Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang 2 - Chương 12: Tan Vỡ

Sau Ánh Hào Quang 2

16 Chương 12: Tan vỡ

Ba ngày sau.

Bộ phim đã đóng máy, chỉ còn giai đoạn hậu kỳ và kiểm duyệt công chiếu. Trong phòng làm việc, John Trần nhìn lên màn hình máy tính, nhưng ánh mắt lơ đễnh đâu đâu. Mấy ngày nay ông không tập trung nổi vì chuyện của Thùy Chi và Hào Phong. John Trần đã biết mọi chuyện xảy ra đêm liên hoan từ chính miệng Thùy Chi. Nàng gọi điện, xin lỗi ông và khóc… Đêm đó, sau khi tắt điện thoại, ông trằn trọc suy nghĩ đến sáng.

John Trần thấy mình rất mâu thuẫn… Tuy ông không ngờ Thùy Chi đủ can đảm nói ra chuyện đó trước mặt Hào Phong, nhưng ông không hề trách nàng. John Trần là người dám làm dám chịu. Nếu chuyện này lộ ra, ông còn lo lắng cho Thùy Chi nhiều hơn cả bản thân mình. Nhưng Thùy Chi và Hào Phong xa cách không phải là cơ hội tốt cho ông sao ?! John Trần chợt thấy mình thật hèn hạ nếu tận dụng cơ hội này tiếp cận Thùy Chi. Nhất là khi chính ông là thủ phạm cho sự chia rẽ đó.

Hơn bốn mươi tuổi, John Trần cũng không thể xác định, liệu cảm tình của mình dành cho Thùy Chi có được gọi là tình yêu không ?! Ông đã quá chai sạn để cảm nhận được sự rung động yêu thương nhung nhớ… Ông chỉ biết đi theo lý trí của mình mách bảo. Thùy Chi là người phụ nữ ông muốn có được cho quãng đời còn lại của mình. Nhưng không phải vì điều đó mà John Trần sẽ bất chấp thủ đoạn, ông sẵn sàng tuyên chiến với Hào Phong… Và nếu ông may mắn hạ gục cậu ta trong cuộc chiến của hai người… Ông mới thấy mình xứng đáng đón nhận Thùy Chi.

John Trần rút điện thoại, bấm số Hào Phong.

“Reng… Reng… Reng…” – Chuông điện thoại reo mãi mà không thấy ai nhấc máy.

John Trần nhíu mày, đặt máy xuống bàn. Hào Phong có lẽ cũng muốn tránh mặt ông. Thế thì phải làm sao ?!

—————++++————-


Trong một gian phòng khách sạn, rèm cửa kéo kín mít chỉ lọt chút ánh sáng lờ mờ…

– Alo… Alo… Ai ?!

Hào Phong lè nhè ném chiếc điện thoại rơi phịch xuống sàn nhà. Anh úp người xuống ngủ vùi. Bên cạnh Hào Phong, đống chăn mền nhàu nát chợt nhúch nhích rồi kéo lệch sang, lộ ra một khuôn mặt trắng như tuyết, mũi cao thanh tú mang đậm nét lai Tây…

Nếu có một người đam mê điện ảnh ở đây, sẽ ngay lập tức nhận ra cô gái là Angela Tuyết Trinh. Một diễn viên triển vọng trẻ đầy tiềm năng. Cô dụi dụi mắt nhìn sang Hào Phong mỉm cười khoe hàm răng trắng như ngọc, rồi kéo chăn bước xuống giường. Angela Tuyết Trinh hoàn toàn không mảnh vải che thân… Mang trong người hai dòng máu Việt và Ukraine, làn da trắng ngần như tên cô vậy. Hai bầu vú căng tròn núng nính còn ửng đỏ vài dấu đỏ của cuộc giao hoan đêm qua. Bụng cô phẳng lì không gợn chút mỡ thừa, dẫn xuống bờ mu mũm mĩm và vùng lông âm hộ nâu sẫm dầy rậm cắt tỉa tỉ mỉ gọn gàng… Thân hình ma quỷ này không nên thuộc về một người phụ nữ, vì sẽ có không biết bao nhiêu đàn ông khô cạn mà chết.

Vuốt lại mái tóc nâu sẫm màu, Angela Tuyết Trinh sải nhẹ cặp đùi dài thon nhỏ về hướng phòng vệ sinh. Chợt cô dừng lại ngay cạnh giường, nhìn xuống chiếc điện thoại của Hào Phong còn sáng đèn chưa khóa. Nhìn lại trên giường thấy anh vẫn thở đều đều say giấc, cô yên tâm nhặt chiếc điện thoại lên. Ngồi xuống sàn nhà, tựa lưng lên cạnh giường, bắt đầu mở xem bên trong điện thoại.

Trong khi Hào Phong là diễn viên trẻ freelancer, thì Angela Tuyết Trinh là diễn viên độc quyền của Cty SX phim Thiên Hà… Hai người chưa đóng cặp bao giờ, nhưng lại biết nhau qua một người khác… Chính là Nguyệt Nhi. Angela Tuyết Trinh có thể nói là bạn, vừa là đối thủ của Nguyệt Nhi không sai biệt lắm. Hai người luôn cạnh tranh nhau từ vai diễn đến catse, đến cả những thứ nhỏ nhặt như túi xách, giày dép… Nhi đã có thì Angela phải có và ngược lại. Có lẽ cũng vì lý do đó mà cô điên cuồng thích thú với Hào Phong, đặc biệt từ lúc Nguyệt Nhi khoe rằng mình đã ngủ với anh.

Nhưng dường như Hào Phong lại miễn dịch với nét đẹp lai mà bao nhiêu người mê luyến của Angela. Anh chỉ thích con gái Việt thuần chất, xinh đẹp, thước tha… như Thùy Chi. Angela Tuyết Trinh từng rất cay đắng khi nghe người trong giới bàn tán rằng Hào Phong đã yêu một cô gái học cấp ba tên Thùy Chi. Hai người đi đâu cũng có nhau, thậm chí đóng cặp chung một bộ phim… Chuyện tưởng chừng như hoàn hảo không thể sai biệt, vậy mà đêm qua Hào Phong trong trạng thái say rượu lại gọi cho cô. Và chuyện cần đến đã xảy ra một cách không thể tuyệt vời hơn… Hào Phong là người bạn tình gốc Việt mạnh mẽ nhất mà Angela nếm trải.

Sẵn lần này, Hào Phong nghe điện thoại của ai đó lại mở sẵn khóa màn hình, Angela Tuyết Trinh nhất quyết phải lục lọi tìm hiểu đời tư của anh. Angela xem hộp tin nhắn của Thùy Chi, không khó tìm vì được lưu bằng một cái tên sến sẩm… “My love”. Nhưng điều đó nói lên rằng Hào Phong yêu cô gái ấy như thế nào… Nội dung tin nhắn giữa hai người đa phần là hẹn giờ đưa đón, chúc ngủ ngon. Có lẽ vì gần như gặp nhau mỗi ngày nên không có phần tình cảm ướt át qua tin nhắn… Khi Angela Tuyết Trinh xem phần hình ảnh, cô sững người nhìn thấy người con gái trong tim Hào Phong. Không cần ai giới thiệu rằng đây là Thùy Chi, vì hình ảnh của nàng tràn ngập trong máy Hào Phong. Hình ăn uống, đội mũ bảo hiểm ngồi sau xe gối đầu lên vai anh, hình lộ nửa mặt khỏi chăn giường, hình áo tắm, hình nàng đóng phim… Đủ đủ cả… Thùy Chi rất đẹp, đẹp hơn Angela Tuyết Trinh từng tưởng tượng rất nhiều. Nhưng lướt qua folder hình của Hào Phong, trái tim ấm áp vì men tình đêm qua của cô chợt nguội lạnh… Một người đàn ông phải yêu nhiều như thế nào mới có một sưu tập hình như vậy nhỉ ?! Hào Phong như muốn lưu giữ mọi trạng thái, tất cả góc độ, toàn bộ nét mặt của một người con gái có thể có… Dường như chỉ dùng bộ sưu tập hình này cũng đủ để tái hiện một Thùy Chi thật thụ từ hình thể đến tâm hồn. Trước đây, Angela chỉ thấy khó chịu khi nghe người ta nhắc đến cô gái bên Hào Phong. Nhưng bây giờ, cảm giác khó chịu đó đã tăng lên một cấp độ mới, cay nghiệt ray rứt gấp trăm lần… đó là ghen tuông. Cô thực sự ghen với tình cảm Thùy Chi nhận được từ anh.


Lướt qua folder ảnh, ánh mắt Angela Tuyết Trinh chợt dừng lại bên một folder màu xám mờ như ẩn đi có hình ổ khóa. Cô bấm vào thì nhận được một yêu cầu nhập khóa vân tay. Vân tay sao ?! Cô lồm cồm ngồi dậy. Cứ để mặc thân thể lõa lồ đi vòng sang cạnh giường đến bên Hào Phong. Anh nằm sấp trên giường, hai tay đặt trên gối choàng qua đầu… Cô dí phần cảm ứng vân tay điện thoại vào ngón trỏ của anh… Không được… Ngón bên kia… Vẫn không được… ngón cái… Điện thoại run nhẹ mở khóa.

Angela Tuyết Trinh cầm điện thoại mà bàn tay bấc giác run lên, nặng trĩu. Bí mật… Đây đúng là không gian bí mật của Hào Phong. Một folder chỉ chứa mười tám tấm hình của Thùy Chi trong trạng thái hoàn toàn khỏa thân. Nhiều tư thế, từ e ấp ngại ngùng đến buông thả khêu gợi… Thân hình của nàng đẹp đến mức ngay cả Angela cũng phải ghen tị. Mình phải làm gì đây… Cô ta tự hỏi…

Chợt Angela Tuyết Trinh lấy điện thoại mình ra… Cô chọn một tấm hình của Thùy Chi, loại hình này chỉ một tấm là đủ. Không cần quá hở hang, vì sẽ bị cho là hình ghép từ ảnh khiêu dâm Nhật Bản, chỉ thấy rõ mặt là đủ. Angela gửi qua số viber của mình… Lại vào tài khoản viber của Hào Phong, đợi tấm hình upload xong liền xóa đi vết tích…

Angela vẫn chưa có kế hoạch sử dụng tấm hình khỏa thân của Thùy Chi vào việc gì. Dĩ nhiên loại hình này chị em trong nghề chỉ sử dụng để hạ danh tiếng nhau. Nhưng Thùy Chi còn là một đứa học sinh không ai biết đến… Angela Tuyết Trinh cũng ý thức được… Tấm hình là một con dao hai lưỡi, nếu không sử dụng khôn khéo có thể sẽ quay ngược cắt đứt tay cô. Khi tấm hình lộ ra, Hào Phong có thể dễ dàng suy luận ra cô đã dùng vân tay anh để đánh cắp… Nhưng cảm giác nắm được quyền định đoạt sinh tử của tình địch trong tay làm Angela thích thú.

Nhìn Hào Phong thở đều đều trên giường, Angela Tuyết Trinh lại nghĩ đến một trò chơi mới. Nguyệt Nhi không phải hay thích khoe mẽ với mình sao ?! Đây là người thật việc thật nha… Cô gọi Facetime vào số Nguyệt Nhi.

“Chuyện gì ?!” – Giọng Nguyệt Nhi cộc cằn.

– Ah giờ này mà còn ngủ hả ?! – Học tiếng Việt từ nhỏ, giọng nói của Angela Tuyết Trinh rất mềm mại ngọt lịm như một cô gái Sài Gòn.


– Tối qua lăn lộn với mấy anh mà nhìn đuối vậy ha ?!

“Mệt quá nha… Không nói thì thôi…” – Nguyệt Nhi mất kiên nhẫn.

– Thôi thôi… Hi hi… Cho Nhi xem cái này là tỉnh ngủ liền nha…

Angela Tuyết Trinh giơ điện thoại lên cao… Màn hình hiện ra một thân hình vạm vỡ rắn chắc nằm sấp trên giường… Nguyệt Nhi hơi nhíu mày, cô nhận ra ngay là Hào Phong. Nhưng mặt cô không biểu hiện gì, đầu óc lại xoay chuyển thật nhanh.

“Ngủ với trai thôi… Có gì mà khoe… ?!”

– Cái gì trai ?! Là Hào Phong đó, đừng nói Nhi không nhận ra… Hi hi… Suỵt suỵt…

Angela Tuyết Trinh bước lại gần giường, tay giơ máy thật cao lên để Nguyệt Nhi vừa thấy rõ mặt mình với nửa bộ ngực trần và nửa khuôn mặt ngủ say của Hào Phong…

– Thấy chưa ?! – Angela bước xa ra, nói nhỏ vào máy.

“Rồi…”

Nguyệt Nhi nhếch mép cười nhìn màn hình điện thoại của mình. Cô vừa chụp lại màn hình điện thoại, chất lượng khá tốt. Sắp có trò hay xem rồi…

“Sao dụ được hắn lên giường vậy ?!”

– Cái gì mà dụ chớ ?! Angela bị hắn kéo đi uống rượu, sau còn lôi vào khách sạn… Ôi, rã rời hết cả người… Người đâu mà đáng ghét thế… – Cô cố tình nói giọng ỏng ẹo để trêu tức Nguyệt Nhi.


“Ah… Khách sạn nào ?!” – Nguyệt Nhi ngáp dài, giả vờ lơ đễnh hỏi.

– Heaven Palace… – Angela ưỡn ngực vui vẻ nói.

“Ờ…”

Không ngờ Nguyệt Nhi lại có vẻ chẳng quan tâm gì mấy, Angela bĩu môi nghĩ đến một chuyện khác.

– Nói cho Nhi nghe vui thôi nha… Angela còn lấy được… – Cô che miệng nói nhỏ vào điện thoại. – Hình khỏa thân của Thùy Chi trong máy Hào Phong đó…

“Hả ?!”… – Nguyệt Nhi không kềm được hô lớn.

– Hi hi… Mà không cho bồ xem được đâu… Đó là bùa hộ mệnh của mình nha… Mình phải sài Hào Phong chán đã, rồi mới nghĩ đến dùng nó để làm gì…

“Ừm… Vậy cứ giữ xem một mình đi… ngủ tiếp nha…”

————–+++———

Nguyệt Nhi tắt điện thoại. Cô kéo chăn, lộ ra cơ thể mỹ miều trong bộ áo ngủ mỏng tanh. Nhưng khi bước xuống giường, dáng đi Nguyệt Nhi trở nên cứng nhắc như kềm nén một cơn đau âm ỉ. Cô mím môi, bấm điện thoại:

– Chị Nhi đây… Em dùng một sim số lạ… gọi ngay cho thằng Hiền – Phóng viên báo Tia sáng! Nói là mình bắt gặp Angela Tuyết Trinh và Hào Phong vào khách sạn Heaven từ tối hôm qua đến giờ chưa ra… Cứ nói như thế, rồi cúp máy… Không nói gì thêm nhé…

– À quên… Chị sẽ gửi cho em một tấm hình… Em bắn viber cho nó… Sim sài xong bẻ đi nhé.

Nguyệt Nhi tắt máy, miệng nhếch lên cười:

– Angela à, Angela… Mày chỉ có nửa bộ não Việt thôi… Còn đơn thuần ngây ngô lắm… Mày còn không đưa tao hình của Thùy Chi sao ?! Hắc hắc…

Nguyệt Nhi quay người đi vào toilet. Một phút sau bên trong vang lên một tiếng hét giận dữ.

– Áaaaaaa….

Bên trong phòng toilet, Nguyệt Nhi tức giận đến run rẩy nhìn chằm chằm vào bồn toilet… Trên nền men sứ trắng nổi bật một đỏ hồng như máu.

– Một lũ đáng chết… Con đĩ nhỏ khốn nạn…

Sau đêm hoang dại đó, Nguyệt Nhi không nhớ mình được đưa về nhà như thế nào. Nhưng đã ba ngày trôi qua, sáng nào cô cũng chịu đựng sự đau đớn khó chịu khi đi vệ sinh… Không phải một mà cả hai nơi dưới hạ thể cô đều đau buốt khổ sở. Ba ngày nay cô chỉ dám ăn uống cầm hơn bằng cháo lỏng nhưng vẫn không tránh khỏi những cơn đau vật vã trong toilet vào mỗi buổi sáng… Làm cho cô nên cơ sự này, Nguyệt Nhi căm thù đám thanh niên kia và cả kẻ đã phản bội cho cô uống thuốc, là Thủy. Ba ngày nay, Nguyệt Nhi âm thầm cho người tìm kiếm đám thanh niên mười hai đứa kia và cả Thủy. Bực mình nhất, ngay cả con Thủy rành rành học chung trường với Thùy Chi cũng không tìm thấy.

– Không tìm được mày… Thì tao sẽ cho bạn mày đẹp mặt…

————++++———–

Hào Phong trần truồng bước giường, hai chân lảo đảo đi vào toilet. Cánh cửa vừa khép hờ, tiếng nước tháo xè xè mạnh mẽ… Tiếng dội nước trong toilet vang lên. Khi vừa bước ra, Hào Phong chết sững nhìn về chiếc giường.

– Uwmmm…

Angela Tuyết Trinh vươn hai cánh tay miệng ư ư khoan khoái, lộ ra hai bầu vú mơn mởn chào đón ánh mắt Hào Phong.

– Lên giường với em…

Hào Phong thở dài, cười nhăn nhó… Anh vốn không nên uống rượu quá chén, càng không nên qua đêm với một cô gái khác. Hào Phong thấy lòng áy náy khó chịu… Anh chưa nghĩ thông suốt về chuyện của Thùy Chi vì chưa biết mình sẽ đối diện với nàng như thế nào… Nhưng không có nghĩa anh muốn chia tay với nàng. Đã là tình yêu đích thực sẽ không dễ thay đổi hoặc thay thế bằng một hình bóng khác như vậy.

– Xin lỗi Angela… Lẽ ra chuyện này không nên xảy ra… – Hào Phong nói, nhặt lấy quần áo vung vãi dưới sàn mặc vội vào.

Angela Tuyết Trinh bĩu môi giận dỗi, bước xuống giường. Cơ thể trần truồng ôm chặt lấy Hào Phong từ phía sau… Cô thì thầm vào tai anh:

– Không phải lấy em ra vùi dập một đêm rồi nói vậy là xong đâu… Anh bạc tình vừa thôi…

– Vậy em muốn sao ?! – Hào Phong nhăn nhó hỏi lại.

– Thì… ít ra cũng đưa người ta đi ăn sáng chứ ?! – Cô nỉ non như một con mèo nhỏ.

Hào Phong nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ sáng… Anh gật gật đầu.

– Hi hi… Nhưng trước hết… anh phải… tắm với em đã…. Uwmmm… – Angela luồn tay vào lưng quần Hào Phong, túm lấy khúc thịt nóng hổi bên trong.

– Không… Em tắm đi… – Hào Phong nhăn nhó kéo tay cô ra. – Tắm đi… Anh chờ.

– Hứ… Đáng ghét… Nhớ chờ đó.

Angela cố tình ngúng nguẩy cặp mông căng tròn, vừa bước vào phòng tắm, vừa quay lại nhìn Hào Phong cắn nhẹ bờ môi… Cửa phòng tắm chỉ khép hờ mời gọi, nhưng Hào Phong không quan tâm. Anh nhặt điện thoại mình lên. Thấy số của John Trần, liền mím môi cất máy vào túi.

Mười phút sau,

Bước chân ra cổng khách sạn, cả Angela Tuyết Trinh và Hào Phong đều đeo khẩu trang kín mặt. Angela vẫn khoác tay, ôm khư khư giữ chặt lấy Hào Phong, như một chiến lợi phẩm mà cô mới dành được từ tay người khác.

Thật sự, Angela không muốn giới báo chí biết chuyện cô ngủ với Hào Phong, đặc biệt là fan hâm mộ của cô với 75% là nam giới. Dù Hào Phong cũng là một diễn viên trẻ danh tiếng tương đương với cô… Dù thanh danh của anh cũng khá trong sạch… Nhưng hai người chưa xuất hiện trước công chúng với nhau bao giờ. Không thể đo lường hết được phản ứng của công chúng. Ngoài những mối lo đó, còn một điều quan trọng khác… Hào Phong là người của cty đối thủ. Giao du gần gũi quá mức với anh, có thể gây ảnh hưởng đến sự tin tưởng của Thiên Hà dành cho cô.

Nhưng Angela dù suy tính đến đâu, cũng không ngờ được từng cửa chỉ, ánh mắt nhõng nhẽo của cô đều được thu vào ống kính của phóng viên báo Tia sáng… Một tờ báo online lá cải chuyên săn lùng phanh phui bí mật của giới showbiz. Họ cũng chẳng quan tâm rằng cô đang bịt mặt, vì họ còn có cả hình trong phòng của hai người.

Chiếc Triumph lao nhanh trên phố. Angela Tuyết Trinh dán chặt hai bầu vú mềm mại vào lưng Hào Phong, vòng tay siết cứng. Bình thường đôi lúc Hào Phong chở bạn khác giới cũng không khác gì mấy… Nhưng người ta thường nói, có tật thì rục rịch… Giờ phút này, Hào Phong rất mất tự nhiên như lo sợ người khác nhìn thấy. Anh không hề biết rằng lỗi lầm nho nhỏ của mình sẽ dẫn đến một trường phong ba không thể phản hồi.

Hào Phong cố tình chở Angela Tuyết Trinh vào một nhà hàng vắng khách. Anh muốn càng ít người thấy mình đi với cô ta càng tốt… Angela có lẽ cũng có cùng một suy nghĩ với anh, không hề thắc mắc gì. Suốt bữa ăn sáng, Angela cứ nói huyên thuyên không ngớt… Tiếng Việt dường như không đem lại một chút trở ngại nào cho cô. Hết hỏi Hào Phong về phim anh đóng, catse của Đông Á như thế nào, sử dụng phim trường ở đâu… Hào Phong chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Anh thầm mong bữa ăn kết thúc thật nhanh để giải phóng tự do cho hai lỗ tai của mình. Hào Phong ăn xong trước, trong lúc chờ đợi cô ta ăn hết phần của mình, anh nhàm chán rút điện thoại ra lướt facebook… Chợt hai mắt anh dừng sững lại, ngón tay run bắn bấm vội vào dòng tin…

“Hào Phong và Angela Tuyết Trinh bị bắt quả tang qua đêm tại khách sạn…”

Cơ thể Hào Phong như chìm vào hầm băng, cứng đờ khi nhìn thấy hình hai người khoát tay nhau bước ra khỏi khách sạn… Chuyện này chỉ xảy ra hơn tiếng đồng hồ trước. Sao lại xui xẻo như vậy chứ ?! Hào Phong nhíu chặt hàng lông mày lo lắng… Anh lướt ngón tay lên. Bất ngờ dừng lại. Hào Phong đã hiểu ra mọi chuyện. Không hề có sự tình cờ hay xui xẻo ở đây… Một cơn giận dữ ngùn ngụt bốc cháy làm Hào Phong run rẩy nhìn lên.

– Cái gì vậy ?! – Angela Tuyết Trinh hơi sợ nhìn đôi mắt đỏ lừ giận dữ của Hào Phong.

– Cô còn hỏi tôi sao ?! Cô đã làm gì ?!

Hào Phong hét lên ném mạnh chiếc điện thoại vào giữa ngực Angela… Mặt cô ta tái mét, khóe mắt hơi đỏ như sắp khóc vì sự dữ tợn bất ngờ của Hào Phong. Mới ba mươi giây trước anh ta còn lịch sự cười nói với cô kia mà… Nhưng khi nhìn xuống màn hình điện thoại, Angela giật bắn mình sợ hãi đến co rúm cả người. Tấm hình này được chụp khi cô facetime với Nguyệt Nhi…

– Cái này…

Bỏ mặc Angela Tuyết Trinh ngơ ngác phân bua, Hào Phong giật lại cái điện thoại của mình. Đứng dậy bỏ đi.

– Nguyệt Nhi… Nguyệt Nhi…

Angela Tuyết Trinh rút điện thoại, giận dữ đến ngón tay cũng run lên. Điện thoại vừa thông, cô hét lên:

– Tại sao chơi cái trò đó với tôi hả ?! – Dù giận đến tái mặt, Angela vẫn không quen dùng những từ ngữ thô tục.

“Ah… Cái tin trên báo mạng đó hả ?! Hi hi… Nhằm nhò gì chứ ?!” – Nguyệt Nhi điềm nhiên như không.

– Nhi… Nhi thật là quá quắt… Làm sao Hào Phong còn nhìn mặt mình đây ?!

“Haizz… Angela à… Angela…” – Nguyệt Nhi thở dài. – “Bạn nghĩ là không có chuyện đó, anh ta còn leo lên giường với bạn sao ?! Không bao giờ… Dù không biết giữa Hào Phong và Thùy Chi kia xảy ra chuyện gì… Nhưng mình bảo đảm một bài báo như vậy cũng không đủ tách hai người ra…”

– Vậy… Vậy phải làm sao ?! – Angela ấp úng.

“Thì sẵn lúc nước đang đục, thò tay bắt cá luôn” – Nguyệt Nhi nói thật chậm, từng lời một. – “Gửi cái hình kia cho mình đi…”

– Hình gì ?! – Angela Tuyết Trinh hỏi lại.

“Hình của Thùy Chi chứ hình gì nữa ?!”

– Nhưng… Thời điểm này có phù hợp không ?! – Angela chần chừ. – Có ai biết Thùy Chi là ai đâu ?! Sao không chờ đến ra phim…

“Trời ơi… Đợi đến lúc đó thì hai người họ còn giận nhau không ?! Đã đánh thì phải đánh đến chết… Hiểu không ?”

Angela Tuyết Trinh nhíu mày suy nghĩ một chút, thấy Nguyệt Nhi phân tích rất có lý. Cô gật gật nói:

– Được, nhưng vụ này ai truy hỏi, chết mình cũng không nhận đâu… Do Nhi chịu trách nhiệm đó…

“Ok…”

—————+++++————-

Nguyệt Nhi tắt máy, hai mắt lóe sáng nhìn tấm hình mờ nhạt dần dần rõ nét trên màn hình điện thoại mình. Cô lại chụp màn hình. Đây sẽ là bằng chứng tấm hình được chuyển từ Angela Tuyết Trinh. Nguyệt Nhi nhếch mép cười:

– Ngu ngốc…

– Còn đòi chờ phim công chiếu mà làm gì ?! – Nguyệt Nhi mỉm cười nói một mình. – Bộ phim đó chắc gì đã được duyệt chứ !”

————-++++++————-

Tại Trường THPT Yên Thanh,

Chuyện của Thủy từ xôn xao bàn tán đến lặng lẽ đi vào quên lãng sau ba ngày… Một scandal như vậy mà từ lớn hóa nhỏ, từ nhỏ hóa không…

Thật ra mọi chuyện đều có lý do của nó. Một là Thủy trong đoạn video nước mắt nhòe nhoẹt khắp mặt, miệng thì bị chặn ngang, nếu không phải rất thân quen cũng khó nhận ra nó. Hai là trong trường Thủy không phải là khuôn mặt nổi bật được nhiều người chú ý. Ba là đoạn video kia chỉ hiển thị lên Fanpage chưa đến mười phút đã bị admin trường tháo bỏ. Còn đối với đám bạn trong lớp có thể nhận ra nét mặt Thủy, Thùy Chi đã ngăn chặn các bạn không được bàn tán lung tung. Đám con gái trong lớp thường ngày nghịch phá nhốn nháo, nhưng vẫn ý thức được chuyện này rất nghiệm trọng nên trở nên đoàn kết vĩnh viễn chôn vùi chuyện đó. Đoạn video đó qua vài ngày liền trở thành một trò nghịch phá của một kẻ đồi bại, không cần truy cứu tìm kiếm làm gì. Fanpage của trường cũng bắt đầu bị siết chặt quản lý, không cho phép đăng tải nội dung tự động mà chưa qua kiểm duyệt.

Nhưng cuối cùng, Thủy cũng không đủ can đảm đi học tiếp, dù Thùy Chi khuyên bảo hết lời. Nó thuyết phục ba mẹ rút học bạ lo thủ tục xin chuyển trường… Điều này cũng may mắn cho Thủy, vì người Nguyệt Nhi phái đi chờ chực trước cổng trường suốt mấy ngày vẫn không gặp được nó. Ngay cả Thủy và Thùy Chi cũng không ý thức được liều thuốc kia mạnh đến thế nào, càng không tưởng tượng được thảm cảm của Nguyệt Nhi đêm đó.

Thùy Chi ngồi trong lớp, cả cái bàn trở nên rộng thênh thang trống trải. Nàng lén rút điện thoại ra xem.

“Bồ có gọi anh Phong không ?!” – Tin nhắn của Thủy.

“Không”.

“Tại sao không gọi ?!”

“Vì… mình không biết nói gì… Một lời xin lỗi, có ý nghĩa sao ?!”

Mấy ngày nay Thùy Chi đã xanh xao hốc hác đi nhiều. Nhưng nàng đã khóc đủ, không còn nước mắt cho chuyện tình cảm nữa… Nàng luôn tự hỏi mình, có hối hận không khi nói ra chuyện đó. Câu trả lời vẫn là không. Nếu được lựa chọn lại giữa một tình yêu hoàn mỹ và mạng sống của Thủy, nàng sẽ vẫn làm như vậy.

“Tại sao không kể chuyện hoàn cảnh gia đình bồ… đã dẫn dắt đến quyết định đó ?!”

Thủy đã được Thùy Chi kể hết mọi chuyện sau đêm đó. Thủy cũng nói tường tận chuyện của mình. Giờ đây hai đứa dù không còn học chung nhưng lại gần gũi hơn bao giờ hết.

“Không… Mình sẽ không đổ lỗi cho hoàn cảnh… Ba mình nói như vậy hèn lắm.”

Thùy Chi mím môi nhắn tiếp:

“Bồ cũng không được nói nếu gặp anh ấy. Bồ đã hứa với mình rồi đấy.”

“Haizz… Hứa rồi… Biết rồi mà….”

11h30, chuông trường đổ ba tiếng, báo hiệu giờ học buổi sáng kết thúc. Thùy Chi uể oải đứng lên xếp tập vở vào cặp, chuẩn bị đi về. Chợt đám con gái trong lớp tụ lại xôn xao bàn tán, còn lén nhìn Thùy Chi với ánh mắt ái ngại.

– Chuyện gì vậy ?! – Con Phượng tò mò hỏi.

– Thùy Chi… – Con Trang ấp úng, hỏi nhỏ. – Nó chia tay với Hào Phong à ?!

– Không biết… Chắc không có đâu… – Con Phượng quay lại nhìn Thùy Chi phía sau, thì thầm.

– Vậy sao… Vậy sao Hào Phong qua đêm với người khác ?!

– Ai ?! – Con Phượng há hốc.

– Angela Tuyết Trinh… Báo Tia Sáng còn có hình chụp hai người trên giường nữa… Chắc do con nhỏ đó tự chụp…

Thùy Chi nghe rõ từng lời, nhưng vẫn không quay lại. Hai tay bàn tay nàng run rẩy xếp vội tập vở vào cặp, sải bước thật nhanh ra khỏi lớp. Không, điều đó không phải là sự thật… Nàng không tin những lời bịa đặt đó… hay không muốn tin…

Vừa rẽ xe vào con hẻm nhỏ, Thùy Chi đã thấy chiếc mô tô quen thuộc của Hào Phong đậu trước cổng nhà. Trái tim Thùy Chi chợt run rẩy mãnh liệt. Nàng chưa chuẩn bị tinh thần để đối diện với anh, từ chuyện nàng thú nhận đã ngủ với John Trần, cho đến chuyện đã xảy ra giữa anh và cô gái kia… Thùy Chi đậu xe bên ngoài, nép người sau cánh cửa. Hào Phong đang ngồi trên ghế, mặt đỏ bừng cúi thấp đối diện với ba mẹ nàng.

– Tại sao anh không cho em nói… Em ghét nhất là thứ đàn ông lăng nhăng… – Giọng Thùy Vân gay gắt.

– Thôi… Đã nói là… Chờ nó giải thích đi. Chưa gì em cứ nhảy vào miệng thằng nhỏ… – Ông Hải ôn tồn khuyên giải. – Nói đi Phong…

– Con… Con quả thật… – Hào Phong giọng ấp úng.

“Ba Mẹ không cần hỏi anh Phong đâu…” Thùy Chi chợt nói lớn, bước vào miệng cười tươi vui vẻ. Nàng ngồi xuống tay ghế bên cạnh Hào Phong, nhưng khuôn mặt cứng nhắc không nhìn qua anh.

– Anh Phong đóng phim với Angela Tuyết Trinh thôi mà… Ảnh kể con nghe lâu rồi… Báo chí họ cứ thích dựng scandal đó mà…

– Thật hả ?! – Thùy Vân thở phào, chợt thắc mắc. – Nhưng sao con nhỏ đó lại chụp hình kì cục vậy ?!

– Cô ta chụp vui thôi… Bọn họ hay thích trêu chọc nhau vậy đó…

– Đã nói là anh không nhìn nhầm nó mà… – Ông Hải gật gù hài lòng.

Hào Phong cả người cứng đờ nhìn lên Thùy Chi. Sắc mặt nàng xanh xao, hốc mắt cũng hằn lên như thiếu ngủ. Ba ngày qua, anh đã nghĩ rất nhiều… Anh từng rất giận Thùy Chi vì để nổi tiếng thì đáng giá làm việc bán rẻ bản thân mình sao ?! Nhưng nghĩ kỹ lại, Thùy Chi lại không phải là một cô gái theo đuổi danh vọng… Hào Phong chợt nhận ra mình dường như đã quá vô tư, không tìm hiểu chia sẻ những khó khăn cuộc sống gia đình nàng. Từ căn nhà to lớn kia, gia đình Thùy Chi chuyển qua nơi tạm bợ này, anh cũng không tìm hiểu lý do. Cho đến sáng nay, sau khi mọi chuyện thông suốt, Hào Phong chỉ buồn vì Thùy Chi không muốn chia sẻ việc gia đình với mình. Và rồi, liên tiếp những chuyện diễn ra, trong lúc anh khó khăn nhất, Thùy Chi lại bước ra giải cứu anh. Giờ đây, trăm ngàn lời trong lòng nhưng anh không biết nói gì với nàng…

Hào Phong chợt nắm tay nàng. Bàn tay nàng lạnh lẽo không chút hơi ấm. Thùy Chi quay qua nhoẻn miệng cười với anh, nhưng đuôi mắt đã đỏ ửng ươn ướt. Thùy Chi chưa dám xem bài báo đó, nhưng nếu có cả hình giường chiếu của hai người, chắc đã không sai… Thùy Chi thấy lòng mình đau nhói, nhưng nàng có quyền ghen sao ?! Khi chính nàng ba ngày trước còn làm Hào Phong đau đớn không kém.

“Reng…. Reng…”

Điện thoại Hào Phong reo vang, anh rút ra. Thấy số của John Trần, anh mím môi tắt đi.

“Reng… Reng…” – Điện thoại lại reng lên.

“Cha già này đúng là không biết điều…” Hào Phong thầm nghĩ, tắt luôn điện thoại.

Thùy Chi nhíu mày nhìn hành động của Hào Phong. Có vẻ anh còn rất khó chịu với John Trần. Lòng nàng chợt thấy nao nao buồn bã.

“Reng… Reng…” – Điện thoại lại reo, mà lần này là máy của Thùy Chi.

Hào Phong cười cười nhìn ba mẹ Thùy Chi ngồi đối diện, lại nhìn nàng áp điện thoại lên tai. Nàng chợt đưa điện thoại cho anh:

– John Trần gặp anh gấp…

Hào Phong hơi ngạc nhiên, đón lấy điện thoại của nàng.

– Nghe đây… – Hào Phong cố giữ giọng nói thản nhiên.

“Hào Phong… Tôi không cần biết cậu giận tôi thế nào… Muốn đánh tôi cũng không sao… Nhưng đó là chuyện của đàn ông… Cậu không nên để lộ hình khỏa thân của Thùy Chi ra ngoài… Cậu không biết làm như vậy là giết cô ấy sao ?!”

Chưa bao giờ Hào Phong nghe John Trần gay gắt phẫn nộ như thế. Trong đầu còn ngổng ngang bao nhiêu chuyện, lời John Trần nói làm tai Hào Phong lùng bùng, đầu óc mơ hồ ngơ ngác… Anh nhíu mày vô thức hỏi lại:

– Hình khỏa thân nào ?! Thùy Chi sao ?!

– Cái gì ?! – Ông Hải giật nảy mình.

– Hình… Hình khỏa thân ?! Con có chụp hình ?! – Thùy Vân che miệng thản thốt nhìn qua con gái.

Thùy Chi mặt xanh mét không dám nhìn lên ba mẹ. Nàng vừa rồi ngồi sát Hào Phong, giọng nói gay gắt của John Trần trong điện thoại nàng có nghe loáng thoáng. Dĩ nhiên, nàng biết đó là những tấm hình gì… Nhưng Hào Phong sẽ làm vậy với nàng sao ?!

Tiếng la hoảng hốt của ba mẹ Thùy Chi ngay bên cạnh làm Hào Phong rối tung lên. Anh muốn vả vào miệng mình, rụng hết cả răng cũng thấy đáng. Sao lại không đi ra ngoài mà ngây ngây ngô ngô nói chuyện điện thoại trước mặt hai người họ chứ ?! Hào Phong toan đứng lên, thì điện thoại đã bị ông Hải cướp khỏi tay.

– John Trần, tôi là Hải ba Thùy Chi… Tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra…

“À… Ông Hải… Thật ra… Thật ra… Bọn tôi có thể giải quyết chuyện này… Ông không cần…”

– Không… Chuyện này liên quan đến con gái tôi, chúng tôi có quyền được biết… – Ông Hải trầm giọng.

Ông Hải vẻ mặt nghiêm trọng nói chuyện điện thoại. Hàng lông mày ông càng lúc càng nhíu chặt… Đến lúc John Trần gửi gì đó qua điện thoại, vẻ mặt ông tái nhợt sợ hãi.

– Đưa tôi xem…

Thùy Vân giật điện thoại từ tay chồng, bà há hốc run rẩy…

– Trời ơi… Chi ơi… – Giọng bà uất nghẹn gào lên.

Thùy Chi co rút cả người, ánh mắt đỏ hoe không dám nhìn lên mẹ. Chợt thân hình bà chao đảo, ngã ngữa ra sau…

– Mẹ….

– Vân…

Hai cha con hét lên, nhưng không đỡ kịp… Mẹ Thùy Chi ngã người sõng soài ra sàn, ngất lịm. Chiếc điện thoại còn nắm chặt trong tay bà.

– Mẹ ơi… Mẹ…

Thùy Chi hét lên, cùng ba lao đến bên mẹ. Ánh mắt nàng nhìn qua hình ảnh trên màn hình điện thoại… Không tin vào mắt mình. Đó là đúng là hình khỏa thân của nàng trong phòng khách sạn ở Long Hải, người chụp những tấm hình đó không ai khác chính là Hào Phong. Đôi mắt nàng nhòe lệ nhìn lên anh, đang bối rối dò đầu bứt tai.

Hào Phong đã mở máy mình lên, thấy đường link do John Trần gửi. Anh bàng hoàng nhận ra tấm hình lẽ ra bí mật nằm trong máy mình lại được một tờ báo đưa tin lên mạng. Thân thể của Thùy Chi, vài chỗ nhạy cảm được xóa mờ, nhưng khuôn mặt nàng quá rõ ràng… Bài báo còn đăng chung với poster bộ phim “Giang hồ Chợ Lớn” và chú thích nàng đóng vai nữ chính.

– Anh… Anh không biết làm sao ?! – Hào Phong ấp úng, chợt nghĩ ra một chuyện.

– Là Angela Tuyết Trinh… Là do cô ta… – Vừa nói ra cái tên đó, Hào Phong liền hối hận khi thấy ánh mắt giận dữ điên cuồng của Thùy Chi.

– Đủ rồi… Em không muốn nghe anh nói gì hết!

Thùy Chi gào lên, nước mắt chảy dài trên mặt. Bao nhiêu uất ức tuôn trào ra như giọt nước tràn ly không còn đường quay lại.

– Phải… Là em bán rẻ bản thân… để đổi vai diễn… Em biết phận mình… để lúc anh ngủ với người ta em cũng không dám trách anh… Và bây giờ em còn phải nghe anh đổ lỗi sao ?!

– Anh không phải… – Hào Phong ấp úng.

– Đủ rồi… Mình chia tay đi… – Thùy Chi gục xuống ngực mẹ, khóc ngất.

– Thùy Chi… Em đừng… Anh… – Hào Phong thấy tim mình đau đến ngạt thở, anh quỳ xuống bên Thùy Chi, nắm chặt tay nàng.

Thùy Chi vùng người đẩy Hào Phong té ngữa, nàng hét lên:

– Em không muốn gặp anh nữa… Anh đi đi….

Hào Phong thất thểu bước ra khỏi nhà Thùy Chi. Nước mắt anh chảy dài trên mặt, trong đầu còn vang lên lời nói của nàng.

“Em không muốn gặp anh nữa…”

“Em không muốn gặp anh nữa…”

———————++++++—————–

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.