Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang 2 - Chương 3: Quyết Định Và Hiến Dâng

Sau Ánh Hào Quang 2

3 Chương 3: Quyết định và hiến dâng

– Em đã chuyển nhà rồi…

– Ngày mai em đi học lại… Em cũng rất nhớ anh… Em yêu anh.

Thùy Chi tắt điện thoại của Hào Phong, ánh mắt lạc lõng nhìn quanh căn phòng ván gỗ ọp ẹp. Căn nhà khang trang, tất cả tài sản tích lũy bao nhiêu năm của ba mẹ đều đem ra gán nợ… Ba nàng vẫn chưa được thả. Hai hôm nay, Thùy Chi giúp mẹ dọn nhà sang nơi ở mới. Hai mẹ con đều hốc hác phờ phạc. Với khả năng tài chính hiện tại, mẹ nàng chỉ có thể thuê một gian nhà cũ nát trong hẻm sâu hun hút. Cả gian nhà đèn mờ tối, trống rỗng, chỉ có hai chiếc giường ọp ẹp và một chiếc bàn học chất đầy tập vở của Thùy Chi. Trong góc phòng là chiếc xe máy cũ của Thùy Chi dùng đi học thường ngày. Đầu năm Ba Mẹ đã định mua một chiếc xe mới cho nàng, nhưng giờ đây nó lại trở thành tài sản lớn nhất của gia đình.

Có tiếng mở khóa. Thùy Chi vội bước ra. Mẹ đi tìm việc từ sáng sớm, đã về. Nàng đỡ lấy bịch nylon đựng hai hộp cơm từ tay mẹ. Thùy Vân vẻ mặt nhợt nhạt, vẫn cố nở một nụ cười tươi tỉnh với con.

– Ở nhà học bài chưa ?! Con nghỉ học hai ngày rồi… Không được lười biếng đâu… Kẻo không theo kịp bạn bè đấy. – Thùy Vân vuốt mái tóc bóng mượt của con.

– Dạ, con chăm học mà… Mẹ đừng lo cho con.

Thùy Chi bày ra hai hộp cơm đựng trong hộp mút trắng. Hai mẹ con lặng lẽ ăn cơm, mỗi người một suy nghĩ. Thùy Chi chợt hỏi:

– Mẹ có tìm được việc gì không ạ ?! Con cũng muốn đi làm.


– Mẹ tìm được rồi… Con phải đi học, không cần quan tâm đến chuyện kiếm tiền. Mẹ tự lo được. – Thùy Vân yêu thương gắp thức ăn nhường thêm cho con.

Thùy Chi lặng lẽ ăn. Dù thức ăn không ngon, những hạt cơm xốp xộp nhạt nhẽo, nàng vẫn cố ăn thật nhiều. Chỉ để mẹ yên tâm vui vẻ.

Sáng hôm nay, Thùy Chi lại xinh đẹp rạng rỡ trong bộ áo dài trắng muốt. Tâm trạng nặng nề của nàng cũng buông lỏng một chút, vì hôm nay sau giờ học nàng được gặp anh. Hai ngày không gặp, dài như cả thế kỷ, Thùy Chi thấy trái tim mình như khô cằn nứt nẻ cần được anh tưới mát. Vừa tan trường, Thùy Chi liền chạy thẳng ra cổng trường. Một bóng hình lãng tử quen thuộc đã chờ nàng từ lâu. Thùy Chi lao lên xe Hào Phong, ôm ghì tấm lưng vạm vỡ rắn chắc của anh. Nàng dúi mặt vào cổ anh, hít lấy mùi hương thân thương quen thuộc mặc anh đưa mình đến cuối chân trời.

Trong quán Dream box quen thuộc. Thùy Chi nằm gọn trong vòng tay Hào Phong. Nàng nhắm mắt tận hưởng từng giây phút yên bình dễ chịu này.

– Em dọn đi đâu vậy ?! – Hào Phong nhẹ nhàng hỏi, nhìn xuống gương mặt xinh đẹp ửng đỏ trong lòng mình.

Thùy Chi nhỏm dậy, kéo thẳng áo, tránh ánh mắt của anh. Nàng không muốn nói dối anh, nhưng nàng không biết phải trả lời thế nào. Nàng không muốn anh biết chỗ ở tạm bợ hiện giờ của gia đình mình. Có thể trong mắt anh, nơi đó còn không được gọi là nhà. Có thể anh không e ngại hoàn cảnh túng quẫn của gia đình nàng, nhưng nàng không muốn anh cảm thấy thương cảm cho mình.

– Anh… có một số chuyện… em chưa nói được với anh… Khi… khi… – Thùy Chi ấp úng.

Hào Phong đã hôn nhẹ lên môi nàng, ngăn lại.


– Không sao… Khi em cảm thấy thoải mái trong lòng… hãy nói cho anh. Anh chỉ cần biết em yêu anh là đủ.

Thùy Chi choàng qua cổ anh, hôn rít lấy môi anh, thì thầm:

– Em yêu anh… Mãi mãi yêu anh.

Chiếc Triumph lao vút trên đường kéo mái tóc đen bóng của Thùy Chi tung bay tuyệt đẹp. Nàng tựa đầu lên vai Hào Phong, ánh mắt mơ màng nhìn cảnh vật đường phố tuột lại phía sau vùng vụt. Đột nhiên một hình dáng thanh mảnh quen thuộc vụt qua mắt nàng. Thùy Chi sững người ngoái đầu nhìn. Nàng nhận ra mẹ. Bà vịnh vào bờ tường rào bên đường, chậm chậm thất thểu đi từng bước.

– Anh…. Em muốn xuống đây…

Hào Phong ngạc nhiên, vì Thùy Chi đã nói là về bãi xe của trường. Anh vẫn tấp xe lại bên đường.

– Ở đây cũng gần trường… Em ghé mua ít đồ, sẽ tự đi bộ về. – Thùy Chi nói gấp. – Tối em gọi anh.


– Nè… Khoan đã…

Hào Phong không kịp ngăn thì Thùy Chi đã rảo bước ngược lại. Xe anh lại đang trên đường một chiều. Anh chỉ biết nhìn qua kiếng hậu, nhìn bóng dáng yểu điệu của nàng xa dần.

Thùy Chi bước đi thật nhanh, ánh mắt nàng hơi đỏ nhìn bóng dáng tiều tụy mệt mỏi của mẹ phía xa xa. Bà có vẻ như rất mệt, lưng tựa vào tường. Chợt bà chậm chậm trượt xuống, cả người ngã vật ra đất.

– MẸ…

Thùy Chi hét lên, cuống cuồng chạy đến. Nàng hoảng hốt đỡ lấy thân hình gầy yếu của mẹ. Tay bà lạnh toát, nét mặt nhợt nhạt yếu ớt.

– Mẹ… Mẹ sao vậy ?! Mẹ… – Thùy Chi lo đến sắp khóc.

Vài người xung quanh tụ lại bao quanh hai mẹ con, bàn tán nho nhỏ:

– Bán máu thì cũng cách ngày chứ ?! Liên tục hai ngày sức nào chịu nổi.

– Sao ?! Bà… – Thùy Chi ấp úng nhìn lên người phụ nữ lớn tuổi vừa nói. – Bà nói… Mẹ con… Mẹ con đi bán máu ?

– Haizz… Con gái… Con không thấy cái cổng bên kia à…

Thùy Chi ngơ ngác nhìn theo hướng chỉ tay của bà ta. “Trung tâm Huyết học thành phố” hàng chữ to sơn đỏ chợt nhòe đi trong mắt nàng. Thùy Chi nhìn xuống mẹ, lòng đau nhói như bị trăm ngàn lưỡi dao đâm vào. Đôi môi nàng mấy máy run rẩy không thốt ra lời, nước mắt rơi lả chả lên gương mặt nhắm nghiền tái nhợt của mẹ. Phải rồi… Sao nàng vô tâm đến mức không suy nghĩ. Mẹ làm nội trợ bao năm, không chút kinh nghiệm làm việc lại lớn tuổi. Ai sẽ nhận bà vào làm đây ?!

– Mẹ ơi… – Thùy Chi khóc ngất, tiếng kêu xé lòng đau đớn tột cùng.


– Chi… Sao ?! Sao con lại ở đây ?! – Thùy Vân vừa tỉnh lại liền thản thốt, ngồi dậy, quay đi tránh ánh mắt con.

– Mẹ ơi…

Thùy Chi không nói được lời nào, chỉ ôm chầm lấy bà. Tấm lưng mềm mại kiêu sa của mẹ nàng từ lúc nào đã gầy ốm như vậy. Bờ vai tròn trịa căng đầy của mẹ nàng từ lúc nào đã nổi cộm trơ xương. Đôi mắt Thùy Chi nhòe lệ, nhưng lại ánh lên một ngọn lửa hừng hực cháy bỏng. Nàng phải kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền… để mẹ không bao giờ phải hy sinh tủi nhục một lần nữa.

Về đến nhà, lo cho mẹ nghỉ ngơi. Thùy Chi liền lục tìm trong bóp mình, tay nàng run run cầm cái name card trắng với duy nhất hai hàng chữ. “Đạo diễn John Trần – Số điện thoại: 0917…” Nàng mím môi bấm điện thoại.

“Tôi là Thùy Chi… Tôi muốn biết lời đề nghị vài ngày trước của ông có còn hiệu lực hay không ?”

————-++++————-

Nhìn viên thuốc nhỏ màu cam trong tay, Thùy Chi hít sâu một hơi uống vào. Nàng cẩn thận cất vỉ thuốc ba mươi viên có đánh số vào dưới đáy túi xách. Loại thuốc tránh thai uống hàng ngày này con Thủy đã mách nàng từ lâu. Dĩ nhiên, Thủy dùng nó vì mục đích khác, để kinh nguyệt điều hòa cho cơ thể phát triển đẹp hơn. Nhưng lần này Thùy Chi uống vì công hiệu chính của thuốc. Nàng đã có giao hẹn với ông John Trần, cuối tuần này sẽ diễn ra giao dịch giữa hai người. Nhưng Thùy Chi còn con gái và nàng sẽ không bao giờ trao tấm thân trinh trắng của mình cho ông ta. Người đàn ông đầu tiên của nàng chỉ có thể là Hào Phong.

Bầu trời đêm tháng một thật mát. Hương Tết đã thoang thoảng trong không khí. Đường phố cũng khoát lên mình một bộ áo mới, tươi vui tấp nập. Thùy Chi tựa đầu lên vai Hào Phong, tưởng tượng đến tuổi thơ vui vẻ hạnh phúc của mình. Khoảng thời gian này trong năm luôn làm nàng háo hức chờ đợi. Nàng sẽ ướm hết những bộ váy đẹp và chạy qua phòng ba mẹ để được mẹ khen. Nàng sẽ lén lén tưới cây mai trụi lá của ba, dù ba có dặn là không được tưới nước. Những cảnh tượng thương yêu cứ vùn vụt trôi qua mắt Thùy Chi. Nàng nhắm mắt lại, siết chặt vòng tay cảm nhận cơ thể rắn chắc của Hào Phong, khóe môi điểm lên một nụ cười hạnh phúc.

Chiếc Triumph đổ lại trước một khách sạn sang trọng. Hào Phong giao chìa khóa cho người phục vụ, nắm chặt tay Thùy Chi dắt nàng đi vào. Thùy Chi thoáng đỏ mặt nhìn quanh, nàng có cảm giác tất cả mọi người đang nhìn mình. Dường như họ đều biết hai người lấy phòng để làm chuyện gì. Nàng líu ríu đi theo Hào Phong. Thang máy đi lên càng cao, tim nàng đập càng nhanh.

Bước chân vào phòng, cánh cửa đóng sập sau lưng. Trái tim bé nhỏ yếu ớt của Thùy Chi đã muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Không dám đón ánh mắt hừng hực cháy bỏng của Hào Phong, Thùy Chi bước nhanh vào phòng tắm.

Phòng tắm khách sạn cao cấp thật đẹp. Bóng loáng một màu đá thiên nhiên sang trọng. Đẹp hơn gian phòng tắm ở nhà cũ của Thùy Chi, càng không cùng cấp độ so sánh với nơi nàng đang ở hiện giờ. Thùy Chi nhẹ nhàng cởi quần áo. Nhìn lại khuôn mặt xinh đẹp trong sáng của mình trong gương. Đây có lẽ là lần cuối nàng nhìn bản thân mình còn một thân con gái trinh nguyên. Đôi mắt nàng chợt đỏ hoe ươn ướt. Nàng không hối tiếc vì quyết định trao thân cho Hào Phong. Nàng không bao giờ hối hận vì chọn anh làm người đàn ông đầu tiên của mình. Nhưng khi nghĩ đến viễn cảnh hai ngày tới, nàng thấy trái tim mong manh của mình rạn nứt. Lại nghĩ đến thân hình gầy còm yếu ớt của mẹ ngã xuống bên lề đường, Thùy Chi thấy lòng mình càng đau đớn hơn gấp trăm lần. Không, nàng sẽ không bao giờ hối hận bước lên con đường này.

Cánh cửa phòng tắm bật mở. Hào Phong đang nằm trên giường, bật người nhỏm dậy căng thẳng. Anh thật không hiểu. Thường ngày hai người chỉ gần gũi một chút đã làm Thùy Chi ngượng chín người sợ hãi. Nhưng hôm nay nàng lại muốn anh dẫn đi khách sạn. Hào Phong là đàn ông, lại trong lứa tuổi hai mươi phương cương bẻ gãy sừng trâu. Mỗi lần sau khi ôm ấp thân hình mềm mại của Thùy Chi, trở về anh đều trằn trọc khó ngủ. Thùy Chi đề nghị tiến xa hơn, anh muốn lắm chứ ?! Nhưng hơn ai hết, anh sợ nàng trong phút nông nổi lại ôm một nỗi thương tâm sau này.

Thùy Chi quấn khăn tắm ngang người, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng đến mang tai. Nhưng nàng không né tránh ánh mắt Hào Phong. Nàng đã dọn dẹp thông suốt mọi lo lắng ngổn ngang trong tâm trí. Nàng muốn trao cho Hào Phong tất cả. Không chút do dự, không bao giờ hối hận. Thùy Chi đứng trước mặt Hào Phong, tay đưa lên mép khăn tắm. Hào Phong chợt ngăn tay nàng lại:

– Em không cần… làm chuyện này để chiều lòng anh đâu ! Anh đợi được mà…

– Anh… Anh không muốn em sao ? – Thùy Chi cắn nhẹ bờ môi, ánh mắt đỏ hoe ươn ướt.

– Trời ơi… – Hào Phong vuốt ve gương mặt nàng, nhìn sâu vào mắt nàng. – Em biết anh muốn em nhiều như thế nào mà… Anh muốn em đến điên lên được… Nhưng anh không thể vì lòng ích kỷ của mình mà làm tổn thương em…

Thùy Chi hôn nhẹ vào lòng bàn tay ấm áp của anh, nàng thì thầm nói vào đó:

– Em muốn cho anh… cho anh tất cả.

Chiếc khăn tắm rơi xuống chân. Hơi thở Hào Phong như tắt nghẽn. Anh ngồi trên giường, hai mắt không chớp say mê nhìn ngắm một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp của tạo hóa. Hào Phong từng có không ít bạn gái, cũng chung đụng thể xác không ít. Nhưng hiện giờ anh cảm thấy mình như một gã trai tân ngớ ngẩn. Cả người cứng đờ trước thân thể trần truồng hoàn mỹ của Thùy Chi. Làn da nàng trắng ngần hồng hào mịn màng. Hai bầu vú căng tròn cân xứng phập phồng tô điểm hai chiếc núm đỏ hồng rung động trước mắt anh. Vùng bụng phẳng lì không chút mỡ thừa tô điểm một chiếc rốn bé xíu xinh xắn. Vùng mu hồng hào phơn phớt lông tơ mỏng manh, khép chặt ngượng ngùng giữa cặp đùi trắng muốt thon dài như vẽ.

– Anh… Em đẹp không ? – Thùy Chi mặt đỏ như gấc chín, tiếng nói mơ màng như ánh mắt nàng.

– Em đẹp lắm Chi ơi… Cả đời này, anh chỉ muốn được nhìn em mỗi ngày… – Hào Phong kéo Thùy Chi sát vào lòng, hít sâu mùi cơ thể trinh nguyên của nàng.

– Em sẽ đứng… như thế này… cho anh nhìn mỗi ngày… Được không ?

Thùy Chi ôm choàng lấy đầu Hào Phong, để mặt anh áp lên bộ ngực trần trụi của nàng. Hơi thở nàng dồn dập nhìn xuống Hào Phong. Anh đang say mê vùi mặt vào giữa hai bầu vú mềm mại mát rượi của nàng. Anh hôn, hôn từng phân thịt da thổn thức rạo rực của nàng. Lưỡi anh liếm quanh quanh, rồi đón lấy cái nhụy hoa đỏ hồng e ấp của Thùy Chi, mút mạnh.

– Uwmmmm…. Anh ơi….

Thùy Chi gục lên đầu Hào Phong, rên khẽ. Một cảm giác nhột nhạt lạ lẫm làm cơ thể nàng mềm nhũng. Anh say mê hôn hít, nhấm nháp làm hai núm vú nàng săng cứng. Hạ thể nàng chưa bao giờ nóng như có một ngọn lửa hừng hực bên trong, âm hộ nàng ẩm ướt thật nhanh. Hai chân Thùy Chi như không còn chút sức lực, cơ thể nàng tựa vào người anh. Ép hai bầu vú căng tròn mơn mởn vào mặt anh, mặc cho anh ngấu nghiến say mê.

– Uwmmm…

Hào Phong chợt bế bổng cơ thể trần truồng của Thùy Chi trên hai cánh tay mạnh khỏe. Anh nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường. Một cảm giác mềm mại mát rượi dưới cơ thể làm Thùy Chi lâng lâng bay bổng. Gương mặt đẹp trai quen thuộc của anh ngay sát trên nàng. Đôi môi ấm áp của anh áp lên môi nàng. Lưỡi hai người cuốn vào nhau bùng cháy dữ dội một cảm giác khao khát. Hào Phong chậm rãi hôn xuống chiếc cổ ửng đỏ xinh đẹp của nàng. Những nụ hôn lại liên miên không dứt rơi khắp ngực nàng, dẫn đường xuống dưới. Anh nâng cặp đùi thon dài của nàng, khẽ tách chúng ra hai bên. Thùy Chi thở hổn hển, che hai mắt. Nàng cảm nhận được ánh mắt anh đang nhìn vào nơi thầm kín nhất của mình. Âm hộ nàng đẹp tuyệt như một nụ hoa e ấp trước giờ khoe sắc. Hào Phong cúi xuống hôn nhẹ lên làn da đùi mịn màng. Môi lưỡi anh trượt dài mơn trớn nâng niu da thịt ửng đỏ mềm mại của nàng. Cơ thể Thùy Chi trân cứng, hơi thở tắt nghẽn khi anh đặt lên âm hộ nàng một nụ hôn. Lưỡi anh nhẹ nhàng liếm dọc hai mép môi đỏ hồng mỏng manh ẩm ướt của nàng.

– Uwmmm… Anh ơi… Anh làm gì em vậy… Ôi…

Thùy Chi nhắm chặt hai mắt, há hốc rên rỉ. Miệng anh ngậm kín lấy âm hộ nàng. Cái lưỡi nóng hư hỏng của anh vét sâu vào làm âm hộ nàng nức nở tuôn trào. Một cảm giác sung sướng lạ kỳ làm cơ thể nàng rạo rực dâng trào. Mười tám tuổi trinh nguyên trong sáng, nàng lần đầu cảm nhận sự ham muốn nhục dục mãnh liệt. Bao nhiêu sợ hãi như bay biến mất, cơ thể Thùy Chi giờ đây chỉ có anh. Muốn có anh ngay lập tức. Cặp đùi trắng muốt run rẩy của nàng rũ xuống, giang rộng hai bên. Cơ thể nàng cong lên hưởng ứng cảm giác đê mê tuyệt vời này.

– Uwmmm… Anh ơi… Em chết mất… Ôi…

Cơ thể lõa lồ của Thùy Chi sõng soài mềm nhũng trên giường. Tay nàng níu chặt tấm drap giường, miệng há hốc rên rỉ. Nàng đã chuẩn bị tinh thần cho sự đau đớn kinh khủng nhất khi phá thân. Nhưng nàng không chút kinh nghiệm để biết đến điều này. Cảm giác sung sướng tuyệt vời này nàng sẽ mãi mãi ghi nhớ. Anh say mê hôn mút âm hộ bé nhỏ của nàng như nâng niu trân trọng một thứ quý giá nhất trên đời. Đôi môi mềm mại của anh trùm kín lấy cửa mình nàng. Hơi thở ấm áp của anh làm từng tế bào cơ thể nàng tan chảy. Cái lưỡi nóng bỏng trơn lùi của anh từng chút đưa nàng lên chín tầng mây.

– Uwmmmm… Anh ơi… Em… Em…

Một cơn sướng khoái kì lạ nhưng mãnh liệt như sóng vỗ bờ dâng trào trong cơ thể Thùy Chi. Hạ thể nàng trân cứng nâng lên dâng trọn cho anh. Một dòng nước ấm kì lạ tuôn ra không ngớt.

– Uwmmm…

Thùy Chi rũ người xuống. Cơ thể như tan ra thành nước, trũng sâu thấm đẫm trên nệm giường. Hào Phong lau quanh cái miệng ướt đẫm bóng lưỡng, mỉm cười nhìn vẻ xuân tình đê mê trên mặt Thùy Chi. Nàng nằm im thiêm thiếp trên giường. Cơ thể lõa lồ phơi bày trước mắt anh. Nàng đẹp như một thiên thần tinh khiết ngây thơ, lỡ nếm mùi tình ái tuyệt diệu.

Hào Phong đứng thẳng người trên giường, ánh mắt say mê nhìn xuống cơ thể lõa lồ thổn thức của Thùy Chi. Anh bắt đầu cởi quần áo. Đôi mắt nàng khép hờ nhìn lên anh. Cơ thể anh thật đẹp, bộ ngực nở nang vạm vỡ, cơ bụng săn chắc nổi lên từng múi rõ nét. Khi nàng nhìn xuống vật đàn ông to lớn dựng đứng giữa hai chân anh, mặt liền đỏ như gấc chín. Ngượng chín cả người, nhưng Thùy Chi vẫn muốn nhìn thấy trọn vẹn cơ thể Hào Phong. Anh là người đàn ông đầu tiên, là tình yêu duy nhất của cuộc đời nàng. Nàng muốn từng phân da thịt anh khắc sâu trong tâm hồn mình.

Hào Phong quỳ xuống giữa hai chân Thùy Chi. Anh cầm dương vật cương cứng của mình chậm chậm cọ dọc hai mép âm hộ đỏ hồng đẫm nước của Thùy Chi. Khi đầu dương vật bóng loáng nước nhờn, anh chậm chậm đưa vào cửa mình nàng. Một cảm giác khít chặt bóp nghẹt lấy dương vật anh, sướng đến tê dại. Thùy Chi nhắm chặt hai mắt, đôi môi há hốc run rẩy cảm nhận anh từng chút một. Môi anh tìm đến, trấn an nàng bằng những nụ hôn cuồng nhiệt cháy bỏng.

Hào Phong siết chặt bàn tay ướt mồ hôi sợ hãi của nàng. Trườn người lên.

– Á…

Thùy Chi hét nhỏ. Một cảm giác đau rát buốt sâu trong cơ thể làm nước mắt nàng trào ra. Hào Phong ôm ghì lấy cơ thể đau đớn của nàng. Anh hôn lên đôi môi run rẩy, lên đôi mắt đẫm lệ của nàng. Nước mắt nàng vẫn không ngừng lại, nhưng là những giọt nước mắt hạnh phúc. Nàng thật sự hạnh phúc vì đã trao cho anh sự trinh trắng của mình. Hào Phong giờ đây là một phần sinh mệnh của nàng, nàng muốn giữ anh mãi bên trong mình.

– Em đau lắm không ? – Hào Phong thì thầm, thương yêu nhìn xuống gương mặt tái nhợt của nàng.

– Không đau… – Thùy Chi gạt nước mắt, mỉm cười. – Em hạnh phúc lắm… Được trở thành người phụ nữ của anh… Em vui lắm….

Hào Phong chậm chậm lùi người, lại nhẹ nhàng lấp kín nàng. Cơn đau thốn làm cơ thể Thùy Chi run rẩy. Thùy Chi hôn rít lấy đôi môi anh, hơi thở dồn dập thơm ngát. Cơ thể hai người dính chặt giao hòa nhịp điệu của tình yêu.

– Uwmmm… Anh ơi…

– Anh đây…

Trên chiếc giường lớn giữa phòng, hai cơ thể trần truồng dính chặt không ngừng rên rỉ khao khát như hòa tan vào nhau. Thùy Chi há hốc run rẩy. Cơ thể nàng đang có hai luồng cảm xúc trái ngược lại quyện chặt vào nhau không rời. Mỗi lần anh vào sâu bên trong, một cảm giác đau rát thôn thốt lại mang theo sự sương sướng kì lạ làm Thùy Chi nàng chỉ biết run rẩy bám chặt lấy anh. Nhưng rồi cơn đau từng giây từng giây lùi lại nhường chỗ cho một cảm giác tuyệt vời nhất trong đời, nàng thấy mình như bay lên giữa chín tầng mây. Đây là cảm giác hạnh phúc của một người phụ nữ được ân ái rên rỉ trong vòng tay người mình yêu. Thùy Chi ôm ghì tấm lưng vạm vỡ của anh, hai chân mở rộng chào đón anh trọn vẹn. Âm hộ nhỏ nhắn nức nở của nàng bao quanh lấy anh, chật chội khít khao nhưng đem cho anh một sự sung sướng tuyệt vời. Hào Phong kềm nén nhưng không ngăn được cơn sướng khoái đã lên đến đỉnh điểm.

– Ahhh… Anh sướng quá Chi ơi… Anh không kềm được nữa…

– Uwmmm….

Thùy Chi hôn rít lấy môi anh. Cảm nhận một dòng nước nóng bỏng từng đợt từng đợt lấp kín hạ thể nàng. Hào Phong rũ người ôm ghì lấy cơ thể mềm mại của nàng. Dương vật anh sâu trong nàng chậm chậm tuột ra mang theo một vệt máu đỏ thắm xinh đẹp.

Trời đã về khuya. Trong bồn tắm khách sạn, hai thân hình trần truồng im lặng bên nhau. Thùy Chi nằm gọn trong vòng tay Hào Phong, tựa lưng vào ngực anh. Nàng nhìn bàn tay anh mơn trớn nhẹ nhàng trên hai bầu vú mơn mởn bóng loáng nước dưới ánh đèn. Những ngón tay hư hỏng của anh cứ vờn vờn quanh hai núm vú đỏ hồng ray rứt của nàng.

– Nếu có một ngày… – Thùy Chi chợt nói nhỏ. – Anh phát hiện ra em có điều.. lừa dối anh… Anh có tha thứ cho em không ?

– A hem… – Hào Phong đằng hắng ra vẻ nghiêm nghị. – Vậy phải xem… lòng em còn có anh không đã… Nếu em không thay đổi… Anh sẽ tha thứ cho em.

Thùy Chi mím môi im lặng. “Lòng em mãi mãi chỉ có anh, anh không biết sao ?” nàng chỉ tự nói với chính mình. Hào Phong hôn nhẹ vành tai nàng thì thầm:

– Mới nảy… Anh lỡ ra trong người em… Em không sợ có… có thai chứ ?!

– Không… – Thùy Chi nói lí nhí. – Em có uống thuốc.

Thấy Hào Phong thở phào nhẹ nhõm, chợt nàng quay lại nhìn Hào Phong, hỏi ngược lại:

– Vậy… anh sợ em có em bé sao ?

– Không… Anh không sợ… – Hào Phong sững người, ưỡn ngực nói nhanh.

– Xì… Em biết anh sợ… – Mặt Thùy Chi thoáng buồn, cười nhẹ.

– Không phải… – Hào Phong vòng tay ôm nàng. – Anh chưa muốn có con lúc này, chứ không phải anh sợ… Anh còn muốn được yêu em nhiều hơn…. Yêu suốt ngày suốt đêm… Đến lúc em nài nỉ xin tha mới thôi.

– Hứ… Ai cần anh yêu nhiều như vậy chứ… – Thùy Chi đỏ mặt gắt khẽ.

– Thiệt là không cần ?! – Tay Hào Phong mò mẫn dưới nước, chạm vào khoảng da thịt trơn nhẫy giữa hai đùi nàng. – Em không cần, nhưng nó lại muốn rồi nè…

– Không phải mà… Uwmmm…. Đừng phá… Anh….

Nước tràn ra khỏi bồn ướt đẫm sàn nhà. Thùy Chi xoay người nằm sấp trên cơ thể Hào Phong. Đẩy cả người anh chìm xuống, mặt nước chỉ lộ ra khuôn mặt đẹp trai thích thú của anh. Nàng nhẹ nhàng hôn lên cái mũi ương ngạnh thẳng đứng của anh. Lại hôn đôi môi ấm áp của anh. Cơ thể trần truồng của nàng lộ ra khỏi mặt nước, làn da mịn màng thấm đẫm xà bông trơn nhãn bóng loáng. Thùy Chi trượt nhẹ xuống trên người anh, hai bầu vú nung núc ép chặt căng tròn. Nàng cảm nhận được khối thịt nóng hổi cộm cứng dưới bụng mình. Nàng trượt xuống, thân thể lọt vào giữa hai chân mở rộng của anh. Khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng nhìn dương vật Hào Phong căng cứng dựng đứng lộ ra khỏi mặt nước.

“Tụi nó còn… hôn chỗ đó của đám con trai kia…”

“Là sao ?”

“Là… Là ngậm cái đó vào miệng… mút”

“Trời ơi… Ghê tởm.”

Từng lời đối đáp thầm kín của nàng và con Thủy hôm nào lại quay về. Thật ghê tởm. Nhưng đó là đối với người con trai khác, không phải là Hào Phong. Thùy Chi muốn tất cả điều đầu tiên của mình in đậm hình bóng của anh. Tất cả.

Thùy Chi cắn nhẹ bờ môi đỏ hồng, nhẹ nhàng cầm lấy nó. Nó lớn, gân guốc, căng đầy đến mức hai đầu ngón tay nàng chỉ chạm được khẽ vào nhau. Tim nàng đập thật nhanh, thật nhanh. Mặt nàng đỏ bừng như gấc chín, không dám nhìn lên anh. Nhẹ nhàng cúi xuống, đôi môi nhẹ nhàng hôn lên cái đầu đỏ bầm bóng loáng. Đôi môi nàng mở rộng đón lấy dương vật thân thương của anh.

– Ah… Chi ơi… – Hào Phong giật nảy mình kêu lên.

– Em làm anh đau sao ? – Thùy Chi hốt hoảng.

– Chút thôi… – Hào Phong nhe răng cười. – Em có thể… Đừng dùng răng… Được không ?

Thùy Chi đỏ mặt, cắn nhẹ bờ môi, gật gật. Nàng lại cúi xuống, thật cẩn thận ngậm lấy dương vật nóng hổi của anh. Cái đầu dương vật của anh thôi đã chiếm gần trọn vòm miệng của nàng. Một cảm giác ấm nóng chật chội trong miệng, một hương vị thân thương kì lạ làm cơ thể nàng nóng rang khao khát. Thùy Chi cố ngậm nó vào thật sâu, thật sâu, nhưng chỉ đón được một nửa của anh.

– Chi ơi… Em tuyệt quá…

Thùy Chi đỏ mặt ngượng chín người vì lời khen của Hào Phong. Nhưng đồng thời trong nàng lại xuất hiện thêm một cảm giác tự hào ngọt lịm hương tình ái. Cũng như anh đã hôn chỗ ấy của nàng đưa nàng vào một thế giới hoang lạc tuyệt vời. Giờ nàng muốn anh cũng được sung sướng như vậy. Nhưng Thùy Chi lại nhận ra nàng đang làm điều này không hề miễn cưỡng như bổn phận, nàng thích cảm giác này. Thích được ngậm trọn lấy anh trong miệng, thích nghe anh rít gào gọi tên nàng.

Nhìn Thùy Chi nhắm chặt hai mắt, đôi môi bao lấy trượt lên xuống trên thân dương vật căng cứng của mình. Hào Phong sung sướng được bước chân lên thiên đường. Anh trân cứng người, kềm nén cơn sướng khoái căng lên như trái bóng sắp bùng nổ:

– Chi ơi… Dừng lại đi em… Anh muốn em…

Thùy Chi dừng lại, cắn nhẹ bờ môi nhìn anh. Nàng cũng rất muốn được anh lấp kín âm hộ trống trải khao khát của nàng. Nhưng nàng lúng túng không biết phải làm sao ?! Hào Phong mỉm cười đưa tay về hướng Thùy Chi. Nàng đứng lên theo hướng dẫn của anh. Cơ thể trần truồng ướt đẫm nước phơi bày trước mắt anh. Anh nhìn nhúm lông đen nhánh phơn phớt giữa hai chân nàng, mà cổ họng khô khốc.

– Em bước lên đây đi…

Thùy Chi đỏ mặt, lúng túng làm theo lời Hào Phong. Hai chân bên hông, nàng ngồi trên người anh như cưỡi ngựa. Dương vật cương cứng của anh cộm lên dưới cặp mông tròn trịa của nàng. Thùy Chi ngồi im như vậy, cứ thế nhìn xuống anh như chờ đợi.

– Cho anh vào người em đi…

Thùy Chi chợt hiểu ra, ngượng ngùng vì sự ngây ngô của mình. Nàng nhỏm người, đưa tay ra sau đón lấy dương vật anh, đưa vào cửa mình đã trỡn nhẫy khao khát. Cắn nhẹ bờ môi, Thùy Chi chậm chậm ngồi xuống.

– Uwmmm….

Khoảng trống trải trong người nàng lại được anh lấp kín. Cảm giác đau thốn vẫn còn, nhưng đã nhẹ bớt đi nhiều. Thùy Chi không cần anh chỉ bảo nữa… Nàng đã có thể dựa vào bản năng của cơ thể, chậm chậm nhịp nhàng đưa cảm xúc hai người lên cao. Hai cánh tay nàng chống lên ngực Hào Phong, hai bầu vú nung núc vung lên tròn trịa nhảy múa trước ánh mắt hừng hực cháy bỏng của anh.

– Uwmmmm…..

Nước trong bồn óc ách gợn sóng theo cơ thể Thùy Chi nhấp nhô lên xuống. Hào Phong hít hà sung sướng, đón lấy hai bầu vú nàng, nhào nặn say mê. Nàng cắn nhẹ bờ môi nhìn xuống hai tay hư hỏng của anh, không ngăn được tiếng rên rỉ đê mê. Những ngón tay anh không ngừng chọc ghẹo, se se làm đầu vú nàng ửng đỏ ray rứt. Hào Phong chống người lên, há miệng ngậm mút ngực nàng. Thùy Chi rít lên thật khẽ, ưỡn người ra dâng trọn cặp nhũ hoa tuyệt đẹp cho anh.

– Uwmmmm…. Anh ơi…

– Anh đây…

Mái tóc đen bóng ướt đẫm của nàng không ngừng rung lắc. Thùy Chi hai mắt nhắm chặt há hốc ngữa lên trần. Hai bàn tay mạnh mẽ của anh, bóp nghiếng cặp mông tròn trịa của nàng. Đẩy cả người nàng lên xuống lên xuống thật nhanh. Tiếng rên rỉ của nàng tắc nghẽn, cơ thể rung rẩy ôm ghì lấy anh. Siết chặt cơ thể anh.

– Ôi… Uwmmm…. Anh ơi… Em thích quá…. Ư…

– Ah…. Anh yêu em lắm Chi ơi….

Hào Phong hôn rít lấy đôi môi đỏ mọng khao khát của Thùy Chi. Cơn sướng khoái chỉ vài giây ngắn ngủi, nhưng sự đê mê tuyệt diệu vẫn âm ỉ kéo dài không dứt.

————-++++++————-

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.