Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang - Chương 19

Sau Ánh Hào Quang

19 Chương 19

– Em xem đi. – Thầy Trung chợt đẩy tờ tạp chí đang mở rộng trên bàn về phía Trúc.

Trúc thoáng chần chừ, cầm lên tay. Trước mắt nàng là hình chụp thời trang của một cô người mẫu khá quen mặt. Trúc nhìn xuống góc hình, một hàng chữ in nghiên nhỏ, Diễn viên – Người mẫu Nhật Vy. Nàng ngẩng đầu lên nhìn thầy Trung, chưa hiểu ý ông ta.

– Nhật Vy, tên thật là Nguyễn thị Loan, sinh năm 1989, ba năm trước con bé đó vẫn là sinh viên của trường này. Như em bây giờ. Do chính tôi dẫn dắt em Loan vào nghề. Từ đóng phim truyền hình đến phim truyện, rồi chuyển sang mẫu thời trang. Hiện giờ cat-xê mỗi show diễn thời trang của cô bé lên trên trăm triệu đồng. – Ông ngưng lại quan sát Trúc đang há hốc ngạc nhiên.

– Tuy nhiên, để trở thành một Nhật Vy, không dễ như nói. Con đường cô ta đi qua cũng gian truân khổ cực ghê gớm. Cô ta rời khỏi tôi ngay sau khi đủ lông đủ cánh, nhưng bản thân tôi thấy điều đó là đúng. Tôi chỉ có thể giúp cô ta đặt vài viên gạch đầu tiên, phần còn lại của căn nhà phải do cô ta tự xây lấy. Lâu lâu, trên mặt báo trong một số bài phỏng vấn con bé có nhắc đến tôi. Thế là đủ. Tôi đã được an ủi rất nhiều. – Ông nhìn qua cửa sổ như hồi tưởng.

Ông hít sâu một hơi, nhìn Trúc.

– Em muốn được như Nhật Vy không? – Ông ta hỏi.

– Dạ… Em … Em có thể sao? – giọng Trúc run run.

– Không những được mà còn hơn nữa kìa. Nhưng em nên suy nghĩ kỹ, bước chân vào ngành này phải chuẩn bị đối mặt với những tranh đấu quyết liệt, lúc nào cũng phải đề phòng, không tin được ai và… đôi khi phải biết chấp nhận hy sinh bản thân mình. – Ông nói rất chân thành.


– Em… Em không biết nữa. Em sợ.. – Trúc ấp úng.

– Em không phải sợ gì hết. Em cứ về suy nghĩ đi. Nếu em đồng ý thì gọi cho tôi. – Thầy Trung đưa cho nàng một chiếc name card trống trơn, chỉ có tên và số điện thoại của ông.

__________________________

– Ơ kìa, ăn cơm đi con. Sao vậy? – giọng chú Thuận nhắc nhở.

– Dạ. – Trúc đáp lời ông, đôi đũa trong tay gắp vài hạt cơm đưa vào miệng.

Trưa nay, anh Bắc đi ráp máy tính không về nhà. Trúc ăn cơm với chú Thuận. Cả buổi cơm trưa hai người hầu như không nói gì.

Trúc đang lâng lâng với những lời nói của thầy Trung ban sáng. Nàng không ảo tưởng tới những ánh hào quang danh vọng. Nàng chỉ nghĩ đến số tiền catsê của Nhật Vy. Một trăm triệu một show diễn. Nàng không dám mơ tưởng đến mức thù lao đó, chỉ cần một phần mười, không, một phần hai mươi chỗ đó đã là tốt lắm rồi. Nàng nghĩ đến số tiền còm cõi mà mình để dành suốt ba tháng trời. Nàng nghĩ tới hoàn cảnh khó khăn của cha mẹ.

Cha mẹ nàng nhất quyết không nói về hoàn cảnh dưới đó đang diễn tiến như thế nào. Điện thoại bàn ở nhà đã cắt. Nàng chỉ gọi được cho cha mẹ mình bằng một số điện thoại di động. Trúc thấy lo lắng bất an từng giây từng phút.


– Chú! Chú biết Nhật Vy không? – Trúc chợt đặt đôi đũa xuống bàn, hỏi chú Thuận.

– Ah.. Cái con diễn viên hay người mẫu gì đó, đúng không? – Chú Thuận nói.

Ông Thuận rất vui vì Trúc chủ động bắt chuyện. Từ ngày hôm đó đến nay, luôn tồn tại một bức tường vô hình giữa ông và nàng. Mỗi đêm ông đều cầu nguyện vợ mình tha thứ, cầu nguyện cho chuyện đó thật sự bị vùi lấp vào dĩ vãng.

– Haizz, cái con nhỏ tối ngày chụp hình khoe ngực khoe mông, rồi scandal lộ hàng này nọ, còn cặp hết đại gia này đến công tử khác. Thứ con gái mất nết đó có gì hay đâu! – Ông nói huyên thuyên.

– Tối ngày báo chí như hết chuyện để đăng, toàn những thông tin nhảm nhí về mấy đứa diễn viên người mẫu lố lăng. Nay sửa cằm, mai bơm ngực, rồi cặp bồ lăng nhăng… Haizz. – Ông thở dài, đặt đũa xuống.

Trúc tái mặt vì lời nhận xét của chú Thuận, ba chồng tương lai của nàng.

– Nhưng… Cũng có người này người kia mà chú! Đâu phải ai cũng vậy?


– Đã bước trên con đường đó, là phải như vậy. Gọi là gì nhỉ? … Ah, công nghệ lăng xê. Nghịch lý ở chỗ, chỉ riêng ngành này, tai tiếng lại mang đến danh tiếng, danh tiến lên cao thì dĩ nhiên sẽ lôi theo catsê. Là thế đó! Nghề này không có chỗ đứng cho những người đứng đắn, làm việc vì nghệ thuật. – Chú Thuận nói như nghiền ngẫm chuyện này đã lâu.

__________________________

Trúc nằm trên giường, hai mắt mở to nhìn lên trần nhà.

Chú Thuận khinh bỉ ra mặt nghề nghiệp diễn viên. Vậy còn anh thì sao? Nhưng… Mình thật sự có thể trở thành diễn viên hay người mẫu sao chứ? Trúc bật cười một mình như đang kể chuyện tếu lâm cho chính mình nghe.

Trúc nghĩ đến chiều mai, giữa trời trưa nắng, chạy xe qua Tân Bình dạy thằng bé phá phách ham chơi đó. Rồi nghĩ đến số tiền ít ỏi của mình bị bớt xén một cách trắng trợn.

Hay mình cứ thử xem thế nào? …Mình sẽ giải thích với anh sau. Mục tiêu của mình rất thấp mà. Biết đâu được vài trăm ngàn một buổi, vậy đã là tốt lắm rồi.

Trúc vùng dậy, mở túi xách, tay nàng run rẩy bấm số điện thoại.

– Em là Thanh Trúc… Em muốn thử sức.

_____________________________

– Em suy nghĩ kỹ chưa?

Thầy Trung ngồi đối diện Trúc, tay quậy quậy ly cafe, mắt nhìn Trúc dò xét.

– Dạ. Em muốn thử sức. Có thể… Có thể… Biết đâu em được chọn đóng vai phụ nào đó! – Trúc ấp úng.


– Không. Tôi muốn làm rõ với em trước thế này. Đã đặt mục tiêu bước chân vào nghề không có khái niệm lưng chừng, phải là đỉnh của đỉnh. Em phải có tham vọng mãnh liệt. Nếu không thì em không đi được đến đâu, mà chỉ làm bậc thang cho người khác đạp lên mà thôi. Em hiểu chứ?

Ông ngừng một chút.

– Vai phụ với những lần đầu tiên thì khó lắm. Em phải kiên nhẫn, thậm chí là chấp nhận hy sinh một chút đóng các vai mà người ta coi thường. Mục đích chính là xuất hiện trước mặt đạo diễn, thu hút chú ý của ông ta, tạo mối quan hệ, lần sau may mắn em sẽ được một vai phụ. Khi em xuất hiện trên phim một lần, dù là vai phụ, dù chỉ là thoáng qua, em xem như đã là nửa diễn viên điện ảnh. Tôi tin tới lúc đó, với nhan sắc của em, rất nhanh em sẽ đột phá. – Ông nói.

– Dạ. – Trúc hơi phấn khích vì viễn cảnh do ông vẽ ra.

– Em có người yêu chưa? – Ông ta hỏi.

– Dạ có. – Trúc nói nhỏ.

– Đã quan hệ tình dục với nhau chưa? – Ông hỏi tiếp, giọng không đổi cứ như hỏi nàng ăn sáng chưa vậy.

– Ah… Em… – Trúc há hốc vì câu hỏi vô duyên của ông ta.

Ông Trung xua xua tay, ra hiệu nàng đừng hiểu lầm.

– Tôi không phải là người bất lịch sự. Nếu không liên quan đến công việc tôi không bao giờ quan tâm đến vấn đề này. Tôi đang có một vai diễn nhỏ, nhưng tôi không chắc nó có phù hợp với em hay không? Nó đòi hỏi một số va chạm tiếp xúc thân thể nam nữ bên ngoài, không thích hợp với con gái thiếu kinh nghiệm. – Ông nói.

– Dạ… Em hiểu rồi… Dạ có… – Mặt Trúc như giấu được vào ngực mình, chỉ đưa ra hai tai đỏ bừng bừng.

– Bao lâu rồi? – Ông hỏi tiếp.

– Dạ, … Được hơn một năm. – Trúc nói như muỗi kêu.

– Tốt… Vậy em cũng được xem là một người phụ nữ thật thụ.

– Bây giờ, em đứng lên.

Trúc làm theo răm rắp.

– Bước đi thẳng về phía trước. Bước đi tự nhiên… Thế.. Thế đó… Ừ tốt, quay lại bước về đây…

Trúc hơi ngượng ngùng, đi lại như thế này. Dù nàng và thầy Trung đang ở trong studio của trường, cửa khóa trái, không có ai vào được.

– Tốt. Bây giờ tôi phải nói rõ thế này. Vai diễn này sẽ không lộ mặt. Hay nói đơn giản là đóng thế nữ diễn viên chính. Vai đóng thế đòi hỏi phải lộ một ít da thịt và chấp nhận một số va chạm với nam diễn viên chính. Vai diễn đầu tiên của Nhật Vy cũng là như vậy. – Mắt ông nhìn nàng thật sâu.

– Em hiểu chứ? Em có thể từ chối ngay lúc này. – Ông Trung nói.

– Em… Lộ ngực.. Va chạm như thế nào ạ?

– Tôi không biết, phần script không nói rõ. Tùy đạo diễn thôi. Dù sao không ai đi mô tả rõ ràng công việc của vai đóng thế quay đúng một cảnh, thù lao có hai triệu. – Ông lẩm bẩm, rồi chắc lưỡi như tiếc cho một cái gía bèo bọt.

– Hai triệu… – Trúc đọc đi đọc lại trong miệng, đúng là không nhiều, nhưng đã gấp rưỡi tháng lương dạy kèm của nàng.

– Thầy.. Em.. Xin phép cho em hỏi.. Thấy giúp em.. Vậy vậy.. – Trúc lúng túng như quên hết tiếng mẹ đẻ.

– Ý em hỏi, tôi giúp em thì tôi được gì ah? Câu hỏi hay… Tôi cũng là con người mà, cũng ăn cũng uống như ai, dĩ nhiên tôi sẽ không làm việc không công. Như thế này, tôi và em sẽ có một giao kèo, như hợp đồng tay. Trong đó sẽ nêu rõ các cam kết giữa tôi và em, tôi sẽ trở thành người quản lý em, thù lao của tôi là 25% thu nhập tháng của em, tuy nhiên, nếu số tiền đó dưới 10 triệu thì tôi không lấy thù lao. Được chứ? – Ông nói rất rõ ràng.

– Dưới 10 triệu một tháng không lấy thù lao ư? – Trúc ngạc nhiên mừng rỡ, như vậy không phải là nàng gần như có người quản lý miễn phí sao.

– Okie, hợp đồng sẽ tính sau. Bây giờ… Em cởi quần áo ra. – Ông nói.

– Ah.. Không.. Em.. – Trúc hoảng hốt lùi lại.

– Haizz.. Tôi là quản lý của em. Vừa đại diện em thương thảo hợp đồng, vừa tìm kiếm vai diễn cho em. Em có thấy người bán hàng nào mà không biết mình đang bán sản phẩm gì không? Bây giờ có mỗi mình tôi, mai kia là trước mặt cả đoàn phim, làm sao em diễn. – Ông thở dài.

Bây giờ Trúc mới hiểu đúng nghĩa khó khăn mình phải đối mặt. Trước mặt một người lạ đã vậy, còn trước cả đoàn phim sẽ như thế nào chứ! Trúc phân vân, mình làm như vậy có lỗi với anh không? Nhưng đây có thể là lối thoát cuối cùng để trang trải nợ nần cho cha mẹ. Dù sao chỉ là khỏa thân? Mình không phản bội anh.

Nàng quay lại nhìn cánh cửa kéo lớn của studio, đóng chặt.

Nàng hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, tưởng tượng mình đang chuẩn bị tắm. Bàn tay nàng run rẩy cởi hàng nút áo sơmi, da thịt trắng hồng của nàng lộ ra từng chút một, áo ngực màu hồng nhạt khó khăn bao quanh bộ ngực căng tròn của nàng. Chiếc quần jean của Trúc được kéo xuống, bên trong là chiếc quần lót trắng nho nhỏ.

– Khỏa thân hoàn toàn. – giọng Thầy Trung vang lên ngay trước mặt nàng.

Hai tay nàng đưa ra phía sau, cởi chiếc áo nịt ngực, rồi nắm lấy hai mép quần kéo xuống. Hai cánh tay nàng che hờ cơ thể của mình, đầu cúi thấp, cơ thể nàng run rẩy cảm nhận những luồng gío mát lạnh từ chiếc điều hòa không khí.

– Cơ thể em đẹp lắm. Có điều em đừng mắc cỡ như vậy? Xem như tôi không có ở đây. Mở hai tay ra. Ngẩng đầu lên.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.