Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang 2 - Chương 4: Đánh Đổi

Sau Ánh Hào Quang 2

4 Chương 4: Đánh đổi

Hai ngày sau.

Trong gian nhà gỗ ọp ẹp, tiếng ho sù sụ như xé cả gan ruột. Một thân hình gầy còm co thắt trên giường. Cơn ho làm giấc ngủ của Thùy Vân đứt quãng, bà chậm chậm tỉnh lại. Bà im lặng, đè nén cơn ho để không quấy rầy giấc ngủ của con. Thùy Vân nhìn lên trần nhà. Những tấm tôn sét rỉ thủng lỗ chỗ thấy cả ánh sáng mờ mờ từ bên ngoài. Thùy Vân thở dài thật khẽ. Bà nhẹ nhàng ngồi dậy, để chiếc giường gỗ không phát ra tiếng cọt kẹt đánh thức Thùy Chi. Đột nhiên, Thùy Vân giật mình phát hiện giường ngủ Thùy Chi trống không. Trên chiếc chăn gấp gọn, đặt ngay ngắn một cái phong bì dầy cộp và một lá thư. Một nỗi lo lắng mãnh liệt dâng lên trong lòng Thùy Vân, ba lao ngay qua giường con, nhặt lá thư đưa lên đọc:

“Me ơi, con phải đi sớm sợ mẹ lo nên không xin phép mẹ. Mẹ tha lỗi cho con. Con nhận được một vai diễn phụ trong phim, nhưng thù lao cũng khá. Đây là số tiền con xin ứng trước, gửi mẹ ở nhà để tự chăm sóc mình. Dưới tỉnh điện thoại thường mất sóng, mẹ gọi con không được cũng đừng lo lắng. Con đi 3 ngày về, sẽ đi học lại. Con yêu mẹ. Thùy Chi.”

Thùy Vân đọc đi đọc lại lá thư ngắn ngủi, lại nhìn vào phong bì đầy ắp những tờ bạc mới cứng. Những hàng chữ ngay ngắn thẳng tắp thân yêu của con gái như nhòe đi mờ nhạt trong mắt bà. Thùy Vân tin Thùy Chi không bao giờ nói dối mình. Nhưng một nỗi lo lắng không tên vẫn trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng bà.

Thùy Chi đúng là không bao giờ nói dối mẹ. Số tiền đó đúng là thù lao nhận vai mà nàng được ông John Trần ứng trước. Nhưng nàng không dám nói với mẹ, để có được vai diễn này nàng đang phải đánh đổi điều gì.

Trên cao tốc hướng về Ngã ba Dầu Giây, một chiếc Mercedes E240 xanh ngọc bóng loáng lướt đi như bay. Thùy Chi im lặng nhìn ra cửa sổ ô tô. Cảnh vật trôi qua vùn vụt trước đôi mắt vô hồn thờ thẫn của nàng. Tâm hồn nàng thật thanh thản, không chút vướng bận. Số tiền ứng trước kia còn gấp vài lần so với nàng tưởng tượng. Đủ để hai mẹ con sinh sống đơn giản trong vài tháng. Mẹ sẽ không phải lặng lội dưới trời nắng tìm việc khắp nơi. Mẹ sẽ không phải bán máu để mua cho nàng những hộp cơm nhạt nhẽo bở rạc. Mà đây chỉ mới là khởi đầu. Nàng sẽ tìm được nhiều tiền hơn, thật nhiều tiền.

Một hình bóng quen thuộc chợt hiện lên trong tâm trí Thùy Chi làm lòng nàng đau nhói. Trong những khoảnh khắc thiếu thốn nhất, một ý nghĩ về Hào Phong từng xuất hiện trong tâm trí Thùy Chi. Anh có vẻ không hề thiếu thốn. Nàng tin chỉ cần mình mở lời, anh sẽ không chút do dự giúp đỡ mẹ con nàng qua cơn khốn khó. Một người con gái sống dựa vào tiền của bạn trai không hề hiếm trong xã hội ngày nay. Nhưng cô gái đó không phải và sẽ không bao giờ là Thùy Chi. Càng yêu anh, Thùy Chi càng sợ hãi khi nghĩ đến chuyện nhận những đồng tiền từ tay anh. Nàng muốn hình ảnh mình mãi mãi thật trọn vẹn hoàn mỹ trong mắt anh. “Hào Phong, em yêu anh. Mong anh tha lỗi cho em.”

– Em suy nghĩ gì mà im lặng vậy ?


John Trần quay sang, nhẹ nhàng đặt tay lên tay Thùy Chi. Nàng phản ứng muốn rụt lại, rồi chấp nhận để yên.

– Em đừng căng thẳng quá… Em cứ xem tôi như một người bạn… Nghỉ ngơi vui vẻ vài ngày thôi. – Ông ta nhẹ nhàng trấn an.

“Nghỉ ngơi vui vẻ vài ngày”… Những từ ngữ đơn giản mà John Trần nói, vào tai Thùy Chi lại trở thành trơ trẽn kinh khủng. Nàng mím môi lặng im, không buồn trả lời ông ta.

Bốn tiếng sau, chiếc xe của John Trần chậm chậm rẽ vào cổng một căn biệt thự. John Trần ra hiệu cho người quản gia lớn tuổi, xách vali của hai người lên lầu.

Trên ban công tầng một, dáng người Thùy Chi tuyệt đẹp, mái tóc xõa tung trong gió. Căn biệt thự của John Trần sơn vàng nhạt to lớn trên đồi nhìn xuống bờ hồ Tuyền Lâm. Mặt hồ bóng loáng như gương phản chiếu rừng thông mênh mông chiếm hết tầm mắt Thùy Chi. Lòng nàng chợt nhẹ nhõm dễ chịu.

– Em vào đây đi…

Thùy Chi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, bước vào trong phòng. Vừa khép cửa lại, kéo rèm. Nàng không nhìn ông ta, đưa tay chậm chậm cởi quần áo.

– Ơ kìa…. Tôi kêu em vào xem cái này… Có phải làm gì đâu ! – John Trần ngạc nhiên nói. – Em có vẻ còn nôn nóng hơn tôi nhỉ ?


– Em… Em không có… – Thùy Chi chợt đỏ mặt nói nhỏ.

– Ha ha… Tôi đùa đấy… Qua đây đi…

John Trần ngồi bên bàn, trước mặt mở sẵn chiếc laptop. Thùy Chi bước đến bên cạnh hơi lúng túng vì không biết nên đứng hay ngồi. Ông tay vỗ vỗ nhẹ lên đùi mình ra hiệu cho nàng ngồi xuống. Nàng hơi ngượng, nhưng chuyện này có lẽ chẳng là gì so với những điều sẽ diễn ra giữa hai người. Thùy Chi ngồi lên đùi John Trần, để mặc ông vòng tay ôm ngang vòng eo nhỏ nhắn của nàng.

– Đây là phân đoạn cuối cùng của Hạ Vi… Tôi đã sửa lại em xem thế nào ? – Hơi thở của John Trần sát bên cạnh làm mặt nàng nóng rang.

John Trần thấy trái tim già cỗi của mình đập thình thịch. Một mùi hương dịu ngọt từ cơ thể Thùy Chi làm ông lâng lâng thích thú. Vòng eo nàng nhỏ nhắn không gợn lên chút mỡ thừa. Cặp mông tròn căng mềm mại, không quá nhẹ cũng không nặng, ép xuống đùi làm ông mê mẩn. Ông muốn ngay lập tức được vuốt ve cặp mông gần trong gang tấc của nàng. John Trần vẫn kềm nén. Ông đã đưa ra một lời đề nghị khiếm nhã, dù Thùy Chi vì lý do nào đó đã chấp nhận, ông không muốn hình tượng mình trong mắt nàng càng xấu xa hơn.

Thùy Chi nhìn vào màn hình vi tính, chậm chậm đọc những dòng thoại và mô tả phân đoạn. Nàng hơi nhíu mày đoạn mô tả cảnh cái chết của Hạ Vi.

– Em không hài lòng chỗ nào ? – John Trần quan sát nét mặt nàng hỏi.


– Em có thể… có thể sửa không ? – Thùy Chi ấp úng hỏi.

– Được chứ… Em sửa đi… – John Trần tựa lưng ra sau, cho Thùy Chi không gian thoải mái hơn.

Thùy Chi im lặng suy nghĩ. Chợt tay nàng bắt đầu đánh máy. Những ngón tay thon dài thoăn thoắt như bay múa trên bàn phím. Sau một phút, nàng mỉm cười quay sang John Trần. Đây là nụ cười đầi tiên của nàng dành cho ông ta.

“Hạ Vi lao ra đỡ lấy phát súng nhằm vào lưng Tuấn Vũ. Anh bừng tỉnh, quay lại đón lấy cơ thể mềm mại nàng. Vết máu loang ra đỏ thẫm trên ngực áo nàng.

“Tại sao ? Tại sao em làm vậy ?”

“Em yêu anh… Em không hối hận…”

Đôi mắt Hạ Vi chậm rãi khép lại, đôi môi đỏ thắm còn vươn một nụ cười mãn nguyện.”

……

– Tại sao không dùng dao mà dùng súng ? – John Trần ngạc nhiên hỏi.

– Dùng dao quá dã man… Quá đau đớn vật vã… – Thùy Chi nhúng vai. – Súng tuy nguy hiểm, nhưng nhanh gọn… Chỉ một tiếng nổ… thân hình Hạ Vi chậm chậm ngã vào vòng tay Tuấn Vũ… có cả màu sắc lãng mạn. Ông không thấy cái chết của Hạ Vi như vậy đẹp hơn sao ?

– Đúng Đúng… Hay lắm…

Thùy Chi nhìn ông ta gấp máy lại, cũng không lưu đoạn nàng vừa sửa. Nàng nhíu mày chợt hiểu ra.


– Ông… Ông thử em ?! – Thùy Chi đứng lên, rời khỏi người ông ta, quay lại hỏi.

John Trần là một đạo diễn danh tiếng, làm sao không nhận ra vấn đề đơn giản đó chứ ?!

– Ha ha… Em khá lắm… Như vậy cũng nhìn ra. – John Trần bật cười sảng khoái.

– Tại sao ?

– Này này… Đừng nhìn tôi với ánh mắt đó chứ ! Tôi nói với em một lần rồi… Tôi không phải là kẻ háo sắc… – Ông tựa lưng ra ghế, cười cười nói. – Mà tôi tự cho mình là một người… biết thưởng thức cái đẹp.

Thùy Chi mím môi im lặng nhìn ông ta.

– Cuộc đời này, tôi đã ngủ với rất nhiều cô gái đẹp… Nhưng em có thể không tin… Trước giờ, đưa ra lời nghị như với em… tôi chỉ làm hai lần. – Ông mỉm cười nhìn Thùy Chi, nhưng ánh mắt rất nghiêm túc.

– Người đầu tiên là ai ?! – Thùy Chi buột miệng hỏi.

– Là Hoàng Lan, vợ cũ của tôi.

Thùy Chi hơi sững người. Người không quan tâm về điện ảnh trong nước như nàng cũng nghe tên Hoàng Lan như sấm động bên tai. Cô ấy là diễn viên nổi tiếng từ mười năm trước và vẫn giữ vị trí hàng đầu đến hôm nay. Cô ấy là thần tượng bất khuất của biết bao nhiêu người ái mộ điện ảnh. Vậy mà cô cũng từng làm một việc đáng khinh bỉ như nàng sắp làm.

– Ông vẫn chưa trả lời câu hỏi của em ! – Thùy Chi nói.

John Trần nhúng vai, trả lời:

– Tôi muốn tìm hiểu khả năng của em… Tôi muốn biết mình có thể đầu tư vào một ngôi sao mới… Hay không ?!

– Em chưa hiểu. – Thùy Chi nhíu mày.

– Haizz… – John Trần thở dài. – Em đánh đổi thân xác của mình… chỉ vì một vai diễn phụ có xứng đáng không ?! Hay là em chờ mong may mắn sẽ xuất hiện… sau một vai diễn phụ, những vai diễn khác sẽ đến ?

– Em… – Thùy Chi ấp úng.

Ông ta là người ra giá, nàng là người chấp nhận trả cái giá đó. Giờ đây ông ta lại nói rằng cái giá của mình là quá đắt. Nhưng dù là đắt… “Nàng có sự lựa chọn sao ?!”. Thùy Chi chợt muốn khóc, hai mắt đỏ hoe ươn ướt.

– Tôi có thể làm cho em trở thành một ngôi sao… Như tôi đã làm với Hoàng Lan… Nhưng để trở thành một Hoàng Lan thần tượng mười năm không đổ, còn phải xem em nổ lực như thế nào ?!

Thùy Chi khó hiểu nhìn John Trần. Ông ta hoàn toàn không cần tạo ấn tượng gì với nàng, vì dù sao trong 3 ngày tới thân xác nàng cũng thuộc về ông. Nàng mím môi hỏi:

– Cái giá phải trả là gì ?

– Ha ha… Không… Không hề có cái giá gì hết… Em nhạy cảm quá rồi. Không phải em đã trả giá rất cao rồi sao ? – John Trần bật cười, nói.

Chợt hai mắt ông lóe lên một vẻ tinh ranh, ông nói chậm chậm từng lời:

– Dĩ nhiên, để thuyết phục tôi đầu tư cho em… Em phải chứng minh được năng khiếu diễn xuất vượt bậc của mình.

– Chứng minh bằng cách nào ? – Thùy Chi lo lắng hỏi.

– Trong 3 ngày sắp tới… Chỉ cần em làm cho tôi tin rằng… em yêu tôi. – Ông nói giọng trầm ấm. – Thế là đủ.

Thùy Chi im lặng nhìn John Trần. Nàng thật sự chưa hiểu mục đích cuối cùng của ông ta là gì ? Thật sự chỉ là một khảo nghiệm để đánh giá năng khiếu diễn xuất của nàng sao ? Nếu không, John Trần muốn nàng giả vờ yêu ông ta ba ngày thì đạt được điều gì chứ ? Không phải thân xác nàng, bất cứ lúc nào ông muốn, cũng thuộc về ông ta sao ?

– Khảo nghiệm này sẽ giúp em trải qua ba ngày thật đơn giản nhẹ nhàng… Tin tôi đi.

John Trần mỉm cười một mình. Nhìn Thùy Chi ông như thấy lại hình ảnh Hoàng Lan mười năm trước. Cũng một trò chơi tương tự, ông đã cướp đi trái tim của nàng. Nhưng khi đó Hoàng Lan không yêu ai, còn Thùy Chi lại có vẻ rất kiên định với Hào Phong. Ông là người từng trải, ông không tin vào tình yêu tuổi trẻ bồng bột có thể vĩnh hằng. Thật ra ông nói đúng, nhưng không đầy đủ.

Trong trò chơi này có thể giúp Thùy Chi không mang gánh nặng tâm lý dễ dàng vượt qua ba ngày bên ông. Nhưng dù biểu hiện yêu đương chỉ là giả, mà chung đụng thể xác lại là thật. Khi đó, tình yêu giả sẽ dẫn lối cho cảm xúc thể xác thật sự và ngược lại. Ranh giới giả thật mỏng manh sẽ dễ dàng bị xé bỏ.

Thùy Chi cúi đầu suy nghĩ. Nàng đã chấp nhận đánh đổi thân xác mình. Dù muốn hay không, nàng đã không còn lựa chọn. Nhưng những lời hứa hẹn kia của John Trần thật hấp dẫn, vẽ ra một khung trời tương lai mới cho nàng… Đã chọn con đường này, Thùy Chi muốn mình vượt lên hết tất cả. Chỉ có danh tiếng mới đem về cho nàng thật nhiều tiền. Chỉ có thật nhiều tiền mới lo được cho cuộc sống sau này của ba mẹ…

– Được. Em chấp nhận.

——————++++—————-

Dưới ánh nến lung linh, khuôn mặt Thùy Chi đẹp đến mức làm tim John Trần thổn thức. Nàng ăn thật từ tốn, cắt miếng beefsteak thành từng mảnh thật nhỏ, rồi đưa lên miệng. Đôi lúc, nàng nhìn ông mỉm cười. Nụ cười thật đẹp. Một nụ cười chỉ có những người đang yêu mới có thể trao cho nhau.

– Sao anh không ăn đi… Cứ nhìn em như vậy ? – Thùy Chi đỏ mặt, gắt khẽ.

– Ngắm em ăn anh thấy đủ rồi… – John Trần nâng ly rượu vang trắng hướng về nàng.

Thùy Chi mỉm cười, khăn chậm nhẹ lên môi, nâng ly của mình. Hai người như đang đóng một phân đoạn phim tình cảm, nhưng từ hoàn cảnh đến lời thoại đều tự diễn viên nghĩ ra. Điều kiện tiên quyết là Thùy Chi chỉ còn hơn hai ngày để thuyết phục John Trần rằng ông đã thay thế Hào Phong trong tim nàng.

– Ngon không ? – John Trần đưa tay lau nhẹ khóe môi nàng, nhẹ hỏi.

– Ngon lắm… Thịt rất mềm…

Thùy Chi mỉm cười, choàng tay qua cổ ông, bất ngờ đặt lên môi ông một nụ hôn.

– Mềm như môi anh vậy…

Lời nói như mật ngọt lọt vào tai John Trần như một âm điệu đến từ thiên đường. Ông ngất ngây đón lấy đôi môi mềm mại đỏ hồng của Thùy Chi. Lưỡi nàng thơm ngát hương vị ngọt lịm thấm sâu làm tâm hồn ông rung động. Dĩ nhiên, John Trần biết nàng đang diễn với mình. Nhưng lí trí ông mờ nhạt yếu ớt không cưỡng lại được trái tim cứ thổn thức chờ mong.

Thùy Chi cũng thấy mặt mình nóng rang. Nàng đang hôn thắm thiết người đàn ông thứ hai trong đời, không phải là Hào Phong. Mùi rượu vang nồng nàng vươn vấn trên đầu lưỡi ấm áp của John Trần làm cơ thể nàng nhột nhạo. Nàng nhắm mắt, tưởng tượng về Hào Phong, về những bộ sofa giăng rèm trắng phất phơ, về những nụ hôn bất tận của anh dành cho nàng… Cơ thể nàng rạo rực mềm nhũng tựa sát vào người John Trần.

– Chi ơi… Em đẹp lắm…

John Trần hôn nhẹ vành tai nàng, hôn khắp chiếc cổ trắng ngần xinh đẹp. Thùy Chi nhắm mắt nghiêng đầu đón nhận. Nàng luôn thích Hào Phong làm như thế. Những nụ hôn của anh làm cả cơ thể nàng râm ran tê dại. Hơi thở Thùy Chi dồn dập ham muốn. Nhưng nàng vẫn đủ tỉnh táo để biết rằng người đàn ông đang hôn nàng không phải là anh.

– Anh… Anh kể chuyện cho em nghe đi… – Thùy Chi gối đầu lên vai John Trần, thủ thỉ.

John Trần mỉm cười, nắm tay Thùy Chi đứng lên, đặt nàng ngồi lên đùi mình. Không hiểu sao từ buổi trưa hôm nay, ông mê mẩn cảm giác cặp mông mềm mại của nàng trên đùi mình. Ông không khách sáo vòng tay đặt nhẹ lên bờ mông tròn trĩn của Thùy Chi.

– Em muốn nghe chuyện gì nào ?! – Ông hỏi.

– Thì… Chuyện chị Hoàng Lan… – Thùy Chi càng nói càng nhỏ, mặt ửng đỏ. – Tại sao hai người chia tay ?

– À… Chuyện này. – Ánh mắt John Trần thoáng buồn, nhìn ánh nến lung linh.

– Là do anh… Anh làm nghề này… Hàng ngày đều tiếp xúc với nhiều phụ nữ đẹp. Họ lại sẵn sàng săn đón, dâng hiến. Quả thật rất khó… Rất khó…

– Hoàng Lan đã tha thứ cho anh nhiều lần… Cũng không nhớ rõ bao nhiêu lần… – Giọng ông run run khàn đặc.

– Nhưng rồi giọt nước cũng tràn ly… Ngày Hoàng Lan bỏ đi… Anh đã rất tức giận… Đập nát hết đồ đạc nàng để lại… Rồi, lại ngồi cả đêm, dán lại từng mảnh từng mảnh… hy vọng nàng còn quay lại… – Khóe mắt ông rưng rưng.

Thùy Chi đưa tay lau nhẹ giọt nước mắt lặng lẽ chảy dài xuống gò má ông. Nhìn đầu ngón tay ươn ướt nổi rõ dưới ánh nến, nàng không kềm được, cúi xuống hôn lên đôi mắt ông. Bản thân Thùy Chi cũng không hiểu nổi mình, nhìn một người đàn ông khóc nàng thấy lòng mình xốn xang khó chịu. Ngày đó là Hào Phong, bây giờ là John Trần. Nước mắt của họ như những giọt axit thiêu đốt hòa tan trái tim nàng. Thùy Chi vô thức hôn lên môi ông. Nụ hôn này hoàn toàn không có chủ đích. Nụ hôn thật sự đầu tiên của Thùy Chi.

John Trần đón lấy nụ hôn cuồng nhiệt của nàng. Lưỡi hai người như hòa tan vào nhau. Ông cảm nhận một mùi vị khác hẳn những nụ hôn trước. Trong nụ hôn của nàng chất chứa một tình yêu ấm áp chan hòa sẵn sàng hy sinh thân mình để trám kín trái tim trống trải của ông. Thùy Chi như đang trao cho ông cơ hội tìm đến trái tim nàng. John Trần không kềm được, ôm ghì lấy nàng. Tay ông vuốt ve dọc tấm lưng mềm mại của nàng, ôm lấy bầu vú căng tròn mân mê. Một cảm giác tuyệt vời làm hạ thể ông căng cứng.

– Uwmmm… Đừng anh…

Thùy Chi đỏ mặt, kéo tay ông đặt xuống đùi mình. John Trần mỉm cười, biết mình vừa chạm đến giới hạn thể xác mà Thùy Chi đề phòng. Dĩ nhiên, ông có thể ép nàng phải chiều mình, nhưng làm như vậy thì trò chơi không còn thú vị nữa.

– Em muốn cho anh nhịn luôn sao ? – Ông hỏi.

Thùy Chi mặt nóng rang, gối đầu lên vai ông, hơi thở nàng thơm ngát thì thầm:

– Tối nay em sẽ cho anh…

John Trần chợt nghe tim mình đập thình thịch. Ông tự cười khổ một mình. Ông thấy mình thật tệ. Đã biết rằng Thùy Chi đang diễn, nhưng hết lần này đến lần khác cảm xúc của ông cứ dâng lên không kềm được. Nàng cứ như một người có đa nhân cách, có thể quên hẳn đi bản thân mình để toàn diện nhập vào một vai diễn khác. Trước khi làm đạo diễn, ông từng là diễn viên… Ông hiểu để làm được chuyện đó khó như thế nào. John Trần chợt cảm thấy mình như vừa phát hiện ra một lục địa mới.

– Vậy… Tại sao anh từ chối thân xác Nguyệt Nhi ? Chị ấy rất đẹp mà.

Dĩ nhiên, Thùy Chi không hoàn toàn mê say đắm đuối như bề ngoài nàng biểu hiện. Nàng đang diễn, nhưng trong diễn xuất lại có cảm xúc thật của nàng… Nàng thật sự có năng khiếu diễn xuất, hơn tất cả những diễn viên trẻ nào John Trần từng tiếp xúc. Và một lý do nhỏ khác là nàng mới trở thành đàn bà hai ngày trước, cơ thể nàng còn rất nhạy cảm. Chỉ vài cái vuốt ve đụng chạm của ông ta đã làm cơ thể nàng nhộn nhạo không yên. Nên ngay cả John Trần cũng bị cuống vào mê mẩn.

– Nguyệt Nhi nào ? À… Cô gái đó… – John Trần còn say mê hít sâu mùi hương cơ thể Thùy Chi, sực tỉnh.

– Cô ta quá tham vọng, lại cực kỳ quỷ quyệt… Anh cũng không muốn mời cô ấy casting… Nhưng trong điện ảnh… có những cặp đôi mà khán giả thấy quen mắt… Nếu vai nam chính đã là…

Thùy Chi bất ngờ cúi xuống hôn John Trần, ngăn lời ông lại. Nàng không muốn nghe ông nhắc đến tên anh. Nàng có thể tự nhắc nhở rằng mình yêu Hào Phong. Nhưng tên anh được nói ra từ miệng John Trần trong hoàn cảnh này, nàng cảm thấy anh như bị xúc phạm. Thật ra, Thùy Chi dù đã chấp nhận chuyện không thể tránh khỏi, nhưng nàng muốn tranh thủ tối đa thời gian bên John Trần để khai thác các thông tin cần thiết cho con đường tương lai của mình. Nàng luôn đặt câu hỏi như quan tâm đến John Trần, để che giấu mục đích bên trong. Đáng tiếc, nàng không phải là Thủy, kiến thức về điện ảnh trong nước thật hạn hẹp.

– Thật ra, em không cần hỏi anh lòng vòng như vậy đâu ! – John Trần thoải mái cười. – Em muốn biết về ai ?

– Em…- Thùy Chi hơi ngượng vì bị phát hiện, nàng hít sâu nói. – Em muốn biết tất cả về những rào cản của mình trong tương lai.

– Tốt… Này nhé… – Bàn tay John Trần nhẹ nhàng luồn vào dưới váy mân mê bờ mông căng đầy mát rượi của nàng.

Thùy Chi thoáng rùng mình, đôi gò má đỏ ửng, nhưng vẫn tập trung lắng nghe.

– Ở lứa tuổi của em… Thoại Mỹ thì nhan sắc dù kém em một chút, nhưng gia đình giàu có đã đưa cô ấy đi đào tạo diễn xuất ở Mỹ… khi cô ấy trở về sẽ là một đối thủ đáng chú ý.

– Phương Nga… làn da bánh mật, nét đẹp đậm chất Tây Nguyên hoang dã… Cô ấy là đai đen nhị đẳng Teakwondo… vừa có thể đảm nhiệm vai hành động, vừa kiêm luôn tình cảm.

– Angela Tuyết Trinh… da trắng như tên, nét đẹp hai dòng máu Việt và Ukraine. Nếu khán giả trong nước có xu hướng thích phim Thái, sẽ dần chuyển sang yêu thích nét đẹp lai Tây của cô ấy…

– …..

Ngón tay John Trần vuốt dọc mép quần lót Thùy Chi, nhẹ nhàng luồn vào trong. Chợt bàn tay ông ngừng lại, như phân tâm nhớ đến một nhân vật quan trọng:

– Helen Thanh Trúc, Hoa hậu Điện ảnh… Em phải biết cô ấy chứ ?

Thùy Chi ngượng ngùng lắc đầu.

– Haizz… Helen Thanh Trúc lớn hơn em 3,4 tuổi gì đấy… rất tiềm năng… Xuất thân người mẫu… Dáng người siêu mẫu, khuôn mặt hoàn mỹ. May mắn cho em là cô ấy đã lập gia đình, rút lui khỏi ngành giải trí… Nếu không, cô ấy sẽ là đối thủ nặng ký nhất của em.

– Dù sao cô ấy cũng đã rút lui… Anh lại nhắc đến… Không lẽ rất nuối tiếc sao ?! – Thùy Chi bĩu môi như giận hờn.

– Ha ha… Vẻ mặt ghen tuông này đáng yêu quá… Có được em, anh còn gì để nuối tiếc chứ ?! – John Trần bật cười, luồn tay sâu vào quần lót Thùy Chi, làm nàng thổn thức mặt đỏ bừng.

Ông chợt trầm giọng nói:

– Nhưng, anh phải nhắc nhở em… Nguyệt Nhi có lẽ không đủ khả năng cản đường em… Nhưng em phải luôn đề phòng cô ta.

Bàn tay John Trần úp lên phần mu mềm mại, chạm phải một vùng ẩm ướt ấm áp của Thùy Chi.

– Ư… – Nàng không ngăn được nấc khẽ.

– Sao em không cho mình một cái tên lót tiếng Anh nhỉ ?! – Nghĩ đến Helen Thanh Trúc, John Trần chợt mỉm cười hỏi.

– Ưm… Em không… thích đâu… Thùy Chi… em chỉ thích mọi người gọi em là…Thùy Chi.

Ngón tay ấm áp của John Trần đang liên tục mơn trớn hai mép âm hộ ẩm ướt của Thùy Chi làm hơi thở nàng ngắt quãng mê man gục lên vai ông.

– Mình đi nghỉ nhé.

Thùy Chi mặt đỏ như say rượu, khẽ gật đầu. John Trần bế xốc cơ thể nhẹ bẫng của nàng trên hai cánh tay, đưa nàng vào phòng.

Căn phòng ngủ rộng rãi sang trọng từ buổi trưa Thùy Chi đã bước vào, nhưng giờ đây lại mộng ảo thơ mộng như phòng tân hôn trong phim ảnh. John Trần đã tốn không ít tâm tư sắp xếp. Khắp nơi là ánh nến lung linh bao phủ cả căn phòng với một màu vàng nhẹ nhàng ấm áp. John Trần nhẹ nhàng đặt Thùy Chi xuống giường. Ông nhẹ nhàng mở nút cài trên váy nàng. Từng mảnh, từng mảnh vải rời đi để lại cơ thể nàng trống trải run rẩy.

John Trần hít thở khó khăn nhìn xuống cơ thể trần truồng tuyệt đẹp thổn trên giường. Thùy Chi khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng hai mắt nhắm chặt, hơi thở đã dồn dập thổn thức. Hai bầu vú nàng căng tròn vung cao hai bông hoa đỏ hồng khiêu khích ánh mắt ông. Vùng eo nhỏ nhắn, bờ hông uốn lượn như đồng hồ cát. Phần mu mủm mỉm hồng hào phơn phớt lông tơ mịn màn. John Trần thấy hai bàn tay run rẩy của mình tự cởi quần áo thật khó khăn.

Ông nhẹ nhàng nằm xuống bên Thùy Chi, nhẹ nhàng đặt lên môi nàng một nụ hôn. Nàng quay người đón nhận nụ hôn của ông. Bàn tay ông chậm rãi vuốt ve dọc tấm lưng cong vòng mịn màn rồi chuyển xuống mơn trớn cặp mông tròn trịa mát rượi của nàng.

Thùy Chi hôn rít lấy môi John Trần, lưỡi nàng khao khát trao cho ông. Ngay từ đầu cuộc khảo nghiệm này, nàng đã biết thử thách khó khăn nhất của mình là những giây phút này. Cơ thể nàng chỉ quen thuộc với cảm xúc anh mang lại. Nàng muốn mình chỉ nghĩ đến anh trong khoảnh khắc này. Nhưng thật khó… Anh khác với John Trần quá nhiều. Từ thân nhiệt, bàn tay, những cái vuốt ve, kiểu hôn… hầu như nàng không tìm được điều gì quen thuộc. Thùy Chi cảm nhận bàn tay John Trần đang mân mê vuốt ve nắn bóp cặp mông tròn trịa của nàng. Thùy Chi chợt nhận ra nàng rất thích cảm giác mới mẻ này. Những ngón tay ông lướt dọc khe mông nàng, từ từ đi xuống thật sâu, thật sâu làm cơ thể nàng căng cứng thổn thức.

John Trần hôn khắp chiếc cổ trắng ngần thanh mảnh của Thùy Chi. Môi lưỡi ông vờn nhẹ trên làn da mịn màn của nàng. Đến hai bầu vú căng tròn phập phồng, ông chậm rãi nhấm nháp từ ly nhỏ da thịt thanh xuân mềm mại của nàng. Không chút vội vàng, lưỡi ông liếm nhẹ quanh đầu vú đỏ hồng săng cứng của nàng. Bên này, rồi lại bên kia mà không chút quan tâm mong muốn ngậm nó vào miệng. Thùy Chi há hốc, ngực vô thức ưỡn lên như chờ đợi ông ban cho nàng chút ân huệ. Bất ngờ, núm vú khao khát của nàng được ông ngậm kín, mút mạnh.

– Uwmmm…… Ôi….

Thùy Chi rít lên, ôm ghì lấy đầu John Trần. Miệng ông thật nóng, mút chặt lấy núm vú nàng như muốn cướp lấy vĩnh viễn không trả lại. Đầu lưỡi ông lại đánh lên đầu vú nàng thật nhanh, nhanh đến không tưởng. Sự nhanh chậm bất thường này làm ngọn lửa âm ỉ trong cơ thể Thùy Chi bùng cháy mãnh liệt. Bàn tay bên dưới của ông úp trọn lấy âm hộ nhòe nhoẹt ẩm ướt của nàng, ngón tay ông chậm chậm tiến vào người nàng khám phá.

– Uwmmmm… Anh ơi…

Giờ phút này Thùy Chi cũng không biết mình đang gọi tên ai. Cơ thể thanh xuân mơn mởn của nàng không còn thuộc về mình. Nàng chỉ biết há hốc run rẩy dưới bàn tay điêu luyện của John Trần. Ngón tay ông vào hết trong người nàng, không ngừng ra vào móc ngoáy làm âm hộ nàng tuôn trào không ngớt.

– Em lật người xuống đi…

John Trần vừa nói, vừa đỡ lấy cơ thể lõa lồ mềm nhũng của Thùy Chi. Nàng chỉ biết nghe theo, không còn chút suy nghĩ phản kháng. Nàng quỳ mọp trên giường, hai chân chống thẳng ưỡn cặp mông tròn trịa về phía ông.

John Trần thèm thuồng nhìn hai mép môi đỏ ửng mọng nước của nàng. Ông chậm rãi cúi xuống, hơi thở hừng hực của ông làm cơ thể nàng run rẩy. Thùy Chi thở hổn hển, cắn nhẹ bờ môi chờ đợi. Chợt một vật trơn nhẩy, nóng bỏng nhẹ nhàng liếm dọc âm hộ nàng. Không ngừng lại kéo lên đến hậu môn nhỏ xíu đáng yêu của nàng.

– Ah… Uwmmm….

Thùy Chi há hốc rên lớn. Một cảm giác sướng khoái kì lạ mà nàng chưa hề biết đến. Nơi thầm kín cuối cùng của Thùy Chi ngay cả anh chưa chạm đến lại bị John Trần khám phá.

– Uwmmmm…. Ư….

Ông ngậm kín lấy âm hộ nức nở của Thùy Chi, lưỡi quét sâu vào trong. Lại luân phiên đùa giỡn với lỗ hậu môn đỏ hồng làm cả cơ thể nàng co rút vì sung sướng. Cơ thể Thùy Chi mềm rũ, mặt nằm bệt trên gối, mặc ông đưa nàng lên đến chín tầng mây.

– Em cho anh vào nhé…

Nhìn Thùy Chi vô thức gật gật đầu, đôi mắt nhắm nghiền tê dại. John Trần vui sướng trong lòng. Dĩ nhiên, theo giao hẹn, nàng không có khả năng từ chối ông. Nhưng không từ chối và tự nguyện dâng hiến là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Không có đường nào để chiếm đoạt trái tim một người phụ nữ nhanh bằng việc chinh phục thể xác nàng. Dĩ nhiên, trong hoàn cảnh bình thường mọi đàn ông đều lấy phương thức truyền thống làm chuẩn. Nhưng ông khác họ, ông có cơ hội đi một con đường tắt nhanh chóng hiệu quả hơn nhiều.

John Trần quỳ gối sau người Thùy Chi, cầm dương vật căng cứng của mình cọ nhẹ dọc mép âm hộ nàng. Rồi chậm chậm chèn vào cửa mình nàng.

– Uwmmmm….

– Ahh….

Một cảm giác ấm áp tuyệt vời làm John Trần bật rên khẽ cùng với Thùy Chi. Ông hít hà nhìn thân dương vật mình chèn căng hai mép môi từ từ vào hết trong nàng, lại chậm chậm kéo ra mang theo dòng nước bóng loáng trong suốt. Âm hộ Thùy Chi bó sát quanh thân dương vật ông, không chừa một khoảng trống, như tra đúng chìa khóa vào ổ. Thật trùng khớp, thật khít khao. Như thể nàng sinh ra là để dành riêng cho ông. John Trần lâng lâng sung sướng, bóp chặt bờ eo Thùy Chi, nắc mạnh.

– Uwmmmm…. Ôi….

Cặp mông tròn trịa của Thùy Chi nảy tưng tưng mềm mại theo từng cú thúc sâu. Nàng há hốc, rên rỉ, siết chặt lấy drap giường. Hai bầu vú nàng căng tròn cọ sát trên mặt nệm. Một cơn sướng khoái dâng lên mãnh liệt làm nàng mê mẩn.

– Ha…

Nhưng John Trần như có mắt trong lòng Thùy Chi, ông ngưng lại, không để nàng toại nguyện ngay. Mặc Thùy Chi há hốc run rẩy, ông kéo cơ thể nàng ngồi vào lòng mình. Cặp đùi trắng nõn của nàng gấp lại hai bên hông ông. Dương vật ông vẫn giữ sâu trong âm hộ nàng. John Trần xoải chân thẳng ra giường, nằm xuống. Để Thùy Chi chơi vơi cưỡi ngược trên người ông. Nàng như một người đứng giữa ngã ba đường, lúng túng không hiểu đi về hướng nào. Nhưng chỉ cần được mách bảo ngã rẽ, nàng có thể tự bước tới theo bản năng cơ thể mình. Thùy Chi rướn người, chống tay lên đầu gối John Trần, hạ thể bắt đầu nhấp nhỏm lên xuống.

– Uwmmm… Ôi…. Anh ơi…

Mái tóc rũ phía trước, tấm lưng cong vòng để cặp mông tròn trịa ưỡn ra sau. Âm hộ nàng ửng đỏ nhòe nhoẹt liên tục đón lấy dương vật căng cứng của John Trần. Cơn sướng khoái tuyệt diệu làm nàng đánh mất bản thân mình. Nàng chỉ muốn khúc thịt nóng hổi kia ra vào thật nhanh, thật sâu trong người mình. Nhưng khi Thùy Chi rên siết mãnh liệt nhất, John Trần một lần giữ người nàng dừng lại.

– Uwmmm…

Thùy Chi thở hổn hển, gương mặt đỏ bừng lấm tấm mồ hôi. Nàng theo lời ông ta, nằm ngữa lên người ông thiêm thiếp mơ màng. Hai chân nàng mở rộng hai bên, âm hộ vẫn chèn chặt với dương vật ông. John Trần gấp hai chân làm điểm tựa, chậm chậm dùng cơ lưng thúc dương vật ngược lên. Thùy Chi quen nhịp, liền tự hòa chung với ông.

– Uwmmm… Ôi…

Ông dùng cả hai tay vò nắn hai bầu vú căng tròn của Thùy Chi, vừa hổn hển hỏi:

– Em có sướng không ?

– Uwmmm… Có….

– Sướng nhiều không ?!

– Ư… nhiều… nhiều lắm… Uwmmm….

John Trần thích thú vì câu trả lời chân thật trong cơn sướng khoái của nàng. Ông le lưỡi liếm quanh cái vành tai nhỏ nhắn đáng yêu của nàng. Hai tay không ngừng xoa nắn hai bầu vú mềm mại căng tròn. Thúc lên thật nhanh.

– Ôi…. Oii… Anh ơi… Em…. Uwmmm…

Thùy Chi rên siết mãnh liệt như muốn ngất đi. Cơn sướng khoái bị kềm nén hai lần như trở nên giận dữ điên cuồng. Sâu trong cơ thể nàng, một dòng nước ấm tuôn trào như vỡ đê… John Trần cũng siết chặt lấy nàng, dương vật ông bật tung ra ngoài. Từng dòng tinh dịch nóng hổi tung tóe khắp cơ thể Thùy Chi. Nàng ngữa đầu ra sau, đôi môi run rẩy đê mê tìm đến ông.

—————-+++————-

Thùy Chi đứng trước gương, nhẹ nhàng chải thẳng mái tóc dài ẩm ướt. Thân thể nàng chỉ quấn một chiếc khăn tắm, làn da trắng ngần thơm ngát còn lấm tấm vài giọt nước. Cảnh tượng đẹp là thế, nhưng ánh mắt Thùy Chi thật buồn thảm.

Giây phút này nàng mới thấm thía lời John Trần nói. Giả vờ yêu ông, sẽ giúp tinh thần nàng thoải mái để vượt qua chuyện đánh đổi thể xác này. Nhưng mọi chuyện dường như không đơn giản như vậy, nàng nhận ra mình đổi khác khi gần gũi John Trần. Nàng trở nên khao khát, ham muốn hơn bất cứ lúc nào, kể cả thời điểm trong vòng tay Hào Phong. Mọi chuyện xảy ra như một guồng máy, bánh răng này chuyển động sẽ kéo theo bộ phận khác. Thùy Chi bị cuốn vào chỉ biết đi theo mách bảo của bản năng. Chấp nhận lời đề nghị của John Trần, Thùy Chi xem như đã phản bội anh về thể xác. Giờ đây, nàng lại đau đớn nhận ra trong khoảnh khắc hoang dại đó nàng lại phản bội anh thêm một lần nữa. Cả thể xác và tâm hồn nàng đều nhơ nhuốc vấy bẩn. Để giờ đây, nghĩ đến chiếc giường và người đàn ông ngoài kia, đầu óc nàng lại cháy bỏng cảm xúc nhục dục.

– Không… Không được… Đừng nghĩ nữa…

Thùy Chi ôm lấy đầu, mái tóc dài xổ tung vùng vẫy. Nàng sợ hãi. Sợ hãi chính những suy nghĩ miên man trong đầu mình. Trái tim nàng thổn thức giãy giụa như rơi vào một trũng xoáy sâu hun hút không thấy đường về.

– Anh ơi…

Thùy Chi ngã quỵ xuống, bưng mặt kềm nén tiếng nức nở.

————+++++———–

Sáng hôm sau.

John Trần tỉnh giấc nhìn sang bên cạnh không thấy Thùy Chi. Ông giật mình ngồi dậy. Nhìn về góc phòng, nơi đặt chiếc vali nhỏ của nàng, ông thẫn thờ nhận ra khoảng trống trải im lặng. Nàng đã bỏ đi. Nàng thật sự đi sao ?

John Trần cầm lấy điện thoại mình, thì thấy một dòng note lưu lại của Thùy Chi.

“Em xin lỗi. Em đã thất hứa không ở trọn 3 ngày bên anh. Số tiền tạm ứng cho vai diễn, em sẽ trả lại anh sớm nhất có thể.

Cảm ơn anh vì tất cả.

Thùy Chi”

John Trần thất thần một lúc thật lâu. Chính bản thân ông cũng thấy chuyện đêm qua như một giấc mơ hoang dại… Tuyệt vời đến mức ông chỉ muốn mãi mãi đắm chìm, không tỉnh lại. Mùi hương da thịt, hơi thở thơm ngát của Thùy Chi như vẫn còn quanh đây. John Trần nhận ra Thùy Chi không mềm yếu như Hoàng Lan. Có lẽ bên nàng vẫn tồn tại một sức mạnh của tình yêu, giúp nàng vượt qua sự cám dỗ của nhục dục.

John Trần muốn được một lần nữa ôm cơ thể Thùy Chi trong vòng tay. Dù chỉ là một lần cuối.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.