Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang - Chương 28

Sau Ánh Hào Quang

28 Chương 28

Hai cánh tay hộ pháp của ông ôm vòng qua eo nàng, nhấc bổng cơ thể nàng lên như nâng một đứa trẻ. Miệng ông mở rộng ngậm lấy gần nửa bầu vú của nàng, lưỡi ông xoắn lấy núm vú.

– Ưm… Ahh..

Trúc rên siết, hai tay nàng ôm chầm lấy đầu ông, hai chân quắp lấy ngang bụng ông. Miệng ông ngấu nghiến thỏa thuê với hai vú của Trúc. Nàng như phát cuồng lên, rên rỉ co rút ôm ghì lấy đầu ông.

Tay nàng với xuống dưới, nắm lấy đầu dương vật căng cứng của ông, quét nó vào mép âm hộ nhòe nhoẹt nước nhờn của mình. Ông Chen ngồi xuống thành bồn tắm, hai tay ôm lấy eo Trúc hơi nâng người nàng lên. Khi tay nàng hướng dẫn đầu dương vật ông tìm đúng điểm trùng phá, ông hạ nàng xuống chậm chậm.

– Ưmmmm…

Trúc rên dài, cảm giác khao khát được lấp đầy sung sướng lâng lâng. Tay nàng choàng lấy cổ ông, ngữa người ra phía sau, lưng bật cong lên từng nhịp làm hai vú đỏ bừng của nàng đung đưa trước mắt ông.

– Ưm.. Ưm.. Ưm…

Hai mắt nàng nhắm nghiền, cơ thể run lẩy bẩy, miệng nấc theo từng cú thúc thật sâu của ông Chen. Âm hộ nàng co bóp thật mạnh, rồi nức nở từ bên trong, tràn ra cả đùi ông.


Ông Chen kéo nàng lên, đặt lên môi nàng một nụ hôn thật sâu. Hai tay vuốt ve khắp cơ thể nàng, để nàng tận hưởng trọn vẹn cảm giác cao trào vừa qua.

Trúc mở bừng hai mắt. Ông Chen đang mỉm cười nhìn nàng. Mặt nàng đỏ bừng vì xấu hổ. Thâm tâm ray rứt khó chịu. Mình vừa phản bội anh, lại do chính mình chủ động câu dẫn người đàn ông khác.

– Em tắm đi. – Ông đỡ nàng đứng dậy.

Trúc chợt nhìn thấy dương vật ông căng phồng tím bầm, ông ta không xuất tinh. Nàng khó hiểu nhìn ông.

– Không sao. Gìa rồi. Tinh lực cũng không còn nhiều nữa. Tiết kiệm bao nhiêu tốt bấy nhiêu mà. – Ông nói.

Tay ông mở nước vòi sen, rồi xoa dầu tắm cả cơ thể nàng. Trúc đứng yên, chỉ dám nhìn bàn chân mình. Sau giây phút hoang dại vừa rồi, nàng đã hoàn toàn tỉnh táo. Giờ đây, nàng lại đứng yên cho một người đàn ông bằng tuổi cha mình chà rửa khắp cơ thể.

– Em đừng căng thẳng như vậy. Đừng để cảm xúc nhục dục của chuyện hồi chiều chi phối mình. – Giọng ông đều đều bên tai nàng.

Trúc giật mình nhìn lên ông.


– Làm sao anh biết? – Trúc hỏi.

– Tôi đâu có mù quáng như vậy. Em là cô gái ngoan. Nếu không bị ám ảnh bởi việc đó, em sẽ chẳng để ý đến thằng gìa này đâu. Ha ha.. – Ông bật cười như đang tự giễu chính mình.

– Em… Không phải vậy đâu. Vì.. Vì em có bạn trai rồi.. Lẽ ra em không nên như vậy… – Trúc ấp úng.

– Không sao. Tôi phải cảm ơn bọn chúng đấy chứ. Nếu không, tôi cũng không có diễm phúc này. – Ông nói.

– Nhưng.. Anh… đã xong đâu. – Trúc lí nhí, hai vai nàng hơi rụt lại như cố né bàn tay ông ta vuốt lên đầu vú nàng.

– Đối với tôi. Được vuốt ve cơ thể em còn sung sướng hơn nhiều. Thân thể em là món quà của tạo hóa. Tôi chưa thấy cơ thể phụ nữ nào hoàn mỹ như vậy. – Ông nói.

Trúc e thẹn cúi đầu. Ông ta cẩn thận tẩy rửa cơ thể nàng như nâng niu một vật dễ vỡ, đôi mắt ông ta dõi theo bàn tay mình mơn trớn trên cơ thể nàng say mê, sung sướng. Cơ thể nàng nhột nhạt, rạo rực.


– Thôi. Em lau khô người đi. Tôi có chuẩn bị vài bộ quần áo cho em. Để tôi về phòng lấy. – Ông Chen nói.

Ông cúi xuống, hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của nàng, rồi đi về phòng bằng hướng ban công.

Trúc ngơ ngác không hiểu nổi người đàn ông này. Không phải cực khoái của đàn ông là xuất tinh sao, nhưng ông ta không quan tâm, giống như ăn năm chén cơm mà bớt đi nữa chén cũng không ảnh hưởng gì. Ông ta tiếp tục vuốt ve mơn trớn cả cơ thể nàng một cách say mê, đột nhiên ngưng ngang, trả cơ thể lại cho nàng giống như vừa mượn một món đồ chơi đẹp.

Trúc lau khô người. Nàng quấn khăn ngang người vừa đi ra khỏi phòng tắm, thì ông ta đã trở lại với một túi quần áo trong tay.

– Tôi có tin mừng cho em. – Ông Chen nói.

– Tôi định nhờ người gán tội cho bọn chúng thêm vài án hiếp dâm vài năm gần đây. Nhưng thật bất ngờ, trong bốn án chọn tình cờ thì sau một lúc lấy thẩm tra, một tên đã để lộ thông tin trùng khớp. Rồi từ vụ án mới phát hiện, họ khai thác triệt để chính tên đó, tìm ra hơn 6 vụ khác. Điều lạ là cả 6 vụ đó, không có ai khai báo. – Ông ta nói huyên thuyên.

– Có nghĩa là…

– Có nghĩa là….lúc sáng tự em lao đầu vào một nhóm hiếp dâm có tổ chức… và cũng có nghĩa là sẽ rất rất lâu em mới có thể gặp chúng, không dưới 25 năm. – Ông nói tiếp.

– Còn người đàn ông tên Bá Nam thì sao? – Trúc hồi hộp.

– Hắn là chủ mưu mọi chuyện mà. Hắn còn ở lâu hơn đám kia.

Trúc quay đầu tránh ánh mắt của ông ta. Nàng chỉ muốn biết số phận của món nợ đó. Thế là đủ.

– Em cảm ơn anh. – Trúc quay lại nhìn ông Chen nói chân thành.


– Không có gì. Không có gì. – Ông Chen nói.

– Ah, cái này là của em. – Tay ông đưa sang cho nàng một túi quần áo còn nguyên nhãn mác.

Ông đi về phòng bằng lối ban công, không quên kéo cánh cửa kính lại cho Trúc.

Trúc ngồi bần thần trên giường, tay ôm túi quần áo. “Điều lạ là không có ai khai báo” lời nói ông Chen vang lên bên tai Trúc. Nàng như nghĩ ra được điều gì.

Trúc ngồi dậy thay quần áo. Chiếc váy của ông Chen mua rất vừa vặn, thậm chí đồ lót bên trong cũng khít khao như chính nàng lựa chọn. Trúc ngằm mình trong gương, nàng suýt nữa không nhận ra mình. Nàng mặc một chiếc váy ngắn, ngang đùi, một đường xẻ dọc lên cao trên đùi phải, phần trên váy nối bằng vải voan mỏng, rũ rộng, khoét một đường thật sâu giữa ngực. Trúc đỏ bừng cả mặt nhìn mình trong gương, bản thân nàng chưa biết lựa cho mình những chiếc váy đẹp và hấp dẫn như thế.

____________________

“Anh ơi! Anh không cần về đây đâu! Cha ổn rồi, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày nữa thôi! Em lo cho cha vài ngày em sẽ lên Sài Gòn. Anh tập trung học đi nhé. Em yêu anh.”

Trúc nhìn màn hình điện thoại báo tin nhắn đã đi. Nàng thở dài. Một cái tin nhắn như thế cho anh mà nàng phải xóa tới xóa lui hơn ba mươi phút. Nàng rất muốn anh về đây, có anh bên cạnh là yếu tố bảo đảm tối ưu, nàng sẽ không làm việc có lỗi với anh nữa. Nhưng Trúc cũng biết thời gian của anh đang rất gấp rút chuẩn bị cho luận án tốt nghiệp.

– Tin Tin

Tiếng còi ôtô kéo nàng trở về thực tại. Nàng đang ngồi xe cùng ông Chen vào bệnh viện thăm cha. Chiếc xe chậm rãi chạy vào sân trước bệnh viện.

– Cha…

Trúc kêu lên mừng rỡ khi thấy cha nàng ngồi tựa lưng lên thành giường cho mẹ đút cháo.

Ông Sơn và Bà Thanh nhìn cô gái xinh đẹp, thời thượng bước vào phòng, ngạc nhiên đến há hốc cả miệng. Họ ngỡ ngàng nhận ra, con gái mình là từ lúc nào đã trở thành một người phụ nữ đẹp như vậy.

Ông Sơn không nói gì, chỉ nhìn nàng với ánh mắt tràn đầy yêu thương. Bà Thanh hơi nhíu mày nhìn khẽ hở thật sâu trước ngực áo và chiếc váy ngắn xẻ cao của Trúc.

Ông Sơn hơi ngạc nhiên thấy ông Chen to lớn bệ vệ bước vào phòng. Bà Thanh nói nhỏ với chồng như giới thiệu thân phận ông ta.

– Cha thấy trong người thế nào?

Trúc ngồi xuống bên giường, xoa bóp cánh tay còn ứ máu bầm tím của cha.

– Ừ… Đỡ nhiều rồi. – Giọng ông khàn đục.

– Ah, quên. Cha chưa gặp ông Chen. Phó Giám đốc Điều hành của cty Thiên Hà… Con đang làm. – Nói đến đó tự dưng giọng Trúc nhỏ đi, nàng nhìn qua mẹ.

Ông Chen gật đầu chào như thăm hỏi, rồi lùi lại ngồi xuống ghế. Ông cảm thấy khó xử vì không biết xưng hô thế nào với cha mẹ Trúc, hai người có lẽ còn nhỏ hơn tuổi ông.

– Mẹ nói cho cha con nghe rồi. – Bà gật gật đầu.

– Nghề nghiệp nào cũng có… mặt trái của nó. Cha không ngăn cản con… Nhưng dù con có bay cao tới đâu… Con vẫn nên nhớ đến những tình cảm tốt đẹp đầu tiên mà mình có… Vì nó mới là chân thật nhất.. – Ông thì thào.

– Dạ, con biết rồi cha. – Trúc mím môi gật đầu.

Nàng sực nhớ ra chuyện gì. Tay mở túi xách, rút ra một cọc tiền dầy cộp mới tinh, đưa cho bà Thanh. Hai vợ chồng há hốc nhìn Trúc.

– Đây là tiền lương của con. Mẹ dùng để tẩm bổ cho cha và trả tiền viện phí. – Trúc nói.

Hai ông bà nhìn nhau, mắt rưng rưng xúc động. Con gái của họ đã trưởng thành, số tiền kiếm được cũng không hề ít.

– Không. Số tiền này cha mẹ sẽ dùng vào việc trả nợ. – Ông Sơn chợt bừng tỉnh.

– Chuyện nợ gia đình trước mắt không cần lo. – Trúc mỉm cười nói.

Nàng kể lại chuyện xảy ra với ông Bá Nam, những án phạt ông sẽ phải đối mặt sắp tới, duy chỉ có tình tiết liên quan đến mình là giấu đi.

Đôi mắt cha nàng sáng lên, hai nắm tay bóp chặt lại, rồi như thông suốt điều gì, ông thả lỏng.

– Haizz… Thật không ngờ, nó lại dám làm chuyện động trời như vậy. Thù hận nhau chẳng để làm gì nữa! Thằng Nam lại không có gia đình con cái. Dù là vậy, món nợ đó, gia đình chúng ta cũng phải trả. – Ông nắm chặt tay vợ, mắt nhìn bà.

Bà Thanh gật gật đầu, nước mắt trào ra, miệng bà mỉm cười hạnh phúc.

Trời nhá nhem tối, đèn đường vừa bật sáng lên chậm chạp. Dòng xe trên đường thưa thớt, trái ngược hoàn toàn với Sài Gòn, thời điểm này Sài Gòn sẽ bừng tỉnh ngang dọc ánh đèn, thì Cần Thơ như mệt mỏi lim dim muốn chìm vào giấc ngủ.

Chiếc Camry đen dừng lại trước một nhà hàng Trung Hoa. Ông Chen bước xuống mở cửa cho nàng. Trúc mỉm cười, hai má hơi đỏ lên, nàng không quen được đối xử lịch thiệp như thế.

Tay ông nhẹ nhàng đặt lên bờ eo thon của Trúc. Nàng đi theo bàn tay ông đỡ phía sau, bước vào nhà hàng. Không gian bên trong rất rộng, khách cũng không nhiều, chỉ rải rác vài bàn. Hai người đi về phía chiếc bàn kê gần cửa sổ.

Ông Chen bước lên trước kéo ghế cho nàng ngồi xuống, rồi ngồi xuống bên cạnh nàng.

– Đây là nhà hàng tôi thích nhất ở đây. Em có hay ăn món Trung Quốc không? – Ông hỏi.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.