Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang 2 - Chương 10-2: Nỗi Đau Đớn Thầm Lặng

Sau Ánh Hào Quang 2

14 Chương 10-2: Nỗi đau đớn thầm lặng

– Chị ơi, hay là… – Con Thủy lại thấp thỏm lo sợ.

– Hứa giúp chị rồi mà… Đổi ý là chị buồn nha…

– Không, em không đổi ý… Em chỉ sợ…

Nguyệt Nhi cười tủm tỉm, nhẹ nhàng dùng một miếng vải, trói chặt hai cánh tay con bé ra sau lưng.

– Sao phải trói em ?!

– Vai này là chị bị người ta bắt cóc… – Nguyệt Nhi nhếch mép cười. – Em đóng thay chị, cũng nằm đó như vậy…

– Nhưng… Em sợ…

– Sợ gì chứ… Bên ngoài theo dõi em diễn có Đạo diễn…. Quay phim… À… Thùy Chi cũng có…


– Thùy Chi cũng tới sao ?! – Thủy thấy yên tâm nhẹ nhõm. – Nhưng em phải làm sao ?!

– Thì em tưởng tượng mình đang bị bắt cóc… Cứ vùng vẫy giống y như chị vậy đó… Thấy có dễ không ?!

– Nhưng em không khóc được như chị đâu…

“Mày sẽ khóc thôi mà…” Nguyệt Nhi nghĩ thầm trong đầu, nhưng ngoài miệng vẫn dịu dàng nói:

– Khờ quá… Em không cần khóc… Chị đã đóng thay em cái đó rồi mà…

– Vậy thì được… – Thủy hít sâu một hơi gật gật đầu.

– Ừ… Đóng cho hay vào… Em mà tạo ấn tượng với đạo diễn, có thể được nhận vai khác đó…

Nguyệt Nhi nói giọng ngọt như đường.


– Được hả ??! Trời ơi…

Con Thủy chỉ thấy lòng lâng lâng khó tả nghĩ đến cảnh mình thật sự được đứng trước máy quay phim. Con bé không quan tâm khi miệng bị Nguyệt Nhi nhét kín bằng một cái khăn… Cô ta còn dùng dây vải chằng ngang miệng con bé.

– Uwmm… – Con Thủy ư ử.

– Không sao… Nằm xuống đây… Ừ…

Con Thủy sợ hãi nằm trên nệm ghế sofa, chiếc váy ngắn cứ xốc lên lộ ra cả chiếc quần lót Hello Kitty màu hồng.

– Ư… – Con bé hơi ngượng, muốn kéo váy lại.

– Không sao… Để chị kéo lại cho… – Nguyệt Nhi kéo kéo váy cho con Thủy, lại trấn an.


– Ngoan đi… Lát sẽ có người hướng dẫn em… Không cần lo…

Nguyệt Nhi đi ra ngoài, để Thủy lại nằm im thin thít trên sofa. Cảm giác êm ái mát rượi dưới lưng làm con bé vừa dễ chịu lại vừa sợ hãi… Hai cánh tay bị trói ngược dưới người cũng khá êm ái không đau đớn…

Bên ngoài, John Trần ngồi xuống ghế, liền hỏi:

– Nguyệt Nhi chuẩn bị xong chưa ?!

– Xong rồi anh…

– Ừ. – John Trần nhìn lên hai màn màn hình, rồi gật đầu.

Màn hình chính được quay xa, hơi mờ ảo vẫn thấy rõ một cô gái nằm im lặng trên sofa. Màn hình phụ quay cận cảnh, Nguyệt Nhi bịt ngang miệng, nét mặt điềm tĩnh chờ đợi…

– Ok, bắt đầu đi…

“Cảnh 46 màn 3… Action…”

Tiếng hô lớn trong loa của ai đó làm Thủy giật bắn người. Cánh cửa bật mở… Bốn gã đàn ông cởi trần cả người xăm trổ chằng chịt bước vào. Bốn ánh mắt hừng hực của những kẻ đó làm Thủy co rúm người lại sợ hãi… “Chỉ là diễn thôi mà… Sẽ không phải là thật đâu…” Bốn gã nhe răng cười hềnh hệch ngồi xuống… Một mùi mồ hôi nồng đậm chua chua làm con Thủy nhăn mặt khó chịu…

“Vậy là bắt đầu chưa ?!”

Đột nhiên gã bên trái chộp thẳng vào giữa ngực Thủy…


“Xoẹt”

– Ư….

Cảm giác mát lạnh trước ngực làm Thủy sợ hãi muốn la lên. Rồi từ bốn phương tám hướng, vô số bàn tay đè nghiến lấy người con bé.

“Xoẹt… Xoẹt”

– Ha ha… Ngon quá đại ca ơi…

– Ư…..

Thủy sợ hãi vùng vẫy giữ dội, nhưng tiếng la hét hoảng loạn chỉ tắt nghẽn trong cuống họng bịt kín. Chiếc váy, đồ lót của con bé bị xé vụng ra từng mảnh nhỏ ném tứ tung trên sàn nhà… Cơ thể trinh nguyên trắng ngần chưa một thằng con trai nhìn thấy của Thủy lại phơi bày hoàn toàn trước bốn gã đàn ông lạ mặt. “Không… Mấy ông nhầm rồi… Không phải diễn như vậy… Trời ơi” Tiếng la hét của con Thủy chỉ quanh quẫn u ớ trong miệng. Cả người con bé bị kẹp cứng, khuôn mặt đỏ bừng nhìn những bàn tay to lớn chai sần sờ nắn khắp cơ thể nó… Hai bầu vú nhỏ nhắn lọt thỏm dưới bàn tay đàn ông liên tục bị luân phiên xoa bóp… Hai núm vú đỏ hồng xinh xinh bị chúng đùa nghịch se tròn ray rứt đến săng cứng lại.

– Ư….

“Không… Đừng làm vậy… Không… Khó chịu quá…” Con Thủy vùng vẫy trong tuyệt vọng. Nhưng dưới cánh tay của bốn gã đàn ông, sức lực con bé thật quá yếu ớt. Con Thủy nhắm chặt hai mắt, nước mắt chảy dài trên mặt… Chỉ cầu mong chuyện này trôi qua thật nhanh. Hơi thở… Là những hơi thở đàn ông nóng hừng hực dí sát lên làn da mịn màng của Thủy. Cảm giác trơn tuột ướt át từ những cái lưỡi liếm láp thèm thuồng trên ngực, rồi hai cái miệng tham lam mút chặt lấy hai đầu vú…

– Ư… Ư…

Con Thủy vùng vẫy dữ dội, nước mắt trào ra thấm ướt cả tấm vải bịt miệng… Hai cánh tay trói chặt sau lưng gồng cứng không thể ngăn hai cái đầu hì hục chui rút, lại càng làm hai bầu vú nhỏ nhắn của con bé ưỡn căng lên… Một cảm giác nhột nhạt lạ lẫm làm cơ thể Thủy hừng hực ray rứt… Cặp đùi trắng nguột rã rời không thể kềm giữ, từ từ thả lỏng để những bàn tay khác chen vào vuốt ve sờ nắn…

– Ư… “Đừng mà”….

Cặp đùi của Thủy bị đè rộng ra hai bên… Nơi thầm kín nhất của con bé phơi bày trước ánh mắt thèm thuồng của những gã đàn ông… Những bàn tay luân phiên mân mê phần mu mủm mỉm phơn phớt lông tơ, rồi đùa nghịch với hai mép âm hộ đỏ hồng ẩm ướt của con bé…

– Ư…. – Con Thủy quằn người căng cứng.

John Trần nhíu chặt lông mày nhìn qua màn hình camera… Màn hình chính tuy quay với phông mờ để tránh lộ liễu, nhưng ông vẫn thấy được cảnh tượng hãm hiếp có vẻ rất bạo lực, y như thật… Nhìn qua màn hình phụ, nét mặt Nguyệt Nhi vùng vẫy trong tuyệt vọng, nhưng lại có gì đó hơi nhẹ nhàng gượng gạo hơn quan cảnh thật sự đang diễn ra… John Trần biết trong cảnh này, hai cánh tay Nguyệt Nhi bị trói dưới người là giả, cô ấy có thể rút ra chống cự bất cứ lúc nào… Chỉ cần thấy cánh tay của cô quờ quạnh, mọi người bên ngoài sẽ xông vào can thiệp ngay lập tức… Điều đó đã được giao hẹn trước… Không giơ tay, tức là cô ấy còn chịu đựng được… Nhưng một buổi quay hôm nay John Trần đã xem hai lần cảnh nóng… Đối với một người đàn ông độc thân như ông thật không dễ chịu chút nào. Ông đứng dậy hô lớn:

– CUT….. Được rồi… – John Trần hô lớn.

– Ông vào mang Nguyệt Nhi ra… Đừng để chuyện gì xảy ra… – Ông đứng lên nói với trợ lý rồi quay người đi thẳng.

Ông trợ lý gật gật đầu đồng ý. John Trần lúc nào cũng chu đáo tỉ mỉ từng chi tiết. Nhưng khi ông trợ lý vừa bước đến đường dẫn vào phòng quay phim, thì nhận ra Nguyệt Nhi đã trùm kín vải quanh người, bước ra.

– Tôi không sao… Ông đi lo việc của mình đi…

– Ừ… Cô nghỉ đi… Tôi đi nhé…

Đợi ông đi khuất, Nguyệt Nhi bỏ tấm vải choàng vắt lên vai, bên trong cô vẫn mặc quần áo đầy đủ. Cô ta cười tủm tỉm nhìn qua cánh cửa phòng đóng kín, rồi thong thả bước trở về phòng thay đồ.

————-++++++————–

– Ư…

Trong căn phòng kín mít lót đầy gương bốn người đàn ông thấy máy quay đã tắt… Lại không có người vào… Càng lúc càng không muốn dừng lại… Những bàn tay không còn đơn giản là sờ mó, mà tranh nhau móc ngoáy âm hộ nhòe nhoẹt nước nhờn bóng nhẫy của Thủy. Những cái lưỡi tham lam liếm láp làm cả thân thể con bé ửng đỏ ẩm ướt. Cả bốn người không ai bảo ai cởi hết quần áo ra. Bốn thân hình đầy sẹo chằn chịt cơ bắp vây quanh cơ thể lõa lồ của Thủy. Con bé há hốc đờ đẫn… Cảm giác tiếp xúc với đàn ông lần đầu đối với một người như Thủy rất mãnh liệt, mà đây là cùng lúc bốn người.

– Máy tắt rồi… Sao Đại ca… Có tới luôn không ?!

– Con nhỏ này ra nhiều nước quá… Chắc là còn zin…

– Gái đóng thế cho Nguyệt Nhi mà… Có sao đâu…

– Ừ… Thiếu gia đã dặn… Không thấy giơ tay thì không ngưng lại… Tụi mày có thấy nó giơ tay không ?! – Gã đại ca mặt sẹo nhếch mép cười.

– Không… Có thấy giơ tay đâu ! Chắc nó thích mê rồi… Ha ha…

– Nó bị trói tay mà… Giơ được cái đéo…

– Đéo cần biết… Nói chung… Mình làm công mà… Phải biết nghe lời người ta chớ… Phải không ?!

Gã Đại ca cười khoan khoái, quỳ xuống sàn ngay giữa cặp đùi trắng nuột rã rời mở rộng của con Thủy. Gã cầm dương vật cương cứng to lớn cọ sát vào giữa hai mép âm hộ đỏ mọng ướt đẫm của con Thủy… Từ từ chèn vào.

– Ư… “Không… Đừng…”

Con Thủy sợ hãi, vũng vẫy dữ dội. Nhưng những cánh tay cứng như thép nguội giữ chặt cơ thể con bé. Gã đại ca mặt sẹo bóp chặt lấy hông con bé, thúc mạnh….

– Ah…..

Cùng với tiếng la tắt nghẽn đau đớn của con Thủy, một vật to lớn như muốn xé toạt âm hộ nó làm hai. Con bé đau đớn đến muốn ngất đi, nước mắt dàn dụa ướt ướt đẫm trên mặt.

– Bót quá mày ơi… Ah… Sướng quá….

Gã đại ca hít hà sung sướng bắt đầu chậm chậm kéo dương vật ra… Sáu con mắt hai bên nhìn chằm chằm vào vệt máu trên thân dương vật hắn mà hâm mộ. Gã lại đẩy vào… Con Thủy há hốc mặt nhăn nhúm đau đớn… Một cảm giác rát buốt, thốn đến tật óc làm con bé muốn chết đi… Cơ thể nó rung lắc, lại rung lắc nhanh dần… nhanh dần theo tiếng phì phò ngắt quãng của gã đàn ông…

– Hu… U… U

Tiếng khóc uất ức tủi nhục của con Thủy kèm theo tiếng khò khè mệt mỏi… “Đây là cảm giác ân ái tuyệt vời mà đám con Trang hay nói sao ?! Tại sao mình chỉ thấy đau đớn và nhục nhã ê chề… Mình chỉ muốn chết thôi… Thùy Chi ơi…”. Con Thủy rã rời hai chân mở rộng mặc gã đàn ông cứ hì hục trên mình nó. Hai bầu vú nó ưỡn lên, sưng tấy dưới những bàn tay không chút thương tiếc bóp nghiến. Gã đàn ông mỗi lúc thở càng nặng nề, rồi một luồng nước nóng hổi phun trào lấp kín âm hộ nó.

– Ahhh… Sướng quá bây ơi…

Gã vừa leo xuống. Gã bên cạnh ngay lập tức chen vào chỗ trống. Con Thủy nhắm mắt, nước mắt cũng cạn khô… Để mặc cơ thể tiếp tục rung lắc từng nhịp từng nhịp…

————–++++————–

– Thủy ơi… Thủy….

Thùy Chi đi vòng quanh khu phim trường rộng lớn một vòng vẫn không tìm được con Thủy. Điện thoại gọi được nhưng nó không nhấc máy… Thùy Chi hơi hối hận vì nói con Thủy tắt tiếng điện thoại, để bây giờ nàng gọi nó không nghe. Nhìn đám người xăm trổ nháo nhác khắp nơi, Thùy Chi càng lo lắng. Nàng quyết định gọi điện kéo cả Minh Kha và Hào Phong vào cuộc tìm kiếm. Ba người cùng rà soát mọi ngõ ngách trong phim trường. Thùy Chi đi những nơi sáng, Hào Phong và Minh Kha lùng sục trong cách vách nhỏ tối tăm… Nhưng phim trường vốn đã rộng thênh thang lại dàn dựng tái hiện một góc của chợ Bình Tây. Gian hàng nối tiếp gian hàng… Đông đúc dầy đặc rối cả mắt.

– Thủy ơi… – Hào Phong bắt tay làm loa hô lớn.

– Em Thủy đây…

Hào Phong quay phắt về phía có tiếng con gái trả lời, anh liền thất vọng khi thấy ba bốn cô gái ăn mặc lả lơi diễn viên quần chúng đang che miệng cười.

– Anh Phong ơi… Không có Thủy, anh ăn Đào đỡ đi được không ?!

Hào Phong nhíu mày không buồn trả lời, đi thẳng về phía trước. Chợt khi đi qua dãy phòng thay đồ nữ, anh vô tình thấy một bóng người vội vã bước vào. Hào Phong liền nhận ra vóc dáng của Nguyệt Nhi.

– Nguyệt Nhi… – Cô ta chưa kịp đóng cửa lại, Hào Phong chặn ngang.

– Anh Phong… Có gì không ?! – Nguyệt Nhi hơi nhíu mày hỏi.

– Em xem trong đó có ai không ?! Anh đang tìm một đứa con gái tên Thủy… – Hào Phong không tiện bước chân vào phòng thay đồ nữ.

– Ok, để em xem…

Hào Phong đứng bên ngoài thấp thỏm. Một phút sau cánh cửa bật mở. Anh quay lại, chợt giật mình đứng sững. Nguyệt Nhi trần truồng nép nửa người sau cánh cửa, một bên bầu vú trắng muốt căng tròn khiêu khích trước mắt Hào Phong.

– Vô đây tìm người đi… – Nguyệt Nhi bất ngờ nắm tay Hào Phong lôi mạnh.

– Không được đâu… Nguyệt Nhi… – Hào Phong dừng sững trước cửa phòng.

– Giả vờ lạ lùng với em sao ?! Có biết em nhớ anh lắm không hả ?!

– Trong phòng thật sự không có ai ?! – Hào Phong hỏi lại.

– Có đấy… Anh vào đi… – Nguyệt Nhi choàng tay qua cổ Hào Phong, cả cơ thể trần truồng dán chặt vào thân hình vạm vỡ của anh.

Cánh cửa đóng sập sau lưng. Hào Phong cố kéo tay cô ta ra khỏi cổ mình, ánh mắt nhìn quanh phòng. Căn phòng trống không… Nhưng vô tình lại chú ý đến một thứ bên trong… Là một bộ đồ thun màu xanh vàng. Bộ đồ này Hào Phong đã thấy Thùy Chi mặc vài lần, là đồng phục thể dục của trường. Thùy Chi có phòng thay đồ riêng, nàng sẽ không vô ý để đồ của mình trong phòng thay đồ chung… Chỉ có thể, đó là đồ của Thủy.

– Đồ này là của ai ?! – Hào Phong đẩy Nguyệt Nhi ra, chỉ tay lên bộ đồ thun hỏi.

– Làm sao em biết được ?! Ở đây là chỗ thay đồ chung mà… – Nguyệt Nhi thoáng giật mình, rồi nói.

– Nơi này nói là thay đồ chung, nhưng anh biết các chị em khác không dám dùng chung với em… Anh không hỏi em thì hỏi ai ?!

“Thủy… Thủy ơi”…

Chợt xa xa loáng thoáng có tiếng Thùy Chi gọi, Hào Phong nhíu mày chần chừ. Nguyệt Nhi trần truồng khoanh tay nhoẻn miệng cười thách thức. Thùy Chi mà đến đây bắt gặp anh và Nguyệt Nhi trong tình trạng không mảnh vải che thân… Quả thật là “tình ngay lý gian”. Anh mím môi bước nhanh ra cửa…

Hào Phong vừa đi, Nguyệt Nhi liền mặc vội lại quần áo. Cô vội vàng lấy bộ đồ thun và cả cái ba lô nhỏ của con Thủy cuộn vào trong tay. Bước nhanh ra ngoài.

————++++———-

– Ahhhh…. Ahhhh… Gái trinh chơi sướng quá đại ca ơi…

Gã đàn ông hít hà cầm dương vật sục sục… Một dòng tinh dịch nóng hổi phun xối xả lên bụng, dính bết cả nhúm lông mu phơn phớt của con Thủy.

– Ra ngay… Đến tao…

Thằng kia vừa ngã người lùi ra… Gã thứ ba liền nhào đến… Cặp đùi trắng nõn rã rời của con Thủy được gác lên vai gã… Một khúc thịt to lớn khác lại chậm chậm lấp kín âm hộ nhòe nhoẹt bê bết tinh dịch lẫn máu đỏ của con Thủy.

Đột nhiên cánh cửa phòng bật mở, bốn gã đàn ông giật mình cứng đờ sợ hãi. Người bước vào không ngờ là Nguyệt Nhi. Ánh mắt cô ta nhìn qua thảm cảnh của con Thủy không chút thương cảm, chỉ có sự hả hê đắc ý.

– Ư…

Thấy Nguyệt Nhi, con Thủy bật khóc, vùng người dậy. Bốn gã kia cũng không dám cản con bé. Để mặc Thủy trần truồng ngã lăn xuống sàn nhà…

– Chơi đủ rồi… Sắp có người tới… Cởi trói cho nó…

Nguyệt Nhi nói giọng lạnh lùng, bước đến góc phòng. Không ngờ nơi đó từ lúc nào đã bí mật đặt sẵn một cái điện thoại. Bốn gã đàn ông nhìn nhau, rồi không ai bảo ai mở trói tay, rút khăn trong miệng con Thủy.

– Cút đi… Tự biết ngậm cái mồm vào…

Nguyệt Nhi hất hàm. Bốn gã đàn ông lồm cồm mặc vội quần áo, rồi rút chạy ra khỏi phòng. Nguyệt Nhi cầm túm quần áo đồ đạc ném vào người con Thủy.

– Em mà nói ra việc này… – Nguyệt Nhi ngồi xuống bên cạnh con Thủy, cầm điện thoại đưa lên đung đưa.- Thì đoạn video này chị sẽ đưa lên Fanpage của trường em…

– Hu hu… Tại sao chị làm như vậy ?! Tại sao ?! – Con Thủy uất nghẹn run rẩy. – Em có thù với chị sao ?!

– Em nên trách đứa bạn thân của mình… Con Thùy Chi đó là biết điều một chút thì em đã không khổ như vậy…

Nguyệt Nhi bước ra khỏi phòng, chợt dừng lại, nói:

– Chị đã có số điện thoại của em… Sẽ có việc cho em làm đấy… Nhớ mà nghe máy.

—————-+++++——————-

– Tại sao không có ?! Nguyệt Nhi không có ở đó sao ?! – Thấy Thùy Chi lắc đầu vừa bước ra từ phòng thay đồ, Hào Phong hỏi.

– Không có… Anh có chắc không ?! – Thùy Chi hỏi lại.

– Đúng mà… Bộ đồ thun đó lạ gì với anh chứ ?! Anh còn cởi ra mặc vào cho em vài lần…

– Vô duyên quá… Em đang lo lắng mà anh không nghiêm túc gì hết… – Thùy Chi gắt lên.

– Không phải anh nói đùa… Ý anh là…

Hào Phong vừa định phân bua thì điện thoại trong tay Thùy Chi run lên. Nàng vừa mừng vừa lo nhận ra tin nhắn từ con Thủy.

“Mình đau bụng, về nhà trước… ”

Thùy Chi thở phào nhẹ nhõm, dù hành động của Thủy hơi lạ, nhưng ít ra nàng biết nó an toàn là đủ.

– Anh nhầm rồi… Thủy đi về rồi… – Thùy Chi bĩu môi với Hào Phong, quay người bước đi.

– Không nhầm đâu mà… – Hào Phong hậm hực đi theo.

– Biết đâu… anh cởi đồ cô nào đó rồi nhớ nhầm là giống đồ em…

– Không phải…

—————-++++—————-

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.