Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang 2 - Chương 6: Gian Nan Cứu Cha

Sau Ánh Hào Quang 2

6 Chương 6: Gian nan cứu cha

Giờ ra chơi, trong lớp 12A6 chỉ có vài đứa con gái túm tụm lại với nhau. Thùy Chi và Thủy vì không muốn ra ngoài, cũng ngồi lại.

– Đọc lớn lên đi… Làm gì có ai đâu…

– Ừa… Đọc đi…

Nghe đám bạn xúi giục, con Trang cầm tờ báo giơ lên đọc lớn:

– Tinh trùng đàn ông có tác dụng làm đẹp da, cung cấp các protein bỗ dưỡng phát triển sinh dục nữ…

– Nhưng phải làm sao ? Uống vào à ?

– Eo ơi… Kinh thế… Tanh như thế ai nuốt được…

– À… Con nhỏ này… Mày ngậm cái đó bao nhiêu lần rồi mà biết tanh ?


Con Xuân lỡ lời liền mặt mũi đỏ bừng, ưỡn ngực cãi lại:

– Không phải tụi mày cũng thế sao ?! Con Trang, con Huyền… Còn Thùy Chi, con Thủy nữa… Đừng nói tụi mày không có.

– Á… Trời ơi… Không có… – Thủy che mặt đỏ bừng, hét lên thảm thiết.

– La hét cái gì… Cứ như Thị Mầu bị hàm oan vậy… Tao không tin…

– Không có thiệt mà… Mình và Thùy Chi đều trong sáng… không bao giờ có chuyện đó. Phải không ? – Con Thủy quay sang Thùy Chi cầu cứu, chợt thấy nàng che kín gương mặt đỏ bừng, nín lặng.

– Thùy Chi… bồ có hả ?! – Con Thủy hỏi nhỏ, chỉ vừa đủ hai chục cái lỗ tai bên cạnh nghe rõ.

– Mình đi mua nước… – Thùy Chi chợt đứng dậy, cúi gằm mặt, bước nhanh ra ngoài.

Cả đám chưng hửng, ngớ người nhìn theo bộ dáng vội vàng của Thùy Chi. Chợt một tiếng hét vang lên chói tai:


– Là Hào Phong… Thùy Chi đã xơi Hào Phong đó…

– Á… Á….

– Chặn cửa lại… Không cho nó đi…

– Chặn cửa…

Thùy Chi che mặt lao nhanh ra cửa, phía sau là một lũ con gái điên cuồng la hét vang dậy cả sân trường.

————–+++++—————-

Sau buổi học về đến nhà, mặt Thùy Chi vẫn nóng rang đỏ bừng vì ngượng. Đám bạn nữ trong lớp thật phá phách, hư hỏng, cứ trêu chọc làm nàng thiếu chút nữa phải chui xuống đất để trốn. Nhưng cứ nghĩ đến Hào Phong và những gì hai đứa đã trải qua, Thùy Chi lại thấy ngọt ngào hạnh phúc.


“Tôi không tới đó đâu… Chú đã hứa rồi mà…”

Vừa định mở cửa vào nhà, Thùy Chi chợt chựng lại khi nghe giọng mẹ nói chuyện khá lớn. Giọng mẹ tắt nghẽn như uất ức kềm nén.

“Không… Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa…”

Không có tiếng trả lời, Thùy Chi nhận ra, mẹ đang nói với ai đó qua điện thoại.

“Không… Chú là người không giữ lời hứa…”

Mẹ hét lên tức giận, rồi nghẹn ngào nài nỉ.

“Anh Hải đối xử với chú như thế nào ?! Tại sao chú lại ép chị như vậy chứ ?!”

Sau một lúc im lặng như lắng nghe người bên kia nói chuyện, mẹ run run trả lời:

“Tôi sẽ đến… Nhưng đây là lần cuối cùng.”

Sau một lúc lấy lại bình tĩnh, Thùy Chi rót rén quay lại vài bước, rồi vờ dẫm mạnh chân đi vào nhà. Khi nàng bước vào nhà, mặt mẹ còn tái nhợt, nhưng đôi mắt còn đỏ hoe như mới khóc. Mẹ mỉm cười nhìn nàng.

– Học về rồi à… Con đi tắm đi, để mẹ dọn cơm ăn. – Bà đứng dậy đi thẳng vào sau bếp.

Thùy Chi nhìn theo mẹ, lại nhìn về chiếc điện thoại mẹ để trên giường. Qua những lời nói của mẹ, Thùy Chi cảm giác được câu chuyện có liên quan đến việc tha bổng của Ba nàng. Gã Minh đó có lẽ đã không tuân thủ lời hứa và ép buộc mẹ nàng làm một việc gì đó. Thùy Chi lén bước đến giường, mở điện thoại của mẹ. Nàng tìm thấy số điện thoại mẹ vừa gọi và một tin nhắn đã đến trước đó.


“Quyết định ngừng điều tra và thả chồng chị, em đang giữ đây. Nhưng sếp em muốn gặp chị để đưa tận tay… Chỉ một đêm thôi. Hẹn chị tối nay ở Khách sạn Century, Phòng 2015 lúc 19h00”.

Thùy Chi rùng mình, mặt tái nhợt. Cách xưng hô trong tin nhắn làm nàng nghĩ đến cảnh tượng gã Minh trần truồng đang dày vò thân xác mẹ. Thùy Chi siết chặt chiếc điện thoại, tay lạnh toát run rẩy. Được giáo dục tốt từ nhỏ, nàng chưa bao giờ nặng lời với bạn bè dù chỉ một câu. Nhưng giờ phút này, sự điềm đạm nhẹ nhàng của Thùy Chi như biến mất, nếu gã đàn ông khốn nạn đó đứng trước mặt, nàng ngay lập tức lao vào cấu xé gương mặt giả nhân giả nghĩa của gã. “Không… Không thể để mẹ phải hy sinh một lần nữa ! Không một lần nào nữa…”. Thùy Chi vội chuyển số điện thoại đó qua máy mình. Trả điện thoại mẹ về chỗ cũ.

Buổi ăn trưa thật lặng lẽ, hai mẹ con không nói một lời, chỉ mãi theo đuổi suy nghĩ riêng. Thùy Chi im lặng ăn cơm, những ngón tay chốc chốc lại miếc chặt lấy đôi đũa. Nàng lén nhìn lên mẹ. Nét mặt bà tái xanh như nghĩ đến điều kinh khủng sẽ xảy ra tối nay. Nàng mím môi, ánh mắt kiên quyết, nhưng cơ thể lại run rẩy sợ hãi. Sợ hãi vì chính quyết định của mình.

6h00 chiều,

Thùy Chi mím chặt miệng, thật nhẹ nhàng luồn dây xích qua hai cái khoen cửa gỗ. Dù nàng nhẹ nhàng đến thế nào thì âm thanh leng keng vẫn nghe rõ ràng giữa con hẻm vắng lặng.

“Thùy Chi… Ai ngoài cửa vậy con ?!”

“Thùy Chi ?!”

Tiếng mẹ gọi vang lên bên trong làm Thùy Chi giật bắn mình, sợi xích trong tay lại càng loảng xoảng to tiếng. Nàng vừa bấm được ổ khóa, thì cánh cửa liền bị xô mạnh từ bên trong.

Thùy Vân mở toang cánh cửa sổ bên cạnh, bắt gặp ngay Thùy Chi bên ngoài đang lúng túng hoảng sợ, mặt tái xanh.

– Con làm cái trò gì ?! Sao khóa mẹ bên trong ? – Bà gắt lên.

Thùy Chi cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt nghiêm nghị của mẹ sau khung cửa sổ.

– Mẹ… Con xin lỗi. – Nàng ấp úng, nhưng ánh mắt kiên quyết. – Nhưng con sẽ thay mẹ đi gặp những kẻ đó.

Thùy Vân sững sờ ngưng đọng nhìn con gái, chợt sắc mặt bà biến chuyển tái nhợt như nhận ra một điều kinh khủng nhất sắp diễn ra. Kinh khủng gấp trăm lần việc bà dự định sẽ làm tối nay. Thùy Vân nắm chặt song cửa rung lên bần bật, nhìn Thùy Chi bằng ánh mắt giận dữ nghiêm khắc nhất mà nàng chưa bao giờ nhìn thấy:

– Chi… Con không được cãi lời mẹ… Mở cửa ra ngay !

– Mẹ ơi… Con xin lỗi…. con không thể nghe lời mẹ… Con về… mẹ đánh… mẹ mắng sao con cũng chịu. – Thùy Chi giọng run run, mím môi lùi lại.

– THÙY CHI… – Thùy Vân hét lên lạc cả giọng. – Con mà cãi lời, mẹ sẽ treo cổ chết ngay tại đây…

Thùy Chi sững người, ánh mắt rưng rưng nhìn mẹ, hai bàn tay nàng siết chặt, móng tay đâm vào da thịt đau nhói.

– Nơi dơ bẩn đó không dành cho con… Chi ơi… – Mẹ áp chặt lên khung sắt, khuôn mặt bà hằn lên những đường dọc đỏ ửng. – Con quá trong sáng… Con không biết mình sẽ phải đối mặt với chuyện kinh khủng gì đâu !

Thùy Chi không ngăn được nước mắt chảy dài trên mặt. Nàng bước đến, nắm chặt bàn tay mẹ trên khung cửa sổ:

– Mẹ ơi… Con làm được chuyện này… Vì con không còn… không còn… trong sáng như mẹ nghĩ đâu.

– Con nói cái gì ? Con… – Bà sững sờ tắt nghẽn, nhìn Thùy Chi.

– Con… đã…

Nhìn thấy ánh mắt thất thần u ám của mẹ, nàng nói nhanh:

– Không phải như mẹ nghĩ đâu… Con đã có người yêu… Con rất yêu anh ấy… Con không hối hận.

Thùy Vân run run đưa tay lau nước mắt trên mặt con gái. Khoảnh khắc vừa rồi, trong đầu bà vừa nghĩ đến số tiền kia và hành động bất thường của con bé, thiếu chút tinh thần đã sụp đổ. Nhưng nghe Thùy Chi giải thích, lòng bà thoáng nhẹ nhõm… “Yêu và dâng hiến tất cả cho tình yêu.” Không phải khi xưa bà cũng như vậy sao ? Thùy Chi rất giống mẹ ở điểm này. Nhưng Thùy Vân may mắn vì đã trao đi trái tim mình cho ba Thùy Chi, một người đàn ông nghị lực mạnh mẽ và yêu thương vợ con hết mực. Còn người thanh niên trong lòng Thùy Chi là ai ?! Thùy Vân hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, bà nói:

– Con lớn rồi… Nếu đó là tình yêu. Mẹ không la mắng con… Nhưng đây là chuyện hoàn toàn khác. Con không thể…

Thùy Chi gạt nước mắt, ánh mắt trở nên kiên quyết hơn bao giờ hết. Nàng quỳ xuống trước mặt mẹ, ngay trên hiên nhà. Bóng nàng đổ dài trên mặt đường đá xanh lởm chởm.

– Mẹ… Nếu mẹ cũng cho rằng con đã lớn… Vậy hãy cho phép con gánh vác việc này chung với mẹ… Con vì mẹ… cũng vì ba. Con là người hiểu ba yêu mẹ như thế nào… Mẹ đã hy sinh một lần… – Thùy Chi lau nước mắt giàn dụa, nghẹn ngào nói tiếp.

– Nếu vẫn để mẹ hy sinh lần thứ hai, con không xứng đáng là con của ba mẹ… – Thùy Chi sụp người lạy mẹ.

Thùy Vân chết sững, nhìn tấm lưng run rẩy của con gái cúi mọp người ngoài hiên nhà. Tấm lưng thon gọn của con bé trong mắt bà chợt trở nên vững chãi mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Thùy Chi con bà đã trưởng thành, trở thành một người đàn bà sẵn sàng mạnh mẽ đối mặt với những gian nan hung hiểm trên đường đời. Thùy Vân thấy vòng tay bảo bọc của mình thật yếu ớt, lỏng lẻo trước sự kiên quyết mạnh mẽ của Thùy Chi.

Thùy Chi đứng dậy, hôn nhẹ lên gò má hốc hác ướt đẫm nước mắt của mẹ. Nàng vuốt nhẹ những vết đỏ của khung sắt hằn trên mặt mẹ.

– Mẹ cứ nghỉ ở nhà. Con đi…

– Chi ơi…

Thùy Vân bất lực nhìn theo, tay chặn ngang miệng không ngăn được tiếng khóc tan nát cõi lòng. Như chợt nhớ đến việc gì, bà lao vào trong. Vội vã quay lại, bà gọi với theo:

– Chi… Khoan đã…

Thùy Chi ngập ngừng quay lại. Mẹ với tay ra khung cửa sổ, nhét vội vào tay nàng vật gì đó. Nàng cúi đầu, thẫn thờ nhìn những cái bao cao su vuông vuông nhỏ nhắn. Mẹ siết chặt tay nàng, giọng nức nở như xé nát tim gan:

– Phải biết tự bảo vệ mình… Con ơi…

Nhìn theo bóng dáng con gái từ từ đi xa, Thùy Vân quỵ xuống, bưng mặt nghẹn ngào đau đớn.

“Không… Không… Em đã làm gì thế này… Anh Hải ơi…”

—————-++++++—————–

Khách sạn Century hoành tráng sang trọng chễm chệ trên đại lộ lớn nhất thành phố. Nhưng trong mắt Thùy Chi giờ phút này, nơi đây là địa ngục kinh tởm nhất thế gian. Bước chân vào sảnh chính, gã phục vụ mở cửa tươi cười, Thùy Chi cũng rùng mình như trông thấy ác quỷ. Dù đã một lần làm chuyện đánh đổi thân xác nhưng đó là lựa chọn của nàng, không phải là chuyện ép buộc như bây giờ. Nàng còn không biết mình có kềm nén được cơn giận dữ của mình khi đối mặt với gã đàn ông khốn nạn đó hay không ? Nàng siết chặt túi xách, trong đó bên cạnh những cái bao cao su mẹ đưa, là một con dao sáng loáng lạnh lẽo.

Đứng trước cửa phòng 2015, Thùy Chi thấy cơ thể mình bắt đầu run rẩy như có ngàn ngàn con sâu bọ lổm ngổm bò trên da thịt. Nàng hít sâu một hơi, gõ cửa. Sau vài giây, tiếng bước chân lộp cộp vang lên từ bên trong làm tim nàng đập thật nhanh.

– A… Thùy Chi ?! Sao lại…

Người đàn ông mở cửa bật thốt ngạc nhiên khi nhìn thấy Thùy Chi. Nàng mím môi, không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đã từng quen thuộc thân thiết trước mặt.

– Sao… con… lại ở đây ?

Gã Minh hơi lúng túng với cách xưng hô quen thuộc của mình. Gã đến nhà ông Hải thường xuyên vì mê luyến sắc đẹp của Thùy Vân. Gã từng bồng bế Thùy Chi từ lúc con bé còn rất nhỏ. Con bé càng lớn càng trổ mã xinh đẹp đến không ngờ. Gã từng lén nhìn Thùy Chi đi học về trong bộ áo dài trắng tinh khôi mà mơ ước. Nhưng gã đã tự hiểu không có khả năng dùng chuyện này để ép Thùy Vân cho phép con bé ngủ với mình. Tính tình quật cường như Thùy Vân, thà hy sinh thân thể mình trăm lần cũng không bao giờ chấp nhận cho gã chạm đến ngón tay con gái mình. Nhưng lần này, gã thấy mình như mua giải khuyến khích, lại vớ phải độc đắc. Tim gã Minh đập thình thịch nhìn theo tấm lưng mỹ miều của Thùy Chi bước vào phòng.

Bên trong phòng, một người đàn ông mập mạp đầu hói bóng nhẵn ngồi trên sofa, há hốc nhìn chằm chằm Thùy Chi. Đôi mắt gã lóe sáng không giấu được vẻ thèm thuồng nhìn ngắm từ đầu xuống chân khắp người nàng. Cửa phòng vừa đóng, Thùy Chi liền buông lời lạnh lùng:

– Tôi muốn xem tờ quyết định…

– Ấy ấy… Vội vàng gì chứ… Đây là chú Phúc, sếp của chú… – Gã Minh tươi cười, ngồi xuống sofa.

– Giới thiệu không cần thiết… Tôi muốn xem tờ quyết định… – Thùy Chi lạnh lùng.

– Mẹ con đâu ?! Sao con lại tới đây ?

Gã Minh thong thả mở lon nước rót ra ba cái ly. Đưa sang cho gã sếp, lại đặt xuống cạnh bàn như dành cho Thùy Chi. Người đàn ông tên Phúc không lên tiếng nói gì, như đã thỏa thuận giao tất cả mọi chuyện cho gã Minh thương lượng.

– Tôi thay mặt mẹ… và ông đừng gọi tôi là con… Tôi không có một người chú như ông. – Thùy Chi nói, không né tránh ánh mắt soi mói của gã Minh và gã Phúc.

– Ha ha… Được… hai anh sẽ gọi là em nha… Vậy càng thân thiết hơn. – Gã Minh cười toe toét, nháy nháy mắt đắc ý với đàn anh.

– Tôi muốn xem tờ quyết định. – Thùy Chi chẳng buồn đáp lời, lạnh lùng nhắc lại.

– Đây… Mình có cả đêm… làm gì nôn nóng vậy ? Ha ha…

Gã Minh lấy trong cặp da ra một tập hồ sơ mỏng, rút ra một tờ giấy có mộc đỏ đưa lên. Thùy Chi toan cầm lấy, thì gã rụt lại.

– Ấy ấy… Đọc thôi cô bé…

Thùy Chi mím môi, nheo mắt đọc thật kỹ. Nội dung không khác nàng tưởng tượng là mấy. Dấu mộc đỏ cũng rõ ràng từng nét. Thấy Thùy Chi đọc đi đọc lại mấy lần, gã Minh có vẻ mất kiên nhẫn, đem tờ quyết định nhét vào cặp.

– Bây giờ… ?! – Gã hỏi, hai mắt sáng rực nhìn Thùy Chi.

Thùy Chi nghiến răng căm ghét ánh mắt đó. Nếu không phải phụ nữ sức yếu tay mềm, có lẽ nàng đã nhảy vào móc lấy cặp mắt trân tráo của gã.

– Tôi sẽ thay mẹ, đáp ứng yêu cầu của hai ông… – Thùy Chi rút xấp bao cao su trong túi, ném lên bàn. – Nhưng nếu sau đó hai ông không giữ lời hứa…

– Không có… Không có đâu… – Gã Phúc háo hức không ngăn được buột miệng nói.

Thùy Chi mím môi, bắt đầu cởi quần áo. Đôi mắt nàng vô hồn nhìn thẳng vào bức tường trước mặt. Đầu óc trống rỗng không nghĩ đến bất cứ điều gì. Những ngón tay trắng muốt của nàng hoạt động như một cơ cấu máy móc lập trình sẵn, không nhanh không chậm cởi từng món quần áo ra khỏi người. Nàng như một chiếc máy tính hoạt động trên RAM ảo, tách rời khỏi bộ nhớ ROM. Nếu John Trần chứng kiến ánh mắt của Thùy Chi lúc này, chắc cũng phải trầm trồ khen ngợi. Đầu óc con người không lúc nào là không suy nghĩ. Ngay cả trong lúc ngủ thì những suy nghĩ đó biến thành những giấc mơ. Chỉ khác biệt về thời điểm, mà có giấc mơ nhớ được, có cái không để lại chút ấn tượng gì. Thùy Chi vì không muốn nhớ đến chuyện dơ bẩn sắp xảy ra trên cơ thể mình, nàng lại vô tình đẩy tâm thức của mình vào một trạng thái không tưởng.

Hai gã đàn ông mau chóng cởi quần áo, ánh mắt thèm thuồng nhìn ngắm từng mảng da thịt trắng hồng tuyệt đẹp lộ ra trên cơ thể Thùy Chi. Khi mảnh vải cuối cùng rơi xuống, cơ thể nàng hoàn toàn trần truồng phơi bày trước mắt. Gã Minh và Phúc đều muốn nghẹn thở cổ họng khô cháy. Hai gã tim đập thình thịch, không tin được vào mắt mình. Trên đời lại có một cơ thể phụ nữ hoàn mỹ đến nhường này. Từ đôi vú tròn trịa mơn mởn, hai nhụy hoa đỏ hồng xinh đẹp cho đến vùng mu mủm mỉm hồng hào phơn phớt lông tơ. Tuyệt đẹp. Dương vật hai gã dựng đứng lên muốn nổ tung tại chỗ. Ngay cả gã Phúc đã ngoài năm mươi cũng thấy mình hừng hực cương cứng hơn cả thời trai trẻ lần đầu được ôm ấp cơ thể con gái.

Gã Minh ôm ngang người, gã Phúc nâng phần chân, bế bổng cơ thể mềm mại vô hồn của Thùy Chi, đặt lên giường. Nàng nhắm chặt hai mắt như gạt bỏ tất cả giác quan của cơ thể. Thân thể nàng giờ đây như một túi da mềm mại không hơn không kém.

Thùy Chi lõa lồ nằm im thin thít giữa hai gã đàn ông trần truồng giữa căn phòng khách sạn. Hai cái dương vật đỏ bầm gác lên cặp đùi thon dài trắng muốt của nàng, nặng trĩu. Gã Phúc run run đặt tay lên bầu vú no tròn của nàng, mân mê nhẹ nhẹ. Một cảm giác co giãn tuyệt vời, làm gã run rẩy sung sướng. Gã vùi mặt vào ngực nàng, chà sát mặt lên làn da mịn màng mát rượi của nàng. Miệng gã há hốc, le lưỡi ra liếm quanh quanh hai chiếc núm đỏ hồng xinh đẹp của Thùy Chi. Gã Minh nằm bên cạnh thèm thuồng nuốt nước miếng ừng ực, nhưng đàn anh chưa cho phép, gã cũng không dám lao vào. Gã chỉ lén vuốt ve làn da bụng mềm mại, rồi lướt nhẹ mân mê vùng mu hồng hào phơn phớt lông tơ của nàng. Ánh mắt gã không rời được cái núm đỏ hồng ươn ướt của Thùy Chi… Gã không kềm được, cúi xuống, cũng không ngại nước miếng của đàn anh, le lưỡi liếm nhẹ một cái. Thấy Phúc không có ý kiến gì, bàn tay đang vò nắn bầu vú này cũng rụt lại như đồng ý cho gã tham gia cùng. Gã Minh sung sướng, vùi mặt xuống.

Cơ thể Thùy Chi khẽ run nhẹ, cảm giác nhột nhạt ray rứt từ hai đầu vú lại làm nàng tỉnh lại từ tiềm thức. Đôi mắt nàng đỏ hoe nhìn xuống ngực đang nặng trĩu của mình. Hai cái đầu, một tóc nhẵn nhụi một bù xù, không ngừng rung động bú mút say mê hai bầu vú mơn mởn căng tròn của nàng. Thùy Chi nhắm chặt hai mắt, một dòng nước mắt chảy dài xuống gối. Nàng không muốn đón nhận cảm xúc nhục nhã này, nhưng từng xúc quan trong cơ thể vẫn không ngừng truyền về trí não. Thùy Chi dù sao cũng là một cô gái vừa biết qua mùi đàn ông, cơ thể nàng cực kì nhạy cảm. Hai bầu vú tròn trịa tuyệt đẹp của nàng luôn được Hào Phong nâng niu chăm sóc nhẹ nhàng, giờ phút lại chịu dày vò ngấu nghiến cùng lúc bởi hai gã đàn ông. Bên dưới hạ thể nàng, hai bàn tay từ hai hướng cùng vuốt ve mơn trớn vùng da thịt nóng ẩm giữa hai chân. Một bàn tay miếc nhẹ dọc mép môi đỏ mọng của Thùy Chi, tìm đến mẩu thịt nhỏ xíu ẩm ướt của nàng, day day thật mạnh. Một bàn tay khác luồn sâu xuống dưới, ngón tay lách vào hai mép âm hộ nàng, đi sâu vào. Thùy Chi cắn chặt hàm răng muốn bật máu, nhưng điều này đã vượt quá sức chịu đựng của nàng.

– Ưm….

Mặt Thùy Chi đỏ ửng. Nàng thấy xấu hổ với chính bản thân. Trong hoàn cảnh ê chề nhục nhã này, nàng vẫn không ngăn cảm xúc bản năng của mình. Hai đầu vú nàng ray rứt săng cứng trong hai cái miệng không ngừng nhóp nhép thèm khát. Âm hộ nàng sũng ướt dưới hai bàn tay đàn ông không ngừng chọc phá đùa giỡn. Dù ngàn lần không muốn, nhưng Thùy Chi vẫn không thể ngăn được cơ thể nàng vô thức vặn vẹo ưỡn cong lên.

– Uwmmm….. – Tiếng rên rỉ không thể kềm nén của Thùy Chi làm hai gã đàn ông phấn khích muốn điên lên.

– Ha ha… Ngoan đi… Hai anh sẽ làm cho em sung sướng đến chết đi sống lại… – Gã Minh lồm cồm ngồi dậy, cười toe toét.

Lời nói của gã làm Thùy Chi muốn cắn lưỡi chết ngay lập tức để không phải chịu đựng sự ô nhục này. Nàng vừa rên rỉ sung sướng dưới những khích thích của hai gã đàn ông nàng căm ghét nhất trên thế gian. Nàng không phải là đang bị cưỡng ép sao ?! Nàng đang tình nguyện làm chuyện xấu hổ này sao ?! Thùy Chi nấc khẽ không ngăn được dòng nước mắt nhục nhã. Hai chân nàng bị mở rộng hai bên. Nơi thầm kín nhất của nàng đang phơi bày trước ánh mắt thèm thuồng của gã Minh. Hơi thở hừng hực của gã phả vào làm nàng rùng mình. Chợt một vật trơn nhẫy luồn vào giữa hai mép âm hộ ẩm ướt của nàng, liếm thẳng một đường mạnh mẽ lên trên.

– Ưmmm….

Thùy Chi che miệng vẫn không ngăn được tiếng rên lớn. Gã Minh không ngậm lấy âm hộ nàng, chỉ le lưỡi liếm láp liên tục. Nàng thấy mình như đang bị hai con chó becgiê cưỡng hiếp. Con bên trên không ngừng bú mút làm hai núm vú nàng ửng đỏ ray rứt. Con bên dưới lưỡi dài khôn tả, chọc ngoáy liếm láp vào âm hộ nàng mà không hề để mõm chạm vào. Thùy Chi bưng kín mặt, cảm giác nhục nhã ê chề gần như biến mất, chỉ còn lại một cảm giác hừng hực khao khát. Lần đầu tiên nàng làm chuyện này cùng lúc với hai người đàn ông, lại là những kẻ nàng căm ghét nhất. Nếu hai gã không phải là kẻ thù của nàng, mà là Hào Phong và… John Trần, thì tốt biết bao



– Em ngon quá Chi ơi…. Em còn ngon hơn mẹ em nhiều…

Gã Minh lau miệng, thích chí buột miệng nói một câu. Câu nói của gã như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào trí óc mơ màng của Thùy Chi, nàng vùng người nhỏm dậy. Ngay cả gã Phúc bên cạnh cũng bất ngờ dừng sững. Thùy Chi thấy mình như một ngọn núi lửa chứa đầy nham thạch nóng chảy sắp bùng nổ bất cứ lúc nào.

– Gì chứ ?! Đó là anh khen em mà… – Gã Minh rùng mình khi bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo như kẻ sát nhân của nàng.

– Haizz… Mày bớt nói lung tung đi… Làm em gái mất vui thấy không ?! – Gã Phúc càu nhàu.

Gã lấn Minh sang bên cạnh, quỳ gối giữa hai chân mở rộng của Thùy Chi. Gã cầm dương vật căng cứng, xé chiếc bao cao su chồng vào, ánh mắt thèm thuồng dán chặt vào hai mép âm hộ đỏ hồng mọng nước của nàng. Gã chậm chậm nhích người tới, đầu dương vật to lớn chèn căng cửa mình Thùy Chi. Nàng nhắm chặt hai mắt kềm nén.

– Ah… Của em chặt quá… Như còn zin vậy… – Gã Phúc hít hà sung sướng cảm nhận sự chật chội bên trong người nàng.

– Ha ha… Sướng quá hả anh ?! – Gã Minh xuýt xoa hâm mộ nuốt nước miếng liên tục. – Chả bù với mẹ nó…. Hàng họ lỏng lẻo… Nhưng được cái rên rỉ nghe phê lắm…

– AAA… KHỐN NẠN….

Thùy Chi hét lên, co chân tống thẳng vào giữa ngực gã Phúc. Gã bật ngữa ngã lăn xuống giường, ngơ ngác.

– Con nhỏ này… Mày điên hả ?! – Gã Minh vùng dậy, lao xuống đỡ cấp trên.

– PHẢI… TAO ĐIÊN… Tao điên đây… – Thùy Chi đứng bật dậy, hét lên đến lạc giọng.

Cơn giận dữ ngút trời của Thùy Chi cuối cùng đã bùng nổ. Mười tám năm hiền lành chân chất… Mười tám năm không tranh giành, to tiếng với bạn bè… Thêm vào sự uất nghẹn của mẹ, nỗi oan ức của ba và cả sự tủi nhục của bản thân nàng… Tất cả. Tất cả như dồn nén lại như một quả bom nguyên tử… Khi đã bùng nổ thì tan xác cả kẻ thù lẫn chính bản thân mình. Thùy Chi lao người qua chiếc túi rút ra một con dao. Đôi mắt nàng đỏ hoe hằn lên những mạch máu ngoằn ngoèo như không còn nhân tính. Trước ánh mắt sững sờ hoảng loạn của hai gã đàn ông, Thùy Chi nghiến răng căm hận cực điểm nhìn chằm chằm gã Minh. Hai hàm răng nàng nghiến vào nhau ken két, gầm lên:

– TAO GIẾT MÀY… THẰNG CHÓ… – Nàng lao đến hừng hực như một ngọn núi lửa phun trào.

“Phập… Phập… Phập” – Tơ trắng ruột gối bay tứ tung trong phòng.

– Mày điên rồi… Dừng lạiiiii….

Gã Minh hét lên nắm chặt cái gối rách bươm che trước người, lùi lại đến sofa. Gã Phúc mặt tái nhợt nép sát cửa phòng, sẵn sàng tháo chạy bất cứ lúc nào. Thùy Chi thở hồn hộc, bàn tay cầm dao run rẩy. Những nhát dao không trúng đích kia không nguội bớt cơn giận dữ điên cuồng của nàng. Đôi mắt nàng vẫn đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào gã Minh, vào chiếc cổ căng phồng mạch máu của gã như đang xác định đích đến của những nhát đâm kế tiếp. Nàng bước đến, hai chân run rẩy… như đang dồn nén hết sức lực còn lại trong cơ thể.

– Mày tưởng mày làm gì được tao hả ?! Con đĩ nhỏ ?!

Gã Minh rút trong cặp ra tờ quyết định, cầm lên trước mặt. Ánh mắt gã như thách thức, hai tay nhẹ nhẹ kéo căng tờ giấy như sẵn sàng xé nát trước mặt Thùy Chi.

– Không có thứ này… – Gã Minh nhếch mép cười. – Tao cũng chẳng sợ gì mày với con dao cùn kia…

– Nhưng tao muốn mày phải đau đớn… nuối tiếc nhìn tao xé nát cơ hội đoàn tụ của gia đình mày…

Thùy Chi dừng lại, ánh mắt điên cuồng thoáng chút chần chừ sợ hãi. Nàng nhìn gã Minh kéo căng tờ giấy mong manh, phần mép đã xé ra một đường nhỏ. Nàng nghiến răng ken két, đôi mắt ánh lên một sự giẫy giụa căm hờn như một con thú bị kẹp cứng trong bẫy. Thùy Chi rít lên từng tiếng bén nhọn như những lưỡi dao…

– Được… Ông xé đi…

Nhưng trái ngược với sự đề phòng của gã Minh, Thùy Chi không lao đến, mà đưa mũi dao nhọn hoắt chọc thẳng ngay chiếc cổ trắng ngần của mình. Gã Minh chết sững nhìn mũi cao đâm lún vào cổ Thùy Chi, một giọt máu chậm chậm chảy xuống nổi bật trên làn da trắng ngần của nàng. Không một cái nhíu mày đau đớn, đôi mắt nàng đỏ bừng lạnh lùng nhìn gã.

– Ha ha… Anh cũng bốn chục tuổi rồi em gái… Anh không tin mấy trò hù dọa cải lương này đâu… Em đâm thử anh xem nào….

Gã Phúc há hốc nhìn. Đứng xa một khoảng, nhưng gã vẫn thấy được trong ánh mắt Thùy Chi một sự kiên quyết ngút trời. Như một người lính xung phong, dù biết sẽ chết vẫn lao lên phía trước. Gã có một dự cảm, khi tên Minh vừa xé tờ giấy thì con bé sẽ không chút do dự đâm lút con dao kia vào cổ mình.

“Tôi có chết cũng nguyện không siêu thoát… Đời đời kiếp kiếp đeo bám hành hạ hai ngươi.”

Những lời thốt ra từ miệng Thùy Chi lúc này lọt vào tai gã Phúc văng vẳng xa xa cứ như một lời nguyền truyền kiếp. Gã thoáng rùng mình sợ hãi.

... Đọc truyện 18+ tại website [ MY TRUYEN . COM ]

– Nó điên rồi… Trả cho nó tờ giấy…

Nghe gã cấp trên nhát gan nói, gã Minh nghiến răng không cam lòng. Nhưng gã đành hậm hực ném tờ quyết định xuống đất.

Gã Phúc vội vàng mặc quần áo. Cơn điên loạn của Thùy Chi đã làm mọi hưng phấn trong lòng gã nguội lạnh. Giờ gã chỉ muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Gã Minh vừa mặc quần áo, vừa nuối tiếc nhìn cơ thể lõa lồ run rẩy của Thùy Chi. Nàng vẫn đứng chết trân tại chỗ với con dao lún sâu vào da thịt. Máu vẫn ứa ra, lăn dài xuống ngực. Không chút đau đớn cứ như cái cổ đó không thuộc về nàng.

Hai gã bước ra ngoài, gã Minh liền hỏi:

– Anh… Bỏ qua như vậy… Thật tiếc đó…

– Mày… Mày đi thách thức một con nhỏ điên… Mày còn điên hơn nó… Mẹ… Một đứa con gái tự vẫn chết trong phòng khách sạn. Mày muốn đường sự nghiệp của tao chấm dứt hả ?!

Cánh cửa vừa đóng sập. Con dao tuột tay rớt xuống đất. Cơ thể Thùy Chi như vô lực quỵ xuống sàn nhà. Nàng run rẩy nhặt tờ giấy mang tên ba lên, nước mắt chảy dài trên mặt.

Cơn giận dữ điên cuồng đó đã trao cho Thùy Chi một cơ hội mỏng manh. Và nàng đã tận dụng tốt cơ hội đó. Nàng vừa diễn một vai xuất sắc nhất cuộc đời nàng. Trong giả có thật, trong thật có giả. Cơn tức giận bùng nổ của nàng là thật. Đâm liên tục ba nhát vào cùng một cái gối là giả. Đâm dao vào cổ là thật… Muốn tự tử là giả. Trong lúc bị dồn ép đến đường cùng, Thùy Chi đã vô tình đẩy khả năng diễn xuất của mình lên một tầng cao mới. Sự giả thật trong cảm xúc của Thùy Chi đan xen chồng chéo phức tạp đến mức không những hai gã kia, mà chính bản thân nàng cũng không thể xác định… Giờ đây, nàng chỉ có thể nhận ra một điều, nếu gã Minh thật sự xé tờ quyết định, thì cái chết của nàng cũng trở thành sự thật.

– Ha ha… Ha ha….

Thùy Chi bật cười rũ rượi, nhưng nước mắt vẫn tuôn không ngớt. Nàng đã chiến thắng, chiến thắng trong nhục nhã. Nhưng người cười được cuối cùng vẫn là nàng.

———++++——–

Đêm đó, Thùy Chi trở về nhà, nhẹ nhàng mở khóa cửa. Bên trong nhà tối đen, không một ánh đèn. Qua ánh sáng đèn đường rọi vào ô thông gió, Thùy Chi thấy mẹ cả người co rút nằm trên giường thiêm thiếp. Đôi mắt bà sâu hoắm, còn nhòe nhoẹt nước mắt, mệt mỏi nhắm nghiền. Mâm cơm trên bàn còn y nguyên, nguội lạnh.

Thùy Chi thở dài, đi vào bếp, hâm nóng lại thức ăn. Ánh đèn trong bếp vừa bật lên, thì Thùy Vân choàng tỉnh:

– Chi… Chi… Con về rồi ?!

Mẹ lao vào bếp ôm chầm lấy Thùy Chi, nghẹn ngào. Tay mẹ run rẩy đau đớn nâng niu khuôn mặt nàng như tìm kiếm vết tích hoen ố dơ bẩn còn sót lại.

– Mẹ… Con đã lấy được giấy tha bổng của ba… – Nàng cố nói giọng bình thản nhất để mẹ yên tâm.

– Nhưng… Cổ của con… Cổ con sao bị thương ?!

Thùy Vân cuống lên nhìn vết rách rơm rớm máu trên cổ Thùy Chi. Bà lao nhanh ra ngoài, lục tung đồ đạc… Vài giây sau bà trở lại với một miếng băng cá nhân. Tay Thùy Vân rung rung dán miệng vết thương cho con. Miệng bà mấp máy nhiều lần vẫn không thốt ra được thành lời. Bà muốn hỏi, rất muốn hỏi chuyện đã xảy ra… Nhưng lời nói cứ dâng lên lại bị bà mạnh mẽ nuốt vào. Đau đớn nuốt vào. Thùy Vân sợ phải nghe đến điều bà tin chắc đã xảy ra với con gái mình. Nhan sắc, tuổi trẻ của Thùy Chi như một miếng mỡ đưa qua miệng mèo, không thể có chuyện nguyên vẹn yên lành thoát qua. Càng nghĩ, lòng Thùy Vân càng đau, nước mắt cứ tuôn rơi lã chã.

– Mẹ… Sao mẹ khóc ?! – Thùy Chi hỏi.

– Chi ơi… Con… – Thùy Vân ôm chầm lấy con nghẹn ngào.

– Mẹ… Không có chuyện gì xảy ra hết… Con không bị gì hết… Hai gã đó không dám chạm vào con… – Thùy Chi mỉm cười.

Trong bữa cơm, nàng kể lại cho mẹ nghe… Dĩ nhiên, nàng không kể về thân xác nàng đã bị dày vò như thế nào trước khi thoát ra. Thùy Chi chỉ kể sơ lược về sự thách thức dọa dẫm hai gã kia bằng sinh mạng của mình. Nàng cố ý đơn giản hóa sự liều lĩnh của mình, lại cường điệu hóa sự sợ hãi nhát gan của gã Phúc kia. Dù câu chuyện của Thùy Chi sau khi nêm nếm có vẻ hơi giống phim ảnh khó có thể xảy ra ngoài đời thực, nhưng cũng tạm để mẹ yên lòng rằng ít nhất cơ thể nàng không bị xâm phạm…

Trong gian phòng tắm nhỏ, dưới ánh đèn vàng le lói yếu ớt. Thùy Chi bần thần đứng đối diện chiếc gương treo tạm bợ trên vách gỗ. Mái tóc nàng ướt sũng, cơ thể trần truồng còn lấm tấm đọng những giọt nước. Khuôn mặt nàng ửng đỏ xinh đẹp đến ngạt thở. Nàng không nhớ mình đã tắm bao nhiêu lần… nhưng cơn khao khát ham muốn trong cơ thể vẫn y nguyên hừng hực. Nàng nhìn hai bầu vú căng tròn mơn mởn của mình trong gương. Hai núm vú nàng còn đỏ ửng vài vết răng để lại. Hai tay nàng vô thức run run đưa tay lên, miếc nhẹ lên hai đầu vú đỏ hồng… Cảm giác ray rứt tuyệt diệu làm chúng săng cứng lại… Những ngón tay nàng kẹp lấy hai đầu núm, se se…

– Ư….

Tiếng rên nhỏ bật thốt từ miệng mình, làm Thùy Chi hoảng hốt rụt tay lại. Nàng bưng kín gương mặt đỏ bừng, kền nén muốn hét lên giận dữ. Nàng đang làm điều gì ?! Đầu óc nàng cứ mê man nghĩ đến hai cái miệng tham lam bú mút hai bầu vú mình…. Thùy Chi cắn môi đến bật máu đau đớn để đầu óc mình quên đi những hình ảnh đó… Nàng ngồi thụp xuống. Gáo nước lạnh trong tay liên tục xối lên cơ thể hừng hực như nung nấu một ngọn lửa bên trong. Nàng mím môi bàn tay chà sát muốn rửa sạch cảm giác trơn nhẫy giữa hai mép âm hộ. Nhưng càng rửa, thứ ươn ướt bên trong vẫn cứ rỉ ra…

“Ngày mai em bận việc nhà… Thứ Ba mình gặp nhau anh nhé… Em yêu anh”

Thùy Chi tắt điện thoại, nhắm mắt lại. Nàng không muốn gặp Hào Phong khi cơ thể còn tấy đỏ những dấu răng dơ bẩn. Nàng không muốn gặp anh khi đầu óc nàng còn ngổng ngang những hình ảnh đã xảy ra trong căn phòng khách sạn đó. Thùy Chi quay đầu vào trong vách, cặp đùi nàng kẹp chiếc gối ôm thật chặt… Thật chặt.

——o00o—–o00o——

Sáng hôm sau, Thùy Chi giúp mẹ chuyển đồ sang căn nhà mới thuê, không quá xa từ nơi ở hiện tại. Hai mẹ con giờ đây chỉ có vài túi quần áo, chuyển vài lượt là xong. Nơi ở mới là một căn nhà tuy cũng nhỏ, nhưng khang trang sạch sẽ hơn nhiều. Hẻm lối vào cũng sáng sủa an ninh hơn. Nhìn mẹ vui vẻ hài lòng với nơi này, lại cho Thùy Chi động lực cố gắng nhiều hơn. Đặc biệt là sự kiện xảy ra vào chiều ngày mai.

————–++++++—————–

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.