Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang - Chương 39

Sau Ánh Hào Quang

39 Chương 39

– Tôi có người yêu rồi. Hai anh có cảm tình với tôi, dù thật hay không, tôi cũng không quan tâm. – Giọng Trúc lạnh băng.

– Trúc, anh… – Hào Nam ấp úng.

– Anh Nam, em xin lỗi. Em làm cho anh hiểu lầm em. Em… – Trúc quay sang nói nhỏ với Hào Nam.

– Thấy chưa! Cứ tưởng bở! Chui được vào váy nàng thì hay lắm sao! – Phát bước đến tay vòng qua eo Trúc.

– Ah… Không có chuyện chui vào váy đâu… Em còn chưa kể tội anh đâu… – Mặt Trúc đỏ tới mang tai, nhớ đến chuyện vừa rồi.

Trúc nắm lấy tay Hào Nam, nét mặt anh thật buồn.

– Em muốn tối nay cả ba chúng ta vui vẻ như những người bạn. Hai anh là bạn thân của nhau, tranh cãi với nhau làm gì chứ. Được không? – Trúc nhìn Hào Nam và Phát.

Hào Nam hít một hơi thật sâu, anh mỉm cười, bước đến bên cạnh Trúc, tay anh vỗ vỗ lên vai Phát. Phát bật cười, lắc đầu nghĩ đến việc tranh cãi suýt đánh nhau vì phụ nữ, thật xấu hổ.


Trên dãy hành lang trống trải, Trúc vui vẻ nói cười, khoác tay cả hai người đàn ông, đi về sảnh tiệc.

Bộ ba người bước vào thu hút rất nhiều người nhìn theo, trong đó có cả ánh mắt cay độc của Nhật Vy. Cô ta nhếch mép cười khảy, ánh mắt hả hê đắc thắng như vừa hoàn thành một kế sách ngoan độc nào đó.

– Trúc…

Trúc giật mình nhìn quanh. Nàng bất ngờ vì nơi này có người nhận ra mình. Vai nàng bị vỗ một cái thật mạnh, nàng quay lại nhận ra Hà đang nhoẻn miệng cười.

Cô bé lén liếc nhìn Hào Nam và Phát, rồi nhìn nàng với ánh mắt hâm mộ.

Hào Nam nhận ra Hà, anh cũng hơi ngạc nhiên, anh chỉ mỉm cười chào cô.

– Sao em lại ở đây? – Trúc ngạc nhiên hỏi.

– Ah… Tiệc của cậu em mà. – Hà nói nhỏ, nhưng đủ để ba người Trúc há hốc cả miệng.


Trúc lẩm bẩm trong đầu “Hoàng Diệu” “Hoàng Châu”. Nàng vỡ lẽ ra mọi chuyện. Nàng bước qua bước lại hai ngành thời trang và giải trí đều lọt vào bóng râm của một gia đình lớn.

– Vậy… Vậy… Bà Hoàng Diệu là mẹ em? – Hào Nam biết rõ mối quan hệ của những đại gia này.

– Ah… – Hà bụm miệng mình vì trót lỡ lời trước mặt Hào Nam.

– Không sao đâu. Anh Hào Nam kín tiếng lắm

– Hừ, anh ta mà dám nói ra em sẽ..sẽ khoét lỗ dưới đáy quần trang phục diễn của anh ta. – Hà trừng mắt đe dọa.

Hào Nam bật cười trước điệu bộ của cô bé.

– Hôm nay chị đẹp lắm. Rất khêu gợi đó nha. Đi theo em. Gặp mẹ và cậu.


Hà nắm tay Trúc kéo nàng đi băng băng, bỏ lại Hào Nam và Phát cười khổ lẽo đẽo theo sau.

Trúc ngượng ngùng cúi chào mọi người ngồi tại bàn VIP. Bà Hoàng Diệu nắm tay nàng giới thiệu với em bà. Ông Hoàng Châu là một người to béo núch ních, nhưng hai mắt rất sáng, ánh mắt của một người thông minh sắc xảo. Phát bước đến chào ông và nói nhỏ với ông ta về Trúc. Ông ta nhìn nàng như đánh gía, rồi gật gù nói gì đấy với Phát. Anh ta gật đầu lia lịa tỏ vẻ mừng rỡ. Trúc chỉ mỉm cười, nhưng lòng nàng đang rất vui. Nàng biết mình đã tìm lại được cơ hội trở mình.

____________________

Khi bước lên xe Phát, người Trúc đã chếch choáng hơi men. Nàng tự mỉm cười với mình. Đêm nay thật vui. Nghĩ đến cánh cửa tương lai rộng mở, Trúc cứ cảm thấy lâng lâng.

– Xem anh là tài xế thật sao?

Tiếng Phát vang lên phía trước. Trúc bừng tỉnh ngẩn đầu lên, nàng phát hiện ra mình vô tình chui xuống băng ghế sau, thay vì ngồi bên cạnh Phát khi anh ta lái xe.

– Ah… Em xin lỗi. Để em lên.

Trúc vừa đưa tay định mở cửa thì cánh cửa sau bên kia bật mở, Hào Nam chui vào.

– Ngồi đây với anh. – Tay anh ta nắm tay Trúc giữ lại.

– Eh, đại ca sĩ. Mày có xe riêng mà, lên xe tao làm gì? – Phát cau có.

– Tao cho xe về rồi. Bạn thân chở nhau về một lần không được sao? – Hào Nam nói.

– Hừ… – Phát không nói gì, nổ máy xe.


Chiếc xe BMW chậm rãi chạy ra ngoài Khách sạn.

Hào Nam chợt quay qua nhìn Trúc, mắt anh lóe sáng như vừa nghĩ đến một kế hoạch tinh nghịch. Anh nhích sang ngồi sát bên nàng, Trúc hơi mất tự nhiên, tựa sát vào cửa xe.

– Hà, em biết anh yêu em nhiều lắm không? Sao em lại mạo hiểm như vậy chứ? … Em mà có chuyện gì, anh sống làm sao đây?

Trúc bật cười, nàng biết anh đang diễn màn 10, phân cảnh mà anh và nàng sẽ quay kế tiếp, nếu không có chuyện kiện tụng vài tuần trước. Đôi mắt Trúc nhìn anh ta đột nhiên thay bằng sự yêu thương da diết, khóe mắt đỏ hồng lên.

– Anh… Em biết mình dại dột. Nhưng em chấp nhận hết… vì anh và vì… đứa con của chúng ta. – Giọng nàng nghẹn ngào, ánh mắt rưng rưng.

Phát thoáng rùng mình, anh quan sát hai người qua kính chiếu hậu. Trúc diễn xuất rất tốt, anh không biết nàng được nhận vai gì, nhưng tình cảm đòi hỏi cho vai diễn đó không hề tầm thường.

– Con.. Mình có con sao? – Hào Nam lúng túng, mừng rỡ, tay anh đặt nhẹ lên bụng Trúc.

Trúc gật đầu, đôi mắt rưng rưng, miệng mỉm cười hạnh phúc.

– Anh mừng quá! Anh yêu em nhiều lắm, Trúc ơi!

Hào Nam ôm chầm lấy nàng, rối rít đặt lên môi nàng những nụ hôn. Hai tay Trúc choàng qua cổ anh, miệng hé mở, đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt của anh. Vị ngọt ngọt trên lưỡi anh, mùi thơm nồng của rượu, làm nàng mê mụi, không phân biệt được đâu thật đâu gỉa. Bàn tay anh đưa lên mân mê nhẹ bầu vú của nàng, cảm giác mềm mại phập phồng dưới lớp vải mỏng làm anh phấn khích.

– Hey! Cắt.. Cắt… – Phát hét lên.

Trúc bừng tỉnh mặt nàng đỏ bừng, đẩy Hào Nam ra. Bàn tay anh ta luyến tiếc rời khỏi ngực nàng.

– Mày kiếm chuyện hả? Đang diễn hay như vậy mà. – Hào Nam trừng mắt nhìn Phát.

– Dạ thưa anh. Anh lộn lời thoại rồi. Đang diễn với Hà, tự dưng hét lên “Trúc, anh yêu em lắm, Trúc!” là thế nào? Anh tơ tưởng đến con Trúc nào hả? – Phát nhại giọng chanh chua như một người phụ nữ ghen tuông.

Hào Nam ngượng đỏ cả mặt. Anh gãi gãi đầu, rồi bật cười.

– Ha .. Ha.. Hi … Hi..

Chiếc xe lao nhanh trong đêm, mang theo ba tiếng cười vang vọng cả ra ngoài.

______________________

Trúc bước vào phòng thì anh đã ngủ say, hơi thở đều đều.

Nàng nhẹ nhàng cởi hết quần áo trên người rồi chui vào lớp chăn ấm áp. Cơ thể nàng mềm mại không xương như một con mèo nhỏ rút vào quấn lấy cơ thể anh.

– Ah… Em về rồi.

Bắc quay sang ôm nàng, anh cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ hồng thân thương của nàng. Bàn tay anh vuốt ve thân thể nàng. Chợt Bắc sững lại. Anh giở chăn ra, tròn mắt nhìn hai vú nàng.

– Sao vậy anh?

Trúc đang lim dim thích thú trong vòng tay anh, chợt anh ngưng lại.

– Em dán gì lên ngực mình vậy? – Bắc không rời mắt khỏi lớp giấy mờ dính chặt vào núm vú nàng.

– Ah.. Hi hi… Nó gọi là miếng dán ngực… Hai miếng trên để che, hai miếng dưới để nâng. Chỉ dùng khi mặc áo mỏng thôi. – Trúc chống hai cùi chỏ xuống nệm nâng vai mình lên, mặt nhìn xuống hai vú mình.

Tay anh nhẹ nhàng đặt lên, sờ sờ phía trên, anh có thể cảm nhận đầu vú nàng nhô lên bên dưới. Trúc thích thú nhìn anh đang khám phá vật thể lạ trên người nàng. Bắc nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay bóc một bên ra, núm vú nàng bung ra đỏ hồng. Anh đặt lên nó một nụ hôn, chợt hàng lông mày anh hơi nhíu lại.

– Cái này làm sao dán lên? – Anh hỏi nhẹ nhàng, tay tiếp tục lột miếng khác ra.

– Ah… Phải .. Phải liếm miếng dán… – Trúc mím môi nói nhỏ, nếu anh đã hỏi tới, nàng cũng không muốn nói dối anh.

– Mà.. Mà lúc đó.. Miệng em khô quá… Nên.. Nên… Nhờ anh thiết kế.. Lúc đó.. Em tưởng ảnh… ảnh là gay… Nhưng rồi… ảnh lại không gay…- Trúc nói càng ngày càng nhỏ.

– Anh ta làm gì? – Bắc hỏi.

Bắc quay mặt đi chỗ khác tránh ánh mắt của nàng.

– Ảnh.. Ảnh dùng miệng… Hôn ngực em.. Em xin lỗi… Tại ảnh tự động… Em lại tưởng ảnh là..gay nên… Em xin lỗi anh… Lỗi do em… – Trúc rưng rưng muốn khóc.

Bắc quay lại nhìn nàng, miệng anh mỉm cười, tay lau giọt nước mắt trên khóe mắt của nàng. Trúc ngạc nhiên nhìn Bắc, anh có vẻ không giận.

– Không sao. Anh không trách em. Anh chỉ muốn biết em có dám kể thật cho anh nghe hay không thôi. Anh ngửi được mùi thuốc lá trên ngực em. – Anh ngưng lại nhìn đôi mắt to tròn ngạc nhiên của Trúc.- Từ khi để em bước chân vào ngành này, anh đã chuẩn bị tinh thần trước. Tắm mình dưới ánh sáng hào quang, giữ được tâm hồn mình trong sáng đã là tốt lắm rồi, còn những chuyện chung đụng hầu như không thể tránh được. – Bắc nói.

– Anh… Anh muốn nói! – Trúc ấp úng.

Đột nhiên Bắc vùng lên, đè ngữa Trúc xuống giường, hai tay nàng bị anh kéo dãn ra hai bên, hai vú phập phồng phơi ra. Trúc ú ớ, hai mắt mở tròn nhìn anh.

– Anh muốn nói là anh rất ghen. – Bắc nghiến răng ken két – Em mà để người khác chạm vào người là về nhà phải chịu hình phạt tàn khốc nhất của anh.

Trúc hoảng hốt, hai mắt đỏ lên, miệng mấp máy đang muốn giải thích, thì bất chợt Bắc vục đầu xuống nút mạnh bên núm vú nàng.

– Ah.. Hi hi.. Anh làm gì vậy?

Bắc không nói không rằng, ngấu nghiến hai đầu vú nàng đến đỏ bừng lên. Hai núm vú Trúc săng cứng lại, hai tay nàng bị kéo căng sang hai bên, nàng oằn người chịu đựng.

– Ah.. Ưm.. Anh ơi!

– Còn rên rỉ hả? Bị trừng phạt phải kêu khóc chứ! Sao lại rên rỉ. – Bắc lầm bầm với núm vú nàng trong miệng.

– Hi.. Hi.. Anh ơi! Em đang… khóc mà… ướt hết giường rồi… – Trúc bật cười.

Anh mò tay vào chăn, một mảng ướt nhẹp giữa hai chân mở rộng của Trúc.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.