Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang - Chương 21

Sau Ánh Hào Quang

21 Chương 21

– Cái này. Đi tắm sao? – Trúc tròn mắt hỏi.

– Đúng rồi. Màn đầu tiên của chị là cảnh Thúy Hà, do Nhật Vy đóng, bước vào phòng tắm, quấn khăn ngang người, còn màn hai không có trang phục. – Hà nhoẻn miệng cười.

Trúc run run cầm chiếc khăn, nàng nhìn quay quất muốn tìm chỗ thay.

– Ah.. Cái này phải xin lỗi chị. Chị Nhật Vy đang trang điểm trong đó. Phiền chị thay giúp trong buồng đằng kia đi nhé. Em canh cửa cho chị. Thay xong, đưa quần áo cho em giữ cho. – Hà áy náy, tay chỉ về phía căn buồng quây bạt xa xa.

– Không sao. Mình qua đó vậy. – Trúc xoay người bước đi.

Chợt sau lưng nàng cánh cửa xe bật mở. Một giọng nói không mái không trống vang ra.

– Hà… Vô đây chị biểu xíu coi.

Hà dừng phắt lại, nhăn nhó nhìn Trúc.


– Hà đi lo công việc đi. Tự Trúc lo được mà. – Trúc mỉm cười cảm thông.

Trúc hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, chân bước những sải rộng tự tin như đúng thầy Trung dạy nàng.

Trúc bước vào trong căn buồng vây quanh bằng vải bạt xanh đỏ. Căn buồng không có cửa, chỉ che đậy bằng một tấm màn phủ. Không khí bên trong nóng hừng hực, ngột ngạt, dưới nền xi măng là ngổn ngang các thùng hàng, sọt nhựa đựng dây điện, đèn chiếu.. Đây là kho tạm thời để bảo quản các thiết bị điện.

Trúc bước vào sát góc, treo chiếc khăn lên một cây đinh nhô ra trên thân cây tràm. Nàng mím môi, bắt đầu cởi hết quần áo của mình ra. Tiếng bước chân la hét bên ngoài vẫn nhộn nhịp liên tục.

Chợt Trúc nghe sau lưng mình có tiếng hít thở nặng nề. Nàng quay lại. Trước mặt nàng là một gã đàn ông ria mép lởm chởm, hai mắt mở to hau háu nhìn khắp cơ thể trần truồng của nàng. Trúc hoảng hốt, hai tay che người mình, xoay lưng lại.

– Ông.. Ông ra ngoài ngay… Sao bất lịch sự như vậy chứ! – Trúc tức giận hai mắt rưng rưng.

– Ah.. Tôi.. Cô là ai? – Gã muốn kéo dài thời để nhìn ngắm cặp mông trắng tinh căng tròn của nàng.

– Tôi.. Tôi là diễn viên đóng thế. – Trúc ấp úng.


– Đóng thế sao? – Mắt gã sáng lên, vai gì thì gã còn e ngại, chứ đóng thế chả là cái thá gì, miệng gã nhếch lên như đắc ý.

– Cô có biết không được thay đồ trong đây không? Ở đây có rất nhiều thiết bị gía trị, tôi mà nói chuyện này ra với đạo diễn, là cô bị đuổi cổ ngay. – Gã hăm dọa.

– Tôi.. Hà chỉ tôi vào đây mà..- Trúc với lấy chiếc khăn tắm định quấn ngang người.

– Định che đậy gì đấy. Muốn giấu đồ ăn cắp mang đi à! – Gã bước tới dằn lấy chiếc khăn tắm của nàng.

– Ông làm gì vậy? Điên ah? Buông tay ra, tôi la lên đó! – Trúc sững sờ trước cử chỉ thô lỗ của gã, tay nàng giữ chặt chiếc khăn tăm bị sổ ra một nửa.

– Đừng gỉa nai. Hà .. Hà.. Đây là cái gì.. – Gã dằn hẳn chiếc khăn ra khởi người nàng.

– Ah… Khốn nạn… – Trúc la nhỏ, hai tay che ngang ngực, chân khép chặt lại.


– Đây là cái gì hả? Tưởng ở đây dễ kiếm chác lắm hả? – Tay gã rút ra một mảnh thiết bị xanh lá còn trong bao nilông từ chiếc khăn tắm của nàng.

– Ông.. Ông vu khống.. – Trúc uất nghẹn, nàng biết mình đang bị cãi bẫy.

– Vật chứng rõ ràng, còn chối hả? Đi ra ngoài gặp đạo diễn thôi. Đi.. – Gã sấn đến nắm tay Trúc lôi ra cửa.

– Không. Tôi không có. Buông tay tôi ra… – Trúc nghẹn ngào, nước mắt trào ra, chân nàng cố cày xuống sàn nhà cản lại lực kéo của hắn.

– Không nhưng nhị gì hết. Đi ngay. – Gã vẫn cố lôi nàng ra phía cửa.

– Không.. Tôi không có mà… Hu .. Hu.. – Trúc bật khóc nức nở.

– Thật là không?

Gã ngưng lại, buông tay nàng ra. Hai tay Trúc che lấy mặt nức nở, nàng chưa bao giờ bị đối xử như vậy, thân thể trần truông bị người ta lôi kéo, còn vu khống là ăn cằp.

Hai mắt gã nhìn chằm chằm vào hai vú căng tròn, hai núm vú đỏ hồng run rẩy của nàng. Hắn nuốt nước bọt.

– Thật là không sao? Vậy thì.. Chứng minh đi. – Hắn thì thào bên tai nàng.

– Tôi không có mà… – Trúc vẫn khóc nghẹn.

Chợt cơ thể nàng bị ôm choàng lấy, hai cánh tay gã sờ soạn khắp người nàng. Trúc bừng tỉnh, miệng vừa ú ớ, liền bị đôi môi thâm xì của hắn hôn ngấu nghiến. Hai vú nàng bị hắn bóp nghiến lấy.


– Ưm.. Buông.. Không… – Tiếng kêu cứu của Trúc tắt nghẽn trong cuống họng.

– Chiều anh chút đi. Anh sẽ quên đi việc này. – Hơi thở hôi hám của hắn phả vào mặt nàng.

– Không, tôi không làm gì hết. Buông tôi ra. – Trúc cố đẩy mặt hắn, lưỡi hắn đưa ra cố chạm được núm vú của nàng.

– Không. Cứu tôi với. – Trúc gồng đỏ cả mặt, hét lên.

Chợt tấm màn cửa kéo sang bên, khuôn mặt của Hà xuất hiện bên ngoài, cố hoảng hốt hét lên:

– Thắng, anh có dừng lại ngay không hả?

Gã đó sực tỉnh, mặt đỏ bừng, buông Trúc ra. Trúc tức tối đưa tay lên tát thẳng vào mặt hắn. Bàn tay gã mạnh mẽ chộp cứng tay nàng, mắt gã long lên, nhìn Trúc.

– Chưa có đứa nào dám đánh tao trong đoàn phim này đâu. – Nói xong, gã hằn hộc nhìn Hà, rồi đi thẳng ra ngoài.

Trúc cúi xuống lấy tâm khăn, che lên người, nước mắt tủi nhục chảy dài xuống hai bên má. Hà bước vào, quấn khăn quanh thân thể của Trúc, rồi gom quần áo của nàng lại.

– Chị đừng khóc nữa. Thằng đố nếu không phải là cháu bà Giám đốc Sản xuất thì đã bị đuổi lâu rồi. – Hà thở dài.

– Hầu như chị em phụ nữ nào trong đoàn cũng bị hắn ít nhất một lần sàm sỡ. Ngay cả em cũng vậy. – Hà nghiến răng căm tức.

Trúc tròn mắt nhìn Hà. Nàng không tin nổi sự ngang ngược của kẻ đó, mà vẫn được dung túng làm ngơ.

Hà nhìn ánh mắt ngạc nhiên của Trúc. Nàng lại nghĩ Trúc nghi ngờ lời nói của mình về việc gã đó sàm sỡ mình.

– Em nói thật mà. – Cô cố tình ưỡn ngực ra như chứng tỏ mình cũng hấp dẫn chứ không khô khan như bề ngoài.

Trúc thấy bộ dạng của Hà, nàng bật cười, tay lau nước mặt trên mặt mình.

_______________________

– Cắt… Cắt… Tôi nói sao hả? Tiếng vỡ ba giây anh hãy chạy vào. Mới vỡ chạy vào liền người ta tưởng nhân vật đang rình mò ngoài cửa đó!

– Quay lại.

Một người đàn ông cao to, râu ria xồm xoàm, nói như hét, ngồi chăm chăm nhìn vào màn hình phát ra hình ảnh từ chiếc máy quay.

Vừa bước lên đây Trúc đoán ngay ông ta là đạo diễn. Thầy Trung đứng phía đối diện nhìn nàng, tay thầy chỉ vào mắt rồi chỉ ra trước mặt, ý bảo nàng nên quan sát học hỏi. Trúc gật đầu. Nàng hít sâu một hơi, ném chuyện vừa xảy ra đi chỗ khác. Mọi người xung quanh chạy tíu tít quét dọn, để chuẩn bị quay lại.

– Màn 4 cảnh 6. Bắt đầu. Diễn.

Một người đàn ông cầm clapboard, màu đen viết nghệch ngoạc mấy chữ, đưa ra trước camera, hô to lên. Sập xuống, rồi rút ra.

Mọi âm thanh trong phòng im bặt.

Cửa phong bật mở. Một người phụ nữ thật đẹp, ăn mặc sang trọng đi vào. Trúc nhận ra ngay cô ta là Nhật Vy. Cô ta lơ đãng nhìn ra cửa sổ, rồi chạm rãi bước đến bên bàn trà, ngồi xuống.

Người quay phim ngồi trên chiếc bàn trượt, có đường ray bên dưới, anh ta được đẩy đến trước mặt nhân vật nữ.

Ánh mắt cô ta nhìn thấy một mẩu giấy dằn dưới chiếc tách trà, hàng lông mày khẽ nhíu lại. Tay cô nhấc chiếc tách trà lên, tay còn lại cầm lấy tờ giấy đọc. Nội dung viết trong tờ giấy làm cô thất thần, chiếc tách trong tay rơi xuống sàn nhà vỡ tan tành. Đúng ba giây, một người đàn ông ăn mặc lịch lãm, lao vào. Anh ta là Hào Nam.

– Chuyện gì vậy em?

Cô gái gục mặt vào xuống bàn khóc.

– Cắt. Tốt lắm. – tiếng hô của đạo diễn vang lên.

Vài tiếng vỗ tay lốp bốp lấy lệ.

– Năm phút. Chuẩn bị hai màn đúp. Màn 9 cảnh 7, Màn 10 cảnh 4. – Tiếng hô khác vang lên.

Hào Nam bước tới nói nhỏ với đạo diễn gì đó, ông nhíu mày khó chịu.

Hai người trao đổi một lúc với nhau, cuối cùng ông đạo diễn cũng miễn cưỡng gật đầu. Hào Nam tươi cười đi qua phía Nhật Vy, miệng mỉm cười đắc ý, anh ta ngồi xuống bên cạnh cô, tay choàng qua eo, bộ dạng rất thân mật.

– Diễn viên đóng thế đâu? – Một tiếng hô khác vang lên.

Trúc đang hứng thú quan sát xung quanh, chợt sững người, cơ thể nàng cứng đờ.

– Diễn viên..

– Đây đây… – Thầy Trung hô to lên, chân bước sải ra chính giữa về phía Trúc.

Mọi người trợn tròn cả mắt lên, có vài người còn bụm miệng cười.

– Thầy Trung, thân hình thầy không giống em lắm đâu?! Hi hi – Tiếng Nhật Vy vang lên.

Thầy Trung quay lại nhìn nàng cười khổ, ông nói:

– Tôi chắc chỉ đóng vai xác chết thôi. Đóng đúp em là Trúc đây.

Tay ông nắm lấy tay Trúc đang lạnh buốt, kéo nàng bước về phía trước.

Căn phòng chợt im ắng lại, ánh mắt mọi người đổ dồn lên cô. Hai má cô đỏ bừng, đầu hơi cúi xuống, bờ vai tròn trịa trắng mịn, đôi vú phập phồng dưới lớp khăn lông, hai chân thon dài. Ánh mắt Nhật Vy chợt lóe lên sắc thái khác thường, mép miệng cô ta nhếch lên như khinh bỉ.

– Tốt tốt lắm. Em tên gì? – Ông đạo diễn bước đến hỏi nàng.

– Dạ, em là Thanh Trúc. – Trúc cố gắng nói suông sẻ.

– Tôi là Hoàng. Em có đóng đúp màn nào chưa? – Ông hỏi tiếp.

– Dạ, chưa. – Trúc nói.

– Ừ, cảnh này có thể hơi khó với em đấy, em hơi trẻ so với nhân vật. Em cứ diễn thử xem sao? – Ông trấn an nàng.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.