Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang 2 - Chương 8-2: Âm Mưu

Sau Ánh Hào Quang 2

11 Chương 8-2: Âm mưu

“CUT – Tốt lắm”…

Tiếng vỗ tay giòn giã đều đều vang lên. Cảnh này khá đơn giản, nhưng vỗ tay khích lệ diễn viên như một tiền lệ không thể thiếu.

“Chuẩn bị Cảnh 1- Màn 3… trong 30 phút”

Thùy Chi choàng khăn tắm ngang người bước ra khỏi gian nhà lá, Hào Phong đã tươi cười đứng chờ nàng.

– Em đóng tự nhiên lắm nha… Không ngờ còn đỏ mặt như thật…

– Hứ… Ai biểu anh cứ nhìn chằm chằm vào ngực em…

– Ha ha… Tại kịch bản bắt quay đi… Chứ anh còn muốn nhìn nữa đó…

“Cô cậu đi tắm, thay đồ dùm tui cái… Còn có 28 phút thôi… ”


Ông trợ lý xua xua tay như đuổi tà. Hai người cười nắc nẻ đi vào buồng thay đồ.

Từ xa, John Trần vẻ mặt đăm chiêu lo lắng nhìn về phía Thùy Chi. Ông vừa nhận được chỉ thị không khoan nhượng của ông Khải Nguyên, vẫn tiếp tục theo kịch bản cũ. Vì sao lại thay đổi xoành xoạch như vậy ông không hiểu ?! Nếu như trước đây, John Trần quen với phim ảnh xứ Mỹ tự do không nhận ra vấn đề thì không sao, nhưng sau những lời cảnh tỉnh nhắn gửi của ba Thùy Chi, càng nghĩ ông càng lo lắng.

Ngày đầu tiên, mọi cảnh quay đều êm xuôi trót lọt. Ngoài trừ lần thất thố bật cười đầu tiên, Thùy Chi diễn xuất cực kì tốt… Quả thật, diễn cảnh yêu đương với ai còn khó chứ với Hào Phong là quá đơn giản với nàng… Bởi thế mới có nhiều cặp diễn viên sau khi đóng quá nhập vai yêu nhau, ngoài đời cũng không thể kềm chế cảm xúc. Thùy Chi và Hào Phong là ngược lại, càng thuận lợi như gió thổi mây bay.

Buổi tối cả đoàn phim ăn uống đơn giản, không bia không rượu, tránh ảnh hưởng tối đa đến tiến độ ghi hình ngày hôm sau. Thùy Chi, Hào Phong, John Trần và Trợ lý đạo diễn ngồi chung một bàn. Trên bàn còn hai ghế trống, Thùy Chi không biết dành cho ai nhưng không quan tâm nhiều. Đến khi món ăn được dọn ra, một nam một nữ mới xuất hiện. Nguyệt Nhi cười tủm tỉm tự nhiên khoát tay Tuấn Nguyên, ngồi xuống.

– Đủ người rồi… Mời mọi người thôi… – John Trần có vẻ thiếu kiên nhẫn.

– Ấy ấy… – Tuấn Nguyên xen vào. – Anh John không giới thiệu em sao ?! Đói bụng đến thế sao ?

– À… Để tôi giới thiệu cho…

Ông trợ lý nói như sợ John Trần nổi xung thiên. Ông ta cả ngày hôm nay vì chuyện kịch bản đã rất bực mình.


– Đây là cậu Tuấn Nguyên, con trai của Tổng Giám đốc Khải Nguyên… Có lẽ trên bàn cậu đã biết gần hết… chỉ có Thùy Chi là người mới…

– Ah… Thùy Chi sao ?! Tên đẹp như người vậy nha… – Tuấn Nguyên đứng lên chìa tay về phía nàng.

Thùy Chi rất tự nhiên đứng lên bắt tay hắn. Nàng chợt nhíu mày khi lòng bàn truyền đến một cảm giác nhột nhạt. Hắn cố ý trêu đùa gãi gãi lòng bàn tay nàng. Thùy Chi mím môi, rút tay lại.

– Cảnh ngày mai em phải chỉ bảo anh một chút nha… Ha ha… – Tuấn Nguyên đưa tay lên mũi hít hà, cười nham nhở.

– Cảnh ngày mai ?! – Hào Phong nhíu mày nhìn qua John Trần.

– Tuấn Nguyên đóng vai thiếu gia Dương… – John Trần trầm giọng nói.

– Không phải là cắt bỏ nhân vật đó sao ?! – Hào Phong và Thùy Chi đều sững người.


– Không… Giữ nguyên kịch bản cũ… Quyết định của Tổng Giám đốc.

John Trần hậm hực, đứng dậy rời khỏi bàn ăn. Cả bàn dừng sững lúng túng.

– Mình đi… – Hào Phong nắm tay Thùy Chi nói nhỏ.

Thùy Chi gật đầu không thắc mắc gì. Nàng cũng cảm nhận được không khí trên bàn không hòa hợp từ lúc Tuấn Nguyên và Nguyệt Nhi đến. Nàng càng khó chịu với ánh mắt cợt nhã thiếu đứng đắn của hắn. Bữa ăn vừa bắt đầu, John Trần đi trước, theo sau là Hào Phong và Thùy Chi, cả đoàn phim ngồi bàn bên cạnh cũng xôn xao bàn tán.

– Hắc hắc… Ăn thôi… Nhiều đồ ăn vậy mà không ăn… Phí phạm… phí phạm…

Tuấn Nguyên nhếch mép cười gắp thức ăn cho Nguyệt Nhi, lại gắp cho mình…

Bước ra tới ngoài, Hào Phong mới sực tỉnh lúng túng. Anh và Thùy Chi đều chưa ăn gì, mà anh lại không có xe. Sân golf Đồi cừu rộng sơ sơ hơn ba chục hécta… Hai người đi bộ ra ngoài cũng đến khuya mất. Thật ra hai người có thể về phòng gọi thức ăn mang lên, nhưng đột xuất như vậy thường sẽ chờ rất lâu.

Đột nhiên, chiếc Mercedes đen của John Trần trờ tới dừng lại ngay trước hai người. Cửa kính mở xuống.

– Hai người lên đi… Mình đi ăn…

– Hay là… – Hào Phong nhìn qua Thùy Chi như hỏi ý nàng.

– Em sao cũng được mà… – Thùy Chi nói nhỏ.

– Vậy, đi thôi… Mà nói trước với anh John, tôi từ phòng xuống nhà ăn không đem theo ví tiền nha… – Hào Phong cười toe toét bước theo Thùy Chi.


– Ha ha… Tôi trả trước… rồi trừ vào catse cậu không được sao ?! – John Trần thoải mái cười đùa.

– Được… Được…

Ba người một xe đi vòng vòng một lúc thì cũng vào thành phố. Nhưng John Trần chạy tới chạy lui có vẻ vẫn chưa ưng ý quán nào… Nơi thì không sạch sẽ, nơi lại quá chật hẹp để đậu ô tô.

– Phong… Cậu biết nơi nào ăn được không ?! Ông quay lại hỏi Hào Phong.

– Không… Những chỗ tôi biết thì người như anh John chắc không thích đâu… – Hào Phong khoát vai Thùy Chi, cười thoải mái.

– Sao cậu biết tôi không thích, nói thử xem… – John Trần không phục, hỏi tiếp.

– Heo rừng giả cầy… Mễn hấp xả… Thịt mông ngựa nướng mẻ… – Hào Phong nhẩm nhẩm trên đầu ngón tay.

Thùy Chi che miệng nín cười.

– À… Còn món Thắng cố ngựa nha… món này nổi tiếng ở Sapa… Đà Lạt mới mở một quán cũng không tệ…

– Món gì ?!

– Thắng cố ngựa là gì ?!

Thùy Chi và John Trần cùng hỏi.

– Là nguyên bộ lòng ngựa bỏ vào một cái chảo lớn… Hầm trên lò than mười tiếng đồng hồ… Cắt nhỏ ra bỏ vào chén chang nước lòng lên… cay cay nồng nồng…

– Thôi… Đừng tả nữa… – John Trần nhăn mặt kêu lên.

Thùy Chi che miệng cười khúc khích.

– Thật ra còn có một chỗ… Vừa có món ngon, vừa có rượu vang, lại không tốn tiền… – Hào Phong nháy mắt với Thùy Chi.

– Ở đâu ?! – Thùy Chi hỏi ngay.

– Làm gì có chỗ như vậy ?! Trừ phi… – John Trần hơi ngập ngừng.

– Anh John đoán đúng rồi… Trừ phi về nhà anh… Hắc hắc… Đừng ngạc nhiên là tôi biết anh có nhà ở Đà Lạt nha… Cũng không ít người biết đâu… – Hào Phong

Thùy Chi vẻ mặt mất tự nhiên tái nhợt, chợt nàng bắt gặp ánh mắt khó xử của John Trần đang nhìn mình qua gương chiếu hậu.

– Nhà của tôi… – John Trần cười nhạt. – Sẵn sàng thôi…

– Ok, đi thôi… Đừng khách sáo với anh John mà… – Hào Phong thoải mái bóp bóp bờ vai mát rượi của Thùy Chi trấn an.

Chiếc xe rẽ ngược lại theo hướng bờ hồ… Thùy Chi cúi gằm mặt im thin thít. Nàng không ngờ chính Hào Phong lại muốn đến nhà John Trần. Thùy Chi không muốn mình bước chân vào căn biệt thự đó một lần nào nữa… Nàng không muốn mọi chuyện quá khứ lại một lần nữa sống dậy.

– Wah… Hoành tráng quá… Trăm nghe không bằng một thấy nha…

Hào Phong nắm tay Thùy Chi bước ra khỏi xe. Anh mãi trầm trồ cơ ngơi của John Trần, không để ý nét mặt nhợt nhạt của nàng. Dưới ánh đèn hắt sáng khắp chân tường, căn biệt thự sơn trắng nổi bật tráng lệ… Ngay cả Thùy Chi cũng không nhớ mình đã nhìn thấy quan cảnh mỹ lệ như vậy lần nào. Hào Phong dắt tay Thùy Chi đi dạo một vòng xuống bờ hồ. Làn gió mát lạnh và bàn tay ấm áp của anh làm tâm trạng lo lắng của nàng bình tĩnh lại.

John Trần đích thân xuống bếp, chỉ mười lăm phút ông đã khệ nệ bưng lên hai đĩa thức ăn lớn. Người quản gia đi phía sau cầm theo đĩa thứ ba.

– Chắc hai người đói mềm rồi… Ha ha… Ở đây nhanh nhất chỉ có món này thôi… – John Trần tươi cười, đặt hai đĩa beefsteak lớn xuống bàn.

– Ngon lắm mà… Lần trước… – Thùy Chi reo vui, chợt nín bặt.

– À… Lần trước anh dẫn em đi ăn là nhà hàng làm… Coi vậy chứ chưa chắc ngon bằng anh làm đâu nha… – John Trần nhanh trí đỡ lời cho nàng.

– Hừ… Lén anh đi ăn giờ còn kể ra sao ?! – Hào Phong giả vờ hậm hực gầm gừ.

– Lén gì chứ ?! – Thùy Chi cúi đầu, hai bàn tay nắm chặt còn lạnh ngắt sợ hãi.

Dưới ánh nến lung linh, cũng chiếc bàn vuông ngày nào chỉ có hai người… nay lại thêm người thứ ba ngồi giữa. John Trần thầm cảm thán, ánh mắt hơi nhớ nhung buồn bã. Ông lén nhìn Thùy Chi vài lần, nàng như né tránh ánh mắt ông, cứ vui vẻ trò chuyện với Hào Phong. Nhưng nhìn hai gò má hây hây, John Trần lại thấy lâng lâng vui vẻ, tâm trạng nàng cũng không tĩnh lặng như bề ngoài.

– Anh John… Ngày mai anh dự định quay cảnh gã thiếu gia Dương và Lan Phương thế nào ?!

Hào Phong cân nhắc cả đêm mới hỏi ra điều này. Giữa anh và John Trần, bạn cũng không hẳn là bạn, nếu gọi là đồng nghiệp thì lại có cấp bậc khác xa nhau, có một số việc liên quan đến nghiệp vụ anh không tiện hỏi hay góp ý. Nhưng chuyện này rất quan trọng đối với Hào Phong. Anh không muốn Thùy Chi trở thành bia ngắm để gã Tuấn Nguyên tùy ý lợi dụng.

– Tôi biết cậu và Tuấn Nguyên có hiềm khích… – John Trần xoay xoay ly rượu, lại nhìn sang Thùy Chi. – Cá nhân tôi cũng thấy thằng nhãi đó không thuận mắt… Và tôi chắc rằng hắn sẽ mượn cơ hội ngày mai đóng cặp với Thùy Chi để trêu tức cậu… Một khi cậu trả đòn, dù chỉ chạm nhẹ đến hắn… Ông Khải Nguyên dù đúng sai thế nào cũng chỉ có mỗi một thằng con… sẽ khai trừ cậu ngay lập tức.

Thùy Chi siết chặt bàn tay Hào Phong. Nàng không lo lắng gì nhiều về chuyện sẽ mình, chỉ nghĩ đến hậu quả mà Hào Phong sẽ gánh chịu nếu anh không kềm chế được.

– Tôi nghĩ như thế này… hay cậu đừng xem cảnh đó thì hơn… Có tôi ở đây… Có gan bằng trời hắn cũng không dám làm quá đáng với Thùy Chi… – John Trần nói.

– Không… Tôi không thể không xem… Hắn dám làm tổn thương nàng… Tôi sẽ cho hắn đẹp mặt… – Hào Phong nghiến răng ken két.

– Anh… Em tự lo liệu được… Anh đừng… – Thùy Chi nói.

– Nếu Thùy Chi đồng ý tôi có thể thu xếp người đóng thế… – John Trần chợt nói.

– Thật không ?! – Hào Phong và Thùy Chi cùng reo lên mừng rỡ.

– Không khó… Nhưng tôi khuyên hai người một câu… về suy nghĩ kỹ. Người đóng thế ở nước ta chỉ dùng cho siêu sao… – Ông trầm giọng nói.

– Ngay cả khi ông Khải Nguyên phỏng vấn Thùy Chi cũng có hỏi em có ngại đóng cảnh nóng hay không ?! Thùy Chi đã nói không ngại… Bây giờ lại dùng người đóng thế… Ông ta sẽ nghĩ thế nào ?! – Ông nhìn sang Thùy Chi. – Tương lai em sẽ đi tiếp thế nào ?!

– Ngoài kia mỗi ngày có cả ngàn đứa con gái tung ảnh khỏa thân lên facebook, chỉ để mong tìm một nổi tiếng mong manh… Em lại đang có một cơ hội, không phải khoe thân rẻ tiền mà là hy sinh vì nghệ thuật, hoàn toàn chính đáng trong một bộ phim đầu tư lớn…

Thùy Chi cúi đầu, nín lặng. Lời nói của John Trần hoàn toàn chính xác. Chị Trúc khi xưa đi đóng thế thân cho người ta cũng là ngôi sao lớn. Chẳng ai thuê người thế thân cho một diễn viên lần đầu lên phim như nàng. Hào Phong nâng ly rượu vang uống cạn. Anh là người trong ngành, vừa rồi lo lắng cho Thùy Chi nên anh mới thiếu suy nghĩ rõ ràng. Anh biết lời John Trần là đúng. Nếu vai đầu tiên Thùy Chi đã có người thế thân, sau này những đạo diễn khác sẽ nhìn nàng như một diễn viên trẻ đã có bệnh ngôi sao… không ai muốn cộng tác.

– Mà nói cho hai bạn yên tâm… – John Trần ngồi vắt chân tươi cười thoải mái. – Cảnh của Thùy Chi tuy gọi là cảnh nóng của bộ phim… Nhưng vì em còn ngồi ghế học sinh nên chúng tôi sẽ cân nhắc rất kỹ về hình ảnh… vừa không làm ảnh hưởng đến chuyện học tập của em, lại vừa tránh cho bộ phim mang tiếng xấu sử dụng trẻ em vị thành niên…

– Ha ha… – Hào Phong gật gù cười.

– Xì… – Thùy Chi bật cười. – Em còn nhỏ như vậy sao ?!

– Ha ha… Em đừng nói như vậy. Theo khía cạnh pháp luật em trên 18 tuổi em có quyền lựa chọn diễn xuất bất cứ vai diễn nào có thể công chiếu trên màn ảnh. Nhưng về góc độ văn hóa, một khi em còn khoát lên người bộ áo dài đến trường, em vẫn là học sinh… mà học sinh dù có tham gia đóng phim vẫn phải trong sáng hồn nhiên… có yêu đương cũng là yêu kiểu lãng mạn học trò… Đây mới là điểm đau đầu và mạo hiểm của tôi, cũng như ông Khải Nguyên…

John Trần chồm tới nói nhỏ như sợ người khác nghe thấy:

– Ngày xưa lúc anh mới về nước… Có một cảnh hôn nhau mà phải đi giải thích hết bên này đến bên nọ… mới được duyệt công chiếu…

John Trần đằng hắng giả giọng Bắc:

“Tôi nói anh nghe nhé… Anh quen ở Mỹ rồi… Ở đây không có cái kiểu hôn lưỡi mất vệ sinh ấy đâu nhé….” Tiên sư bố chúng nó…

– Ha ha… Hi hi… – Hào Phong và Thùy Chi cùng phá lên cười.

– Mấy cha nội quản lý văn hóa… bất cứ cái gì không rõ ràng, khó xử lý… cũng lôi vào phạm trù thuần phong mỹ tục… Nào là nói ông bà xưa không ăn mặc yêu đương như vậy… Cứ làm như từ bé đã ngồi sẵn trong tủ xem lén ông bà yêu như thế nào vậy ?!

– Người ta bán dụng cụ kích dục cũng tịch thu, cũng bảo văn hóa du nhập… nào là… các bà ngày xưa không như vậy… Thì phải rồi… nếu ngày xưa người ta đã phát minh ra cái dương vật giả biết co thụt, ngoáy ngoáy… thì mấy bà chả bao giờ đụng đến mấy trái dưa leo nữa… Thùy Chi, em nói phải không ?!

– Làm sao em biết được ?! Trời ơi… – Thùy Chi gắt lên, mặt đỏ bừng bừng.

– Thùy Chi dùng hàng thật thôi… Không sài đồ giả đâu… – Hào Phong vừa cười vừa nói

– Vô duyên quá…

– Ha ha… Ha ha…

Hào Phong cười đến suýt té xuống ghế. John Trần cũng cười đến chảy nước mắt. Chỉ có Thùy Chi mặt đỏ bừng hậm hực rồi không nén được cũng phì cười.

———+++———

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.