Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang 2 - Chương 8-1: Âm Mưu

Sau Ánh Hào Quang 2

10 Chương 8-1: Âm mưu

Một tuần đã qua đi.

Ông Hải, ba Thùy Chi đã xuất viện về nhà. Dù sức khỏe ông còn yếu, vẫn phải chăm sóc nhiều, nhưng có ba về nhà, gia đình Thùy Chi trở nên ấm cúng vui vẻ hơn hẳn. Hàng ngày nàng đi học rồi về thẳng nhà để được vui vẻ trò chuyện với ba. Cả tuần nay, Thùy Chi không gặp Hào Phong, chỉ nhắn tin qua lại, nàng rất nhớ anh. Nhưng ngày mai, nàng sẽ xuất phát cùng đoàn phim đi Đà Lạt hai ngày. Lúc đó nàng sẽ có rất nhiều thời gian bên anh.

– Ba ơi, ba ăn rau và đồ ăn đi… Đừng ăn cơm nữa mà… Tăng đường đó…

Ông Hải thở dài, đặt giá múc cơm xuống, vỗ yêu lên đầu con gái một cái. Ông mỉm cười:

– Thế hệ của ba mẹ khi xưa, cơm là căn bản để no bụng… Nhiều lúc có cơm trắng để ăn đã là hạnh phúc lắm rồi… Bây giờ con kêu ba ăn đồ ăn thay cơm… Thiệt là khó chịu mà.

– Hi hi… Ông học con gái ông đi… Mỗi bữa chỉ ăn nửa chén cơm… – Thùy Vân gắp đồ ăn cho chồng, tươi cười nói.

– Đúng rồi… Ăn theo con nè… – Thùy Chi gắp rau vào chén ông.

– Ha ha… Ba con có cần giữ eo đâu ?! – Ông vỗ vỗ bụng, cười toe toét. – Cái bụng bia này, tưởng không bao giờ xuống được… Vậy mà nhờ lần này, giảm được gần nửa… Ha ha… Con nói Ba lâu lâu có nên vào đó… để giảm cân không hả ?!


– Ăn nói xui xẻo… Không được nói như vậy nữa ! – Thùy Vân gắt lên.

– Hi hi… Ba nói đùa thôi mà mẹ… – Thùy Chi che miệng cười.

Bữa cơm gia đình đoàn tụ là như vậy. Không cần hoành tráng thật nhiều món ngon. Chỉ cần đủ mặt cả Ba lẫn mẹ, đối với Thùy Chi không còn mỹ vị nào trên đời có thể ngon hơn. Mâm cơm đạm bạc đơn giản, nhưng tràn ngập tiếng cười.

– Ngày mai đi 2 ngày… – Thùy Vân gắp đồ ăn cho con gái. – Ăn nhiều vô…

– Trời ơi…. Con no lắm rồi mà… Con đi quay phim ở Đà Lạt, chứ có phải đi nơi nào mà mẹ sợ con đói ?! – Thùy Chi khó nhọc ăn thêm, bĩu môi nhõng nhẽo.

– Này, tối qua Ba xem qua cái kịch bản con đưa… Ba thấy có một vấn đề… – Ông Hải chợt nói, giọng nghiêm túc.

– Dạ, vấn đề gì ba ?! – Thùy Chi hơi lo lắng hỏi.

Thùy Chi hoàn toàn tin tưởng vào kinh nghiệm lõi đời của Ba. Ông từng là một Giám đốc ngân hàng lớn, hét ra lửa. Dù ông không làm trong ngành nghệ thuật thứ bảy, nhưng ông đã nói lên ý kiến của mình, chắc chắn đã suy xét kỹ lưỡng. Thùy Chi tập trung nhìn Ba nàng, ông đang đắn đo sắp xếp các suy nghĩ:


– Bộ phim này có cốt truyện khá hấp dẫn, đặc biệt liên quan đến tình yêu và đấm đá bạo lực nhiều… Có vẻ sẽ thu hút giới trẻ…

– Nhưng với một điều kiện… Bộ phim sẽ được Cục Văn hóa Nghệ thuật duyệt công chiếu hay không ?! – Ông nói giọng trầm trầm.

– Tại sao không được duyệt ?! – Thùy Chi nhíu mày hỏi. – Vì cảnh bạo lực quá nhiều sao ?!

– Không hẳn. Con không chú ý trong cốt truyện không hề nhắc đến chính quyền à ?! Dù trong bối cảnh nào đi nữa… Xã hội luôn tồn tại hai phía trắng và đen… Dù xã hội có suy đồi đến mức nào cũng duy trì một cán cân thăng bằng như vậy… Nhưng bộ phim con sắp quay, lại chỉ nhắc về một phía…

– Thì sao ạ ?! – Thùy Chi lo lắng hỏi.

– Thì phía bên trắng sẽ dị nghị chứ sao ?! Họ sẽ không duyệt cho một bộ phim lấy bối cảnh xã hội họ đang quản lý… lại sai lệch đến loạn cào cào như vậy… Giang hồ cầm dao chạy đầy đường… Cảnh sát đem cho chó ăn hết rồi à…

– Ba nghe mẹ nói con quen thân với đạo diễn bộ phim ?! – Ba nắm tay Thùy Chi nói giọng nghiêm trọng.


– Dạ… Cũng quen… – Thùy Chi hơi đỏ mặt, không biết nên định nghĩa chữ quen là như thế nào.

– Con phải lựa lời nói với ông ấy về ý kiến của Ba… Phải thật nhẹ nhàng, thật khiêm tốn… Mà đặc biệt là nói riêng, không có ai nghe thấy… Đám đạo diễn là kiêng kị nhất chuyện góp ý kịch bản của người ta…

– Dạ, con biết rồi.

Thùy Chi mím môi suy nghĩ. Những lời dặn dò của ba thật thấu đáo đến từng chi tiết. Dù nằm ngoài ngành, nhưng với sự trải đời của ông, ông nắm rõ hết những quy tắc ứng xử thông thường. Thùy Chi suýt nói ra, chính nàng đã góp ý thẳng thừng với đạo diễn ngay trước khi casting.

———-+++——–

18h30 tại tòa cao ốc Lotus cao nhất thành phố,

Văn phòng Công ty sản xuất Phim Thiên Hà nằm tại tầng 48 thuê bao cả một tầng lầu rộng thênh thang lộng lẫy. Nhân viên đã về hết, để lại hàng dãy partitions trống trải ngay ngắn.

Thang máy chợt lóe sáng. Một người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ bước ra theo sau là một cô gái dong dỏng cao xinh đẹp.

– Cô Nguyệt Nhi đi theo hướng này… – Người bảo vệ lịch sự dẫn đường.

Bước đến trước một căn phòng trên cửa in đậm bảng tên đồng sáng loáng, Phó Tổng Giám đốc – Vũ Thiên Hà. Người bảo vệ nhẹ nhàng gõ lên cửa ba tiếng.

“Vào đi”

– Dạ, cô Nguyệt Nhi đã đến… – Người bảo vệ nói một câu, liền lùi lại nhường lối vào cho khách.


Nguyệt Nhi thong thả bước vào, dáng vẻ tự tin thoải mái. Nhưng đứng trước một gian phòng làm việc tráng lệ và người phụ nữ nhỏ nhắn nổi tiếng trước mặt, vẻ kiêu căng thường ngày của cô liền biến đi mất tăm. Vũ Thiên Hà, là một cô gái trẻ nhỏ người, nhan sắc không có gì ấn tượng. Nhưng nếu ai nghe qua về những thành công cô đã gặt hái cũng phải e dè sợ hãi…

Đối mặt với ai Thiên Hà cũng lạnh lùng khó gần như vậy, duy chỉ có một người có thể làm cô ấy vui vẻ hồn nhiên đúng lứa tuổi, Helen Thanh Trúc. Đúng vậy, Thiên Hà của năm xưa, nay đã được mẹ tin tưởng giao cho một vị trí dưới một người trên ngàn người. Và cô luôn xứng đáng với sự tin tưởng của bà.

– Ngồi đi…

Thiên Hà gấp chiếc laptop, tựa lưng ra sau ghế. Cả cơ thể nhỏ nhắn của cô như lọt thỏm trong lưng ghế. Ánh mắt sắc bén của cô làm Nguyệt Nhi hơi mất tự nhiên né tránh.

“Một cô gái xảo quyệt đúng như lời đồn.” – Thiên Hà thầm nghĩ.

– Cô Nhi muốn gặp tôi có việc gì ?!

– Em muốn đầu quân cho chị… – Nguyệt Nhi nói nhanh. – Em muốn làm diễn viên độc quyền của Thiên Hà.

– Tại sao ?! – Thiên Hà nhíu mày. – Làm diễn viên freelance không thoải mái hơn sao ?! Diễn viên độc quyền chỉ dành cho người mới… trong khi cô đã có danh tiếng.

– Em… – Nguyệt Nhi ấp úng, ánh mắt chợt sắc lạnh. – Em không hài lòng với công việc bấp bênh hiện tại…

– Ah… Vậy sao ?! – Thiên Hà xoay ghế ngang, hai chân vắt vẻo gác lên cạnh bàn. – Tôi nghe nói cô bị gạt ra khỏi vai nữ chính trong phim John Trần sắp quay.

– Cô nhận vai gì nhỉ … ?! – Cô gõ gõ đầu như cố nhớ.

– Hạ Vi… – Nguyệt Nhi không giấu được vẻ hậm hực.

– Nhưng em chưa ký hợp đồng… Em cố ý kéo dài… để… để…

Thiên Hà rút một điếu thuốc đặt lên môi, châm lửa. Thổi ra một làn khói khoan khoái, cô không quan tâm vẻ mặt khó chịu của Nguyệt Nhi, nhướng mày hỏi:

– Vậy cho tôi một cái lý do để nhận cô ?!

– Em… Em…

Nguyệt Nhi lúng túng, đầu óc xoay chuyển thật nhanh. Chợt cô ta rút từ trong túi xách tay ra một xấp giấy đặt lên bàn:

– Đây là kịch bản chi tiết phim “Giang hồ Chợ Lớn”… Tôi nghĩ chị muốn biết Đông Á đang làm gì ?!

Thiên Hà nhìn xấp giấy, nhếch mép cười. Cô không có vẻ gì hấp tấp vội vàng tìm hiểu chuyện cơ mật của đối thủ cạnh tranh.

– Ok, cô cứ để đó. Tôi sẽ xem sau… – Thiên Hà ngồi thẳng lưng ghế, giọng nghiêm nghị. – Để Thiên Hà nhận đầu tư vào cô… Cô phải trải qua một thử thách…

– Thử thách gì ?! – Nguyệt Nhi thấp thỏm.

– Tôi muốn cô cứ tiếp tục ký hợp đồng với John Trần. Khi cần thiết, tôi sẽ gọi và xem cô biểu hiện thế nào ! Được chứ ?!

Ngay khi Nguyệt Nhi bước ra cửa. Thiên Hà lười nhác cầm xấp kịch bản lên xem. Lật từng trang nét cười trên mặt cô càng đậm… Cô mở máy tính xách tay, tìm kiếm một file gì đó… Mở ra… Nếu John Trần nhìn thấy nội dung trên màn hình máy tính lúc này, ông ta phải hoảng sợ hết hồn. Không ngờ cũng là một bản thảo của “Giang hồ Chợ Lớn”. Thiên Hà nhấc điện thoại gọi đi.

– Mẹ…. Đông Á đã bước vào bẫy của con.

“Bẫy ?! Con nói cái kịch bản con cho người giả vờ bán cho Đông Á sao ?!” – Giọng nói phụ nữ uy nghiêm bên kia vang lên.

– Ha ha… Đúng vậy… Gã John có chỉnh lý một chút… Nhưng vấn đề cơ bản nhất, gã không nhìn ra… Y như con dự đoán… John Trần quen với lối suy nghĩ phim ảnh Mỹ… Chẳng hiểu cái quái gì ở trong nước… Ha ha… – Thiên Hà bật ghế ra, mồi thuốc, phì phèo khoan khoái.

“Con gái mẹ giỏi lắm ! Thông tin nội bộ lần này Đông Á bỏ vốn khá đậm… 187 tỷ… Ha ha… Chúng sẽ khóc không ra nước mắt.”

– Hi hi… Mẹ thưởng con cái gì nào ?!

“Con nhỏ này… Con còn thiếu cái gì sao ?!”

– Con thiếu nhiều lắm… Ferrari của con mua hơn năm, cũ rồi nha…

“Haizz… Được rồi… Ai biểu Thiên Ngân này chỉ có mỗi một đứa con…”

———–+++———–

5h30 sáng hôm sau, Hào Phong đã chờ Thùy Chi trước nhà. Người mở cửa cho anh là ông Hải. Hào Phong đã vào viện thăm hỏi vài lần, sau khi ông hồi tỉnh, nên cũng gặp qua ông Hải. Ông Hải có vẻ rất thích vẻ mạnh mẽ dạn dĩ của bạn trai Thùy Chi.

– Con chào chú… – Hào Phong lễ phép cúi người chào.

– Hai đứa đi sớm như vậy sao ?!

– Dạ… Đoàn tập trung xuất phát lúc 6h00.

– Ừ… Để chú kêu con bé xuống nhanh… Kẻo trễ.

Ông Hải vừa quay vào nhà thì thấy Thùy Chi đã bước xuống cầu thang, theo sau nàng còn có mẹ. Nàng hơi nhăn mặt cười khổ, nói kiểu gì ba mẹ cứ phải thức sớm đưa tiễn cứ như nàng sắp xung phong đánh trận.

– Ba Mẹ ở nhà giữ gìn sức khỏe… Con đi…

– Ừ… Quay phim cho giỏi… Nhớ những lời ba nói đấy. – Ông Hải xoa đầu con gái.

– Chi… Ra đây mẹ hỏi… – Thùy Vân níu tay nàng kéo lại.

– Hai đêm… Con ngủ… Có phòng riêng không ?! – Bà nói nhỏ, mắt liếc qua Hào Phong.

– Có mà mẹ… – Thùy Chi hơi đỏ mặt, nàng hiểu mẹ đang nghĩ đến chuyện gì.

– Ừ… Mẹ chỉ hỏi vậy thôi… Mà nếu có cũng không sao… quan trọng là con biết bảo vệ mình… Con có cần… – Bà nói nhỏ vào tai Thùy Chi.

– Không… Trời ơi… Con lớn rồi mà… Mẹ kì cục quá đi…

Thùy Chi không dám ở lại lâu, chào ba mẹ, nhảy thót lên xe Hào Phong.

Điểm tập kết tại văn phòng Đông Á. Mọi người chung đoàn sẽ di chuyển bằng một xe 50 chỗ và một chiếc xe tải chở thiết bị đạo cụ. Hào Phong gửi xe mô tô lại, dắt tay Thùy Chi vui vẻ nhập chung đoàn. Dù ai cũng phải dậy thật sớm, nhưng nét mặt đều tươi cười phấn khích.

Đúng 6h00, trợ lý đạo diễn điểm danh đầy đủ mọi người trên xe. Ông chợt dừng lại bên hàng ghế của Hào Phong và Thùy Chi, hỏi:

– Hai em nên ngồi xe chung với John Trần… Xe nhỏ đi thoải mái hơn… – Thấy vẻ mặt mất tự nhiên của Hào Phong, ông nhấn mạnh tiếp. – Nhất là Thùy Chi, chỉ có 2 ngày quay… Nếu em say xe mà nghỉ mất nửa ngày thì khổ rồi…

Hào Phong nhíu mày nhìn qua Thùy Chi. Anh không muốn ngồi chung xe với John Trần, nhưng vấn đề sức khỏe của Thùy Chi có thể ảnh hưởng đến tiến độ của đoàn phim.

– Em qua xe với John Trần đi… – Hào Phong nói.

– Ah… Đúng rồi…

Thùy Chi chợt đứng bật dậy, bước nhanh xuống xe đi về phía John Trần. Hào Phong cũng chưng hửng ngơ ngác nhìn theo. Không lý nào nói nàng đi, thì nàng đi nhanh như vậy… Cũng phải e ấp từ chối vài lần lấy lệ chứ ?! Mặt anh chợt sượng cứng trước ánh mắt ái ngại của ông trợ lý. Nhưng Hào Phong chợt thấy Thùy Chi không có vẻ muốn lên xe John Trần. Nàng đứng nói với ông ta chuyện gì đấy. Vẻ mặt John Trần càng lúc càng thiếu tự nhiên, cứng đờ.

– Cảm ơn em… – John Trần hít sâu một hơi, trầm giọng nói. – Em cũng gửi lời cảm ơn Ba em vì những lời khuyên quý giá của ông. Tôi nghĩ mình phải suy nghĩ thật kỹ về chuyện này…

– Dạ. À… Em… Em muốn gửi lại anh món quà hôm trước… – Thùy Chi ấp úng, rút trong balo ra một gói nilong nhỏ.

John Trần nhíu mày, ông nhìn sâu vào mắt Thùy Chi, hỏi:

– Là Hào Phong không muốn… Hay em không muốn…

– Thật ra… Em rất thích… – Thùy Chi lí nhí. – Nhưng…

– Em thích là được rồi… Kệ hắn đi… Hắn có hỏi nói qua nói chuyện với anh. – John Trần cười tủm tỉm xua xua tay.

– Nhưng…

– Không nhưng nhị gì hết… Bỏ qua chuyện đó đi.. Lên xe thôi… – Ông mở cửa xe, nói.

– Không… Em ngồi bên xe kia với Hào Phong. Em cũng không dễ say xe đâu… – Thùy Chi không chút đắn đo nói.

Thùy Chi quay lại xe, bàn tay còn phân vân cầm món quà không biết xử lý thế nào. Nàng ngồi xuống bên Hào Phong, mỉm cười với anh.

– Em không ngồi bên đó sao ?! – Trợ lý đạo diễn quay lại hỏi.

– Cảm ơn anh… Sức khỏe em tốt lắm… Anh yên tâm…

Thấy Thùy Chi đã kiên quyết từ chối, ông trợ lý gật gật đầu ngồi xuống.

– Em cầm gì vậy ?! – Hào Phong tươi cười, choàng tay qua vai Thùy Chi hỏi.

– Món quà hôm trước… Em trả mà anh John Trần không chịu nhận lại… – Thùy Chi nói nhỏ.

– Món quà nào ?! – Hào Phong ngơ ngác.

– Thì… cái váy… Anh nói trả mà…

– Ha ha… – Hào Phong bật cười, lắc lắc đầu. – Không cần trả… Anh nói đùa đấy…

– Nói đùa ?! – Thùy Chi bĩu môi hậm hực.

– Anh nói em nghe nhé… Sau này, John Trần mua cho em cái gì… Em cứ nhận hết cho anh… Còn phải nhớ nói, anh Hào Phong gửi lời cảm ơn anh…

– Vì sao anh cảm ơn ?! Mua cho em mà…

– Ơ… Tự nhiên có người làm đẹp cho bạn gái anh, không tốn tiền… Anh phải cảm ơn chứ…

– Xì… Đáng ghét…

Hai người cười đùa vui vẻ. Chợt Thùy Chi im lặng. Vì nàng thấy bên ngoài xe một ánh mắt ấm áp đang nhìn mình. John Trần mỉm cười, gật đầu với nàng rồi bước lên xe riêng. Vào buổi sáng một tuần trước, trên đường đưa Thùy Chi đi học, John Trần đã nói với nàng một chuyện nàng không bao giờ nghĩ tới. Ông chính thức tuyên bố sẽ đeo đuổi nàng, bất chấp nàng đang yêu Hào Phong. Thùy Chi chỉ im lặng không nói gì với ông, cũng không kể cho Hào Phong nghe.

– Nguyệt Nhi không quay cảnh Đà Lạt sao ?! – Thùy Chi chợt quay qua hỏi Hào Phong.

– Có chứ… Hạ Vi là cô gái hàng xóm yêu thầm Tuấn Vũ… Quay cảnh niên thiếu của Tuấn Vũ không thể không có Hạ Vi… Chắc cô ta tự đi… Cô ấy thích ra vẻ lắm mà… – Hào Phong cười tủm tỉm.

Đoàn xe xuất phát được một tiếng. Cô gái thư ký đoàn phụ trách công tác hậu cần nghỉ ngơi của mọi người mới bước lên trước xe, nói lớn:

– Đoàn nghỉ tại resort Đồi Cừu thuộc khuôn viên sân Golf… tại nơi cảnh quay chính để tiện di chuyển. Tiêu chuẩn hai người một phòng… Bây giờ tôi đọc danh sách xếp phòng… Ai có ý kiến thì lên tiếng… Nhưng tôi nghĩ sẽ không ai có ý kiến gì… Vì tôi đã xếp nam theo nam, nữ theo nữ…

“Như vậy mới phải có ý kiến đó… Sao không bắt cặp một nam một nữ chứ ?!” – Một giọng nói oang oang từ bên dưới.

“Vô duyên… Ham hố…” – Một giọng nữ khác gắt lên.

– Ha ha… Hi hi… – Cả xe phá lên cười.

– Ok… Thôi tôi bắt đầu đọc danh sách… – Cô thư ký xua xua tay hô lớn.

“Nguyễn Văn Minh… Đinh Hoàng Tiến – Phòng 701”

…..

Đến cuối danh sách không ai có ý kiến gì, vì quả thật đây là công tác, có phải tham quan nghỉ dưỡng đâu. Khi Thùy Chi đang thắc mắc vì không nghe tên mình và Hào Phong thì cô thư ký quay sang, nói nhỏ:

– Tiêu chuẩn nam nữ chính là ngang với đạo diễn… Mỗi người một phòng… Thùy Chi phòng 900, Hào Phong 901.

– Không cần hai phòng đâu ?! Hai đứa này một phòng là được. – Hào Phong nói.

– Anh… Kì cục… Em muốn ở hai phòng… – Thùy Chi gắt lên, mặt đỏ ửng.

Cô thư ký cười tủm tỉm. Mọi người trong đoàn đều biết Hào Phong và Thùy Chi là một cặp.

– Tiền phòng của chúng tôi giá bao nhiêu ? – Hào Phong hỏi.

– À… Là… Hai triệu tám trăm năm mươi ngàn… Một đêm… – Cô thư ký nói.

– Hả… Mắc như vậy ?! – Thùy Chi há hốc.

– Ừa… Mà còn trừ vào catse của em đấy… – Hào Phong nháy nháy mắt với cô thư ký.

– Cái này… Thiệt là trừ vào… – Thùy Chi ngơ ngác nhìn cô thư ký.

Cô ta hơi đỏ mặt, nén cười nhìn lơ đi chỗ khác.

– Thôi… Tiết kiệm đi… Hai đứa mình chung một phòng nhé… – Hào Phong cười toe toét, vỗ vỗ tay nàng trấn an.

Thùy Chi đỏ mặt, gật gật không dám nói gì nữa. Nàng ngồi phía trên, không biết rằng mọi người phía sau ai cũng nén nhịn cười đến đỏ mặt.

Mười một giờ, xe đến nơi. Xe John Trần đã đậu sẵn trong khuôn viên khách sạn từ lâu. Bên cạnh xe ông còn có một chiếc Lamborghini đỏ chói, sàn thấp đến nỗi thoạt nhìn như dính chặt trên nền đất. Ánh mắt Hào Phong đang vui vẻ, khi nhìn thấy chiếc xe liền nheo lại lạnh lẽo. Ngoài Thùy Chi, ai trong đoàn cũng biết chiếc xe đó là của Tuấn Nguyên, con ông Khải Nguyên – Tổng Giám đốc Đông Á. Hắn là một gã thiếu gia ăn chơi đàn đúm, dựa thế cha mình chèn ép không biết bao nhiêu diễn viên nữ lên giường với hắn. Tuấn Nguyên lại tình cờ bằng tuổi Hào Phong. Hắn luôn bị cha lấy Hào Phong ra làm gương để bắt học tập theo. Cũng khó trách hắn ghét Hào Phong ra mặt và chính Hào Phong cũng không ưa gì hắn.

– Đi thôi anh… – Thùy Chi vui vẻ khoát tay Hào Phong đi vào.

Vừa bước vào sảnh khách sạn, hai người liền thấy John Trần ngồi trên sofa. Ông ta đăm chiêu nhìn chằm chằm vào xấp kịch bản. Ông thấy Thùy Chi và Hào Phong liền ngoắc tay ra hiệu.

– Ngồi xuống đi…

Hào Phong chưa hiểu gì, nhưng Thùy Chi đã đoán được sự việc có liên quan đến thay đổi kịch bản. Nàng cũng không nghĩ rằng lời góp ý của ba có thể làm John Trần đắn đo nghiêm túc như vậy.

– Những điều em nói khi sáng… Anh đã trao đổi với ông Khải Nguyên, kịch bản sẽ thay đổi một chút… – Ông nói.

Hào Phong ngơ ngác nhìn qua Thùy Chi, rồi lại nhìn John Trần.

– Anh sẽ cắt giảm một số nhân vật phụ… và tình tiết không quá quan trọng… để thêm vào nhân vật phía bạch đạo… Dù chi tiết như thế nào cũng phải mất vài ngày… Nhưng sẽ không ảnh hưởng đến tiến độ quay phim tại Đà Lạt…

– Nhân vật phụ nào ạ ?!

Thùy Chi hơi thấm thỏm sợ mất vai Hạ Vi. Dù nàng không thích Nguyệt Nhi, nhưng Hạ Vi là một nhân vật có chiều sâu tăng sự hấp dẫn cho câu chuyện.

– Một số vai hài hước pha cười và gã thiếu gia ngủ với Lan Phương… Chỉ quay lướt qua đơn giản thôi… – John Trần giải thích.

Thùy Chi gật gật đầu… Bản thân nàng cũng rất e ngại cảnh đó nếu theo đúng kịch bản cũ.

Khi Hào Phong và Thùy Chi lên phòng, nàng liền kể lại hết mọi chuyện với anh. Hào Phong cũng gật gù khen ngợi ánh mắt đúng đắn của ông Hải.

————-++++————-

– Ưmmm….

Trong phòng 903, cùng tầng với gian phòng của Hào Phong và Thùy Chi, một cảng tượng xuân tình phơi phới đang diễn ra. Nguyệt Nhi trần truồng nằm bò đối ngược đầu với một người thanh niên. Cơ thể cô bóng loáng khêu gợi. Bờ mông ưỡn cong ngúng nguẩy trước mặt gã đàn ông bên dưới. Gã liên tục ngậm kín lấy âm hộ đỏ hồng nhẵn thín của cô mà bú mút… Nguyệt Nhi rên rỉ sung sướng, miệng há to ngậm đến gốc cái dương vật cong cớn của gã.

– Chim em ngon lắm Nhi ơi…

– Ứ… Lời thô bỉ như vậy mà cũng nói ra được… – Nguyệt Nhi giả vờ hờn dỗi, nói một câu lại mút cái dương vật sâu hơn.

– Ha ha… Lời thô bỉ cỡ nào qua miệng Tuấn Nguyên này cũng thành lời vàng ngọc đó nha…

Tuấn Nguyên cười khà khà vui thích. Tay hắn bóp chặt cặp mông tròn trịa của Nguyệt Nhi kéo rộng ra để vốc mặt vào sát hơn…

– Ưmmm… Ôi… Cái lưỡi anh sao đáng yêu như vậy chứ… Vào sâu nữa đi anh… Ư…

Nguyệt Nhi rên siết, hạ thể trùng xuống dí sát âm hộ vào miệng hắn. Lưỡi hắn như một con lươn trơn tuột lắt léo lại ấm nóng làm âm hộ cô ra thật nhiều nước.

– Chát…

– Ai ui… Đau quá…

– Em muốn đè anh chết ngộp luôn à… – Tuấn Nguyên đánh đét lên mông Nguyệt Nhi, lồm cồm ngồi dậy.

– Ứ… Tại cái lưỡi đáng ghét của anh mà… Còn trách em…

– Ha ha… Thôi… Cho anh cưỡi em nào…

Nguyệt Nhi thở hổn hển, ngoan ngoãn quỳ mọp trên giường. Tuấn Nguyên quỳ gối sau cặp mông tròn trịa trắng ngần, tay cầm dương vật nhét vào thúc mạnh.

– Ưmmm…. Ôi… Em đau… của anh to quá…

Nguyệt Nhi rên rỉ vừa nài nỉ. Sự thật cũng không hẳn như vậy. Dù của Tuấn Nguyên không nhỏ, nhưng còn xa mới được như của Hào Phong. Nguyệt Nhi một lần khá lâu trước đây được nếm trải một đêm hoang dại với Hào Phong, làm cô nhớ hoài không quên được. Cô dù không yêu ai ngoài bản thân mình, nhưng thấy Hào Phong ngày ngày bên Thùy Chi, cô thấy rất ganh tị… Con bé đó vừa cướp vai diễn của cô, vừa lấy được trái tim người con trai cô thích thú… Thùy Chi cứ như sinh ra để đối đầu với cô. Nguyệt Nhi vò nát tấm drap giường như vò nát khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của Thùy Chi, miệng lại không ngừng rên rỉ như rất sung sướng:

– Uwmmm… Ôi… tuyệt quá anh ơi…

Tuấn Nguyên nghiến răng ken két kềm nén… Tay hắn bóp chặt bờ eo nhỏ nhắn, mắt nhìn xuống chăm chăm vào cái dương vật căng cứng bóng lưỡng không ngừng ra vào cửa mình đỏ hồng cạo sạch nhẵn thín của Nguyệt Nhi. Tuấn Nguyên cũng không nhớ bao nhiêu con gái non tơ qua tay hắn… Từ diễn viên cấp thấp, cho đến PG quảng cáo… Nhưng tất cả đám đó cộng lại cũng không thể so sánh với đứa con gái hiện giờ hắn đang chơi. Nguyệt Nhi, nữ diễn viên trẻ triển vọng… Lũ bạn của hắn nằm mơ cũng thèm thuồng nhỏ giải. Chỉ tưởng tượng mình sẽ kể cho bọn chúng nghe chuyện này, Tuấn Nguyên đã sướng đến tê dại… Hắn đã tiếp cận Nguyệt Nhi mấy tháng nay, nhưng cô nàng rất chảnh chẹ… Vẫn đi chơi, vẫn nhận quà… Mà chạm đến ngón tay cũng không cho. Bất ngờ tối qua, Nguyệt Nhi lại gọi hắn đề nghị đi chung xe… Tuấn Nguyên cũng được cha cho một vai diễn phụ trong bộ phim này, nên hắn liền không chút do dự đồng ý… Lên đến đây, hắn càng ngạc nhiên hơn… Từ chung xe đến chung giường càng dễ như vậy.

Hắn vòng tay xuống, nâng cơ thể trần truồng của Nguyệt Nhi lên. Mông ngồi bẹp xuống nệm, chân duỗi thẳng ra… Nguyệt Nhi thở hổn hển, vòng tay ra sau cầm lấy dương vật hắn nhét vào âm hộ, nhúng xuống.

– Uwmmmm… Ôi…

Nguyệt Nhi kéo tay Tuấn Nguyên đặt lên ngực. Hạ thể nhấm nhỏm liên tục… Tuấn Nguyên áp mặt lên lưng Nguyệt Nhi hít hà sung sướng, hai tay không ngừng vò nắn hai bầu vú căng tròn mơn mởn.

– Ah… Anh đã quá…

– Ra đi anh… Uwmmm… Bơm đầy chim em đi anh…

– Ha ha… Còn dám nói anh thô tục hả… Ah… Anh ra đây…

– Uwmmm… Ôi… Nóng quá… Bỏng hết chim em rồi…

Nguyệt Nhi thở hổn hển, cơ thể mềm nhũng nằm ngữa trên người Tuấn Nguyên. Đầu cô ngữa ra sau, hôn rít lấy môi hắn.

Tuấn Nguyên làm tình không tệ lắm… Nguyệt Nhi thấy tạm hài lòng. Cô lên đến đây mới biết tiêu chuẩn vai phụ của mình phải ngủ ghép với người khác. Nguyệt Nhi quay lại với Đông Á theo một nhiệm vụ do Thiên Hà giao… Nhưng không có nghĩa cô phải chịu nhúng nhường ngủ chung phòng với một con nhỏ diễn viên hạ đẳng nào đó… Đã sẵn như vậy, cô thà chấp nhận làm tình nhân vài hôm với gã công tử bột Tuấn Nguyên này. Hắn dù chỉ nắm một vai phụ nhỏ nhoi xuất hiện vài chục giây, nhưng với thân phận con Tổng Giám đốc hắn vẫn có một phòng riêng cho mình.

Hắn theo đuổi cô cũng vài tháng… Nếu chỉ nhìn bề ngoài và chiếc Lamborghini bóng lộn, Nguyệt Nhi đã sẵn sàng lên giường với hắn ngay từ lần đi chơi đầu tiên. Nhưng đáng tiếc, cô hiểu hắn quá nhiều… Tuấn Nguyên ngoài cái vỏ bọc hào nhoáng, bên trong lại rỗng tuếch chẳng có gì… Tiền đi bar đập phá cũng phải xin cha… Nếu ông Khải Nguyên cha hắn hoặc John Trần chịu để ý đến Nguyệt Nhi thì một thằng nhãi như hắn chẳng bao giờ được nhét cái của nợ đó vào người cô…

“Reng”…

Tiếng điện thoại chợt reo vang… Tuấn Nguyên càu nhàu văng tục, đẩy người Nguyệt Nhi sang bên cạnh. Cô bĩu môi, đứng dậy ngúng nguẩy đi vào buồng tắm.

“Gì chứ ?! Cho con lên tới đây rồi hủy kèo là sao ?!”

Giọng nói gay gắt của Tuấn Nguyên qua điện thoại làm Nguyệt Nhi chú ý. Cô hé cửa buồng tắm lắng nghe.

“Rõ là vẽ chuyện… Thằng cha John Trần đó…”

“Rồi… Nghe rồi… Con chơi đủ hai ngày mới về đó…”

Tuấn Nguyên hậm hực tắt điện thoại. Hắn cũng chẳng quan tâm lắm đến vai diễn bèo bọt kia… Chẳng qua muốn cho đám bạn lé mắt thôi… Dù gì chuyến đi hai ngày này cũng sẽ không buồn chán, hắn nhếch mép cười xăm xăm bước vào phòng tắm.

Nguyệt Nhi đang đứng dưới vòi sen cả người trần truồng ướt đẫm, bóng loáng. Đột nhiên một cánh tay ôm ghì lấy người cô, không ngừng sờ soạn lung tung.

– Có chuyện gì vậy anh ?! – Nguyệt Nhi như lơ đễnh hỏi.

– Điện thoại của ông già… John Trần đòi sửa kịch bản… Cắt hết vai phụ… Mẹ… – Hắn vừa nói, vừa cúi xuống nhấm nháp cái núm vú đỏ hồng xinh đẹp của cô.

– Vậy… vai thiếu gia họ Dương của anh thì sao ?!

– Cắt luôn chớ sao… Để thêm vào một mớ cảnh sát… Mẹ… Rảnh hơi…

– Nhưng….

Nguyệt Nhi chợt sững người nghĩ đến lời dặn dò của Thiên Hà sáng nay. “Lưu ý… sự thay đổi kịch bản vào phút chót… Nếu cô có thể tác động để giữ nguyên kịch bản cũ thì tốt nhất… Nếu không được, phải báo ngay…”. Hai mắt Nguyệt Nhi lóe sáng lập lòe, cô vừa nghĩ đến một khả năng… một mũi tên bắn rơi hai con chim.

– Uổng cho anh quá… Thiếu gia Dương được lên giường với Lan Phương đó nha… – Cô nói.

– Thì sao ?! Có phải chịch thiệt đâu mà… – Gã vừa ngậm núm vú Nguyệt Nhi vừa sọc sọc cho dương vật cứng lên.

– Dĩ nhiên là diễn xuất thôi… Nhưng người đóng Lan Phương rất đẹp đó nha…

– Thiệt là đẹp ?! So với em thế nào ?! – Tuấn Nguyên sững người đứng thẳng người.

– Em sao so được với cô ấy ?! Nếu em đẹp thì đâu phải đóng Hạ Vi, đúng không ?! – Giọng Nguyệt Nhi chua loét như đúng tâm trạng cay cú của cô.

– Thật hả… – Tuấn Nguyên hai mắt sáng trưng.

– Mà… nói cho anh một bí mật… Hi hi… Thật ra cũng chả phải bí mật gì, chỉ có anh là không biết thôi… Cô ấy tên là Thùy Chi… – Nguyệt Nhi nói nhỏ vào tai Tuấn Nguyên. – Là… bạn gái của Hào Phong.

– Hả ?! Bạn gái Hào Phong ?! – Tuấn Nguyên nghiến răng trèo trẹo. – Được… Được lắm.

Tuấn Nguyên hậm hực mở cửa buồng tắm bước ra ngoài. Nguyệt Nhi nói với theo:

– Haizz… Mà thôi đi… Cơ hội đã vuột mất rồi… Anh ở lại tắm uyên ương với người ta đi mà…

Một lúc sau, nghe âm thanh cãi vã lớn tiếng qua điện thoại của Tuấn Nguyên. Nguyệt Nhi vừa lau tóc vừa cười tủm tỉm vui sướng.

———–++++—–

Đầu giờ chiều,

Thùy Chi ngồi xe điện chung với Hào Phong, mặt còn đỏ ửng nét xuân tình xinh đẹp đến ngạt thở.

– Em có buồn ngủ không ?! – Hào Phong hỏi nhỏ.

– Lát em mà ngủ gật là bắt đền anh đấy… Không nghiêm túc gì hết… – Thùy Chi bĩu môi giận dỗi, nhưng ánh mắt vẫn long lanh nhìn anh.

– Ha ha… Anh có không cho em ngủ đâu… Anh làm gì cứ mặc anh chứ… Ai biểu thức rồi hùa theo.

– Anh… Đáng ghét…

– Ai da… Ha ha…

Khi đến nơi, trường quay phim đã sẵn sàng. Vài căn nhà lá được dựng tại một triền dốc bờ hồ sâu trong sân golf. Thoạt nhìn, Thùy Chi cũng trầm trồ khen ngợi như vừa bước vào một cái làng nhỏ nghèo nàn.

– Nam nữ chính đến rồi… Trang phục hóa trang đâu…

– Anh chị đi theo em…

Thùy Chi chỉ biết đi theo, bản thân nàng cuống theo một guồng máy từ bộ phận này đến bộ phận kia… Chính xác từng chi tiết nhỏ… Không lơi ra một phút thả lỏng… Lần đầu tiên Thùy Chi mới cảm nhận được không khí tất bật của một trường quay phim thật thụ… Năm phút thay đồ và mười phút hóa trang. Thật ra là tẩy trang thì đúng hơn, vì vai Lan Phương ở cột mốc này là một cô gái nhà quê chân phương. Không những lớp trang điểm nhẹ của Thùy Chi bị tẩy bỏ, mà họ còn thoa lên mặt và cổ nàng một lớp kem làm màu da nàng sẫm xuống bớt cái trắng nõn của một cô gái thành thị. Thùy Chi bước ra khỏi buồng hóa trang, hơi ngượng ngùng kéo vạt áo thẳng về phía trước. Nàng có cảm giác rất nhiều ánh mắt đang nhìn về phía hai bầu vú trống trải không nịt ngực của nàng… Thì ra đóng một cô gái quê cũng chân chất đơn thuần cũng làm nàng ngượng ngùng như vậy. Nàng như biến thành một cô gái đồng quê, nhưng không che giấu một nét đẹp thuần khiết mộc mạc làm rung động trái tim người đối diện.

Từ xa xa Tuấn Nguyên đứng cạnh Nguyệt Nhi, hai mắt lóe sáng không giấu được vẻ thèm thuồng.

– Em nói có sai không ?! – Nguyệt Nhi cười tủm tỉm.

Tuấn Nguyên gật gật đầu, ánh mắt vẫn không rời đi. Từ khoảng cách mấy chục mét hắn vẫn nhìn thấy hai khối thịt mềm mại no tròn cộm lên dưới lố vải mỏng… Cổ họng hắn khô cháy muốn ngay lập tức được vùi đầu vào đó mà ngấu nghiến say mê.

– Em sẵn sàng chưa ?! – Trợ lý đạo diễn hỏi.

– Vâng… – Thùy Chi gật đầu.

Một người phụ nữ mang ủng cao dắt tay Thùy Chi bước xuống bờ hồ. Chân nàng lúng sâu xuống bùn vài tất khó nhọc bước đến trũng nước có hàng liễu rũ thơ mộng. Khi Thùy Chi đã vào vị trí… Nàng quay lại gật đầu ra hiệu với mọi người.

“Chuẩn bị… Cảnh 1 màn 2…”

“Action”

Camera được kéo dây chạy rà rà trên mặt hồ… Hào Phong mặc độc một chiếc quần đùi nhàu nát lấm lem bùn đất, cả người mướt mồ hôi. Đây là mồ hôi thật, vì anh vừa đóng màn một, cuốc đất đúng nghĩa như một người nông dân. Anh ném cây cuốc trên bờ đất, lau mồ hôi trên trán để lại một vệt bùn dài trên mặt…

“Hi hi…”

Thùy Chi không nhịn được, buột miệng tiếng cười. Hào Phong cũng sững người nhìn về phía nàng.

“CUT” – John Trần hô lớn.

– Chi à… Em cười làm Hào Phong phân tâm đó… Nghiêm túc đi… Quay lại… – Ông trợ lý nhăn nhó.

– Vâng, em xin lỗi….

Thùy Chi mặt đỏ bừng cúi gằm xuống. Nàng không ngờ cảnh đầu tiên bị hư là do chính nàng làm hư. Nàng mím môi bắt đầu tập trung lại.

“Amateur…” – Một tiếng nói nhỏ từ xa, không ai quay lại vì đều nghe ra giọng của Nguyệt Nhi.

Cảnh quay làm lại từ đầu… Khuôn mặt Hào Phong cũng được lau đi, rồi cho anh một lần nữa tự quệt bùn lên mặt mình. Anh lặn sâu xuống hồ.

Một máy quay flycam từ phía trên từ từ hạ xuống trên đầu người con gái đang tắm sông… Góc nhìn phía trên thấy rõ cả vạt áo ướt đẫm dán sát lên hai bầu ngực căng tròn… Đột nhiên, một cái đầu trồi lên ngay sát bên cạnh.

– Á… – Cô gái hét lên, mặt tái nhợt sợ hãi, lùi lại.

– Xin lỗi… Tui không cố ý… – Chàng trai lúng túng, ánh mắt lén nhìn vào ngực cô gái, mặt đỏ lên nhìn tránh đi.

– Á… – Cô gái lại hét lên, trùng người thấp xuống nước mặt đỏ bừng.

– Này… Tui không cố ý mà… La hét cái gì chứ !

– Anh lùi lại… Tui… Tui la lên nữa đó…

– Nảy giờ tui đứng có một chỗ mà… Là cô đang bước tới đó… Nè… Cô bước tới nữa là tui la lên à nha…

– Vô duyên… – Cô gái nén cười, mặt đỏ ửng. – Sàn nước nhà tui bên đó… Anh không tránh qua làm sao tui lên ?!

– Nói đùa với cô thôi… – Chàng trai nhe răng cười, lùi tránh người sang bên cạnh. – Tui là Tuấn Vũ, mới dọn về đây…

– Tên gì mà nghe sến chết đi được… – Cô gái vừa leo lên sàn nước gỗ, vừa lẩm bẩm một mình.

– Cô tên gì vậy ?!

Cô gái không trả lời, tay che ngang ngực đi thẳng vô nhà để lại Tuấn Vũ tiếc ngẩng tiếc ngơ. Chợt một gương mặt đỏ bừng thò ra khỏi cửa, nói cụt lủng:

– Lan Phương… – Cánh cửa đóng sập.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.