Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang 2 - Chương 5: Ánh Sáng Cuối Đường Hầm

Sau Ánh Hào Quang 2

5 Chương 5: Ánh sáng cuối đường hầm

Thùy Chi đón xe về Sài Gòn khi trời còn tờ mờ sáng, đến trưa đã về đến. Mẹ không có nhà, nàng lặng lẽ mở cửa.

Cũng tốt. Ít ra nàng không phải đối mặt với vô số câu hỏi của mẹ trong lúc đầu óc còn hỗn loạn rối tung.

Thùy Chi đã bỏ qua cơ hội duy nhất để trở thành một diễn viên. Không những thế, số tiền vài chục triệu kia nàng phải làm cách nào để trả John Trần ? Nhưng nàng không nuối tiếc… Đêm qua nằm trong vòng tay ấm áp của ông ta, nàng không hề chợp mắt suy nghĩ. Sau lần đầu tiên, nàng biết trái tim yếu ớt của mình không thể tiếp nhận một lần nữa… Nàng có thể đánh đổi thân thể của mình, nhưng nàng không muốn mất Hào Phong vĩnh viễn.

Thùy Chi mở điện thoại, mím môi xóa đi tin nàng đã nhắn cho John Trần. Bên dưới còn rất nhiều tin nhắn chưa đọc từ Hào Phong. Nàng mở ra.

“Sao em lại tắt máy ? Anh chỉ muốn được nghe giọng nói của em… Anh yêu em.”

Đôi mắt Thùy Chi đỏ hoe, một dòng nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

“Anh đang đi ăn trưa với bạn. Là con gái. Chỉ báo em biết, lỡ có ai thấy, tới tai em, em lại giận. Anh yêu em…”

Nàng bật cười, nhưng nước mắt vẫn trào ra, ướt đẫm khuôn mặt.


“Tối nay anh không biết đi đâu. Thiếu em không khí xung quanh như loãng đi, thật ngột ngạt. Anh nhận ra mình không thể sống thiếu em.”

– Anh ơi…

Thùy Chi bật khóc nức nở. Trái tim nàng đau đớn như có hàng ngàn mũi kim đâm chích. Sao anh yêu nàng nhiều như vậy !? Nàng không xứng đáng với anh… “Em mãi mãi không còn xứng đáng với tình yêu của anh”. Tình yêu của anh càng ngọt ngào bao nhiêu, lòng nàng càng đau đớn khổ sở bấy nhiêu. Ngày mai, ngày sau nữa, còn có thể là cả cuộc đời này… Nàng phải đối mặt với anh thế nào đây ?

Thùy Chi úp mặt vào gối, ngăn tiếng khóc nức nở dâng lên cõi lòng tan nát. Chợt một mùi hương nhàn nhạt thơm ngát quen thuộc như dòng suối mát lạnh xoa dịu đi cơn đau của nàng. Thùy Chi chợt nhận ra, nàng đang ôm chiếc gối của mẹ, còn vươn mùi tóc quen thuộc của mẹ.

– Mẹ ơi…

Một tiếng gọi mẹ đơn giản lại như một hồi chuông cảnh tỉnh tâm hồn rạn nứt của Thùy Chi. Nàng đã làm chuyện này vì mong muốn được nổi tiếng sao ?! Không. Nàng đã làm chuyện này vì mẹ, vì cuộc sống của ba mẹ sau này. Nàng không hối hận. Nàng có lỗi với anh, nhưng nàng không hối hận… Thùy Chi mạnh mẽ ngồi dậy. Nàng đi vào phòng tắm rửa sạch khuôn mặt nhòe nhoẹt nước mắt. Nàng thấy tâm trạng mình nhẹ nhõm hơn nhiều.

Khi quay trở lại, Thùy Chi hơi bất ngờ khi nhận một tin nhắn từ John Trần.

“Số tiền đó là của em. Thứ ba 17h30 chiều đến văn phòng họp phân vai. Gặp em sau”.


Thùy Chi ấp úng đọc đi đọc lại dòng tin nhắn của ông ta. Nàng chợt mừng đến phát khóc. Nàng muốn chạy ra đường tìm mẹ về… Hai mẹ con sẽ mua một món gì đó thật ngon cùng ăn với nhau…

Nàng muốn gọi ngay cho Hào Phong để được hét lên trong điện thoại cho anh nghe.

“Reng” – Thật bất ngờ, điện thoại của Hào Phong gọi tới.

Thùy Chi chợt rùng mình sợ hãi. Sự sung sướng đang thổi phồng căng cứng chợt chậm rãi xẹp xuống như một trái bóng xì hơi. Thùy Chi rung rung nhấc máy.

“Á.Á.. Thùy Chi…. – Tiếng hét của Hào Phong trong điện thoại làm nàng giật bắn mình. – Em được nhận vai diễn rồi… Vai Lan Phương… Vai nữ chính… Thùy Chi… Em có nghe anh nói không ?!”

Chiếc điện thoại tuột tay rơi xuống đất.

“Thùy Chi…. Tiếng gì vậy ?! Em đang ở đâu ?! Anh qua ngay… Mình phải đi ăn mừng… Anh nhớ em muốn điên rồi. Chi… lên tiếng đi…”


————–+++++————–

Chiếc Triumph đen bóng lao vút trên Quốc lộ 51, để lại phía sau rất nhiều ánh mắt hâm mộ.

Thùy Chi nhắm chặt hai mắt, gối đầu lên bờ vai vạm vỡ rắn chắc quen thuộc của Hào Phong. Vòng tay nàng siết chặt, thật chặt quanh người anh như sợ anh sẽ lạc mất một lần nữa. Chưa kịp gặp mẹ, nàng lại không ngăn được lòng mình xách đồ đi theo anh. Còn hai ngày như đã hứa với mẹ, Thùy Chi sẽ bù đắp cho Hào Phong tất cả.

Hào Phong cũng sung sướng lâng lâng khi Thùy Chi nói muốn đi chơi xa hai ngày. Anh nhớ kinh khủng cảm giác được ôm ấp ân ái với nàng. Dù được gần nàng vài lần, nhưng cứ đến giờ hai đứa lại phải về. Anh chỉ mong ước một lần tỉnh giấc được thấy Thùy Chi nằm trong vòng tay mình.

Một tiếng sau, Hào Phong rẽ vào một khách sạn sang trọng bên bờ biển Long Hải. Anh chọn nơi này vì nó khá vắng, không đông đúc tấp nập như Vũng tàu. Một nơi lý tưởng cho các cặp đôi đang yêu cuồng nhiệt.

Thùy Chi khoát tay anh dọc theo lối đi lót đá xanh uốn lượn theo triền dốc. Nàng hoàn toàn không còn cảm giác ngượng ngùng như lần đầu hai người đi khách sạn. Căn phòng anh thuê là một bungalow với một hồ bơi mini hướng ra biển. Rất lãng mạn, cũng rất kín đáo. Cánh cửa phòng vừa khép lại, thân hình mềm mại của nàng liền dán chặt vào anh. Đôi môi khao khát của nàng hôn anh say đắm.

– Anh nhớ em nhiều lắm… Chi ơi…. – Hào Phong bế xốc cơ thể nàng lên, thì thầm mê luyến.

Vít chặt cổ anh, hai chân nàng quắp lấy hông anh, Thùy Chi hổn hển:

– Cho em xem… Anh nhớ em thế nào đi…

Hào Phong không rời môi nàng, nhưng khóe miệng mở rộng như đang cười. Anh không bế nàng lên giường, mà đi về phía cửa sổ. Nhẹ nhàng đặt nàng xuống một chiếc ghế nằm dài uốn lượn kì lạ.

– Em biết đây là ghế gì không ? – Anh nháy mắt hỏi.

– Ghế gì ?! – Thùy Chi nhìn xuống, xoa xoa mặt lưng da lán mịn.


– Người ta gọi nó là… ghế tình nhân.

– Xì… – Thùy Chi che miệng cười. – Ai nghĩ ra cái tên sến dữ vậy ?!

– Ha ha… Anh nói thật mà… – Hào Phong cười toe toét, ngồi xuống bên nàng. – Ghế này chuyên dùng cho nam nữ ân ái… Có thể làm đến mấy chục tư thế khác nhau.

– Trời ơi…

Thùy Chi xoa xoa gương mặt nóng bừng, chợt ngẩng đầu nhìn anh:

– Vậy anh biết bao nhiêu tư thế ?!

– Anh… Anh có biết gì đâu… – Hào Phong toát mồ hôi, phân bua. – Nghe bạn nói vậy thôi mà…

Thùy Chi chợt ôm ngang người anh, nói nhỏ:

– Em hỏi vậy thôi… Em có ghen đâu…

– Miễn là… Miễn là sau này… – Giọng nàng lí nhí, khuôn mặt đỏ ửng. – Những tư thế gì đó anh biết… chỉ làm với em thôi.

– Ha ha… Được… Được chứ ?! Chỉ mình em thôi… Ba mươi sáu thế anh làm đủ hết.

– Sao nhiều dữ vậy ? – Thùy Chi che mặt, gắt lên.

– Không nhiều… Không nhiều… Đó mới là căn bản thôi… Nghe nói… Bên Trung Quốc còn có sách phòng the… chứa đến ba trăm lẻ…

Hào Phong chưa nói xong thì Thùy Chi đẩy anh ngã xuống ghế. Môi nàng tìm đến anh say mê. Tay nàng nắm áo anh kéo qua đầu. Thùy Chi hôn xuống bộ ngực nở nang rắn chắc của anh. Môi nàng nâng niu từng múi cơ bụng nổi cộm của anh. Da thịt anh còn rịn ướt mồ hôi. Một mùi hương nồng nàng thoang thoảng làm Thùy Chi rạo rực bốc cháy. Nàng không dám nhìn lên, mặt đỏ như gấc chín, chậm mở khóa quần anh.

Hào Phong gối đầu lên tay, ánh mắt hừng hực nhìn Thùy Chi. Nàng có vẻ còn nhớ anh nhiều hơn anh nghĩ. Đây là lần đầu Thùy Chi chủ động cởi quần áo cho anh. Nhìn gương mặt xinh đẹp đỏ bừng vì ngượng của Thùy Chi. Nhìn hàm răng trắng tinh như ngọc của nàng cắn nhẹ bờ môi đỏ mọng. Lại nhìn bàn tay nhỏ nhắn của nàng nâng niu khúc thịt căng cứng giữa hai chân mình, Hào Phong sung sướng muốn điên lên.

Thùy Chi cúi xuống, vén nhẹ mái tóc qua tai, mở miệng đón lấy dương vật của anh. Một mùi hương quen thuộc thân thương làm cơ thể nàng nóng bừng thiêu đốt. Nàng nhắm mắt nuốt sâu vào, như muốn đem trọn cả người anh vào trong cơ thể.

– Ahhh… Em tuyệt quá Chi ơi…

Tiếng rên rỉ của anh làm Thùy Chi đỏ mặt, nhưng lòng lâng lâng vui sướng. Nàng đã trở lại bên Hào Phong. Nguyên vẹn và chỉ dành cho Hào Phong như trước đây. Thùy Chi thật sự mê luyến mùi vị của anh và đang dùng nó để xóa mờ vết nhơ trong tâm hồn nàng. Đôi môi mở lớn hết cỡ, Thùy Chi cúi sát xuống để dương vật anh đi vào thật sâu, thật sâu. Cảm giác không khó chịu như nàng nghĩ. Đầu nấm to lớn của Hào Phong làm cổ họng nàng ấm áp.

– Chi ơi… Anh đủ rồi…

Thùy Chi như không nghe lời anh nói. Nàng vẫn tiếp tục không ngừng ngậm nuốt dương vật anh thật sâu… chỉ còn chút nữa là trọn vẹn trong miệng nàng. Hào Phong hít hà căng thẳng. Cảm giác sung sướng đã lên gần tới đỉnh.

– Ah… Chi ơi… Dừng lại đi em…

Bàn tay Hào Phong đưa tới ngăn cản bị nàng nắm chặt. Nàng cảm nhận được một luồng khí nóng dồn nén di chuyển trong dương vật anh. Tinh trùng đàn ông, trước đây Hào Phong không để nàng tiếp xúc… Anh xuất tinh trong người nàng, lại chính anh dắt nàng vào phòng tắm rửa sạch đi. Và rồi… mùi tanh tanh nồng nàng đó lần đầu tiên nàng ngửi được trên da thịt mình không phải đến từ anh. Thùy Chi có một nỗi khao khát được thật sự nếm trải mùi vị của anh. Để mùi vị của anh làm chủ thân thể và tâm hồn nàng. Thùy Chi nhắm mắt ngậm kín lấy dương vật anh.

– Ahh… Chi ơi… Anh ra…

Một dòng nước đặc quánh liên tục phun trào sâu trong cuống họng Thùy Chi. Mặt nàng đỏ bừng suýt ngạt thở. Nàng vô thức nuốt xuống, cổ họng không ngừng nuốt. Một mùi vị nồng nồng tanh tanh choáng hết đầu óc nàng. Nhưng nàng không cảm thấy kinh tởm, chỉ có hương vị yêu thương ngọt ngào của Hào Phong dành cho nàng.

– Ahhhm…

Hào Phong rên rỉ sung sướng, dương vật không ngừng giật giật trút hết những tinh túy cuối cùng vào miệng Thùy Chi. Cảm xúc của Hào Phong thật mâu thuẫn, vừa sung sướng vừa cảm thấy tội lỗi. Anh yêu thương nâng niu Thùy Chi như thứ quý giá nhất của cuộc đời mình. Đàn ông ai không thích được bơm đầy miệng người phụ nữ của mình kia chứ ?! Nhưng chỉ nghĩ đến đôi môi xinh đẹp đỏ mọng của Thùy Chi bê bết tinh trùng là lòng anh không nỡ. Vậy mà hôm nay nàng lại đem cho anh hết bất ngờ này đến ngạc nhiên khác. Hào Phong hít hà nhìn đôi môi đỏ hồng của Thùy Chi chậm chậm mút lên. Nàng nhả dương vật bóng lưỡng sạch sẽ của Hào Phong ra, gương mặt đỏ như gấc chín không dám nhìn anh.

– Chi ơi… Em tuyệt quá…

Hào Phong chồm đến ôm ghì lấy Thùy Chi. Ngón tay anh lau nhẹ khóe môi ẩm ướt của nàng.

– Anh thích không ? – Thùy Chi ngã đầu lên vai anh, mặt còn đỏ ửng.

– Không thích…

– Sao ?! – Nàng ngơ ngác.

– Mà là sướng… Em làm anh sướng muốn điên luôn… – Hào Phong quay qua hôn lên môi Thùy Chi.

– Uwmm… Đừng… – Thùy Chi che miệng, đẩy anh ra chạy vào phòng tắm.

– Không sao… – Hào Phong tênh hênh bước theo nàng. – Em không ngại mùi anh, sao anh lại sợ chứ ?!

– Không được mà… – Thùy Chi gắt khẽ.

Thùy Chi mở vội bộ bàn chải đánh răng của khách sạn, ánh mắt nhìn qua gương như răn đe anh không được bước tới. Nhưng khi nàng vừa gập người súc miệng thì nửa thân dưới chợt mát lạnh, chiếc váy bị Hào Phong kéo tuột xuống chân.

– Anhhh… Đừng mà…

Thùy Chi kêu khẽ, chợt rùng mình nín lặng. Một vật trơn nhẵn nhẹ nhàng liếm dọc âm hộ ẩm ướt của nàng. Hào Phong quỳ mọp dưới sàn, vục mặt vào giữa cặp mông tròn trịa của nàng. Hơi thở ấm áp của anh tràn vào cơ thể làm Thùy Chi thở dốc hổn hển.

– Anh… Ư…

Nàng vô thức bấu chặt lấy bồn nước, bờ mông vểnh cao về phía anh. Cái lưỡi anh thật nóng, thật hư hỏng làm âm hộ nhạy cảm của nàng nức nở. “Nếu… nếu anh hôn sâu hơn, cao hơn một chút… có lẽ còn tuyệt vời hơn…” Sắc mặt Thùy Chi đang đỏ hồng chợt chuyển sang tái nhợt sợ hãi. Nàng vừa nghĩ đến điều không nên nghĩ. Không phải nàng đang cố quên đi những chuyện đó sao ?? Thùy Chi nhắm chặt hai mắt. Nàng muốn một lần nữa tập trung vào cái lưỡi trơn nhẵn của anh, của chính anh chứ không phải của ai khác… Nhưng cảm xúc trong nàng dâng lên, dâng lên.. vẫn cứ thiếu đi một mảnh nhỏ không trọn vẹn.

– Anh… Mình ra kia đi anh…

Hào Phong lau miệng cười, không chú ý đến nét mặt nhợt nhạt lo lắng của Thùy Chi. Anh nhẹ nhàng cởi áo cho nàng. Rồi bế bổng cơ thể nàng trên tay bước ra ngoài. Anh vừa định đặt nàng xuống chiếc ghế dài thì Thùy Chi ôm cổ anh thì thầm:

– Mình ra kia đi anh !

– Hồ bơi… ? Ha ha… Anh cũng thích lắm.

Cái hồ bơi mini ngoài trời khá nhỏ nhưng xinh xắn, vừa đủ cho hai cơ thể trần truồng mặc sức vẫy vùng. Thùy Chi bám chặt lấy cơ thể Hào Phong, hai đôi môi thổn thức cuốn vào nhau say mê. Làn nước thật mát xoa dịu tâm trạng bất ổn của nàng. Nàng thấy như mình đang tìm lại được xúc cảm quen thuộc trong vòng tay anh. Anh mơn trớn vuốt ve khắp cơ thể nàng. Nâng bổng nàng lên, nhấm nháp say mê hai bầu vú căng tròn. Thùy Chi sung sướng ôm ghì lấy đầu, chân nàng quặp ngang hông anh.

– Anh ơi… Cho vào em đi…

Hơi thở Thùy Chi thơm ngát mềm mỏng như tơ thủ thỉ bên tai Hào Phong. Anh ôm ghì lấy cơ thể nàng. Thùy Chi bình thường đã nhẹ, dưới nước nàng càng nhẹ bỗng trong vòng tay anh. Dương vật anh tìm lối lên, chậm rãi chèn vào vùng da thịt trơn nhẫy ấm áp của nàng.

– Uwmmm… Ôi…

Thùy Chi ghì chặt lấy cổ anh rên ngất sung sướng. Cảm giác chật chội tê dại này thật quen thuộc làm nàng nhớ nhung như đã rất lâu mới gặp lại. Cơ thể trắng ngần mơn mởn của nàng nhấp nhô hòa nhịp cùng Hào Phong. Môi lưỡi hai người cuốn lấy nhau khao khát mãnh liệt.

– Uwmmm… Ôi…

Anh bế xốc cơ thể Thùy Chi lên, từng bước đi lên bờ hồ. Làn nước tuột xuống rào rào xao động. Làn da hai người, một rám nắng một trắng ngần tương phản dưới ánh sáng chiều êm ả. Đặt nàng xuống bờ hồ, Hào Phong tiếp tục làm tình với nàng. Thùy Chi chới với lâng lâng dưới cơ thể trĩu nặng của anh. Hai chân nàng mở ra thật rộng, để không thừa lại một chút nào của anh bên ngoài.

– Anh ơi… Em sướng quá… Uwmmm… – Thùy Chi mơ màng rên siết.

Mặt nàng đỏ ửng vì lời rên rỉ không thể kền nén của mình. Nhưng tâm trạng nàng rất vui, rất hạnh phúc vì nàng đã tìm lại được trọn vẹn cảm giác của mình. Nghĩ kĩ lại mọi chuyện đã xảy ra. Nếu không Thùy Chi không quyết định chấp thuận lời đề nghị của John Trần, thì tình cảm của Hào Phong và nàng dù có phát triển từng ngày cũng phải mất rất lâu để đi đến bước này. Không còn cảm giác ngượng ngùng ray rứt như lần đầu tiên với anh, Thùy Chi thấy mình thật tự nhiên thoải mái tận hưởng trọn vẹn sự tuyệt diệu của hoang ái nam nữ. Không còn tơ tưởng chuyện đã ra lẫn mặc cảm tội lỗi, nàng thấy cảm xúc của mình như thăng hoa lên một tầng cao mới. Nơi đó chỉ có anh và nàng.

– Anh ơi… – Thùy Chi thở hổn hển kêu khẽ, vít lấy cổ anh kéo xuống.

– Anh đây… – Hào Phong thì thầm vào tai nàng.

– Anh… cho em hư… một lần nhé… – Thùy Chi mặt nóng rang nghĩ đến chuyện nàng sắp làm.

– Anh cho em hư cả đời… – Hào Phong cười toe toét sung sướng.

Thùy Chi gương mặt đỏ hồng, cắn môi đẩy người Hào Phong nằm xuống thành hồ bơi. Nàng quỳ gối nhẹ nhàng xoay người lại, cơ thể tuyệt đẹp trắng ngần. Hào Phong hơi bất ngờ khi chân nàng gác qua người, đưa lưng về phía anh. Tay nàng đưa xuống, đón lấy dương vật căng cứng, đặt vào giữa hai mép âm hộ ướt đẫm của mình. Thùy Chi nghiêng người về phía trước, chống tay lên chân anh. Vòng eo nàng cong xuống để cặp mông no tròn vểnh lên, rồi chậm chậm hạ xuống, nuốt trọn lấy dương vật căng cứng của anh.

– Uwmmm…. Ôi…

– Ahhh….

Hào Phong hít hà sung sướng. Chưa bao giờ anh thấy mình mãn nguyện như vậy trong chuyện nam nữ. Mấy lần trước, trong mắt anh, Thùy Chi quá mỏng manh yếu đuối. Mỗi một việc anh muốn làm với nàng đều phải suy nghĩ cân nhắc… Sợ nàng đau, sợ nàng phản cảm. Nhưng sau đợt xa cách nhau hai ngày, Thùy Chi trở về như một ngọn lửa hừng hực bốc cháy muốn thiêu đốt cơ thể anh. Tuổi hai mươi của Hào Phong mê luyến cảm giác này… Tình yêu của anh khao khát cảm giác này… Hai tay anh nhào nặn cặp mông tròn trịa mát rượi của nàng. Ánh mắt anh say mê nhìn tấm lưng thon gọn cong vút nhấp nhô trước mắt. Những ngón tay vuốt ve dọc khe mông Thùy Chi, chợt tìm đến điểm hậu môn nhỏ nhắn đáng yêu của nàng.

– Ưmmm… Anh ơiiiii….

Nhận được phản ứng mãnh liệt của Thùy Chi. Hào Phong hưng phấn như vừa phát hiện ra một điểm cực kì nhạy cảm của nàng. Anh không ngừng day day xoa nắn trên phần hậu môn đỏ hồng nhỏ nhắn của nàng. Thùy Chi rên siết mãnh liệt. Không hiểu sao, nàng rất thích cảm giác được vuốt ve nơi đó. Âm hộ chật chội lấp kín, điểm cuối cùng nhạy cảm đó lại được anh kích thích, Thùy Chi há hốc rùng mình liên tục.

– Uwmmmm… Ôi…

Cả cơ thể nàng mềm nhũng, chậm chậm ngữa người nằm lên anh. Âm hộ nàng vẫn ngậm kín lấy dương vật anh. Hai chân nàng xoải rộng hai bên.

– Ah…

Hào Phong sung sướng rít dài, gấp gối lên, thúc ngược từng cú mạnh mẽ. Một tay anh xoa nắn bầu vú căng tròn mơn mởn của Thùy Chi, tay còn lại anh tìm đến âm hộ nhòe nhoẹt ướt đẫm của nàng, đè chặt khúc thịt cong vòng không ngừng ra vào.

– Ưmmm… Anh ơi… Em sướng quá… Yêu em đi… Ôi… – Thùy Chi bật rên lớn, tay nàng đặt lên anh, tự nhào nặn bầu vú trống trải còn lại.

– Sướng nhiều không ?! – Hào Phong thở dốc, hưng phấn hỏi.

– Nhiều… Nhiều lắm… Ôi….

Cơn cực khoái của nàng bùng nổ mãnh liệt, bị chèn ép thành những tia nước li ti tưới ướt cả hạ thể Hào Phong. Âm hộ nàng như biến thành một bàn tay bóp nghẹt lấy dương vật căng cứng của anh. Hào Phong rùng mình. Từng đợt tinh trùng nóng bỏng phun trào lấp kín âm hộ Thùy Chi.

– Ahhh…

Hào Phong hổn hển tê dại, hai tay nhào nặn bầu vú căng tròn của Thùy Chi. Nàng thổn thức thiêm thiếp trên người anh, đôi môi run rẩy khao khát đón lấy những ngón tay bóng ướt nước tình yêu của anh, mút say mê.

Thùy Chi không hề nhận ra rằng trong cơn sung sướng tột độ, nàng vô thức lặp lại tư thế ân ái đã được John Trần chỉ bảo. Hào Phong cũng phối hợp gần như trùng khớp với những gì đã xảy ra. Nhưng giờ phút này đối với Thùy Chi những chuyện đó chỉ còn là quá khứ, vì hiện tại và tương lai nàng đã có Hào Phong bên cạnh.

Bầu trời biển đêm yên lặng chỉ có tiếng sóng biển rì rào.

Trong gian phòng khách sạn, dưới ánh đèn vàng ấp áp, một cảnh tượng xuân sắc tuyệt vời nhất đối với bất cứ người đàn ông nào. Nhưng người có diễm phúc chiêm ngưỡng cảnh tượng này chỉ có Hào Phong. Trước mặt anh, thân thể Thùy Chi không mảnh vải che thân, từng đường cong tuyệt đẹp phơi bày trước mắt anh. Nàng nằm tựa lưng trên chiếc ghế tình nhân đen bóng, làn da trắng muốt nổi bật sáng đến lóa mắt. Gương mặt nàng đỏ ửng, tay hờ hững đặt tay ngang bụng, để anh chiêm ngưỡng trọn vẹn hai bầu vú căng tròn và vùng mu tam giác hồng hào khép chặt giữa hai chân.

Hào Phong hít thở thật sâu để tay bớt run rẩy, đưa điện thoại lên chụp hình Thùy Chi. Nhìn lại kết quả trên điện thoại anh sướng muốn điên lên. Anh không nghĩ rằng, chỉ mới gợi ý một chút, Thùy Chi lại đồng ý cho anh chụp hình khỏa thân của nàng.

Thùy Chi cũng hồi hộp, hai bầu vú phập phồng lên xuống rung động. Nàng chợt nén cười, khi nhìn thấy vật đàn ông giữa hai chân anh đang dần dần nở to ra. Thùy Chi quyết định làm cho Hào Phong phải điên lên. Nàng khẽ nghiêng đầu, mái tóc đen óng xõa tung ra. Tay nàng gác tay lên cao, để bầu vú căng lên. Cặp đùi thon dài trắng muốt hé mở, một chân mở rộng buông thỏng xuống sàn nhà. Vùng âm hộ đỏ hồng không che đậy phơi bày trước ánh mắt sững sờ của Hào Phong. Thùy Chi cũng bị chính hàng động buông thả của mình làm ngượng chín cả người. Nàng cắn nhẹ bờ môi, ánh mắt như muốn thiêu đốt nhìn về phía anh.

Hào Phong run rẩy đưa điện thoại lên chụp lia lịa. Dương vật anh dựng đứng giữa hai chân tức tối muốn nổ tung. Ném vội chiếc điện thoại đi, anh lao đến ôm ghì lấy cơ thể lõa lồ của Thùy Chi.

– Em là ma quỷ… Em biết không ?! – Anh hôn rít lấy đôi môi đỏ mọng của nàng.

– Ưmmmmm… Vậy anh có sợ em không ? – Thùy Chi hổn hển thì thào.

– Không những không sợ… mà sẵn sàng dâng hiến linh hồn anh cho em…

– Uwmmm… Anh ơi… Em muốn anh…

Hai thân hình trần truồng dính chặt vào nhau trên ghế. Âm thanh thở dốc, da thịt chan chát lại vang vọng cả phòng.

————-++++————-

Con hẻm nhỏ sâu hun hút, một bóng hình yểu điệu thong thả, đôi lúc lại nhảy chân sáo vui vẻ.

Thùy Chi đang rất vui, trở về nhà sau hai ngày hạnh phúc bên Hào Phong. Nàng đã tìm lại được trọn vẹn tình yêu và cảm xúc của mình. Thậm chí giờ đây ngay lập tức đối mặt với John Trần, nàng cũng tự tin hoàn toàn không gợi lên chút gì về chuyện đã xảy ra. Vì đơn giản, trái tim, tâm hồn nàng đều tràn ngập hình bóng Hào Phong, không thừa một điểm nhỏ cho người đàn ông khác.

Về đến nhà, Thùy Chi mở cửa thật khẽ. Tim đập thình thịch bắt đầu nghĩ đến cơn giận dữ của mẹ. Vừa khép cửa lại, Thùy Chi giật thót mình khi thấy mẹ ngồi sẵn trên giường ánh mắt nghiêm nghị nhìn nàng.

– Mẹ… – Thùy Chi thấp thỏm bước đến. – Con xin lỗi mẹ… Con thật sự là…

Mẹ không nói một lời, chỉ nhìn thật kỹ khuôn mặt xinh đẹp của Thùy Chi. Trong mắt bà, Thùy Chi mãi mãi là một con bé mỏng manh yếu ớt, cần được nâng niu bảo vệ. Nhưng sau lần này, qua mấy ngày không gặp, Thùy Chi như trưởng thành hơn nhiều. Nhan sắc ngọt ngào như trái chín cây, cơ thể thành thục thanh xuân mơn mởn. Nếu là trước đây, bà sẽ ngay lập tức la mắng, thậm chí đánh đòn Thùy Chi vì cái tội không xin phép lại bỏ nhà đi… Nhưng giờ đây, bà thấy mình thật bất lực. Bà không còn đủ sức bảo bọc, mà trở thành gánh nặng cho con. Đôi mắt bà chợt đỏ hoe, quay mặt tránh đi.

– Mẹ… – Thùy Chi quỳ xuống ôm chân mẹ, cặp chân mà lại ốm đi thấy rõ, lòng nàng đau đớn.

– Mẹ tha lỗi cho con… Con hứa sẽ không bao giờ làm chuyện gì mà giấu mẹ nữa… – Thùy Chi áp mặt lên đùi mẹ.

– Con ăn gì chưa ?

– Dạ, con… con chưa ăn…

Nhìn mẹ đi ra sau bếp chuẩn bị thức ăn, Thùy Chi thấy lòng ấm áp. Thật ra, nàng đã ăn với Hào Phong trên đường về Sài Gòn, nhưng chợt nhớ ra chắc hẳn mẹ chờ nàng về ăn cùng.

Mâm cơm mẹ chuẩn bị tươm tất nhưng rất đơn giản. Một đĩa rau muống luộc, một con cá nục chiên và tô canh cà chua. Thùy Chi không ăn được nhiều, chỉ gắp thức ăn cho mẹ. Mẹ đã gầy đi nhiều. Gương mặt xinh đẹp trẻ trung cũng hốc hác già nua thấy rõ. Chợt nghĩ nghĩ đến số tiền kia, Thùy Chi nao nao, có lẽ mẹ lại tiết kiệm không mua thức ăn nhiều.

– Mẹ… Số tiền kia… – Thùy Chi nâng chén cơm lên miệng, nói nhỏ. – Mẹ dùng nhiều vào. Con còn kiếm thêm được mà…

– Mẹ không đụng đến số tiền đó. – Mẹ trả lời.

– Tại sao không ?! – Thùy Chi sững người lo lắng.

Nàng biết mẹ không còn tiền, phải đi bán máu. Vậy ba ngày nay, không dùng đến số tiền kia, mẹ dùng gì để mua thức ăn ?! Không lẽ mẹ lại…

– Mẹ không làm việc đó nữa đâu… – Mẹ như hiểu Thùy Chi đang nghĩ gì, bà mỉm cười đưa tay xoa nhẹ gò má mềm mại của nàng. – Mẹ tìm được việc ở quán cơm đầu đường… Phụ bếp.

Bà không muốn nói rằng người ta giao cho mình công việc rửa chén bát. Phụ bếp là cái chức danh sang trọng mỹ miều bà tự nghĩ ra để giải thích với Thùy Chi. Mỗi lần bước vào gian bếp nhầy nhụa dơ bẩn đó, đối diện với thau chén bát đầy nước váng mỡ lềnh bềnh là bà phải kềm nén cơn buồn nôn của mình. Sau mỗi buổi làm việc, bà cũng không nuốt nổi cơm, nuốt vào cứ muốn ói ra.

– Mẹ…. Tại sao mẹ không dùng số tiền đó ?

– Làm sao mẹ dùng đây ? – Bà chợt hét lên. – Khi mẹ còn không biết con lấy số tiền đó ở đâu ?!

Thùy Chi khuôn mặt tái nhợt nín lặng nhìn mẹ. Nước mắt bà tuôn rơi như bao nhiêu nỗi lo lắng dồn nén mấy ngày nay chợt bùng phát.

– Mẹ nuôi con lớn như thế này… Con không được… không được dùng thân xác của mình để… để…. – Mẹ nghẹn giọng không nói được nên lời.

Thùy Chi chợt rùng mình như bí mật của nàng bị mẹ nhìn thấu. Dù nàng có đánh đổi để được nhận vai diễn, nhưng nàng không bán thân… Chợt Thùy Chi nhận ra, hai điều đó liệu có khác nhau ?!

– Mẹ…. – Nàng nức nở ôm chầm lấy mẹ.

Lòng đau đớn như có ngàn mũi dao đâm, mẹ nàng nghẹn ngào run rẩy:

– Con… Con thật sự… Trời ơi… Chi ơi…

– Không có… Mẹ ơi… Con không có làm chuyện dơ bẩn đó…

Thùy Chi hơi cúi đầu tránh ánh mắt mẹ, nàng cảm thấy mình như đang nói dối mẹ. Lần đầu tiên nói dối mẹ. Nhưng nếu lời nói dối này để mẹ được yên lòng, nàng nguyện nhận trừng phạt của trời đất. Thùy Chi ngẩng đầu, nhìn sâu vào đôi mắt đỏ hoe hốc hác của mẹ.

– Mẹ… – Thùy Chi siết chặt tay bà. – Mẹ không cần đi làm đâu nữa… Số tiền kia là hoàn toàn chính đáng… Con được nhận một vai nữ chính… Con sẽ kiếm được đủ tiền để lo cho ba mẹ.

– Con… Con nói thật ? – Mẹ ngơ ngác giọng run run.

– Con chưa bao giờ nói dối mẹ. – Thùy Chi ánh mắt đỏ hoe nhìn mẹ. – Ngày mai con đi học, mẹ đi tìm một nơi ở khá hơn… Hai mẹ con chuyển qua đó… chờ ba.

————-+++++—————

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.