Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang - Chương 22

Sau Ánh Hào Quang

22 Chương 22

Nhật Vy ngồi phía xa, nghe lời của ông, mặt nàng sạm đen lại, hai môi mím chặt.

– Đúp nam đâu? – Ông quay lại hô to.

Trúc và thầy Trung ngơ ngác, nhìn theo ông. Chợt đám đông tách ra, một gã đàn ông ở trần quấn khăn ngang bụng, đi ra. Khuôn mặt hắn nhìn Trúc mỉm cười đắc thắng. Hắn chính là tên Thắng dở trò bẩn thỉu với nàng.

– Đúp nam? Là hắn. – Trúc ngơ ngác nhìn sang thầy Trung, ông nhún vai không nói gì.

– Em có vấn đề gì sao? – Ông đạo diễn quay lại hỏi nàng.

– Em… Không. Không có gì ạ! – Trúc cúi đầu xuống thấp nắm tay nàng run rẩy.

– Tốt. Hai người đến đây. Mọi người còn lại không liên quan đi ra ngoài. – Ông đạo diễn nói, ông đi về phía bộ bàn ghế trong cảnh phim khi nảy ngồi xuống.

– Tôi muốn hai người diễn cảnh âu yếm nhau dưới vòi sen. Em vào trước, buông rơi chiếc khăn tắm trước máy quay, rồi đi mở cửa kính bước vào, mở khóa vòi sen, đưa tay ra hứng nước như thử nóng lạnh, rồi mới tắm cơ thể. Cố gắng tự nhiên, không nhìn quanh, tưởng tượng như đang tắm một mình ở nhà vậy. – Ông ngưng một chút, thấy nàng gật gật.


– Còn anh Thắng. Chắc tôi không cần dặn anh gì nhiều. Đây không phải lần đầu tiên anh đóng đúp. Tôi chỉ nhắc anh là, tôi muốn hành động vuốt ve mơn trớn chậm rãi, yêu thương, không phải vồ vập bạo lực nghe chưa? – Ông nói.

– Rồi. Sẵn sàng chưa? – ông quay lại hô to lên.

– Okie, xong rồi anh. – Người đàn ông cầm bảng clapboard nhanh nhẩu.

Trúc hít sâu một hơi đứng lên. Nàng đã lỡ phóng lao, buộc phải theo lao. Nếu nàng biết mình phải đóng đúp với tên khốn nạn đó, nàng sẽ không tham gia.

Căn phòng tắm khá rộng, những mười lăm mét vuông, nhưng trở nên chật chội vì có tới mười người đứng nép một bên tường theo dõi.

– Màn 9 cảnh 7. Bắt đầu. Diễn.

Tiếng hô lớn làm Trúc giật bắn cả người. Nàng chậm rãi bước ra trước, đúng ngay điểm dừng quy định trước, chiếc khăn choàng rơi xuống. Cả căn phòng như bừng sáng, im phăng phắt, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe được. Cơ thể nàng nhìn từ phía sau hoàn mỹ đến không ngờ, làn da sáng bóng, cặp mông trắng hồng căng tròn, eo thắt, lưng ong. Trúc bước đi thong thả đến bên cửa kính, mở nó ra và vặn nước. Nàng cố tưởng tượng mình đang tắm ở nhà, sau lưng mình chỉ là bức tường trống. Nàng đưa tay hứng lấy dòng nước.

Camera chỉ quay phần lưng trần và phần mông trên của nàng một chút, nhưng hình ảnh đó hiện trên màn ảnh đã làm ông Hoàng sững sờ ngạc nhiên.


Camera đi sát theo tay nàng. Dưới cánh tay nàng đưa lên, một bên bầu vú căng tròn trắng tinh hiện ra. Rồi độ nét hình ảnh tập trung vào bàn tay nàng, xoa dòng nước lên cổ. Nàng bước vào, hứng dòng nàng lên ngực mình.

Chợt Trúc rùng mình nàng cảm nhận hai bàn tay nóng đang vuốt ve lưng mình. Nàng biết sẽ phải chịu đựng cảnh hắn tranh thủ dày vò mình. Nàng hít thật sâu nhắm chặt hai mắt nghĩ đến anh.

Hai bàn tay đó chậm rãi vòng qua dưới cánh tay nàng, xoa nắn hai vú nàng. Ngón tay hắn cố tình se se hai núm vú nàng. Trúc cắn răng chịu đựng. Cơ thể nàng run rẩy, nhột nhạt khó chịu. Một vật cứng ngắt nóng hổi cố chui vào giữa hai mông nàng.

– Cắt… Quay lại từ khúc nam bước vào. Anh đứa tránh qua một bên. Chỉ che nữa lưng nữ thôi.

– Diễn.

– Cắt… Giống như vậy, rồi cả hai xoay ngang ôm nhau.

– Diễn.


– Cắt… Ôm. Thì bỏ dùm bàn tay xuống đi. Ai mượn đặt lên ngực người ta hoài vậy.

– Diễn.

Camera thu hình từ sau lưng, thấy hai tấm lưng trần, một săn chắc, một mềm mại. Cánh tay khỏe mạng vòng ta phía trước. Màu sắc tương phản của hai cánh tay, hai bộ ngực đè ép lên nhau, cứng rắng và mềm mại.

Đầu óc Trúc quay cuồng, nàng chịu đựng cảnh xoay vần của đạo diễn, sự sàm sỡ không ngừng của tên Thắng.

Hắn di chuyển ra phía trước, cố tình xoay lưng nàng về phía mọi người. Đầu hắn cúi xuống hôn lên bầu vú của nàng. Miệng hắn mở rộng ngậm một bên vú Trúc, lưỡi gã say mê đánh lên, rồi cả bên kia, răng hắn nhay nhay hai đầu vú căng tức của nàng. Trúc run lên bần bật nàng quá uất ức.

– Bỏ tôi ra. Tôi không quay nữa. – Nàng hét lên, tay đẩy gã bật vào tường.

– Cắt Cắt… Trời ơi gần xong rồi. Em làm sao vậy? – Ông Hoàng nhảy dựng lên.

Thầy Trung bước tới choàng chiếc khăn tắm lên cho nàng.

– Ông hỏi hắn đấy. Hắn… lợi dụng tôi.- Mắt nàng rưng rưng.

– Đang đóng cảnh âu yếm nhau mà, dĩ nhiên phải có va chạm cơ thể rồi. – Ông Hoàng ráng kiên nhẫn.

– Tôi.. – Trúc uất ức tới nghẹn ngào.

Tiếng ồn ào trong này thu hút khá nhiều người từ bên ngoài chen chút nhìn vào, trong đó có Hào Nam và Nhật Vy. Nhật Vy nhìn Trúc nhếch mép khinh thường.


– Sao thế em? – Thầy Trung hỏi nhỏ.

– Còn sao gì nữa? Đóng thế thân thôi mà, vậy mà cũng kén cá chọn canh. – Nhật Vy mỉa mai.

– Em… Em không phải cũng từng như vậy sao? – Thầy Trung hỏi Nhật Vy, tiếng ông vang vọng cả phòng.

– Ohh.. Wah.. Phải không vậy? – Tiếng xôn xao, bàn tán cả phòng.

– Thầy.. Ông nói bậy. Tôi chưa bao giờ nhận những vai rác rưởi như thế. – Nhật Vy tức tối đỏ bừng cả mặt, quá khứ đó cô muốn chôn vùi nó vĩnh viễn.

– Rác rưởi… Hay lắm… Hay lắm.. – Thầy Trung cười cay đắng, rồi không nói nữa.

– Tôi không hiểu sao cô ta nói vậy? Tôi đâu phải đóng đúp lần đầu, phương châm làm việc của tôi là luôn cố gắng né tránh va chạm cơ thể bạn diễn tối đa. Tôi… – Thắng thấy Trúc đuối lý, liền lật lọng trắng trợn.

– Vậy thì anh giải thích những thứ này là gì?

Trúc quá uất ức trước miệng lưỡi của hắn, sự mỉa mai cay nghiệt của Nhật Vy. Nàng hét lên, thả rơi chiếc khăn tắm xuống sàn nhà, hai tay nàng bưng lấy mặt khóc ngất.

Toàn bộ cơ thể không mảnh vải che thân của Trúc phô bày hoàn toàn trước mắt cả đoàn phim. Mọi người như nghẹn thở, hai mắt trợn to không chớp. Sự thật quá rõ ràng, hai vú nàng ngang dọc những vết đỏ, hai núm vú đỏ bừng săng cứng, xung quanh còn hằn lên vài dấu răng.

Thầy Trung thở dài, phủ khăn lên người Trúc. Ông cũng không ngờ nàng phải chịu đựng tến đốn mạt đó dày vò cơ thể mình đến mức không chịu nổi nữa mới phản kháng.

– Người của ông hay lắm đó ông Hoàng! Chuyện này tôi sẽ không để yên đâu. Đi. Mình về thôi. – Thầy Trung nắm tay Trúc kéo đi.

– Mày… Trong phim của tao mà mày dám… Lần này xem bà ta có cứu mày được nữa không?

Ông Hoàng nghiến răng trợn mắt nhìn Thắng, hắn cúi đầu không biết nói gì nữa.

– Ông.. Khoan đã. Chuyện đâu còn có đó. – Ông Hoàng ấp úng.

– Thầy Trung. Cho tôi nói chút.

Hào Nam bước đến, một cánh tay của anh ta bị Nhật Vy níu lại. Anh ta quay lại nhìn, rồi hơi dùng sức vùng cánh tay mình ra. Nhật Vy há hốc trước cách cư xử của Hào Nam, anh ta chưa bao giờ dám trái ý cô.

– Trước hết. Tôi phải xin lỗi Trúc. – Anh ta hơi cúi người xuống, ánh mắt áy náy nhìn Trúc. – Vì tất cả là lỗi của tôi. Đúng lý ra tôi nên tuân theo kịch bản mà đóng màn này, nhưng tôi đã năn nỉ đạo diễn cho đúp vai của tôi. Không phải lỗi của ông Hoàng.

– Nếu em không chê. Tôi xin đóng lại màn đó. – Mắt anh ta nhìn nàng chờ đợi.

– Anh dám. – Nhật Vy hét lên từ phía sau.

Hào Nam vẫn xoay lưng về phía cô ta, không trả lời, như không nghe thấy. Nhật Vy giận dỗi dậm mạnh chân xuống sàn nhà, rồi xoay người bỏ đi.

– Không đóng nữa. Về thôi. – Thầy Trung toan kéo tay nàng đi.

Chợt ông cảm nhận bàn tay Trúc hơi gượng lại, thầy thở dài quay lại nhìn nàng.

– Thầy… Em muốn thực hiện xong việc này. – Đôi mắt nàng vẫn đỏ bừng, nhưng ánh lên một sự kiên quyết khó tả.

_____________

Hào Nam cúi xuống hôn khẽ lên bờ vai nàng, môi anh ta thật ấm áp, hôn chậm rãi từng centimét trên làn da cổ mịn màn của nàng.

– Em rất đẹp. Trúc ơi, em rất đẹp. – Tiếng anh ta rót vào tai nàng thật nhỏ, chìm hẳn trong tiếng nước vòi sen.

Trúc không nói gì. Nàng chỉ nhắm mắt tưởng tượng về anh. Những cái vuốt ve nhẹ nhàng chậm rãi của Hào Nam thật giống với anh.

Đôi môi anh ta mút nhẹ lên vành tai nàng, hơi thở nóng hổi kề bên làm nàng rùng mình. Bàn tay anh ta vuốt dọc cánh tay vừa nổi gai ốc của nàng, xoa cho nó dịu xuống.

Bàn tay anh ta vòng qua eo nàng, chậm rãi vuốt ve làn da bụng của nàng, rồi từ từ di chuyển lên trên. Đến sát dưới bầu ngực của nàng, dừng tại đó xoa nhẹ nhẹ.

– Ah.. – Trúc cảm nhận một vật rất nóng và cứng chạm vào mông mình, làm nàng giật mình.

– Anh xin lỗi. – Anh nói khẽ trấn an nàng, rồi dịch người lùi lại.

– Cắt. Tốt lắm.

– Chuẩn bị Màn 10 cảnh 4.

Mọi người ngồi nghỉ ngơi nói chuyện với nhau. Hào Nam cố tình qua ngồi bên Trúc. Anh ta hỏi đủ thứ chuyện, nào là học ở đâu, ngành gì… Trúc chỉ trả lời qua loa đúng phép lịch sự cần thiết. Chưa dừng ở đó, anh ta hỏi số điện thoại của nàng, nhưng nàng từ chối. Nàng biết mục đích của anh ta, như bao gã đàn ông khác tiếp cận nàng vì khao khát chinh phục một đỉnh cao mới, nhưng nàng không cho họ cơ hội đó. Vì nàng đã có anh.

Cảnh quay tập trung vào bàn tay của Hào Nam, vuốt ve thân thể trần truồng của Trúc dưới lớp vải. Từng đường cong hừng hực sức sống của Trúc nổi rõ dưới lớp vải trắng mỏng, hai tay nàng bấu vào nệm giường, ngực hơi ưỡn lên như chờ đợi. Anh ta chậm rãi bắt đầu từ gót chân nàng, chỉ sử dụng một bàn tay.

Anh ta là người cực kỳ lịch sự, hoặc anh ta là cố tình trêu chọc nàng, mà bàn tay anh ta vuốt ve khắp thân thể Trúc nhưng luôn né tránh những vị trí mẫn cảm của nàng. Cơ thể Trúc đỏ bừng thổn thức rạo rực dưới bàn tay anh ta. Âm hộ nàng rỉ nước ướt cả tấm ra giường.

Đạo diễn hô cắt.

Hào Nam chộp ngay chai nước trên đầu giường, tu ừng ực cả nữa chai, cổ họng khô rát, cơ thể rạo rực của anh dịu lại hẳn.

Trúc bừng tỉnh trong cảm giác hụt hẫng, trống vắng. Nàng không dám nhìn anh ta. Nàng ôm lấy tấm vải trắng mỏng, quấn quanh người đứng lên. Bất chợt hiện ra trước mắt nàng và Hào Nam một mảnh ướt trên ra giường ngay vị trí nàng vừa nằm.

– Ah… – Trúc la lên nhỏ, mặt nàng đỏ tới mang tai.

Hào Nam chợt hô lên một tiếng nhỏ, tay anh như vô tình buông rơi chai nước suối lên giường. Nước tràn ra, ướt đẫm một vũng thật lớn che lấp luôn vùng thấm ướt nhỏ ban đầu.

– Haizz. Tôi sơ ý quá. Chị tạp vụ thay giúp tấm ra giường nhé. – Hào Nam tỉnh rụi như không hề biết chuyện gì.

– Cảm ơn anh – Trúc nói nhỏ, mặt đỏ bừng.

Hào Nam thẫn thờ nhìn theo dáng người thanh thoát của Trúc, nàng quấn mảnh vải ngang ngực đi theo thầy Trung, bước xuống bậc thang.

______________________

– Ah… Ưm… Ưm… Anh ơi!

Trúc chống hai tay lên ngực anh. Lưng nàng cong vòng, mông không ngừng nhịp nhịp để dương vật vào sâu trong âm hộ mình.

Trong đầu nàng vẫn còn lởn vỡn cảm giác bàn tay nóng rực của Hào Nam vuốt ve thân thể mình trong cảnh quay cuối.

Bắc ngẩng đầu lên mút chặt hai núm vú săng cứng đỏ bừng của Trúc. Anh ngạc nhiên vì sao hôm nay nàng đi dạy thêm về lại khao khát chuyện này ghê gớm. Giờ nghỉ trưa mà Trúc như không e ngại gì, rên siết mỗi lúc một lớn. Sự cuồng nhiệt của nàng làm anh cũng bị cuốn theo.

Hai người cuồng nhiệt làm tình như thèm khát nhau lâu ngày không được gặp. Hết đợt này tới đợt khác, tư thế này đến bộ vị khác. Đến lúc, cả hai cùng gục ngã lên nhau. Dương vật anh giật giật co lại, chậm rãi tuột ra khỏi người nàng.

Trúc lim dim hai mắt gối đâu lên ngực anh, cảm giác đê mê sung sướng còn âm ỉ trong người.

– Em bữa nay thật khác đó nha! – Anh cúi xuống hôm lên vầng trán láng bóng của nàng.

– Em.. – Trúc đỏ bừng mặt nhớ đến giây phút hoang dại vừa rồi, nàng như chủ động hết tất cả mọi chuyện.

Nàng như con mèo nhỏ, dúi dúi rồi chui rút, giấu mặt mình vào nách anh. Nàng rất hay làm như vậy, mỗi khi mắc cỡ chuyện gì đó. Mùi mồ hôi hăng hắc quen thuộc của anh làm nàng cảm thấy thoải mái.

– Chắc tại… Hôm nay anh hấp dẫn hơn.

– Ha ha.. Trời ơi.. Ha ha.. Sao em nói chuyện trong đó.. Nhột quá … Ha ha…

Bắc cố nâng mặt Trúc lên, nhưng nàng tinh nghịch càng rút vào sâu hơn.

– Nhột… Trời ơi… Ha … Ha..

Hai tiếng cười nắc nẻ vang lên trong căn phòng làm bầu không khí buổi trưa như dịu lại.

______________________

– Reng… Reng… Reng…

Trúc giật mình, luống cuống lục chiếc điện thoại trong gỉo xách, bấm nút Im lặng. Rất nhiều ánh mắt đổ dồn lên nàng, Trúc cúi đầu ngượng ngùng, đứng lên đi ra bằng lối cửa sau của giảng đường.

– Alô. Em chào thầy.

– Trúc. Em có nói chuyện điện thoại được không? – Giọng thầy Trung trầm trầm.

– Dạ được. – Trúc cảm thấy bất an.

– Có hai tin, tốt và xấu, dành cho em. Em muốn nghe tin nào trước. – Thầy Trung nói.

– Dạ… Tin xấu ah. – Trúc bắt đầu nhấp nhỏm.

– Tin xấu là Nhật Vy nhất quyết không chấp nhận đoạn đóng thế thân cô ta do em đóng. Cô ta còn dọa hủy hợp đồng nếu không đáp ứng yêu cầu của cô ta. Đồng nghĩa với việc em không được nhận một đồng thù lao nào. – Giọng Thầy Trung run run như tức giận.

Trúc im lặng, nắm tay nàng nắm chặt lại, căm giận.

– Em bình tĩnh nghe tin tốt này.

– Ông Hoàng quá tức giận trước yêu cầu quá đáng của Nhật Vy, kiên quyết cắt hợp đồng với cô ta. Ông ta đề bạt em nhận vai diễn đó. Nhưng Ban giám đốc công ty chưa chấp thuận vì em không có tên tuổi, không có kinh nghiệm. Ngay cả Hào Nam cũng đứng ra bảo đảm cho em.

Tim Trúc như ngừng đập.

– Cuối cùng, Ban Giám đốc nhượng bộ, chấp thuận dành cho em một cơ hội diễn xuất một cảnh trong kịch bản đó, trước sự chứng kiến của họ. Họ hẹn sáng thứ Bảy tuần này lúc 8h30 ở Văn phòng Cty Thiên Hà. Alô.. Trúc, em có nghe không?

– Dạ.. Có. – Tai Trúc lùng bùng, tim nàng đập thật nhanh.

– Em có tự tin không? – Thầy Trung lo lắng.

– Đây là một cơ hội trên trời rơi xuống. Nhưng không dễ chút nào. Tuần này chúng ta phải chuẩn bị thật tốt. Em có nghe không? – Thầy Trung nói.

– Dạ.

– Vì em sẽ diễn phân cảnh đó với Hào Nam. Nên tôi đã liên hệ và Hào Nam sẵn sàng giúp đỡ em. Chúng ta sẽ tập dợt tại Studio của trường. Ngay chiều nay 15h00 sẽ là buổi đầu tiên.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.