Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang 2 - Chương 1: Những Ngày Tháng Vui Vẻ

Sau Ánh Hào Quang 2

1 Chương 1: Những ngày tháng vui vẻ

– Tới rồi… Tới rồi…

– Suỵt…. Im…

Đám con trai ngồi trên lang cang tầng trệt, lén lút xì xào, chợt im bặt. Cả đám ngồi thẳng, bất động chờ một tà áo dài trắng thướt tha bước qua. Mái tóc dài đen bóng thả xuống, đung đưa nhẹ nhàng trên tấm lưng ong nhỏ gọn. Tà áo dài rũ xuống ôm sát một vòng ba hoàn hảo căng tròn nảy nhẹ nhẹ theo từng bước chân. Đứa nào cũng nín thở đến đỏ mặt. Cứ như sợ thở mạnh một chút hình bóng yểu điệu thanh thoát đó sẽ bị thổi bay đi mất.

– Wahhh… Tao chết mất…

– Thùy Chi ơi… Anh muốn được chết cho em…

– Ngon quá… La to lên tao xem…

– Mày dám thách ông sao ?!

“Thùy Chi em ơi”


Thằng học sinh nam bất ngờ che tay làm loa, hét lớn. Bóng dáng yểu điệu kia bất ngờ dừng lại, quay người. Một đôi mắt sâu thẳm như biết nói. Một đôi môi đỏ mọng xinh xắn như đóa hoa hồng. Chiếc mũi nhỏ nhắn cong cong và làn da trắng ngần như tuyết. Nàng có một gương mặt tuyệt đẹp hoàn mỹ đến từng chi tiết nhỏ.

– Á… Chết tao rồi…

– Đừng kéo… Á…

Cả nhóm con trai lôi kéo nhau, ngã ngữa qua lang. Cũng may khoảng cách rơi xuống sân trường chỉ hơn một mét. Bốn năm khuôn mặt nhăn nhúm đau đớn la hét ỏm tỏi.

Thùy Chi che miệng cười, tiếp tục đi về lớp mình. Nàng học 12A6 chuyên Anh ngữ, nằm cuối hành lang. Lần nào trong giờ giải lao, đi qua hành lang trường, Thùy Chi cũng trở thành đối tượng săn đón chọc ghẹo của đám con trai. Sau một chút khó chịu ban đầu, Thùy Chi dần cũng quen.

– Này này… Lát học về… đi nhé…

Vừa đến trước cửa lớp, con Thủy lao ra túm chặt lấy Thùy Chi, vẻ mặt phấn khích đến đỏ mặt.

– Đi đâu ?! – Thùy Chi ngơ ngác.


– Con nhỏ này… Đã nói từ tuần trước rồi…- Thủy gắt lên. – Câu lạc bộ Điện ảnh… Nhớ chưa ?

– À… – Thùy Chi gật đật đầu. – Nhưng trưa nay…

– Dẹp… Không nhưng nhị gì hết… Trưa nay có Hào Phong… Hào Phong đó… Nghe không ? – Con Thủy phấn khích lắc lắc tay Thùy Chi.

– Là ai ?

– Trời ơi… Chán bồ quá… Thôi không nói nhiều… Tóm lại, bồ không đi đừng nhìn mặt tui nữa… Nói rồi đó…

Thủy nhá nhá ngón tay như đe dọa Thùy Chi, rồi quay lưng đi vào lớp. Thùy Chi thở dài.

—————++++————–


Tan trường đã gần mười hai giờ. Thùy Chi chiều ý Thủy, gọi điện về nhà xin phép mẹ. Ai bảo nàng chỉ có mỗi con Thủy là bạn thân chứ ! Con gái trong lớp phần lớn không thích gần gũi với Thùy Chi. Nàng cũng không hiểu lý do. Nhưng theo con Thủy giải thích, các bạn học nữ ghen tị với nàng. Vì Thùy Chi xinh đẹp, đi đến đâu nàng cũng là đối tượng gây chú ý nhất. Thậm chí đám con trai còn lấy Thùy Chi làm thước đo chuẩn mực cho mọi thứ… Từ khuôn mặt, mái tóc, vóc dáng đến cả cách trang điểm, ăn mặc… Thùy Chi chỉ cười, lắc đầu bỏ qua. Nàng có tính nết mạnh mẽ giống mẹ, không cần quan tâm người khác nghĩ về mình như thế nào.

Hai đứa ngồi chung một xe. Thùy Chi lái, con Thủy ôm chặt cứng phía sau, miệng liên miên không dứt.

– Tại sao chỉ có mình mặc áo dài chứ ?! – Thùy Chi bĩu môi ghen tị quay lại nhìn con Thủy gọn gàng trong bộ quần jean áo pull nhẹ nhàng.

– Này này… Còn hỏi nữa là bà oánh đòn đấy nhé… – Thủy chống nạnh sưng sỉa. – Tuần trước tui dặn bồ thế nào hả ?! Phải mang đồ đi thay… Phải mang đồ đi thay… Nhớ không ?

– Nhường cho mình được không ?! Bồ mặc áo dài nhé… – Thùy Chi nhoẻn miệng cười, chớp chớp mắt làm thân.

– Quên đi… Nhường cái gì mà nhường… Bồ nghĩ mặc vừa đồ của mình sao ? Cái này… Còn cái này… Nhét đi đâu hả ? – Con Thủy hết chỉ vào đôi gò căng tròn trên ngực, rồi chỉ xuống bờ mông nảy nở của Thùy Chi.

– Vô duyên quá… – Thùy Chi đỏ mặt, gắt lên.

– Hi hi… Mà nói thật… Đôi khi mình thấy ông trời thật bất công… – Con Thủy gối đầu lên vai Thùy Chi, làu bàu.

– Bồ đã đẹp xinh như vậy… Lại còn… Chỗ cần lồi cũng lồi hơn người ta… Hèn chi đám con trai thấy bồ là cứ nước miếng chảy ròng ròng…

– Trời ơi… Im ngay… Người ta nghe bây giờ… – Thùy Chi mặt đỏ bừng.

– Mắc cỡ gì chứ ?! Tui thấy bồ đi ngang qua tụi con trai cứ ưỡn ra hết cỡ…

– Không có… Bồ nói bậy… Mình không chơi nữa… – Thùy Chi hét lên, tay lái loạng choạng.


– Ha ha… Thôi thôi… Đừng giận… Bình tĩnh nha… Ngoan ngoan… Sao mà nhắc đến trai là nhảy dựng vậy ta… Ha ha…

– Vô duyên quá…

Hai đứa dừng lại trước quán bò beefsteak quen thuộc. Tiếng cười đùa vui vẻ vang lên không dứt làm bầu không khí trưa nắng cũng dịu mát dễ chịu.

Câu lạc bộ Điện ảnh nằm trong Trường Đại học Văn hóa Nghệ thuật dành cho thanh niên nam nữ ở lứa tuổi học sinh. Đây là sân chơi giao lưu của các bạn trẻ yêu thích môn nghệ thuật thứ bảy và góp phần định hướng cho các bạn trước khi thật sự đăng ký thi vào trường. Thủy rất mê làm diễn viên. Mỗi lần bước vào đây con nhỏ đều láo liên nhìn quanh tìm kiếm hy vọng gặp được anh chị diễn viên trẻ nổi tiếng. Một số sinh viên của trường Đại học Văn hóa Nghệ thuật đã bắt đầu đóng phim và nổi tiếng từ rất sớm. Trong đó số đó có Hào Phong. Từ năm nhất Đại học, anh ta được chọn đóng một vai nhỏ trong phim điện ảnh. Dù chỉ là một vai nhỏ, nhưng với bộ mặt điển trai có chút lì lợm, bất ngờ anh gây ấn tượng rất mạnh với khán giả, đặc biệt là đám nữ sinh đang tuổi yêu như con Thủy.

Thùy Chi thì quả thật không biết Hào Phong là ai, vì nàng chỉ xem phim Mỹ. Toàn bộ những chuyện này đều là Thủy bơm vào đầu nàng trong bữa ăn trưa. Ngay cả, Thùy Chi biết đến Câu lạc bộ Điện ảnh lần đầu tiên cũng là từ miệng Thủy. Trước đây, nàng chỉ tham gia Câu lạc bộ tiếng Anh, vì đam mê muốn học hỏi. Còn chuyện trở thành một diễn viên điện ảnh đối với Thùy Chi thật hão huyền. Nàng không cho rằng mình phù hợp dưới ánh đèn máy quay, ngay cả đứng trước nhiều ánh mắt nàng cũng ngượng. Nổi tiếng để làm gì ngoài lý do kiếm thật nhiều tiền ?! Mà kiếm nhiều tiền để làm gì khi gia đình Thùy Chi không hề túng thiếu. Cha nàng là một Giám đốc Ngân hàng lớn, mẹ nàng nội trợ không làm gì cũng dư giả mua sắm quanh năm.

Câu lạc bộ Điện ảnh mỗi tuần sinh hoạt một lần vào chiều thứ Sáu. Người quản lý kiêm hướng dẫn các hoạt động sinh hoạt là thầy Trần Trọng Kiên, một giảng viên lâu năm của trường. Các thành viên thường xuyên có mặt cũng đông, chỉ khoảng 30 đến 35 người. Nhưng hôm nay không như vậy. Vừa theo Thủy bước chân vào, Thùy Chi đã choáng váng vì quá nhiều người. Nàng bắt đầu hối hận vì đã đến đây.

– Chắc do có mặt Hào Phong nên đông như vậy… Kệ… Chen vô đi… – Thủy kéo tay Thùy Chi chen thẳng vào đám người dầy đặc phía trước.

– Nè… Thôi…

Thùy Chi khổ sở đi theo Thủy. Nàng liên tục xin lỗi rối rít trước ánh mắt cau có khó chịu của đám người đến trước.

“Rồi sau đó làm sao ?!”

“Ừa rồi sao nữa ?!”

Đám học sinh nữ nhao nhao la hét, ánh mắt như muốn thiêu đốt dán chặt vào khuôn mặt điển trai của một chàng trai cao lớn đang diễn thuyết giữa phòng. Đó là Hào Phong, diễn viên trẻ đầy tiềm năng.

– À… Thì hôn thật thôi… – Anh nhúng vai, mỉm cười điềm nhiên trước ánh mắt hâm mộ của bao nhiêu cô gái. – Cô ấy muốn tôi hôn thật mà…

Đám con gái xôn xao nắm chặt tay nhau, có vài đứa còn đỏ mặt tưởng tượng gì đó. Hào Phong giơ tay lên cho đám đông im lặng.

– Tất cả chỉ là diễn xuất thôi… – Anh nháy mắt cười cười. – Mà sự thật là… Hôn thật dễ hơn hôn giả nhiều…

– Á… – Đám con gái lại hét tướng lên, cả gian phòng inh ỏi ồn ào.

Hào Phong quay lại cười với thầy Kiên. Ông bước lên trước giơ tay cho mọi người im lặng. Gian phòng lặng xuống từ từ. Đột nhiên góc phòng lại xôn xao, phát ra những âm thanh càu nhàu khó chịu. Thầy Kiên và Hào Phong cũng chú ý nhìn sang hướng đó. Thủy chen lên phía trước, cả người chợt cứng đờ như trời trồng. Hai mắt con bé trợn trừng nhìn chằm chằm vào Hào Phong, thiếu chút nữa là bước lên ôm chầm lấy anh ta.

– Xin lỗi… Xin lỗi… Xin lỗi mà…

Thùy Chi mặt đỏ bừng xấu hổ, miệng liên tục xin lỗi. Nàng chưa bao giờ phải bối rối khó xử như vậy. Con Thủy cứ phải chen lên hàng đầu làm Thùy Chi cũng chật vật khổ sở bị kéo theo. Thùy Chi vuốt lại mái tóc dài đen bóng, lại cúi mặt xem xét tà áo dài trắng tinh nhăm nhúm vài chỗ. Thùy Chi không hề biết từng cử chỉ vô ý của nàng toàn bộ đều thu vào mắt một người thanh niên, nhân vật chính của hôm nay, Hào Phong.

Từ khi nàng bước lên không ngừng xin lỗi với gương mặt xinh đẹp đỏ bừng bối rối, Hào Phong đã thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường. Hắn đã đóng khá nhiều phim với đủ các vai, tiếp xúc với bao nhiêu diễn viên nữ xinh đẹp. Nhưng chưa bao giờ Hào Phong thấy mình thất thố thiếu bình tĩnh như giây phút này. Anh là người rất thực tế, chưa bao giờ đọc Quỳnh Dao và không tin vào tình yêu sét đánh. Nhưng người con gái này vừa bước vào, Hào Phong thấy lòng mình như được thắp sáng. Một loại ánh sáng ôn hòa ấm áp sưởi nóng cả trái tim anh.

– Thôi, im lặng… – Thầy Kiên hô lớn. – Phần tiếp theo của buổi giao lưu sẽ do Hào Phong diễn thử

một phân đoạn trong phim “Người con gái trong mưa”… Các em giữ im lặng để chúng ta cùng học hỏi nào !

Thầy Kiên quay lại, thấy Hào Phong vẫn đứng im. Khuôn mặt cứ nghệch ra như mất hồn.

– Hào Phong…

– A… Dạ…thầy kêu em… – Anh bừng tỉnh, quay sang.

– Tới phần em…

– Dạ… – Hào Phong bước lên hít sâu một hơi.

Chợt hắn quay lại, nói nhỏ vào tai thầy Kiên. Ông gật gù ra vẻ hiểu ý. Ông quay lại nói lớn:

– Vì đoạn Hào Phong diễn xuất là cảnh tỏ tình một cách tuyệt vọng với người mình yêu… Đêm cuối cùng trước khi nàng lên xe hoa về nhà chồng. Vì để tự nhiên, chúng ta sẽ mời một bạn nữ… Bạn nữ này, dĩ nhiên không cần thoại gì… Chỉ đứng làm đối tượng cho Hào Phong diễn xuất tự nhiên hơn thôi…

– Á… Em… Em…

– Em đây…

– Hào Phong… Chọn em… – Con Thủy cũng hét lên át cả âm thanh ồn ào của gian phòng.

Hào Phong lại nói nhỏ vào tai thầy Kiên. Ông nhướng mày nhìn hắn chằm chằm đến gương mặt anh cũng hơi đỏ lên. Ông nhếch mép cười quay lại nhìn về hướng góc phòng.

– Em kia… – Thầy Kiên chỉ tay về cuối phòng.

– Em… – Con Thủy mở bừng hai mắt, khuôn mặt đỏ ửng sung sướng muốn ngất đi.

– Không… Không phải… – Thầy Kiên chưa trả lời thì Hào Phong đã lắc đầu nguây nguẩy từ phía sau.

– Tôi chỉ bạn bên cạnh em đấy… – Thầy Kiên nói, còn quay lại nhận cái gật đầu xác nhận của Hào Phong.

– Không phải em sao ?! – Thủy chán nản quay sang bên cạnh, chợt hét lên. – Thùy Chi… Thùy Chi… Anh ấy chọn bồ kìa…

Thùy Chi giật mình ngơ ngác, hết nhìn Thủy lại nhìn sang vô số ánh mắt tò mò đang hướng về nàng. Gương mặt nàng chợt ửng đỏ bối rối. Nàng không hề giơ tay, tại sao anh ta lại chọn nàng chứ ?!

– Lên đi… Lên đi…

– Lên đi…

– Thùy Chi… Thùy Chi… – Thủy bắt nhịp, liền có người hô theo.

Thùy Chi đỏ mặt lúng túng bước lên phía trước. Không phải chỉ cần đứng im như tượng cho anh ta nói nhăng nói cuội là xong sao ?! Cũng không có gì khó. Thùy Chi thấy mặt mình hơi nóng, nhiều ánh mắt của nam sinh bắt đầu chú ý đến nàng. Bước ra khỏi đám đông, Thùy Chi như một ngôi sao thoát khỏi đám mây u tối, lóe sáng rực rỡ. Ngay cả thầy Kiên cũng ngớ người ngạc nhiên vì nhan sắc xinh đẹp thuần khiết của nàng. Cả khán phòng im lặng như tờ. Cả những lời gièm pha ghen tức của các cô gái cũng lặng lẽ nuốt vào bụng. Họ tự thấy Thùy Chi xứng đáng được chọn hơn mình.

– Ok… Tới phiên em… – Thầy Kiên nháy mắt với Hào Phong.

Hào Phong hít sâu một hơi bước đến. Trước mặt Thùy Chi anh chợt nhận ra mình bị áp lực cực lớn. Đối diện với khuôn mặt xinh đẹp và ánh mắt tò mò trong sáng của Thùy Chi, anh cảm thấy mình trở nên yếu ớt run rẩy. Ánh mắt ấy như nhìn thấu cả tâm hồn đang thổn thức rung động của anh. Tất cả lời thoại thuộc nằm lòng chợt biến mất khỏi đầu Hào Phong. Đầu óc anh trống rỗng, chỉ biết nhìn người con gái trước mặt, không gợn lên được chút suy nghĩ sáng suốt nào. Mọi hoạt động trong cơ thể Hào Phong như dừng lại, duy nhấy có trái tim là đập nhanh điên cuồng. Nhìn Thùy Chi trước mặt… Gương mặt này, vóc hình này vô thức in sâu vào tim Hào Phong. Một cảm giác thân quen như đã gặp nhau từ muôn kiếp trước như một sợi dây trói buộc trái tim anh.

“Ngày mai nàng phải đi lấy chồng sao ?!” Chỉ một câu tự hỏi lóe lên trong đầu Hào Phong. Một nỗi xúc cảm khó hiểu từ từ dâng lên trong lòng anh day dứt đau đớn mãnh liệt. Đôi mắt anh đỏ hoe, ươn ướt chợt đọng lại, rồi chảy xuống dòng nước mắt.

Cả khán phòng lặng ngắt như tờ. Vô số ánh mắt sững sờ nhìn Hào Phong. Anh ta nhập tâm đến bất ngờ… Không một lời nói, chỉ lặng im nhìn cô gái đối diện và khóc. Diễn xuất cũng có thể đạt đến trình độ này sao ?!

– Anh biết mình nói ra điều này đã quá muộn…

Hào Phong bắt đầu nói, nói trong vô thức. Nhưng từng câu lời thoại xuất hiện không từ trí nhớ mà đến từ trái tim đang tan nát đau khổ của anh.

– Nhưng anh vẫn muốn em biết rằng… – Giọng anh run run nghẹn ngào. – Anh yêu em…

– Anh yêu em từ lần đầu gặp mặt… Anh hận mình… – Nước mắt chảy dài trên mặt anh, giọng khàn đặc. – Anh hận mình vì quá hèn nhát không nói với em sớm hơn…

– Em đừng đi… Đừng đi… Được không ?

Hào Phong quỳ xuống trước mặt nàng, nước mắt không ngăn được chảy dài trên mặt. Anh ngẩng đầu nhìn Thùy Chi, ánh mắt đỏ hoe tuyệt vọng.

Thùy Chi thất thần nhìn xuống, nhìn dòng nước mắt lăn dài trên má Hào Phong. Nàng chợt thấy tim mình đau nhói một cách khó hiểu. Mắt nàng cũng hơi đỏ lên, nhìn người thanh niên trước mặt. Chưa bao giờ nàng nhìn vào mắt một người con trai lâu như vậy ?! Nàng có thể cảm nhận được trong mắt anh ta một sự ấm áp lưu luyến đến không muốn xa rời. Tại sao anh khóc khi nhìn em chứ ?! Chỉ là diễn xuất sao ?! Trái tim Thùy Chi lần đầu rung động, thổn thức nao nao… Nàng vô thức đưa tay, lau nhẹ dòng nước mắt trên mặt Hào Phong. Chạm vào da thịt anh, một nỗi cảm xúc kì lạ dâng lên làm Thùy Chi ngột ngạt khó thở. Từ khóe mắt nàng, một dòng nước mắt trong veo lặng lẽ chảy xuống.

– Đừng đi… Chi ơi…

Đột nhiên, Hào Phong đứng phắt dậy, kéo Thùy Chi vào lòng. Thùy Chi chưa kịp phản ứng, thì anh đã đặt lên môi nàng một nụ hôn. Môi anh thật ấm áp mang theo một tình cảm thương yêu mãnh liệt làm cả cơ thể nàng mềm nhũn. Đôi môi con trai đầu tiên mà nàng biết, nụ hôn đầu tiên mà nàng được nhận. Thùy Chi nhắm chặt hai mắt, đôi gò má ửng hồng, cơ thể không có chút phản kháng.

Cả khán phòng lặng ngắt. Tất cả ánh mắt đều trợn tròn nhìn chằm chằm vào cặp đôi đang hôn nhau giữa phòng. Bắt đầu có tiếng sụt sịt rấm rức nức nở của đám con gái. Cả Thủy cũng nước mắt lưng tròng, tay chắp trước ngực ngăn cản trái tim thổn thức. Tiếng khóc lớn dần. Phụ nữ là giống loài mau nước mắt, nhìn thấy Hào Phong và Thùy Chi diễn xuất thần như vậy, càng khóc lớn hơn hai nhân vật chính.

Thùy Chi và Hào Phong bừng tỉnh, vội tách người ra. Tiếng vỗ tay ầm ầm vang lên cả khán phòng như dậy sóng. Thầy Kiên cũng lau mồ hôi trán, thầm chửi thằng học trò. Cảnh phim làm gì có hôn chứ ?!

Hào Phong đang mặt mày đang hớn hở vì được hôn người đẹp. Bất ngờ nhìn sang, anh thấy Thùy Chi che mặt bước nhanh đến Thủy rồi hai đứa chen người vội vã ra ngoài.

– Em… Khoan đã… Thùy Chi…

Tiếng gọi ngắt quãng của Hào Phong vang lên sau lưng. Thùy Chi cắm đầu chạy. Thủy chạy theo nhăn nhó thở hồn hộc.

– Chạy như ma đuổi vậy ?! – Thủy ra đến bãi xe, vỗ vỗ ngực trách.

Thùy Chi cúi gằm khuôn mặt đỏ bừng đến mang tai, không trả lời, dắt xe ra thật nhanh.

– Này… Này… Tính bỏ tui lại sao trời…

Thủy vừa leo lên phía sau, Thùy Chi liền vặn ga lao vút ra ngoài. Tim nàng còn đập nhanh, thật nhanh. Nàng không nghĩ nụ hôn đầu tiên của mình lại trao cho một người trong tình huống như vậy. Không hiểu sao lúc đó nàng không hề muốn phản kháng, chỉ đón nhận như một con thiêu thân lao vào ngọn lửa. Thủy ôm sát phía sau, khều khều vành tai nhỏ nhắn đỏ ửng của Thùy Chi, nói:

– Bồ thì sướng rồi… Được Hào Phong hôn… Làm tui gato quá đi… Tối nay sẽ mất ngủ cho coi.

– Hôn gì chứ ! Đó là… Đó là anh ta diễn thôi… Không phải hôn thật…. – Thùy Chi gắt lên.

– Môi đụng môi là hôn rồi ! Không lẽ còn muốn lưỡi cuốn lấy lưỡi nữa sao ?! – Con Thủy làu bàu giọng tủi thân.

– Trời ơi… Bồ nói chuyện kì cục quá đi… – Thùy Chi suýt hét lên giữa đường, mặt nàng nóng rang.

– Này… Chi… Cảm giác thế nào ?! – Thủy chợt hỏi.

– Không biết…

– Sao lại không biết chứ ?!

– Không biết mà…

– Nói mau… Không nói tui chọc léc cho chết…

– Đừng… Nhột… Không nhớ mà… Không nhớ gì hết… Trời ơi… Nhột…

—————-++++————-

Ngày hôm sau.

Trước cổng trường Yên Thanh, một thanh niên cao lớp ngồi chễm chệ trên chiếc mô tô Triumph T-100 đen bóng bẩy. Hào Phong húi tóc cao lãng tử, đeo kính đen, bịt kín khăn che mặt, kiên nhẫn ngồi chờ tiếng chuông tan trường. Tiếng chuông reng lên một lúc. Dòng học sinh lũ lượt cười đùa đi ra cổng. Từ xa xa Hào Phong đã nhận ra một bóng dáng cao cao yểu điệu nổi bật trong đám học sinh. Thùy Chi ôm chéo chiếc cặp trên ngực, rảo bước bên cạnh Thủy. Hai người nói gì đó, chốc chốc lại che miệng cười ngất. Nàng càng bước càng đến gần, Hào Phong chợt thấy lúng túng.

– Thùy Chi…

Thùy Chi đang đợi Thủy lấy xe trong bãi, chợt giật mình ngơ ngác nhìn sang. Nàng nhíu mày không nhận ra người thanh niên này. Chợt Hào Phong kéo cặp mắt kính xuống, nhưng không tháo bịt mặt. Anh không muốn đám nữ sinh nhận ra rồi bám riết lấy mình. Anh đã khổ sở ứng phó vài lần như thế.

– Anh… Anh tìm em có chuyện gì không ?! – Thùy Chi ấp úng hỏi nhỏ, hai gò má lại hơi ửng đỏ nhớ đến nụ hôn hôm qua.

– Em đi uống nước với anh được không ? – Hào Phong nói, ánh mắt chân thành.

– Em… Em…

Thùy Chi tim đập thật nhanh, siết chặt chiếc cặp trước ngực, đắn đo suy nghĩ. Dĩ nhiên, nàng đoán được Hào Phong muốn tiếp cận mình vì chuyện gì, nhưng nàng không chắc mình đã sẵn sàng bước vào chuyện yêu đương. So với bạn cùng lớp, cả Thùy Chi và Thủy đều là lứa chậm phát triển về tình cảm đôi lứa. Vì hai lý do khá ngược nhau, Thủy thì thẳng tính nhưng có hạn chế về nhan sắc, Thùy Chi lại là một thái cực hoàn toàn ngược lại. Bạn nam trêu chọc bâng quơ rất nhiều, nhưng người đủ can đảm mời nàng đi chơi lại không có ai. Họ đều thiếu tự tin khi đối diện với nàng. Cũng vì lý do đó mà Thùy Chi không có chút kinh nghiệm vẫn rất lo lắng khi đối diện với Hào Phong. Anh ta có nhiều con gái mê mẩn như vậy, tại sao lại muốn mời mình đi chơi ? Diễn viên điện ảnh, dù chỉ là triển vọng trẻ chắc cũng rất đa tình. Mình gặp gỡ quan hệ với anh ta có khi chỉ chuốc lấy đau khổ. Thùy Chi miên man không biết bao nhiêu suy nghĩ.

– Á… Anh Hào Phong !

Con Thủy vừa dắt xe ra, nhìn thấy Thùy Chi cúi gằm mặt lúng túng trước một người thanh niên, liền nhận ra Hào Phong.

– Suỵt suỵt…

Hào Phong sợ đến mức muốn nhào qua bịt miệng con bé. Nhưng mọi sự đã muộn, đám học sinh xung quanh bắt đầu chú ý đến anh và nghi ngờ bàn tán. Hào Phong gấp đến muốn khóc, vươn tới nắm lấy bàn tay mềm mại của Thùy Chi:

– Anh muôn vàn lời muốn nói với em… Em lên xe đi với anh được không ?

– Em…

Thùy Chi mặt đỏ ửng nhìn anh. Trong đôi mắt anh ngoài sự chân thành còn có một cảm xúc lưu luyến ấm áp làm tim nàng rung động.

– Hào Phong thật đó…

– Anh Hào Phong…

– Là Thùy Chi… Anh ta nắm tay Thùy Chi kìa…

Âm thanh xôn xao bàn tán bắt đầu lan truyền nhanh chóng. Đám đông dần kéo nhau tụ lại thành một vòng vây dần dần khép kín.

– Thùy Chi… Vì mới gặp nhau… Thật vô lý nếu anh đòi hỏi em tin anh… – Hào Phong lo lắng nhìn sâu vào mắt Thùy Chi. – Nhưng anh không bao giờ hại em… Thùy Chi…. Không bao giờ….

Thùy Chi thấy tim mình đập nhanh như đang đứng trước một lựa chọn sẽ không bao giờ xuất hiện lần nữa. Lý trí níu chân nàng lại, nhưng trái tim thổn thức lại mạnh mẽ đẩy nàng bước lên. Thùy Chi nhìn qua nhận được ánh mắt khuyến khích điên cuồng của Thủy, như thể nàng không đi, nó sẽ đi thay. Thùy Chi mím môi ngồi lên xe Hào Phong.

Chiếc Triumph gầm lên lao vút ra đường. Mái tóc dài đen bóng của Thùy Chi xổ tung phất phới trong gió, bỏ lại vô số tiếng hô hào cuồng nhiệt sau lưng.

———-++++++———–

Nơi hẹn hò đầu tiên của Thùy Chi và Hào Phong là một quán cafe đèn mờ hoặc định nghĩa đó chỉ của riêng Thùy Chi. Trước mặt hai người là những bàn sofa được phủ rèm trắng kín đáo từ trần nhà, nối tiếp nhau thành một thế giới huyền ảo gây tò mò. Những hình bóng thấp thoáng nam nữ quấn lấy nhau làm Thùy Chi nóng rang mặt. Chợt Hào Phong nắm chặt tay nàng như trấn an. Bàn tay anh thật ấm áp. Thùy Chi nghe tim mình đập nhanh thổn thức.

– Tại sao anh dẫn em đến đây ?! Nơi này… Không đàng hoàng…

Vừa gọi nước xong, Thùy Chi liền mím môi nói. Hào Phong ngồi bên cạnh, quay sang nhìn khuôn mặt đỏ ửng tức giận của nàng, mỉm cười. Người đâu mà giận cũng dễ thương như thế. Anh nói nhỏ, giọng trầm ấm:

– Xin lỗi. Nhưng em nghĩ sai về anh rồi. Anh chỉ muốn một không gian yên tĩnh, không ai quấy rầy… Anh không muốn cõng em bỏ chạy như lúc ở cổng trường đâu.

– Xì… – Thùy Chi che miệng cười. – Họ đuổi theo anh, liên quan gì em chứ !

– Không phải đâu… Họ chú ý đến anh bao nhiêu thì cũng tò mò về người con gái anh yêu bấy nhiêu… – Hào Phong mỉm cười nói.

– …

Thùy Chi mấp máy đôi môi mấy lần nhưng không thốt ra thành lời. Cúi gằm mặt, đôi gò nàng càng đỏ bừng như hai trái mận chín. Anh ta đang tỏ tình với nàng sao ?! Sao lại nói một cách hời hợt nửa đùa nửa thật như vậy ?!

– Thùy Chi… – Hào Phong nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng.

– Dạ… – Thùy Chi trả lời thật khẽ.

– Em có người yêu chưa ?!

Thùy Chi khẽ lắc đầu, tim đập rộn ràng. Nếu nàng có người yêu thì nụ hôn đầu tiên cũng không đến lượt anh cướp đi.

– Em có thể… có thể làm người…yêu… của anh không ?

Hào Phong còn ấp úng thì Thùy Chi đã khẽ gật đầu. Chợt phát hiện mình thất thố, mặt nàng đỏ như say rượu, lại lắc đầu lia lịa.

– Không đồng ý sao ? – Hào Phong nén cười, giả vờ chán nản. – Thế thì thôi vậy….

– Em đồng ý mà… – Thùy Chi nói lí nhí.

– Nhưng em mới lắc đầu…

– Em… Em…

Thùy Chi lúng túng mặt đỏ bừng chợt phát hiện nụ cười trên môi Hào Phong. Nàng chợt hiểu ra, anh ta đang trêu chọc mình.

– Hứ… Vậy xem như em không…

Chưa nói hết lời thì đôi môi Thùy Chi đã bị Hào Phong trám kín lại. Đôi môi anh thật ấm áp làm tim nàng thổn thức. Chiếc lưỡi anh hư hỏng muốn tìm kiếm đường vào miệng nàng. Thùy Chi nhắm chặt hai mắt, đôi môi hé mở đón lấy anh. “Oành” một tiếng nổ lớn làm đầu óc Thùy Chi trống rỗng. Như có một luồng điện chạy dọc sống lưng làm cơ thể nàng mềm nhũng tựa sát vào lòng anh. Hơi thở ấm áp của anh tràn vào khắp thân thể như hòa tan tâm hồn Thùy Chi. Anh đón lấy nàng, cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại rụt rè của nàng đưa nàng vào một thế giới khác, tuyệt đẹp chỉ có hai người.

– Ah… Hem… Xin lỗi… Nước của anh chị đây ạ.

Tiếng đằng hắng của người phục vụ làm Thùy Chi bừng tỉnh. Vội tách ra khỏi Hào Phong, mặt đỏ như gấc chín. Nàng cúi gằm mặt, tim đập thình thịch thật nhanh. Hào Phong cười cười nhăn nhó. Đợi người phục vụ lui ra, kéo rèm trắng lại, anh liền quay sang ôm Thùy Chi vào lòng.

– Người ta nhìn mà… – Thùy Chi rít khẽ.

Nhưng nàng không né tránh nụ hôn của anh. Đôi môi đỏ hồng ẩm ướt của nàng hé mở đón lấy Hào Phong. Mùi vị tình ái tuyệt vời này như một chất gây nghiện, không biết đến thì thôi, hễ chạm đến một lần là quyến luyến không muốn rời. Những nụ hôn liên miên không dứt. Đôi môi mềm mại của Thùy Chi như nhũng ra tan chảy dưới hơi thở hừng hực của Hào Phong. Anh hôn, lại hôn, tiếp tục hôn… Như muốn bù đắp nỗi trống vắng trong trái tim Thùy Chi suốt mười tám năm qua. Anh hôn đến lúc hơi thở Thùy Chi ngắt quãng hổn hển… Đến lúc một âm thanh nho nhỏ reo vang trong bụng nàng. Hào Phong sững người, hỏi:

– Em đói bụng ?!

– Em mới tan học mà… – Thùy Chi hơi đỏ mặt, lí nhí.

Hào Phong sững người, bật cười vì sự ngớ ngẩn của mình. Lần đầu đi chơi, anh lại bỏ đói Thùy Chi.

– Mình đi ăn thôi…

——————++++—————-

Thùy Chi mở cửa thật khẽ. Hào Phong đưa về đến nhà, Thùy Chi mới nhớ mình chưa gọi điện về xin phép mẹ. Tim đập thình thịch lo lắng, Thùy Chi lặng lẽ tháo giày, cầm trên tay, rón rén đi vào nhà.

– Chi hả con ?!

Một giọng phụ nữ quen thuộc vang lên ngoài phòng khách làm Thùy Chi chết điếng.

– Dạ… – Thùy Chi khép nép đi về hướng phòng khách.

Thùy Vân, mẹ nàng, là một người phụ nữ đẹp. Bà đã hơn bốn mươi nhưng thoạt nhìn ai cũng nghĩ bà trẻ hơn nhiều so với tuổi thật. Thùy Chi thừa hưởng nhan sắc của mẹ, nhưng tính tình lại nhận được từ ba. Thường ngày bà rất nghiêm khắc với Thùy Chi. Vì nàng là con gái một duy nhất của ba mẹ, càng lớn càng xinh đẹp, nên bà luôn căng thẳng đề phòng. Thùy Chi sợ mẹ hơn ba rất nhiều và hôm nay là lần đầu tiên nàng đi chơi quên xin phép.

– Con ăn gì chưa ? – Bà hỏi, mãi đọc bộ hồ sơ trong tay cũng không nhìn lên Thùy Chi.

– Dạ rồi… – Thùy Chi lí nhí nói nhỏ.

– Ừ… Vậy lên tắm rửa nghỉ trưa đi… Chiều còn làm bài tập.

– Dạ…

Thùy Chi như không tin vào tai mình, mẹ nàng hôm nay thật lạ. Không nghiêm khắc la mắng như thường ngày. Nàng không nghĩ nhiều, chạy ù lên phòng.

Thùy Chi vừa đi. Thùy Vân ngẩng đầu lên. Đôi mắt xinh đẹp của bà sâu hoắm trũng sâu biểu hiện sự thiếu ngủ trầm trọng. Ánh mắt bà u ám buồn thảm nhìn lên bức hình gia đình ba người treo giữa phòng khách.

—————++++————-

Hôm nay đến trường Thùy Chi thật đẹp. Cũng tà áo trắng thường ngày, cũng cái kẹp tóc đơn giản phía sau… Nhưng gương mặt xinh đẹp của nàng lại vươn vấn một vẻ hồng hào tươi tắn khác lạ làm bao nhiêu nam sinh trong trường ngơ ngác. Tin tức Thùy Chi cặp đôi với diễn viên trẻ Hào Phong đã sớm truyền khắp trường. Và cũng là chủ đề bàn tán hot nhất hiện giờ.

Vừa bước chân lên hành lang dẫn vào lớp, con Thủy và một đám con gái điên cuồng chạy ra bao quanh Thùy Chi.

– Sao rồi ??! Kiss kiss nhiều hông ? – Con Thủy hỏi ngay vào vấn đề chính.

– Đúng rồi… Hào Phong hôn giỏi không ?

– Hai người đi đâu ?! Có vào khách sạn không ?

Câu hỏi sau nặng ký hơn câu trước làm mặt Thùy Chi đỏ như gấc, muốn độn thổ ngay tại chỗ. Nàng bưng kín mặt với chiếc cặp, chạy vội về lớp. Sau lưng là đám bạn kêu gào chạy theo.

– Á… Đừng hỏi nữa… Không có chuyện gì hết mà…

Thùy Chi tay che kín gương mặt đỏ bừng, nài nỉ. Cả đám con gái chen kín xung quanh bàn. Lớp chuyên anh 12A6 của Thùy Chi phần lớn là con gái, chỉ có vài mụn con trai. Bình thường, ngoại trừ Thủy, đám con gái trong lớp cũng không thân thiết với Thùy Chi, nhưng lần này hoàn toàn khác. Ai bảo trai đẹp không thắt chặt tình bạn nào ?!

– Sao không có được…

– Ừa… Khai ra mau…

– Không nói, tụi tao hỏi đến đến mày ngộ độc câu hỏi mà chết.

– Á…. Trời ơi… – Thùy Chi gắt lên, rồi xìu xuống một trái bóng xì hơi. – Thôi được rồi… Mình nói được chưa…

Đám con gái đều im lặng, hai mắt mở to, tai vô thức vểnh lên lắng nghe.

– Mình và anh Hào Phong hoàn toàn trong sáng… Chỉ đi uống nước với nhau thôi… Không hề có khách sạn gì đâu nhé… – Thùy Chi nói.

– Vậy có kiss không ? Dù sao cũng đâu phải lần đầu…

Con Thủy đang hỏi chợt nhìn thấy ánh mắt hình viên đạn của Thùy Chi, rụt cổ lè lưỡi im lặng.

– Cái gì ? Trước đây hai người đã hôn rồi ?

– Wahhh…. Hâm mộ chết được…

– Không phải… Lần đó là anh Phong diễn thôi… Hôm qua mới là thật… – Thùy Chi phân bua, chợt tự bịt miệng mình, mặt đỏ bừng.

– Sao ??! Hôn nhiều không ?!! Bao nhiêu cái… Khai mau…

– Nhiều… – Thùy Chi cúi gằm, lí nhí. – Không đếm được bao nhiêu cái…

– Á…. Á….

Đám con gái phấn khích như uống nước đái ngựa, vừa hét vừa nhảy lên chòi chòi. Cả lớp 12A6 náo loạn.

—————+++————

– Anh nhớ em lắm, em biết không ? – Hào Phong nhấm nháp đôi môi đỏ ửng mềm nhũng của Thùy Chi, thì thầm.

– Em cũng nhớ anh lắm…

Thùy Chi mê mẩn đón nhận những nụ hôn của anh. Cơ thể nàng mềm mại của nàng như không xương dán sát người anh. Nàng muốn giây phút này kéo dài mãi mãi. Để trái tim rung động sung sướng và hạnh phúc. Nàng cũng không biết đây có phải là tình yêu không ?! Nhưng cảm giác ngọt ngào ấm áp như thấm nhuần khắp cơ thể tâm hồn nàng. Nàng không cần bất cứ thứ gì nữa, vì nàng đã có Hào Phong và những nụ hôn của anh. Không gặp anh một ngày đã dài như cả thế kỷ.

Hào Phong vuốt ve tấm lưng thon nhỏ của nàng, chậm chậm tay anh đưa lên đón lấy khối thịt mềm mại đang áp vào ngực mình. Cơ thể Thùy Chi chợt cứng đờ run rẩy, qua hai lớp vải nàng vẫn cảm nhận được hơi nóng từ bàn tay hư hỏng của anh. Thùy Chi muốn anh ngưng lại, nhưng tay anh thật nhẹ nhàng mân mê như nâng niu một thứ trân quý nhất thế gian, làm một chút phản kháng trong đầu nàng cũng tan biến mất.

– Anh… – Thùy Chi gục đầu xuống vai anh, rít khẽ.

Nàng hé mắt nhìn xuống bàn tay to lớn của Hào Phong đang mân mê bầu vú căng tức rạo rực của mình. Lớp vải áo dài mỏng manh, chiếc nịt ngực vải ren trắng không ngăn được cảm xúc đê mê anh truyền vào cơ thể nàng. Cả cơ thể Thùy Chi nóng bừng nhộn nhạo, hạ thể hừng hực ẩm ướt. Hào Phong không kềm được, cúi xuống, úp mặt vào giữa hai bầu vú căng tròn của nàng, hít một hơi say mê. Thùy Chi hai mắt nhắm nghiền, thở dốc.

– Ưm… Anh… Em sợ…

Hào Phong đè nén ngưng lại. Anh biết mình đã quá vội vã. Anh nhẹ nhàng nâng gương mặt đỏ bừng của Thùy Chi lên, nhìn sâu vào mắt nàng:

– Anh xin lỗi… Anh sẽ không làm như vậy nữa…

– Em… Em chỉ… hơi sợ thôi… – Thùy Chi ấp úng. – Không phải… là em không cho anh…

Hào Phong mỉm cười đón lấy đôi môi xinh xắn của nàng.

– Anh yêu em nhiều lắm, Chi ơi… Trong mắt anh, cả thế giới này… chỉ có em thôi.

Thùy Chi choàng qua cổ anh, ghì sát như ôm lấy cả thế giới của riêng nàng.

—————-++++—————

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.