Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang 2 - Chương 10-1: Nỗi Đau Đớn Thầm Lặng

Sau Ánh Hào Quang 2

13 Chương 10-1: Nỗi đau đớn thầm lặng

“Chát”…

Một cái tát nảy lửa trên mặt làm Thùy Chi choáng váng. Đôi mắt nàng đỏ hoe ươn ướt nhìn Hào Phong… Đôi môi nàng mấp máy không nói được nên lời.

– Sao… Sao anh đánh em ?! – Giọng nói yếu ớt mang theo một dòng nước mắt chảy dài trên mặt.

– Cô còn dám hỏi tôi sao ?! – Hào Phong gầm lên, túm lấy cổ áo nàng, bàn tay đưa cao cơ bắp nổi vồng lên cuồn cuộn. – Cô đã làm chuyện tốt gì với thằng Dương hả ?

Thùy Chi thấy tim mình run rẩy sợ hãi, cơn giận dữ của anh như một ngọn lửa tạt thẳng vào khuôn mặt tái nhợt của nàng. Nàng đã làm gì ?! Anh đang nói về tên Dương nào ?! Hay là… John Trần ?! Cơ thể nàng chợt co rúm lại, mặt tái nhợt…

– Anh… Làm sao anh biết ?! – Thùy Chi nghẹn ngào.

– Ha ha… – Hào Phong cười giọng khàn đặc chua xót. – Thằng này còn không biết thì để mặc sức cô cắm sừng lên đầu sao ?!

Hào Phong buông tay Thùy Chi ngã sấp xuống xô lệch cả chiếc bàn gỗ xiêu vẹo… Anh bước thẳng ra ngoài…


– Không… Hào Phong… Đừng đi… Em xin anh mà… – Thùy Chi chồm đến, túm chặt chân anh.

“CUT… ”

– Lan Phương ơi… Em là yêu Tuấn Vũ hay Hào Phong vậy ?!

– Ha ha… Ha ha…

Giọng eo éo pha trò của ông trợ lý làm cả đoàn phim cười phá lên.

Ai cũng cười… Chỉ còn Thùy Chi còn bưng mặt khóc thút thít kềm nén… John Trần im lặng ánh mắt nhìn tránh đi. Ông biết Thùy Chi đã nghĩ gì trong đầu khi diễn xuất cảnh vừa rồi… Nhưng trong tâm trí nàng, ông như một gã công tử xấu xa lợi dụng cơ hội để chiếm đoạt nàng sao ?! Lòng ông chợt nao nao hụt hẫng.

– Em đau không ?! Đỏ lên hết rồi… – Hào Phong ngồi xuống chua xót xoa xoa bên gò mát còn đỏ ửng của Thùy Chi.

– Em không sao… – Nàng lắc đầu, nhưng bàn tay ướt mồ hôi cứ nắm chặt lấy tay anh.


Cảm giác ấm áp truyền đến từ cơ thể anh làm tâm trạng Thùy Chi từ từ lắng xuống. Không hiểu sao, cảnh diễn vừa rồi cứ gieo rắt vào lòng nàng một linh cảm xấu… Nó như trở thành một khung ảnh thời gian diễn biến những điều sẽ xảy ra trong tương lai. Thùy Chi vô thức siết chặt tay Hào Phong…

– Anh John… Cảnh vừa rồi… – Hào Phong chợt quay lại hỏi…

– Không sao… Cảnh đó rất đạt… – John Trần đột nhiên dễ tính đến bất thường. – Không cần quay lại… Cảnh quay từ sau lưng Thùy Chi… Cắt tiếng cô ấy kêu tên cậu là được…

Hào Phong thở phào nhẹ nhõm. Giây phút vừa rồi anh phải đấu tranh tư tưởng lắm mới có thể kiên quyết ra tay đánh Thùy Chi. Thà một cái nhanh chóng đạt yêu cầu của đạo diễn, hơn là nương tay mà phải lặp đi lặp lại nhiều lần…

– Quay tiếp đoạn thoại cận cảnh… – Ông trợ lý hô lớn.

…….

Hai ngày quay phim tại Đà Lạt với một Mở đầ Từ tuần sau đoàn phim bắt đầu quay cảnh kế tiếp tại Chợ Bình Tây và phim trường Hóc Môn.


————++++++++—————–

Một tuần sau,

“Cộc cộc cộc….”

– Thùy Chi… Hào Phong gõ cửa kìa…

Đang rửa rau phụ mẹ trong bếp, nghe tiếng mẹ réo trong bếp, Thùy Chi lau vội hai bàn tay lên tạp dề, chạy ra. Hôm nay ba mẹ có mời Hào Phong đến nhà ăn cơm… Anh hình như đến hơi sớm hơn dự kiến. Nàng vừa mở cửa liền đứng sững, hỏi:

– Anh là… Anh tìm ai ạ ?!

– Quên anh rồi sao ?! – Anh ta hơi tiu nghỉu nhìn Thùy Chi.

– Anh là Minh Kha… Minh Kha… Bác sĩ… – Minh Kha hồi hộp nhìn chằm chằm vào đôi mắt to tròn của Thùy Chi, như muốn tìm thấy được hình bóng mình trong đó.

– Ah… Em nhớ rồi… – Thùy Chi mỉm cười.

Minh Kha thở phào nhẹ nhõm.

– Nhưng anh đến đây… có chuyện gì không ạ ?! – Thùy Chi lại hỏi tiếp.

– Anh… Anh muốn đến thăm hỏi tình hình sức khỏe bác trai… – Anh chợt nghĩ ra một lý do hết sức chính đáng.


– À… Dạ cảm ơn anh… Mời anh vào nhà…

Thùy Chi mở rộng cửa, rồi quay người đi thẳng lên lầu:

– Anh chờ chút… Để em gọi ba…

– À… Ờ… – Minh Kha cười cứng sượng cứng, ngồi xuống ghế.

Một phút sau, Thùy Chi đi xuống lầu. Nàng cầm theo một ly nước đặt xuống bàn.

– Anh uống nước nhé… Đợi ba em một chút….

– À… Thùy Chi… Hay là em…

– Dạ, nhanh lắm… Anh chờ chút nhé.

Thùy Chi quay người đi thẳng vào bếp. Sao nàng không hiểu anh ta muốn tiếp cận mình chứ ?! Anh chàng Minh Kha đó rất điển trai, lại là một bác sĩ… Nhưng anh ta đã đến trễ, Thùy Chi có mỗi một trái tim lại đã trao cho người khác. Nàng không suy nghĩ nhiều, tiếp tục rửa nốt phần rau còn lại. Bên ngoài có tiếng trò chuyện vui vẻ của ba nàng và anh ta… Ông Hải hình như còn đem đủ một bộ bệnh án dầy cộp cho anh ta xem… Người lớn tuổi quan tâm nhất là con cái, thì thứ nhì phải là sức khỏe… Thùy Chi cười tủm tỉm một mình.

– À… Trưa nay… Bác sĩ nếu không có hẹn thì ở nhà tôi ăn cơm…

Nghe lời ba nói, Thùy Chi giật mình muốn cản lại cũng không kịp… Ba nàng gốc Bắc, dù sinh sống cả đời ở Sài Gòn, vẫn giữ kiểu khách sáo mời mọc như vậy… Chắc anh ta sẽ từ chối thôi.

– A… Vậy tốt quá… Cháu không ngại đâu ạ… Mà bác đừng gọi cháu là Bác sĩ nữa… Cháu chỉ hơn Thùy Chi vài tuổi thôi ạ…

– Ờ ờ… Vậy đợi hai mẹ con nó nấu một chút nhé…

Ông Hải quay lại nhìn về phía bếp thấy ánh mắt trách cứ của Thùy Chi, ông nhúng vai cười khổ. Ông biết trưa nay có Hào Phong đến dùng cơm, gã bác sĩ trẻ này lại có vẻ rất si mê con gái ông. Tay thì mở bệnh án, mắt lại chốc chốc nhìn về phía nhà bếp. Ông lắc đầu tự ngẫm, đúng là sau lần này phải thực sự bỏ đi cái tính mời lơi khách sáo của mình.

Mười lăm phút sau, một chiếc Triump đen bóng xuất hiện từ đầu hẻm. Tiếng pô xe trầm ấm uy lực vang rền cả con hẻm… Thùy Chi hơi thấp thỏm thì nghe mẹ lẩm bẩm bên cạnh:

– Thằng con rể này thật là… người chưa thấy đâu đã nghe tiếng từ xa…

– Cái gì mà con rể… Mẹ này… – Thùy Chi đỏ ửng mặt, lòng lại ngọt lịm vui sướng.

– Mẹ là người sinh ra con đấy… Sướng đến ra mặt còn giả vờ…

– Mẹ… Không nói với mẹ nữa… Con ra đây…

Thùy Chi xoa xoa hai gò má đỏ ửng, chải vội mái tóc, bước vội ra ngoài. Chợt nàng dừng sững lại vì quan cảnh ngoài phòng khách. Hai người thanh niên cao lớn, một vạm vỡ, một thư sinh đang đứng đối diện nhau:

– Chào anh… Tôi là Hào Phong… Bạn trai của Thùy Chi…

Mới bước vào bắt gặp cái nháy nháy mắt của ông Hải, Hào Phong liền biết anh chàng này thuộc đối tượng nào. Anh chưa bao giờ ngại đối mặt với tình địch. Đối thủ càng mạnh anh càng thoải mái tự tin hơn.

– À… Anh là người thứ nhất… – Anh ta cũng thoải mái, bắt tay Hào Phong. – Tôi là Minh Kha… Có thể xem tôi là người thứ hai.

– Cái gì mà thứ nhất, thứ hai chứ ?! – Ông Hải xen vào.

– Như xếp hàng khám bệnh thôi Bác… – Minh Kha cười toe toét. – Anh ta đến trước, khám trước… Nếu không đi đến cùng, thì đến lượt con…

– Ha ha… Anh thẳng thắn đấy… Hay lắm… – Hào Phong bật cười sảng khoái, gật gù. – Nhưng tôi phải nhắc nhở anh… Dù tôi là người thứ nhất thì… anh cũng không phải người thứ hai đâu… Sợ anh chờ lâu đấy…

– Vậy sao ?! Không sao… Tôi và cả Thùy Chi còn rất trẻ có rất nhiều thời gian…

– Anh vô rửa tay ăn cơm đi…

Thùy Chi chợt cắt ngang, mỉm cười nói với Hào Phong. Vẻ mặt nàng không tự nhiên, không muốn nhìn anh chàng Minh Kha kia. Thùy Chi yêu Hào Phong vì sự tự tin của anh… Nhưng lại không thích người đàn ông khác tự tin rằng có thể chiếm đoạt trái tim nàng. Như vậy chẳng khác nào xem thường tình yêu của nàng dành cho anh.

Đột nhiên bên ngoài lại có tiếng bước chân lạo xạo… Con hẻm thường ngày khá vắng, nhà nhà đóng cửa im ỉm. Chỉ có nhà Thùy Chi hôm nay đón khách mới mở cửa. Một gương mặt quen thuộc lại chợt hiện ra ngoài khung cửa…

– John Trần ?!

Hào Phong, Minh Kha và cả Thùy Chi đều sửng sốt bật thốt lên.

– A… Đông đủ vậy… – John Trần tươi cười, tay cầm chai rượu bước vào nhà. – Có cả Bác sĩ Minh Kha nữa sao ?! Tôi ngạc nhiên đấy.

– Anh là… – Ông Hải hơi ngơ ngác.

– Đây là đạo diễn John Trần… Hôm trước đã giúp đỡ gia đình mình… Ông có đến bệnh viện, nhưng anh chưa tỉnh. – Thùy Vân nói nhỏ.

– À… Chào… Chào anh… Thật cảm ơn nhiều lần trước đã giúp đỡ gia đình tôi…- Ông Hải niềm nở bắt tay ông.

– Không dám… Không có gì đâu… Mà ông đừng gọi tôi là anh được không ?! – John Trần hơi ngượng cười nhăn nhó.

– Ha ha… Tôi gọi tên vậy… Gọi tên vậy… – Ông Hải rất nhanh cập nhật tình hình.

– Tôi đến đây chủ yếu để cảm ơn ông đã có những lời khuyên quý giá cho bộ phim… Chúng tôi đang xem xét kỹ lưỡng… – John Trần bắt tay ông Hải.

– Sẵn có chút quà… – Ông đưa chai rượu vào tay Thùy Chi.

– Chuyện đó đâu có gì… Tôi chỉ suy nghĩ cho công việc của con Chi thôi mà… Sẵn đây mời… mời dùng cơm luôn… – Dù sao bữa cơm mời khách đã loạn, ông cho loạn luôn.

– Ok… Tôi rất sẵn lòng… Cảm ơn ông.

Hào Phong cười cười nháy mắt với Thùy Chi… Nàng hơi áy náy… Bữa cơm hôm nay đúng lý ra phải mang một ý nghĩa gì đó với mối quan hệ của hai đứa. Nhưng cuối cùng lại biến thành thế này… Ông trời như cố ý sắp đặt thế nào để ba người đàn ông hiện diện, đều công khai hoặc âm thầm, theo đuổi Thùy Chi.

Do có chuẩn bị mời khách nên mẹ hôm nay đặc biệt làm nhiều món ngon. Dù có thêm hai vị khách không mời cũng không thiếu. Ba người ai cũng tấm tắc khen những món ăn làm Thùy Vân vui đến mặt mũi cũng đỏ bừng lên. Chai rượu của John Trần được khui ra… Bốn người đàn ông đều lâng lâng vui vẻ.

Thùy Chi gắp đồ ăn cho Hào Phong, cũng ngại John Trần nên nàng gắp luôn cho ông. Không chờ Thùy Chi có biểu hiện gì, Minh Kha tự gắp thức ăn cho mình, còn vui vẻ nói:

– Anh tự lấy được… Cảm ơn em…

Thùy Chi nén cười trước hành động của anh ta. Thật ra nàng cũng định gắp thức ăn cho anh ta. Dù chỉ mới gặp mặt vài lần ở bệnh viện không thân thiết gì, nhưng anh ta là khách…

– Anh biết mình thứ mấy chưa ?!… – Hào Phong cười cười nói.

– Ha ha… – Minh Kha đặt đôi đũa xuống. – Tôi đã quen nhìn bệnh nhân xếp hàng dài cả trăm người… Đứng thứ ba cũng không tệ rồi.

– Ha ha… Khá lắm… Tôi thích anh rồi đấy…

Nghe Hào Phong và Minh Kha trò chuyện, John Trần không hiểu gì… Ông hết nhìn quanh… Thùy Chi mím môi im lặng gò má hơi đỏ lên. Ông Hải và Thùy Vân cứ nhìn lên trần nhà như đang đếm thằn lằn…

– Này… Giám đốc bên cậu có nói sẽ cử bác sĩ nào hỗ trợ tôi ngày mai chưa ?! – John Trần chợt quay sang Minh Kha hỏi.

– Hỗ trợ ?! Hỗ trợ gì vậy anh John ?! – Minh Kha ngạc nhiên hỏi lại.

– Haizz… Ngày mai bọn này quay cảnh hành động đánh nhau… Dù đều dùng đạo cụ… Nhưng số lượng đông quá cũng khó tránh có người bị thương… Tôi mới gọi cho Giám đốc cậu nhờ gửi đến một bác sĩ vài y tá…

– Vậy sao ?! – Minh Kha hai mắt sáng lên. – Tôi sẵn sàng đi… mấy chuyện sơ cứu tôi nhanh lắm…

John Trần hơi sững người ngạc nhiên vì sự nhiệt tình của Minh Kha, chợt ông hiểu ra nhìn qua Thùy Chi… Nàng hơi ngượng quay nhìn chỗ khác. Ông mỉm cười tủm tỉm:

– Vậy tốt… Tôi sẽ gọi lại lãnh đạo cậu… Yêu cầu cậu tham gia… Mỗi người hỗ trợ sẽ có một khoản tiền bồi dưỡng, cậu thấy nên…

– Không cần… Tôi không cần… – Minh Kha xua xua tay. – Nhóm y tá tự tôi sẽ bồi dưỡng luôn… Không cần anh John lo lắng.

– Ha ha…

Hào Phong bật cười, ngón tay cái đưa lên về phía John Trần.

—————-++++—————–

Bước chân vào trường quay rộng thênh thang, cao vài chục mét… Bên trong như một thế giới khác, rõ ràng là trong nhà… lại hiện lên trước mắt

quan cảnh một khu chợ điển hình của Sài Gòn Chợ Lớn. Từ gian hàng, chữ viết bảng giá, thịt cá treo móc khắp nơi, đến cả sàn bên dưới cũng lầy lội nhơ nhớp y như thật. Chưa đến giờ quay, diễn viên quần chúng đứng ngồi đông nghìn nhịt khắp nơi. Vì tính chất của bộ phim, rất nhiều diễn viên quần chúng xăm trổ đầy mình, quần áo xộc xệch, có người áo cũng chẳng buồn mặc… Ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào hai cô gái vừa bước vào.

– Wah… Trời ơi… Chi ơi…

Con Thủy líu ríu đi theo Thùy Chi, vừa há hốc sung sướng đến run rẩy. Năn nỉ mãi, con Thủy mới được Thùy Chi dẫn vào trường quay chiều nay. Để được đặc cách này, Thùy Chi phải gọi điện xin phép John Trần. Nhưng nàng vẫn phải căn dặn con Thủy không biết bao nhiêu lần.

– Phải giữ im lặng tuyệt đối… Đi sau lưng bồ… Không đụng chạm vào trang thiết bị… Đặc biệt không xin chữ ký… – Vừa thấy Thùy Chi nhìn mình, con Thủy liền lặp lại những lời nàng căn dặn như một cái máy.

– Hi hi… Đúng rồi đó…

– Wah… Tuấn Minh kìa…. Ah… Còn Đại Nghĩa nữa… Trời ơi…

Vừa thấy hình bóng vài người nổi tiếng, ngay lập tức con Thủy quên bén đi lời Thùy Chi, nhảy cẩn lên…

– Suỵt….

– Biết rồi… Phải giữ im lặng tuyệt đối… Đi sau lưng bồ… Không xin chữ ký… – Con Thủy tiu nghỉu.

Đang mãi dặn dò bạn, một người thanh niên bước đến bên cạnh mà Thùy Chi vẫn không hay biết.

– Hi em… Em mới tới hả ?! – Minh Kha khoát chiếc blouse trắng, gọng kính cận sáng thật điển trai.

– À… Dạ… Em mới tới… – Thùy Chi trả lời, vẫn bước đi tiếp với Thủy.

Minh Kha dường như rất thoải mái, không quan tâm nhiều, cứ lẽo đẽo theo sau hai người con gái.

– Anh diễn viên đóng vai bác sĩ này mới hả ?! Sao mình không biết mặt… – Thủy hỏi nhỏ.

– Anh ấy không phải diễn viên, là bác sĩ thật đấy… – Thùy Chi cười tủm tỉm. – Nếu bồ muốn có thể xin chữ ký anh ấy…

– Không phải diễn viên thì xin chữ ký làm gì… – Con Thủy mặt hơi đỏ, lí nhí. – Mà xin được số điện thoại thì cũng tốt…

– Hi hi… Để mình giới thiệu cho nha…

Thùy Chi dừng lại, chờ Minh Kha bước đến.

– Anh Kha… Đây là Xuân Thủy, bạn thân của em… Anh có thể cho cô ấy số điện thoại không ?!

– Trời ơi… Con nhỏ này… – Thủy mắc cỡ đến mặt mũi đỏ bừng lên.

– Ah… Chào… Chào Thủy… Số điện thoại của anh hả ?! Được chứ… – Minh Kha hơi ngượng trước đề nghị bất ngờ của Thùy Chi.

“Thùy Chi”

Một tiếng gọi từ phía sau. Thùy Chi quay lại nhận ra ông trợ lý hớt hãi chạy đến.

– Em đến sớm… May quá… May quá… Vào hóa trang ngay… Sắp đến cảnh quay của em… Mười lăm phút… Mười lăm phút thôi…

– Sao vậy ạ ?! Không phải hôm nay cảnh em đóng là 17h30 sao ?!

Thùy Chi ngơ ngác. Hôm nay vì dẫn con Thủy đi tham quan nàng đã đi sớm hơn dự kiến 1 tiếng đồng hồ.

– Haizz… Nguyệt Nhi cô ta dở chứng đau bụng… Nhiều người còn đang chờ… Phải đưa em lên trước thôi… Em vào phòng hóa trang ngay đi…

– Vâng….

Thùy Chi chợt nhìn qua Minh Kha. Anh ta như đoán ra ý nàng, liền nói nhanh:

– Anh còn phải đi chuẩn bị dụng cụ sơ cứu cho cảnh quay tối nay… Anh đi trước nhé…

Nhìn Minh Kha đi như chạy trốn, Thùy Chi vừa thấy buồn cười lại vừa áy náy với Thủy…

– Bồ vô phòng hóa trang với mình chút nhé…- Thùy Chi hỏi.

– Thôi… Để mình đi vòng vòng đi… Vô đó nhìn bồ không, chán thấy mồ…

Con Thủy cũng không quan tâm nhiều, chỉ mong thoát khỏi ánh mắt giám sát của Thùy Chi càng sớm càng tốt.

– Nhớ…

– Rồi… Phải giữ im lặng tuyệt đối… Không đụng chạm vào trang thiết bị… Đặc biệt không xin chữ ký… – Con Thủy vừa lặp lại vừa xá dài với Thùy Chi.

Nhìn Thùy Chi và ông trợ lý đi khuất, Thủy mừng rơn dáo dác nhìn quanh. Nó rõ ràng nghe người đàn ông đó nói đến Nguyệt Nhi… Là Nguyệt Nhi đó… Thần tượng của Thủy. Nếu gặp được cô ấy thì hay biết mấy. Mình sẽ xin chữ ký… Không, không cho xin chữ ký thì chụp chung một tấm hình không được sao ?! Nghĩ đến mình khoe tấm hình với đám bạn, Thủy đã thấy sung sướng lâng lâng.

– Đi đâu vậy em gái…

Thủy men theo dãy buồng quây kín đáo, từ xa có vài tiếng trêu chọc. Cô mặc kệ đám đàn ông xăm trổ đứng ngồi dầy đặc khắp nơi. Đây là trường quay phim, an ninh chắc không có vấn đề gì. Đột nhiên, Thủy nhìn thấy một bóng dáng yểu điệu xa xa. Mái tóc cô ta đen bóng đến mức Thủy cảm thấy như mình có thể thấy hình phản chiếu của mình trên đó. Cô ta đang nhăn nhó cáu gắt với một người thanh niên. Khi cô ta xoay người, Thủy liền nhận ra đó là Nguyệt Nhi. Thủy hồi hộp bước lại gần…

– Em không muốn đóng cảnh đó… Đám ghê tởm đó sẽ đụng chạm khắp người em… – Nguyệt Nhi uất ức muốn khóc với Tuấn Nguyên.

– Vậy anh phải làm sao chứ ?! Cảnh hãm hiếp Hạ Vi lúc em nhận vai là đã biết mà… John Trần khó tính lắm… Anh không can thiệp gì được đâu…

– Không… Em không đóng… – Nguyệt Nhi ngồi thụp xuống, bưng mặt gắt gỏng.

– Haizz… Anh…

Tuấn Nguyên đang định an ủi, chợt hắn dừng bặt lại. Hắn nhìn thấy Thủy lấp ló bên ngoài, liền cau có hỏi:

– Cô là ai ?! Làm gì ở đây ?!

Thủy giật thót mình, ấp úng mặt đỏ bừng. Nguyệt Nhi cũng nhìn lên Thủy bằng một ánh mắt lạnh lùng.

– Em… Em là bạn của Thùy Chi… Xuân Thủy. Em chỉ… chỉ muốn xin chữ ký chị Nguyệt Nhi… À không… Không được xin chữ ký… Có thể… Có thể…

Con Thủy ấp úng nói loạn cả lên. Hai người này nhìn nó như một sinh vật ngoài trái đất không nói rõ tiếng người.

– Xin lỗi… Không làm phiền anh chị… – Thủy mắt đỏ hoe ươn ướt quay người đi.

Đột nhiên, như nghĩ ra chuyện gì, hai mắt lóe sáng lập lòe, Nguyệt Nhi lên tiếng hỏi:

– Khoan đã… Em là bạn của Thùy Chi ?!

– Dạ… Dạ phải… Em là bạn thân của Thùy Chi. – Con Thủy mừng rỡ quay lại. – Hôm nay, em năn nỉ lắm Thùy Chi mới chịu dắt em vô đây đó.

– À… Vậy thì chị sơ ý rồi… Thùy Chi chắc đang hóa trang cho cảnh tới… – Nguyệt Nhi bước đến khoát tay Thủy một cách thân thiện.

– Thôi chị đang rảnh… Hai chị em mình vô đây trò chuyện chút đi… Được không ?!

– Dạ, được chứ… Em mong còn không được… Hi hi…

Nguyệt Nhi nháy mắt với Tuấn Nguyên, rồi dắt Thủy vào gian phòng thay đồ bên cạnh. Tuấn Nguyên nhíu mày không hiểu nổi Nguyệt Nhi đang làm gì. Con bé kia nhan sắc tầm thường, dáng người cũng không có gì đặc sắc, chỉ được mỗi làn da trắng nõn… Nguyệt Nhi bình thường chảnh chẹ kiêu căng, sao tự nhiên lại hiền dịu thân thiện như vậy ?! Hắn lắc đầu, rút điếu thuốc đặt lên môi, mồi lửa.

– Wah, nhiều đồ quá vậy ?! – Con Thủy xuýt xoa nhìn gian phòng.

– Ừa…. Em thích mặc thử không ?! – Nguyệt Nhi lấy luôn bộ váy ngắn treo sẵn trên giá đưa cho Thủy.

– Em được thử sao ?!

– Có gì đâu mà ngại… Chị với Thùy Chi thân như chị em vậy đó…

Nguyệt Nhi đưa Thủy vào sau rèm, miệng cười tủm tỉm.

– Chị hiền như vậy mà… em nhờ Thùy Chi xin chữ ký chị… Nó cứ dứt khoát không chịu…

Con Thủy vừa làu bàu, vừa cởi bộ đồ thể dục ra treo lên móc.

– Ha ha… Chữ ký mà để làm gì… Lát em thay xong, chị em mình dùng máy em chụp vài kiểu hình…. Được không ?!

– Dạ được… Hi hi… Em vui quá…

Thủy bước ra khỏi tấm rèm thay đồ, mặt hơi ngượng nhìn Nguyệt Nhi. Chiếc váy hơi rộng với nó, đặc biệt là phần ngực và mông. Dĩ nhiên là vậy rồi… Vì chiếc váy này được may cho Hạ Vi với số đo của Nguyệt Nhi.

– Đẹp lắm nha… Không sao… Ngồi xuống đây đi…

Nguyệt Nhi kéo con Thủy ngồi xuống bàn trang điểm. Tháo bỏ kẹp tóc để mái tóc dài xổ tung ra… Lấy lược vừa chải đầu cho Thủy vừa nói:

– Chị có một việc nhờ Thủy… Không biết em có sẵn lòng giúp chị không ?!

– Dạ được… Việc gì ạ ?! – Con Thủy hồi hộp.

– Chị hôm nay không được khỏe… Tới tháng đó… Chị tính nhờ em đóng giúp chị một cảnh thôi… Cũng đơn giản lắm…

– Em… ?! – Con Thủy há hốc mở tròn hai mắt nhìn Nguyệt Nhi qua gương. – Em làm sao đóng được… Trời ơi… Nghe chị nói mà em đã xấu hổ muốn chết.

– Cảnh này dễ lắm… Không có thoại… Chỉ có hơi mệt chút thôi…

– Em không sợ mệt đâu… Nhưng em sợ làm hư phim của chị đó…

– Yên tâm… Có gì chị chịu trách nhiệm hết cho em… Vậy được rồi nha… để chị thu xếp cho em

….

Bỏ lại con Thủy còn ngơ ngác xoa xoa hai gò má đỏ bừng, Nguyệt Nhi cười tủm tỉm bước ra ngoài. Tuấn Nguyên bên ngoài vừa hút xong điếu thuốc, dụi dụi dưới mũi giày.

– Em kéo con nhỏ vô đó làm gì ?!

– Nó đã đồng ý làm người đóng thế cho em… – Nguyệt Nhi cười.

– Nó… Nhưng em đã nói với John Trần chưa ?! – Tuấn Nguyên nhăn nhó.

– Không cần nói… Vì ông ta sẽ không biết… – Nguyệt Nhi nhún vai.

– Làm sao không biết được ?!

– Anh khờ quá… Cảnh Hạ Vi bị cưỡng hiếp quay trong phòng karaoke xung quanh đầy gương… Vì sợ thấy bóng người, John Trần sẽ đặt máy quay trên góc phòng… Cả ông ta và quay phim cũng không ở trong phòng… Cảnh nóng của John Trần luôn quay bằng 2 camera… Một cam quay toàn cảnh mờ ảo vì sợ cảnh khỏa thân lộ liễu quá… Một camera quay cảm xúc trên mặt diễn viên… Cảnh này không quan trọng em đoán chắc không có chuyển cam…

– Rồi sao ?! – Tuấn Nguyên chưa hiểu.

– Anh quen gã Phát quay phim mà… Đúng không ?!

– Ừ… Thằng đó còn thiếu anh mấy triệu…

– Lát đến giờ nghỉ giải lao… Anh kêu gã lại qua phòng karaoke… Quay đoạn cận cảnh do chính em đóng trước… Sau đó… Tới cảnh kia thì chiếu lại trên màn hình phụ là được rồi…

– Ừa… Cũng có lý. – Tuấn Nguyên gật gù.

Nguyệt Nhi nhờ vả hắn nhiều lần, nhưng lần nào gã cũng bó tay thúc thủ. Tuấn Nguyên cũng ngượng lắm. Đằng đằng là con trai một của Tổng Giám đốc, lại không thể hiện được mình. Lần này hắn nhất quyết chứng tỏ bản lãnh của mình.

Tuấn Nguyên vừa định đi thì Nguyệt Nhi kéo lại, nói nhỏ:

– Anh cho tiền đám côn đồ bốn đứa kia… Dặn tụi nó… Lát đóng cảnh đó phải nhiệt tình vào… Đạo diễn hô ngưng cũng không cần quan tâm… chỉ khi diễn viên nữ giơ tay lên thì mới thôi… Không giơ tay thì cứ làm tới…

– Ừ… Nhưng lỡ tụi nó làm tới luôn thì sao ?! – Tuấn Nguyên gật gù, vẫn hỏi lại.

– Nếu quá đáng con nhỏ sẽ giơ tay chứ ! Anh lo gì… Em dặn như vậy vì cảnh này đóng tới đóng lui sẽ bị lộ… Anh hiểu không ? Phải một lần thành công… – Nguyệt Nhi nói.

– Ừa… Tuấn Nguyên gật đầu, quay người đi.

Nguyệt Nhi nhìn theo hắn, nhếch mép cười.

– Ngu ngốc…

—————+++++++—————

– Ư…

Lan Phương hôn rít lấy môi Tuấn Vũ. Lưỡi hai người cuốn lấy nhau say đắm. Tay nàng choàng qua cổ anh, kéo xuống vô tình chạm vào vết thương được băng bó chằng chịt rớm máu.

– A… – Tuấn Vũ nhăn nhó.

– Chết… Em làm anh đau hả ?!

– Không sao…

Anh nhoẻn miệng cười, tiếp tục cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng hé mở khao khát của Lan Phương.

Dưới tấm chăn đắp ngang eo Hào Phong và Thùy Chi, thân thể hai người trần truồng dính chặt vào nhau… Hai chân nàng mở rộng, để dương vật căng cứng của anh cọ sát vào vùng da thịt ẩm ướt bên dưới.

– Em yêu anh Vũ ơi…

Lan Phương rên rỉ thì thầm khi cơ thể anh bắt đầu chuyển động nhịp nhàng.

CUT… – Tốt lắm…

John Trần hô lớn một tiếng, liền đứng dậy đi ra khỏi phòng. Ông trợ lý cũng ngơ ngác nhìn theo.

– Hắc hắc… Em đóng nhập tâm quá… có người khó chịu kìa… – Hào Phong nhếch mép cười.

– Hứ… Em có muốn đâu… – Thùy Chi mặt đỏ bừng. – Tại anh cứ dí… cái đó vào em mà…

– Ha ha… Hay là mình tranh thủ luôn…

Hào Phong cúi xuống hôn Thùy Chi. Khúc thịt nóng bên dưới lén lút chèn ép hai mép âm hộ nàng căng cứng.

– Ư… Thôi mà anh… Đừng… Trong phòng còn người đó… – Thùy Chi rít lên, cố đẩy Hào Phong ra.

– Mọi người cho mượn phòng nghỉ ngơi 20 phút chút nha…

Nghe tiếng Hào Phong hô lớn, ông trợ lý và quay phim nhìn nhau nhe răng cười… Hai người gom hết máy móc đi ra ngoài… Còn không quên khóa trái cửa phòng.

– Trời ơi… Em xấu hổ chết mất… Uwmmm… Anh… Anh… Đáng ghét… Ôi…

Thùy Chi ôm ghì lấy bờ vai rắn chắc của Hào Phong. Băng vải đỏ hóa trang trên vai anh cũng tuột ra, lộ ra bờ vai lành lặn rắn chắc. Chiếc giường rung lên mạnh mẽ… Cả gian phòng chỉ còn lại âm thanh rên rỉ sung sướng của Thùy Chi.

————+++++++————–

Giờ nghỉ giải lao, mọi người tản ra khắp nơi… Kẻ hút thuốc, người trêu chọc cười đùa… Nguyệt Nhi dắt con Thủy đến phòng Karaoke, nơi sẽ quay cảnh sắp tới. Gã Phát quay phim đã thấp thỏm chờ sẵn bên ngoài. Con Thủy vừa khép nép giữ chặt mép váy ngắn cũn cỡn, vừa tò mò nhìn ngó khắp nơi… Gian phòng này bên ngoài được dựng lên từ một thùng container, bên trong lại trang hoàng y hệt như một phòng karaoke thật thụ. Gương sáng lấp lánh phản chíu khắp nơi…

– Em ngồi đó… Xem chị diễn nha… – Nguyệt Nhi nói.

– Ah… Hay quá…

Nguyệt Nhi tự nhét vào miệng mình một cái khăn, cột dây vải chèn ngang miệng. Cô lại kéo cổ áo rộng trễ xuống lộ ra hai bờ vai… Mặc con Thủy mắt tròn xoe ngạc nhiên bên hàng ghế đối diện. Nguyệt Nhi nằm xuống băng ghế, hai cánh tay quắp ngược dưới lưng.

“Xong chưa ?!”

Một âm thanh đàn ông phát lên trên loa. Nguyệt Nhi đưa tay ra hiệu OK.

“Bắt đầu…”

– Ư…

Nguyệt Nhi lắc đầu dữ dội, mái tóc xổ tung ra rũ rượi. Miệng cô như muốn la hét nhưng chỉ ư ử bên trong cuống họng. Con Thủy không hiểu cô diễn xuất như vậy để làm gì… Nhưng đối với nó, cái gì cũng lạ lẫm thú vị nên ánh mắt không rời đi. Cơ thể Nguyệt Nhi run rẩy, cố tình nhích nhích lên xuống một cách khó hiểu… hai mắt cô đờ đẫn nhìn lên trần, một dòng nước mắt chảy dài trên má….

“CUT”… Xong nha…

– Wah… Hay quá… Chị làm sao muốn khóc thì khóc như vậy ?! – Con Thủy phấn khích nhảy tưng tưng.

– Dễ ẹt à… – Nguyệt Nhi tháo khăn che miệng, cười thoải mái.

– Lại đây để chị chuẩn bị cho em…

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.