Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang - Chương 29

Sau Ánh Hào Quang

29 Chương 29

– Dạ, không. Em chưa có dịp vào nhà hàng Trung Quốc sang trọng thế này. – Trúc thành thật trả lời.

– Em cứ tự nhiên gọi món mình thích. – Ông đưa cuốn menu trình bày sặc sỡ nhiều hình ảnh sang cho Trúc.

– Em.. Em không biết món nào đâu! – Trúc liếc nhìn gía trên menu, nàng ấp úng.

Ông Chen gọi thức ăn đầy cả bàn. Nàng cảm thấy thật phí phạm, chừng này thức ăn đủ cho cả mười người. Nhưng nàng không nói gì, chỉ ăn từ tốn, mỗi món thử một chút đã thấy muốn no.

Cả hai chuyện trò rất nhiều thứ từ chuyện tình yêu, đến chuyện nghề nghiệp điện ảnh, đến cả đời tư phức tạp của một số người nổi tiếng hiện nay. Nhưng tuyệt nhiên ông Chen không nhắc tới chuyện xảy ra giữa hai người.

Nàng cảm thấy rất tò mò về người đàn ông này. Ông ta rất dịu dàng, không hề gợi ý hay đòi hỏi thân xác nàng, dù cả hai đã vượt giới hạn một lần do chính nàng chủ động.

Trúc quyết định hỏi ông điều nàng lo lắng suy nghĩ suốt cả buổi chiều.

– Có thật là bị… hãm hiếp tập thể sẽ trở thành một người phụ nữ dâm đãng?


– Ah… Chuyện này… quả thật tôi không biết. – Ông buông đũa xuống nhìn nàng.

– Tôi chưa hiếp ai, cũng chưa bị ai hiếp.

– Hi hi.. – Câu nói tiếp theo của ông làm Trúc phì cười.

– Sao em hỏi như vậy? – Ông nghiêm túc.

– Tại… Tại vì…- Trúc cúi thấp đầu lúng túng, hai bàn tay vặn xoắn với nhau.

– Em đừng ngại… Cứ nói… May ra tôi có thể giúp… – Ông nói chân thành.

– Tại vì… Ông ta nói như vậy… – Trúc lí nhí.

– Nói cho tôi nghe… Lúc đó em đã bị mấy người xâm phạm?


Lúc đó xông vào phòng quá hỗn loạn, Trúc đã khoát áo lên, ông Chen cũng không cho cảnh sát lấy lời khai của nàng sợ nàng càng hoảng loạn hơn. Tội danh chồng lên đầu bọn đó, ông còn muốn tăng thêm, thì chuyện lời khai có đúng do Trúc nói hay không, càng không quan trọng. Nên đến mãi lúc này ông vẫn không biết nàng thật sự có bị xâm hại hay không?

– Không có…

– Không có. – Ông Chen tròn mắt.

– Ý em là… Cưỡng bức em thì chưa.. Nhưng… trước đó… thì… – Trúc đỏ mặt tới mang tai.

– Vậy thì chuyện gì xảy ra trước đó… – Ông kiên nhẫn.

– Lúc đó… Lúc đó… Ông ta đòi đập nhà.. Rồi.. Rồi..

Trúc kể lại cho ông nghe chuyện xảy ra, với từng cụm từ ngắt quãng rời rạc, nhưng ông bắt đầu hiểu được tình huống đó.


Nhìn Trúc cúi đầu thập thấp, hai tay muốn xé rách cả chiếc khăn trải bàn, ông hít một hơi thật sâu, nắm lấy bàn tay của nàng.

– Em có đạt cực khoái không? – ông hỏi nhỏ.

Hai vai Trúc run rẩy, đầu gật nhẹ, nàng bắt đầu sụt sùi khóc.

– Đừng khóc. – Ông đưa sang cho nàng miếng khăn giấy.

– Cái đó cũng bình thường thôi. Vì lúc đó em không phải thực sự bị hiếp dâm, mà là một cuộc trao đổi, hy sinh thân xác của mình. Tuổi đời em quá non, chưa có kinh nghiệm chăn gối với nhiều người đàn ông, em bị khuất phục bởi ông ta cũng là bình thường. Nhưng nếu sự việc diễn tiến xa hơn, em lại bị mê loạn bởi cả đám vai u thịt bắp đó… thì có lẽ kết quả không khác mấy so với lời ông ta đe dọa. – Ông nói.

– Tôi chợt nghĩ đến những nạn nhân bị chúng hãm hiếp trước đây. Tại sao họ không báo án? Có lẽ họ không biết sẽ khai báo thế nào? Có lẽ họ quá xấu hổ trước biểu hiện hợp tác, hoang đàng của mình khi bị hãm hiếp…- Ồng như vừa nói vừa suy luận.

– Vậy tại sao những vụ cưỡng hiếp tập thể khác, người bị hại vẫn đi báo án?… Tôi đoán, gã Bá Nam đó là mấu chốt. Hắn luôn là người đầu tiên, không phải cưỡng hiếp, mà là quan hệ tình dục có sự đồng ý của đối phương, sau đó dùng kỹ thuật của mình làm những cô gái đó điên cuồng, mê loạn đến mức cam tâm cho cả lũ kia luân phiên…

Trúc rùng mình nhìn ông trân trối. Nàng chợt hiểu lý do của sự rạo rực khao khát trong cơ thể mình. Nó suy giảm sau lần trong phòng tắm với ông Chen, nhưng khi nàng vừa kể cho ông nghe việc xảy ra, ngọn lửa lại nhen nhóm trở lại.

Mặt Trúc đỏ hồng lên, hơi thở nặng nề, nàng vô thức đặt bàn tay ông lên đùi mình dưới bàn.

Ông Chen ngạc nhiên nhìn Trúc. Ông chợt hiểu nàng bị hãm thật sâu trong xúc cảm nhục dục đó, sâu hơn ông nghĩ nhiều. Ông thở dài hỏi:

– Em và bạn trai mình bình thường quan hệ mấy lần một tuần?

– Em… không biết… Hai ba lần… Rồi bốn năm lần… sau chuyện đó…- Trúc lí nhí.


– Chuyện gì? – Ông nhíu mày hỏi lại.

– Lần… Lần… Em bị hãm hại trong buổi liên hoan lớp…

Trúc chậm rãi kể lại chuyện nàng bị Mạnh và Phước gạt nàng uống thuốc kích thích. Lần này nàng có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, có lẽ vì chuyện xảy ra đã lâu. Ông Chen nhíu mày suy nghĩ, có một tình tiết nào đó còn thiếu, nhưng ông không hỏi thêm.

– Haizz… Tôi hiểu rồi. Loại thuốc kích thích bằng bột trắng đó rất mạnh. – Ông nói.

Trúc tròn mắt nhìn ông Chen.

– Đừng ngạc nhiên như vậy. Ban đầu nó là bài thuốc chiết xuất từ gốc Sâm Tử Miên, chỉ mọc tại vùng núi Giang Tây – Trung Quốc, được nghiên cứu để chữa trị bệnh liệt dương, nhưng không hiểu sao lại có tác dụng với phụ nữ. Một thời nó được xem như thần dược tại Trung Quốc. Nhưng sau đó, có nhiều người dùng quá liều dẫn đến điên loạn và bị cấm sản xuất. Là loại thuốc rất độc hại, có thể để lại di chứng trong trí óc người dùng một thời gian dài. – Ông nói.

Tay ông nắm chặt bờ vai run rẩy của Trúc như trấn an nàng.

– Em có thể bị di chứng của liều thuốc đó. Lại cộng thêm chuyện này. Haizz… Em nên cố gắng kiềm chế. Đừng để mình đắm chìm trong xúc cảm nhục dục. Tình dục là bản năng, nhưng phải học cách nắm bắt nó. – Ông nói.

– Nhưng… Em không biết làm sao… Em không muốn phản bội anh ấy đâu.. Em khổ lắm… Hu hu… – Trúc gục mặt xuống bàn khóc nức nở.

Ông Chen bối rối, nhìn quanh, bao nhiêu ánh mắt đang đổ dồn về đây làm ông nóng cả mặt.

– Thôi! Thôi! Em ngoan nào! Người ta đang nhìn tôi như gạt tình chối bỏ trách nhiệm vậy. – Ông vỗ vỗ vai Trúc.

Trúc ngẩn đầu lên, đôi mắt nhòe lệ, nhìn ông như cầu khẩn.

– Em muốn tôi giúp em? – Ông hỏi.

Trúc cúi đầu, gật nhẹ.

– Thôi được! Nhưng em phải tin tôi!

Ông ngoắt tay gọi bồi bàn tính tiền.

Trúc líu ríu đi theo ông, đi ra khỏi nhà hàng. Ông ra hiệu cho nàng leo lên xe trước. Ông đứng bên ngoài móc điện thoại gọi cho ai đó. Sau khi trao đổi vài phút, ông leo lên xe, ra hiệu cho tài xế khởi hành.

– 94 Thái Văn Lung. – Ông nói.

– Mình đi đâu? Không phải về khách sạn sao? – Trúc hỏi nhỏ, mặt đỏ bừng lên.

– Người Trung Quốc có câu “Dĩ độc trị độc”, người Việt Nam lại nói “Gỡ nút dây do chính tay người thắt”. – Ông ngưng lại một chút cho nàng kịp tiêu hóa.

– Tôi không phải người thắt nút, càng không phải người gieo độc trong lòng em. – Ông nhìn nàng mỉm cười.

Trúc chợt rùng mình, tâm trạng nàng bất an xen lẫn hồi hộp.

_______________________

Chiếc xe lặng lẽ chạy vào đường Thái Văn Lung. Đèn đường tắt ngóm, cả đoạn đường vắng tanh, ánh sáng le lói từ các căn nhà san sát hắt ra ngoài. Trúc rùng mình lo lắng, tay nàng ướt mồ hôi trong bàn tay to lớn của ông Chen.

– Tắt đèn đi. – Ông Chen nói.

Chiếc xe chậm rãi lăn bánh, bánh xe rào rạo trên đường, rồi rẽ vào cánh cổng thật lớn với hai trụ xi măng cao, phía trên là bảng “Trụ sở Cảnh sát An ninh Tp.Cần Thơ”.

Bàn tay Trúc run lẩy bẩy, nàng đã đoán được lờ mờ, ông định làm gì. Đây là một chuyện điên rồ.

– Em tin tưởng tôi thì bước ra khỏi xe. Nếu không, chúng ta trở về. – Ông nói nhỏ bên tai nàng.

Trúc nhấp nhỏm không yên, hai bàn tay đan xoắn vào nhau. Nàng quay qua nhìn ông Chen, trong bóng tối mờ ảo, nàng chỉ thấy đôi mắt ông nhìn nàng chờ đợi. Trúc mím môi đưa tay lên mở cửa xe, bước ra ngoài.

Trúc đứng yên tại chỗ, hơi thở gấp gáp. Nàng nghe tiếng bước chân rào rạo trên cát của ông Chen, tiến đến sau lưng mình.

– Anh muốn em làm gì? – Trúc hỏi, không quay đầu lại.

– Theo tôi phân tích, khi cả đám đàn ông đó dày vò thân thể em, dù em không muốn thừa nhận, nhưng thời điểm đó cơ thể em đã bị kích thích đến cực điểm, có thể nói là chờ đợi để bị xâm chiếm. Rồi khi cảnh sát lao vào, phá hư lộ trình, cảm xúc của em bấn loạn tìm kiếm lối thoát. Hụt hẫng, khao khát, ray rứt. Tôi nói đúng không? – Ông ngưng lại chờ đợi.

Trúc im lặng thật lâu, rồi khẽ gật đầu.

– Tôi muốn em tự mình, đi hết lộ trình bị phá hư đó.

Lời ông nói như sét đánh ngang tai, Trúc quay phắt lại nhìn ông.

– Anh muốn tôi nộp mình cho bọn chúng hãm hiếp ah? – giọng nàng run rẩy.

– Phải…. Mà không phải. Nếu em tiếp tục bị chúng hãm hiếp thì chỉ thắt chặt nút dây thêm thôi. – Ông ngưng lại một chút.

– Tôi muốn em là người chủ động, không phải bị động. – Ông nói.

Trúc tròn mắt lên nhìn ông.

– Chủ động câu dẫn chúng ư?

– Gần đúng. Nhưng chưa chính xác. Những tên cuồng dâm đó, không cần em câu dẫn… Tôi muốn em thoát khỏi cảm giác bị động chờ đợi, mà nắm rõ cuộc chơi trong tay, cho và không đều là ân huệ em ban phát cho chúng. – Ông nói nhỏ vào tai nàng.

Trúc há hốc cả miệng, nàng không tiếp thu nổi khái niệm ông vừa nói. Đầu óc nàng mơ màng, mặc tình để ông Chen dắt tay nàng đi.

Trúc bần thần đi theo ông Chen vào cửa bên hông của tòa nhà, tối đen như mực.

Một anh cảnh sát trẻ đứng chờ sẵn ở đó, đón hai người. Anh ta nhìn sang Trúc với ánh mắt ái ngại.

– Em đã làm đúng như anh Sáu dặn. Nhưng… sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? – Anh ta ấp úng.

– Ông thông cảm bữa nay là ca trực của em, nên… nếu… – anh ta nói tiếp.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.