Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang 2 - Chương 6-1: Cuộc Gặp Gỡ Thú Vị

Sau Ánh Hào Quang 2

7 Chương 6-1: Cuộc gặp gỡ thú vị

Chiều thứ Ba 17h00,

Hào Phong đỗ xe trước căn nhà nhỏ khá xinh xắn. Đây là lần đầu tiên, Thùy Chi hẹn anh đón nàng tại nhà, còn dặn anh phải ăn mặc nghiêm túc một chút vì sẽ gặp mặt mẹ nàng. Anh bấm chuông mà nghe tim đập rộn ràng hồi hộp. Sau vài giây, một người phụ nữ ăn mặc đơn giản nhưng không giấu được những nét kiêu sa sang trọng, bước ra mở cánh cửa. Hào Phong sững người, ngay giây đầu tiên anh có thể nhìn ra nhan sắc của Thùy Chi được thừa hưởng từ mẹ nàng.

– Dạ, con chào cô…

– Ừ, Hào Phong phải không ?! Chào con. – Giọng bà rất nhẹ nhàng thanh thoát.

– Vào nhà ngồi chờ Thùy Chi một chút đi…

Hào Phong vâng dạ, đi vào trong nhà. Nơi ở mới của Thùy Chi thật đơn giản, nói đúng hơn là có vẻ khá thiếu thốn. Đồ đạc thật ít, nội thất rời rạc từng mảnh như được ghép lại từ nhiều bộ khác nhau. Nhìn gian phòng khách rỗng tuếch tạm bợ, trong lòng Hào Phong dâng lên một cảm giác thương cảm. Anh thầm trách bản thân mình chỉ biết yêu mà thiếu quan tâm chăm sóc cuộc sống của người mình yêu.

– Nhà cô không có gì… Con đừng cười chê… – Thùy Vân như cảm nhận ánh mắt của Hào Phong.

– Dạ, không có đâu ạ… – Hào Phong đỏ mặt ấp úng.


Thùy Vân im lặng nhìn người thanh niên trước mặt. Đẹp trai, lãng tử, trong ánh mắt cậu ta có một vẻ phong lưu đa tình, làm bà lo lắng. Nhưng dường như mọi chuyện đã quá muộn, Thùy Vân giờ đây chỉ biết cầu trời khấn phật cho con gái mình.

– Thùy Chi đã lớn và cô tôn trọng ý kiến của nó… – Bà nói giọng nhẹ nhàng. – Cô chỉ hy vọng nó không bao giờ hối hận vì lựa chọn của mình…

Hào Phong mím môi không biết nói gì… Anh không phải là người thích hứa hẹn. Anh chỉ nhìn sâu vào mắt người phụ nữ trước mặt, gật đầu thật nhẹ nhưng kiến quyết. Nhìn thấy ánh mắt đó, Thùy Vân chợt thấy lòng mình ấm lại, bao nhiêu lo lắng vơi đi không ít. Hào Phong có vẻ trưởng thành nghiêm túc hơn vẻ bề ngoài lãng tử của cậu ta. Bà chợt mấp máy môi, hồi hộp hỏi:

– Có thật là… Thùy Chi được đạo diễn chọn đóng vai nữ chính… trong bộ phim gì… gì Chợ Lớn nhỉ ?!

– Dạ, đúng như vậy. – Hào Phong vui vẻ trả lời. – Bộ phim “Giang hồ Chợ Lớn” bắt đầu quay từ tuần sau…

– Nhưng… Cuối tuần trước nó đi ba ngày… là…

“Mẹ…”

Thùy Chi bước nhanh xuống cầu thang, mặt hơi tái xanh mất tự nhiên. Nàng để Hào Phong đến nhà ra mắt mẹ, để bà yên tâm hơn. Nhưng nàng không liệu trước rằng mẹ lại hỏi đến chuyện đã xảy ra, mà ngay cả anh cũng không biết.


– Bọn con đi đây… sắp muộn giờ rồi… – Thùy Chi ghé môi hôn nhẹ lên má mẹ, nói vội. – Tối mẹ ăn cơm, đừng chờ con nhé…. Con đi ăn với anh Phong rồi về sau ạ.

Hào Phong hơi nhíu mày suy nghĩ, nhưng anh vẫn vui vẻ đứng dậy lễ phép chào. Thùy Vân vừa đóng cửa, anh đưa mũ bảo hiểm cho Thùy Chi, vừa hỏi:

– Bữa em đi không nói cho mẹ biết à ?!

– Em… – Thùy Chi ấp úng. – Em mà nói thì mẹ đã không phép em đi…

– Hai ngày đi Long Hải thì anh không nói… Nhưng mẹ em nói là ba ngày…

Thùy Chi mặt tái nhợt hơi né ánh mắt anh, đầu óc nàng xoay chuyển thật nhanh. Chợt nàng hơi xoay người, hất mái tóc ra phía sau, đưa mũ bảo hiểm đội lên đầu. Vết thương dao cắt được dán băng cá nhân chợt lộ ra trước mắt Hào Phong. Anh hốt hoảng kêu lên:

– Cổ em…. Em bị sao vậy ?!


– Em không sao đâu… Vô ý chạm vào cánh cửa tủ thôi…

Thùy Chi mím môi nhìn ánh mắt lo lắng thương xót của Hào Phong, ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt nhẹ lên miếng băng. Lòng nàng chợt dâng lên một cảm giác cay đắng. Vì để anh không tiếp tục truy hỏi, Thùy Chi đã dùng vết thương của mình để thu hút chú ý của anh. Liệu nàng còn phải giở trò gian dối bao nhiêu lần với anh đây ?!

Văn phòng Cty sản xuất phim Đông Á là một building 17 tầng hoành tráng chễm chệ trên đại lộ Trần Hưng Đạo. Bên vệ đường, dãy dãy xe hơi sang trọng bóng bẩy, chỉ nhìn qua cũng biết chủ nhân của chúng có địa vị cao trong xã hội. Chiếc Triumph đen bóng của Hào Phong đỗ lại, lọt thỏm nhỏ bé giữa hàng xe. Anh tươi cười nhận mũ bảo hiểm của Thùy Chi, đặt lên xe.

– Sao lại có người hậu đậu sơ ý như vậy chứ ?! – Hào Phong thương yêu vuốt nhẹ chiếc cổ trắng ngần của Thùy Chi.

– Ư… Em không sao mà… – Nàng mỉm cười với anh.

– Em phải cẩn thận, không làm hư tác phẩm nghệ thuật của anh chứ…

– Tác phẩm của ba mẹ em chứ… – Thùy Chi bĩu môi, cãi lại.

– Mẹ em mới giao cho anh rồi mà… – Hào Phong nhe răng cười.

– Chưa…

– Anh nhận rồi mà…

– Cái đó là em lén cho anh thôi… Chưa chính thức đâu…

– Ha ha…


Hào Phong nắm chặt tay Thùy Chi, cười đùa vui vẻ bước vào trong. Mọi lo lắng riêng trong lòng hai đứa đều bị gạt bỏ. Vừa bước gần đến trước phòng họp, Hào Phong và Thùy Chi liền nghe được âm thanh cãi vã to tiếng của Nguyệt Nhi.

“KHÔNG… Tôi mà đóng Hạ Vi sao ? Tôi không chấp nhận… Tôi thua con nhỏ đó ở chỗ nào hả ?!”

Hào Phong nhíu mày. Khi nghe thư ký văn phòng báo Thùy Chi được chọn cho vai nữ chính, anh đã dự liệu được chuyện này sẽ xảy ra… Hào Phong siết chặt bàn tay nhỏ nhắn của Thùy Chi.

Cánh cửa bật mở, Nguyệt Nhi mặt hầm hầm bước ra. Vừa nhìn thấy Hào Phong và Thùy Chi tay trong tay, cô ta trợn mắt lên giận dữ:

– Anh đã làm cái gì ?! Anh cho ông ta bao nhiêu tiền để chọn cô ta thay tôi hả ?

– Xin lỗi, tôi cũng không dư dả như vậy ! Nhi biết mà… – Hào Phong nhúng vai, điềm đạm trả lời.

– Mình vào thôi anh… – Thùy Chi không buồn nhìn cô ta, kéo tay Hào Phong.

Nguyệt Nhi bước chặn ngang trước mặt Thùy Chi, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng:

– Con đĩ nhỏ… Mày biết diễn sao ?!

Hào Phong tức giận trước lời lẽ thô tục của Nguyệt Nhi, vừa định bước lên thì tay anh đã bị Thùy Chi níu lại. Nàng bước lên trước, để anh lại thấp thỏm phía sau. Thùy Chi nheo mắt, giọng run run kềm nén.

– Chị vừa nói cái gì ?! Lặp lại thử xem…

– Tao nói mày là… con đĩ nhỏ đấy… – Nguyệt Nhi bước đến sát mặt Thùy Chi, ánh mắt ương ngạnh thách thức. – Mày làm gì được tao ?

Cánh cửa phòng họp bật mở, John Trần và một số người khác từ trong nhìn ra, quan sát Thùy Chi đang đối mặt với Nguyệt Nhi. Thùy Chi nhìn chằm chằm cô ta, cả cơ thể run rẩy như đang kềm nén một cơn giận dữ kinh khủng. Trong đầu nàng mường tượng đến khuôn mặt đáng ghét của gã Minh. Gã cũng dùng lời lẽ khinh bạc đó để gọi nàng. Nét mặt Thùy Chi tái đi, chân bước đến thật chậm như một con hổ trong tư thế rình mồi.

Nguyệt Nhi vô thức hơi lùi lại.

– Mày… dám làm… gì ?!

Lời nói của Nguyệt Nhi rời rạc biểu hiện tâm lý bất an. Ánh mắt Thùy Chi lạnh lẽo như một bác sĩ pháp y quanh năm mổ xác người chết. Nhưng ánh mắt đó lại có gì đó cứ bám chặt lấy linh hồn, làm Nguyệt Nhi không thể rời đi. Trong đầu cô ta chợt hiện ra một cảnh tượng kinh khủng sắp xảy ra. Thùy Chi lao lên đè cô ta xuống, dùng những cái móng tay sắc bén dao mổ đâm thủng, rạch nát mặt cô ta. Hàm răng trắng nhỡn của Thùy Chi cắn ngập vào cái mũi nhỏ nhắn của cô, dứt mạnh, máu phun xối xả thành dòng. Nguyệt Nhi vô thức run lẩy bẩy, lùi lại hai bước. Thùy Chi nghiến răng lao đến.

– Á… Không… – Cô ta liền ngồi sụp xuống, bưng kín mặt, hét lên.

– Dừng lại…

– Thùy Chi… Đừng….

Cả nhóm người kia và Hào Phong đều hét lên, lao đến. Chỉ có John Trần là vẫn đứng yên cười tủm tỉm. Thùy Chi đang lao đến chợt dừng phắt lại ngay trước Nguyệt Nhi co ro run rẩy. Quay lại, nàng nở một nụ cười tươi mát như gió mùa xuân:

– Cảnh 85 màn 9 – Cơn tức giận của Lan Phương. Em diễn có đạt không ?!

– Em… – Hào Phong ngạc nhiên trố mắt.

– Ha ha… Hay lắm… – John Trần vỗ tay, sau đến những người khác bừng tỉnh cũng vỗ tay nhiệt liệt.

– Hết chuyện rồi. Vào họp thôi.

Trong phòng họp, tổng cộng hai mươi ba người, thì đủ bốn mươi bốn con mắt mở to nhìn Thùy Chi. Nguyệt Nhi trong ngành nổi tiếng là kiêu căng dữ tợn, không ai muốn dây vào. Thế mà hôm nay, cô gái dáng vẻ xinh đẹp mềm yếu lại cho cô ta một bài học.

Họ ngạc nhiên một thì Hào Phong, ngạc nhiên đến mười. Thùy Chi trong mắt anh là một cô gái hiền lành, thậm chí là yếu đuối. Anh không nói ra rằng, mình từng nghi ngờ sự lựa chọn của John Trần. Dù yêu Thùy Chi bao nhiêu, Hào Phong cũng không thể chối bỏ rằng nàng chưa có kinh nghiệm đào tạo diễn xuất. Nhưng không, nàng lại vừa mạnh mẽ chứng minh cho anh và mọi người thấy năng khiếu bẩm sinh có thể thay thế tất cả. Hào Phong nhìn qua John Trần, thật sự khâm phục ông ta.

Thật sự, Hào Phong và cả những người trong phòng đều không biết rằng Thùy Chi vẫn còn sợ hãi thầm hô mình may mắn. Tính tình nàng hiền hòa bao nhiêu năm, hầu như không biết tức giận với ai. Cho đến buổi tối hai ngày trước nàng mới biết mùi vị của một cơn giận dữ thật sự là như thế nào. Và những cảm xúc bùng nổ đó cứ như được khắc ghi vào trí óc nàng. Để giây phút vừa rồi, Thùy Chi góp nhặt lại và làm cho đối thủ mình khuất phục.

– Ah hem…. Thôi chúng ta bắt đầu… – John Trần đằng hắng, nói lớn. – Xin giới thiệu với mọi người, một gương mặt mới… Thùy Chi.

Hào Phong quay qua định nhắc Thùy Chi thì nàng đã chủ động đứng lên.

– Em là Thùy Chi, 18 tuổi. Có lẽ là người nhỏ tuổi nhất trong đoàn. Sau này mong nhận được sự quan tâm chỉ bảo của các anh chị. – Nàng lễ phép cúi đầu chào mọi người.

Tiếng vỗ tay vang lên rôm rả, từ nam đến nữ, ai cũng thấy thích một cô gái xinh đẹp lại lễ phép khiêm tốn. Dù được biết là vai đầu tay của Thùy Chi, nhưng sau chuyện vừa rồi, không ai dám nghi ngờ khả năng diễn xuất của nàng.

Thùy Chi điềm nhiên ngồi xuống quay sang mỉm cười với Hào Phong. Nàng không nhận ra anh đang ngạc nhiên đến mức độ nào. Hôm nay, Thùy Chi như một người hoàn toàn khác. Nàng như bao quanh bởi một vầng hào quang lôi cuống người khác. Nàng tự tin, mạnh mẽ… khác hẳn một Thùy Chi nhút nhát e thẹn thường ngày.

– Như mọi người đang xem phần kịch bản phân vai mới nhất… Có một số thay đổi quan trọng. Cụ thể là nhân vật nữ chính sẽ do Thùy Chi đảm nhận. Vai Hạ Vi tạm thời chưa có người, như Nguyệt Nhi đã từ chối… Tôi sẽ tìm người thay thế.

– Tôi nhận…

Cánh cửa phòng họp bật mở, Nguyệt Nhi bước vào. Cô ta đã lấy lại bình tĩnh, khuôn mặt dửng dưng như chưa hề xảy ra chuyện gì.

– Tốt… Vậy em ngồi xuống luôn đi… Chúng ta đã đủ vai.

Cuộc họp phân vai kéo dài hơn hai tiếng. Mỗi người một kịch bản riêng về học thuộc phân đoạn thoại của mình. Tuần sau bắt đầu mở máy tại địa điểm đầu tiên là Đà Lạt. “Tại sao lại Đà Lạt ?” Thùy Chi nhíu mày suy nghĩ.

– Quay Đà Lạt trước là vì… – John Trần chợt giải thích, như đọc được suy nghĩ của nàng. – Chúng ta phải quay cảnh Tuấn Vũ quen và yêu Lan Phương… Trước khi Tuấn Vũ bị bắt giam, cạo đầu…

– Cạo đầu ?! – Thùy Chi nhìn sang Hào Phong che miệng cười. – Thôi anh tiêu rồi…

– Em cười cái gì… Lan Phương đoạn cuối cũng vào chùa tu… phải xuống tóc đó. – Hào Phong giả vờ nghiêm túc nói.

– Phải không ?!! Trời ơi… – Thùy Chi hoảng sợ lật lật tứ tung tờ kịch bản.

– Ha ha…

Mọi người trong phòng cười rộ lên. Biết đã bị anh trêu, Thùy Chi bĩu môi lườm Hào Phong một cái sắc lẻm. Cả căn phòng tràn ngập tiếng cười vui vẻ, chỉ có Nguyệt Nhi là im lặng đọc kịch bản như không hề nghe thấy gì.

Sau cuộc họp, Thùy Chi đến phòng làm việc của John Trần, để Hào Phong chờ bên ngoài. Hôm nay nàng chính thức ký hợp đồng nhận vai với Cty SX Phim Đông Á. Trong phòng, ngoài John Trần còn có một người đàn ông chạc 50 tuổi. Dáng người bệ vệ, râu quai nón cắt tỉa tỉ mỉ, gọng kính mạ vàng sang trọng. Ông ta nhìn Thùy Chi với ánh mắt rất lạ, vừa thích thú lại có chút nghi ngờ.

– Đây là ông Khải Nguyên… Tổng Giám đốc Đông Á, cũng là người sẽ ký hợp đồng với em.

– Đây là Thùy Chi, vai nữ chính tôi đã nói với ông.

John Trần giới thiệu hai bên.

– Chào em… John Trần đúng là có ánh mắt… Chọn người cũng thật chuẩn xác nha. – Ông Khải Nguyên vui vẻ đưa tay về phía Thùy Chi.

– Dạ, em chào ông.

Thùy Chi lịch sự bắt tay ông ta. Bàn tay ông là thật nóng, nóng nhất trong tất cả người đàn ông mà nàng từng tiếp xúc.

– Em cảm thấy nhân vật Lan Phương thế nào ?! – Ông Khải Nguyên hỏi, ánh mắt tập trung lắng nghe.

Thùy Chi biết người đàn ông trước mặt hoàn toàn có quyền phủ quyết ý kiến của John Trần. Nàng hít một hơi sâu, bình tĩnh nói:

– Lan Phương là một cô gái ngoài mềm yếu trong mạnh mẽ. Hiếu thảo với cha mẹ… Dám yêu dám hận… Sẵn sàng hy sinh mạng sống vì người mình yêu.

Ông Khải Nguyên gật gù, chậm rãi hỏi tiếp:

– Vậy theo em, phân đoạn khó nhất của nhân vật này là gì ?!

– Theo thông thường mà nói… – Thùy Chi ngưng một chút. – …. Phân đoạn khó nhất là lúc Lan Phương thừa nhận với Tuấn Vũ việc nàng hy sinh thân xác để kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ…

– Nhưng đối với em… Khó nhất lại là cảnh cô ấy hy sinh thân thể với gã công tử nhà giàu…

– Tại sao ?! – Ông Khải Nguyên bắt chéo chân, có vẻ thích thú với lời nói của nàng. – Vì em sợ đóng cảnh đó phải phơi bày thân thể mình sao ?!

John Trần bên cạnh cũng hồi hộp chú ý…

– Không… Thật ra em không ngại cảnh khoe thân, nếu chuyện đó là cần thiết và không quá thô tục… – Thùy Chi mím môi, rồi ngẩng cao đầu nói tiếp. – Ở phân đoạn này… khó nhất là phải gột tả được tâm trạng của Lan Phương… nhục nhã đau đớn nhưng… không ngăn được khoái cảm của thể xác…

John Trần chợt sững người nhìn Thùy Chi thật sâu. Không hiểu sao ông cứ có cảm giác nàng đang nói về chuyện đã xảy ra giữa mình và nàng. Nhưng nàng đã… chịu đựng nhục nhã sao ?! Lòng ông chợt thấy nao nao khó chịu.

Thật ra, John Trần đã tự suy diễn. Thùy Chi đang nghĩ đến trải nghiệm của mình hai đêm trước. Sắc mặt nàng tái nhợt sợ hãi khi nghĩ đến những cảm xúc của đêm đó giữa hai gã đàn ông… Cơ thể nàng thổn thức trong nhục nhã, nhưng vùng vẫy bao nhiêu vẫn không thoát được sự ham muốn rạo rực. Nàng vô thức siết bàn tay đã đẫm ướt mồ hôi.

– Đúng… Tốt… – Ông Khải Nguyên vỗ tay khen ngợi. – Đây là phân đoạn tôi cố ý nói John Trần không diễn tả rõ trong kịch bản để… xem em có nhận ra không ?!… Lan Phương là một người đàn bà, xa người yêu đi tù vài năm… Chuyện hy sinh thể xác kia dù ngàn lần không muốn… nhưng không có xúc cảm gì mới là lạ…

– Em khá lắm… Tuổi còn nhỏ như vậy mà đã có khả năng đọc kịch bản tự đào sâu tâm lý nhân vật như vậy. Mà đây không phải tâm lý hỉ nộ ái ố thông thường, lại là xúc cảm nhục dục nữa chứ ! Khá lắm…

Lời khen tặng của Ông Khải Nguyên làm mặt Thùy Chi đỏ bừng, ngượng chín cả người.

– Đây là bản hợp đồng, em đọc qua đi… – John Trần thở phào đưa cho Thùy Chi.

Nàng cầm hợp đồng cẩn thận đọc từng hàng một. Dù sao Thùy Chi cũng là một cô gái lớp 12 mới bước ra đời. Nàng còn khá lạ lẫm với các loại văn bản pháp lý như vậy. Trong hợp đồng, phần lớn các điều khoản mang tính bảo vệ cho lợi ích của Đông Á, như: bản quyền hình ảnh diễn viên cty được toàn quyền sử dụng, bảo mật thông tin về kịch bản lại chỉ ràng buộc phía diễn viên – không nhắc gì đến cty…. Những thứ đó Thùy Chi chỉ nghĩ lướt qua trong đầu, nàng thật sự chẳng quan tâm nhiều. Nhưng đến đoạn thù lao, tay nàng hơi run rẩy. “35,000 usd – Là bao nhiêu tiền Việt nhỉ ?!”. Thùy Chi nhẩm nhẩm, chợt rùng mình sợ hãi. Nàng không nghĩ mình sẽ kiếm được nhiều tiền như vậy cho một vai diễn ghi hình chỉ hơn một tháng. Đây là thu nhập thật sự của diễn viên điện ảnh sao ?! Thùy Chi thầm mừng rỡ, nhưng vì lịch sự nàng không để cảm xúc đó biểu hiện trên mặt mình.

– Thùy Chi… – Ông Khải Nguyên thấy Thùy Chi cứ chăm chăm nhìn vào số tiền thù lao trên hợp đồng, ông áy náy giải thích. – Thật ra đó là ý của tôi, không phải của John Trần. Đây là vai diễn đầu tay của em… Em cần chứng minh được khả năng của mình để có mức thù lao cao hơn.

– Sao ạ ?! – Thùy Chi ngơ ngác nhìn ông.

– Nếu em không đồng ý… Tôi có thể làm tròn số đó là 40,000 usd nhé. – Ông ta nói.

– Không không… – Thùy Chi ấp úng, lắc đầu lia lịa, khuôn mặt hơi đỏ lên lại không thốt ra lời.

– Tôi đã bảo 50,000 usd là hợp lý mà… – John Trần quay sang ông Khải Nguyên nói.

– Ừ thì… 50 chục thôi… – Ông Khải Nguyên gật gật.

– Không… Ý em là… 35 ngàn đã là… quá nhiều rồi ạ. – Thùy Chi cuống lên nói muốn không ra lời.

John Trần và ông Nguyên chợt hiểu ra, bật cười lớn.

– Ha ha… Không nhiều… Không nhiều… – Ông ta nói, gật đầu hài lòng với sự khiêm tốn của Thùy Chi.

– Được rồi, nếu em đã nói như vậy. Tôi có thể hứa với em, nếu bộ phim đạt doanh thu phòng vé tốt… Tôi sẽ bồi dưỡng thêm cho em. Thế nào ?!

– Dạ.

Ông Nguyên đi ra ngoài. Thùy Chi ngồi đối diện John Trần, chợt thấy bối rối lo sợ. Nàng sợ ông ta lại nhắc đến chuyện kia. Nàng còn thiếu nợ hai đêm như giao hẹn. Thậm chí cho một vai diễn nữ chính, ông ta còn có thể yêu cầu cao hơn. Trán Thùy Chi chợt rịn ướt mồ hôi, mặt cúi gằm xuống. Đột nhiên, John Trần chồm lên, làm nàng hết hồn rụt người lại. Thùy Chi chợt nhận ra trong tay John Trần là một chiếc khăn mùi xoa trắng. Mặt nàng đỏ ửng, ngồi yên cho ông nhẹ nhàng lau nhẹ mồ hôi trên trán.

– Không cần căng thẳng như vậy… Anh không ăn thịt em đâu mà sợ… – Câu nói đùa của John Trần lại làm Thùy Chi ngượng đỏ mặt.

John Trần lại im lặng nhìn Thùy Chi thật sâu, như suy nghĩ lại chuyện khi nảy. Ông mấp máy môi mấy lần nhưng không biết nói thế nào. “Ngủ với anh, em thấy nhục nhã lắm sao ?!” Không… Ông không thể hỏi như vậy. Ông càng không muốn nghe Thùy Chi trả lời câu hỏi đó. Ông hít sâu một hơi, giọng trầm trầm ấm áp:

– Anh tôn trọng quyết định của em… Nhưng anh chỉ muốn nói… Có một số chuyện, dù em muốn quên đi, nhưng đối với anh lại là những khoảnh khắc đẹp và đáng nhớ nhất… Đến một lúc nào đó, nếu em cần một người đàn ông… để chia sẻ. Hãy gọi cho anh… Anh luôn sẵn lòng.

Thùy Chi hơi đỏ mặt, nhìn John Trần. Ánh mắt ông ta rất chân thành, không cười cợt nhạo báng, không hề có vẻ đắc thắng vì đã chiếm đoạt được thể xác của nàng… chỉ có sự quan tâm ấm áp. Nàng khẽ gật đầu.

Trên đường về, Thùy Chi thấy lòng vui như trẩy hội. Hai ngày nữa, ba được thả. Mẹ đã tìm được một căn nhà kha khá sạch sẽ. Nàng lại kiếm được một khoản tiền lớn như vậy. Nếu cứ tiếp tục như thế, chẳng mấy chốc nàng có thể mua một căn nhà mới khang trang cho ba mẹ. Thùy Chi áp đầu lên tấm lưng rắn chắc của anh, tay siết chặt, thật chặt.

Hào Phong hơi trầm ngâm, chợt quay ngang nói với Thùy Chi:

– Tối nay em đi với anh đến một nơi đặc biệt nhé…

– Ừm…

Hào Phong tấp xe vào trong, dừng lại trước một tiệm bánh. Thùy Chi chờ bên ngoài. Vài phút sau, anh quay, tay cầm một hộp bánh kem tròn khá lớn. Nàng liền hỏi:

– Hôm nay là sinh nhật ai ?! Em nhớ anh sinh tháng 10 mà…

– Bí mật… Lát em sẽ biết thôi.

————++++———–

Nơi Hào Phong dẫn Thùy Chi đến là một căn nhà khang trang rộng rãi không xa trung tâm thành phố. Thùy Chi thấy anh bấm chuông.

Một người phụ nữ đứng tuổi bước ra, cúi chào:

– Cậu Phong. Bạn cậu đã tới… đang bên trong.

– Ừ… Cảm ơn Dì.

Hào Phong tự nhiên thoải mái dắt tay Thùy Chi đi vào trong.

– Nhà của anh ?! – Thùy Chi hơi lúng túng hỏi.

– Cũng có thể xem như vậy.

– Vậy… Vậy… Ba mẹ anh… – Nàng ấp úng nhìn xuống quần áo mình.

– Không… Ba Mẹ anh không ở đây…

– Anh sẽ dẫn em gặp ba mẹ một ngày gần đây… – Hào Phong quay lại, nắm tay nàng. – Nhưng anh phải báo trước để em chuẩn bị tinh thần ra mắt mẹ chồng chứ… Yên tâm đi.

– Hứ… Ai nhận anh làm chồng đâu… – Thùy Chi đỏ mặt, lại nghe lòng ngọt lịm sung sướng.

– Anh thường ngày cũng không ở đây… ở nhà ba mẹ thôi… Đây là nhà anh ruột anh.

– Vậy….

Thùy Chi chưa kịp hỏi tiếp thì bên trong liền ào ra một luồng gió mát lạnh thơm ngát. Một bóng dáng yểu điệu tuyệt trần lao thẳng vào lòng Hào Phong. Thùy Chi chưng hửng nhìn một người con gái tuyệt đẹp ôm ghì lấy Hào Phong, còn không ngừng hôn lên môi anh.

– Ôi… Nhớ em chết đi được…

Dáng người cô ta thật cao gần ngang Hào Phong, tay bưng mặt anh, hôn chùn chụt liên tục như hôn một đứng bé trai đáng yêu dễ thương.

– Ah… Chị Trúc à… Đủ rồi mà… – Hào Phong mặt đã hơi đỏ lên, ngượng ngùng lùi lại.

Cô ta ngừng lại, chợt nhận ra Thùy Chi đang ngơ ngác bên cạnh.

– A… Xin lỗi… Là bạn gái em sao ?!

Thùy Chi sửng sốt khi toàn diện đối mặt với cô ta. Một nhan sắc hoàn mỹ, đẹp đến mức tim nàng cũng thổn thức sợ hãi. Cô ta cao hơn Thùy Chi gần nửa đầu. Mặc trên người một chiếc váy ren mỏng lót tông nude bên trong làm từng đường cong nổi cộm như đốt cháy ánh mắt người đối diện. Cô ta cũng nhìn Thùy Chi thầm đánh giá tán thưởng, rồi thoải mái bước lại, khoát tay nàng.

– Hi hi… Chị không làm em ghen chứ ? – Cô ta nói một chất giọng miền Nam êm tai dễ chịu.

– Dạ không. – Thùy Chi đỏ mặt lắc đầu.

– Đây là chị Helen Thanh Trúc. – Hào Phong giới thiệu. – Chắc em cũng được nghe tên chị ấy… Còn đây là người yêu em… Thùy Chi.

– Dẹp cái chữ Helen đó đi. – Thanh Trúc xua xua tay nhìn Hào Phong. – Còn gọi chị Helen nữa là chị phạt em đấy…

Thùy Chi há hốc sững sờ nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt. Từng lời của John Trần lại hiện lên rõ ràng trong đầu nàng. Ông ta hoàn toàn đúng khi nói Helen Thanh Trúc là đối thủ lớn nhất của cuộc đời nàng. Không, thậm chí khi đối diện với nhan sắc và sự tự tin như ăn vào xương tủy của cô ấy, Thùy Chi thấy mình thật nhỏ bé không đáng nhắc tới.

– Thùy Chi… Ah… Thùy Chi… Tên em đẹp lắm… – Thanh Trúc khoác tay Thùy Chi đi vào trong nhà. – Cái tên chị mà không sến như vậy, thì ngày xưa cũng chả cần lót tên tiếng Anh làm gì…

– Không phải đâu… Em thấy tên chị nghe hay lắm mà. – Thùy Chi nói.

– Hi hi… Em đáng yêu lắm… Hào Phong thật may mắn…

Thùy Chi quay lại mỉm cười với Hào Phong đang lẽo đẽo đi phía sau. Nàng thấy lòng thoải mái vui vẻ, chị Trúc có gì đó rất thân thiện gần gũi.

– Hào Phong…

Một người thanh niên cao lớn từ bên trong bước ra, vui vẻ vỗ vai Hào Phong.

– Đây là chồng chị. Anh Xuân Bắc… – Thanh Trúc giới thiệu. – Còn đây là Thùy Chi… Người yêu của Hào Phong.

– Chào em…

– Dạ, em chào anh.

Thùy Chi hơi tò mò về người đàn ông của Thanh Trúc. Anh ta rất điển trai, vạm vỡ, còn cao hơn Hào Phong một chút. Sau lần nghe John Trần nhắc đến Helen, nàng đã về tìm hiểu tất cả thông tin về cô. Trong hàng trăm bài báo về Thanh Trúc, chỉ một bài nói sơ lược về Xuân Bắc. “Một người thanh niên mạnh mẽ luôn hy sinh và chờ đợi sau ánh hào quang của Helen Thanh Trúc”.

– Hôm nay là sinh nhật chị Trúc sao ?! – Thùy Chi chợt hỏi.

– Không… Là sinh nhật anh Hào Nam. Anh trai của anh… – Hào Phong nói nhỏ từ sau lưng nàng.

Thùy Chi không hiểu sao mọi người đang vui vẻ, chợt vì câu trả lời của anh mà không khí hơi trầm xuống buồn bã. Thanh Trúc bước về chiếc máy hát cuối phòng, tìm một đĩa CD cho vào.

“Giọt sương sớm long lanh rực rỡ.

Mãi lăn tròn trên phiến lá tinh mơ.

Giọt sương sớm mong manh vụn vỡ.

Để lá buồn như gặp gỡ trong mơ.

Hạnh phúc mong manh…

Ôi… Hạnh phúc mong manh…”

Một giọng hát nam trầm ấm vang lên. Thùy Chi sững người đứng yên đầu óc trống rỗng. Nàng nhớ đến một tình tiết xảy ra trong buổi biểu diễn thời trang cuối cùng của Helen Thanh Trúc.

“Phát súng định mệnh đó… Xuân Bắc sẵn sàng hy sinh mạng sống để che chở cho người yêu. Nhưng một người đàn ông dũng cảm khác đã thành toàn cho anh và Thanh Trúc… Hào Nam, vĩnh viễn vẫn sống trong tim chúng ta.”

Nhìn chiếc bánh kem được Thanh Trúc đặt trước hình chân dung của một người thanh niên điển trai, có nét hao hao giống Hào Phong. Thùy Chi đã hiểu ra mọi chuyện. Nàng siết chặt tay anh. Nhưng Hào Phong dù mắt hơi đỏ, lại vui vẻ nhoẻn miệng cười với nàng.

– Hôm nay mừng sinh nhật anh Nam mà… Mọi người phải vui lên chứ ?! Em quên mất, anh Hồng Phát đâu ?!

– Hắn đi Ý tham gia show thời trang quốc tế rồi… – Thanh Trúc quay lại, miệng cười hơi miễn cưỡng.

– Vậy cũng không sao ?! Năm ngoái có 4… Năm nay cũng có 4 không phải sao ?! – Hào Phong vui vẻ kéo mọi người ngồi xuống bàn.

– Ừ… Bốn người là đủ vui rồi… – Xuân Bắc nói một câu làm Thanh Trúc đỏ mặt, nhéo anh ta một cái đau điếng.

– Okie… Món ăn lên rồi… Nhậu thôi….

Bữa ăn thật vui vẻ. Tiếng cười đùa vang lên không ngớt. Thanh Trúc luôn chăm sóc trò chuyện với Thùy Chi. Hai người mới gặp nhưng líu lo không ngớt như hai chị em thân tình vừa gặp lại. Thanh Trúc và Thùy Chi nhan sắc kẻ tám lạng người nửa cân, như hai bông hoa rực rỡ xuân sắc làm sáng cả căn phòng. Xuân Bắc và Hào Phong vừa uống rượu vừa ngắm hai chị em cũng thấy lâng lâng vui sướng.

– Wah… Em thì sướng rồi. Vai đầu tay lại được đóng nữ chính… – Thanh Trúc cụng ly Thùy Chi. – Chị nha, còn phải đóng thế thân cho người ta…

– Thế thân ?! Cascadeur ?! – Thùy Chi tròn mắt.

– Không không… Không phải dạng bay từ nóc tòa nhà xuống đâu… Hi Hi… – Thanh Trúc bật cười nắc nẻ.

– Đóng thế thân của chị là… cởi đồ… Phơi thân mình ra thay cho diễn viên nữ chính.

Thanh Trúc nốc một hơi, cạn ly rượu vang, hơi bùi ngùi.

– Ah… – Thùy Chi che miệng không biết nói gì.

Xuân Bắc siết chặt tay vợ an ủi, chắt lưỡi:

– Có sao đâu… Thằng nào nhìn thằng đó thèm ráng chịu.

– Hi hi… Đúng vậy đó… – Thùy Chi che miệng cười.

– Năm ngoái chị Trúc còn biểu diễn cho anh em xem đường catwalk tiêu chuẩn quốc tế đó nha… Hay lát nữa làm lại đi chị… – Hào Phong nói.

– Ah… Hay quá… – Thùy Chi reo lên, vỗ tay sung sướng. – Em cũng muốn xem…

– Lúc đó chị say rồi… Còn hôm nay… không có gã Phát bợm rượu kia, còn phải xem hai anh em nhà này có làm Thanh Trúc này say nổi hay không nha… – Chị ưỡn ngực thách thức.

– Không thành vấn đề… Để em uống với chị… – Hào Phong vỗ ngực.

– Em nữa… – Thùy Chi vui vẻ tham gia.

– Dzô… – Xuân Bắc nâng ly.

Tiếng ly cụng leng keng liên miên như tâm trạng vui vẻ của mọi người. Những chai rượu vang liên tục vơi đi rồi trống rỗng… Thùy Chi không uống thi với ba người nhưng cũng mặt đỏ bừng bừng.

– Chị có ý định trở lại không chị ?! – Thùy Chi chợt buột miệng hỏi.

– Trở lại… ?! – Thanh Trúc cười thật tươi nhìn sang Xuân Bắc. – Không… chị thấy mình đã có đủ rồi…

Hào Phong và Thùy Chi đều im lặng, có chút nuối tiếc… Người ta phải sống chết leo lên đỉnh cao. Chị Trúc lại từ đỉnh cao dứt khoát rời bỏ… Thanh Trúc như muốn lảng tránh, chợt tiếng gợi ý:

– Có ai muốn xông hơi không ta ?!

– Có có…

Anh Bắc giơ tay hô lớn. Hào Phong chỉ cười tủm tỉm nhìn qua Thùy Chi, ý anh như tùy theo nàng quyết định.

– Ok… Để bật điện trước đã… – Thanh Trúc gật gật, đứng lên, chợt níu tay Thùy Chi nói. – Em vào đây với chị…

– Nhưng em… em không xông hơi đâu… – Nàng lúng túng.

– Thì chị có nói gì đâu ?! Vô nói chuyện phụ nữ thôi mà… – Thanh Trúc lén nháy mắt với Hào Phong.

Thùy Chi đành đứng lên, còn quay lại nhìn Hào Phong một cái.

– Hai người ngồi đó… Chưa có lệnh triệu hồi… Không được vào nha…

Thanh Trúc bỏ lại một câu, rồi ngúng nguẩy khoát tay kéo Thùy Chi đi vào trong. Chị như đã rất quen thuộc với căn nhà, dẫn nàng đến góc nhà nơi cầu giao điện. Bật lên một công tắc. Thùy Chi đoán chắc là công tắc của phòng xông hơi. Và sau đó chị lại dẫn nàng vào một gian phòng tắm rộng thênh thang. Rộng tương đương với một căn phòng ngủ nhà bình thường, phủ gương kín từ trần xuống đến sàn, làm cả căn phòng sáng loáng lung linh. Bên góc trái là một buồng tắm phủ kính trong suốt. Góc phải lại là một buồng gỗ sồi dùng để xông hơi, bên trong đã có đèn sáng. Thùy Chi thầm chắc lưỡi, Hào Nam khi còn sống chắc chắn là một anh chàng biết hưởng thụ.

Thanh Trúc có chút tưởng nhớ ánh mắt thoáng buồn mông lung. Nơi đây một lần đã diễn ra cảnh tượng xuân sắc nồng nàn của cô, Hào Nam và Hồng Phát. Cảnh tượng còn nguyên, nhưng người đã đi xa. Thùy Chi đứng yên sau lưng như chờ cho Thanh Trúc hồi tưởng. Nàng không biết chị ta dẫn nàng vào đây làm gì…

– Chị ơi… Em không xông hơi đâu… – Thùy Chi nói.

Thanh Trúc không trả lời nàng, mà hỏi một câu làm Thùy Chi thiếu chút ngượng đến ngất đi:

– Ngoài Hào Phong, em đã làm tình với mấy người đàn ông rồi ?!

– Em… – Mặt nàng đỏ bừng như gấc chín, dĩ nhiên nàng không muốn nói ra bí mật của mình, cũng không muốn nói dối. – Anh Hào Phong là người đàn ông đầu tiên của em…

– Nhưng không phải duy nhất… Chị nói đúng không ? – Thanh Trúc hỏi rất trực tiếp.

Không biết tại sao, Thùy Chi lại vô thức gật đầu, rồi lại hoảng hốt ấp úng muốn phân bua.

– Là Đạo diễn John Trần đúng không ?!

– A… Sao chị… Sao chị ?! – Thùy Chi thật sự hoảng sợ, mặt tái mét.

– Haizz… Chi ơi… Hào Phong có thể ngây ngô không nhận ra… Nhưng chị là người phụ nữ đi từ tầng đáy của nghề này… Chị đã trải qua hết… Em không cần ngại với chị. Nếu ngày đầu chị được một đạo diễn đề nghị giao cho vai nữ chính, đổi lại phải ngủ với ông ta… Chị nhận đã không chút do dự nhận lời ngay… Nhưng chị không được may mắn như em.

Thùy Chi đôi mắt đỏ hoe, ươn ướt nhìn Thanh Trúc. Nỗi đau thầm kín nhất của nàng, cứ như thế bị chị ta phanh phui như viết sẵn trên mặt. Nàng ngủ với ông ta cũng không phải để nhận vai nữ chính, chỉ là một vai phụ nhỏ nhoi mà thôi. Chị ta còn nói nàng may mắn… Là may mắn sao ?! Thanh Trúc lau nhẹ khóe mắt ươn ướt chực khóc của Thùy Chi.

– Làm nghề này, em phải chuẩn bị tâm lý thoải mái một chút… Thể xác khi cần hy sinh thì cứ cho đi… Khi không cần thì đánh chết cũng không đưa ra… Em hiểu không ?! – Thanh Trúc chợt nhớ đến một người thầy đáng kính đã nói những lời này với mình.

– Chị ơi… Chuyện này… Chuyện này… – Thùy Chi nghẹn ngào.

– Chuyện này là của riêng chị em mình… Không bao giờ đến tai Hào Phong. Chị thề danh dự đấy… – Thanh Trúc nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể sợ hãi run rẩy của Thùy Chi.

– Chị cũng có nhiều bí mật không nói với chồng… – Giọng Thanh Trúc nhẹ nhàng ấm áp bên tai nàng. – Ngay cả gian phòng tắm này, chị cũng có kỷ niệm ân ái với Hào Nam và Hồng Phát… Không phải chị gian dối, mà vì chuyện đó không cần thiết phải nói ra… Đôi khi chị cứ để anh Bắc tự hiểu.

... Đọc truyện 18+ tại website [ MY TRUYEN . COM ]

– Áp lực của nghề rất kinh khủng, hôm nay là từ đỉnh cao nhìn xuống… nhưng một khi scandal bùng nổ, thậm chí chỉ là một tin tức bịa đặt nào đó… Hôm sau ra đường né né tránh tránh, nhục nhã không khác gì một con chó… – Thanh Trúc như tự nói với chính mình.

– Người ta nói giới diễn viên nghệ sĩ sống buông thả dễ dãi… Cũng đúng, nhưng họ đâu biết rằng sống dưới áp lực từng giây từng phút, như có sẵn một lưỡi chém trên đầu… Mà không tìm cách giải tỏa thoải mái thì chỉ có nước phát điên thôi… Chị cũng là một con người, cũng động lòng, cũng ham muốn tận hưởng những giây phút thanh xuân tươi đẹp này… Thậm chí chị không nhớ được mình đã ân ái với bao nhiêu người đàn ông… Nhưng điều may mắn là người chị yêu luôn thông cảm và chờ đợi chị.

Thùy Chi hít một hơi thật sâu, nhìn chị… Những lời Thanh Trúc nói làm lòng nàng nhẹ nhõm ấm áp. Nàng không nên sợ hãi đối mặt với những gian nan trên con đường này. Con đường nàng chọn đã biết trước là khốc liệt và tuyệt tình.

– Em rất giống chị năm nào, nhưng em phải mạnh mẽ lên… – Thanh Trúc dùng tay áo nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Thùy Chi.

Thùy Chi mỉm cười, ôm lấy chị. Nàng cảm thấy mình như vừa có thêm một người chị ruột có thể chia sẻ tất cả mọi chuyện. Thùy Chi thời gian gần đây đã tự mình đối phó quá nhiều, quá mệt mỏi. Những trải nghiệm của nàng, với hầu hết mọi người có sống cả đời cũng không phải gặp qua. Sâu trong tâm khảm, nàng muốn có được một người chị làm chỗ dựa tinh thần cho nàng.

– Chị chưa gặp John Trần lần nào, nhưng chị em trong nghề đồn rằng, vợ cũ ông ta là Hoàng Lan, từ một phụ nữ hiền lành chuyển thành sư tử Hà Đông chỉ vì ghen tuông… Nghe nói hắn rất trăng hoa và làm tình cực giỏi. Có phải không ? – Thanh Trúc chợt hỏi.

– Em không biết… – Thùy Chi mặt đỏ bừng lắc đầu lia lịa.

– Nói cho chị nghe coi… Chị tò mò mà…

– Em không biết mà… Trời ơi… – Nàng che mặt rít lên.

– Hi… Hi… Chọc em chút thôi… Em biết đường quay về với Hào Phong là tốt rồi… – Thanh Trúc xoa xoa đầu Thùy Chi trấn an.

– Em yêu anh Phong… Mà… mà ảnh cũng… cũng giỏi… – Chợt Thùy Chi buột miệng nói lí nhí, mặt càng đỏ hơn.

– Hi hi… Đúng đúng… Cái này chị có thể xác nhận nha.

Thấy ánh mắt ngạc nhiên khó hiểu của Thùy Chi, Thanh Trúc cười, nói nhỏ vào tai nàng:

– Nói cho em một bí mật nhé… Không được ghen đâu đấy… Bọn chị thân đến mức… còn làm cả chuyện kia với nhau đó…

– Chị… và anh Phong ?! – Thùy Chi sững sờ há hốc. – Anh Bắc có biết không ?!

– Dĩ nhiên ! Đã nói là cả bọn mà… Chứ em nghĩ chị ngoại tình với Hào Phong sao ?! Hi hi… – Thanh Trúc che miệng cười, đôi mắt long lanh.

– Một mình chị… với… với ba người sao ?! – Thùy Chi mặt nóng rang, ấp úng.

– Hi hi… Ừ… Vui lắm đó… – Thanh Trúc bật cười, mặt cũng hơi đỏ lên, nói nhỏ. – Sướng đến chết đi sống lại….

“… Ngoan đi…. Hai anh sẽ làm em sướng đến chết đi sống lại…” Trong đầu Thùy Chi chợt vang lên giọng nói của gã Minh, mặt nàng tái nhợt sợ hãi.

Thanh Trúc nhìn chính mình trong gương, không nhận ra điều bất thường trên mặt Thùy Chi, giọng nói chị trầm trầm kể lại:

– Anh Hào Nam ngày xưa có tình cảm với chị, nhưng chị chỉ có một trái tim đã trao đi… Sau khi anh Nam mất, vì muốn cảm giác như anh còn sống, mỗi năm bọn chị chỉ tổ chức sinh nhật cho anh, mà không làm đám giỗ…

– Hai năm trước kỳ sinh nhật đầu tiên không có mặt anh, chị đã uống đến say mèm… rồi khóc rất nhiều… Chị đã nhớ Hào Nam kinh khủng, dù có mặt anh Bắc ngay bên cạnh… Ma xui quỷ khiến thế nào, chị cứ cho Hào Phong là anh Nam… – Thanh Trúc nhoẻn miệng cười.

– Em thấy hai người họ đúng là có nhiều nét giống nhau… – Thùy Chi gật gật đầu.

– Hào Phong cũng khá say… Và rồi… Khi anh Bắc và Hồng Phát hút thuốc ngoài ban công trở vào, thì phát hiện… chị và Hào Phong đang cuống vào nhau… – Thanh Trúc xoa xoa hai gò má đỏ ửng. – Anh Xuân Bắc không những không trách chị, mà còn… cùng anh Hồng Phát… giúp chị toại nguyện.

– Sau lần đó, bọn chị có một giao ước ngầm với nhau. Mỗi năm gặp gỡ ở nhà Hào Nam thoải mái với nhau một lần, để Hào Nam trên thiên đường cũng thấy vui vẻ… Vì khi còn sống, anh cũng có sở thích kéo bạn bè về nhà, vui chơi và làm đủ thứ chuyện nam nữ… như vậy.

– Vậy… Vậy… Hôm nay… ?! – Đột nhiên Thùy Chi rung lên, tim đập thình thịch.

– Thì vẫn phải duy trì truyền thống chứ sao ?!

– Em… Em… – Thùy Chi mặt đỏ như sắp chảy nước.

– Ha ha… Nói đùa thôi… Hôm nay là ngoại lệ… Anh Hồng Phát không tới. Em lại là người yêu của Hào Phong… Anh Bắc và chị hiểu mà. – Chị Trúc bật cười vui vẻ.

– Vì em… không phải là thành viên nhóm sao ?!

Thùy Chi buột miệng hỏi, chợt thấy mặt mình nóng rang. “Nàng cũng không sẵn sàng cho chuyện đó cơ mà…” Nhưng không hiểu sao, từ lúc thân thiết chuyện trò với chị Thanh Trúc, giờ lại bị xem như người ngoài, Thùy Chi trong lòng có chút mất mát hụt hẫng.

– Cái gì mà phải với không phải… thành viên nhóm chứ ?! Khờ quá đi… Chúng ta là chị em… Chị mượn Hào Phong được, sao không thể cho em mượn anh Bắc chứ ?! – Thanh Trúc vuốt ve gương mặt thanh tú tuyệt đẹp của Thùy Chi.

– Em không phải… không phải nói như vậy… – Thùy Chi đỏ mặt nói nhỏ.

– Không lẽ còn đòi một lúc cả hai người ?! Bỏ chị bơ vơ một mình ?! – Chị Trúc mở tròn hai mắt, giả vờ sửng sốt.

– Không… Trời ơi… Em có nói gì đâu mà… – Thùy Chi gắt lên, mặt đỏ bừng.

– Hi hi… Bây giờ như thế này… Hôm nay, mình chỉ vui vẻ bình thường thôi… Nếu em cảm thấy hòa nhập được thì tính sau… Thế nào ?! – Chị hỏi.

Thùy Chi bất giác khẽ gật đầu, nhưng chính nàng cũng đang tự hỏi “vui vẻ bình thường” là như thế nào ?! Thanh Trúc cười tủm tỉm quay sang tự cởi quần áo.

Thùy Chi không hiểu chị cởi đồ làm gì ?! Nhưng cơ thể chị thật đẹp, hoàn mỹ đến từng chi tiết. Đặc biệt là cặp đùi trắng muốt dài đến bất ngờ. Vùng mu của chị trắng hồng múp tròn với lông đen bóng được tỉa gọn sạch sẽ. Hai bầu vú chị tròn trịa khá lớn, hai núm vú săng nhỏ nâu đỏ thành thục. Ngay cả Thùy Chi là phụ nữ, cũng không kềm nén phải nhìn ngắm thật kỹ. Càng nhìn nàng càng hâm mộ đến hai mắt tròn xoe.

Thùy Chi thấy lòng mình thật mâu thuẫn. Lần trước khi chứng kiến Hào Phong hôn Nguyệt Nhi, dù chỉ đang diễn xuất, nhưng cũng làm nàng khó chịu. Nhưng nghe một người phụ nữ đẹp hoàn mỹ như Thanh Trúc kể về chuyện đã ân ái với Hào Phong, nàng lại không có cảm giác gì. Có chăng là một chút nao nao kì lạ. Chợt nghĩ đến cảnh tượng Thanh Trúc lõa lồ rên rỉ giữa ba người đàn ông, Thùy Chi thấy mặt mình nóng rang.

Thanh Trúc quay lại thấy Thùy Chi đứng bần thần thì kêu lên:

– Ơ con bé này… Sao còn chưa cởi đồ ?! Còn đứng đó tưởng tượng chuyện một nữ đấu ba nam à ?!

– Em không có… – Thùy Chi mặt đỏ tới mang tai, chợt hỏi lí nhí. – Nhưng cởi đồ để làm gì ?!

– Thì xông hơi… Chứ làm gì ?!

Thùy Chi thoáng chần chừ, nhìn thấy Thanh Trúc tuy không mặc gì bên trong, nhưng có quấn khăn tắm ngang người. Nàng mím môi bắt đầu cởi quần áo. Ngược lại, lần này Thùy Chi trở thành đối tượng bị chị nhìn ngắm. Từng mảng từng mảng da trắng muốt lộ ra trên cơ thể Thùy Chi. Đùi nàng tuy không dài như chị, nhưng thon gọn thẳng tắp tròn lẳng như tượng thạch cao. Hai bầu vú nàng to tròn núng nính, hai đầu núm đỏ hồng rực rỡ xuân sắc. Ánh mắt tán thưởng của chị làm lòng nàng có chút nhộn nhạo lẫn tự hào.

– Người em đẹp lắm… – Chị vuốt nhẹ tấm lưng cong ỏng với lớp lông tơ mịn màng như nhung của Thùy Chi, làm nàng rùng mình.

– Chị đẹp hơn em nhiều… Đứng gần chị em cứ như nấm lùn ấy… – Thùy Chi nhoẻn miệng cười.

– Hi hi… Không phải đâu… Em không thấp mà… Nhưng chiều cao của em lại làm vòng một và vòng ba càng khiêu khích hấp dẫn đàn ông hơn… – Thanh Trúc trêu đùa khều nhẹ đầu núm vú đỏ hồng xinh xắn của Thùy Chi.

– Chịiii… Không giỡn mà…

Thấy Thùy Chi đã quấn khăn tắm ngang người, Thanh Trúc bước ra cửa, bắt tay làm loa, hô lớn:

– Hai công tử ngoài kia… Đại tiểu thư và nhị tiểu thư đã chuẩn bị xong rồi…

– Hi hi… – Thùy Chi che miệng cười.

– Vào thôi…

Thanh Trúc dắt tay Thùy Chi, mở cửa phòng xông hơi bước vào. Hơi nóng hừng hực làm Thùy Chi hơi nhíu mày chưa thích nghi được.

“Xèo xèo” – Chị Trúc lấy gáo nước đổ lên những viên đá nóng. Hơi nước bốc lên cuồn cuộn nóng bức nhấm chìm cả ánh sáng yếu ớt của căn phòng.

– Mình ngồi xuống đây… – Thanh Trúc dắt tay nàng ngồi xuống băng ghế gỗ, bên cạnh chị.

“Vui vẻ bình thường” là như thế nào nhỉ ?! Trong đầu Thùy Chi lại nhảy lên câu hỏi cũ. Nàng chưa đi xông hơi bao giờ, chỉ thấy qua phim ảnh. Quấn có mỗi chiếc khăn tắm trên người, Thùy Chi đã thấy hơi hồi hộp nao nao. Nhưng nàng tự trấn an mình, lát nữa đây còn có Hào Phong bên cạnh. Cánh cửa hé mở. Qua làn hơi nước mờ ảo, Thùy Chi thấy Hào Phong và Xuân Bắc bước vào. Hai người cởi trần, quấn khăn ngang eo. Khăn tắm trĩu xuống thật sâu. Thùy Chi còn thấy rõ một mảng lông rậm rạp trên bụng dưới của anh Bắc. Nàng đỏ mặt quay đi.

– Em nể chị Trúc thiệt nha… Sao dụ dỗ được người yêu của em vậy ?! – Hào Phong cười toe toét ngồi xuống bên Thùy Chi.

– Cái gì mà dụ dỗ… – Thanh Trúc vui vẻ nắm tay chồng, quay qua nói. – Làm như Thùy Chi là trẻ vị thành niên không bằng.

– Ha ha… – Hào Phong phá lên cười.

– Thùy Chi… – Thanh Trúc kéo tay nàng. – Nói một câu công bằng cho chị coi…

– Thì… do em muốn tham gia mà… – Thùy Chi gật đầu.

– Em thật sự tham gia ?! – Hào Phong chợt quay qua tròn mắt nhìn Thùy Chi.

– Không không… Ý em là… tham gia… vui vẻ bình thường thôi… – Thùy Chi chợt đỏ mặt sửa lại.

– Cái gì mà vui vẻ bình thường ?! Có khái niệm này sao ?! – Xuân Bắc tò mò quay qua hỏi.

– Suỵt… Im lặng… – Chị Trúc nguýt anh Bắc một cái.

Hào Phong mỉm cười một mình. Thấy vẻ lúng túng ngượng ngùng của Thùy Chi, anh biết Thanh Trúc đã kể hết mọi chuyện về quan hệ trong nhóm với nàng. Anh cũng thấy nhẹ nhõm, vì chính mình cũng chưa biết giải thích thế nào với nàng. Hào Phong cũng hiểu Thanh Trúc nói vui vẻ bình thường là gì ?! Là một chút trải nghiệm buông thả thoải mái với bạn khác giới, không nhất thiết phải thật sự quan hệ thể xác. Làm diễn viên Hào Phong không dễ ghen, đặc biệt là với anh Xuân Bắc. Anh Bắc có thể thoải mái chấp nhận chuyện giữa anh và chị Trúc… Anh còn có thể quá nhỏ nhen ích kỷ sao ?! Dù sao, Thùy Chi đi theo nghiệp diễn, không thể tránh những chuyện va chạm thể xác với người khác giới. Chỉ với kịch bản phim sắp tới đã có vài cảnh Thùy Chi phải hy sinh thân thể với bạn diễn. Mà những kẻ đó đối với Hào Phong không bao giờ có thể đặt lên bàn cân so sánh với anh Bắc. Chuyện này một góc độ nào đó sẽ có lợi cho kinh nghiệm diễn xuất của Thùy Chi. Nhưng nếu nàng thật sự bị cuốn vào và muốn tham gia thật sự thì sao ?! Hào Phong thấy tim mình chợt đập nhanh hơn bình thường.

“Xèo xèo…”

Xuân Bắc ngồi sát bên trong, tưới thêm một gáo nước lên bệ đá. Hơi nóng bốc lên hừng hực. Thùy Chi nhìn qua, chợt phát hiện, tay chị Trúc đang nằm trong khăn tắm của anh Bắc, đội lên một khối to lớn. Mặt nàng đỏ bừng, vội quay về bên này thì bắt gặp ánh mắt vui vẻ của Hào Phong.

– Em cũng có một cái ở đây nè… – Anh nắm tay nàng đặt vào giữa hai chân mình.

– Anh… – Thùy Chi gắt khẽ.

Thùy Chi muốn rụt tay lại, nhưng bị Hào Phong giữ chặt. Anh choàng qua ôm lấy bờ vai trần mềm mại, hôn rít lấy đôi môi đỏ mọng thơm ngát của nàng. Lưỡi anh nóng bỏng thơm nồng mùi rượu vang làm Thùy Chi thấy cả cơ thể lâng lâng. Nàng mềm nhũng cả người, dán chặt cơ thể lên anh. Tay anh nhẹ nhàng mân mê bầu vú căng tròn phập phồng của nàng qua lớp khăn tắm mềm mại.

– Ưm… Anh… – Thùy Chi nhắm mắt, thì thào thật nhỏ.

– Không sao… Hai người họ cũng bận lắm, chẳng nhìn mình đâu… – Anh nói, hơi nóng phả vào bên tai nàng.

Vành tai xinh xắn của Thùy Chi ửng đỏ, rờn rợn nhột nhạt dưới môi lưỡi của anh. Nàng ngửa cổ đón lấy những nụ hôn nhẹ nhàng liên miên không dứt của anh. Qua lớp khăn lông khá dầy, Thùy Chi vẫn cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay Hào Phong. Nó nóng hơn thường ngày hay ngực nàng đang còn ray rứt khao khát được vuốt ve… Núm vú nàng săng cứng lại, nổi cộm dưới lớp vải bông mềm mại. Nếu không có anh Bắc và chị Trúc ở đây thì hay biết mấy. Thùy Chi sẽ bỏ ngay chiếc khăn tắm rườm rà trên người. Ngồi lên đùi anh, để anh vục mặt vào ngực, cho anh ngậm mút nó thỏa thuê… Anh vẫn không ngừng nhấm nháp chiếc cổ thon dài trắng ngần của nàng. Thùy Chi khoanh tay trước ngực, che đi hai bàn tay anh mân mê hai bầu vú nàng rạo rực… Thùy Chi khép chặt hai chân. Chưa bao giờ nàng ẩm ướt nhanh như vậy…

Chợt Thùy Chi có cảm giác như ai đó đang quan sát mình. Nàng quay đầu lại. Chị Trúc đang hôn rít lấy đôi môi anh Bắc, tay chị không ngừng khuấy động dưới chiếc khăn tắm của anh. Đôi mắt anh Bắc lại không hề nhắm lại như một người đang hôn mà nhìn về hướng bên này. Thùy Chi thấy mặt nàng nóng rang.

– Ư… Anh… Chị Trúc nhìn kìa…… – Thùy Chi rít lên thật khẽ.

Hào Phong mỉm cười, tay vẫn ôm ghì ngang ngực nàng.

– Hi hi… Ngại chị hay ngại anh Bắc nhìn đây ?! – Chị Trúc quay sang bắt bẽ.

Thùy Chi đỏ mặt không biết nói gì.

– Mà ai nhìn người đó thèm ráng chịu… Đúng không anh ?! Hi hi… – Thanh Trúc quay sang nói với chồng.

– Ừ… Đúng… – Xuân Bắc gật gật đầu, mặt thoáng đỏ.

– Chúng ta đi tắm nào… – Thanh Trúc nắm tay Thùy Chi đứng lên.

– Tắm sao… ?!

Mặt Thùy Chi nóng rang, ngoái nhìn lại Hào Phong, rồi líu ríu đi theo.

Buồng tắm quây kính khá rộng có thể chứa đến năm sáu người, ngay đối diện buồng xông hơi. Trên trần lắp đặt dàn phun nước tự nhiên rộng bằng đúng diện tích buồng. Thanh Trúc thoải mái tháo bỏ khăn tắm treo lên móc, mở cửa bước vào. Thùy Chi chần chừ nhìn cơ thể trần truồng sáng loáng của chị qua tấm kính trong suốt, lại quay nhìn cánh cửa buồng xông hơi còn đóng kín. Dĩ nhiên, nàng không ngại Hào Phong và chị Trúc, nhưng trong kia còn cả anh Bắc. Ánh mắt anh ta khi nảy, Thùy Chi còn nhớ rất rõ. Anh ta nhìn nàng nhưng không có vẻ thèm thuồng khao khát như hai gã Minh Phúc… lại có gì đó như gần gũi thân thiện.

– Ơ con bé này… Vào đây…

Thanh Trúc vừa mở nước quay lại thấy Thùy Chi còn đứng tần ngần, liền mở cửa hối thúc.

– Chị ơi… Hay là em… không… – Thùy Chi ấp úng.

– Em ngại anh Bắc à ?! Em yên tâm đi… Chồng chị định lực cực tốt… Do chị đào tạo mà…. Về điểm này, anh chàng đẹp trai của em còn thua xa… Hi hi…

– Hi hi… – Thùy Chi che miệng nén cười, mặt lại đỏ lên.

– Còn chưa chịu cởi ra sao ?! – Thanh Trúc níu chiếc khăn tắm trên người nàng.

– Nhưng…

– Thùy Chi… Em dự định sắp tới sẽ đóng phim… cảnh nam nữ ân ái với khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ như vậy à ?! – Chị Trúc trêu chọc.

– Em…

– Em nên nhớ ở phim trường, không những em phải đối mặt với bạn diễn, đạo diễn, trợ lý… còn bao nhiêu bộ phận hỗ trợ khác… Nào là ánh sáng, đạo cụ, trang phục… Nhiều lắm Chi ơi… Ai cũng nhìn chằm chằm vào em…

– Vậy em phải làm sao ?! – Thùy Chi bắt đầu lo lắng, nàng thậm chí chưa bước chân vào một trường quay thực thụ bao giờ.

– Em phải làm cho mình dạn dĩ hơn… Bớt e ngại những chuyện như thế này… Không có con đường nào là bằng phẳng, nhất là con đường em đã chọn… Chị hy vọng sau những trắc trở đã qua, đường sự nghiệp của em sẽ yên lành suôn sẻ…

– Nhưng nếu không được như ý… Em hãy nhớ những lời chị đêm nay…. Cơ thể mình là công cụ, em chăm sóc giữ gìn, nhưng phải biết khai thác nó khi cần thiết… Không việc gì phải dằn vặt… Vì đến cuối cùng, bước chân lên thảm đỏ… dưới ánh hào quang chiếu rọi ai cũng rực rỡ như nhau thôi… – Giọng chị nói trong dòng nước rả rích như xa như gần.

“Cơ thể mình là công cụ…” Lời nói của Thanh Trúc sát bên tai, lại vang vọng lặp đi lặp trong đầu óc Thùy Chi. Không phải ngay từ đầu nàng đã sử dụng cơ thể mình như một công cụ sao ?! Nhưng sau những lần như vậy, nàng không quên được, mãi ôm theo một nỗi lo lắng dằn vặt chôn sâu trong lòng.

Thùy Chi hít vào thật sâu, cởi bỏ chiếc khăn tắm bước vào. Nàng cố ý bước sâu vào trong, nép cơ thể trần truồng sau người chị Trúc, chỉ hy vọng hai người kia xông hơi lâu hơn một chút.

Vòi sen hay nói đúng hơn dàn phun nước tự nhiên nhà anh Hào Nam thật tốt. Làn nước tỏa đều không mạnh không nhẹ, ấm áp thoải mái. Thùy Chi thấy cả người thư thái tự do như thuở con nít được ba mẹ cho phép tắm mưa ngoài sân. Chị Trúc lấy ít sữa tắm thoa đều khắp tấm lưng mịn màng tuyệt đẹp của nàng. Thùy Chi mỉm cười ngượng ngùng. Từ khi nàng lớn lên, ngoại trừ Hào Phong, chưa có ai tắm cho nàng như vậy. Bàn tay chị thật mềm mại mát mẻ xoa đều khắp lưng, cặp mông căng tròn của nàng…

– Da em đẹp lắm nha… mềm như da trẻ em vậy… – Chị vừa vuốt ve, vừa xuýt xoa làm mặt Thùy Chi đỏ ửng vì ngượng.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.