còn em thì đang là diễn viên xuống làm người mẫu. Có gì hay đâu chứ! – Giọng thầy Trung có vẻ không vui.

– Nhưng… Em đã thật sự là diễn viên đâu! – Trúc nói nhỏ.

Không khí lại chìm vào trầm lắng. Chiếc xe nhấn ga lao lên cầu Sài Gòn.

Mười phút sau, chiếc Camry đen của ông Chen rẽ vào khuôn viên của một khu biệt thự lớn. Trúc ngơ ngác nhìn quan cảnh trước mặt. Trước đây, nàng chỉ thấy những nơi sang trọng hoành tráng như thế này trên truyền hình.

Căn biệt thự của bà Hoàng Diệu nằm sâu trong cùng. Cổng đồng nặng trịch, cao năm mét, tường rào sơn vàng nhạt, trước cổng có bảo vệ. Bên trong rộng lớn như một công viên, thảm cỏ, cây cao, hồ bơi và khoảng sân lát đá xanh thật rộng, đậu năm chiếc ôtô đời mới bóng loáng.

– Tôi không biết anh làm thế nào? Phải tìm ra gã đó, thương lượng, uy hiếp hay làm gì đó, để hắn rút lại đơn ngay.

Tiếng bà Hoàng Diệu trong vắt, cao sang như chim hoàng oanh, nhưng đầy quyền uy, vang vọng trong phòng khách.

Trúc và Thầy Trung chỉ im lặng cúi đầu e ngại. Bà ta mắng ông Chen ngay trước mặt hai người, họ cảm thấy rất khó xử.


– Còn chuyện của con. – Bà chợt quay sang nhìn Trúc, giọng bà mềm mỏng khác hẳn.

– Âu cũng là có duyên với cty. Không sao. Bộ phim vẫn còn đó. Chỉ bị chậm trễ chút thôi. – Bà nói.

Ông Chen hơi ngạc nhiên chuyện bà gọi Trúc là con. Ông Trung có thể không nhận ra, nhưng ông làm việc với bà Hoàng Diệu hơn mười năm, ông biết việc này chưa từng có tiền lệ.

– Dạ, con… hiểu. – Trúc thấy hơi mất tự nhiên.

Ông Chen chồm sang nói nhỏ với bà Hoàng Diệu gì đó. Trúc cúi gằm mặt xuống, nàng biết họ đang trao đổi việc của mình. Nàng hơi lo lắng, nhưng biểu hiện của bà Hoàng Diệu làm nàng yên tâm phần nào.

– Bà ta dám tự ý sửa hợp đồng chuẩn của cty sao? – Bà Hoàng Diệu ngạc nhiên nhìn sang ông Chen.

Ông Chen không nói gì, chỉ gật gật. Bà Hoàng Diệu quay sang nhìn Trúc.

– Okie. Thế này. Con không cần quan tâm đến món nợ đó trước mắt. Cứ để đó. Bộ phim khi được quay tiếp sẽ là vai diễn của con. Nhưng nếu… thì lúc nào con có, gửi lại sau cũng được. – Câu sau cùng bà Hoàng Diệu nói với giọng thật thấp.

Trúc đi bộ quanh vườn, nàng cố tình xin phép đi ra để ông Chen, bà Hoàng Diệu và thầy Trung bàn tính phương án gỡ rối cho bộ phim. Đối với vấn đề pháp lý và bản quyền thì dù Trúc có muốn giúp cũng lực bất đồng tâm.

Vườn cây của căn biệt thự thật lớn, từng chậu cây, thảm cỏ đều được chăm chút cẩn thận.

– Xuỵt xuỵt…

Đột nhiên có tiếng gì đấy sau lưng Trúc. Nàng quay lưng lại, nhận ra một cô gái thon gọn, đôi mắt thật sáng nhí nhảnh nhìn nàng cười toe toét. Trúc ngạc nhiên bước tới:

– Hà. Sao em ở đây?

Hà bằng tuổi Trúc, chơi rất thân với nàng trong đoàn phim, dù bằng tuổi nhau nhưng Hà cứ gọi nàng là chị, riết thành quen.

– Em cũng là thành viên đoàn phim mà. Chị đến được, thì em cũng đến được chứ sao! – Hà chống ngạng ưỡn ngực lên.

– Ừ. – Trúc nghĩ Hà nói cũng đúng, quên hẳn việc Hà chẳng qua chỉ là một chân trang phục của đoàn phim.

– Chị đừng buồn. Không có gì đâu. Má nói… – Hà chợt im bặt.

– Má.. Má em biết chuyện của chị sao? – Trúc tròn mắt ngạc nhiên.

– Không, ý em muốn nói là má em thường nói “Thất bại là mẹ thành công”. Chuyện gì mình cũng có thể vượt qua hết, miễn mình còn ý chí cố gắng. – Hà gật gù như một bà cụ non.

– Hi Hi.. Coi em kìa. Ừm, chị hiểu mà.

Trúc ngồi xuống chiếc ghế đá dưới tán cây mát rượi. Đôi mắt nàng sâu thẳm một nỗi buồn không ai hiểu. Mọi người có thể nghĩ nàng buồn vì vỡ mộng được trở thành diễn viên, nhưng bản thân nàng chỉ suy nghĩ về hoàn cảnh gia đình mình. Cha mẹ lớn tuổi, cha mới bệnh dậy, vốn liếng mất hết, còn món nợ khổng lồ treo lơ lửng trên đầu như tảng đá chực rơi bất cứ lúc nào.

– Chị… Chị mới nói không buồn nữa mà. Chị tin em đi. Không sao đâu. – Hà lay lay cánh tay Trúc.

Trúc mỉm cười, nhìn Hà. Đôi khi nàng ghen tị với Hà, sống vô tư hồn nhiên, lương ít thì sao chứ, chưa bao giờ thấy Hà lo lắng điều gì. Có lần lãnh lương ra, cô bé dứt khoát kéo nàng đi ăn, dành trả tiền, lần đó tiêu tốn của Hà gần nửa tháng lương. Vậy mà, cô bé không nhíu mày lấy một cái.

– Chị… Em nói chị nghe chuyện này nhé. Chị không được nói với ai đấy. – Hà nói nhỏ bên tai Trúc.

– Ừm, chị hứa. – Trúc vẫn nhìn những tán lá xum xuê trước mặt.

– Tên trên giấy tờ em là Thanh Hà, nhưng ở nhà… tên em là Thiên Hà đấy. – Hà nói nhỏ, mắt nhìn chờ phản ứng của Trúc.

– Ừm… Thiên Hà… Nghe cũng hay lắm. – Trúc không có phản ứng gì đặc biệt.

– Chị… Chị không thấy gì sao? – Hà ngạc nhiên.

– Thấy gì chứ? – Trúc ngạc nhiên quay lại.

– Haizz… Chán chị quá… Chị đang làm cho Cty tên gì? Không lẽ em phải nói rõ với chị đây là nhà của em sao? – Hà bĩu môi.

– Em… Em nói sao? Thiên Hà.. Tên em.. Nhà em… Bà Hoàng Diệu… – Trúc sững sờ nhìn cô bạn nhỏ của mình.

– Là mẹ em. – Hà vui vẻ nói.

– Nhưng chị đừng nói cho ai biết nhé. Em phải năn nỉ suốt mấy năm, mẹ mới cho em vào đoàn phim làm đấy. Em cũng không cho mẹ nói ra em là ai. Em muốn được làm việc thật sự. – Hà nói.

– Em… – Trúc ấp úng.

Nàng hơi lúng túng khi biết thân phận của Hà, cô ta là cô chủ nhỏ của nàng.

– Không được như vậy. Chị em mình thân với nhau mà. Sẽ không có gì thay đổi hết. Em.. Em chỉ cảm thấy khó chịu khi phải bịa chuyện nói dối với chị hoài thôi. – Hà nắm tay Trúc nói chân thành.

Trúc im lặng, suy nghĩ. Nàng không biết phải nói gì. Đây là sự ngạc nhiên quá lớn, nhưng dường như không liên quan gì đến nàng.

– Chị… Chị hứa với em là không đối xử gì khác với em đó. Em sẽ rất buồn nếu chị e ngại em. – Hà nói nhỏ.

– Trời ơi! Em nghĩ gì vậy… không có đâu. – Trúc nắm tay Hà nói. – Chị là chị, em là em. Tình bạn của mình không liên quan đến chuyện gia thế gia đình.

– Okie, chị hứa rồi đấy nhé. Ngoéo tay nào. – Hà đưa ngón tay út ra.

– Hi hi..

Tiếng cười nắc nẻ của hai cô gái hồn nhiên vang lên trong vườn, ấn định một tình bạn đẹp, vượt qua mọi định kiến xã hội.

__________________

Trúc ngồi đối diện thầy Trung. Hai tay nàng vân vê mép váy của mình, đầu cúi thấp.

– Em nói đi. Đừng ấp úng như vậy chứ! Tôi dạy em phải tự tin mà. Em làm tôi cảm thấy mình thất bại đó. – Thầy Trung nói nửa đùa nửa thật.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.