Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang - Chương 24

Sau Ánh Hào Quang

24 Chương 24

– Còn đây là Bà Loan – Giám đốc sản xuất.

Bà Loan không hề nhìn lên Trúc lần nào, cứ cúi đầu đọc tài liệu, như không nghe lời giới thiệu của ông Hoàng. Trúc nhớ ngay tới một chi tiết, rất có thể là nguyên nhân của bà ta không thích nàng, tên Thắng của đoàn phim là cháu bà ta.

Ông Hoàng hơi nhíu mày khó chịu trước biểu hiện của bà Loan. Ông cười khổ nhìn nàng, rồi nói:

– Em có tự tin diễn đoạn phân khúc này không?

– Dạ,.. Em sẽ cố gắng. – Trúc gạt bỏ mọi suy nghĩ lung tung trong đầu.

– Em…

– Bắt đầu được rồi đấy. Chúng tôi không có nhiều thời gian đâu.

Ông Hoàng vừa định nói gì đấy thì bị bà Loan cắt ngang. Ông tức giận mặt đen lại.


– Dạ, em xin cảm ơn Ban giám đốc Cty cho em cơ hội này. – Trúc đứng lên cúi người, mặt nàng tĩnh lặng như nước.

Trúc quỳ gối bên thi thể Hào Nam đang lạnh dần tím tái. Mắt nàng đờ đẫn nhìn vết thương lớn trên ngực anh, tay nàng đè chặt bên trên nhưng máu vẫn trào ra liên tục thấm ướt cả chiếc áo trắng đang mặc.

Nàng quỳ đó thẫn thờ, như quên mất mình đang diễn. Thầy Trung bấu chặt tay lên đùi mình nhấp nhỏm, tách.. tách, kim giây của chiếc đồng hồ treo tường như đang đánh vào ngực ông. Bà Loan nhếch mép lên cười, định nói gì đó. Chợt bàn tay của Bà Hoàng Diệu đưa lên ngăn bà ta lại, ánh mắt bà không rời khỏi Trúc.

Hai vai nàng bắt đầu run rẩy, bàn tay buốt lạnh cứng đờ giữa khoảng không, giọt nước mắt đầu tiên chảy dài xuống má. Như bừng tỉnh, Trúc òa lên khóc, tiếng khóc của mang theo sự đau đớn, day dứt, hối hận thật sâu. Tiếng khóc của nàng không lớn, ngắt quãng, nhưng mỗi tiếng nấc như một khúc ruột bị cắt lìa ra.

Nàng cúi xuống hôn lên đôi môi trắng bệch lạnh buốt của anh. Nàng hoảng hốt khi nhận ra nó lạnh buốt, không còn sự sống.

– Anh.. ơi! Anh đừng bỏ em. Em xin anh. Là lỗi của em.. Là lỗi của em…

Giọng nói nàng run rẩy, nước mắt chảy ướt cả gương mặt tái nhợt của anh. Nàng như lịm đi bên anh.

Căn phòng im phăng phắt, chỉ có tiếng kim đồng hồ gõ nhẹ trên tường.


– Bốp … Bốp.. Bốp..

Tiếng vỗ tay đầu tiên của ông Hoàng, làm mọi người bừng tỉnh. Tất cả mọi người đứng lên vỗ tay, duy chỉ có bà Loan vẫn ngồi đó im lìm.

Hào Nam mở mắt ra, gường mặt thiên thần của Trúc ngay trên ngực anh. Hai mắt nàng nhắm nghiền, đôi môi mím chặt. Anh khẽ lay nàng. Mí mắt nàng chuyển động rồi chậm rãi mở ra, dòng nước mắt vẫn chảy ngang qua sống mũi xuống ngực anh.

Hào Nam chậm rãi đỡ nàng đứng lên.

– Tốt. Tốt lắm. – Ông Hoàng nói.

– Không đạt. Lời thoại không đúng.

Đột nhiên, bà Loan đứng phắt dậy nói trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Ông Hoàng mặt mũi đỏ bừng, quay lại nhìn bà ta, rồi nhìn sang bà Hoàng Diệu.


– Đúng là không theo lời thoại trong kịch bản. – Bà Hoàng Diệu nói.

Trúc cúi đầu không có biểu hiện gì. Thầy Trung, Hào Nam chán nản lắc đầu. Ông Hoàng thấp thỏm lo lắng. Riêng bà Loan thì nhếch mép cười đắc ý.

– Nhưng khó khăn lớn nhất trong phân đoạn này là lột tả tâm lý nhân vật, theo ý kiến của tôi, em đã làm rất tốt. Lời thoại tuy là quan trọng, nhưng cứ cứng nhắc đi theo mà không diễn tả được tâm trạng thì càng là thất bại lớn hơn. – Bà Hoàng Diệu mỉm cười nói.

– Vậy tức là… – Thầy Trung run run hỏi.

– Tức là … Trúc sẽ đảm nhiệm vai đó thay Nhật Vy. – Bà ta mỉm cười nói.

Bà Loan sững sờ nhìn bà Hoàng Diệu, rồi mím môi im lặng không nói gì nữa.

___________________________

Trúc và thầy Trung bước ra khỏi căn phòng.

Tiếng chúc mừng của mọi người vang lên không ngớt, chỉ có Trúc là vẫn lâng lâng.

Tai nàng còn lùng bùng lời nói của bà Hoàng Diệu.

“Vì em chưa có danh tiếng và tham gia bộ phim đầu tiên nên Cty chỉ có thể ký hợp đồng với em ở mức thù lao tương đối thấp. Một trăm năm mươi triệu. Em thấy thế nào?”

Trúc không thể tin nổi hợp đồng đầu tay của mình lại mang về số tiền lớn như thế. Đối với nàng đây là một động lực to lớn để tiếp tục đi trên con đường này. Con đường tràn ngập ánh hào quang.


____________________________

– Anh ơi! Anh… Ưm… Em chết mất… Anh vào trong em đi… Em muốn… Ưm.. Ưm..

Tiếng rên la của Trúc vang vọng trong căn phòng. Mặt nàng đỏ bừng, nằm bẹp trên gối, hai chân chống cao lên, mông không ngừng uốn éo phản đối chiếc lưỡi tham lam của Bắc vét sâu vào âm hộ. Hai tay anh không ngừng vuốt ve cặp mông tròn căn của nàng, mặt anh nhòe nhoẹt nước nhờn của nàng.

– Anh.. Ưm.. Em.. Muốn của anh.. mà…

Đột nhiên, một vật thật to và nóng nhanh như chớp lấp kín âm hộ nàng.

– Ahh..

Trúc há hốc cả miệng. Mắt nàng dại đi theo từng nhịp của hạ thể anh thúc vào âm hộ nàng. Hai bàn tay anh vỗ chan chát lên cặp mông tròn lẳng của nàng, đến làn da đỏ rực lên. Cảm giác sướng khoái xen lẫn đau rát trên mông làm cơn cực khoái đến nhanh hơn.

– Ahh… Ah.. Ah.. Anh .. Ơi…

Trúc rên thật lớn. Hai chân nàng mềm nhũng không dựng người lên được nữa. Hai tay anh vẫn kềm chặt hông nàng ráng thúc vào vài lần thật sâu rồi bắn tinh xối xả trong nàng.

Trúc đưa tay lau mồ hôi trên trán anh. Nàng mỉm cười hạnh phúc. Chỉ cần được bên anh, những khó khăn căng thẳng nàng đều có thể vượt qua.

– Bây giờ em có thể nói cho anh biết chưa? – Anh hỏi.

– Không có gì. Chỉ là em… vượt qua được đợt kiểm tra diễn thử sáng hôm nay thôi.- Trúc nói với giọng bình thản, nhưng trong lòng nàng thật sự sung sướng muốn hét to lên.

– Vượt qua… Có nghĩa là…

Bắc vùng dậy, trợn tròn mắt nhìn nàng, hỏi lại. Trúc mỉm cười, với hai tay ôm cổ anh kéo xuống, nói nhỏ vào tai anh:

– Có nghĩa là… em sẽ nhận vai đó thay Nhật Vy.

– Ah… Em nói thật. – Bắc mừng muốn điên lên, hai tay anh nắm chặt cánh tay nàng.

Trúc hạnh phúc gật gật đầu. Nàng nói thật nhỏ vào tai anh, một tin mà nàng nghĩ anh càng ngạc nhiên sung sướng hơn. Đôi mắt của Bắc đang sáng rực vui mừng, chợt tối sầm lại. Nhưng sự u ám trong mắt anh chỉ thoáng qua rồi biến mất tăm.

– Vậy là quá tốt rồi. Em có thể giúp cha mẹ trả nợ. – Anh nói nhỏ.

– Ừ. Dĩ nhiên rồi. Em sẽ trả hết nợ cho cha mẹ. Mang cha mẹ lên Sài Gòn phụng dưỡng. Cha mẹ sẽ không còn lao tâm vì kiếm tiền nữa. Em sẽ…

Bắc mỉm cười nhìn Trúc dệt mộng đẹp. Tuy anh chỉ lớn hơn nàng hai tuổi, nhưng anh biết mọi chuyện sẽ không đơn giản như nàng nghĩ.

Số tiền thù lao nàng nói với anh là một con số không tưởng đối với anh hiện giờ. Anh vui cho nàng, nhưng anh lại càng lo lắng cho tình yêu hai người. Con đường nàng đang đi đầy cám dỗ hào nhoáng. Liệu tình yêu hai người có trọn vẹn khi cấp bậc của họ ngày càng cách xa nhau.

_________________________

– Hi Hi..

Trúc bật cười vui vẻ trước câu nói đùa của thầy Trung.

– Nào! Bây giờ trở lại công việc.

Trúc hít một hơi thật sâu để tập trung tinh thần. Đôi mắt nàng chợt lóe lên giận dữ, răng nghiến chặt. Thầy Trung nhìn nàng như tán thưởng.

“Không… Tôi không đồng ý. Phải giữ con tôi lại, dù tôi có mất mạng khi sinh nó, tôi vẫn tự nguyện.”

Trúc hét lên thẳng vào mặt thầy Trung.

– Đúng. Đúng là tâm trạng đó. Em phải cảm thấy như đang bị sỉ nhục vì có người âm thầm dàn xếp định đoạt mạng sống đứa con chưa sinh ra của mình! Phải thế…

– Reng… Reng… Reng…

Trúc bối rối xin lỗi rồi rút chiếc điện thoại mình ra khỏi túi quần, ngón tay đưa lên định nhấn nút từ chối. Chợt mắt nàng nheo lại khi thấy số của cha trên màn hình. Trúc chợt rùng mình bất an. Nàng đứng dậy đi lại gần cánh cửa sổ.

– Alô.. Cha…

– Trúc ơi!… Con… Con ráng thu xếp về … gặp cha con một lần… Ổng.. Ổng chắc không qua nổi…

Giọng mẹ nghẹn ngào ngắt quãng mà như tiếng sét ngang tai nàng. Tay chân Trúc bủn rủn, nàng tựa người vào khung cửa sổ, miệng ú ờ không phát được thành lời. Mẹ nàng không nói gì, bà chỉ khóc thúc thít trong điện thoại.

– Cha.. bị sao vậy mẹ? – Trúc nghẹn ngào.

– Hôm qua,.. thằng Bá Nam đến siết nhà, mang theo một đám giang hồ… Cha mẹ bị ép dọn ra ngoài. Ổng.. chống lại mà không được. Rồi… cha con bị đột quỵ… Ổng mê man … Mẹ sợ lắm… Trúc ơi! Cha con mà… mà có chuyện gì, chắc mẹ cũng đi theo ổng thôi. – Bà Thanh khóc ngất trong điện thoại.

– Mẹ phải bình tĩnh. Cha đang nằm ở đâu?

Đôi mắt Trúc đỏ ngầu, chất chứa lòng yêu thương và thù hận. Hơn ai hết, nàng biết mình buộc phải tỉnh táo trong trường hợp này.

– Cha em bị sao? – Chợt giọng thầy Trung vang lên sau lưng nàng.

– Dạ… Cha em bị đột quỵ đang nằm bệnh viện Cần Thơ. Em phải về quê gấp…

Trúc nói nhanh, nàng đi lướt qua vẻ mặt ngơ ngác của thầy Trung.

– Ah… Em muốn đến Cty xin tạm ứng một chút, mà không biết có được không? – Nàng dừng lại hỏi thầy Trung.

– Tôi nghĩ chẳng có gì mà không được. – Thầy Trung nói.

– Mà em cần nhiều không? Để xem tôi có khả năng giúp em không? – Thầy Trung nói tiếp.

– Em cũng… không biết. Có lẽ càng nhiều càng tốt. – Trúc nhìn ông với ánh mắt cảm kích sâu đậm.

– Tôi quả thật không có nhiều. Ở đây có năm triệu em cầm đỡ vậy. – Thầy Trung rút chiếc phong bì trên túi áo mà Trúc thấy từ đầu buổi đến giờ.

Hai tay Trúc run rẩy cầm chiếc phong bì của thầy, còn niêm phong kín, bên ngoài ghi rõ “Thầy Phan Thế Trung – Lương tháng 12 – 5,000,000đ.”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.