Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang - Chương 25

Sau Ánh Hào Quang

25 Chương 25

– Em cảm ơn thầy. – Mắt nàng rưng rưng.

– Thôi, cảm ơn gì. Lát tôi có lớp. Em đi một mình nhé, nhanh đi. – Đôi mắt thầy hiền từ nhìn Trúc.

_______________________

Trúc lái xe đi tới Cty Thiên Hà một mình. Suốt đoạn đường nàng gọi cho Bắc không được.

Nàng chạy xe vào bãi gửi và hỏi ông bảo vệ văn phòng của ông Chen. Ông ta là Phó Giám đốc phụ trách tài chính của Cty.

“Lầu 2, rẽ trái.. Đi thẳng cuối hành lang… Rẽ phải… Căn phòng thứ ba bên trái… Có bảng tên.”

Trúc thở phào nhìn thấy tấm bảng đồng trên cửa – Mr. Jin Chen.

Nàng đưa tay lên gõ cửa thật khẽ. Không có tiếng trả lời. Nàng lúng túng đi qua đi lại trên hành lang phía trước. Lại gõ cửa lần nữa, mạnh hơn lần trước.


– Ai đấy?!

Một giọng đàn ông gắt gỏng vang lên từ bên trong, làm Trúc giật bắn cả mình.

– Dạ, tôi là… Thanh Trúc. Tôi… xin được gặp ông Chen có chút chuyện ạ! – Trúc gấp gáp.

Bên trong lại im lặng hoàn toàn không một tiếng hồi âm. Trúc lúng túng chưa biết làm gì, thì tiếng nói đó lại vang lên:

– Thanh Trúc ah! Cô vào đi!

Trúc hít một hơi thật sâu, xoay tay nắm cửa, bước vào phòng. Bên trong, ông Chen đang ngồi tại bàn làm việc, nhìn nàng hơi miễn cưỡng mỉm cười. Trán ông ra rịn mồ hôi, áo sơmi đang mặc cũng thấp ướt vài chỗ.

– Cô ngồi đi! – Ông Chen nói tiếng Việt với âm tiết như người Hoa ở Chợ Lớn.

– Dạ, cảm ơn! – Trúc đi đến chiếc ghế ngay trước bàn làm việc của ông ngồi xuống.


– Cô có chuyện gì cứ nói! Đừng ngại. – Ông ta vui vẻ nói với nàng.

– Dạ,… Em muốn… tạm ứng chút tiền! – Trúc nói nhanh.

– Ah… Chuyện này…. đơn giản thôi mà. Em muốn… bao nhiêu? – Ông hỏi, giọng ông hơi run run.

– Dạ,… bao nhiêu… Mười… Ah, nếu được thì hai mươi triệu… Được không ạ? – Trúc lúng túng.

– Ah… Số tiền… không bao nhiêu… Em… Có cần gấp… Lắm không? – Hơi thở ngắt quãng.

– Dạ, rất gấp ạ! Cha em đang nằm bệnh viện Cần Thơ… Ông thông cảm… – Nhắc đến cha Trúc lại nghẹn ngào.

– Ah… Vậy hả … Tôi.. Tôi sẽ xong… Nhanh thôi mà… Em ra ngoài… Chờ… Năm phút… Tôi sẽ đưa… – Mặt ông ta hơi đỏ lên, hai tay nắm chặt lấy mép bàn.


– Dạ…. – Trúc đứng lên đi ra ngoài.

Ông Chen gồng người đỏ bừng cả mặt. Cánh cửa vừa khép lại sau lưng Trúc, ông liền ngã người ra ghế rên nhẹ một tiếng.

– Ưm… Ặc hặc..

Chợt có tiếng phụ nữ kêu nhẹ lên rồi ho sặc sụa, phát ra từ dưới gầm bàn. Ông Chen lim dim trên ghế, mặc kệ chiếc ghế dựa đang bị đẩy trôi từ từ về phía sau. Một cánh tay trắng muốt từ dưới gầm bàn đưa lên bấu lấy mép bàn, rồi một mái tóc rối tung lấp ló. Một người phụ nữ dáng người thật đẹp, quần áo xộc xệch đứng lên.

– Anh hư lắm. Sao lại ra đầy cả miệng em chứ?

Cô ta vừa trách móc vừa quay người đi lại bàn nước lấy miếng khăn giấy lau miệng.

– Anh xin lỗi Vy. Anh không kiềm được! – Ông Chen gãi đầu áy náy.

Cô ta chính là Nhật Vy.

– Thôi bỏ đi. Nhưng… Anh thích con bé Thanh Trúc kia rồi phải không? – Nhật Vy nghiến răng rít lên.

– Không… Không có… Anh làm sao thích cô ta chứ! – Ông Chen vội vàng nói.

– Anh không cần chối. Em cho phép anh đấy. Cứ việc dụ dỗ con đó lên giường với anh. Chán chê thì bỏ. Em không ghen đâu.

Đôi mắt cô ta lóe sáng. Nếu suy nghĩ có thể giết người thì Trúc đã chết cả ngàn lần với cô ta. Dành mất vai diễn là sự sỉ nhục đối với Nhật Vy, ngay cả chàng ca sĩ hào hoa, cô ta mất bao nhiêu công sức câu dẫn cũng bị Trúc hớp hồn điên đảo. Mỗi lần nghĩ đến Hào Nam mà lòng cô ta đau nhói, anh ta hoàn toàn xứng đáng là điểm hạ cánh an toàn của Nhật Vy. Vậy mà… Thanh Trúc là mối thù bất cộng đái thiên đối với Nhật Vy.


– Haizz… Em nên quên đi chuyện trả thù với cô ta đi! Ngay cả anh cũng chưa dám động đến cô ta đâu! – Ông Chen thở dài nói.

– Sao? – Nhật Vy quay lại nhìn ông.

– Em nghĩ rằng một cô gái đóng thế thân tự nhiên được chọn đóng vai chính thay em ah? – Ông cười.

– Anh phải thừa nhận cô ấy có năng khiếu diễn xuất. Nhưng điều đó không đủ… – Ông nói tiếp.

– Có tác động? Là ai? – Mắt Nhật Vy lóe sáng, răng nghiến chặt.

– Anh không biết. Anh chỉ có thể nói, người này không phải là người chúng ta có thể nghĩ tới. Người này có uy tín với bà Hoàng Diệu. Thay đổi suy nghĩ của bà ta hoàn toàn ngay trước buổi phỏng vấn. – Ông chậm rãi nói ra suy đoán của mình.

____________________

Thấy cánh cửa phòng vệ sinh vừa đóng lại, ông Chen hô to ra ngoài:

– Thanh Trúc, em vào đi!

Chưa được năm giây, cánh cửa bật mở, Trúc đi nhanh vào, khóe mắt hơi đỏ. Nàng biểu hiện rất lo lắng và vội vàng.

Ông Chen mở ngăn kéo bàn, rút ra một cọc tiền dầy cộp, đẩy về phía Trúc.

– Đây là năm mươi triệu. Em cứ cầm lấy. Về lo cho cha. Tôi sẽ báo đoàn phim hoãn quay một tuần cho em. Được chứ? – Ông nói.

– Dạ, em cảm ơn ông. Em.. – Trúc mừng rỡ đến rơi nước mắt.

– Ông cái gì mà ông chứ! Ngộ không gìa như dzậy đâu!

Trúc không để ý câu nói đùa của ông, nàng nhấp nhỏm định xin phép, thì ông nói tiếp:

– Đầu tuần tôi có thư mời của một đối tác quan trọng ở Cần Thơ. Nếu em không đến thì nửa tiếng nữa tôi cũng đi. Em có thể đi chung xe với tôi cho nhanh. – Ông nói.

– Ah… Như vậy. Dạ, thôi …

– Em tính đi về dưới bằng gì? Xe đò sao? Mang theo số tiền như thế mà đi xe đò, em không sợ mất ah? – Ông nói tiếp.

Trúc nghĩ đến việc được về thật nhanh lo cho cha và đúng theo lời ông Chen nói, nàng chưa nghĩ đến việc mạo hiểm như thế nào khi mang theo một số tiền lớn như vậy theo người.

– Dạ,… Như vậy có phiền cho… anh quá không? – Trúc e ngại.

– Không, không sao. Chuyện an nguy của cha em là quan trọng mà. Đi.. Mình đi luôn. – Ông nói, rồi đứng dậy đi vòng ra cửa.

– Dạ. – Trúc mím môi đi theo ông.

Cánh cửa phòng đóng sập lại. Cánh cửa phòng tắm bật mở. Nhật Vy bước ra, mặt lạnh tanh, miệng nhếch lên cười bí hiểm.

_________________________

– Anh… Cha bị đột quỵ… Em về quê gấp… Em đi chung xe của Cty…

– Không.. Anh nghe em nói. Em về trước xem tình hình cha thế nào, em sẽ báo với anh. Anh đang viết luận án, không được sao lãng.

– Ừ. Em hứa sẽ gọi mà.. Vậy nhé.. Bye anh.

Trúc nhét chiếc điện thoại vào túi xách, nàng dựa lưng vào ghế xe, mắt nhìn ra quan cảnh bên ngoài lướt qua thật nhanh.

Suốt đoạn đường ông Chen chỉ đọc báo, không nói tiếng nào. Trúc ngồi bên cạnh cũng yên lặng suy nghĩ lo lắng. Nàng cầm chiếc điện thoại mà ướt đẫm cả mồ hôi. Mẹ nàng không nhấc máy.

Đồng hồ gần đến ba giờ chiều, chiếc xe Camry màu đen của ông Chen chạy vào cổng bệnh viện Cần Thơ.

– Em cảm ơn anh rất nhiều. – Nàng rối rít cảm ơn, mở cửa xe chạy ù ra ngoài.

Nàng chạy đến phòng trực của bệnh viện. Bên trong có một nhóm người thật đông nhốn nháo, đứng chật cả lối vào. Nàng nôn nóng đứng bên ngoài, chưa biết làm sao thì đột nhiên giọng ông Chen đã vang lên phía sau:

– Cha em tên gì?

– Dạ.. Anh.. Dạ, Đào Hồng Sơn. – Trúc lúng túng.

Ông áp điện thoại lên tai, nói gì đấy, rồi đọc lớn tên cha nàng, rồi nhìn nàng ra dấu chờ đợi.

Thang máy tầng 4 vừa mở ra, Trúc lao ra ngoài chạy thẳng, bỏ ông Chen đi bộ lẽo đẽo theo sau.

Nàng dừng lại trước căn phòng bệnh tập thể. Trước mặt nàng là hai dãy giường bệnh, người nằm nheo nhóc co ro, dưới sàn nhà người nuôi bệnh nằm chật cả lối đi. Chiếc quạt trần kẽo kẹt mệt nhọc, không xua nổi mùi sát trùng nồng đậm trong không khí.

Mắt nàng lướt qua, rồi lướt lại khắp cả phòng, không nhận ra bóng hình quen thuộc của cha mẹ mình. Nàng nôn nóng bước vào, đầu quay qua quay lại nhìn rõ từng khuôn mặt vàng vọt trên giường. Không có. Tại sao như thế?

Ông Chen dừng trước của phòng, mũi ông hơi nhăn lại khó chịu vì mùi thuốc và mồ hôi người xộc vào mũi. Ông nhìn lên số phòng, rồi nhìn sang Trúc. Nàng như không tìm được cha mình.

Đột nhiên, Trúc sững lại, đôi vai nàng run rẩy, ngay lối đi cuối phòng.

Người đàn ông nằm đó, trên manh chiếu mỏng trải dưới sàn sát lối đi. Mặt ông ta hốc hác, hai mắt hõm sâu vào, cánh tay tím bầm nhiều chỗ do vết kim. Bình nước biển của ông treo trên thành giường của một người khác. Phía dưới ông là một người phụ nữ mặt xanh xao, mệt mỏi gục trên chân ông thiếp đi.

Hình ảnh cha mẹ nàng ngay trước mặt, nhòa đi trong mắt. Hai chân nàng mềm nhũng, Trúc quỵ xuống bên cha, hai đầu gối nện mạnh xuống sàn nhà. Nàng không hề thấy đau, vì cái đau đó quá nhỏ bé với sự đau đớn tột cùng trong tâm can. Nước mắt nàng trào ra như suối, miệng cứng lại, hai tay run rẩy chạm vào cánh tay nhăn nheo tím bầm của cha.

– Cha… Cha ơi… – Trúc khóc ngất lên, hai bàn tay nàng lay động cánh tay của cha.

– Trúc. – Bà Thanh ngẩn đầu lên thảng thốt kêu.

– Mẹ.. Cha sao vậy? Cha không trả lời con… – Trúc òa khóc ôm lấy mẹ.

– Đừng lay… Cha con… tỉnh rồi. Ổng đang ngủ… – Bà Thanh lau nước mắt nhòe nhoẹt trên mặt con.

– Tỉnh rồi. – Trúc vui mừng quay lại nhìn cha, miệng nàng cười rồi lại nghẹn ngào khóc.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.