Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang - Chương 27

Sau Ánh Hào Quang

27 Chương 27

Trúc ngồi dậy, tay nàng che ngang ngực, hai chân khép lại. Nàng quơ tay vào đống quần áo nhăng nhúm dưới đất. Chợt tay dừng lại một chút, vẻ mặt cứng đờ trong giây lát, rồi rút ra chiếc áo sơmi của mình khoác lên cơ thể.

Ông Chen chạy ùa vào, tay ông mang theo một chiếc chăn, không nói với nàng tiếng nào trùm kín lấy Trúc từ đầu tới chân. Ông chộp lấy chiếc túi xách lăn lóc dưới đất, dúi vào trong tay nàng. Ông dìu nàng ra ngoài. Nàng nghe rất nhiều tiếng xôn xao bàn tán xung quanh. Cả xóm kéo ra xem công an bắt tội phạm. Họ chỉ trỏ ồn ào khi thấy ông Chen dìu một người trùm kín tới chân.

Trúc leo lên xe. Chiếc xe rú ga như đe dọa, đám đông dạt ra hai bên nhường đường.

Trúc vẫn trùm kín chăn, hai vai nàng run rẩy. Nhưng không phải nàng khóc, mà là hồi hộp, lúng túng nắm chặt hai lòng bàn tay với nhau. Bên trong bàn tay nàng là một tờ giấy rất quan trọng đối với gia đình nàng. Tờ giấy nợ do chính cha nàng viết. Nàng vô tình tìm thấy trong túi quần của ông Nam dồn đống với quần áo của mình.

Chuyện này không được cho ai biết, dù là ông Chen đang ngồi bên cạnh, dù là cha mẹ nàng, dù là anh. Vì Trúc ý thức được việc hủy đi tờ giấy này là một việc phạm pháp. Dù bọn chúng có cưỡng hiếp nàng, thì đó là một tội danh khác. Sự thật là cha nàng vẫn mắc nợ. Nàng không dám nghĩ sẽ xóa nợ hoàn toàn chỉ bằng cách hủy đi tờ giấy này, nàng chỉ hy vọng gia đình mình có thời gian để xoay trở và căn nhà tổ không bị hủy hoại.

Đã quyết định rõ ràng. Trúc xé nhỏ tờ giấy cho vào miệng, cố gắng nuốt xuống. Cổ họng nàng đau rát, nước mắt trào ra, những là những giọt nước mắt vui mừng.

– Em không nên mạo hiểm như vậy! Nếu nhan sắc em bị hủy hoại… – Ông Chen chợt thở dài nói.

– Thì ra thế. Ông chỉ xem tôi là tài sản của công ty. Dù sao tôi cũng phải cảm ơn ông.


Trúc tức giận mở tấm chăn ra nhìn ông. Ông ta thật sự giải cứu nàng vì nhan sắc của nàng có nguy cơ bị hủy hoại, ảnh hưởng đến bộ phim nàng đang đóng.

– Tôi.. Ý tôi là… – Ông ấp úng.

– Cơ thể này là của tôi. Không phải tài sản của ai hết. Tôi muốn sử dụng thế nào đó là quyền của tôi…

Trúc giở tấm chăn ra, ném xuống chân. Cơ thể nàng chỉ khoát hờ chiếc áo sơmi không cài nút, hai vạt áo mở rộng khoe hẳn nữa bầu ngực căn phồng. Một bên góc áo che hờ giữa hai chân mở rộng của nàng. Ông Chen thẫn thờ, từ góc nhìn của ông có thể thấy rõ một bên núm vú của nàng săn cứng đỏ bừng.

Anh tài xế phía trước há hốc miệng nhìn qua kính chiếu hậu.

– Em cài áo lại đi. – Ông Chen thở dài.

Mắt ông nhìn vào kính chiếu hậu. Anh tài xế giật mình, đưa tay chỉnh kính sang hướng khác.

– Tôi sẽ giúp em trả thù bọn chúng. Xem như thay lời xin lỗi của tôi. Được không? – Giọng ông hòa hoãn.


– Ông.. nói thật? Bằng cách nào? – Trúc bừng tỉnh, nàng nhấp nhỏm hồi hộp.

– Tôi sẽ giúp em bằng cách cho chúng bị giam lâu hơn… Cũng không khó lắm. – Ông nhúng vai, mắt vẫn không dám nhìn qua nàng.

Ông Chen rút chiếc điện thoại ra, nheo mắt bấm số.

Hai tay Trúc cài nút áo của mình, mắt không rời nét mặt của ông.

– Thế nào rồi?

Ông lắng nghe trong điện thoại, vẻ mặt không hài lòng.

– Tôi không quan tâm chuyện đó. Có bao nhiêu án hiếp dâm của cả tỉnh, chồng lên đầu chúng nó. Tôi không cần biết anh làm gì? Ít ra 10 năm cho tôi. – Ông nói.


Trúc tròn mắt nhìn ông. Thế cũng được sao?

Ông tắt máy, nhìn nàng mỉm cười.

– Giờ chỉ chờ đợi thôi. Nhưng chúng nó gặp rắc rối to rồi. – Ông nói.

Trúc mỉm cười không nói gì, ông Chen nhìn kỹ cũng thật dễ thương.

Chiếc xe chạy lòng vòng thật xa, rồi quay lại Cần Thơ. Đây là cách ông phòng ngừa trường hợp có phóng viên theo dõi.

Trúc khép hai chân thật chặt, tựa lưng vào ghế. Chuyển động của chiếc xe làm lớp vải áo cọ lên đầu vú săn cứng của nàng, làm cơ thể nàng rạo rực. Trải nghiệm hôm nay của nàng thật tủi nhục nhưng cũng mãnh liệt. Đầu óc nàng còn vương vấn những cảm xúc đó. Mùi mồ hôi nồng đậm, những cơ thể hừng hực vây tứ phía, những bàn tay thô kệch, chai sạn, xoa nắn thô bạo khắp thân thể nàng, hai cái miệng ngấu nghiến hai núm vú nàng. Trúc cảm thấy hơi thở mình nhanh hơn, âm hộ nóng bừng rỉ nước.

Trúc chợt nghĩ đến câu nói của ông Bá Nam, những chuyện này có thật sự làm trở thành người phụ nữ dâm đãng không. Nàng thật sự lo lắng.

– Đến nơi rồi!

Trúc bừng tỉnh nhìn ra ngoài. Chiếc xe đang tiến thẳng xuống tầng hầm của một khách sạn. Nàng phải thầm khen sự chu đáo của ông Chen. Từ tầng hầm, nàng có thể đi thang máy thẳng lên phòng mà không bị lộ mặt ra ngoài đường trong tình trạng bán khỏa thân thế này.

Căn phòng của nàng nằm ở tầng 12 của khách sạn, tầm nhìn hướng ra sông Hậu. Ban công của phòng Trúc chia sẻ chung với phòng ông Chen, là hai phòng sang trọng nhất của khách sạn này. Bước vào phòng, Trúc mở nước bồn tắm rồi bước ra ban công đứng. Đây là quê hương của nàng, nhưng từ tầm nhìn trên cao cảm giác thật lạ lẫm. Sông Hậu to lớn trước mặt, chưa bao giờ nàng nhìn được bao quát như thế này. Gío sông ***g lộng mát rượi, thoang thoảng mùi bùn làm nàng cảm thấy thoải mái dễ chịu.

Trúc xoay người lại nhìn vào trong, có tiếng nước tràn rì rào trong phòng tắm vọng ra. Nàng bước vào phòng cởi chiếc áo sơmi trên người.

Làn nước ấm áp làm cơn mệt mỏi trong cơ thể nàng tan biến mất, nhưng cảm giác rạo rực day dứt càng nhiều hơn. Nàng thầm mong có anh ở đây vào giây phút này. Bàn tay ấm áp của anh mơn trớn ngực nàng, chiếc lưỡi trơn tuột của anh cuốn lấy núm vú nàng, đôi môi anh nút chặt, dương vật của anh tách hai mép âm hộ nàng ra, xâm nhập từng chút một.


Nàng nhắm mắt, bàn tay vô thức vuốt ve cơ thể mình theo dòng suy nghĩ về anh. Một bàn tay se nhẹ hai núm vú của mình, một bàn tay trượt dần xuống giữa hai chân. Hai ngón tay nàng miếc dọc âm hộ mình, rồi luồng vào trong hai mép nhờn nhờn ấm áp.

– Ưmmm…..

Miệng nàng bật rên lên một tiếng dài vang vọng cả phòng tắm. Trúc bừng tỉnh, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, dù chỉ có một mình, nhưng chưa bao giờ nàng có những hành động như thế.

– Haizz

Trúc thở dài. Nàng hít một hơi thật sâu, chùn hai chân lại, mặt chìm dần xuống nươc. Nước trong bồn tràn ra, rào rào chảy lênh láng cả phòng tắm.

– Cộc… Cộc… Cộc…

Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài.

– Cộc .. Cộc.. Cộc…

Ông Chen đi qua đi lại bên ngoài, vẻ mặt lo lắng bất an. Ông suy nghĩ đến những chuyện xảy ra với Trúc hôm nay và tuổi đời của nàng, càng cảm thấy bất an.

Ông chợt nhớ đến ban công hai phòng thông nhau. Ông chạy vào phòng mình, xoay khóa cửa trượt ban công rồi kéo mạnh đến nổi cánh cửa kính run bần bật. Cánh cửa ban công Trúc mở rộng, rèm cửa bay phất phới trong gío. Ông rùng mình, hít một hơi thật sâu, rồi chồm người qua thành ban công nhìn xuống đất. Ông thở phào, mừng rỡ khi không thấy thảm cảnh đau lòng nào bên dưới.

– Trúc ơi!

Ông Chen vừa bước vào phòng vừa gọi. Chiếc giường trống trơn, thẳng thóm, chưa có người nằm qua. Chiếc áo sơmi của nàng nằm dưới sàn nhà. Cửa phòng tắm không đóng, sàn nhà lai láng nước. Ông bừng tỉnh, lao nhanh vào trong phòng tắm.

Trúc mặt ông, nước trong bồn tắm tràn đầy, mái tóc đen dài lòa xòa của Trúc nổi lên, thân hình trần truồng mờ ảo dưới đáy nước.

– Trúc…

Ông Chen lao tới. Hai tay ông vọc xuống nước, kéo cơ thể lạnh gía mềm nhũng của nàng lên.

– Ahh…

– Ahh…

Đang thả hồn mơ màng dưới làn nước, đột nhiên có hai cánh tay thô bạo lôi nàng lên, Trúc giật mình hét to. Tiếng hét chói tai của nàng cũng làm ông Chen ngã ngồi trong phòng tắm.

– Ông làm cái trò gì vậy? – Trúc vừa thở hỗn hển, vừa gắt lên.

– Tôi… Tôi… Tôi gõ cửa không thấy em trả lời. Tôi sợ em… – Ông Chen nhăn nhó ngồi dưới sàn nhà, mặt đỏ bừng.

– Tự tử…- Hai mắt Trúc trợn tròn nhìn ông ta.

– Hi hi… Ha .. Ha..

Nàng bật cười nắc nẻ, gập cả người, quên hẳn việc mình đang trần truồng ngồi trong bồn tắm trước mặt một người đàn ông.

Tiếng cười của nàng thưa dần rồi dừng hẳn dừng hẳn. Nhìn khuôn mặt đỏ bừng và bộ dạng nhếch nhác trong bộ quần áo ướt sũng của ông Chen ngồi trên sàn nhà, đột nhiên nàng thấy ông ta thật dễ thương.

Ông ta đã giúp nàng rất nhiều trong ngày hôm nay. Nàng có nên đền đáp chút ít cho ông không? Thật ra đó chỉ là lý do Trúc đưa ra để biện minh cho mình.

Trúc đứng thẳng người lên, bước ra khỏi bồn tắm. Nước rơi xuống rào rào, bắn tung tóe cả người ông Chen. Nhưng mắt ông không hề chớp, dán chặt lên cơ thể bóng loáng căng tràn sinh lực của nàng. Hai bầu vú căng tròn, núm vú đỏ hồng săng lại, bụng phẳng lì không chút mỡ thừa, eo thon, hông nở, hai chân kẹp một chùm lông mượt rẽ đều như lá thông, hai chân dài thon mượt đến mức nhìn kỹ mới thấy phần da đầu gối hơi nhăn hơn nơi khác. Ông thầm nuốt nước miếng thèm thuồng.

Trúc đưa tay ra, ông Chen vô thức nắm lấy tay nàng. Nàng kéo ông đứng lên. Hai tay nàng run rẩy mở nút áo cho ông, rồi khóa quần. Dương vật ông cong vòng phồng cộm lên dưới chiếc quần lót. Nàng thoáng chần chừ rồi kéo quần lót ông xuống. Dương vật ông được giải thoát bung ra, đung đưa trước ánh mắt của Trúc. Hơi thở ông dồn dập bên tai nàng. Hai má nàng đỏ hồng, ánh mắt hơi ngạc nhiên nhìn nó, kích thước to lớn của nó không có gì phàn nàn, nhưng làn da nó hồng hào, không sạm đen như những cái dương vật nàng đã từng thấy qua. Có lẽ do dòng máu Trung Hoa đang chảy trong người ông.

Trúc mở khóa vòi sen, tưới ướt khắp cơ thể của ông Chen. Ông vẫn đứng cứng đờ cả người, không chạm vào nàng dù chỉ trong gang tất. Trúc xoa dầu tắm trên ngực ông. Hai má nàng đỏ bừng, hơi thở nặng nề, mắt không dám nhìn lên, chờ đợi ông ta chủ động vồ vập lấy mình. Nhưng ông ta chỉ đứng yên, dù dương vật ngỏng lên thật cao muốn chạm vào mảnh lông âm hộ của Trúc.

Bàn tay thon dài của nàng run rẩy nắm lấy dương vật của ông Chen, vuốt dọc nó.

– Ahhh. – Ông rên khẽ.

Ông như bừng tỉnh khỏi cơn mê, hai tay đưa lên vuốt ve hai bầu vú căng tròn bóng lưỡng bọt xà bông của Trúc. Đầu ông cúi xuống tìm đến đôi môi của nàng, chiếc lưỡi to lớn của ông như lấp kín vòm miệng nàng, lưỡi nàng run rẩy yếu ớt bị vờn mút không có lực phản kháng.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.