Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang 2 - Chương 11: Tình Bạn Và Tình Yêu

Sau Ánh Hào Quang 2

15 Chương 11: Tình bạn và tình yêu

Ba tuần sau.

– Bớ tụi bây… Con Trang có bao cao su trong cặp nè…

– Á… Ha ha… – Cả đám con gái phá lên cười.

Con Trang mặt đỏ bừng, chạy theo con Phượng, rít lên:

– Trả lại cho tao… Trả ngay…

– Mùi dâu tụi bây ơi… – Con Phượng vừa chạy vòng vòng quanh các dãy bàn, vừa xem cái gói nhỏ trong tay.

– Tao biết ngay… Con Trang thích sinh tố dâu mà…

– À… Còn cái khác… Là chocolate… – Con Phượng lại cầm cái khác giơ lên.


– Trời ơi… Trả lại… Tao khóc cho tụi bây coi…. – Con Trang gấp đến phát khóc, ngồi thụp xuống bàn bưng mặt.

– Thôi trả nó đi…

– Nè… Làm dữ vậy… – Con Phượng dúi cái cặp vào tay con nhỏ.

– Hừ… – Con Trang túm chặt cái cặp, gầm gừ. – Sao không hỏi con Chi kìa… Nó toàn uống nước ép dứa… Có khi…

Thùy Chi đang nhăm nhi chai nước ép, giật mình suýt phun ra. Cả đám con gái chuyển chú ý qua gương mặt đỏ bừng của nàng…

– Mình uống để giảm cân thôi…. Không phải vì cái gì đâu ?! – Thùy Chi nói nhỏ.

– Đưa cặp đây kiểm tra… – Con Phượng dằn cái cặp khỏi tay Thùy Chi.

– Không có mà…


Thùy Chi nài nỉ, vẫn mặc đám bạn chúi mũi vào trong cặp mình. Không lẽ nàng phải nói mình chưa bao giờ sử dụng bao cao su khi ân ái với anh ?!

– Haizz… Nó sài cái này… – Con Phượng rút vĩ xuống đỏ đỏ uống vơi phân nửa. – Nó chả dùng bao cao su đâu…

– Gì chứ ?! Thuốc điều kinh thôi mà… Mấy bạn cũng dùng đúng không ?! – Thùy Chi đỏ mặt phân bua.

Cả đám gật gù. Đúng là hơn phân nửa đám con gái của lớp đều sử dụng cái này… Chủ yếu để kinh nguyệt điều hòa tăng cường phát triển cơ thể… Dĩ nhiên, khi đụng chuyện cũng thoải mái không sợ dính thai. Con Phượng chợt nhìn sang con Thủy ngồi bên cạnh Thùy Chi. Vẻ mặt nó hơi tái, một tay giả vờ bình thường lại giữ chặt cái cặp trong hộc bàn.

– Lục cặp con Thủy…. Thùy Chi có khi gửi bao cao su bên cặp nó…

– Không… Không có đâu… – Con Thủy giật thót hét lên.

– Không có mà… Ai lại đi gửi bạn thứ đó chứ ?! – Thùy Chi cười khổ xua xua tay.


– Không…. Đừng mà….

Cả đám con gái bu lại, kiên quyết kéo cái cặp ôm chặt trong lòng con Thủy. Thùy Chi cũng hơi sững người thấy ánh mắt con bé đỏ hoe rưng rưng. Con Thủy đang cố bảo vệ cái gì trong đó ?! Nhưng Thủy dù giữ bí mật nào đó mà Thùy Chi không biết, nàng cũng không muốn bạn bị tổn thương.

– Dừng lại… Bỏ ra…

Con Phượng vừa kéo được chiếc cặp ra, thì Thùy Chi đã kịp dằn lại.

– Còn nói cứng là không gửi…

– Ừ… Của mình là vị dứa… Được chưa ?! – Thùy Chi nói đại, mặt cũng hơi đỏ lên.

– A… Hi hi…

Nghe Thùy Chi thừa nhận, đám con gái cười khoái trá… Nhưng đã hết mục tiêu truy kích đành tản ra quay về chỗ.

– Nè… Cất đi…

– Cảm ơn…

Thùy Chi đưa cặp cho Thủy. Con bé chụp lấy nhét ngay vào hộc bàn, rồi giở sách ra đọc như tránh ánh mắt nghi ngờ của nàng.

– Này… Bồ có bạn trai hả ?! – Thùy Chi hỏi nhỏ.


Thủy giật mình, khuôn mặt chợt tái nhợt nhìn nàng như kềm nén:

– Có liên quan đến Chi sao ?! Đừng tò mò chuyện người khác…

Thùy Chi sững người nín lặng. Nàng chợt nhận ra hai tuần nay Thủy như trở thành một người khác. Không vui đùa, không nghịch ngợm… Ngay cả ánh mắt cũng né tránh, lơ đễnh không chân thật hồn nhiên như lúc trước. Cơ thể gầy ốm dường như đã phổng phao hơn. Người bạn thân nhất của nàng từ lúc nào đã trở thành một kẻ xa lạ…

Buổi học hôm nay trở nên nhạt nhẽo gượng gạo… Thùy Chi ngồi bên Thủy nhưng hai đứa không nói với nhau lời nào. Từ lúc học chung, chia sẻ một cái bàn đến nay, chưa bao giờ hai đứa lạnh nhạt với nhau như thế… Giữa hai đứa như có một bức tường vô hình ngăn cách. Bức tường không đến từ phía Thùy Chi, lại chống lên chĩa những mũi nhọn về phía nàng.

Sau buổi học, Thùy Chi im lặng bước ra cổng. Ánh mắt nàng không rời khỏi tà áo dài trắng thẫn thờ phía trước của Thủy. Ra đến cổng trường, Thùy Chi bước về phía Hào Phong. Anh tựa vào xe, vừa nhìn nàng cười tủm tỉm vừa ký tên cho ba đứa học trò lớp 10. Chuyện Thùy Chi và Hào Phong không còn gì bí mật… Anh vẫn bịt mặt, đeo kính đen, nhưng học sinh trong trường đứa nào cũng nhận ra anh. Thùy Chi mỉm cười với mấy đứa học sinh lớp dưới chào nàng.

– Em muốn đi theo Thủy… Xem bạn ấy đi đâu… – Thùy Chi nói, chỉ tay về phía Thủy vừa ngồi lên xe phía xa.

Hào Phong hơi ngạc nhiên, nhưng nghe giọng nói nàng có vẻ nghiêm trọng, anh không hỏi lại. Chờ Thủy đi thật xa, gần khuất bóng, Hào Phong nổ máy xe chạy theo. Hai chiếc xe, ba người lặng lẽ di chuyển giữa trời trưa nắng gắt… Mười phút sau, Thủy dừng xe lại trước một khách sạn hạng ba rẻ tiền ở quận 10. Hào Phong ngay lập tức rẽ vào ngõ hẻm trước khi con bé bước xuống, nhìn quanh. Con bé đeo khẩu trang bước vào trong.

– Anh gửi xe bên kia… Mình vào theo. – Thùy Chi nói gấp.

– Thủy có bạn trai thôi mà. Có cần vào rình xem không ?! – Hào Phong hơi đắn đo.

– Không phải đâu… – Thùy Chi lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn về cửa khách sạn phía trước. – Em là người hiểu bạn ấy nhất… Nếu Thủy có bạn trai sẽ khoe với em đầu tiên… Sẽ không âm thầm lén lút như thế…

Hào Phong gật gù, đẩy chiếc xe vào bãi của khu chung cư bên cạnh. Thùy Chi liền đi trước. Lúc nàng bước vào sảnh khách sạn, Thủy đã đi lên phòng mất dạng.

– Tôi muốn hỏi cô gái mới nảy đi lên phòng nào ?! – Thùy Chi gấp gáp hỏi ngay gã nhân viên ngồi sau quầy.

– Em hỏi chi vậy ?! – Gã vẫn gác chân lên mặt quầy, ánh mắt thú vị nhìn chăm chăm vào khuôn mặt xinh đẹp của Thùy Chi.

– Đó là bạn thân của tôi… Tôi muốn biết… – Thùy Chi nóng ruột.

– Phòng đó đông đủ rồi… Không tiếp thêm khách đâu… Em vào phòng khác đi… Chỉ có anh và em thôi… – Gã nhân viên nhe răng cười cợt nhã.

– Mày vừa nói cái gì… lặp lại thử coi…

Bất ngờ Hào Phong hầm hầm bước đến, dáng người anh cao to vạm vỡ, ánh mắt lạnh lùng dọa gã nhân viên kia sợ đến tái mặt.

– Không… Em có nói gì đâu ?! Nhưng quy định khách sạn là không thể báo số phòng của khách… Ngoại trừ cảnh sát yêu cầu…

Thùy Chi lo lắng nhìn qua Hào Phong, chợt thấy anh rút ví rút ra một chiếc thẻ đỏ giơ lên.

– Cảnh sát đây… Nói mau… phòng số mấy ?!

– Ah… Dạ… Phòng 405…

Hào Phong dắt tay Thùy Chi bước vào thang máy. Cửa vừa đóng lại… Không nhịn được trước ánh mắt nghi ngờ tò mò của Thùy Chi, anh phì cười:

– Là đạo cụ đó… Bộ phim trước anh đóng vai cảnh sát, rồi giữ lại chơi… Ai ngờ cũng hữu dụng hen…

– Xì… – Thùy Chi che miệng cười.

Cửa thang máy vừa mở, Thùy Chi và Hào Phong đi dọc hành lang nhỏ hẹp, liền tìm được số phòng 405. Thùy Chi hồi hộp áp tai lên cửa… Bên trong rất yên ắng, nàng chỉ nghe vài âm thanh sột soạt như cởi quần áo…

– Làm sao bây giờ ?! – Thùy Chi quay sang nói nhỏ với Hào Phong.

– Em nhất thiết phải xem sao ?! – Hào Phong thì thào. – Đây là chuyện riêng tư của người ta đó…

– Không phải em muốn xem… – Thùy Chi gắt khẽ. – Em chỉ muốn xác định là Thủy hoàn toàn tự nguyện… Vậy là đủ.

Hào Phong gật đầu nhìn quanh, chợt anh mừng rỡ thấy hai cánh cửa sắt đóng kín cuối hành lang.

– Đi theo anh…

Hai người mở cửa. Bên ngoài là một hành lang nhỏ, các cục nóng máy lạnh nối nhau một hàng dài… Hào Phong và Thùy Chi lách người đi, vừa đếm ngược cách khung cửa sổ để trở về căn phòng đó. Cánh cửa sổ 405 không đóng chặt, Hào Phong và Thùy Chi đều ngửi được mùi thuốc lá nồng đậm từ bên trong… Thùy Chi nín thở nhìn vào khe cửa. Chợt cả người nàng cứng đờ chết sững. Nàng đã tưởng tượng nhiều tình huống đang diễn ra với Thủy trong căn phòng này… Nhưng cảnh tượng ngay trước mắt Thùy Chi thật là ngàn lần vượt quá sức tưởng tượng của nàng…

Con Thủy còn mặc nguyên bộ áo dài trắng, quỳ trên sàn nhà. Vây quanh con bé là bốn gã đàn ông trần truồng… Bốn cái dương vật ưỡn ra dí sát… Thủy, mặt đỏ bừng ngượng ngùng, nhưng vẫn luân phiên ngậm mút từng cái… Nhìn đôi môi đứa bạn mở rộng khéo léo trượt dài trên thân những khúc thịt gân guốc bóng ướt… như rất quen thuộc việc này… Thùy Chi thấy mặt mình nóng bừng bừng quay đi.

Hào Phong nhìn qua khe cửa ngay trên đầu Thùy Chi, anh phải hít sâu một hơi mới rời mắt đi khỏi cảnh tượng bên trong đó. Anh cúi xuống nói nhỏ vào tai Thùy Chi:

– Anh thấy… Con bé dường như không có vẻ miễn cưỡng…

Thùy Chi mím môi xoa xoa hai gò má còn nóng bừng, gật gật đầu.

– Mình đi thôi…

Hào Phong nhìn lại một lần cuối. Dù sao anh cũng là đàn ông, gặp cảnh tượng hoang dại như vậy cũng khó ngăn lòng mình rục rịch. Một thân áo dài trắng tinh lại quỳ gối ngậm mút dương vật cho cùng lúc bốn gã đàn ông xăm trổ đầy người… Chợt Hào Phong dừng sững lại, giữ cứng vai Thùy Chi:

– Ah… Khoan đã…

– Anh còn muốn nhìn sao ?! – Thùy Chi nghiến răng hỏi.

– Không phải… – Hào Phong cười khổ. – Bốn gã này anh đã gặp đâu đó…

– Hả ?! – Thùy Chi sững người, không khỏi ghé mắt nhìn lại.

Con Thủy lúc này đã đứng lên. Con bé tự cởi áo dài, từng mảnh vải trắng dồn đống rơi trên sàn nhà. Thân thể Thủy thật phổng phao, eo thon ngực nở khác hẳn đứa con gái gầy gò vài tuần trước. Làn da con bé trắng muốt lọt thỏm giữa bốn gã đàn ông vạm vỡ đen đúa tạo nên một sự tương phản đến ngạt thở… Từng bàn tay chai sạn vuốt ve khắp người Thủy… Một gã sau lưng đưa tay nhào nặn hai bầu vú con bé vung lên cho hai đứa bạn phía trước cúi xuống ngậm mút…

– Uwmmm…

Thùy Chi che mặt, quay người nép vào ngực Hào Phong. Nàng không ngờ Thủy hiền lành khép nép chưa bao giờ có bạn trai lại cất giấu một bí mật kinh khủng như vậy…

– Anh nhớ rồi… – Hào Phong nói nhỏ vào tai Thùy Chi. – Bốn gã này là diễn viên vai giang hồ nhóm Phước Đạo trong phim mình đang quay…

Thùy Chi bần thần nhìn lên anh. Nếu bốn gã đàn ông kia là người trong đoàn phim, vậy chuyện này phải bắt đầu từ ba tuần trước… Cái ngày mà nàng dẫn theo Thủy vào trong phim trường… Thủy lại bỏ đi đâu thật lâu sau mới nhắn tin báo… Thùy Chi thấy mình như đã hiểu ra mọi chuyện. Nói con Thủy tình nguyện cũng được, bị dụ dỗ cũng vậy thôi… Ít ra hiện giờ đứa bạn thân của nàng cũng không bị cưỡng ép làm việc này.

– Mình đi thôi… – Thùy Chi quay người, níu lấy tay Hào Phong kéo anh đi.

“Ha ha… Nhiệt tình rồi nha… Thấy sung sướng không cưng ?!”

Đột nhiên một giọng nói phụ nữ khác vang lên trong phòng làm Thùy Chi và Hào Phong giật bắn người. Là giọng nói của Nguyệt Nhi… Tại sao là Nguyệt Nhi ?! Cô ta có lẽ đã ngồi sẵn trong phòng, khuất sau bức tường cửa sổ, hai người đã không thấy được.

– Ư…

Thủy không trả lời, mặt chỉ đỏ ửng lên vì ngượng. Một gã đàn ông quỳ xuống, gác đùi con bé lên vai… Đầu gã cúi thấp thèm thuồng hôn hít âm hộ con bé. Thủy há hốc rên rỉ, cơ thể chới với ngữa ra, tựa vào người đàn ông phía sau. Ngực con bé ưỡn lên dâng hiến hai bầu vú cho hai gã bên cạnh bú mút say mê.

“Thấy em tình nguyện như vậy… Giao ước của chúng ta sắp kết thúc được rồi…”

– Giao hẹn ?! – Thùy Chi và Hào Phong bên ngoài, nhíu mày nhìn nhau.

“Tránh qua một bên… Tôi có chuyện muốn nói với con bé…” – Nguyệt Nhi nói giọng lạnh lùng.

Cô ta bước đến bên cạnh Thủy và bốn gã đàn ông trần truồng tiu nghỉu. Từ phía cửa sổ, Hào Phong và Thùy Chi có thể thấy dáng người yểu điệu của cô ta.

“Nhưng với một điều kiện nhỏ…”

Nguyệt Nhi rút trong túi xách ra một cái lọ nhỏ, nhét vào tay Thủy.

“Tuần sau là liên hoan đóng máy của thành viên đoàn phim… có thể mời gia đình và bạn bè… Em làm gì không cần biết… để Thùy Chi dẫn em đi… Tại bữa tiệc, em dùng cái này pha vào nước… sau đó…”

“Tin tin tin”….

Thùy Chi và Hào Phong căng tai ra nghe… Nhưng đến những lời quan trọng cuối cùng đột nhiên một tiếng còi xe bên dưới đường vang lên át cả lời Nguyệt Nhi. Hào Phong nghiến răng tức tối, nhìn vào trong thì Nguyệt Nhi đã đi về phía cửa.

– Nhớ lời chị nói đó… Chỉ đơn giản như vậy thôi…

Cánh cửa phòng đóng lại, bốn gã đàn ông kia lại lao vào xâu xé cơ thể con Thủy. Thùy Chi quay đi, kéo tay Hào Phong trở về lối cũ.

– Giúp em chặn Nguyệt Nhi lại… Em muốn hỏi rõ ràng chuyện của Thủy… – Thùy Chi xăm xăm bước tới.

– Không nên… Em làm sao ép cô ta được… muốn anh dùng bạo lực bắt cóc, lục soát cô ta sao ?! – Hào Phong lắc đầu. – Và… em nghĩ với tình trạng của Thủy hiện giờ… con bé sẽ cảm ơn em vì điều đó sao ?!

– Vậy phải làm sao ?! – Thùy Chi lo lắng hỏi.

– Em nên bình tĩnh nghĩ đến… Lọ thuốc Nguyệt Nhi đưa cho Thủy chứa gì ?! Tại sao nhằm vào đêm liên hoan tuần sau ?! – Hào Phong day day hai bên đầu. – Nếu người dùng thuốc là Thủy thì đối tượng bị đánh thuốc gần như chắc chắn là em… Vì Thủy là người em tin tưởng nhất…

Thùy Chi rùng mình, những suy đoán của Hào Phong làm nàng thấy mình đứng bên một bờ vực cheo leo… Thủy sẽ phản bội tình bạn của nàng sao ?! Thủy sẽ rắp tâm hãm hại nàng sao ?! Nàng không tin…

– Nếu Thủy có ý muốn đến tham dự buổi liên hoan… Em nên từ chối. – Hào Phong nói.

Thùy Chi im lặng suy nghĩ. Thật ra, buổi liên hoan tuần sau, mọi người trong đoàn được phép mời gia đình bạn bè tham dự… Nàng đã mời ba mẹ, nhưng ông bà không muốn đến nơi đông đúc náo nhiệt như vậy… Vài ngày trước, Thùy Chi đã rủ Thủy đi cùng… Vẫn tưởng Thủy sẽ nhảy cỡn lên sung sướng, nhưng nó chỉ ậm ừ cho qua chuyện… Ngày mai, nếu thật sự Thủy mở lời muốn đi, nàng sẽ từ chối sao ?!

– Em sẽ không từ chối… Vì em tin bạn ấy.

Trong gian phòng đó, bốn gã đàn ông trần truồng vây quanh một thân hình trắng nuột. Thủy cứng đờ vô cảm nằm trên giường hai mắt đỏ hoe nhìn lên trần nhà. Xung quanh con bé là những cái bao cao su xanh tím vung vãi… Cơ thể Thủy run lên từng chập, từng chập…

—————-+++++++—————-

Một tuần sau, lúc 20h00…

Dưới bầu trời đầy sao, tiếng nhạc xập xình của quán bar Rooftop đẩy bầu không khí hưng phấn lên cao đến tột cùng. Bộ phim “Giang hồ Chợ Lớn” đã đóng máy… Đêm nay là buổi liên hoan chúc mừng của đoàn phim.

Đứng bên Hào Phong, Thùy Chi mặt hơi đỏ vì những ly cocktail. Dù tâm trạng có chút hồi hộp lo lắng nhưng sự vui vẻ của mọi người vẫn làm lòng nàng ấm áp.

– Dzô…. Dzô…

Bao quanh bàn John Trần, Hào Phong, Minh Kha và Thùy Chi là những nụ cười thân quen tin tưởng… Anh chị em trong đoàn, dù chỉ bên nhau hơn tháng trời, nhưng cũng đủ nếm trải bao nhiêu cay đắng khó nhọc. Mọi người hơi ngạc nhiên vì Tuấn Nguyên không đến, chỉ có Nguyệt Nhi đứng một mình tách biệt. Chợt Hào Phong nhìn Thùy Chi nháy mắt ra hiệu cho nàng nhìn về phía thang máy. Từ xa, Thùy Chi có thể thấy Thủy… Con bé hơi có vẻ dè dặt trước đám đông dầy đặc trước mặt, ánh mắt dáo dác nhìn quanh.

– Thủy…

Thùy Chi bước đến vẫy tay. Hai đứa vui vẻ khoác tay nhau trở lại bàn. Nguyệt Nhi bên kia ánh mắt lơ đễnh như vô tình nhìn qua Thủy. Vì tiếng nhạc khá ồn không tiện giới thiệu, mọi người gật đầu chào Thủy. Hào Phong cười cười với Thủy,

– Lần đầu mình tới đây đó… Sôi động như vậy… – Thủy nói sát tai Thùy Chi.

– Ừ… Mình cũng lần đầu mà…

– Uống cái này đậm quá… dễ say lắm đó… – Thủy lắc đầu ngán ngẩm chỉ ly cocktail trước mặt.

Con bé rút trong túi ra một chai nước suối đã mở nắp… Rót thêm vào ly cocktail của Thùy Chi rồi đặt chai nước suối lên bàn. Hào Phong dừng sững người nhìn ly nước lại nhìn lên Thùy Chi. Nàng đã thấy hành động của Thủy. Đôi mắt nàng đỏ hoe quay đi né tránh ánh mắt anh… Mọi chuyện đã rõ. Thủy thật sự bán đứng nàng, lòng Thùy Chi đau nhói hụt hẫng…

– Hôm bữa em đi đâu ?! Bọn anh tìm suốt… – Minh Kha chồm qua bàn nói với Thủy.

– Em… Em đi vòng vòng chơi thôi…

Vì tiếng nhạc quá lớn, Thủy phải áp sát tai Minh Kha nói. Lợi dụng lúc con bé quay đi, Hào Phong nhích người sang bên cạnh, chắn tầm nhìn của Nguyệt Nhi phía sau… Anh tráo ly cocktail của Thủy với Thùy Chi. Nàng hơi nhíu mày nhìn anh… Dù sau lần này có lẽ tình bạn của Thùy Chi và Thủy sẽ chấm dứt, nhưng không vì thế mà nàng muốn thấy nó xảy ra chuyện… Thùy Chi muốn đổ ly cocktail đó đi, nhưng Thủy đã quay người lại…

– Dzô…. – Thủy nâng ly với Thùy Chi.

Thùy Chi hơi sững người, cũng nâng ly cụng nhẹ… Tay nàng rung rung đưa ly lên miệng uống một ngụm lớn, ánh mắt dõi theo ly cocktail vừa chạm môi của Thủy.

– Khoan đã… – Thùy Chi muốn ngăn lại, nhưng đã muộn.

– Gì chứ ?! – Thủy uống một hơi cạn ly rượu, quay qua cười.

Nhìn Thủy tiếp tục nói chuyện với Minh Kha, nét mặt Thùy Chi thoáng lo lắng. Hào Phong đứng bên cạnh, siết chặt tay nàng. Cảm giác ấm áp từ tay anh xoa dịu đi sự ray rứt đau đớn trong lòng nàng.

– Mình qua kia xin chữ ký chị Nguyệt Nhi nha… Đừng nói là hôm nay cũng không cho xin chữ ký nha… Nảy giờ mình thấy mấy người xin chữ ký chị Nhi rồi đó… – Thủy nói với Thùy Chi.

– Ừ… Tùy ý Thủy thôi… – Giọng Thùy Chi lạnh nhạt vô cảm.

Nguyệt Nhi đang rất khó chịu với hai gã thanh niên non choẹt cứ tìm cách ve vãn cô. Nếu không phải nơi đông người chú ý, có lẽ Nguyệt Nhi đã đuổi thẳng cổ hai thằng con trai mặt búng ra sữa này. Chợt thấy Thủy bước sang, cô mừng rỡ kéo con bé lại ngay.

– Bạn tôi đến rồi… Hai anh không phiền cho chị em tôi nói chuyện chứ ?!

– Không sao… Bọn anh cũng có hai người mà… Vừa đủ đôi đủ cặp… Ha ha…- Hai gã vẫn nhe hàm răng trắng nhỡn ra cười cợt.

Nguyệt Nhi đã mất hết kiên nhẫn, nhếch mép cười khinh bỉ:

– Hai anh là không còn chưa đủ đâu… Nên tự biết mình… Đi chỗ khác đi…

– Ha ha… Hai người không đủ thì bên kia còn mười người bạn anh mà… – Hai gã giả vờ như không hiểu, tiếo tục cù nhầy.

Nguyệt Nhi mặt đỏ lên giận dữ, chồm người lên sát, nghiến răn:

– Eh hai thằng nhóc… Chị không chơi với đám choai choai… C*c nhỏ chưa đủ lông đủ cánh… Cút đi…

Thủy cười tủm tỉm nhìn khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng vặn vẹo của hai thằng thanh niên. Nhìn cách ăn mặc của chúng chắc thuộc tầng lớp cô chiêu cậu ấm… Nhưng chúng dường như vừa nhận ra mình đang giỡn trên nanh cọp.

– Mẹ… Mình đi…

Hai gã vừa đi, Nguyệt Nhi liền đứng tách ra khỏi Thủy, ánh mắt dè chừng nhìn sang bàn bên kia. Thùy Chi và Hào Phong dường như lơ đễnh không chú ý đến bên này.

– Em đã làm theo lời chị… Thùy Chi cũng đã uống… Chị trả cho em cái video đi… – Thủy nói.

– Hi hi… Chị thấy rồi… Được rồi chị trả… Làm ghê vậy ?!

Nguyệt Nhi rút chiếc điện thoại trong túi xách, luồn dưới bàn đưa qua Thủy. Nhưng không hiểu con bé quờ quạng thế nào, lại làm điện thoại tuột khỏi tay Nguyệt Nhi rơi xuống sàn.

– Ơ cái con này… – Nguyệt Nhi càu nhàu.

Khi cô ta vừa cúi xuống nhặt, Thủy ngay tức khắc rút ra một gói giấy nhỏ, trút hết vào ly rượu của Nguyệt Nhi. Còn quậy quậy lên hai ba lượt.

... Đọc truyện 18+ tại website [ MY TRUYEN . COM ]

– Này… – Nguyệt Nhi thở ra một hơi, đặt thẳng cái điện thoại lên bàn, chẳng buồn giấu giếm nữa. – Nứt màn hình rồi… Giữ luôn cái điện thoại đó làm kỷ niệm đi… Không cần trả chị.

Thủy cầm cái iPhone, kiểm tra một lượt bên trong. Con bé không dùng loại điện thoại đắt tiền này… Nhưng nó có vốn tiếng Anh, cũng không khó để tìm ra đoạn video nhục nhã đó. Vì một đoạn phim này, nó đã chịu đựng bao nhiêu chuyện kinh tởm suốt mấy tuần qua… Nguyệt Nhi thích thú khi thân xác của Thủy bị dày vò trong tay bốn gã đàn ông kia… Cô ta cười hả hê khi chứng kiến nó rên rỉ rã rời trong ô nhục… Thủy mím môi xóa hết video trong máy…

– Uống với chị đi… – Bất ngờ Nguyệt Nhi đưa ly rượu tới trước mặt.

Thủy hơi sững người sợ hãi, bối rối đặt điện thoại xuống bàn, tay run run cầm lấy ly rượu. Con bé quyết định, há miệng uống một hớp nhỏ, rồi giả vờ nhăn mặt cúi người ho sặc sụa… nhổ hớp rượu xuống sàn.

– Hi hi… Yếu thế…

Ngẩng đầu lên thấy Nguyệt Nhi nhấp một ngụm rượu lớn, Thủy nhếch mép cười, hỏi:

– Thuốc của chị đưa có mùi vị thế nào ?!

– Không có mùi gì… – Nguyệt Nhi vẫn ngây ngô, giải thích.

– Nó là thuốc kích thích cực mạnh… Nuốt vào một chút thôi đã như ngựa cái đến cử… Con nhỏ đó lại uống hết một ngụm lớn… Ha ha… Đêm nay phải vét hết đám đàn ông ở đây mới đủ cho nó thõa mãn ah….

– Vậy sao ?! – Thủy há hốc nhìn quanh, như nhẩm đếm. – Phải đến trăm rưỡi người đó nha… Vậy thì chị phá kỷ lục thế giới rồi…

– Là sao ?! – Nguyệt Nhi sững người hỏi lại.

– Chị Nhi ơi… Chị cài bẫy em. Chị uy hiếp em… Vậy chị đã từng nghĩ có một ngày như hôm nay không ?! – Thủy nhìn sâu vào ánh mắt ngờ vực của Nguyệt Nhi, nói rõ từng lời.

– Em… dám…

– Đúng rồi… Chị vừa uống… – Thủy nghiêng đầu nhìn ly rượu cạn tới đáy. – Chừng… một phần ba gói thuốc thôi ah… Chắc chưa đủ đâu… Em còn đây…

– Mày… Con đĩ nhỏ….

Nguyệt Nhi rít lên giận dữ. Cô cúi gập người, tay cho vào miệng muốn làm mình ói ra hết những thứ trong bụng.

– Lát chị đóng phim em không ngại livestream cho chị đâu… Ha ha…

Thủy thấy lòng lâng lâng sung sướng. Có khi còn sướng hơn cả giấc mơ đậu Đại học Ngoại thương mà nó ấp ủ bao nhiêu năm… Con bé bỏ mặt Nguyệt Nhi giận dữ, quay người hí hửng trở về bàn của Thùy Chi… Thủy của ba tuần trước dường như đã trở lại.

Đám đàn ông kéo nhau qua bàn khác cụng ly, trên bàn còn lại một mình Thùy Chi. Thấy Thủy quay lại, Thùy Chi lạnh nhạt hỏi:

– Sao không trò chuyện tiếp đi… Vui vẻ lắm mà…

– Mình đâu có thân gì với Nguyệt Nhi chứ ?! Chỉ có bồ là thân nhất thôi… – Thủy vui vẻ choàng tay nàng.

– Thôi đi… – Thùy Chi bất ngờ gắt lên, rút tay lại. – Còn chưa buồn lộ mặt ra sao ?! Hay Thủy quay về đây để xem mình say thuốc như thế nào ?!

– Đừng chờ tôi có biểu hiện khác thường nào… Ha ha… – Thùy Chi bật cười cay đắng. – Để Thủy thất vọng rồi… Vì ly rượu đó anh Phong đã tráo với ly Thủy… Tôi vốn muốn ngăn lại, nhưng Thủy đã uống… Có hậu quả gì xem như Thủy tự trách bản thân mình vậy.

– Thùy Chi… ?! Bạn… – Thủy sững người.

– Bạn sao ?! Giờ phút này còn nói tiếng bạn sao ?! Tôi không có một người bạn âm mưu với người khác để hại tôi… Tôi đã biết hết rồi… Đừng mang bộ mặt nai tơ ngơ ngác đó ra gặp tôi nữa…- Thùy Chi gắt gỏng mặt đỏ bừng, mắt đỏ hoe tuôn ra bao nhiêu uất nghẹn giận dữ trong lòng.

Thủy đôi môi mấp máy run run nhìn Thùy Chi. Trăm ngàn lời muốn giải thích cũng không biết bắt đầu từ đâu… Con bé chợt nhìn qua chai nước suối trên bàn, rồi chộp lấy. Trước ánh mắt ngạc nhiên ngỡ ngàng của Thùy Chi, Thủy ngữa đầu uống ừng ực…

– Thủy… – Thùy Chi dằn lại, nước vung vãi trên bàn. – Đừng làm chuyện điên rồ… không chứng minh được điều gì đâu…

– Mình không bị sao hết… Vì quả thật đây chỉ là nước… Mình chỉ đóng kịch cho Nguyệt Nhi xem thôi…

Thủy chợt ngừng lại, khuôn mặt hơi đỏ lên… Con bé thấy cơ thể mình như rơi vào sa mạc đốt nóng như lửa… Không thể nào… Bình nước này dứt khoát không có gì… Thủy còn nhớ mình uống vài ngụm lúc ngồi trên xe taxi trên đường đến đây… Chỉ có thể là… hớp rượu kia từ ly của Nguyệt Nhi. Nhận thấy sự bất thường trên mặt Thủy, vốn đã nghi ngờ lời nó nói, Thùy Chi càng tức giận hơn… Giận vì Thủy muốn hại nàng, càng giận hơn vì sự thật đã phơi bày, nó vẫn không nhận, lại tự hại bản thân mình…

– Muốn tự hại mình để chứng minh điều gì hả ?! Chứng minh mình vô tội sao ?! – Thùy Chi hét lên, nước mắt trào ra.

– Không phải… Không phải đâu… Chi ơi… Một lời khó nói hết… Chi phải tin mình… – Thủy thở dồn dập, bàn tay ướt đẫm mồ hôi siết tay nàng.

Thủy quay nhìn về bàn của Nguyệt Nhi, cô ta đã bỏ đi từ lúc nào…

– Mình đi về trước…

Thủy quay người đi, dáng người hơi lảo đảo vội vã. Thùy Chi muốn đi theo, nhưng nghĩ đến bao nhiêu chuyện đã xảy ra, nàng nén mình lại.

Đột nhiên, điện thoại Thùy Chi run lên… Nàng rút ra. Là tin nhắn Messenger của nhóm lớp 12A6…

“Là Thủy sao ?! Trời ơi… Khủng khiếp quá…”

“Thủy đâu rồi ?!”

“Fanpage của trường loạn rồi kìa !”

“Thủy ơi… Bạn không sao chứ ?!”

Thùy Chi thấy icon avatar của Thủy nhảy lên… Nó đã đọc được những dòng tin nhắn này. Fanpage trường có chuyện gì ?! Thùy Chi vội chuyển qua… Chợt nàng sững sờ nín lặng.

Một đoạn video vừa mới up lên… Từ một tên facebook lạ mà Thùy Chi chưa bao giờ thấy… Đoạn video là cảnh một cô gái trần truồng bị bốn gã đàn ông cưỡng hiếp… Dù mái tóc cô gái rũ rượi phủ lên mặt, dù miếng vải chằn ngang làm miệng cô gái biến dạng, nhưng Thùy Chi ngay lập tức nhận ra Thủy… Thùy Chi không nhận ra cảnh quay của Hạ Vi, nhưng nàng cảm giác được đoạn video này là “giao ước” mà Nguyệt Nhi đã nói. Thùy Chi chợt có linh cảm về một điều kinh khủng sắp diễn ra…

– Thủyyyyy…. Thủy ơi…. – Nàng lao mình chen vào đám đông về phía thang máy.

Hào Phong nhìn thấy vẻ hớt hải của Thùy Chi, không kịp gọi nàng, đành đuổi theo. Ngay cả Minh Kha là người luôn quan sát Thùy Chi cũng lo lắng đi theo hai người.

—————-+++———–

Trong phòng toilet nữ tầng 31, Nguyệt Nhi mặt đỏ như gấc chín, nhăn nhó buông chiếc điện thoại xuống… Cô ta bật cười như điên loạn, rít lên từng tiếng sắc nhọn ngắt quãng:

– Ha ha… Con đĩ nhỏ… Mày thật… ngu ngốc… iPhone phải xóa hai lần… có vậy mà không biết… đáng đời mày… Mày… phải… biết… hậu… quả… của việc… phản… bội… tao….

Nguyệt Nhi lảo đảo bước ra ngoài. Đột nhiên, một thân hình cao lớn chắn ngang, cô nhìn lên ánh mắt mờ đục lạc lõng.

– Chị Nguyệt Nhi hung dữ đây mà… Say rồi sao ?! Ha ha…

Trước mặt Nguyệt Nhi là tên thanh niên mặt non choẹt đã bị cô đuổi đi không lâu. Hắn nhếch mép cười, ánh mắt dâm tà không che giấu nhìn chằm chằm vào trũng sâu hun hút giữa hai bầu vú Nguyệt Nhi.

– Tránh…. ra… – Nguyệt Nhi đẩy người hắn, nhưng cơ thể lại ngã luôn vào vòng tay hắn.

– Oh… Muốn ôm anh sao không nói sớm…

Hắn không khách sao ôm chặt lấy cơ thể mềm mại của Nguyệt Nhi, bắt đầu sờ soạng cặp mông tròn trịa của cô… Hắn ép cơ thể Nguyệt Nhi vào tường… Những nụ hôn nồng nàn mùi rượu liên tiếp lên mặt, lên cổ cô… Hai tay hắn đưa lên mò mẫm xoa nắn hai bầu vú căng tròn dưới lớp vải mỏng…

– Ưmmm….

Cơn dục hỏa trong lòng Nguyệt Nhi như ngựa hoang xổ chuồng… Cả người cô hừng hực ngực ưỡn ra đón lấy tay hắn, bờ môi đỏ hồng hé mở đón lấy lưỡi hắn… Hắn nhìn quanh, hai mắt sáng lên nhìn cửa thang thoát hiểm.

– Vào đây đi…. Từ từ… Ha ha…

Gã dìu cơ thể run rẩy của Nguyệt Nhi, mở cửa buồng thang. Bỏ cô ngồi bệt trên bậc thang ngơ ngác đờ đẫn… Gã cởi áo khoác ném lên che lấp cái camera. Hắn còn không quên rút điện thoại gọi mười một thằng bạn đến chung vui…

—————–+++++—————-

Tiếng nhạc ầm ầm sôi động giờ phút này lại như âm thanh khó chịu nhất trên đời đối với Thùy Chi. Nàng lo lắng thấp thỏm nhìn số điện tử thang máy đàn chậm chậm nhảy lên từ từ… Thang dừng lại, cửa vừa mở… Chợt hai người bảo vệ từ sau lưng Thùy Chi chen lên, hô lớn:

– Nhường đường… Có chuyện gấp… Xin nhường đường…

Thùy Chi nhíu mày tránh sang bên cạnh. Hai người vội bước vào thang máy, bấm nút đóng cửa liên tục gấp gáp như trời sắp sập xuống.

– Là ai phát hiện ?!

– Nhân viên nhà hàng tầng 28…

– Con nhỏ đó liệu có nhảy không ?!

– Ai biết được… Mẹ nó ngay ca mình trực… Sao xui quá…

“Khoan đã”

Cửa thang máy vừa chuẩn bị khép lại, Thùy Chi chặn tay ngăn lại.

– Cô gái mà hai người vừa nói có phải mặc váy trắng không ?!

– Làm sao tôi biết được… Đang xuống xem mà… Bỏ tay ra đi… Cứu người đó…

– Tôi muốn xuống theo… Tôi nghĩ đó là bạn tôi…

Thùy Chi lo lắng đứng trong thang máy cùng hai người bảo vệ. Cửa thang vừa đóng lại, Hào Phong liền lao tới nhưng đã muộn. Anh nhìn lên số tầng thang máy dừng lại… nhíu mày.

—————–++++—————–

Trong buồng thang thoát hiểm, một nhóm con trai vây quanh một vòng tròn. Vừa quan sát cảnh tượng đang diễn ra trước mắt, vừa bàn tán vui vẻ.

– Ha ha… Đã quá bây ơi…

– Mẹ nó… Diễn viên Nguyệt Nhi chảnh chẹ là vậy… Mà say lên dâm khiếp….

– Tao nghĩ con nhỏ không phải say đâu… Miệng nó đâu có nhiều mùi rượu…

– Cắn thuốc à ?!

– Cắn gì kệ nó… Chơi sướng là được rồi….

Gã thanh niên vừa nhếch mép cười, vừa cầm điện thoại quay lại toàn bộ cảnh hoang dại đang diễn ra trước mắt.

– Ưmmm… Ôi….

Ở giữa đám đông, Nguyệt Nhi toàn thân lõa lồ vừa nhúng nhảy trên một tên thanh niên… Người cô nghiêng ra sau, hai bầu vú ưỡn lên dâng hiến cho hai cái miệng tham lam bú mút…

– Uwmmm… Ôi…

Mái tóc dài của Nguyệt Nhi bị tên đứng cạnh níu chặt, kéo mặt cô lệch sang một bên… Đôi môi cô mở lớn đón nhận dương vật hắn ra vào thật nhanh. Mặt Nguyệt Nhi đỏ bừng vì ngượng, cô vẫn ý thức được mình đang làm chuyện nhục nhã nhất trên đời… Vẫn ý thức được gã thanh niên kia đang quay phim lại dí sát điện thoại vào mặt cô… Nhưng ngọn lửa khao khát trong lòng quá mạnh mẽ không thể kềm nén… Chợt một thân hình ấm nóng khác áp chặt vào lưng Nguyệt Nhi, đẩy người cô gập lên trước… Cặp mông căng tròn của cô bị bóp nghiến kéo dãng ra hai bên… Một khối thịt cứng ngắt từ từ chèn vào lỗ hậu môn nhỏ xíu của cô.

– Ưmmm…. Ah….

Nguyệt Nhi há hốc hét lên… Một cơn đau thốn khó chịu đến cùng cực làm tinh thần cô tỉnh táo lại một chút. Nguyệt Nhi chợt nhận ra không chỉ âm hộ mà cả lỗ hậu môn cô cũng căng cứng dồn ép đến sắp rách toạt ra… Nước mắt Nguyệt Nhi trào ra…

– Ahh… Đừng… đau…quá…

Gã thanh niên lia điện thoại quay giọt nước mắt chảy dài trên mặt Nguyệt Nhi, lại lướt xuống bờ mông căng tròn đón nhận một khúc thịt to lớn…

– Ha Ha… Phát biểu cảm nghĩ đi bạn… – Gã lia máy lên mặt thằng bạn.

– Sao… Còn mới hay sài rồi ?! – Đứa khác phụ họa.

– Còn mới mày ơi… Ah… Đã quá…

Gã thanh niên phía sau ép người Nguyệt Nhi nằm bẹp dí lên thằng bạn bên dưới, tay hắn bóp chặt lấy cặp mông cô, banh rộng ra… Bắt đầu hít hà nhịp nhàng ra vào…

– Em còn nói anh c*c nhỏ hả… Nhỏ không hả ?!… Nhỏ nè…

– Ah… Ah… Ưmmm…. Ư…

Nguyệt Nhi nhắm nghiền hai mắt, đôi môi mở lớn há hốc run rẩy. Cả buồng thang thoát hiểm vang lên tiếng thở dồn dập khò khè tắt nghẽn, tiếng phành phạch da thịt liên miên không dứt… và cả những âm thanh hít hà sung sướng tột độ…

————–++++————-

– THỦYYYYYYYY….

Vừa bước ra cửa hông của nhà hàng tầng 28, Thùy Chi hét lên lạc giọng khi nhìn thấy bóng hình quen thuộc của Thủy. Nó đang đứng chơi vơi trên mấy cái thùng gỗ chất cao, chỉ một bước nhỏ là rơi ra ngoài thành lan can… Thủy không quay lại trả lời Thùy Chi, tóc nó bay bay phất phơ trong gió.

– Bạn em… Em ráng năn nỉ nó xuống đi… – Gã bảo vệ phía sau Thùy Chi lo lắng nói. – Lối đi này thường khóa lại chỉ có nhân viên nhà hàng ra vào… Không hiểu sao lần này lại không khóa… Tai hại quá mà…

Phía sau, đám nhân viên nhà hàng xôn xao, có vài người khách cũng tò mò đứng xem… Thùy Chi hồi hộp tim đập dồn dập, bước đến thật chậm. Sau lưng nàng, Hào Phong và Minh Kha cũng xuất hiện trong đám đông, nét mặt căng thẳng theo dõi.

– Đừng bước lại… Mình nhảy đó… – Con Thủy không nhìn lại, giọng nghẹn ngào nói.

– Đừng… Cái video đó đã được admin trường tháo bỏ rồi… Không có ai nhận ra Thủy đâu… – Thùy Chi vừa trấn an, vừa bước đến.

– DỪNG LẠIIIIII

Thủy quay phắt lại, hét lên. Chồng thùng gỗ rung rinh là cả người Thủy chao đảo. Thùy Chi giật thót mình đứng im thin thít. Nàng nhận ra khuôn mặt Thủy vẫn đỏ ửng như say thuốc, nhưng ánh mắt lại tỉnh táo không ít.

– Tại sao bồ không nói cho mình nghe… Mình, còn có anh Phong có thể giúp bồ mà… – Thùy Chi nhẹ nhàng nói.

– Ha ha… Bây giờ nói chuyện đó để làm gì ?! – Thủy nước mắt dàn dụa bật cười chua xót. – Kiếp này của mình không làm được gì… Ngay cả vốn liếng quý giá duy nhất cũng vô duyên vô cớ bị cướp mất…

– Thủy ơi… – Thùy Chi bật khóc nức nở.

– Thùy Chi… Đừng khóc… Người nên khóc là mình mới phải… Đôi khi mình rất hâm mộ bồ… Bồ biết không ?! – Thủy rưng rưng nước mắt nhìn xuống Thùy Chi.

– Mà bản thân mình cũng không biết cảm giác đó gọi là hâm mộ hay ghen tị… – Thủy thì thầm như tự nói với mình.

– Bồ có tất cả… Từ nhan sắc, đến tình yêu… còn được đóng phim vai nữ chính, mà bản thân bồ còn không ưa thích gì điện ảnh… Trời ơi… Còn mình… – Thủy thổn thức, rồi bật cười. – Ha ha… trong mơ mình cũng không được đóng một vai phụ kia mà… Mình quá tầm thường phải không Chi ?!

– Không… Không phải vậy… Thủy ơi… Bạn là bạn thân nhất của mình… Bạn xuống đi đừng làm mình sợ…

Thủy ngữa đầu lên nhìn bầu trời đầy sao, nói nhỏ:

– Phải… Có người bạn thân nhất đưa tiễn thì còn gì nuối tiếc chứ…

Thủy nhắm mắt lại, cả người muốn ngã về phía trước… Thùy Chi thản thốt, nàng nhận ra mình có lao đến cũng không kịp nữa rồi…

– Á… Trời ơi…

– Thủy… Đừng…

Thùy Chi nhận ra giọng Hào Phong xen lẫn trong những âm thanh thản thốt sợ hãi phía sau. Nàng quay lại nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe… Tình bạn và tình yêu, đều không thể quay lưng. Không, nàng không thể mất Thủy… Nàng không thể để Thủy chết như vậy.

– Mình có gì hơn bạn đâu… Bạn nghĩ vai diễn của mình là từ trên trời rơi xuống sao ?! Bạn nghĩ mình được chọn vì tài năng sao ?! – Giọng nói Thùy Chi nghẹn tắt đau đớn.

Thủy dừng sững người quay lại. Ánh mắt nó từ lạc lõng thất thần dần tụ lại, chợt Thủy nhận ra rất nhiều ánh mắt bên kia đang nhìn hai đứa. Trong đó, có hai người thanh niên cao lớn quen thuộc…

– MÌNH ĐÃ NGỦ VỚI ĐẠO DIỄN ĐỂ ĐỔI VAI DIỄN… Bạn biết không hả ?! – Thùy Chi hét lên đến lạc giọng.

Bầu trời đêm thoáng đãng chợt im phăng phắt, chỉ còn tiếng Thùy Chi vang vọng âm ỉ không tan. Đôi vai mỏng manh của nàng run rẩy như muốn sụp đổ bất cứ lúc nào…

– KHÔNG… Không phải đâu… – Thủy hoảng hốt nhảy ào xuống ôm chầm lấy Thùy Chi. – Bồ nói giỡn lung tung thôi… Đúng không ?!

Thùy Chi lắc đầu, ánh mắt nhòe nhoẹt nhìn lên Thủy, nức nở:

– Mình đã…

– Im ngay… Câm miệng lại… – Thủy gắt lên, ánh mắt lo lắng nhìn về phía Hào Phong xa xa.

Hào Phong cả người đơ cứng, hai mắt nheo lại như chiếu xạ hai luồng ý chí chạm được đến cơ thể Thùy Chi. Những lời nói đó như một nhát búa tạ đánh vỡ nát lòng tin của anh… Cả người anh run rẩy đau đớn như muốn ngã quỵ.

– Anh ơi…

Thùy Chi đổ sụp xuống, bưng kín mặt. Nàng không dám quay lại đối mặt với ánh mắt anh… Thủy lo lắng chạy ào đến Hào Phong.

– Anh Phong… Khoan đã…

Hào Phong không trả lời, cả người lảo đảo, quay người đi… Thủy ngơ ngác, đôi mắt đỏ hoe nhìn tấm lưng vạm vỡ đang còng xuống yếu nhược của anh. Nó lại nhìn qua Minh Kha, nét mặt anh phức tạp suy nghĩ mông lung. Thủy chạy ngược lại ôm chầm lấy bờ vai run rẩy của Thùy Chi.

– Đuổi theo đi… Đuổi theo anh ấy… Giải thích là bồ chỉ nói bậy bạ thôi… Không đúng sự thật mà…

– Thủy ơi…. – Thùy Chi lắc đầu, nước mắt dàn dụa trên mặt.

– Chi ơi… Bồ dại quá…

Hai đứa ôm chặt nhau khóc nức nở.

———-+++++++———-

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.