Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang - Chương 23: Bước Ngoặc Định Mệnh

Sau Ánh Hào Quang

23 Chương 23: Bước ngoặc định mệnh

Hào Nam nhìn Trúc ngồi trên ghế đối diện. Nàng hôm nay thật đẹp, một bộ váy chữ A màu hồng cánh sen, tôn lên từng đường nét cơ thể, làn da trắng mịn hồng hào. Anh ngơ ngẩng nhìn đến mức Trúc chỉ biết cúi đầu thật thấp, hai má đỏ bừng lên.

– Em đẹp lắm. Anh nói thật đó. – Hào Nam nói.

Trúc cúi đầu không nói gì, chẳng lẽ phải cảm ơn anh ta, như vậy chẳng khác nào mình công nhận rằng mình đẹp.

– Mình chỉ có 30 phút để trao đổi thân thiện với nhau. Em cứ cúi đầu như thế thì anh biết làm thế nào?

– Dạ. – Trúc ngẩng đầu lên, đôi mắt nàng lonh lang như phủ một màn nước.

Hôm nay là buổi tập dợt đầu tiên. Ngay từ đầu buổi, thầy Trung yêu cầu Trúc và Hào Nam ngồi một mình trong studio, trao đổi để hiểu nhau hơn, từ đó có thể thân thiện và diễn xuất tốt hơn.

– Thế có tốt hơn không? – Hào Nam mỉm cười.

Kiểu cười của anh với một bênh môi hơi nhếch lên, lộ một góc của hàm răng trắng tinh khỏe mạnh, đôi mắt thật sáng, hàng lông mày rậm hơi xếch lên. Hào Nam được đánh gía là một trong những thần tượng âm nhạc được ái mộ điên cuồng của chị em phụ nữ. Trúc cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, hai má nàng lại nóng bừng.


– Anh hát cho em nghe một bài nhé. Bài hát này anh chưa hát cho ai nghe đâu.

Hào Nam chợt gợi ý, không đợi Trúc đồng ý anh ta bắt đầu nói.

“Trên con đường anh đi

Dài thăm thẳm, không có điểm dừng

Và anh đã gặp em

Anh theo hình bóng của em

Như vầng thái dương, xua tan bóng đêm u tối

Anh theo hình bóng em


Như ngọn hải đăng, soi sáng cả đại dương.

….”

Giọng anh ta ấm áp, vang vọng khắp gian phòng, như một phép màu chui vào quấn lấy trái tim Trúc. Nàng mê mẩn, hai mắt nhìn anh, miệng vô thức mỉm cười. Chợt một cảm giác giãy giụa, tuyệt vọng trong tim Trúc. Nàng bừng tỉnh, nàng hoảng hốt nhận ra đó là hình ảnh của anh trong tim nàng, ánh mắt anh nhìn nàng như trách móc. Trúc hít một hơi thật sâu, dẹp tan ý nghĩ lãng mạn đa tình vừa nảy sinh trong lòng.

– Thôi đi anh. – Trúc nói nhỏ.

– Oh. Sao thế? Em không thích anh hát à? – Hào Nam ngạc nhiên hỏi.

– Anh hát hay lắm. Nhưng chúng ta không có nhiều thời gian. Bắt đầu công việc thôi.

– Trúc nói.


– Okie. Bắt đầu.

– Anh năm nay bao nhiêu tuổi? – Trúc hỏi.

– 23.

– Còn em?

– Dạ, em mười chín.

– Em đã có bạn trai chưa? – Hào Nam hỏi.

– Có. Anh ta cũng bằng tuổi anh. – Trúc nói không hề chần chừ.

Hào Nam hơi im lặng một chút, rồi nói sang chuyện khác.

__________________

Phân cảnh mà Trúc sẽ diễn hôm casting là đoạn khó nhất của bộ phim. Nó đòi hỏi phải lột tả được tâm lý nhân vật từ đau khổ cực độ của người con gái, do chính lỗi lầm mình, người mình yêu phải trả gía bằng mạng sống của anh. Theo thầy Trung là rất khó đối với Trúc, vì kinh nghiệm sống của nàng không đủ.

– Anh ơi! Anh tỉnh dậy đi! Em xin lỗi mà, em xin lỗi mà.

Giọng Trúc kêu gào khàn đục, mắt nàng rưng rưng, nước mắt chảy dài. Tay nàng quỳnh quáng vịnh chặt vết thương trên ngực anh. Máu tiếp tục trào ra qua kẽ tay.


– Anh.. Em xin anh, đừng bỏ em. Tỉnh lại đi anh.

Bàn tay nàng đầy máu run rẩy vuốt lên mặt anh. Đôi vai nàng run lên bần bật. Nàng cúi xuống hôn lên đôi môi đang tái dần đi của anh. Nàng không khóc được ra thành tiếng nữa, chỉ còn nước mắt rơi trên mặt anh. Nàng muốn truyền hơi ấm của tình yêu sang cơ thể đang lạnh dần của anh.

Chợt cánh tay anh đưa lên choàng lấy cổ nàng, kéo nàng thấp xuống. Đôi môi trở nên mềm mại ấm áp lúc nào không hay. Lưỡi anh khẽ tách môi nàng ra, tìm sâu vào bên trong cuốn lấy lưỡi nàng. Một cảm giác lâng lâng đê mê lạ lùng dâng lên trong lòng Trúc.

– Ah Hem..

Thầy Trung đứng tựa lưng vào cửa mỉm cười, đánh tiếng.

– Ah.. Thầy. – Trúc hoảng hốt bật dậy.

Mặt nàng đỏ bừng, nhòe nhoẹt nước mắt , nhìn Hào Nam như trách cứ. Anh ta ngồi dậy mỉm cười với Trúc.

– Anh xin lỗi. Lúc đó anh chết thật rồi đấy, nhưng chính nụ hôn của em cứu sống anh. – Hào Nam tinh nghịch trêu nàng.

– Anh.. – Trúc ấp úng chưa biết nói gì, đầu lưỡi nàng vẫn truyền đến hương vị ngọt ngào khó tả.

– Bốp bốp… Em đóng rất đạt. Em làm thầy ngạc nhiên đấy. – Thầy Trung vừa đi vào vừa vỗ tay.

Trúc đứng lên, ngượng ngùng nhìn thầy.

– Em tự đánh gía mình thế nào? – Thầy Trung hỏi.

– Em.. Em thấy có gì đó chưa ổn. Hình như trạng thái tâm lý nhân vật chỉ đạt mức đau đớn của mất người yêu, nhưng chưa lột tả được sự hối hận muộn màng vì lỗi lầm của mình gây ra cái chết của anh. – Trúc nói.

– Hay .. Hay lắm. Em nhận xét rất đúng. Với tuổi đời của em, nghĩ được như thế đã là xuất sắc lắm rồi. Nhưng cái em thiếu bây giờ là trải nghiệm. Dĩ nhiên, chẳng ai bắt em hại chết người yêu mình để trải nghiệm thật. Mà là học hỏi từ những người đi trước. – Ông ngưng một chút như lấy hơi.

– Đây em cầm lấy. – Ông đưa cho Trúc một đĩa DVD. – Đây là phim “Quê hương đỏ máu”, một tuyệt phẩm năm 1976. Trong đó có một đoạn, diễn viên Hồng Thanh khóc bên xác con. Đứa bé đòi theo mẹ ra đồng, nhưng bà nhất quyết bắt nó ở nhà. Khi máy bay địch oanh tạc, bà chạy về thì đã muộn. Nghe nói đây là kinh nghiệm đau đớn đã xảy ra thật sự trong cuộc đời bà, vì thế khi đóng xong vai này, bà không tham gia bất kỳ một bộ phim nào nữa.

_____________________

Trúc nằm sấp trên giường nhìn qua cánh cửa ban công. Mắt nàng đỏ hoe, còn rơm rớm nước mắt. Nàng nghĩ đến bộ phim vừa xem.

Người đàn bà đó rũ rượi gào khóc đến đờ đẫn bên xác con không còn nguyên hình hài. Bà ta đau đớn thật sự, từng cơ thịt co giật trên khuôn mặt làm mặt bà như biến dạng. Nỗi đau đó phải lớn thế nào? Đó không còn thuộc phạm trù của diễn xuất, mà là một sự thẩm thấu, đồng cảm nhân vật bằng chính bản thân mình. Xuất thần.

Trúc biết mình không thể làm được điều đó. Nhưng đó là một tuyệt phẩm ra đời khi mà cả đất nước còn vật vả trong nổi đau của chiến tranh để lại. Họ không thể đòi hỏi lớp diễn viên trẻ như nàng phải diễn được như thế trong một bộ phim thị trường. Ý nghĩ này làm lòng Trúc nhẹ nhõm. Nhưng dù thế nào nàng cũng phải cố gắng với hết khả năng mình, vì đây là cơ hội duy nhất.

________________________

Chiếc taxi vàng chạy đến trước bậc thang của tòa nhà rồi dừng lại. Hào Nam đã đứng sẵn ở đó, kế bên người quản lý của anh ta. Hào Nam bước đến mở cửa xe trong ánh mắt tròn xoe ngạc nghiên của người quản lý.

Trúc bước xuống, cùng với Thầy Trung. Nàng hôm nay đẹp lạ thường, nhưng trong mắt nàng có điều gì đó rất khác. Dường như là sự kiên quyết, sự tự tin.

Hào Nam bước đến, theo thói quen cởi mở anh mở rộng hai cánh tay mình.

Thật bất ngờ Trúc không tránh né, đứng yên anh ôm thật nhẹ. Mùi hương mái tóc của nàng làm anh ngây ngất.

– Em đẹp lắm. – Anh nói khẽ vào tai nàng.

– Cảm ơn anh.

Tổng hành dinh của Cty Thiên Hà nằm trong khuôn viên thật rộng của một căn biệt thự kiểu Pháp. Lối vào trải thảm đỏ, hai bên trưng bày hình ảnh các diễn viên nổi tiếng và các bộ phim họ tham gia do Cty Thiên Hà sản xuất. Trúc thấy cả hình của Nhật Vy. Nàng thầm nhủ với lòng một lúc nào đó hinh ảnh của nàng cũng được vinh danh trên bức tường này.

Trúc, Hào Nam và thầy Trung ngồi chờ trên dãy ghế ngoài phòng họp.

– Hít thở sâu vào. – Thầy Trung quay sang nhắc nhở nàng như thường lệ.

– Em đang rất bình tĩnh. Thầy yên tâm. – Trúc quay sang nhoẻn miệng cười với ông.

Thầy Trung nhìn nàng thoáng ngạc nhiên. Sự lo lắng, thấp thỏm ngày đầu tiên đi đóng thế hoàn toàn mất tăm, cứ như chưa bao giờ xuất hiện trên người Trúc. Ông mừng thầm, biểu hiện bình tĩnh của Trúc làm ông yên tâm.

Trúc mỉm cười một mình. Đêm qua, nàng đã nói với anh hết mọi chuyện. Anh rất ngạc nhiên. Nhưng điều làm Trúc bất ngờ là anh không phản đối nàng, dù một chút cũng không.

“Dù em có làm gì đi nữa, anh vẫn luôn yêu em. Dù mai kia em có trở thành một ngôi sao lớn, hay chỉ là một người nội trợ tầm thường, anh vẫn luôn yêu em. Vì hình ảnh chân thật nhất của em đã nằm trong tim anh, sẽ theo anh suốt cuộc đời này, không thay đổi.”

Lời anh nói làm cho nàng cảm động đến rơi nước mắt và cũng truyền cho nàng sự tự tin vô hạn. Dù có chuyện gì xảy ra, anh vẫn luôn bên nàng.

– Xin mời vào. – Một cô gái bước ra mời mọi người.

Bên trong căn phòng thật rộng. Một chiếc bàn dài phủ khăn trắng. Bốn người ngồi trên bàn nhìn Trúc bước vào với ánh mắt dò xét.

Hào Nam và thầy Trung tự tìm đến dãy ghế xếp sát tường dành cho họ.

Riêng Trúc dù không ai căn dặn nàng vẫn tự tin đi đến trước chiếc bàn, mỉm cười cúi đầu chào. Trong bốn người, hai đàn ông, hai phụ nữ, nàng chỉ biết ông Hoàng, đạo diễn của bộ phim.

– Mời em ngồi. – Ông Hoàng chỉ nàng ngồi vào chiếc ghế giữa phòng.

– Tôi xin giới thiệu. Đây là bà Hoàng Diệu, Chủ tịch kiêm Giám đốc Điều hành Cty Thiên Hà. – tay ông hướng về người phụ nữ ngồi vị trí trung tâm.

Bà ta ăn mặc rất sang trọng, nét mặt phúc hậu, nhìn nàng mỉm cười. Chợt Trúc cảm thấy nụ cười của bà rất quen thuộc, nhưng nàng không nhớ được đã gặp ở đâu.

– Đây là Ông Chen – Phó Giám đốc điều hành. – tay ông hướng về người đàn ông to béo ngồi bên bà Hoàng Diệu.

Ông Chen, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết ngay là người gốc Hoa, da trắng, mắt nhỏ. Ông ta nhìn nàng rồi cười híp mắt trông rất hoạt kê.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.