Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang - Chương 38

Sau Ánh Hào Quang

38 Chương 38

Phát hơi ngượng nhìn xuống, rồi nhún vai, nói:

– Em thông cảm. Phản ứng tự nhiên thôi mà.

– Tự nhiên? Anh không phải gay sao? – Trúc hỏi.

– Ai nói với em là tôi gay vậy? Tôi là đàn ông đàng hoàng đó. – Phát cũng ngạc nhiên nhìn nàng.

– Ahhh.. – Trúc lấy hai tay che ngực. – Sao anh gạt tôi.. Anh nói xem anh như chị Vi?

– Trời.. Thì ra là vậy. Ý anh là em nên xem anh thân thiết như chị Vi! Không phải anh gay giống chị Vi. – Phát khổ sở giải thích.

– Đã vậy.. Anh còn cố tình hôn ngực tôi, tại sao anh không liếm miếng dán hả? – Trúc bực tức đỏ cả mặt.

– Cái đó… Cái đó… Anh xin lỗi em vậy. Dù sao lần thứ hai anh có hỏi ý em mà. Quả thật ngực em quá đẹp. Nếu.. Nếu đối diện với em như vậy mà không có cảm giác gì, thì chắc anh là gay thật. – Phát nói rất tự nhiên.


– Anh.. Anh dẻo miệng lắm. Tôi không nói lại anh. – Trúc giận dỗi toan quay vào trong thay đồ đi về.

– Trúc Trúc.. – Phát ngăn nàng lại. – Anh xin lỗi mà, đừng giận. Em đừng trách một người đàn ông hâm mộ sắc đẹp của em chứ! Tội nghiệp anh mà. – Phát mỉm cười với nàng, nụ cười anh ta thật đẹp, đẹp đến nỗi Trúc thầm nghĩ nó không nên thuộc về một người đàn ông.

– Thôi được rồi! Anh liếm nốt hai miếng nâng ngực đi! Ah.. Tôi nói là miếng nâng ngực.. không phải trên ngực em.- Trúc nhìn anh ta lườm lườm.

Phát le lưỡi thật dài nhăn nhó liếm ướt hai miếng nâng ngực, vẻ mặt anh ta làm nàng cố nén cười.

Sau đó, Trúc phải ngồi hơn một tiếng đồng hồ để hai nhân viên của Phát, vừa làm tóc vừa trang điểm.

____________________

Chiếc xe ôtô đời mới của Phát dừng lại trước lối đi Khách sạn Park Hyatt. Sự hoành tráng xa hoa trước mặt làm Trúc choáng ngợp.

Trúc bước xuống xe do một nhân viên bảo vệ mở cửa. Phát tươi cười bước đến bên cạnh, đưa khuỷu tay ra cho Trúc. Nàng hơi ngượng ngùng nhìn chiếc thảm đỏ trước mặt, hai bên có rất nhiều nhà báo, đèn flash chớp liên tục.


– Nhật Vy.. Nghe đồn bộ phim “Hạnh phúc mong manh” của chị bị ngưng sản xuất không thời hạn. Có thật không?

Phía trước trên thảm đỏ, Nhật Vy đang tươi cười trong vòng vây của đám nhà báo.

– Tôi không tham gia bộ phim đó nữa. Vì tôi đã thấy trước nó có vấn đề về bản quyền cốt truyện. – Nhật Vy nói.

– Ohhh.. – đám đông xôn xao lên.

– Cho phép hỏi… Nghe nói tình cảm của chị và Hào Nam chấm dứt vì một cô gái vô danh tiểu tốt?

– Hừm… Tôi và Hào Nam chưa bao giờ có gì. Tại sao nói là chấm dứt. Chuyện anh ta quen ai, tôi không quan tâm. – Nhật Vy nheo mắt lại khó chịu.

– Nhật Vy…


Một anh chàng đang định hỏi câu khác, bất chợt đồng nghiệp anh níu tay ra hiệu, rồi lao về phía sau. Anh ta ngơ ngác quay lại, thấy một rừng máy ảnh đang chớp lóe như chớt giật ngay cổng ra vào. Anh ta quay lại nhìn Nhật Vy, rồi áy náy nói nhanh:

– Xin lỗi. Tôi hết câu hỏi rồi.

Anh ta chuồn đi thật nhanh, bỏ Nhật Vy ngơ ngác đứng đó. Cô ta nghiến răng bực tức, nhưng cố gắng kiềm chế, đứng lại để xem nhân vật vừa xuất hiện là ai.

Trúc rực sáng dưới ánh đèn, bao nhiêu ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên nàng. Ánh sáng đèn flash chớp lóa liên tục. Mọi người như nín thở trước nhan sắc của nàng, bộ váy nàng mặc trên người như có như không, từng đường nét lồ lộ muốn thiêu đốt ruột gan của cánh đàn ông xung quanh.

“Nhà Thiết kế Hồng Phát đang đi với ai nhỉ?”

“Nhà thiết kế thì chắc đi với người mẫu rồi!”

“Cô ta rất đẹp. Nhưng sao tôi chưa gặp bao giờ?”

Cánh nhà báo xôn xao bàn tán. Rồi như đồng loạt bủa vây lấy hai người.

– Hồng Phát, đây có phải là bạn gái của anh không?

– Hồng Phát, bạn anh là người mẫu ah? Tại sao chưa bao giờ thấy xuất hiện.

Phát mỉm cười rồi nói:

– Đây là Thanh Trúc, bạn tôi. Hiện giờ có lẽ không ai biết. Nhưng tôi tin chắc rằng sẽ rất nhanh cô ấy sẽ sáng chói trong làng mẫu Việt Nam. Rất nhanh.


Hai người rời thảm đỏ, đi sâu vào trong. Trúc không hề hay biết một ánh mắt cay độc nhìn chăm chăm vào lưng nàng.

– Cảm ơn anh. – Trúc hiểu tiếng nói của Phát rất có trọng lượng trong ngành thời trang, anh ta đang giúp nàng PR bản thân mình.

– Anh phải cảm ơn em thì đúng hơn. – Phát mỉm cười.

– Tại sao cảm ơn em? – Trúc ngạc nhiên.

– Nếu không có em thì cánh nhà báo không chú ý đến anh vậy đâu! – Phát cười nhăn nhó. – Em nghĩ anh nổi tiếng lắm ah? Anh có thể được xem là nổi tiếng nhưng săn đón anh là các cô người mẫu kia, không phải là nhà báo. Đối với họ, mâm cơm là đây này…

Bàn tay anh ta đang đặt trên lưng eo nàng, bất chợt tuột xuống vỗ vỗ nhẹ lên cặp mông tròn lẳng của nàng.

– Ah… – Trúc đỏ mặt, gạt tay anh ta ra.

– Anh xin lỗi. Anh chỉ muốn nói cho em biết. Đối với cánh nhà báo, săn lùng scandal, những cảnh hớ hênh của giới là mâm cơm của họ. – Phát nói.

Trúc hiểu ý anh ta nói. Nàng chợt thấy anh chàng nàng thú vị, rất tự tin, chai mặt phát sợ, sàm sỡ người khác phái mà lọt vào miệng anh ta như thể là chuyện nên làm vậy.

Hai người bước chân vào một sảnh tiệc thật lớn. Trúc bị choáng ngợp trước quan cảnh trước mặt. Từng chùm đèn pha lê lớn rũ xuống, ánh sáng rực rỡ, dãy bàn tròn phủ khăn trắng, hoa tươi khắp nơi, tiếng nhạc du dương của dàn giao hưởng làm không gian như trôi nổi bồng bềnh. Đột nhiên, Trúc cảm thấy mình thật nhỏ bé.

– Phát!

Phát quay người sang hướng tiếng gọi mình. Anh bật cười hớn hở, nắm chặt tay Trúc kéo nàng đi đến người bạn mình.

Người đàn ông đang đi tới bất chợt sững người khi nhận ra Trúc. Nàng cũng chợt nhận ra anh ta. Anh ta chính là Hào Nam.

– Mày khỏe không? Cha, bài hát “Con đường định mệnh” đừng top ba tuần liền. Bao giờ khao đây. – Phát ôm chầm lấy Hào Nam, miệng nói liên tục.

Ánh mắt Hào Nam nhìn nàng truyền cho nàng một cảm giác buồn man mác.

– Ah, quên. Xin lỗi. Đây là Thanh Trúc. Giới thiệu với em, đây là ca sĩ Hào Nam đỉnh đỉnh đại danh, nhưng đối với anh chỉ là một thằng Nam, bạn ở truồng tắm mưa của anh. Em nghe bài hát “Con đường định mệnh” chưa? Hay lắm…- Phát huyên thuyên.

– Em nghe rồi. – Trúc mỉm cười nói.

– Chính tao hát cho nàng nghe. – Hào Nam mỉm cười nói.

– Ừ! Hay lắm, đúng không? .. Hả, hai người mới nói gì? – Phát giật mình, tròn mắt nhìn hai người.

– Em gặp anh Hào Nam lâu rồi! Anh khỏe không?

– Anh khỏe. Hôm nay em đẹp lắm. Suýt nữa anh không nhận ra em. – Hào Nam nói.

– Thôi xã giao đủ rồi. Chúng ta tìm một bàn ngồi xuống đi! – Phát đề nghị.

Phát lựa một bàn trống gần lối đi. Anh kéo ghế cho Trúc, rồi tự mình ngồi xuống bên cạnh. Hào Nam chần chừ định bước qua ngồi cạnh Phát, nhưng bàn tay anh truyền đến cảm giác mát lạnh. Trúc nắm tay anh lại kéo lại ngồi bên cạnh nàng. Hào Nam thoáng mừng rỡ, anh tự tin hơn nhiều vì nhận được sự ủng hộ của Trúc.

Trúc hơi khó chịu vì phải đón nhận rất nhiều ánh mắt dò xét, vì nàng đang ngồi giữa hai chàng trai được mệnh danh là tài năng nhất thế hệ trẻ ngày nay.

Dòng người đi vào ngày càng nhiều, chốc lát đã gần kín khán phòng. Bàn của ba người cũng tiếp nhận thêm bốn người khách lạ.

Đèn điện vụt giảm xuống, rồi tắt hẳn, chỉ còn ánh sáng leo lét của những cây nến trên bàn. Hai chiếc đèn chiếu thẳng lên sân khấu. Một cô gái xinh đẹp trong bộ áo dài cách tân bước ra, cúi chào.

“Trước hết, chúng tôi trân trọng cảm ơn Quý quan khách đã bỏ thời gian đến tham dự buổi họp mặt của Cty Nước khoáng Thiên Nhiên. Công ty chúng tôi…”

Làn da đùi Trúc chợt truyền đến cảm giác ấm áp. Nàng mỉm cười nhìn sang Hào Nam. Trúc biết tình cảm của Hào Nam đốI với mình từ lâu. Trúc cảm nhận được sự phấn khích truyền qua từ bàn tay của anh. Bàn tay anh ta chậm rãi xoa nhẹ trên phần đùi non của Trúc. Nàng thoáng rùng mình, hai tay nàng đặt lên bàn nắm chặt với nhau. Bàn tay anh di chuyển chậm chậm sâu vào trong. Trúc thoáng cau mày, nàng cảm thấy nhộn nhạo. Nàng đặt tay mình lên bàn tay của anh, ép buộc nó ngưng di chuyển lên xuống.

Bất chợt, một bàn tay khác đặt lên đùi bên kia của Trúc. Nàng giật mình nhìn sang, Phát không rời mắt khỏi sân khấu, miệng anh ta mỉm cười bí ẩn. Bàn tay anh ta chưa kịp di chuyển lên trên thì tay Trúc đã chặng ngang lại. Hai bàn tay đàn ông nóng hừng hực trên hai đùi làm tâm trạng nàng bất an. Chúng nhận biết nhau, đang gầm gừ tranh đấu để tranh dành từng phân da thịt trên đùi Trúc.

Đột nhiên ánh đèn vụt sáng, hai bàn tay như hẹn trước đồng loạt rút về.

– Em thấy nhức đầu quá. Em muốn đi vệ sinh một chút.

Trúc đứng dậy, đi thẳng ra ngoài.

Phát nhìn sang Hào Nam, anh ta nháy mắt mỉm cười, rồi đứng lên đi ra ngoài. Hào Nam nheo mắt ra vẻ khó chịu, rồi cũng đứng lên đi theo.

Dãy hành lang trống rỗng. Phát thấy Trúc đi thẳng vào nhà vệ sinh nữ. Anh ta thoáng chần chừ, đứng lại, rồi lắc đầu tự cười với mình. Phát rút điếu thuốc đặt lên môi, bước ra ban công ngay trước mặt. Anh ta nghe tiếng bước chân sát sau lưng mình. Phát mỉm cười quay lại.

– Mày vẫn như vậy! Luôn tranh thủ cơ hội. – Hào Nam nói.

– Ha ha… Mày làm được, lại không cho tao ah? – Phát bật cười.

– Tao và Trúc khác. Tao có cảm tình thật sự với Trúc. Không phải đùa chơi như mày! – Hào Nam căm tức đỏ bừng cả mặt.

– Mày có cảm tình. Tao không có ah? Nên nhớ, Trúc hôm nay đi chung với tao. – Phát lớn tiếng.

– Mày… – Hào Nam nắm chặt hai tay, bước tới.

– Định làm gì? Đánh tao ah? Đến đây. – Phát ném điếu thuốc xuống đất.

– Hai anh thôi ngay đi! Không phải con nít đâu.

Bất chợt giọng Trúc vang lên. Nàng bước ra hành lang, vẻ mặt lạnh lùng, không còn vương vấn gì chuyện vừa xảy ra. Hào Nam và Phát quay lại nhìn nàng. Hào Nam bước đến, miệng vừa mở ra định nói thì Trúc đã đưa tay ngăn lại.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.