Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang 2 - Chương 9: Sóng Gió Phim Trường

Sau Ánh Hào Quang 2

12 Chương 9: Sóng gió phim trường

– Mẹ… Mẹ có sao không ?!

Lan Phương quỳ trên sàn nhà vuốt vuốt lưng mẹ. Bà gầy còm xanh xao, ho sù sụ không ngớt.

– Phương à… Con không cần không cho mẹ… Già rồi, phải có lúc chết thôi…

– Không… Không mẹ ơi… Mẹ không sao đâu… – Mắt nàng đỏ hoe ươn ướt.

Bàn tay bà run run vuốt ve gương mặt nàng:

– Mẹ chết không sao… Mà con còn trẻ như vậy… Lại phải chờ thằng Vũ… Tội nghiệp con quá…

Giọng người diễn viên già rung rung nghẹn ngào, Thùy Chi áp mặt lên bàn tay ấm áp của bà… Khuôn mặt bà trong mắt nàng chợt mờ ảo nhòe nhoẹt hao hao như mẹ… Thùy Chi thấy mình đau nhói quặn thắt lại. Nước mắt không kềm được tuôn rơi lả chả.

– Con không để mẹ chết đâu… Mẹ ơi… Mẹ không thể chết được… – Thùy Chi ôm chầm lấy bà khóc ngất.


Tiếng khóc mềm yếu run rẩy của Thùy Chi làm cả gian phòng im thin thít nín lặng. Tổ quay phim toàn đàn ông mà ai cũng rơm rớm đỏ hoe. Chị em phụ nữ quay đi gạt nước mắt… Mãi vài giây sau, John Trần mới sực tỉnh hô lớn:

– CUT… Tốt… Tốt lắm…

– Hay quá…

– Khá lắm Chi ơi….

Tiếng vỗ tay rần rần vang dội muốn nổ tung cả gian nhà lá xiêu vẹo. Khác với những lần trước, tiếng vỗ tay này là lời khen ngợi thật sự từ đáy lòng của mọi người trong đoàn phim… Thùy Chi vẫn khóc thút thít trong lòng cô Sáu, người diễn viên lớn tuổi nhất đoàn. Bà mỉm cười xoa xoa đầu nàng:

– Con diễn hay lắm… Thôi nín đi… Khóc ướt cả áo cô rồi nè…

– Cô này… – Thùy Chi chùi nước mắt, cười ngượng.

Hào Phong bước đến đỡ nàng dậy, nhẹ nhàng lau nước mắt, trêu chọc:


– Thôi không khóc nữa… Khóc mà cũng đẹp như vậy… Khổ thân tôi quá mà…

– Hứ… – Thùy Chi đỏ mặt, nhéo anh.

Ông trợ lý bước tới vẻ mặt dè dặt, hết nhìn Thùy Chi lại quay qua John Trần:

– Anh John… Đoạn mới nảy… Thùy Chi thoại không đúng lắm… Thoại đúng phải là… “Mẹ ơi, con sẽ kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ… Mẹ chờ con…”

Thùy Chi hơi lo lắng nhìn John Trần. Nếu diễn lại làm cũng không chắc mình có làm tốt như vậy không. Dù sao nàng cũng không thể chuyên nghiệp đến mức muốn khóc là khóc được…

– Ha… Ha… Tôi chẳng thấy có vấn đề gì… Thoại không đúng thì sửa lại thành đúng thôi… – John Trần nhúng vai.

– Ok…


Ông trợ lý gật gật đầu, rồi quay lại hô lớn:

“Mọi người có liên quan về khách sạn… chuẩn bị cho cảnh kế tiếp…”

Thùy Chi bất chợt rùng mình.

———-+++———

Trong buồng thay đồ, Thùy Chi nhìn ngắm cơ thể trần truồng của mình trong gương. Những bộ phận nhạy cảm của nàng được nhân viên hóa trang dán những miếng bảo vệ… Hai núm vú được dán kín lại với hai miếng vải mềm tròn xoe. Âm hộ che kín bởi một miếng vải dài hình chữ nhật phủ kín phần mu được cạo sạch sẽ xuống sâu bên dưới được dán giữ lại hai bên bẹn. Dù miếng dán chỉ mang tính cách nhỡ tế nhị nhắc nhở bạn diễn không xâm phạm là chính, không thật sự có thể bảo vệ nàng. Trong cảnh quay kế tiếp, Thùy Chi chỉ để lộ phần sau của cơ thể trước máy quay, nhưng phần trước sẽ phơi bày trọn vẹn trước Tuấn Nguyên. Có những thứ này, nàng thấy mình đỡ lo lắng hơn nhiều.

Có được những miếng dán này, Hào Phong đã hao hết tâm tư nhờ vả gửi gấp từ Sài Gòn lên cho Thùy Chi. Nàng mỉm cười ngón tay miếc nhẹ lên miếng dán trên ngực, cảm nhận khối cộm nhỏ nhắn bên dưới. Qua cảnh này, nàng sẽ bắt Hào Phong tự tay lột bỏ hết những thứ này… Mà không được, anh không được dùng tay… Thùy Chi mỉm cười một mình, mặt đỏ lên.

Đột nhiên cánh cửa hé mở.

– Ai vậy ?! – Thùy Chi giật thót mình, chụp chiếc áo choàng khoát lên người.

– Là tôi…

Thùy Chi hơi nhíu mày không ngờ người bước vào không ngờ là Nguyệt Nhi. Nàng không muốn mình có bất cứ gì liên quan đến cô ta.

– Cô vào đây làm gì ?! Đây là buồng thay đồ của riêng tôi… – Thùy Chi lạnh lùng.

– A… Lên giọng ghê ta… – Nguyệt Nhi nhếch mép cười, ngồi xuống ghế vẻ mặt vô cảm.


– Tôi cũng không rảnh rang đến đây đâu… Tôi có một lời nhắn từ Thiếu gia Tuấn Nguyên dành cho cô… – Nguyệt Nhi vừa nói, vừa xòe tay ngắm nghía những móng tay mới sơn đỏ chóe.

– Tôi không quen hắn… Không nhận nhắn gửi gì hết… – Thùy Chi cụt lủn.

– Được thôi… Vậy sau… Hào Phong có xảy ra chuyện gì thì cô đừng tự trách mình nhé. – Nguyệt Nhi nhúng vai đứng lên bước ra cửa.

– Hắn nhắn gì ?! – Thùy Chi mím môi căm tức.

– Hi hi… Tuấn Nguyên nhìn cô không sai… Cô biết lo cho người yêu lắm ha…

– Lời nhắn là… Nếu lo lắng cho Hào Phong thì phải biết hợp tác mà diễn cho đạt… Càng phản đối, Hào Phong sẽ càng ghen… Hắn ghen chỉ có hại cho hắn…

– Đấy… Đơn giản có thế thôi…

Nguyệt Nhi bước ra ngoài, trước khi sập cửa, cô quay lại nói:

– Và nếu cô có thành ý hợp tác… Tốt nhất nên tháo bỏ mấy miếng bảo vệ lem nhem đó đi…

Cánh cửa đóng sập lại. Thùy Chi bần thần yên lặng. Càng nghĩ đến lời nói vừa rồi, mặt nàng càng tái đi… Hắn muốn nàng hợp tác… Hợp tác thế nào ?! Ráng chịu đựng để cho hắn muốn làm gì thì làm sao ? Hắn sẽ không thật sự dám làm chuyện đó ngay trên phim trường chứ ?! Thùy Chi bất giác rùng mình sợ hãi.

—————-+++++————-

Nguyệt Nhi cười tủm tỉm bước qua buồng thay đồ nam. Cứ thế mở cửa bước vào không buồn gõ một tiếng. Tuấn Nguyên nhíu mày toan la hét giận dữ, thấy cô ta cũng thôi. Hắn khoát trên người một chiếc áo choàng tắm, đang lay hoay xịt xịt nước thơm miệng, rồi nhe răng chắp chắp môi trước gương. Đóng vai chăn gối với người đẹp như Thùy Chi làm tim hắn cũng đập rộn ràng vừa thích thú vừa lo lắng.

Nguyệt Nhi ngoan ngoãn đứng sau lưng xoa bóp bờ vai cho Tuấn Nguyên, bĩu môi giả vờ giận dỗi:

– Làm gì chuẩn bị kỹ vậy ?! Anh có được hôn người ta đâu !

– Ha ha…. Ai biết được… Thùy Chi thấy anh đẹp trai hấp dẫn quá, lại không kềm lòng được thì sao ?! Dù không đúng kịch bản nhưng anh cũng không ngại cho nàng hôn vài cái… Hắc hắc…

– Đấy biết ngay mà… Người ta nói cho anh biết… Anh được cơ hội gần người đẹp rồi lại không để ý người ta nữa…

– Ấy ấy… Sao lại như vậy chứ…

Tuấn Nguyên xuýt xoa kéo tay Nguyệt Nhi ngồi xuống đùi, tay không khách sáo vuốt sâu vào trong váy cô. Nguyệt Nhi vờ thở hổn hển, e thẹn gục đầu lên vai hắn.

– Tối nay anh đền bù đến sáng… Được không hả ?! Chưa gì mà nó nóng quá rồi nè…

– Hứ… Cho ngón tay vào đấy sao mà không nóng được… Lát người ta đứng xem chỉ có ghen đến chết thôi…

– Ai cho đứng mà xem… – Tuấn Nguyên làu bàu.

– Sao vậy ?! – Nguyệt Nhi chưng hửng.

– Lão John Trần vừa nói sáng nay… Cảnh đó quay trong phòng sẽ không có người ngoài… Chỉ có lão và quay phim thôi… Lại còn đứng sau tấm rèm… Mà không sao… Vậy càng tự nhiên hơn… Hắc hắc…

– Đấy thấy không ?! Ham hố viết rõ lên mặt… – Nguyệt Nhi bĩu môi giận dỗi.

– Haizz… Ham thì cũng có… Mà hố thì không được rồi… Anh nghe nói sáng sớm nay Hào Phong còn nhận được mấy món bảo vệ từ Sài Gòn chuyển lên… Kiểu này… Chạm cũng khó mà nhìn cũng không xong… Haizz… – Tuấn Nguyên lắc đầu chán nản.

– Hi hi… Chưa chắc đâu… – Nguyệt Nhi nhếch mép cười gian xảo.

– Sao ?!

– Lát nữa anh cứ… – Nguyệt Nhi nói nhỏ vào tai Tuấn Nguyên, hai mắt gã từ từ sáng lên.

– Em chắc không ?! Lỡ… con nhỏ la lên thì anh mệt đòn với thằng Phong đó… Nó to con như vậy…

– Hào Phong có đó đâu mà anh lo ?! – Nguyệt Nhi gắt lên.

– Còn lão John… Cha già đó cũng hung dữ lắm… Lại còn bênh vực con nhỏ như vậy…

– Mệt quá… Anh không tin em thì anh cứ thăm dò thử xem sao… Nếu con nhỏ yên lặng không phản ứng gì… thì cứ làm tới thôi… Hi hi…

– Ha ha… Được… được…

—————-++++————–

Thùy Chi khép nép túm chặt hai vạt áo, mặt nàng hơi tái đi sợ hãi. Nàng nhìn lại Hào Phong. Anh đang ngồi dãy ghế trên hành lang nhìn nàng gật gật trấn an. Ánh mắt anh dường như rất tin tưởng những món đồ bảo vệ kia sẽ giúp nàng không bị thương tổn. Nhưng anh đâu biết rằng trên người Thùy Chi hiện giờ chỉ có lớp áo choàng mà không còn gì khác.

– Em chuẩn bị xong chưa ?! – Trợ lý đạo diễn hỏi.

– Dạ, em xong rồi…

Thùy Chi trả lời thật nhỏ. Nàng cúi đầu bước vào phòng. Cánh cửa đóng sập sau lưng làm tim nàng giật thót. Cảnh quay được giàn dựng lại tại một căn phòng tiêu chuẩn của khách sạn. Tường được dán lại như những lớp vôi bong tróc, nhìn cũ hơn nhiều… Vật dụng trang trí cũng đơn giản, không đồng bộ với nhiều tông màu gỗ thiên nhiên già cỗi… Quan cảnh rất phù hợp với thân phận của thiếu gia Dương, một công tử nhà quê ăn chơi lêu lỏng. Thùy Chi nhìn lên chiếc giường gỗ nguyên tấm dầy đặt cuối phòng. Tuấn Nguyên ngồi vắt vẻo đang cười toe toét nhìn chằm chằm vào nàng.

– Em ổn không ?! – John Trần hỏi. – Có muốn Hào Phong vào không ?

– Không… Không cần đâu ạ…

Thùy Chi trả lời ngay… Khi nảy nàng mới biết John Trần đã thay đổi kế hoạch quay, không cho người không liên quan vào. Đối với nàng như vậy cũng tốt… Ít ra anh sẽ không ghen tức mà làm ra hành động nông nổi. Nhưng như vậy nàng có cần giữ đúng thành ý hợp tác với gã không ?! Thùy Chi mím môi vừa suy nghĩ vừa bước lại giường.

– Chào người đẹp… Tối qua nghĩ đến em mà anh mất ngủ đấy… – Tuấn Nguyên cợt nhã.

– Im lặng… – John Trần bước đến.

– Không có trợ lý ở đây… Tôi sẽ diễn giải một lần cảnh này cho cô cậu… Cảnh này sẽ có hai máy quay… Một quay toàn cảnh là sau bức rèm thưa kia… Vì để không quá lộ liễu… Hai là quay những cảm xúc diễn đạt trên mặt Lan Phương… Tôi đã lắp trên trần, điều khiển bằng joystick… – Ông chỉ tay lên trần nhà ngay trên giường ngủ.

– Lan Phương bước đến giường… Ngừng ba đến năm giây diễn đạt cảm xúc đắn đo giằng xé… Cởi bỏ áo choàng… Để rơi xuống chân… Thiếu gia Dương ngồi yên tại chỗ, nhếch mép cười đắc ý… Ánh mắt không ngừng nhìn ngắm khắp cơ thể cô ấy… Sau đó hắn đưa tay ra, kéo cả người Lan Phương nằm xuống giường… Tại đoạn này dừng lại để đắp tấm chăn kia lên phủ đến ngang người… Máy quay một sẽ chuyển qua góc kia… – Ông chỉ tay vào góc phòng.

– Từ góc đó sau bụi cây kiểng… Tôi không cần quá nhiều hoạt động của cậu… Chỉ cần bờ vai chống tay cao lên nhấp nhỏm… Đôi lúc cúi xuống hôn lên cổ, lên ngực cô ấy… Không cần phải hôn thật… Bên dưới cứ giữ nguyên trên người cô ấy… Không cần hoạt động gì nữa… Cậu Nguyên hiểu tôi nói không ?!

– Ok anh John… – Tuấn Nguyên đã buồn bực đến muốn chết.

– Thùy Chi cố gắng lên… Làm sao nhanh gọn một lần là xong nhé.

Đối mặt với ánh mắt ấm áp của John Trần, Thùy Chi gật gật thật khẽ. Ông mỉm cười, bước về sau rèm.

“Chuẩn bị… Cảnh 15 màn 7… Action…”

Thùy Chi nhìn chằm chằm vào gương mặt háo hức đáng ghét của Tuấn Nguyên. Đôi mắt nàng chợt đỏ hoe ươn ướt… Nàng mím môi, tay run rẩy tháo mở chiếc áo khoát. Hai mép áo bung mở, chậm chậm rơi xuống. Một mảng da thịt trắng ngần như bừng sáng trước hai mắt mở lớn của Tuấn Nguyên. Hắn há hốc, cứng đờ cả người quên cả diễn xuất. Trước mặt hắn là một cơ thể tuyệt đẹp hoàn mỹ đến từng millimet. Hoàn toàn không dán che bất cứ chỗ nào… Hoàn toàn trọn vẹn phơi bày trước mắt hắn. Hai bầu vú to tròn cân xứng, hai núm vú đỏ hồng e ấp nhỏ nhắn… Cái bụng phẳng lì thon gọn…và cả bờ mu hồng hào mũm mĩm nhẵn thín không một sợi lông…

– CUT…. – John Trần hô lớn.

Thùy Chi vội vàng ngồi thụp xuống, khoát áo lên che người. Mặt nàng đỏ ửng lên vì ngượng.

– Cậu làm cái quái gì vậy ?! Nhếch mép cười đắc ý đâu tôi không thấy ?! Còn chảy nước miếng là sao ?! Chưa thấy con gái khỏa thân sao ?! – Giọng John Trần cáu gắt.

– À… Xin lỗi… Xin lỗi… – Tuấn Nguyên ngượng đỏ mặt, lau lau khóe miệng ướt nhèm.

– Ha ha… – Người quay phim không kềm được bật cười, chợt thấy ánh mắt giận dữ của John Trần, liền im bặt.

“Quay lại… Cảnh 15 màn 7… Action.”

Lần này có vẻ đã bớt choáng ngợp trước cơ thể lõa lồ của Thùy Chi, Tuấn Nguyên diễn tạm đạt yêu cầu. Nhìn hắn nhếch mép cười đắc ý… Đáng ghét đến mức Thùy Chi chỉ muốn tát một cái thẳng tay vào mặt hắn. Tuấn Nguyên đưa tay, túm chặt lấy tay nàng kéo cả người nàng nằm xuống giường.

– CUT…

Tuấn Nguyên như không nghe thấy. Hắn giữ chặt tay Thùy Chi mở rộng, hối hả hôn khắp mặt khắp cổ nàng. Miệng hắn còn áp lên đôi môi mím chặt của nàng.

– Bỏ tôi ra… Ư… – Thùy Chi vừa lên tiếng phản khán thì cái lưỡi hắn đã chui vào trám kín miệng nàng.

– DỪNG LẠI NGAY…

Tiếng hét giận dữ của John Trần làm Tuấn Nguyên bừng tỉnh. Hắn cau có, lồm cồm ngồi dậy. Thùy Chi lau miệng, kéo chăn phủ lên người, tức giận đến đỏ bừng cả mặt.

– Cậu còn như vậy… Tôi gạt cậu ra khỏi danh sách ngay… – John Trần hầm hầm bước đến. – Đừng tưởng có ba cậu chống lưng thì tôi không dám… Cậu liệu hồn với tôi đấy.

– Được rồi… Được rồi… Hơi mất kiểm soát thôi mà… – Tuấn Nguyên hậm hực nhìn John Trần.

– Dời máy quay… Chần chừ gì hả ?!

Nhìn thấy hai quai hàm John Trần rung rung nổi gồ lên, như rất tức giận. Nàng chưa bao giờ thấy ông như vậy… Ánh mắt ông chỉ nhìn lướt qua nàng, liền tránh ngay đi chỗ khác. Nếu lời ông nói trong xe hôm nào là thật… Ông sẽ đeo đuổi nàng. Vậy John Trần đang ghen sao ?! Thùy Chi chợt thấy lòng nàng như được xoa dịu ấm áp.

Thùy Chi mím môi nằm xuống giường, ánh mắt vẫn thoáng cười nhìn về phía John Trần xa xa. Bên cạnh nàng dưới tấm chăn, Tuấn Nguyên cởi áo khoát trên người, vứt mạnh về phía John Trần đang đứng. Thấy ánh mắt hằn học của ông, hắn nhe răng cười:

– Ông không nói áo choàng của tôi để đâu nha… Tôi sợ vướng máy thôi…

Hắn lồm chồm lật người, nằm áp lên người Thùy Chi. Nàng nhắm mắt nín lặng. Tuấn Nguyên cố ý không mặc quần lót. Một khối thịt cứng ngắc nóng hổi đang đè nặng trĩu lên hạ thể trần trụi của nàng. Hai chân Thùy Chi khép lại thật chặt. Thật chặt.

– Wah… Da thịt em mát quá… Chi ơi… – Tuấn Nguyên chống tay, đè ngực ép lên hai bầu vú căng tròn của nàng, hít hà.

Thấy Thùy Chi im thin thít không trả lời, hắn thít chí luồn tay vào trong chăn. Bàn tay hắn chậm rãi vuốt dọc cánh tay, rồi tiến đến gần ngực nàng. Thùy Chi mở bừng hai mắt, nhìn lên hắn.

– Ngoan đi… Hợp tác một chút sẽ nhanh thôi…

Tuấn Nguyên hồi hộp nói ra từ khóa “hợp tác” mà Nguyệt Nhi đã dặn dò. Nhưng chính hắn cũng không ngờ, chỉ nghe đến từ đó… Thùy Chi thoáng chần chừ, rồi mím môi nhắm mắt lại nín lặng. Bàn tay hắn dưới chăn không khách sáo đặt ngay lên bầu vú mềm mại của Thùy Chi, mân mê nắn bóp. Cảm giác mềm mại căng tròn trong tay làm Tuấn Nguyên thích chí sung sướng đến muốn hét lên. Ngón tay hắn kẹp lấy đầu vú mềm mại mủm mỉm của nàng se se miếc miếc làm cơ thể nàng rung lên từng chập.

“Máy quay xong chưa ?!” – Giọng John Trần cáu gắt đanh gọn.

“Xong”.

“Quay tiếp… Cảnh 15 màn 7… Action”

Thùy Chi nhắm mắt, để mặc Tuấn Nguyên hôn khắp cổ, rồi hôn xuống ngực nàng. Có lớp chăn mỏng che hờ sau lưng, hắn không chút e ngại ngậm lấy núm vú nàng mà mút một cách thèm thuồng thích thú. Một dòng nước mắt trào ra từ khóe mắt chảy dài xuống gò má nàng. Hai bàn tay nhỏ nhắn của nàng vò nát tấm drap giường… Hai núm vú nàng săng cứng lên trong miệng Tuấn Nguyên. Hắn mút lấy chúng thật mạnh, lưỡi xoắn lấy chúng vào trong làm cơ thể nàng mềm nhũng rạo rực. Bên dưới chăn, hai chân Tuấn Nguyên lại chen vào giữa, chậm chậm tách hai chân nàng ra hai bên… Một khúc thịt nóng bỏng cọ sát vào vùng âm hộ ẩm ướt của nàng. Hắn gục mặt lên vai nàng thở phì phò… Dương vật chèn vào hai mép âm hộ Thùy Chi như muốn đi vào. Máy quay trên trần hạ thấp xuống… Âm hộ nàng đang từ từ bị chèn cứng… Nếu Thùy Chi muốn đẩy hắn ra thì phải quay lại từ đầu… Nàng muốn nói một lời đe dọa hắn thì máy quay đã ngay trước mặt. Tuấn Nguyên lại trườn người lên từ từ… Thùy Chi hai mắt đỏ hoe, đưa tay lên miệng như ngăn tiếng nấc khẽ… Nhưng qua kẽ ngón tay, giọng nói đanh thép của nàng như mũi dao dí sát vào tai Tuấn Nguyên:

– Anh nhích lên một ly… Tôi la lên… Không cần Hào Phong… John Trần sẽ giết anh ngay…

– À… Xin lỗi… Thế thì hợp tác bên ngoài thôi vậy… – Tuấn Nguyên không đối mặt với máy quay, dễ dàng trả lời.

Hắn lùi người lại, để dương vật trượt xuống dưới. Rồi bất ngờ để hạ thể dập mạnh.

– Ư…

Thùy Chi nấc khẽ. Hai mép âm hộ nàng như biến thành một đôi môi ẩm ướt ngậm ngang thân dương vật hắn… Hắn hít hà dập người lên xuống đẩy dương vật hắn trượt tới tới trượt lui bên ngoài âm hộ nàng. Gương mặt Thùy Chi ửng đỏ, đôi mắt đỏ hoe ươn ướt nhìn lên trần. Cơ thể nàng giật nảy lên từng đợt, từng đợt. Nàng bấu chặt vai Tuấn Nguyên. Ánh mắt nàng đờ đẫn rồi dại đi.

John Trần nhíu mày nhìn chằm chằm vào màn hình camera. Thùy Chi diễn quá đạt… Đạt hơn xa những gì nàng nói với ông Khải Nguyên trong buổi phỏng vấn lần đó. “Lan Phương là một cô gái có chồng… Sau bao năm Tuấn Vũ đi tù xa cách… Cô bán thân cho thiếu gia Dương, dù ngàn lần không muốn… nhưng cô không ngăn được khoái cảm của thể xác…

– Ahhh…

Đột nhiên, Tuấn Vũ rên dài… Thùy Chi mím môi nín lặng. Giữa hai chân nàng là một mảng nóng hổi ghê tởm. Hắn dám xuất tinh ngay trên âm hộ nàng. Thùy Chi mặt đỏ bừng bừng kềm nén… Nàng chờ… chờ một tiếng của John Trần.

– CUT… Tốt…

“Chát”

Một cái tát nảy lửa vang dội cả gian phòng. Tuấn Vũ ngã dúi dụi xuống giường. John Trần và người quay phim sửng sốt đứng bật dậy.

– Hắn làm gì em ?!

John Trần vừa bước đến hỏi thì Thùy Chi đã kịp kéo chăn trùm kín người. Nàng không ngại ông nhìn thấy cơ thể mình, nhưng nàng xấu hổ với sự nhơ nhớp bên dưới hạ thể.

– Không có gì… Chân hắn… làm em đau thôi… – Thùy Chi túm chặt chiếc chăn quanh người, đứng lên.

– Hắc hắc… Đúng đúng ah… Xin lỗi… – Gã Tuấn Nguyên ngồi dậy bên cạnh giường xoa xoa mặt nhăn nhó.

John Trần nheo nheo mắt, hầm hầm muốn bước lại như chuẩn bị tra hỏi hắn.

– Bỏ đi anh… – Thùy Chi chợt chắn trước mặt ông.

Nàng không muốn John Trần bước qua đó, nhìn thấy Tuấn Nguyên trần truồng với cái dương vật ướt đẫm bê bết tinh trùng. Thùy Chi không muốn John Trần biết bao nhiêu, càng sợ hãi Hào Phong hơn gấp trăm lần. Anh sẽ điên lên đến mức nào khi biết Tuấn Nguyên đã dùng cơ thể của nàng đạt được thõa mãn.

– Em muốn mặc lại áo… – Thùy Chi nói nhỏ.

– Ừ…

John Trần gật gật đầu. Ông nheo mắt nhìn Tuấn Nguyên như đe dọa rồi cùng người quay phim bước ra ngoài.

Cánh cửa vừa đóng sập lại. Tuấn Nguyên đứng bật dậy, cười hắc hắc tênh hênh bước đến gần Thùy Chi:

– Em bênh vực anh hả ?! Thích anh rồi đúng không ?!

Thùy Chi không thèm nhìn hắn. Nàng dùng tấm chăn lau qua hạ thể dơ bẩn của mình, rồi ném xoạch xuống sàn nhà. Tuần Nguyên thèm thuồng nuốt nước miếng ừng ực trước cơ thể lõa lồ tuyệt đẹp của Thùy Chi. Nàng khoát lên tấm áo choàng, thắt chặt quanh người. Không nói một lời bước ra cửa.

– Tối nay qua phòng anh đi… Anh sẽ làm em sung sướng… – Tuấn Nguyên nuối tiếc nói với theo.

Thùy Chi chợt dừng sững người quay lại… Ánh mắt nàng lạnh lẽo nhìn chằm chằm gương mặt cợt nhã của Tuấn Nguyên, lại nhìn xuống vật đung đưa mềm oặt giữa hai chân hắn. Đây là lần đầu tiên Thùy Chi nhìn một vật giống đàn ông mà không đỏ mặt ngượng ngùng. Vì cơ bản trong mắt nàng thứ đó không được xem là gì cả…

– Anh cho tôi sung sướng ?! Anh được sao ?! – Nàng nhếch mép cười. – So với Hào Phong… Anh thật yếu ớt không đáng nhắc tới…

– Cô… Cô… dám sỉ nhục tôi…

Thùy Chi xoay người bước thẳng ra ngoài. Cánh cửa đóng sập lại nhốt luôn cả tiếng gầm thét giận dữ của Tuấn Nguyên.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.