Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang - Chương 36

Sau Ánh Hào Quang

36 Chương 36

– Ah… Hi hi… Anh không nghĩ ra được đâu. Chị Vi là… – Trúc ngồi dậy nói nhỏ vào tai anh, xong che miệng cười.

– Ah… Ghê vậy. – Bắc rùng mình.

– Ghê gì. Em thấy như vậy có khi càng tốt. Còn hơn gặp một người đàn ông chân chính, anh không sợ người ta dụ em mất ah? – Trúc lém lỉm trêu anh.

– Còn khuya. Anh không sợ. Trái tim của em, anh còn giữ đây. Em không đi đâu thoát khỏi anh đâu. Tin không? – Bắc ưỡn ngực, hai mắt cố tình trợn to lên.

– Em không tin. – Trúc bắt chước anh.

– Vậy ah?.. Vậy anh sẽ làm cho em tin.. tin đến năn nỉ anh thì thôi. – Anh hét lên, lao vào vật nàng xuống hôn ngấu nghiến.

– Ha .. Anh.. Đừng.. Anh ăn gian… Anh dùng sức… này… chứ… Anh… Ưm..

Trúc kêu ré lên vang cả phòng.


________________________

“Hai đùi… tạo thăng bằng…bước đi…”

Trúc chống cằm nằm sấp trên giường, hai ngón tay điểm lên ngực Bắc, diễn tả như hai chân đang bước đi. Đột nhiên mắt nàng sáng lên, rồi rón rén ngồi dậy, cơ thể nàng không mảnh vải che thân. Bắc vẫn thở đều đều không hay biết gì.

Nàng mở máy tính Bắc lên. Vào trang Youtube, tìm từ khóa “Fashion catwalk “. Kết quả ra hơn 10 ngàn video. Trúc say mê nhìn những bước chân điêu luyện của những người mẫu nổi tiếng trên thế giới. Nhưng nàng nhìn kỹ, nhận ra một điểm khác với những điều nàng được học. Hai bàn chân họ không đi trên một đường thẳng, mà là bước hẳn chéo qua nhau tạo thành đường zic zắc. Đôi thân thon dài cắt kéo làm cho cơ hông đánh càng nhiều hơn, nhìn từ phía sau, cặp mông căng lên nhúng nhảy thiêu đốt mọi ánh mắt đàn ông. Trúc mím môi suy nghĩ. Nàng tin mình có thể làm được điều này.

Nàng khoác lên người chiếc áo choàng tắm, bên trong hoàn toàn trống rỗng. Trúc rón rén đi lên lầu thượng. Nàng khẽ mở khóa, bước ra ngoài. Trên này có một khoảng mái nhỏ thường chỉ dùng để phơi quần áo.

Trúc mừng rỡ thấy giữa mái tầng thượng có một đường nứt xi măng chạy dọc ngang hết mái nhà.

Nàng đi lại một đầu. Nhắm mắt lại tập trung nhớ lại những hình ảnh vừa xem trên máy tính. Nàng chậm rãi bước đi từng bước.

– Hơ..


Trúc suýt té bổ nhào vì, hai chân nàng vướn vào nhau. Nàng bần thần suy nghĩ, cố tìm ra lý do, rồi quay lại chỗ cũ, thử tiếp. Mắt nàng nhìn xuống hai đùi mình, thật khó thấy khi có chiếc áo choàng phủ lên. Trúc mím môi nhìn quanh, trời đã khá khuya, đèn hàng xóm tắt tối đen. Nàng hít một hơi, rồi quyết định cởi bỏ chiếc áo choàng, nàng muốn thấy rõ hoạt động của hai chân mình.

Bầu trời đêm lạnh dần, trên nóc nhà của anh, Trúc trần truồng tập luyện, không ai hay biết. Thân thể nàng bóng loáng mồ hôi, bước chân thành thục nhanh dần lên, nàng bắt đầu cảm nhận sự cân bằng trong các bước chân cắt kéo. Mặt nàng đỏ hồng vì mệt, cơ hông mỏi rã rời, nhưng hai mắt nàng sáng lên niềm khao khát mãnh liệt.

____________________

– Bốp… Bốp… Tập trung…

Trúc bỏ ngang bài tập, sánh vai cùng Duyên xếp vào cuối hàng.

Hai tuần qua, nàng đi tập luyện thường xuyên, không bỏ một buổi nào. Trúc được hướng dẫn đủ thứ từ catwalk, tạo dáng, xoay người, đá chân, kết hợp bạn diễn nam nữ… Tốc độ tiến bộ của nàng được gọi là thần tốc, trong hai tuần nàng đã nắm vững cơ bản của người khác học trong hai tháng. Tuy nhiên, nàng không dám nói với chị Vi về những bước đi do tự mình mày mò học hỏi từ Internet và vẫn luyện tập hàng đêm trên tầng thượng. Vì nàng thật sự chưa đủ tự tin và biểu hiện nghiêm khắc của Vi luôn làm nàng e ngại. Trúc bắt đầu quen biết mọi người, họ chỉ nói chuyện xã giao với nàng, duy chỉ có Duyên là khá thân với nàng.

Duyên rất hay tâm sự với nàng. Hoàn cảnh của Duyên còn khó khăn hơn Trúc nhiều. Duyên sinh ra ở Sài Gòn. Khi nàng tám tuổi, ba nàng rước một phụ nữ khác về nhà, đuổi ba mẹ con nàng ra đường. Mẹ nàng đành mang chị em Duyên về Long An sống nhờ ông bà ngoại. Từ nhỏ cô phải đi theo gánh bánh canh của mẹ rong rủi khắp nơi. Mười bảy tuổi cô kiên quyết bỏ học, đi bán hàng phụ giúp gia đình. Xunh quanh cô có rất nhiều chàng trai đeo đuổi, tuy chưa nhận lời ai. Nhưng cô đã nhận ra mình có nhan sắc. Nên quyết định thời gian rảnh đi đến đây tìm kiếm cơ may đổi đời.


Chị Vi đứng bên cạnh một người đàn ông cao lớn, khá điển trai, miệng mỉm cười thân thiện. Chị em trong hàng bắy đầu xôn xao rì rầm bàn tán, họ dường như rất phấn khích vì chuyện gì đấy.

– Hôm nay tôi muốn tổ chức một đợt kiểm tra. Có sự hiện diện của anh Phát, chắc ai cũng biết rồi. Anh Phát sẽ lựa chọn ra vài người để biểu diễn bộ sưu tập của mình. Show Thời trang Hè Vàng lần thứ 6 sẽ diễn ra đầu tháng 9 này. Đây là một cơ hội cho các em. Cố gắng lên. – Vi nói.

Mọi người ngồi xuống sàn gỗ, rì rầm bàn tán với nhau. Người đàn ông đó rút trong túi áo ra một đĩa nhạc đưa cho chị Vi. Anh ta ngồi xuống chiếc ghế, không nói gì chỉ mỉm cười nhìn quanh. Ánh mắt anh ta chợt dừng lại chú ý về cuối khán phòng, nơi Trúc và Duyên ngồi. Trúc đang nói chuyện với Duyên không hề biết nhân vật chính hôm nay vừa để ý đến mình.

– Trời ơi… Giải Thiết kế danh gía nhất mà Trúc cũng không biết sao? Vậy mà cũng đi làm người mẫu được sao trời? – Duyên che miệng nói nhỏ.

– Hi hi.. Không biết thiệt mà. Còn Hè Vàng gì đó là sao nhỉ? – Trúc hỏi nhỏ.

– Bó tay rồi đó. Không xem tivi ah? Là show thời trang của Đài truyền hình tổ chức. Truyền hình trực tiếp đó. Mỗi lần đều có hơn 10 bộ sưu tập của những nhà thiết kế nổi tiếng nhất. Hội tụ cả trăm người mẫu nổi tiếng nhất. Vụ này sẽ cạnh tranh tóe lửa chứ chẳng chơi đâu! – Hai mắt Duyên sáng lên như sắp được xem trò vui, rồi chợt ảm đạm đi. – Người ta cạnh tranh thôi, tới bao giờ đến phiên chị em mình chứ!

– Bình thường chọn người mẫu đều như thế này ah? – Trúc hỏi tiếp.

– Không, chỉ những người mẫu nghiệp dư, làm nền như chúng ta thôi. Những người mẫu chuyên nghiệp thì tiếp xúc đơn lẻ. – Duyên kiên nhẫn giải thích.

– Này… Nếu người mẫu nghiệp dư… như mình mà được chọn thì thù lao khoản bao nhiêu một show diễn? Phần của chị Vi tính như thế nào? – Trúc hồi hộp hỏi.

– Tui khác gì Trúc đâu. Chưa được đi bao giờ mà! – Duyên chán nản nói. – Nhưng nghe lỏm mấy chị khác đi diễn thì thù lao một show khoảng hai triệu, chia cho chị Vi phân nửa.

Trúc há hốc không nói gì. Chỉ hai triệu thôi sao, mà còn bị chia nửa. Lâu lâu may mắn lắm mới được chọn đi diễn. Vậy tại sao ai cũng tranh nhau mà làm nhỉ? Nàng đang tính hỏi điều thắc mắc của mình thì Duyên nói tiếp:

– Khó hiểu hen! Chẳng có bao nhiêu tiền mà ai cũng cắm đầu vào! Biết tại sao không?


Trúc lắc đầu nguầy nguậy.

– Vì giữa tép riu và tôm hùm là khoảng cách rất lớn. Khi người mẫu được xem là siêu mẫu, là vedette của show diễn, thù lao nghe nói có thể đến hàng trăm triệu một lần xuất hiện. – Duyên hả hê nhìn đôi mắt trợn tròn của Trúc – Đó chỉ là chính thức, còn chưa kể bao nhiêu chuyện ngoài lề như tham dự sự kiện, ăn uống thỏa thích còn cầm phong bì vài ngàn đô mang về, hợp đồng quảng cáo vài trăm, đến tỷ đồng, đại gia bao quanh, hột xoàn, xe hơi làm quà tặng… Thế đấy.

Trúc bần thần cả người. Sự khác biệt giữa người mẫu nghiệp dư và siêu mẫu quá lớn, như con suối nhỏ và đại dương. Một bên tiền đếm không hết, một bên thì chỉ được cái mác, túi rỗng bèo nhèo không đủ tiền son phấn.

Bản thân Trúc còn chưa được xem là người mẫu nghiệp dư. Nàng phải làm gì đây?

– Bốp bốp… Xếp hàng vô…

Tiếng nhạc nổi lên xen lẫn tiếng hét của Vi, làm Trúc bừng tỉnh. Nàng đứng dậy đứng cuối hàng cùng với Duyên.

Từng người một sãi bước trên sàn gỗ, cố gắng bắt nhịp tốt nhất, từng động tác xoay người, đá chân đều được tính toán để tạo ấn tượng tốt nhất với anh chàng thiết kế trẻ. Anh ta chỉ gật gù, hỏi nhỏ Vi, rồi ghi xuống tờ giấy đặt trên đùi.

Hàng người đi qua lần lượt, bài hát trong đĩa cũng lặp lại tới lần thứ ba. Trước mặt Trúc còn đúng một người, chính là Duyên, nàng hồi hộp bồn chồn, lòng bàn tay ướt mồ hôi. Duyên vừa đi xong, bước về hướng đám chị em tụ lại đứng sau lưng hai chiếc ghế của chị Vi và Phát, đôi mắt nàng nhìn Trúc như cổ vũ.

Phát hơi nheo mắt, anh ta đang thầm đánh gía Trúc. Cô gái này thật đẹp, dù ăn mặc đơn giản, nhưng không giấu được dáng người tuyệt đẹp. Trúc hít sâu một hơi, chân vừa nhóm lên thì đột nhiên tiếng nhạc tắt ngóm.

– Ha ha.. Hi hi.. – Các cô kia bật cười nghiêng ngã.

– Im lặng. Cười gì hả? – Vi tức giận đứng bật dậy hét lên.

– Chắc đĩa hư. Để tôi xem thế nào. – Vi quay lại nói với Phát.

Trúc lúng túng đứng tại chỗ, hai tay đan xoắn vào nhau.

– Tôi xin lỗi. Không phải đĩa hư. Mà là máy hư. – Vi nói với Phát, rồi áy náy nhìn sang Trúc.

– Đáng tiếc. – Phát chắc lưỡi đứng lên.

Cả đám chị em bên kia, ngoại trừ Duyên, đều biểu hiện hả hê ra mặt vì loại được một đối thủ mạnh.

Trúc bần thần, nước mắt lưng tròng, ngay cả ông trời cũng không ủng hộ nàng, đầu nàng cúi thấp, nước mắt rơi xuống từng giọt.

– Không, Trúc. Cố gắng lên. Cần gì nhạc chứ!

Đột nhiên, Duyên hét lên vang vọng cả phòng. Sau lưng nàng nhiều người bật cười, catwalk mà không có nhạc ư, vậy thì chẳng khác gì múa lân mà không có trống.

Trúc bừng tỉnh. Phải, không có nhạc thì sao chứ? Nàng sẽ tạo ra âm nhạc bằng đôi chân của mình. Trúc hít sâu một hơi, nhắm mắt lại. Nàng tưởng tượng mình đang bước đi trên sân thượng nhà anh, một người một bóng, toàn thân lõa lồ, không gì e ngại, tự do phóng khoáng.

Chân nàng nâng lên bắt đầu bước. Hai chân loang loáng thật nhanh, nhưng điểm nhịp theo một tiết tấu nào đấy.

Vi há hốc nhìn Trúc, bước đi điêu luyện này của lò mình đào tạo ra sao? Không.

Đôi chân như cắt kéo của Trúc, kéo cả cơ thể nàng uyển chuyển như không xương. Trúc mở mắt ra, trong mắt nàng một sự tự tin vô hạn. Mọi người trước mắt thật nhỏ bé, như những đứa trẻ ngơ ngác hâm mộ trước một nhan sắc trưởng thành thật thụ.

Đám đông chị em tự động tách ra hai bên, nhường đường cho Trúc bước xuyên qua.

Mũi chân nàng khẽ điểm xuống sàn, một tư thế xoay người tuyệt đẹp, kết thúc phần diễn của mình một cách hoàn hảo nhất.

– Hay… Bốp.. Bốp..

Tiếng vỗ tay của Phát vang lên, đánh thức mọi người.

Mọi người bừng tỉnh. Vi cũng vỗ tay, mặt phấn khích rõ ràng. Chị ta quay sang nói nhỏ với Phát, mời anh ta vào phòng làm việc.

– Đẹp quá. Trúc giỏi quá…

Duyên reo hò lao đến ôm chầm lấy Trúc.

– Xấu tính lắm nha. Bồ học ở đâu hả? – Duyên nói nhỏ vào tai nàng.

– Mình.. Mình.. học lỏm trên Youtube. – Trúc đỏ mặt lí nhí.

– You.. Tu.. Là gì? – Duyên tròn mắt hỏi.

– Trời, Youtube mà không biết cũng bày đặt làm người mẫu. – Trúc thừa dịp trêu lại.

– Ha ha.. Hi hi…

Hai cô gái ôm nhau cười nghiêng ngã.

– Im lặng. Mọi người tập tiếp đi. – Vi hét lên.

– Trúc vào đây. – Vi vẫy tay gọi.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.