Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang 2 - Chương 7: Sự Nghi Ngờ Ngọt Ngào

Sau Ánh Hào Quang 2

9 Chương 7: Sự nghi ngờ ngọt ngào

Nắng sáng vàng óng êm dịu rọi xuyên qua những táng lá bàng khoan những lỗ lốm đốm trên sân trường. Sắc trời hôm nay thật đẹp, như cùng cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của Thùy Chi. Hôm nay, sáng sớm mẹ đã đi rước ba được thả khỏi phòng tạm giam. Giờ này chắc Ba đã về đến nhà… Nàng có thể tưởng tượng quan cảnh đoàn tụ vui vẻ hạnh phúc của Ba và Mẹ…

– Cái gì mà cười tủm tỉm hoài vậy ?! – Tiếng con Thủy vang lên bên tai làm Thùy Chi giật mình quay lại.

– Đâu có gì… – Thùy Chi ậm ừ.

– Tối hôm qua lại xơi Hào Phong rồi phải không ?! – Con Trang từ bàn sau chồm lên hỏi.

– Không… Trời ơi… – Thùy Chi đỏ mặt gắt lên.

– Đúng rồi… Mặt còn đỏ như vậy…

– Ừ… Nhìn là thấy chữ “thù kem” in rõ trên mặt…

Mấy đứa khác bắt đầu bu quanh Thùy Chi, soi mói bình luận mỗi đứa một câu. Nàng nghiến răng nhìn qua bên cạnh thì phát hiện con Thủy đang rón rén bước ra khỏi vòng vây… Rõ ràng là muốn bỏ của chạy lấy người, đem con bỏ chợ… Chợt câu hỏi tiếp theo của con Trang, làm Thủy dừng sững, cả đám con gái cũng vểnh tai chú ý:


– Này Thùy Chi… Hào Phong cao to như vậy… Mà cái đó… cái đó có to không ?!

– Cái gì vậy ?! Mấy người vô duyên quá đi… – Thùy Chi hét lên, bưng kín mặt.

– Mày quá đáng rồi đó… – Con Phương huých Trang một cái. – Ai hỏi của bạn trai mày lớn hay nhỏ, mày có nói không hả ?!

– Hi hi… – Con Trang cũng đỏ mặt, gật gật.

– Ra chợ mà có mỗi một hàng bán dưa leo… – Con Xuân ấp úng nói xen vào. – Thì làm sao… làm sao biết dưa đó to hay nhỏ ?!

– Mày nói như vậy… Tức là… Tự thấy không hài lòng với trái dưa đó rồi… – Con Huyền gật gù ra vẻ tâm lý.

– Tìm thằng khác mà so sánh…

– Đã nói là có mỗi một hàng bán dưa mà… Mày xông vào bóp bừa à ?!


– Cái gì không biết thì hỏi Google… – Con Minh giơ cao điện thoại đọc lớn. – Dương… À không… dưa leo đàn ông Việt trung bình khi cương cứng là 12,82 cm…

– Mười hai chấm…

– Gần mười ba centi thôi… ?!

Mấy đứa con gái lẩm nhẩm, vô thức tản ra về bàn mình… Đứa lấy thước đo… Đứa dóng với bàn tay… Có đứa còn lén cúi người đút cả cây thước vô miệng, bấm đầu ngón tay… rồi nhíu mày nhìn con số.

– To nhỏ gì chứ… có dưa là tốt rồi… – Con Thủy ngồi xuống lại bên Thùy Chi, làu bàu một mình.

————-0000o————

Sau buổi học Thùy Chi nhanh chóng chạy về nhà. Lòng nàng háo hức không chịu nổi… Đã hơn hai tuần không gặp mặt ba… Ông lại bị tạm giam không biết có được ăn uống đầy đủ không ?! Tóc ông có bạc hơn nhiều ?! Người ông có ốm đi nhiều không ? Ở nhà bây giờ có lẽ mẹ đã dọn ra một mâm cơm thịnh soạn, hai người chắc hẳn đang chờ nàng về…


Nhưng về đến nhà, Thùy Chi chợt sững người nhìn cánh cửa đóng kín im ỉm. Không khí có vẻ trầm lắng lạnh lẽo không chút sôi động vui vẻ như nàng tưởng tượng. Ba mẹ chưa về ?! Nhưng mẹ đã đi từ sớm… Từ nơi này đến phòng tạm giam Cảnh sát kinh tế chỉ 15 phút đi đường. Tại sao hai người vẫn chưa về ?! Thùy Chi ảm đạm mở cửa vào nhà.

Ba tiếng sau, đồng hồ đã điểm bốn giờ chiều. Thùy Chi hết đi ra cửa ngóng ra đầu hẻm, lại trở vào ngồi thừ trước mâm cơm nguội lạnh. Hôm nay là lần đầu tiên nàng tự nấu hoàn toàn một bữa cơm. Thường ngày mẹ không cho Thùy Chi đụng tới gian bếp, nên nàng chỉ nấu được vài món cơ bản nhất… Trứng chiên hơi xém góc… Bầu luộc hơi quá lửa… Cơm dường như thiếu nước hơi khô khan… Thùy Chi nhìn chiếc điện thoại im ỉm bên cạnh. Nàng đã gọi mẹ không biết bao nhiêu lần nhưng điện thoại bà luôn tắt. Ba Mẹ vì sao chưa về ?!

Học cả buổi sáng, cơn đói cũng quá bữa trở thành sự mệt mỏi rã rời… Thùy Chi ngồi trên bộ ghế sofa cũ, từ từ rũ người nằm xuống. Một mình trong căn nhà vắng lặng, nàng giờ mới thấm thía được sự lo lắng đợi chờ của mẹ khi nàng bỏ đi suốt mấy ngày… “Con sẽ không đi như vậy nữa đâu… Ba Mẹ về nhà đi…” Thùy Chi thiếp đi lúc nào không hay…

“Reng”….

Tiếng reng vang làm Thùy Chi giật mình tỉnh giấc. Ánh sáng bên ngoài cửa sổ đã tắt. Cả gian nhà tối tăm lạnh lẽo. Chỉ còn cái đồng hồ trên tường là lờ mờ thấy được, sáu giờ rưỡi tối.

“Reng”

Tiếng reng thứ hai mới làm Thùy Chi choàng tỉnh vội cầm lấy chiếc điện thoại mình. Một hàng số lạ.

– Alo….

“Thùy Chi… Mẹ đây…”

Giọng mẹ khàn đặc vang lên trong điện thoại làm Thùy Chi giật thót mình. Tim nàng bất chợt đập nhanh, suýt tuột tay rơi chiếc điện thoại xuống đất.

– Mẹ… Ba đâu rồi ?! Ba mẹ đang ở đâu ?! Sao mẹ tắt điện thoại ?! – Thùy Chi vội đến cuống lên.

“Điện thoại của mẹ hết pin… Ba con… Ba con đang ở bệnh viện… Mẹ…”


– Ba làm sao ?! – Thùy Chi hét lên lạc giọng.

“Ba con trên đường về nhà… bị tăng đường huyết… Hôn mê sâu…” – Giọng mẹ nghẹn ngào. – “Thuốc mẹ gửi cho ba con cả tuần nay không tới tay ông… Chi ơi…”.

– Không… Ba… Ba… – Thùy Chi ngã quỵ xuống sàn nhà, nước mắt nhòe nhoẹt.

Ông Hải, ba Thùy Chi, công tác vị trí lãnh đạo Ngân hàng lâu năm. Thời gian dành cho tiếp khách và bia rượu còn nhiều hơn ở nhà… Ông bị tiểu đường khá sớm khi chưa đến năm mươi tuổi. Từ ngày có kết quả khám bệnh, ông đã điều chỉnh nếp sống triệt để. Ăn uống kiêng cử, uống thuốc thường xuyên để kiểm soát đường huyết. Từ lúc ông bị bắt giam, mẹ Thùy Chi một mặt lo tiền bạc để chạy án, một mặt tìm đường gửi thuốc vào phòng tạm giam cho ông… Nhưng thuốc lại không đến được tay ông…

“Thùy Chi… Mẹ nói con nghe rõ… Số tiền mẹ đem theo không đủ… Ở nhà trong tủ còn một ít… Có thể cũng không đủ để lo viện phí cho ba… Mẹ cũng hết đường rồi, mới gọi con… Nhưng… con… lo đến đâu được thì lo… Mẹ không muốn con…”

– Con biết rồi… Ba mẹ đang ở đâu ?!

———++++———

Thùy Chi đứng thấp thỏm trước con hẻm chờ đợi, lòng ngổn ngang lo lắng.

Sau cuộc điện thoại của mẹ, Thùy Chi chần chừ một lúc rồi quyết định gọi cho Hào Phong. Nàng gạt bỏ lòng sĩ diện của mình để gọi hỏi mượn tiền anh. Nàng yêu Hào Phong và nàng tin anh yêu nàng cũng nhiều như vậy. Đặt bản thân mình là anh, nếu gia đình anh có chuyện khó khăn, Thùy Chi sẽ hết lòng giúp đỡ… Vậy thì ngược lại, nàng cũng không cần xấu hổ khi gọi điện nhờ vả anh. Nhưng suy xét kỹ càng bao nhiêu thì Thùy Chi càng thất vọng bấy nhiêu khi Hào Phong không nghe máy… Nàng gọi đi gọi lại anh mấy lần không được… Cuối cùng Thùy Chi cũng phải chấp nhận gọi một người khác. Một người mà nàng không bao giờ muốn gặp mặt, ngoài công việc.

Chiếc Mercedes E240 đen bóng xuất hiện từ đầu đường, lao đến thật nhanh. John Trần đánh tay lái thật nhanh, quay đầu xe đỗ lại ngay trước Thùy Chi. Nàng mím môi, mở cửa bước lên.

– Bệnh viện nào ?! – Ông hỏi gấp.

– Vĩnh An… – Thùy Chi nói nhỏ.

John Trần không nói dư một lời, nhấn chân ga, chiếc xe lao vút trên đường. Ông rút điện thoại bấm số.

– Alo… Ừ tôi đây… Tôi có một bệnh nhân đang ở chỗ anh… Tên là Đỗ Ngọc Hải… Bốn mươi sáu tuổi… Anh lo chu đáo dùm tôi… Mười phút nữa tôi có mặt.

Thùy Chi ngẩn người nhìn sang John Trần. Nàng biết ông ta vừa dùng mối quan hệ cá nhân để gửi gấm giúp đỡ cho Ba nàng. Nhưng John Trần còn biết cả tên và tuổi của ba nàng sao ?! Dĩ nhiên, ký hợp đồng Thùy Chi phải kèm theo bộ hồ sơ lý lịch đầy đủ… Nhưng việc ông ta nhớ được chi tiết như vậy, làm nàng thấy lòng có chút ấm áp.

– Đừng nhìn anh như vậy… Anh hay bị ngượng lắm đó… – John Trần cười tủm tỉm nói.

– Hi hi… – Thùy Chi bật cười nhỏ, rồi cúi đầu nói nhỏ. – Cảm ơn anh.

– Không… Không cần cảm ơn…

– Em mở ngăn chứa đồ trước mặt ra đi… Trong đó có cái phong bì…

Thùy Chi rút chiếc phong bì dầy cộp ra khỏi hộc chứa đồ. Nàng chỉ chạm nhẹ cũng biết bên trong là một cọc tiền dầy cộp.

– Gấp quá, anh chỉ kịp lấy đưa em năm mươi triệu… Nếu cần, mai anh rút thêm cho em… – John Trần không nhìn Thùy Chi, vừa lái xe vừa nói.

– Dạ, số tiền này… Em nhận được catse quay phim sẽ trả lại cho anh. – Thùy Chi nói.

– Em không cần quan tâm đến chuyện đó… Lo chăm sóc ba khỏe lại là được rồi…

Mười phút sau, trước cổng bệnh viện đông nghịt người, xe John Trần lại được bảo vệ đặc cách cho chạy thẳng vào trong. Thùy Chi chưa kịp hỏi đường để vào khoa cấp cứu thì đã có một người bác sĩ khá trẻ bước đến đón hai người.

– Giám đốc bệnh viện có dặn tôi ra đón ông John… – Anh ta bắt tay John Trần.

– Cảm ơn, Bác sĩ Kha… nhờ anh dẫn đường giúp… – Ông nhìn thấy tên anh ta trên ngực áo.

– Vâng…

Ba người hối hả đi dọc hành lang của bệnh viện. Thùy Chi nhìn lối đi trống trải trước mặt, lại nhìn sang khu vực đông nghịt người bên kia làm nàng khá tò mò. Tại sao bên này lại vắng vẻ hơn, mà những người kia không qua bên này nhỉ ?!

– Bên này là khu VIP dịch vụ… – Bác sĩ Kha như đoán được ý nghĩ của Thùy Chi giới thiệu cho nàng biết. – Giá cả khá đắt đỏ đối với mặt bằng chung của mọi người…

Thùy Chi gật đầu như đã hiểu. Bác sĩ Kha mỉm cười, không tránh được phải nhìn lén nàng vài lần. Đi với ông John Trần không ngờ là một cô gái tuyệt đẹp… Chắc hẳn là diễn viên… Nhưng tại sao anh ta thấy nàng không quen mặt lắm. Không kềm được lòng Bác sĩ Kha chìa tay ra giới thiệu:

– Tôi là Bác sĩ Minh Kha – Khoa Nội tiết… Cho hỏi quý danh của em là… ?!

Thùy Chi nhìn gương mặt sáng sủa thông minh của người Bác sĩ trẻ, lại nhìn bàn tay đang chìa về phía mình, nàng ấp úng.

– Tình hình ông Hải thế nào rồi ?!

Không biết John Trần vô tình hay cố ý… Không đợi Thùy Chi trả lời, ông bước đến khoác vai Minh Kha. Câu hỏi của ông lại càng làm Thùy Chi quên khuấy đi màn giới thiệu của anh ta.

– À… Ông Hải bị hôn mê, đường huyết tăng 6 lần trung bình… – Thấy vẻ mặt tái nhợt thản thốt của Thùy Chi, anh ta nói nhanh. – Tuy nhiên, không nguy hiểm đến tính mạng… Chỉ cần nằm viện điều trị vài ngày là có thể về… Nhưng sau này gia đình phải chú ý hơn về chế độ ăn uống và thuốc của ông ấy…

– Em là con của chú Hải ?!

Minh Kha không ngăn được mình, ngoái đầu lại hỏi Thùy Chi. Anh thấy nàng rất giống người phụ nữ túc trực bên giường bệnh của ông ta.

– Em là Thùy Chi… Ba em là Đỗ Ngọc Hải… – Nàng gật gật đầu, đôi mắt đã đỏ hoe.

– Thùy Chi… Thùy Chi… Tên đẹp quá…

– Em có số điện thoại không ?!

– Sao ạ ?!

– À không… Ý anh là… Vào bệnh viện em nên tắt tiếng điện thoại đi… Đó là quy định… Quy định thôi.

– Bác sĩ có thể đi nhanh hơn không ?!

– À… Phải phải…

John Trần vẻ mặt hơi đen lại, đi xăm xăm phía trước để mặc gã bác sĩ trẻ cứ bám riết lấy Thùy Chi.

Bác sĩ Kha sau một lúc bồi hồi xúc động đã lấy lại bình tĩnh dẫn hai người đến một căn phòng bệnh khang trang sạch sẽ. Vừa mở cửa vào, Thùy Chi liền thấy tấm lưng gầy gò quen thuộc của mẹ đang gục trên giường. Bà mệt mỏi thiếp đi, đôi mắt nhắm nghiền còn ươn ướt. Ánh mắt nàng chết sững nhìn người đàn ông trên giường. Mái tóc ông bạc trắng lòa xòa trên trán. Đôi mắt ông sâu hoắm nhắm nghiền, hai gò má hốc hác trơ xương, miệng ông ngậm ống trợ hô hấp… Tim Thùy Chi thắt lại đau đớn như có cả ngàn mũi dao đâm xé.

– Ba… – Nàng kêu lên, nước mắt dàn dụa, lao đến bên giường.

Thùy Chi nắm chặt bàn tay ba. Nó không còn ấm áp như ngày nào mà lạnh lẽo gầy guộc. Làn da căng bóng cũng trở thành nhăn nheo nổi rõ các mạch máu còn thâm tím những vết kim truyền dịch.

– Chi… Con đến rồi… – Thùy Vân bừng tỉnh, đứng lên.

Bà yêu thương vuốt mái tóc đen bóng run rẩy của con gái. Chợt Thùy Vân nhận ra ngoài Bác sĩ Kha, còn một người đàn ông ăn mặc sang trọng lịch thiệp đứng yên lặng.

– Tôi là John Trần. – Ông ta không đợi bà hỏi, bước đến tự giới thiệu. – Tôi là Đạo diễn bộ phim sắp ghi hình mà Thùy Chi nhận vai…

– Oh… Chào ông… – Thùy Vân vội vuốt thẳng chiếc áo nhăn nhúng, lúng túng cúi chào.

Thùy Vân biết sự hiện diện của John Trần có ý nghĩa rất nhiều đối với tình hình hiện tại. Khi nảy, người ta chuyển ba Thùy Chi từ ngoài hành lang khu công cộng vào căn phòng riêng này, chính bà cũng không hiểu tại sao… Bà còn lo lắng không biết Thùy Chi có thể mượn đủ tiền để thanh toán hay không ?! Bây giờ thấy John Trần đến đây, Thùy Vân đã hiểu ra nhiều chuyện. Nhưng tại sao ông ta lại sốt sắng giúp đỡ Thùy Chi ?! Chỉ vì nàng là diễn viên trong phim của ông sao ?! Dường như lý do đó chưa đủ sức thuyết phục.

Thùy Chi không ngăn được nước mắt, vuốt ve gương mặt gầy gò của ba. Ông nằm thiêm thiếp nét mặt còn vương vấn một nỗi khuất nhục cam chịu. Mẹ đứng bên cạnh, siết chặt tay nàng.

– Ba không sao nữa… Chỉ cần thời gian hồi phục… Con đừng lo nhiều… – Mẹ nói.

– Nhưng tại sao lại như vậy ?! Thuốc của ba… – Thùy Chi lau nước mắt, quay lại nhìn mẹ.

– Thuốc của ba con…

Thùy Vân nắm tay con gái kéo ra gần cửa sổ. Trong phòng có người ngoài, có một số chuyện bà nói ra không tiện.

– Là do mẹ… – Giọng bà run run kềm nén. – Mẹ đã nhờ gã Minh đưa thuốc vào trại giam cho ba… Còn dặn dò hắn rất kỹ… Nhưng…

– Thằng khốn nạn…

Thùy Chi rít lên qua kẽ răng. Thùy Vân cũng sửng sốt nhìn con gái. Lần đầu tiên bà nghe con gái mắng chửi tức giận như vậy. Ánh mắt lạnh lẽo của Thùy Chi làm Thùy Vân bất giác rùng mình sợ hãi.

———00o00——-

Trên đường về Thùy Chi không nói gì với John Trần. Nàng còn mãi theo đuổi những suy nghĩ trong đầu.

Tình trạng sức khỏe của ba tạm thời không quá lo ngại, chỉ cần thời gian hồi phục và xuất viện. Mẹ ở lại chăm sóc ba, cũng được nàng mua đầy đủ thức ăn để lại. Số tiền khi nảy mượn John Trần, Thùy Chi để lại hết cho mẹ. Ánh mắt Thùy Chi lạnh băng nhìn qua ô cửa xe, từng cây đèn đường lao ngược lại vùn vụt trước mắt nàng. Trí não nàng hiện lên một khuôn mặt đàn ông… Kẻ mà nàng không bao giờ quên… Một ngày nào đó… Một ngày nào đó… Nàng sẽ cho hắn hối hận vì đã sinh ra trên đời này…

Thùy Chi chợt quay sang John Trần, nói:

– Anh không nên thanh toán viện phí… Em sẽ gửi lại cho anh…

– Không sao… Có bao nhiêu đâu… – John Trần tươi cười nhúng vai.

– Không… Em sẽ cộng vào năm mươi triệu kia, gửi đủ cho anh. Em đã mang ơn anh rất nhiều… Em không muốn nợ thêm nữa…

John Trần nhìn thấy ánh mắt kiên quyết không nhúng nhường của Thùy Chi có một sức hấp dẫn kì lạ. Không phải chuyện giới tính nhục dục mà là một sự thu hút hoàn toàn khác. Hôm nay John Trần đã hiểu ra lý do vì sao Thùy Chi ban đầu từ chối quyết liệt, sau lại chấp thuận lời đề nghị đánh đổi của ông. Chắc hẳn vì một biến cố lớn của gia đình. Nếu Thùy Chi là một cô gái theo đuổi danh vọng, ông sẽ thoải mái tiếp nhận thân xác của nàng không chút áy náy… Nhưng khi hiểu ra lý do của nàng, làm ông thấy mình thật đốn mạt ti tiện. Ông mỉm cười nhìn Thùy Chi, nói:

– Không… Anh sẽ không nhận lại khoản phí đó… và cả lời cảm ơn của em… Trừ phi tối nay…

Nhìn thấy Thùy Chi nhíu mày căng thẳng, ông đặt tay lên bàn tay nhỏ nhắn đặt trên đùi nàng, vỗ vỗ nhẹ trấn an:

– Anh muốn tối nay em đi ăn tối với anh thôi… Đừng căng thẳng như vậy chứ ?!

Thùy Chi thoáng thả lỏng, gương mặt hơi đỏ lên vì sự võ đoán của mình. Nàng gật đầu.

Chiếc xe đi một vòng gần nửa chiều ngang thành phố hướng về Quận 2, sau cùng đỗ lại trước bến tàu sáng rực ánh đèn. John Trần lịch thiệp bước vòng qua, mở cửa xe cho Thùy Chi. Nàng bước xuống. Trước mặt nàng là một lối dẫn lên thuyền trải thảm đỏ xa hoa sang trọng. Những nơi như thế này, dù trước khi gia đình khánh kiệt, Thùy Chi cũng chưa một lần bước chân đến. Hôm nay, đi bệnh viện thăm ba, nàng mặc trên người bộ quần jean áo thun đơn giản gọn nhẹ nhất. Dù bộ đồ vẫn ôm sát tôn lên những đường cong cơ thể tuyệt đẹp của Thùy Chi, nhưng đứng trước một nơi lộng lẫy như thế nàng vẫn thấy mình lạc lõng. John Trần như hiểu suy nghĩ của nàng, ông siết chặt bàn tay nhỏ nhắn của nàng như trấn an. Hai người bước vào giữa hai hàng lễ tân cúi rạp chào đón.

Vừa qua cổng chào, quan cảnh trước mắt Thùy Chi làm tim nàng đập thật nhanh. Bên bờ sông rộng bát ngát lộng gió một chiếc du thuyền rất lớn chễm chệ uy nghi. Màu trắng tinh của nó làm cả bờ sông ít đèn sáng rực lên. Hai chân nàng vô thức dừng lại. John Trần quay lại mỉm cười, nói:

– Chỉ ăn tối thôi… Anh hứa với em mà.

Ánh mắt ông ta rất chân thành như mở hẳn hai cánh cửa sổ tâm tư cho Thùy Chi nhìn rõ tất cả suy nghĩ bên trong. Nhưng nàng chần chừ không phải vì sợ hãi John Trần hay những điều ông ta có thể sẽ làm với mình trên chiếc du thuyền đó… Thùy Chi đang sợ chính mình. Nàng ngàn vạn lần không phải là một cô gái tôn thờ vật chất. Nhưng cảnh tượng lãng mạn ngây ngất trước mắt làm nàng run rẩy e ngại… Nếu người đang chờ đợi để dắt tay Thùy Chi là Hào Phong, nàng sẽ không chút đắn đo đi theo anh.

– Nhìn anh đáng nghi ngờ như vậy sao ?! – John Trần đưa tay về phía nàng kiên nhẫn chờ đợi.

Thùy Chi gật gật đầu, rồi che miệng cười, nhưng vẫn đưa tay cho John Trần dắt đi.

– Thật sự là… em nghĩ anh như vậy ?!

Đi được vài bước, ông hỏi tiếp… Thùy Chi lại gật đầu.

– Không phải đâu… Anh… Haizz…

Chiếc du thuyền từ từ rời bến. Thùy Chi tựa người lên thành tàu, mái tóc đen óng tung bay. Chiếc tàu chậm rãi rẽ nước, nhẹ nhàng đến mức nàng không cảm nhận được mình đang lênh đênh giữa con sông Sài Gòn rộng lớn. John Trần bước đến, cầm trên tay một chiếc hộp vuông vức:

– Anh có chuẩn bị cho em một món quà…

– Quà ?! Cho em ?! – Thùy Chi tròn mắt nhìn hộp quà gói gém đẹp mắt, lại nhìn lên ông thắc mắc hỏi. – Nhưng tại sao ?!

– Tại sao ?! – John Trần nhăn nhó, cười khổ. – Món quà nhỏ thôi mà… Cần phải có lý do sao ?!

– Em vào trong kia… Thử lên xem… Anh nghĩ là nó sẽ rất đẹp trên người em… – Không cho Thùy Chi hỏi thêm, ông nhẹ nhàng đưa nàng vào buồng trong du thuyền.

– Nhưng…

Thùy Chi còn ấp úng chưa nói xong thì John Trần đã đứng ngoài đóng cửa lại. Trước mặt nàng là một gian phòng ngủ tuyệt đẹp. Nội thất bọc da nâu bóng loáng, chăm chút tỉ mỉ đến từng chi tiết. Nàng chần chừ một chút, bước lại trước bàn trang điểm với tấm gương lớn, ngồi xuống mở gói quà. Từ lời nói của John Trần, Thùy Chi đã đoán biết món quà là một loại trang phục gì đó… Nhưng khi ướm thử lên người, nhìn mình qua gương, nàng cũng phải thất thần tự mỉm cười một mình. Món quà là một chiếc váy dạ hội tuyệt đẹp. Đẹp nhất trong tất cả món quần áo mà nàng có… Không, nên nói là đẹp nhất trong những chiếc váy mà nàng đã từng nhìn thấy. Nàng không kềm được lòng mình, ngay lập tức muốn mặc thử.

Giữa phần deck lót gỗ sáng bóng sau du thuyền, một chiếc bàn tròn phủ khăn trắng tinh. Trên bàn, đã bày biện sẵn hai bộ đồ ăn mạ vàng sang trọng, một cây nến trong lọ thủy tinh và một đóa hoa hồng đỏ thắm rực rỡ. John Trần vừa nhắm nháp rượu vang vừa chờ đợi. Đột nhiên, ông đứng bật dậy, ánh mắt thất thần nhìn về phía cửa buồng. Một bóng hình yểu điệu tuyệt đẹp hiện ra trước mắt ông. Thùy Chi mặt ửng đỏ e ấp trong bộ váy dài mỏng manh óng ánh ôm sát từng đường cong hoàn mỹ trên cơ thể nàng. Một đường sẻ kéo dài từ gần hông xuyên suốt đến dưới để lộ một bên đùi thon dài trắng muốt. Trước ngực hai mảnh vải bắt xéo nhau thắt sau cổ, ôm gọn hai bầu vú căng tròn của nàng. Để phù hợp với chiếc váy trống trải phần lưng, Thùy Chi phải tháo bỏ chiếc nịt ngực cất đi. Giờ đây, đứng trước ánh mắt chiêm ngưỡng say mê của John Trần, nàng thấy có thể mình trống trải nhộn nhạo.

– Em đẹp lắm Chi ơi… – John Trần bước đến đưa tay đón nàng.

Thùy Chi mỉm cười, hai gò má ửng đỏ. Nàng túm nhẹ bên váy bước đến. Chiếc váy rũ mềm mại phủ đến chân, có vẻ hơi dài vì nàng không mang theo giày cao gót. John Trần vỗ trán bật cười ha hả, ông bước nhanh lại góc tàu, lấy ra một chiếc hộp khác. Trở lại bên nàng, ông cúi xuống đón lấy bàn chân nhỏ nhắn của nàng, nói nhỏ:

– Là anh sơ ý quên mất…

Thùy Chi há hốc chết sững nhìn ông quỳ xuống một gối. Bàn tay ấm áp nâng niu nhẹ nhàng mang lên chân nàng một đôi giày cao gót. Đôi giày cũng có màu bạc óng ánh như cái váy nàng đang mặc, vừa khít với chân như chính nàng là người thử đi thử lại hàng trăm lần. Thùy Chi mỉm cười, để ông dìu nàng đến bàn ăn.

Một ăn tối trước không gian lãng mạn tuyệt đẹp như thế, bất cứ người con gái nào cũng mơ ước. Thùy Chi cũng không ngoại lệ. Nàng vừa ăn, vừa mê say nghe những câu chuyện thú vị vui vẻ của John Trần. Đối với Thùy Chi, ông như một bách khoa toàn thư. Không điều gì không biết. Những câu chuyện qua lời nói khéo léo hóm hỉnh của ông càng hấp dẫn thu hút hơn bất cứ cuốn sách nào. Thùy Chi đã cười thật nhiều, đã lâu lắm rồi nàng mới được cười thoải mái vui vẻ như vậy.

Sau lưng John Trần là muôn ngàn ánh đèn li ti của thành phố như bầu trời đầy sao. Mái tóc ông đen nhánh bồng bềnh trong gió mát, ánh mắt ông lấp lánh ánh nến lung linh… Thùy Chi chợt thấy tim mình nhộn nhạo. Nàng cúi đầu, mặt thoáng đỏ ửng.

Chiếc du thuyền nhẹ nhàng cập bến Bạch Đằng, không quay lại bến cũ. John Trần nhẹ nhàng dìu Thùy Chi bước xuống. Nàng nhận ra chiếc xe ô tô đen bóng quen thuộc của ông đã đậu sẵn chờ. Chắc hẳn đã có người lái xe ông đến bến đỗ này.

Trên đường về, Thùy Chi vui vẻ hoạt bát hơn hẳn lúc đầu. Nàng gần như không nhớ gì đến chuyện đã xảy ra giữa hai người trước đây. Đối với nàng John Trần giờ đây như một người bạn tâm đầu ý hợp, gần gũi chia sẻ không chút nghi ngờ đề phòng.

Chiếc Mercedes của John Trần chậm chậm rẽ vào con hẻm nhỏ, vô tình lướt qua một chiếc mô tô đen đậu sát bên lề đường. Ánh mắt Hào Phong thoáng sững sờ ngạc nhiên nhìn theo. Dĩ nhiên anh nhận ra người đàn ông đang chở Thùy Chi là ai. Buổi chiều, Hào Phong đi tập GYM, bỏ điện thoại vào locker, không nhận được cuộc gọi Thùy Chi gọi đến. Anh đã gọi lại rất nhiều lần, nhưng nàng có lẽ tắt âm thanh điện thoại trong túi xách nên không nghe máy. Anh thoáng lo lắng, chạy qua nhà Thùy Chi thì phát hiện khóa trái bên ngoài. Anh đã chờ nàng ở đây rất lâu… Hào Phong nhíu mày nhìn theo.

Chiếc xe đỗ lại, đèn đỏ phía sau sáng lên. John Trần bước ra, tươi cười vui vẻ mở cửa bên ghế phụ. Khi Thùy Chi bước xuống, cả con hẻm nhỏ như sáng rực lên. Từ xa Hào Phong cũng thất thần ngơ ngác. Nàng hôm nay thật đẹp, từ cử chỉ nhẹ nhàng thanh thoát, đến nụ cười tươi thắm nở trên môi. Thùy Chi thật khác thường ngày… vì nàng không phải ở bên anh… nụ cười đó cũng không dành cho anh.

– Cảm ơn anh vì tất cả mọi chuyện… vì cả món quà rất đẹp… Em rất thích… – Thùy Chi mỉm cười, nói nhỏ.

– Không cần cảm ơn… Em chịu đi ăn tối với anh là anh vui rồi… – John Trần tựa lưng vào xe, giọng trầm ấm.

– Anh về… Lái xe cẩn thận…

Thùy Chi quay người mở cửa nhưng lòng nàng lại ngổn ngang phức tạp. Tối nay, nếu John Trần tán tỉnh đùa cợt hoặc sử dụng thủ đoạn để chiếm đoạt thân xác nàng, ngược lại Thùy Chi sẽ thấy lòng nhẹ nhõm hơn hiện tại. Nàng sẽ đơn giản gạt bỏ tất cả hình ảnh mờ ảo của ông trong tim mình, không bao giờ phải vương vấn điều gì nữa. Nhưng không… John Trần đã rất lịch thiệp, ôn hòa, chu đáo… Chính Thùy Chi cũng không nhận ra, ông đã gieo rắc vào lòng nàng một hạt giống… một ngày nào đó sẽ nẩy mầm.

John Trần quay người định mở cửa xe. Chợt ánh mắt ông lướt về hướng đầu hẻm, nhận ra từ xa một bóng dáng cao lớn vạm vỡ khá quen thuộc đang nhìn chằm chằm vào mình. Ông hơi lúng túng, quay lại vừa định nói với Thùy Chi, thì bất ngờ miệng ông bị trám kín bằng một đôi môi mềm mại thơm ngát. John Trần chết sững, vô thức ôm ghì lấy cơ thể mềm mại mê người của Thùy Chi. Chiếc lưỡi đáng yêu của nàng chỉ trao cho ông một chút hương vị mà ông nhớ nhung hàng đêm, rồi vội vã rụt lại như vụng trộm. Thùy Chi mặt ửng đỏ cúi gằm, bước nhanh vào nhà đóng cửa lại.

John Trần gãi gãi đầu mỉm cười bước vào xe. Trên đường lái xe ra, ông cũng không né tránh ánh mắt hừng hực lửa của Hào Phong. Dù sao cũng không phải do ông… cậu ấy cũng chứng kiến tất cả, giấu giếm đã không còn ý nghĩa. Ông chỉ gật đầu chào Hào Phong, rồi lái xe ra ngoài.

Hào Phong nhíu chặt hàng lông mày, nắm tay siết chặt răn rắc… Anh thấy trong lòng mình hừng hực một ngọn lửa như muốn thiêu đốt cơ thể mình thành tro tàn. Suy nghĩ tất cả điều mình vừa chứng kiến và những cú điện thoại lúc chiều… Hào Phong chợt bình tĩnh lại. Anh không muốn mình nông nỗi quyết định điều gì trước khi tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện. Thẫn thờ một lúc lâu… Hào Phong nổ máy xe, chạy thẳng đến trước nhà Thùy Chi.

“Reng”

Thùy Chi vừa thay quần áo xong, chợt có tiếng chuông cửa làm nàng giật bắn mình. Gia đình nàng từ lúc chuyển về đây, không có một người khách ghé thăm. Tại sao giờ này lại có người bấm chuông ?! Lại ngay đúng đêm mẹ trong bệnh viện không có ở nhà. Thùy Chi rón rén đi xuống lầu, không quên ghé qua nhà bếp, lấy một con dao cầm chắc trên tay. Tim nàng đập thình thịch, bước lại công tắc đèn.

– Ai đó ?!

“Anh đây… Mở cửa cho anh.”

– Anh Phong… – Thùy Chi kêu lên, vội vàng mở cửa.

– Sao anh tới giờ này ?!

Vừa thấy Hào Phong, Thùy Chi liền hỏi. Nàng nép sau cánh cửa, che cơ thể mình trong lớp áo ngủ mỏng manh, không để ý khuôn mặt hơi lạnh lẽo mất tự nhiên của anh. Hào Phong bước vào nhà, đặt cái mũ bảo hiểm xuống bàn, nhìn quanh anh hỏi:

– Mẹ em đi nghỉ rồi à ?!

– Mẹ… Mẹ đang trong bệnh viện… trông ba em… – Nhắc tới ba mẹ, nét mặt Thùy Chi hơi ảm đạm.

– Ba em nhập viện ?! – Hào Phong sững người. – Ông bị sao ?!

– Ba em bị tăng đường huyết… Hôn mê… Hồi chiều, em có gọi cho anh… Mà anh không nghe máy… Em định…

Thùy Chi khép cửa lại, ngồi xuống bên cạnh Hào Phong. Nàng định nói đến mục đích nàng gọi cho anh. Nhưng dù sao tiền cũng đã thu xếp xong, nàng có nên nói ra chuyện đáng xấu hổ đó không ?!

– Anh đi tập… Sau anh lại gọi em rất nhiều lần… Em không nghe máy…. – Hào Phong siết chặt bàn tay nhỏ nhắn của nàng. – Tình hình ba em thế nào rồi ?!

– Tạm thời không nguy hiểm nữa… Cần thời gian hồi phục…

– Em ở bệnh viện đến giờ này mới về sao ?! – Hào Phong chợt hỏi như rất bình thường, nhưng tim anh đập rất nhanh.

– Em…

Thùy Chi ấp úng làm tim anh như bị bóp nghiến đau nhói. Nhưng khi anh nghĩ nàng sẽ nói dối mình, Thùy Chi lại nhìn sâu vào mắt anh, nói:

– Khi chiều… Em… Em cần tiền. Em muốn mượn tiền anh. Nhưng không gọi được. Hết cách, em gọi John Trần, mượn tiền anh ấy. Anh ấy đưa em đi bệnh viện, giúp đỡ ba em rất nhiều… Sau đó… Sau đó… còn đưa em đi ăn tối… Còn tặng quà…

Thùy Chi nói càng đến cuối, giọng càng nhỏ đi. Mặt nàng cũng hơi đỏ lên. Hào Phong thở phào nhẹ nhõm như buông được tảng đá trong lòng. Anh không quá quan tâm đến nụ hôn kia. Thùy Chi là diễn viên, nếu anh ghen vì một nụ hôn của nàng, có lẽ anh sẽ điên sớm. Hào Phong chỉ quan trọng trong lòng nàng đang nghĩ gì, giấu giếm anh điều gì?! Hào Phong giả vờ nhíu mày:

– Tặng quà ?! Quà gì ?!

– Là một cái váy và một đôi giày cao gót… rất đẹp… – Thùy Chi lí nhí.

– Không được… Trả lại đi…

– Nhưng… – Thùy Chi ấp úng, rồi gật gật đầu. – Để em trả…

Hào Phong không nói một lời, đứng phắt dậy bước đến cửa ra vào.

– Anh đừng giận… Em trả mà… – Thùy Chi lo lắng bước theo anh.

Nhưng Hào Phong không bước ra ngoài như nàng nghĩ, anh khóa trái cửa bên trong. Thùy Chi chưa hiểu ra điều gì thì anh đã quay lại, cười tủm tỉm:

– Mẹ không có nhà mà… Đúng không ?!

– Ừ… Anh…

– Tối nay anh sẽ ở đây… – Hào Phong cúi xuống bế xốc Thùy Chi lên vai, bước thẳng lên lầu.

– Đừng anh… Không được đâu… Trời ơi…

Thùy Chi gắt lên, vùng vẫy bất lực. Chiếc váy ngủ ngắn của nàng tuột đến lưng phơi bày cả cặp mông tròn trịa và chiếc quần lót mỏng manh.

– Ngủ một mình em không sợ ma sao ?! – Tay Hào Phong không khách sáo úp lên cặp mông mát rượi của nàng mà sờ nắn lung tung.

– Ư… Em không sợ… Sợ người… như anh thì đúng hơn đó… Anh… Đừng sờ vào đó…

Chỉ vài bậc thang ngắn ngủn lên tới tầng một, mà tay anh đã dạo hết một vòng cặp mông tròn trịa của nàng, còn mân mê khối u nho nhỏ như múi quýt… Thùy Chi mặt đỏ bừng, hơi thở ngắt quãng, níu chặt áo anh.

Hào Phong mở cửa phòng, thấy một chiếc bàn học xếp tập vở ngay ngắn liền yên tâm đây là phòng Thùy Chi. Liền đặt nàng xuống chiếc giường đơn nhỏ thường chỉ ngủ một người.

– Anh hư quá đi… Đừng mà…

Thùy Chi nài nỉ, nhưng không cản anh cởi áo ngủ của nàng. Không hiểu sao, nàng chưa bao giờ từ chối anh, nhất là chuyện đang sắp diễn ra. Chiếc áo ngủ, cả chiếc quần lót nhỏ xíu cũng bị anh cởi ra, ném qua một bên. Thùy Chi cắn môi, im thin thít để anh nhìn ngắm cơ thể trần truồng của mình. Ánh mắt anh vẫn say mê như mọi ngày, nhưng mang theo một chút gì đó như dò xét… Anh đang dò xét điều gì ?! Tim nàng bất chợt đập nhanh. Hào Phong đã thấy điều gì ?! Anh đang nghi ngờ nàng sao ?! Hào Phong mỉm cười có vẻ hài lòng. Anh cởi phăng quần áo, ném sang một bên. Thân người anh trĩu nặng đè nghiến lên cơ thể lõa lồ mềm mại của Thùy Chi, nàng thở dốc nói nhỏ:

– Anh… Xe anh còn để bên ngoài… Người ta lấy mất đó…

– Không sao… Xe anh không ai bẻ khóa được… – Anh đón lấy đôi môi mềm mại của nàng, hôn thật sâu.

– Anh…

Dưới những nụ hôn dồn dập của Hào Phong, cơ thể Thùy Chi mềm nhũng. Nàng chỉ biết ôm ghì lấy mái tóc anh, để anh hôn mút say mê hai bầu vú mơn mởn của mình. Hôm nay anh hôn thật kĩ, lại không nhẹ nhàng như mọi khi… Anh dùng răng cọ sát làm hai núm vú nàng đỏ bừng lên ray rứt. Cảm giác như anh đang muốn đánh dấu lại quyền sở hữu của mình. Môi anh mút chặt, thật chặt để lại những đốm tấy đỏ trên hai bầu vú trắng nõn của nàng. Nhưng không hiểu sao Thùy Chi lại thích, rất thích cảm giác đau đớn ray rứt này… Có một lần… không quá xa… có hai kẻ đã đem đến cho nàng cảm giác như vậy. Nàng ôm ghì lấy anh, cặp đùi siết chặt quanh eo anh, rên rỉ sung sướng.

Hào Phong hôn hít say mê từng phân nhỏ da thịt mềm mại trên cơ thể của Thùy Chi, cảm nhận hạ thể nàng đã ướt đẫm sẵn sàng. Anh luồn tay xuống, cầm dương vật mình tìm vào khoảng giữa hai chân Thùy Chi. Thúc mạnh.

– Uwmmm…. Ôi….

Thùy Chi há hốc nhìn Hào Phong. Chưa bao giờ anh thô bạo với nàng như vậy… Anh bắt đầu ra vào trong người nàng thật nhanh, thật nhanh. Thùy Chi bấu chặt tay anh, hai mắt đỏ lên ươn ướt. Nhưng không phải là cái ươn ướt của đau đớn, mà là một sự sung sướng mãnh liệt làm nàng không kềm chế muốn chảy cả nước mắt. Đôi môi nàng há hốc nhưng không phát ra được âm thanh nào… Cả căn phòng chỉ có tiếng phành phạch liên miên không dứt.

– Uwmmmm…. Ôi… Anh ơi.. – Hào Phong chợt ngừng lại, Thùy Chi bật rên lớn…

Hào Phong hơi nhíu mày, nghiêng đầu lắng nghe âm thanh rào rạo thật nhỏ từ bên ngoài. Âm thanh này rất quen thuộc như là tiếng bánh ô tô nhai nát những viên đá xanh lót đường. Một tiếng phập nho nhỏ như có người muốn dập cửa xe thật khẽ. Thêm một tiếng tít nhỏ như âm thanh xe hơi tự động khóa cửa. Hào Phong mỉm cười một mình.

Anh lùi lại, lấy dương vật căng cứng bóng lưỡng ra khỏi âm hộ nức nở khao khát của Thùy Chi. Nàng há hốc hụt hẫng, nhìn anh khó hiểu:

– Anh làm… gì vậy ?! Đừng đi…

– Sao anh đi được chứ ?! – Hào Phong cười hắc hắc, kéo tay Thùy Chi ngồi dậy. – Đợi anh một chút nhé..

Hào Phong mở cửa ban công, cả người trần truồng, tênh hênh dựng đứng, bước ra ngoài. Thùy Chi thản thốt, mặt đỏ bừng gắt lên:

– Trời ơi… Anh làm gì vậy ?! Người ta thấy bây giờ…

Hào Phong xua xua tay trấn an nàng. Anh nhìn xuống dưới. Đúng như anh dự đoán. Không xa hiên nhà Thùy Chi, một chiếc Mercedes đậu im ỉm trong bóng tối. Bóng người cao gầy và mái tóc đen chải chuốt bóng mượt quen thuộc của John Trần, dù trong bóng đêm cũng không thể nhầm lẫn với ai khác. Ông ta đã trở lại và đang nhìn lên ban công không hề né tránh ánh mắt anh.

John Trần và Hào Phong từ lứa tuổi, sở thích, tài sản… hầu như không có điểm nào tương đồng. Duy nhất có một điểm có thể nhìn nhận hai người là “đồng đạo”, không phải điện ảnh, mà là kinh nghiệm chinh phục trái tim phụ nữ… John Trần trở lại với ý nghĩ gì trong đầu, Hào Phong đều có thể đoán biết được. Sau khi chứng kiến Thùy Chi chủ động hôn ông ta, nếu Hào Phong không bình tĩnh gây gỗ, chia tay… thậm chí đối với một số thanh niên trẻ người khác, còn giở ra cả hành động bạo lực… Khi đó, trái tim Thùy Chi sẽ nhu nhược và mềm yếu nhất, ông ta sẽ bước ra che chở, chia sẻ, như một người chỗ dựa vững chắc sẵn sàng thay thế.

“Trò này xưa rồi ông bạn già…” Hào Phong đắc ý nhếch mép cười. Nhưng anh cười, ông ta cũng cười. Xa như vậy, Hào Phong vẫn thấy rõ hàm răng trắng của ông ta lấp lánh trong bóng đêm.

– Hừ… Xem ông còn cười được hay không ?!

Hào Phong hậm hực trở vào phòng, cũng chẳng buồn đóng cửa. Thùy Chi co ro che người trên giường, nhìn anh khó hiểu. Anh nhìn quanh, hơi nhíu mày tìm kiếm. Chợt đứng lên, tháo miếng vải dùng để cột rèm cửa sổ, kéo ra xem hài lòng. Bước lại giường.

– Anh làm gì ?! – Thùy Chi hỏi khi anh choàng miếng vải qua mắt nàng.

– Đổi không khí một chút đi… – Tay Hào Phong siết chặt. – Đêm nay anh sẽ yêu em đến phát khóc…

– Nhưng…

Hào Phong đỡ người Thùy Chi đứng lên, bước tới. Nàng hoảng hốt lùi lại:

– Đừng… Anh làm gì vậy ?!

– Suỵt… Ngoan… La lên là hàng xóm nghe đấy…

Hào Phong đẩy cơ thể trần truồng của Thùy Chi bước ra ban công. Nàng muốn quay người úp vào ngực anh, nhưng anh giữ chặt người. Thùy Chi chỉ biết cúi gằm mặt. Tim đập điên cuồng hồi hộp.

– Trời ơi… Em chết mất… – Thùy Chi rít khẽ, cơn gió mát lạnh thổi qua cơ thể làm nàng co rút sợ hãi.

– Chưa chết được đâu…

Hào Phong vòng tay dưới eo nàng, đẩy người trên của nàng chồm lên trước. Thùy Chi chới với chụp được thanh sắt ban công, nắm chặt sợ hãi. Anh vuốt dọc tấm lưng trần trụi cong ỏng của nàng, kéo hai chân nàng dạng ra. Tay cầm dương vật dò tìm lối vào ẩm ướt ấm áp. Thúc mạnh.

– Ư… Anh…

Thùy Chi gục mặt lên cánh tay kềm nén. Bờ eo nàng bị siết chặt dưới hai bàn tay cứng như gọng kềm. Hai bầu vú căng tròn mơn mởn của nàng đung đưa nặng trĩu. Bờ mông cong vòng nảy lên tưng tưng dưới từng cú thúc vũ bão của anh…

– Ư… Ư… Ư…

Hào Phong hít hà sung sướng. Anh nhìn xuống thấy John Trần đã bước hẳn ra ngoài góc khuất. Thản nhiên tựa lưng vào thành xe, nhìn lên anh với ánh mắt thú vị như đang xem vũ kịch. Ánh mắt đó chỉ nhìn Hào Phong, không chút ghen tuông khó chịu… thậm chí không chút ngắm nghía thèm khát cơ thể trần truồng tuyệt đẹp đang rên siết mãnh liệt của Thùy Chi… Hào Phong hơi khó hiểu. Anh tin rằng, từ thầy chùa đến cha sứ… chỉ cần là đàn ông… Lần đầu chiêm ngưỡng cơ thể tuyệt đẹp như ma quỷ của nàng đều không bình tĩnh được như thế. Là do định lực của ông ta mạnh mẽ… Hay do ông ta không lạ với cơ thể nàng ?!. Hào Phong nghiến răng thúc nhanh hơn.

– Uwmmm… Em chết mất… Vào trong đi anh…

Tiếng rên rỉ kềm nén khổ sở của Thùy Chi làm John Trần hơi nhíu mày. Miệng ông vẫn mỉm cười, tựa người lên xe bắt chéo hai chân có vẻ rất thoải mái. Nhưng chỉ có ông biết rằng giữa hai chân ông khối u muốn đâm rách toạc cả đáy quần. Bốn mươi tuổi, tóc cũng vài sợi bạc, ông cũng không ngờ có một lúc mình lại tự nguyện tham gia vào trò chơi con nít như thế này. Nhưng đàn ông trời sinh tính hiếu thắng. Dù là chơi trò con nít ông cũng không muốn nhận thua… Nhất là phần thưởng của trò chơi, do ông tự đặt ra cho mình, chính là người con gái đang oằn người rên siết trên kia.

Đột nhiên có ánh đèn xe máy lóe sáng từ đầu ngỏ. Hào Phong giật mình, ôm gọn cả cơ thể trần truồng của Thùy Chi, mang vào trong nhà.

“Sao ông đậu xe ở đây ?! Hẻm chật lắm mà…”

“Xin lỗi… Tôi đi ngay!”

Thùy Chi nằm trên giường, thở hổn hển, mơ màng, chợt nghe thấy loáng thoáng một giọng nói khá quen thuộc vang lên ngoài kia. Nàng kéo miếng vải che mắt, đang định hỏi Hào Phong thì anh đã đè nghiến lấy cơ thể nàng.

– Anh… hình như… Khoan đã… Ummmmm….

Cặp chân trắng ngần thon dài của Thùy Chi bị anh chèn chặt mở rộng. Âm hộ nàng bị anh lấp kín với cái dương vật to lớn đáng ghét đó…. Anh lại hì hục như vũ bão kéo nàng bay lên cao chín tầng mây. Nàng chỉ biết ôm ghì lấy vai anh, há hốc rên rỉ. Chiếc giường nhỏ bé trĩu nặng cọt kẹt như sắp vỡ vụn.

– Uwmmm… Anh ơi… Nhanh nữa đi anh… Ôi…

Hào Phong quỳ gối trên sàn, hai tay cầm cổ chân Thùy Chi giang rộng ra hai bên. Dương vật căng cứng của anh ra vào thật nhanh trong âm hộ nhòe nhoẹt ướt đẫm của nàng. Thật nhanh, nhanh đến lóa cả mắt. Thùy Chi rên siết mãnh liệt, tay vò nát tấm chăn.

– Ahhh…. Ôi…

Cơ thể nàng căng cứng, hai bầu vú ưỡn căng lên… Bên trong nàng tuôn trào xối xả một dòng nước ấm, len lỏi chảy dài xuống đùi anh. Hào Phong hít hà kềm nén, cơn sướng khoái nhanh chóng của Thùy Chi thiếu chút làm anh cướp cò theo.

Sau vài giây, cả cơ thể nàng rũ xuống nệm mềm nhũng như không còn chút sức lực. Hào Phong lật người nàng lại. Để hai chân Thùy Chi thỏng xuống, quỳ gối trên sàn nhà. Cơ thể trắng ngần vắt ngang trên giường, cặp mông ửng đỏ đưa về phía anh. Cầm dương vật anh cọ cọ vào giữa hai mép môi đỏ mọng ướm đẫm của nàng, từ từ đi vào.

– Ư…

Gian phòng ngủ nhỏ của Thùy Chi bật đèn sáng cả đêm… Hai cơ thể dính chặt vào nhau, mệt mỏi rã rời ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Khi ánh sáng trời len lỏi qua khung cửa sổ… Một tia sáng chiếu rọi vào mặt Hào Phong, anh nhíu mày quay tránh đi, rồi từ từ mở mắt. Hào Phong nhìn xuống ngực mình, mỉm cười. Thùy Chi toàn thân lõa lồ tuyệt đẹp, ôm chặt lấy người anh. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng gối trên ngực anh, khóe môi còn điểm nét cười mãn nguyện. Hào Phong say mê nhìn ngắm nàng. Nhìn ngắm tình yêu của anh. Tay anh không kềm được vuốt ve dọc tấm lưng mềm mại của nàng, mân mê cặp mông tròn trịa mát rượi.

– Ư…

Thùy Chi rên rỉ nhỏ như một con mèo lười nhác. Nàng hé mắt nhìn lên Hào Phong, mỉm cười. Tay siết chặt cơ thể của anh, lại nhắm mắt tận hưởng giây phút ấm áp tuyệt vời này.

– Chết…

Đột nhiên, Thùy Chi lồm cồm ngồi dậy, nhìn cái đồng hồ trên đầu giường, mặt tái xanh hoảng hốt.

– Em phải đi học… – Nàng kêu lên.

– Nghỉ một bữa đi… – Hào Phong ôm vòng eo nhỏ nhắn của nàng kéo xuống.

– Không được… Hôm nay có kiểm tra…

Thùy Chi gạt tay anh ra, kêu lên rối tung:

– Mà… Trời ơi… Em còn phải vào bệnh viện đưa quần áo cho mẹ… Chết… chết rồi…

Nhìn Thùy Chi cả người trần truồng cuống quít lao vào phòng tắm, Hào Phong cười tủm tỉm. Anh ngồi dậy, chậm rãi mặc quần áo, nói vọng vào:

– Nói số phòng bệnh viện… Lát anh vào thăm ba mẹ… Đưa quần áo luôn… Con rể phải có trách nhiệm chứ !

– Xí… Ai chịu lấy anh đâu… Con rể gì chứ ?! – Thùy Chi phản bác.

– Ha ha…

Mười phút sau, Thùy Chi mặc trên người bộ áo dài trắng tinh, khuôn mặt tỉnh táo xinh đẹp, nhưng mái tóc dài còn hơi rối. Nàng mở cửa vội vàng bước ra, theo sau là Hào Phong. Xe anh vẫn đậu y nguyên trên mái hiên trước nhà. Nhưng ánh mắt Hào Phong dừng sững trước hai cái bánh xe xẹp lép. Tại sao xẹp bánh xe cũng xẹp một lúc cả hai cái ?!

– Xe anh bị xẹp bánh rồi… – Hào Phong nhăn nhó nói. – Để túi quần áo cho anh đem cho Ba Mẹ… Em ra ngoài đón xe đi học đi.

– Em… – Thùy Chi đưa túi quần áo của mẹ cho Hào Phong, ấp úng.

– Đi nhanh đi… Trễ học bây giờ…

Thùy Chi gật gật rồi, quay người bước ra ngoài thật nhanh. Hào Phong vừa khó nhọc đẩy chiếc xe nặng chình chịch, vừa nhìn theo tà áo dài trắng lất phất duyên dáng theo những bước chân của nàng. Chợt hai mắt anh mở lớn, nhìn chằm chằm… Một chiếc xe hơi đen bóng đã trờ tới dừng lại trước Thùy Chi. John Trần bước ra xe, mở cửa cho Thùy Chi. Nàng thoáng chần chừ một chút, rồi bước lên xe. John Trần đóng cửa, không quên nhìn lại Hào Phong như cười cười đắc ý.

– Bạn già… Chơi hay lắm…

Hào Phong nghiến răng, nhìn theo chiếc ô tô lăn bánh, lao đi.

————+++———-

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.