Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang 2 - Chương 15: Lời Tạm Biệt Khó Quên

Sau Ánh Hào Quang 2

20 Chương 15: Lời tạm biệt khó quên

– Đi chậm thôi…

– Mẹ cẩn thận bậc cửa…

– Được rồi mà… Mẹ có phải con nít đâu…

Thùy Vân càu nhàu hai cha con, nhưng lòng ấm áp vui vẻ. Hôm nay, bà được xuất viện. Chỉ cần được về nhà, rời khỏi nơi lạnh lẽo sặc mùi sát trùng của bệnh viện, bà liền thấy nhẹ nhõm khỏe hơn nhiều.

Vừa xách đồ vào nhà hết cho ba mẹ, Thùy Chi liền hối hả nói:

– Ba Mẹ ở nhà… Con đi ra ngoài có việc chút ạ.

– Chi… Con tìm được vai diễn mới à ?! – Ông Hải hỏi.

– Dạ… Vai nhỏ thôi ạ. Con đi nhé…


Thùy Chi tránh ánh mắt ba nói nhanh, rồi lướt nhanh ra cửa. Nói dối ba mẹ làm nàng thấy lòng áy náy khó chịu. Nhưng Thùy Chi không thể thú nhận với ba rằng cả hai công ty điện ảnh lớn nhất thị trường đều đã quay lưng với nàng. Đồng nghĩa với dấu chấm hết cho sự nghiệp diễn viên vừa chớm nở của nàng.

Hôm nay là thứ Bảy, buổi hẹn shooting đầu tiên của Thùy Chi với vai trò của một người mẫu đồ lót. Studio của Kenny Phạm nằm tại Quận 1 – Đakao, trên tuyến đường rộng rãi nhưng khá ít xe đi lại. Ông ta thuê hẳn một căn biệt thự để làm studio chụp hình. Khách hàng chính thông thường của ông là các công ty Lingeries nước ngoài, đôi lúc cũng có người trong giới showbiz… Thùy Chi đến trước giờ hẹn năm phút, gặp ngay anh trợ lý đang đứng hút thuốc trước cửa. Anh ta tên Tuấn, nàng còn nhớ khá rõ.

– Em vào đi… Để xe anh dắt cho…

– Dạ. Cảm ơn anh.

Sự nhẹ nhàng của anh ta làm Thùy Chi thấy dễ chịu, tâm trạng bình tĩnh hơn một chút. Lần trước gặp Kenny, ông đã nói sơ tình hình công việc nàng sắp nhận. Thùy Chi còn đi học, nàng không thể chụp hình đồ lót như một người mẫu chuyên nghiệp. Nàng không thể phơi bày khuôn mặt mình cho tất cả mọi người thấy. Ba mẹ, thầy cô, bạn học sẽ không thể chấp nhận được một Thùy Chi như vậy.

Kenny Phạm đã khuyên hết lời, vì ông tin gương mặt xinh đẹp trong sáng của nàng là một lợi thế trời cho. Ông tin nàng sẽ không quá khó để nổi tiếng nếu chụp hình trọn vẹn toàn thân. Thực tế đã chứng minh, khá nhiều diễn viên người mẫu có xuất xứ bắt đầu từ nghiệp phơi thân trước ống kính. Thùy Chi đã kiên quyết từ chối, dù mức thù lao cho người mẫu giấu mặt rất thấp. Nhưng thấp đến mức nào, nàng cũng đành ngậm ngùi chấp nhận.

– Đây là chị Jenni sẽ hỗ trợ em thay quần áo… tạo dáng pose… – Kenny giới thiệu một người phụ nữ tóc ngắn, dáng người khá cao.

Chị ta nhìn Thùy Chi, cười đến tít mắt. Thùy Chi mỉm cười chào lại.


– Còn Tuấn, em đã biết… – Kenny Phạm chỉ sang Tuấn mới từ ngoài đi vào. – Tuấn sẽ chụp hình cho em…

– Thế… Không phải anh chụp sao ?! – Thùy Chi hơi ngạc nhiên.

– Kenny chỉ chụp mẫu thôi cưng ơi… – Chị Jenni giải thích. – Còn chụp sản phẩm là Tuấn chụp…

Thùy Chi gật gật đầu. Nàng có thể đoán được chụp sản phẩm là thế nào… Giống như nàng công việc nàng chuẩn bị làm… Mặc áo ngực thì chụp ngực, mặc quần lót thì chụp bên dưới.

Thùy Chi bước vào phòng thay đồ, Jenni đi sau lưng nàng. Bên trong bày sẵn một sào quần áo lót, từng bộ, từng bộ dầy đặc nhiều không đếm hết… Thùy Chi nhẩm nhẩm có lẽ cả đời nàng cũng không dùng hết số đồ lót như vậy. Nàng nhanh chóng cởi hết quần áo… Rồi trần truồng đứng trước gương ướm thử bộ đồ lót ren đen tuyệt đẹp… Một cảm giác mát lạnh dễ chịu trên da thịt làm Thùy Chi thích thú.

– Đây là sản phẩm Lingeries Aubade… Giá trung bình 200 đến 400 đô một bộ… Em thấy đẹp không ?! – Jenni thì thầm áp sát sau tai Thùy Chi.

– Ưm… Đẹp quá chị ha… – Thùy Chi gật gật đầu, hơi nhích người đến trước một chút, hơi bất ngờ trong hơi thở chị ta có mùi thuốc lá.


– Người em rất đẹp nha…

Chị Jenni vừa nói, vừa vuốt ve bờ mông căng tròn của Thùy Chi. Nàng toan phản ứng lại thì vành tai nhỏ nhắn bị chị ta ngậm lấy, mút mút nhẹ nhẹ làm cả người nàng cứng đờ. Tay chị lại đưa lên vuốt ve vùng bụng phẳng lì nhỏ gọn, rồi đỡ lấy hai bầu vú căng tròn mơn mởn của nàng. Ngón tay chị kẹp nhẹ hai núm vú nàng se se nhẹ nhàng. Thùy Chi rùng mình sợ hãi, một cảm giác kì lạ không nên có giữa hai người phụ nữ lại xuất hiện trong đầu nàng.

– Đừng chị… Chị… – Mặt nàng đỏ ửng, hổn hển nài nỉ.

“Thôi đủ rồi Jenni… Tôi chờ cả buổi ngoài này rồi đó… ”

Giọng anh Tuấn hơi bực mình vang lên bên ngoài, làm Jenni ngượng ngùng lùi lại. Thùy Chi cúi gằm gương mặt đỏ bừng, mau chóng mặc bộ đồ đã đợi chờ từ nãy giờ trong tay. Nàng biết giây phút tội lỗi vừa rồi nàng cũng suýt lầm đường lạc lối… Những chuyện đồng tính luyến ái như thế này nàng chỉ nghe kể mà chưa có trải nghiệm thật thụ.

Vừa bước ra ngoài, nhìn thấy mặt Thùy Chi còn đỏ ửng, Tuấn dường như biết chuyện đã xảy ra. Anh lườm mắt với Jenni, quay sang Thùy Chi hỏi:

– Em muốn nhờ chị Hoa thay Jenni không ?!

Thùy Chi nhìn anh, lại ái ngại liếc sang Jenni. Chị ta bĩu môi, nhúng vai ra vẻ vô tư. Nàng khẽ gật đầu. Nhưng nghĩ đến người đàn ông bốn mươi tuổi tên chị Hoa kia đứng ngay sau lưng phụ giúp mình thay quần áo, mặt nàng càng đỏ hơn.

Buổi chụp hình đầu tiên của Thùy Chi kéo dài bốn tiếng, thay vì hai tiếng rưỡi như dự kiến. Sau khi Kenny Phạm kiểm tra một lượt, cuối cùng cũng hoàn thành tốt đẹp. Cả người Thùy Chi ê ẩm mỏi mệt… Thù lao của một buổi chụp hình là một triệu rưỡi… Đúng là không nhiều so với việc cởi bỏ quần áo phơi thân cả buổi trời. Nhưng nàng sẽ được shoot liên tục có thể tạm đủ để phụ giúp ba mẹ.

Khi Thùy Chi chuẩn bị đi về, Kenny gọi nàng vào phòng làm việc của ông. Vừa thấy nàng ngồi xuống, ông đẩy ra trước mặt nàng một hộp giấy vuông vức gói nơ xinh xắn.

– John Trần có gửi cho em một món quà… – Kenny nói.

– Anh John ?! – Thùy Chi tròn mắt. – Sao… Sao anh John gửi quà cho em lại gửi qua anh ?!


– John bị trục xuất về Mỹ ! – Kenny Phạm che tay lên miệng, nói nhỏ.

– Tại sao ạ ?! – Thùy Chi ngơ ngác.

– Haizz… John bị vu khống tội mạo danh hoạt động nghệ thuật để xây dựng hình tượng giả dối, gây mất uy tín… chống đối… gì gì đó… Cũng may có quốc tịch Mỹ và được Lãnh sự quán can thiệp… Không thì… – Kenny thở dài.

– Nhưng… Chuyện đó không thể là thật được… – Thùy Chi nao nao lo lắng.

– Không… Dĩ nhiên là không… John khi còn bên Mỹ có sinh hoạt cộng đồng, nhưng chủ yếu tham gia các hoạt động từ thiện thôi… Ông ta không ngu ngốc như vậy đâu…

Thùy Chi nhận ra thời gian vừa rồi John Trần không hề tìm đến nàng. Dù chỉ một cú điện thoại an ủi ông ta cũng không gọi. Đó không phải là phong cách của ông. Đôi lúc mông lung, nàng còn nghĩ rằng John Trần buồn nàng vì tấm hình kia gây ảnh hưởng đến bộ phim không được công chiếu… Giờ đây Thùy Chi mới hiểu ra mọi chuyện. Chợt trong lòng nàng dâng lên một cảm giác hụt hẫng mất mát… Vuốt nhẹ trên mặt giấy gói quà, mắt Thùy Chi đỏ hoe lạc lõng, thì thào yếu ớt hỏi:

– Anh John đi được mấy ngày rồi ạ ?!

– Chưa… Mai mới đi… Ấy chết… – Kenny nhăn nhó vì lỡ miệng.

– Vậy… Vậy anh John đang ở đâu ?! – Thùy Chi sững người hỏi gấp.

– Em không nên đến đó… Ở đó có người giám sát, họ mà biết em có quan hệ qua lại với John Trần, tương lai em sẽ bị ảnh hưởng xấu đó… John Trần đã dặn đi dặn lại… Mà cái mồm thối này đúng là… Haizz…

– Tương lai gì chứ ?! – Thùy Chi tự cười một mình.

– Anh John vừa là bạn, vừa là ân nhân của em… Đừng nói là em bây giờ vô danh tiểu tốt, cho dù là diễn viên được mọi người biết đến, em cũng không cần đắn đo suy nghĩ… Em chỉ muốn gặp anh ấy một lần cuối…

Kenny im lặng nhìn ánh mắt kiên quyết của Thùy Chi, rồi mím môi gật gật đầu:

– Với một điều kiện… Gặp John Trần, em không được nói mình làm ở chỗ anh. Được không ?!

—————-+++++————–

– Wah… Tôi có em gái sinh đôi lúc nào vậy ta ?! – Lan Phương che miệng kêu lên thích thú.

Thùy Chi hơi lúng túng trong bộ váy ngắn củn cởn ôm sát người. Mái tóc nàng được uốn nhẹ dợn sóng. Lông mày, son môi cũng được tô đậm hơn… Khó nhất là phần đôi mắt và cái mũi được chị Hoa khéo léo dậm nền và kẻ lại… không phải đê đẹp hơn, mà làm khuôn mặt Thùy Chi kém sắc sảo, mờ nhạt hơn khá nhiều… Nhìn lướt qua nàng có nét giống Lan Phương đến sáu phần.

Lan Phương được chọn lần đầu tiên cũng vì có ngoại hình khá giống Thùy Chi. Bây giờ lại đến phiên nàng đóng giả cô ta… Lan Phương thực chất làm nghề buôn son bán phấn, thỉnh thoảng làm người mẫu khỏa thân cho các nhiếp ảnh gia. Thân phận của Lan Phương lại trùng khớp phù hợp với kế hoạch của Thùy Chi và Kenny Phạm…

Tám giờ ba mươi tối,

Từ cửa sổ một phòng khách sạn sang trọng, John Trần nhấm nháp ly rượu whisky, ánh mắt buồn bã nhìn đường phố Sài Gòn nhập nhòe lấp lánh sau cơn mưa rào. Còn hơn mười hai tiếng nữa thôi, ông sẽ phải rời xa nơi này không biết bao giờ mới trở lại. Mười hai năm trước ông trở về trong vinh quang rực rỡ, giờ rời đi một cách uất ức nhục nhã, không một người đưa tiễn… Bốn mươi tuổi hơn, cứ tưởng đã đủ trải đời, giờ ông mới thấy thấm thía sự cay đắng của cuộc đời. Nếu ngày đó ông kiên quyết giữ vững lập trường, sửa kịch bản phim theo lời khuyên của ba Thùy Chi, thì người ta đã không có cớ để bới móc quá khứ của ông… Bộ phim bây giờ có lẽ đã được công chiếu khắp nơi trên toàn quốc. Hối hận chẳng qua chỉ là một cảm xúc nhất thời, không có chút giá trị gì… Nhưng giờ phút này John Trần vẫn rất hối hận. Không phải vì bộ phim, không phải vì tương lai của mình… mà vì tương lai của một người rất quan trọng đối với ông.

– Haizz… Vợ mới cưới nằm nhà… Mình thì ngồi chờ cả đêm nay ở đây… Chán vãi đái ra…

– Ha ha… Chú mày mới lấy vợ thì háo hức… Chứ anh mà có cớ thoát trả bài là mừng húm… Ha ha…

– Gã John Trần kia kể ra đâu có gì nguy hiểm chứ ?! Chẳng qua là một thằng Việt Kiều thôi… Cấp trên lại…

– Suỵt… Im đi… Không được suy diễn mệnh lệnh của lãnh đạo, nghe chưa ?!

– Dạ… Em biết rồi…

Bên ngoài phòng John Trần, góc hành lang trải thảm dài, hai gã cán bộ mặc thường phục nửa ngồi nửa nằm tán gẫu giết thời gian.

“Ting…”

Đột nhiên cửa thang máy mở ra. Một gã phục vụ khách sạn bước ra, theo sau là hai cô gái ăn mặc hở hang nóng bỏng. Gã cán bộ trẻ ánh mắt sáng rực nhìn theo hai cặp mông tròn lẳng ngúng nguẩy bước ngang qua. Một cô gái dừng lại trước cửa phòng 273 gần đầu hành lang… Trong khi gã phục vụ và cô gái còn lại tiếp tục đi đến cuối hành lang. Gã lớn tuổi hơi nhíu mày suy nghĩ.

– Là gà đó anh… Tụi nó ngang nhiên dắt gà qua mũi mình… Mẹ nó… – Gã trẻ tuổi gầm gừ.

– Chuyện đó lạ mẹ gì… Ở đâu chẳng có… Chẳng liên quan đến mình… Vấn đề là….

– Eh…. Khoan đã…

Gã cán bộ lớn tuổi chợt hô lớn, khi thấy gã phục vụ và cô gái kia dừng lại trước phòng 279 – Phòng của John Trần. Hai gã bước nhanh lại… Gã phục vụ mặt hơi tái xanh lúng túng sợ hãi. Cô gái làng chơi vừa nhai kẹo cao su nhóm nhép vừa nhướng mày ngang nhiên nhìn lại… Cô gái đoa chính là Thùy Chi. Nàng cũng đang rất hồi hộp, nhưng lớp trang điểm đậm trên mặt đã che giấu đi nét mặt tái nhợt của nàng.

– Hai người làm gì ở đây ?! Ai gọi ?! – Gã cán bộ lớn tuổi hất hàm hỏi.

– Dạ, ông khách… trong này… yêu cầu… – Gã phục vụ ấp úng.

Gã cán bộ lớn tuổi nhíu mày đánh giá cô gái trước mặt. Dáng người tuyệt đẹp. Nhưng son phấn có vẻ hơi quá mức so với các cô gái gọi thường lui đến loại khách sạn cao cấp này. Thấy ánh mắt dò xét của hắn, cô gái còn cắn môi, ngực ưỡn lên cố tình đung đưa nhẹ nhẹ… Gã cán bộ trẻ mặt nóng bừng phải quay đi.

– Là yêu cầu đặc biệt phải đúng người hay là do khách sạn tự chọn ?! – Gã cán bộ hỏi.

– Dạ, khách quen mới biết mà yêu cầu đúng người chứ ?! Như khách phòng 273 kia… – Nói đến chuyên môn, gã phục vụ nói năng lưu loát hẳn.

– Nhưng ông khách này chưa đến đây lần nào… Chỉ… Chỉ cần… khách sạn sắp xếp ngẫu nhiên thôi ạ. – Nhưng nói đến đây, có lẽ thấy gì bất ổn, gã hơi chựng lại.

– Mày ra kia, kéo con bé vừa vào phòng 273 ra đây… – Gã cán bộ kia nói với đàn em. – Nói ông khách đó chờ chút khách sạn sẽ giới thiệu hàng ngon hơn…

– Nhưng…

Gã phục vụ lo lắng nao nao, nhìn người kia đến trước phòng 273. Gã chỉ nhận tiền để dắt cô gái này lên đây… Món tiền khá thơm, nhưng không xứng đáng để gã đánh đổi công việc ở đây. Gã lén nhìn qua Thùy Chi… Cô gái này cứ khoanh ta, chân còn nhịp nhịp vẻ thiếu kiên nhẫn. Điệu bộ còn giống gái làng chơi hơn cô gái bên kia.

– Gì vậy… Lôi lôi kéo kéo… – Cô gái kia bị lôi ra khỏi phòng cau có.

– Im lặng. Mày có tin tao báo phòng chống mãi dâm thó mày không hả ?! – Gã cán bộ trẻ rít lên.

– Gọi cửa đi… – Gã cán bộ lớn tuổi cộc lốc.

Gã phục vụ mím môi bước đến trước cửa phòng. Tay run run gõ lên cửa.

“Cộc… Cộc”

– Có chuyện gì ?!

John Trần đang uống rượu bị quấy rối, gắt lên.

“Dạ, phục vụ theo yêu cầu của ông… Cô Lan Phương đã đến…” – Gã phục vụ nói vọng từ bên ngoài.

– Tôi…

Định từ chối, chợt ông sững người im lặng. “Lan Phương sao ?!” Tim John Trần rung động mãnh liệt… Là nàng sao ?! Sao nàng lại đến đây ?! John Trần đứng bật dậy.

Bên ngoài, gã cán bộ lớn tuổi kéo tay cô gái phòng 273 bắt đứng bên cạnh gã phục vụ. Lại kéo Thùy Chi bắt đứng nép sang tường bên cạnh, tránh khỏi cửa phòng John Trần. Cánh cửa bật mở, John Trần hơi nhíu mày nhìn thấy gã phục vụ và một cô gái lạ mặt. Ông thất vọng não nề, toan sập cửa lại từ chối, chợt nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt lo lắng của gã phục vụ khách sạn. Ông liền nghĩ đến một chuyện.

Thùy Chi đứng nép sát tường bên cạnh hai gã cán bộ, tim đập nhanh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Nàng biết chỉ cần một quyết định vội vàng của John Trần, mọi chuyện đều đổ vỡ. Không những không gặp được ông, mà nàng sẽ phải sống tiếp cuộc đời này với một tội danh vô hình đeo bám trên đầu. Nhưng được đứng sát bên cạnh, Thùy Chi có thể cảm nhận được hơi thở của John Trần, lòng nàng ấm áp an ủi rất nhiều… Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, nàng sẽ không bao giờ hối hận.

– Ok, vào đây đi em… – John Trần nói dửng dưng.

Cô gái hơi chần chừ, nhưng bị vẻ sang trọng điển trai của John Trần thuyết phục, nên bước luôn vào phòng. Cánh cửa đóng sập lại.

Thùy Chi bên ngoài nín lặng đầu óc trống rỗng. Dĩ nhiên John Trần đã nhận ra là nàng đến. Ông không thể nói là mình không yêu cầu vì sẽ gây bất lợi cho nàng. Ngay cả việc từ chối cô gái đó, sau lại nhận nàng cũng có thể làm hai gã cán bộ nghi ngờ. Vì đắp thêm một lớp trang điểm lòe loẹt, Thùy Chi rõ ràng không đẹp bằng cô ta. Nhưng cô ta đã vào phòng John Trần, còn nàng phải đi đâu ?!

– Em qua 273 đi vậy… – Gã cán bộ lớn tuổi nhếch mép cười, ánh mắt lóe sáng quan sát.

Thùy Chi nghe tim như ngừng đập, giả vờ nhíu mày quay lại gã phục vụ, hất hàm hỏi:

– Khách 273 trả bao nhiêu ?!

– Ah… Ba trăm đô… Cũng vậy thôi… – Gã ấp úng.

– Ok, sao cũng được mà…

Thùy Chi nhúng vai dửng dưng. Hai chân nàng xiêu vẹo ỏng ẹo đi về phòng 273. Tim nàng đang đập rộn lên như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Nàng có nên chạy không ?! Nàng chạy sẽ thoát sao ? Nhưng nàng bước vào căn phòng kia thì chuyện gì sẽ xảy ra… Một nỗi sợ hãi ghê gớm xâm chiếm làm đầu óc nàng trống rỗng. Thùy Chi dừng trước cửa phòng. Con số 273 như nhảy múa mờ nhạt trước mắt nàng. Tay nàng run run đưa lên…

“Khoan đã”

Tiếng gọi giật ngược vang lên từ sau lưng. Thùy Chi dừng phắt lại tim đập rộn lên. Nàng hít sâu một hơi, quay lại vẻ mặt mất kiên nhẫn:

... Đọc truyện 18+ tại website [ MY TRUYEN . COM ]

– Gì nữa đây ?! Khách mà không nhận nữa… là hai anh trả em ba trăm đó nha…

– Ha ha… Gái mại dâm đòi tiền cảnh sát… Hài hước lắm…

Gã cán bộ trẻ bước đến nghiến răng phát vào mông Thùy Chi một cái đau điếng. Nàng không quan tâm, còn cười lả lơi với gã.

– Coi lại tư cách một chút đi…

Gã cán bộ lớn tuổi hậm hực nhìn gã đàn em. Gã trẻ tuổi lè lưỡi im lặng.

– Cô đưa giấy tờ ra đây…

Thùy Chi lúng túng, vẻ mặt sợ hãi rút ra một cái chứng minh. Nàng ấp úng:

– Anh… Anh không…

– Tôi chỉ kiểm tra an ninh thôi… Không quan tâm cô làm cái quái gì…

Gã cán bộ nhíu mày nhìn tấm hình trên giấy tờ lại nhìn lên Thùy Chi. Một lúc sau, trả lại cái chứng minh, hất hàm nói:

– Vào 279 lại đi…

Thùy Chi khoác giỏ xách lên vai, điệu bộ bất cần. Cặp đùi thon dài trắng ngần, xiêu vẹo trên đôi giày cao gót, thong thả đi về phòng John Trần. Nhưng lòng nàng đang vui sướng đến lên mây… Phía sau hai gã cán bộ vẫn nhìn theo nàng, xì xầm:

– Đứa nào đi đâu… kệ mẹ nó, anh quan tâm làm gì ?!

– Khách 273 đã kén chọn yêu cầu con bé kia, thì không chịu nó đâu… Tối nay nhạy cảm… Tao không muốn phát sinh nhiều chuyện.

– Ừ… Con nhỏ này trang điểm xấu quá… Chỉ được mỗi cái mông căng cứng ngon lắm…

– Mẹ mày… Mày đàng hoàng một chút cho tao… – Gã lớn tuổi gầm gừ, rồi nói tiếp:

– Kể cũng lạ… Con nhỏ dùng đúng tên thật… Lan Phương… Tao tưởng nghề này tụi nó chỉ sài tên lụi thôi chứ.

– Gái cao cấp ra vào khách sạn phải đăng ký mà đại ca… Có phải gái đứng đường đâu mà dùng tên giả.

– Ừa… Có lẽ vậy.

Cô gái trong phòng cau có không chịu đi. John Trần phải bo 100 đô thì mới ngúng nguẩy đi ra ngoài. Cánh cửa vừa đóng sập, Thùy Chi liền lao vào lòng John Trần, ôm ghì chặt lấy ông.

– Tại sao em tới đây ?! Em dại quá Chi ơi…

Ông chưa kịp nói hết thì Thùy Chi đã trám kín miệng ông bằng một nụ hôn. Một cảm giác quen thuộc thân thương dâng lên ồ ạt làm hai trái tim rung động mãnh liệt. John Trần run run nâng đỡ gương mặt Thùy Chi bằng cả hai tay, trao cho nàng một nụ hôn say đắm… Không cần nói một lời nàng cũng hiểu được ông đã nhớ nhung nàng như thế nào. Một dòng nước mắt ấm áp chảy dài xuống mặt Thùy Chi, vị mặn mặn như kết dính hai đôi môi lưu luyến kéo dài không muốn rời xa.

– Sao anh đi không nói với em một lời chứ ?!

Nghe Thùy Chi nghẹn ngào, lòng John Trần nhói đau khổ sở. Ông không trả lời, nàng cũng không cần ông trả lời. Mọi lời giải thích đều trở nên dư thừa trong khoảnh khắc này. Hai người chỉ ôm chặt lấy nhau, tận hưởng sự ấm áp mà mai kia không bao giờ tìm lại được.

Chợt John Trần nghĩ đến một điều gì đó rất quan trọng… Quan trọng đến mức tay chân ông luống cuống run rẩy. Ông đỡ Thùy Chi ngồi xuống ghế, chạy vội ra mấy chiếc vali xếp gọn trong góc phòng. Nhìn ông vội vàng lục tung chồng vali, Thùy Chi hơi khó hiểu nhưng vẫn chờ đợi… Một lúc sau, John Trần trở lại. Đứng trước nàng, vẻ mặt ông có chút phấn khích pha lẫn một nỗi sợ hãi vô hình. Đột nhiên, John Trần quỳ xuống một chân, tay ông mở chiếc hộp đưa ra trước mặt Thùy Chi, giọng run run:

– Thùy Chi! Anh biết là trong hoàn cảnh vội vàng này rất không phù hợp cho chuyện này… Nhưng anh sợ rằng sau đêm nay anh không còn cơ hội để thực hiện điều này… Dù thất bại anh cũng không bao giờ hối hận, vì anh không muốn mình phải nuối tiếc suốt quãng đời còn lại… Thùy Chi…

Em có thể lấy anh không ?

– Ah…

Thùy Chi há hốc che miệng không tin vào tai mình. Trước mắt nàng là một chiếc nhẫn kim cương óng ánh và đôi mắt chờ mong chân thành của một người đàn ông. Đứa con gái nào ở tuổi mơ mộng như nàng mà chưa từng nghĩ đến cảnh tượng lãng mạn mình được cầu hôn như thế nào chứ ?! Thùy Chi thậm chí còn tự vẽ cho mình rất nhiều viễn cảnh thơ mộng khó quên khi mình được cầu hôn… Nhưng trong tất cả giấc mơ mộng mị đó, người cầu hôn nàng đều là Hào Phong, chưa bao giờ là John Trần hay bất kì người đàn ông nào khác… Nhìn sâu vào ánh mắt chờ mong lo lắng của John Trần, trái tim Thùy Chi như thắt lại… Mắt nàng đỏ hoe rưng rưng… Nàng cũng không hiểu tại sao mình khóc… Nàng không biết phải nói với ông thế nào ?!

– Anh John…. – Thùy Chi nhào vào lòng John Trần, khóc nức nở.

– Chỉ cần em đồng ý… Lần này về Mỹ anh sẽ lo tất cả thủ tục… Nếu anh không được về nước, đăng ký kết hôn với em… Anh sẽ lo cho em đi du học, để mình cưới nhau bên đó… Được không ?! – John Trần nói nhanh.

Thùy Chi nhắm mắt vẫn không ngăn được dòng nước mắt chảy dài trên mặt. Ngay từ giây đầu tiên, nàng đã có câu trả lời… có thể là vội vàng… có thể là ngu ngốc. Nhưng Thùy Chi biết nàng sẽ không hối hận… Một câu trả lời làm John Trần và cả bản thân nàng đau đớn… Vì chính nàng cũng không hiểu mình đang chờ đợi lời cầu hôn của ai.

– Sau vài năm lấy quốc tịch… Mình có thể bảo lãnh ba mẹ em qua…

Thùy Chi vội vàng hôn rít lấy môi John Trần, ngăn lại những lời hứa hẹn mà ông còn muốn nói… Thùy Chi đứng lên trước mặt John, kéo dây khóa để chiếc váy rơi tuột xuống chân… Cơ thể trắng ngần tuyệt đẹp của Thùy Chi như thắp sáng cả gian phòng… Đôi mắt não nề buồn bã của John Trần cũng lóe sáng một sự say mê khao khát… Thùy Chi áp sát John, để hai cánh tay mạnh khỏe của ông ôm ghì lấy cơ thể lõa lồ mềm mại của nàng.

– Nếu đêm nay là đêm cuối cùng… Vậy đừng lãng phí thời gian nữa được không anh ?!

John Trần khẽ thở dài, ông đã hiểu được câu trả lời của Thùy Chi. Ông bế bổng thân thể trần truồng mềm mại của Thùy Chi, bước về phía giường.

Dưới ánh sáng vàng nhạt óng ả của chiếc đèn ngủ, hai thân hình trần truồng dính chặt vào nhau trên giường. Thùy Chi mặt đỏ ửng men tình, nhìn xuống John Trần trên ngực mình. Ông nhắm nghiền hai mắt, say mê áp mặt hai bầu vú êm ái của nàng, chiếc lưỡi liếm nhẹ quanh chiếc núm vú phập phồng khao khát. Môi ông choàng lấy nó, mút mút thèm thuồng… Một cảm giác nhẹ nhàng quen thuộc làm Thùy Chi thả lỏng cả cơ thể. Những chiếc răng của ông cứ cọ sát, nhay nhay nhẹ nhẹ quanh hai núm vú… Một cảm giác ray rứt sương sướng làm cả người nàng cong lên hưởng ứng. Ông lại trườn người thấp xuống, nhẹ nhàng nâng chân nàng qua đầu, mở ra hai bên… Thùy Chi thở hổn hển, cắn môi nhìn John Trần. Ánh mắt say mê của ông làm mặt nàng nóng rang. Ông thấy nơi đó của nàng lần thứ hai… Nhưng khác lần đầu, những sợi lông phơn phớt mịn màng của nàng đã được dọn dẹp sạch sẽ trong quá trình đóng phim… Giờ đây cả vùng âm hộ đỏ hồng nhẵn thín xinh đẹp, hai mép môi mọng nước phơi bày trước mắt John Trần. Hai bàn tay của John bợ dưới mông Thùy Chi nâng lên như nâng niu một thứ trân quý nhất… Hơi thở ấm áp của ông làm cả người Thùy Chi mềm nhũng ra… Chợt đôi môi nóng bỏng của ông trám kín nơi đó, lưỡi ông quét sâu vào…

– Uwmmm…

Thùy Chi há hốc rên rỉ. Chiếc lưỡi của John như thổi bùng ngọn lửa trong cơ thể nàng. Đôi môi John Trần chúm lại ngậm lấy mu thịt đỏ hồng bé xíu, mút mút làm Thùy Chi run rẩy giật nảy lên từng đợt. Ông như muốn hút cạn cả cơ thể nàng… Chất thanh xuân tươi trẻ của Thùy Chi tuôn trào không ngớt… Cảm giác đê mê tưởng đã vĩnh viễn mất đi, lại quay về ồ ạt mãnh liệt như chưa bao giờ rời xa…

– Uwmmmmmm…. Ôi….

Thùy Chi rên siết cong người, hai chân nàng mở rộng dâng hiến trọn vẹn… Tay nàng vô thức đưa xuống, ngón tay đan vào mái tóc anh… Mái tóc rậm bù xù của anh hôm nay lại gọn gàng đến lạ… Thùy Chi bừng tỉnh, che mặt thổn thức. “Không… Tại sao mình lại tiếp tục nghĩ đến Hào Phong ?!”. Anh chỉ còn là quá khứ. Nàng không nợ anh bất cứ điều gì… Bao gồm cả thân xác này.

Thùy Chi kéo John Trần lên hôn rít lấy môi ông. Miệng ông có mùi vị cơ thể của nàng… Mùi vị đó như quyện vào chiếc lưỡi của ông làm nàng say mê quyến luyến… Thùy Chi đẩy người John nằm xuống giường. Nàng ngồi dậy, cơ thể trần truồng tuyệt đẹp phơi bày trước ánh mắt say mê của ông. Thùy Chi mặt hơi đỏ lên nhìn xuống dương vật căng cứng của John… Tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve nó. Vật đàn ông này đã một lần đưa nàng lên chín tầng mây nhưng đến hôm nay nàng mới được nhìn ngắm nó thật kỹ… Nó to lớn hơn cả hai nắm tay của nàng, không gân guốc nổi vồng nhưng rất cứng, rất nóng… Những ngón tay thon dài nhỏ nhắn của Thùy Chi như khám phá một món đồ chơi lạ… Cứ mân mê, vuốt ve… đến lúc nghe tiếng John Trần hít hà, Thùy Chi bừng tĩnh, mặt liền đỏ ửng. Nàng cắn nhẹ bờ môi, vén tóc qua vành tai, chậm chậm cúi xuống hôn lên cái đầu nấm to lớn… Thật chậm, thậm nhẹ nhàng… Chiếc lưỡi nhỏ của nàng liếm quanh, rồi dọc xuống thân dương vật… Đôi môi đỏ hồng hé mở trùm lấy, nuốt sâu vào…

– Ahhh…

Tiếng rên rỉ khoan khoái của John Trần làm Thùy Chi thấy cả người nóng rang rạo rực. Đôi môi nàng căng cứng trượt lên trượt xuống trên thân dương vật bóng lưỡng của ông. Dương vật John Trần choáng hết vòm miệng của Thùy Chi. Đầu nấm to lớn trượt trên vòng miệng chạy sâu vào bên trong chạm vào điểm cuối… Ra rồi vào… Ra rồi vào… Như truyền vào miệng nàng một hơi thở ấm áp, xen lẫn chút hương vị đàn ông nhàn nhạt làm cả cơ thể nàng hừng hực… Thùy Chi bắt đầu thích cảm giác trong miệng nàng, vừa chật chội vừa nóng bỏng. Sự khao khát mong muốn trong nàng không ngừng lại mà càng bùng cháy dữ dội…

– Chi ơi…

Thùy Chi ngồi dậy, mặt đỏ ửng để John Trần lau khóe miệng ẩm ướt của nàng. Nàng mím môi giở chân leo lên người ông… Tay ông cầm dương vật đưa vào giữa hai mép âm hộ ướt đẫm của nàng. Chỉ một cái cọ sát nhẹ nhàng, cả cơ thể nàng đã run lên thở dồn dập… Nàng nhắm mắt, đôi môi run rẩy, chậm chậm ngồi xuống…

– Uwmmm…

Thùy Chi bấu tay lên bộ ngực rắn chắc của John, hạ thể nhấp nhỏm nhanh dần. Cảm giác chật chội ấm áp bên sâu trong cơ thể thật tuyệt diệu… Hai bầu vú nàng căng tròn nảy tưng tưng dồn dập, cặp mông trắng muốt nẩy lên dồn xuống… Tạo nên một mỹ cảnh không thuộc về trần gian, in đậm trong trí óc của John Trần. Tay ông đón lấy hai bầu vú nàng xoa nắn say mê… Ngón tay ông se se hai núm vú đỏ hồng săng cứng làm Thùy Chi sướng đến ngất ngây…

– Uwmmm… Uwmmm…

Thùy Chi giữ chặt lấy hai tay John Trần trên hai bầu vú, cặp mông nhấp nhổm lên xuống dồn dập. Hạ thể John Trần cũng nảy ngược lên hòa nhịp với nàng… Da thịt hai người va vào nhau chan chát vang dội cả phòng… Hơi thở hai người dồn dập hổn hển… Những giọt mồ hôi lấm tấm hòa vào nhau lăn dài xuống tấm lưng mịn màng…

– Anh ơi… Uwmmm… Em… Ôi….

Nghe Thùy Chi rên siết mãnh liệt, ngay lập tức John Trần ngồi bật dậy. Đặt lưng nàng xuống giường, giở chân nàng đặt qua một bên… Hai chân nàng khép lại, dương vật John Trần bên trong như bị bóp nghẹt. Ông hít hà tê dại, gối trùng thấp trên nệm, tay giữ eo nàng, hạ thể bắt đầu nhấp nhấp đều đều. Thùy Chi hổn hển, ánh mắt như thiêu như đốt nhìn John Trần. Cả người nàng nằm nghiêng trên giường, bờ mông khép lại bó nghiếng lấy dương vật ông. Âm hộ nàng vốn đã khít khao, giờ càng bót cứng… Dương vật ông chèn ép ra vào như đánh thức mọi tế bào cảm quan của Thùy Chi… Nàng há hốc rên rỉ, hai tay vò nát tấm drap giường biểu hiện một cơn sướng khoái tột cùng đang tới.

– Uwmmm… Ôi… Em… Ôi…

Thùy Chi há hốc, đê mê lên nhìn John Trần… Ông thúc thật nhanh, làm cả cơ thể nàng rung lên bần bật… Khuôn mặt phấn khích của ông như nhòe đi trong mắt nàng… Một dòng suối tình ái tuôn xối xả, cả người nàng rũ xuống mềm nhũng trên giường. Cơ thể John Trần căng cứng, rùng mình khoan khoái lấp đầy âm hộ Thùy Chi bằng từng đợt tinh trùng nóng hổi. Ông chậm chậm ngã sấp lên người nàng.

Thùy Chi nhắm mắt thiêm thiếp, hai bầu vú căng tròn mơn mởn tiếp tục được John Trần vuốt ve hôn hít… Bao nhiêu mệt mỏi căng thẳng mấy ngày qua lúc nào cũng thử thách thần kinh của nàng, chợt buông lỏng tan biến. Một cảm giác dễ chịu sung sướng lan tràn khắp cơ thể làm nàng như lâng lâng bay giữa chín tầng mây. Lần ân ái trước của hai người dù cảm xúc là thật nhưng vẫn vương vấn mùi vị đánh đổi gượng gạo… Nhưng lần này hoàn toàn khác, Thùy Chi tự nguyện đến với John Trần với một nỗi day dứt khát khao thật sự… Cảm xúc của nàng dành cho ông không chút giả dối… Nàng sẽ không bao giờ quên giây phút tuyệt vời này… Nàng muốn giữ nó trong tâm trí mình một cách công khai không giấu giếm… trân trọng nó bên cạnh những giây phút kỷ niệm với Hào Phong.

Đang mơ màng trong đê mê, cơ thể Thùy Chi được John Trần nâng bổng trên hai cánh tay. Nàng giấu gương mặt đỏ ửng xuân tình vào cổ ông, mặc ông bế mình vào phòng tắm… Tiếng nước tí tách vang lên hòa nhập cùng âm thanh rên rỉ sung sướng… Một đêm không ngủ.

—————-+++++++—————

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.