Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang - Chương 34

Sau Ánh Hào Quang

34 Chương 34

Trúc ngẩng đầu lên nhìn ông. Nàng hít sâu một hơi rồi nói:

– Thưa thầy, em… muốn đi diễn thời trang.

Tay thầy Trung run run đặt tách trà xuống bàn, mắt ông nhắm lại, im lặng. Trúc nhìn ông khó hiểu. Tại sao biểu hiện của ông như vậy? Chỉ là diễn thời trang thôi mà.

– Ba năm trước, cũng tại vị trí em ngồi, cũng có một cô gái nói với tôi câu đó. – giọng thầy Trung trầm trầm, mắt ông vẫn nhắm chặt, nhớ lại.

– Nhật Vy sao? – Trúc hỏi.

Thầy Trung gật đầu, rồi nói tiếp:

– Tôi trả lời cô ta. – Ông ngưng một chút như nhớ lại.- Tôi là người dẫn dắt em đi trên con đường tốt nhất cho em. Em có thể khinh thường những vai đóng thế rẻ tiền, nhưng tôi cho rằng đó là hy sinh vì nghệ thuật. Em có thể thấy mình đang dậm chân tại chỗ, nhưng tôi cho rằng em đang tiến bộ lên từng ngày. Em có thể mất kiên nhẫn, tự chọn lựa đường đi của mình và trên con đường đó, tôi sẽ không tiếp tục đồng hành với em. Tôi chỉ cầu chúc em giữ được sự trong sáng, đừng để mình vấy bẩn vào những cạm bẫy xung quanh.

Trúc bần thần nhìn ông. Ông nhắc lại lời đã nói với Nhật Vy, như đang nói với nàng sao?


– Nhưng… Em không phải đi tìm hào quang và danh tiếng. Em mong muốn được giúp đỡ cha mẹ trang trải nợ nần thôi mà! – Nàng nói nhỏ, ánh mắt mong mỏi chờ đợi một sự tán thành của ông.

Nhưng không, ánh mắt thầy Trung nhìn nàng chỉ chứa duy nhất một điều, thất vọng.

– Em cho rằng lúc đầu Nhật Vy bước chân trên con đường đó tìm kiếm thứ gì? – Ông ngưng một chút. – Cũng như em vậy.

– Em cho rằng từ con bé đó từ xưa đã ganh ghét, tị nạnh, đua đòi như vậy sao? – Ông nhìn vẻ mặt lúng túng của Trúc. – Không hề, con bé Loan trong sáng, ngây thơ bao nhiêu thì Nhật Vy ngày nay càng dơ dáy bẩn thỉu bấy nhiêu.

– Em…

– Tôi biết em đang rất khó khăn. Em hoàn toàn đủ điều kiện để trở thành ngôi sao sáng nhất trên sàn thời trang. Nhưng tôi vẫn mong em suy nghĩ lại. Nơi đó không phải là nơi em có thể tồn tại mà không thay đổi.

____________________

Suốt đoạn đường về nhà, Trúc suy nghĩ rất nhiều về lời thầy Trung nói. Nàng nửa tin, nửa ngờ. Nàng tin thầy không dối gạt nàng. Nhưng nàng nghi ngờ vì không tin mình thật sự sẽ bị môi trường đó thay đổi hoàn toàn thành một con người khác.


Trong bữa cơm chiều ở nhà chú Thuận. Trúc không nói gì, chỉ phụ họa theo hai cha con anh để không bị chú ý. Nàng không muốn hỏi ý kiến chú Thuận về việc này, vì định kiến chú quá sâu. Thậm chí chuyện nàng đi đóng phim, anh và nàng cũng chưa dám nói cho chú nghe.

_____________

– Rồi bây giờ em tính sao? – Bắc hôn lên trán Trúc, rồi hỏi.

Trúc bật dậy, hai bàn tay nâng cằm chống lên ngực anh. Nàng hồi hộp nói ra dự định của mình:

– Ông Phó Giám đốc điều hành của cty hứa giới thiệu em đi biểu diễn thời trang.

– Hả? – Bắc tròn mắt nhìn nàng.

Trúc mỉm cười gật gật đầu.


– Nhưng anh nghe nói ngành đó cạnh tranh rất khốc liệt. Liệu có ổn không? – Bắc lo lắng.

– Điện ảnh không cạnh tranh ah? Chẳng qua là em gặp may mắn thôi. – Nói đến đó đột nhiên nàng bật cười như tự giễu mình. – May mắn trước xui xẻo sau.

– Cạnh tranh khốc liệt vì người ta bon chen, em chỉ cần kiếm tiền trả nợ cho cha mẹ thôi. Tranh đua với người ta làm gì chứ! – Trúc biện hộ cho mình.

– Anh chỉ sợ em bị ức hiếp thôi. Anh luôn ủng hộ em, dù em quyết định làm gì đi nữa.

Anh nhìn nàng với ánh mắt ngập tràn yêu thương.

– Em chỉ nói vậy thôi. Em chưa quyết định đâu? – Trúc đặt lên môi anh một nụ hôn.

______________________

– Này … Này… Tập trung… Tôi chỉ nói một lần thôi nhé. Đây là cảnh quay nhạy cảm duy nhất của bộ phim “Vết trượt”. Cảnh quay này mô tả cảnh sa ngã, trụy lạc của một bộ phận thanh thiếu niên ngày nay. Để cảnh quay thực hơn, tôi đề nghị các anh chị uống rượu trước khi diễn. – Người đàn ông râu quai nón nói, mắt ông liếc ngang nhóm nam nữ non choẹt trước mặt.

Mắt ông hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Trúc. Nàng có vẻ bồn chồn lo lắng.

– Tôi cho mọi người một tiếng đồng hồ. Rượu sẽ được mang vào ngay. – Ông nhìn thẳng vào Trúc, nàng hơi né tránh ánh mắt của ông ta. – Tôi hy vọng tất cả mọi người phải hiểu rằng, đừng để vì mình mà ảnh hưởng đến kết quả của cả nhóm.

Ông ta đứng dậy đi ra hướng cửa.

– Mang rượu lên… – Giọng ông ta vọng vào.


Trúc nhìn quanh quất, đôi mắt nàng bộc lộ sự lo lắng thật sự. Nàng đang ngồi trong một căn phòng Karaoke chật chội, chuẩn bị quay một vai phụ trong phim “Vết trượt” của hãng phim Đông Phương. Đây là vai diễn do thầy Trung vừa tìm được cho nàng. Nhưng khi đến đây, nàng mới hiểu vai phụ này quá tầm thường, không một lời thoại, chỉ xuất hiện đúng một màn và đòi hỏi sự hy sinh thân thể.

– Uống đi em. Cho dễ diễn. – Một anh chàng bên cạnh đưa sang cho Trúc một ly rượu đầy.

– Dạ, cảm ơn anh. – Trúc đón lấy ly rượu uống một hơi cạn.

– Dzô…

Một anh chàng tự cụng ly với không khí rồi uống ừng ực hết ly rượu trong tay. Những người khác, cả những cô gái khác chạc tuổi Trúc chỉ im lặng, ráng uống phần rượu của mình. Mỗi người một suy nghĩ, trôi nổi mông lung hòa quyện cùng men rượu bốc lên. Tới vòng thứ ba thì Trúc cảm thấy hơi ngấm, đầu nàng lâng lâng, nóng bừng.

– Okie! Chuẩn bị trang phục. – Người đàn ông nhìn hai chai rượu lớn cạn sạch trên bàn, gật đầu hài lòng.

Một cô gái khệ nệ ôm một đống quần áo bằng cả hai tay bước vào. Cô ta đặt lên bàn, rồi nhanh chóng lựa ra từng mảnh trang phục.

– Cái này của anh…

– Của chị…

– Cái này của chị.. Ah cái áo đó bị bung nút sau lưng… Không sao đâu chị.

– Anh ơi.. Nhận dùm em.. Cái quần anh xem mặc vừa không? Nếu không vừa thì dùng cái quần của anh cũng được.

– Chị ơi… – Cô ta đưa sang Trúc một bộ đồ lấp lánh.

– Rồi, anh chị thay đồ đi. Cảnh quay này không mặc áo nịt ngực nhé. Anh chị xếp đồ của mình lại. Lát em vào thu lại giữ cho. – Cô ta nói xong đi ra ngoài.

Nhiều tiếng thở dài chán nản vang lên trong phòng. Ai cũng lựa các góc sát tường để thay đồ. Bốn người con gái trong phòng bao gồm cả Trúc tự động túm tụm lại với nhau.

Trúc mím môi cố gắng thay đồ thật nhanh, nàng muốn chuyện này qua càng nhanh càng tốt. Nàng chỉ quan tâm đến số tiền thù lao ba triệu đồng nhận được sau buổi hôm nay.

Trúc đỏ bừng mặt nhìn bộ đồ trên người mình. Một chiếc váy tua tua, không thể ngắn hơn, một chiếc áo yếm chỉ che phía trước, sau lưng hoàn toàn bỏ trống.

– Chuẩn bị cảnh quay… – Giọng nói của người đó hô lên.

Trúc khép nép đứng ép mình sát vào tường, đầu cúi thấp, hai tay đan vào nhau. Ánh mắt hau háu của những người đàn ông trước mặt làm nàng khó chịu. Từ các anh kỹ thuật đạo cụ, các bạn diễn và cả ông đạo diễn cũng không tránh được nhìn lướt qua cơ thể lồ lộ của nàng.

– Ngồi xuống đi. Anh này.. Chị kia.. Anh kia .. Hai chị này này… Ừ.. Ngồi cuối phòng… Chị này ngồi lên đùi anh ta… Tay anh vòng qua eo.. Ừ.. Thế…

– Diễn viên chính đâu? – Ông hô lên.

Một cô gái trẻ ăn mặc bốc lửa bước vào. Dáng vóc và gương mặt cô ta làm mọi người chú ý. Cô ta là một hot girl nổi tiếng rất nhiều người hâm mộ.

– Kelly! Em ngồi đây nhé… với anh chàng này… – Ông đạo diễn xởi lởi.

Cô ta ngồi xuống, nét mặt nhăn nhăn khó chịu, không thèm nhìn những người xung quanh một cái. Anh chàng ngồi bên cạnh lúng túng đến mặt mũi đỏ bừng.

– Em chịu khó chút đi. Sẽ nhanh thôi mà…

– Lát cậu ôm eo, quay sang hôn cổ Kelly nhé!…

– Nè… Gỉa bộ thôi nhé! Anh mà dám hôn thiệt, anh chết với tôi đấy. – Cô ta sẵn giọng nói.

Anh chàng nhăn mày khó chịu, không nói gì, chỉ gật gật cho qua chuyện.

– Okie, chuẩn bị nhé. Tự nhiên vào.. Say sưa, ngã ngớn, buông thả thác loạn nhé. – Ông ta nói tiếp.

– Chuẩn bị. Màn 12 Cảnh 1. Diễn…

Ông đạo diễn chỉ đạo liên tục. Cảnh quay không có thu âm, nghe nói là sẽ dùng nhạc ***g vào sau, nên họ vừa diễn vừa nghe ông ta chỉ đạo trực tiếp.

Trúc nhấp nhỏm khó chịu ngồi trên đùi một người bạn diễn. Bàn tay anh ta vuốt ve đùi nàng, đi thẳng vào trong váy. Đôi môi anh ta hôn dọc cổ nàng xuống đến khe ngực, rồi lại quay lên hôn vào môi nàng. Ban đầu chỉ là gỉa bộ, nhưng hơi thở thơm ngát của nàng làm anh ta có vẻ phấn khích hơn. Lưỡi anh ta rụt rè liếm quanh môi nàng. Nàng cắn chặt hàm răng, ngăn anh ta lại. Bàn tay anh ta đang vòng qua eo nàng khẽ mâm mê bầu vú căng tròn của Trúc qua lớp áo. Bàn tay dưới váy miếc nhẹ lên đáy quần lót của Trúc. Đôi mắt anh ta quan sát lấy nàng khẽ nhăn mặt khó chịu, ngay lập tức rụt tay về không dám đi xa hơn.

– Dừng lại… – Giọng Kelly hét lên.

– Cắt.. Cắt..

– Sao vậy em? – Ông đạo diễn nhăn nhó bước tới.

– Anh chàng này hôi quá… Tôi không chịu được. – Cô ta nói.

– Hả? – Ông ta nhìn sang anh chàng đang nghiến răng tức giận bên Kelly.

– Nước hoa.. Cho ít nước hoa đi…

Anh chàng đó mặt mũi đỏ bừng, mặt cúi gằm xuống, cắn răng chịu đựng, ngồi yên để người phụ nữ xịt nước hoa khắp cơ thể.

– Okie, Diễn lại..

– Màn 12 cảnh 1 … Diễn.

________________________

– Ọe… Ọe… Hò..

Bàn tay ấm áp của thầy Trung xoa xoa lưng cho Trúc, nàng cúi gập người nôn mửa liên tục vào gốc cây bên vệ đường. Mùi rượu nồng nặc, mùi nước hoa, mùi ẩm mốc của căn phòng đó làm nàng nôn thốc nôn tháo ngay sau khi bước ra ngoài.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.