Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang 2 - Chương 17-1: Kẻ Thù Đầu Tiên Đền Tội

Sau Ánh Hào Quang 2

23 Chương 17-1: Kẻ thù đầu tiên đền tội

Tổng hành dinh của Tập đoàn Elite Việt Nam tọa lạc trên tuyến đường đắc địa nhất của thành phố. Tòa nhà cao chỉ sáu tầng, nhưng diện tích xây dựng chiếm gần một block phố… Mức độ hoành tráng vượt hơn gấp bội so với văn phòng của Công ty sản xuất phim Thiên Hà.

Trước cổng công ty, từng tốp người mẫu cao ráo ăn mặc sành điệu ra vào không ngớt. Thùy Chi nhìn lại bộ quần jean áo pull đơn giản của mình, cảm thấy cả người lóng ngóng mất tự nhiên.

– Cô kia… Đi đâu ?! – Ngay cả gã bảo vệ cũng khinh thường điệu bộ rụt rè quê mùa của Thùy Chi.

– Em… Em muốn gặp ông Đỗ Hạnh. – Thùy Chi ấp úng nói.

– Ha ha… Hi hi…

– Em… Em cũng muốn gặp anh Hạnh ah…

Nghe câu trả lời của nàng, đám người mẫu đứng xung quanh liền phá lên cười, trêu chọc.

– Cô bé nghe rồi đó… – Gã bảo vệ nhếch môi cười. – Ở đây nhiều người muốn gặp ông Hạnh lắm đó… Nhưng có mấy người được gặp đâu…


– Không phải… Em có hẹn mà…

Thùy Chi rút ra chiếc namecard màu bạc óng ánh đưa cho gã bảo vệ. Tiếng cười cợt xung quanh chợt im bặt. Gã bảo vệ sắc mặt nghiêm trọng khác hẳn khi nảy… Sau khi xác định đúng là của ông Đỗ Hạnh, gã quay lại ra hiệu cho người bảo vệ khác giữ vị trí. Quay lại nhìn Thùy Chi, thái độ gã thay đổi 180 độ, nhúng nhường thấy rõ:

– Xin lỗi vì đã làm phiền. Mời cô đi theo tôi…

Đám người mẫu hạng ba bên ngoài xôn xao ngơ ngác nhìn theo Thùy Chi. Thân phận như họ, đừng nói là hẹn gặp ông Hạnh, được gặp trợ lý của ông đã là mơ mà không được.

Thùy Chi có người bảo vệ dẫn đường, suông sẻ trơn tru đi thẳng đến phòng thư ký của Chủ tịch. Sau khi người thư ký nghe tên Thùy Chi liền dẫn nàng vào thẳng phòng làm việc của ông Đỗ Hạnh.

– Con gái… Con đến rồi…

Ông Đỗ Hạnh dáng người bệ vệ, vừa thấy Thùy Chi liền hô lớn vui vẻ. Ông bước ra từ bàn làm việc, chỉ tay mời Thùy Chi ngồi xuống bộ sofa.

– Ta gọi con là con gái… Con có thấy gì không thoải mái không ?! – Vừa ngồi xuống ghế, ông hỏi.


– Dạ không! Con rất thích ạ…

Không hiểu sao, dù chỉ mới tiếp xúc với ông Hạnh hai lần, Thùy Chi thấy rất thân thiết. Ông hỏi nàng về chuyện học hành, về gia đình, về tình yêu… Rất cởi mở, thân thiết như một người bác ruột lâu ngày mới gặp lại đứa cháu. Nói chuyện với ông Hạnh được một lúc, cô thư ký liền quay vào cẩn thật đặt trước mặt Thùy Chi một tờ hợp đồng khoảng 30 trang giấy.

– Con xem đi… – Ông Hạnh cầm lên đặt vào tay Thùy Chi. – Như ta nói trước, ta sẽ cho con thử thách với vị trí người mẫu độc quyền cho Lollipop… Nếu sau một năm, kết quả khảo sát thị trường của TNS khả quan… dĩ nhiên đa phần KPI đánh giá đối với con… chủ yêu liên quan đến độ nhận biết thương hiệu và kèm một chút chỉ tiêu kinh doanh…

Thùy Chi nghe ông Đỗ Hạnh nói mà lỗ tai cứ lùng bùng những từ ngữ lạ lẫm. Dù sao nàng cũng chỉ là một cô gái vừa tốt nghiệp lớp 12… Dù đã bắt đầu đi làm hơn một năm, nhưng không phải công việc văn phòng thuần túy… Nàng thật sự hơi hối hận vì không kéo Minh Kha đi chung với mình. Thùy Chi lật nhanh những tờ hợp đồng chi chít chữ… Miệng nàng mấp máy vài lần vẫn không biết mở lời thế nào ?!

– Con không cần ký vội đâu… Mang về cho ba mẹ xem trước cũng được mà… – Ông Hải như đọc được suy nghĩ của Thùy Chi, liền gợi ý.

Thùy Chi mừng rỡ, gật gật đầu cảm ơn ông. Nhưng nàng không biết rằng, bản hợp đồng của mình lại dẫn về một hồi ký ức xa xôi.

———————–+++++++++———————


– Đây là sơ yếu lý lịch của Thùy Chi ạ…

Đón tập hồ sơ bìa vàng của cô thư ký, ông Đỗ Hạnh vui vẻ mở ra xem. Nhưng ngay trang đầu tiên ông đã dừng sững lại, tay run run… Miệng ông lẩm nhẩm đọc đi đọc lại cứ như tờ sơ yếu lý lịch của Thùy Chi chỉ có hai hàng chữ…

“Cha – Đỗ Ngọc Hải… Mẹ – Nguyễn thị Thùy Vân”

– Ha ha… Ha ha… Đỗ Ngọc Thùy Chi… Con có đôi mắt của nàng… Thảo nào… Thảo nào… Con gái… Con gái ơi…

Cô thư ký chết sững nhìn ông Hạnh cười sặc sụa. Chưa bao giờ cô thấy ông có thái độ kì lạ như vậy… Ông cười, nhưng khóe mắt ông đỏ hoe ươn ướt…

—————–+++++++++——————-

Cầm bản hợp đồng trong tay, ông Hải gật gù hài lòng. Ông không ngờ Thùy Chi lại được nhận một công việc lý tưởng với mức lương hậu hĩnh như vậy. Lý tưởng vì không đòi hỏi chuyên môn gì, thời gian lại rộng rãi không ảnh hưởng nhiều đến việc học hành… Thậm chí ông còn có cảm giác bản hợp đồng này được soạn riêng chỉ dành cho Thùy Chi. Điều này sao có thể chứ ?! Một Tập đoàn lớn như Elite Việt Nam sẽ không rỗi hơi chăm chút cho một cô người mẫu chưa tên chưa tuổi như con gái ông.

Ông Hải lật tới lật lui tờ hợp đồng, vẫn không phát hiện được gì sai… Chợt ông nhìn lên hỏi Thùy Chi:

– Ông Chủ tịch mới nảy con nói tên là gì ?!

– Dạ, ông Đỗ Hạnh. – Thùy Chi vui vẻ trả lời ngay.

– Đỗ Hạnh… Đỗ Hạnh… – Ông Hải nhíu mày lẩm nhẩm, vẫn không có khái niệm gì.

Thùy Chi rút điện thoại, mở internet… Tên Đỗ Hạnh, Google ngay lập tức hiện lên vô số hình ảnh của ông… Từ phát biểu, trao giải thưởng, làm từ thiện, chơi golf… Đủ cả. Thùy Chi chọn một tấm hình khá rõ, đưa máy sang cho Ba xem. Vừa cầm điện thoại lên, hai hàng lông mày ông Hải chợt nhíu chặt lại.


– Sao vậy Ba ?! Ba quen ông ta sao ? – Thùy Chi hơi lo lắng hỏi.

– Ba… – Ông Hải ấp úng rồi gật gật đầu thở dài.

– Ba thật là quen ông Đỗ Hạnh ?! – Thùy Chi ngạc nhiên hỏi lại.

“Không những ba con quen, mà mẹ cũng quen…”

Thùy Vân mỉm cười nhẹ nhàng đi ra từ trong bếp. Bà đã nghe được hết câu chuyện của hai cha con.

– Đúng là oan gia ngõ hẹp mà… Ha ha… – Ông Hải chợt cười rộ lên.

Thùy Vân ngồi xuống bên cạnh Thùy Chi, vuốt ve mái tóc đen mượt của nàng. Ánh mắt bà hơi hoài niệm nhìn chồng, lại nhìn sang con gái:

– Ông Đỗ Hạnh, tên đầy đủ là Đỗ Văn Hạnh… Dù lớn hơn ba con vài tuổi… nhưng vào đại học muộn nên là bạn học cùng khóa với ba con… Hai người học rất giỏi… lại tình cờ cùng mang họ Đỗ nên rất thân với nhau… – Ánh mắt bà nhìn ông Hải trìu mến.

– Khi hai người học đến năm thứ tư Đại học, thì mẹ mới vào năm nhất… – Thùy Vân tưởng nhớ, hai gò má chợt ửng đỏ vui vẻ.

– Ba và ông ta dù rất thân nhưng luôn cạnh tranh nhau từng chút một… – Ông Hải kể tiếp thay vợ. – Cạnh tranh từng điểm từng điểm, đến cả người con gái yêu thương cũng cùng chọn một người… Đó là mẹ con…

– Năm đó trường được một suất học bổng của Nga tài trợ… Học lực của ba và ông Hạnh ngang bằng nhau, đều xuất sắc nhất trường… Thầy cô trong trường định là sẽ họp và bình chọn phiếu kín… Nhưng ba và ông Hạnh đều không thích như thế… Thế là ba và ông ta thống nhất một cách…

– Người dành được trái tim mẹ con sẽ là người chiến thắng… Tất cả… cả mẹ con và suất học bổng… Người thua phải nộp đơn lên Ban Giám hiệu xin rút lui… – Giọng ông trầm trầm tưởng nhớ.

– Người thua phải được suất học bổng thì mới an ủi chứ ?! – Thùy Chi bất bình xen vào.

Ông Hải quay sang nhìn Thùy Vân, mỉm cười:

– Con nói y như mẹ con nói hai mươi bảy năm trước vậy…

– Nhưng ba và ông Hạnh có suy nghĩ khác… Người ở bên cạnh mẹ con, nên là người có đủ khả năng tài chính để lo cho nàng… Thời điểm đó chỉ đi học nước ngoài mới có được một tương lai hứa hẹn…

Lời ba nói làm Thùy Chi cảm động. Nàng im lặng nhìn mái tóc bạc của ba lại hao hao như mái tóc của ông Đỗ Hạnh.

– Kết quả không cần nói… Dĩ nhiên là ba con thắng rồi… – Ông Hải vui vẻ nhe răng cười với vợ. – Nhưng nghĩ đến phải xa mẹ con bốn năm trời ròng rã, ba không đành… Cuối cùng người viết đơn trước lại là ba…

– Haizz… Bởi vậy nên người ta làm đến Chủ tịch Tập đoàn… Còn ba con bây giờ lại không có gì…

Thùy Vân siết chặt tay chồng, gắt gỏng không vui:

– Anh không được nói vậy…

– Hi hi… Ai nói ba không có gì ?! – Thùy Chi nhào vào lòng ba. – Ba có mẹ, còn có một đứa con gái xinh đẹp như vầy… Không phải sao ?

– Ha ha… Đúng rồi… Ba có tất cả… Ba là người chiến thắng mà…

——————–++++++——————–

Sáu tháng sau,

Trong một con hẻm rộng rãi thoáng đãng, tiếng chổi dừa xoèn xoẹt vang lên đều đều thật yên bình. Trước cổng một căn nhà hai tầng khang trang sơn xanh nhạt, ông Hải mái tóc lấm tấm bạc, mỉm cười quét lá cây trên sân. Thỉnh thoảng ông lại quay nhìn về phía bộ bàn đá trong góc sân, Thùy Vân đang mỉm cười bình lặng nhìn lại ông.

Sáu tháng qua gia đình ông Hải có những biến chuyển rất lớn. Xuất phát điểm ban đầu vẫn là sự giúp đỡ của người bạn năm xưa gặp lại. Dĩ nhiên, người tự trọng như ông Hải sẽ không chấp nhận sự giúp đỡ trực tiếp về tiền bạc… Ông Đỗ Hạnh lui đến thăm gia đình và xin phép hai vợ chồng được nhận Thùy Chi làm con nuôi. Vợ chồng ông Hải rất sẵn lòng và Thùy Chi cũng vui vẻ nhận ông Hạnh là cha nuôi trên danh nghĩa. Hai tuần sau, ông Hạnh giới thiệu cho ông Hải một công việc trong ngân hàng, tuy không được chức vụ cao như ngày nào, nhưng thu nhập cũng khá và ổn định. Hai tháng sau, ông Hạnh lại sử dụng mối quan hệ cá nhân giúp gia đình Thùy Chi mua một căn nhà giá thanh lý rẻ của ngân hàng… Căn nhà được trả góp trong mười lăm năm bằng thu nhập của ông Hải và Thùy Chi. Có thể ông Đỗ Hạnh làm bao nhiêu việc đó chỉ bằng vài cú điện thoại, nhưng đối với gia đình Thùy Chi đó là một ân huệ rất lớn…

Sáng chủ nhật, lười biếng nằm trên giường là khoảng thời gian thoải mái nhất của Thùy Chi. Sáu tháng nay là khoảng thời gian xoay chuyển nghiêng trời lệch đất đối với sự nghiệp tương lai của nàng. Thùy Chi không thi vào Sân khấu Điện ảnh chung với Thủy, mà đỗ vào Thương mại Quốc tế. Sáu tháng làm việc tại Elite với vai trò người mẫu độc quyền Lollipop, Thùy Chi hiểu ra nhiều điều… Bất cứ ngành nghề nào cũng tồn tại những ánh hào quang. Điện ảnh, Thời trang luôn song hành giao thoa với nhau. Chỉ chừng ấy thời gian, Thùy Chi bây giờ bước ra đường không ít người nhận ra nàng… Vì đơn giản, hình ảnh của nàng tươi trẻ đầy sức sống dính liền với thương hiệu thời trang Lollipop phủ kín các phương tiện truyền thông… Từ truyền hình, báo chí, billboard, banner online… Tần suất xuất hiện của Thùy Chi trong sáu tháng đầu, không một diễn viên điện ảnh hay ca sĩ nào có thể so sánh. Thậm chí Elite còn lập một Fanpage mang tên Thùy Chi Lollipop, cập nhật hình ảnh của nàng hàng ngày… thu hút hàng trăm ngàn thanh thiếu niên theo dõi.

Ngân sách marketing cũng đổ ra ồ ạt như nước tháo đập. Vượt qua cả khoảng chi phí ông Đỗ Hạnh dự kiến ban đầu… Trong một cuộc họp báo, một phóng viên nửa đùa nửa thật hỏi ông Đỗ Hạnh, ông đang xây dựng một thương hiệu thời trang hay đầu tư cho một ngôi sao ?! Ông Hạnh vui vẻ nói: “Tôi đầu tư cho cả hai. Thùy Chi là Lollipop và Lollipop cũng là Thùy Chi…”. Ông nói đúng, cùng với danh tiếng của Thùy Chi, doanh số của Lollipop cũng tăng nhanh đến chóng mặt… Rất nhiều nhãn hàng thời trang tuổi teen khác đều bắt đầu dùng chiến lược tương tự với Elite, nhưng chợt nhận ra chiếc bánh thị trường đã được chia phần sạch sẽ.

Hốt cụm lá cây cho vào thùng rác, ông Hải khép cổng. Nhưng vừa quay lưng bước vào nhà, liền có tiếng xe máy đỗ lại ngay trước cổng. Ông Hải quay lại hỏi:

– Ai đó ?!

“Em Minh đây, anh Hải ơi!”

Nghe giọng nói vang lên từ ngoài cửa mà nét mặt Thùy Vân chợt tái nhợt giận dữ. Gã Minh ngày nào đã lợi dụng tình thế bòn rút đến cạn kiệt gia sản gia đình, còn dày vò thân xác bà, suýt cưỡng đoạt cả Thùy Chi… Gã còn dám bén mảng đến đây ư ?! Dù không biết gã Minh làm thế nào tìm ra nơi ở mới của gia đình… Nhưng gã đã đoán ra, Thùy Vân không dám kể hết mọi chuyện cho chồng nghe. Sau khi ông Hải về nhà, bà cũng dặn dò Thùy Chi thật kỹ không kể những chuyện đã xảy ra.

– À… Chú Minh hả ?! – Ông Hải vui vẻ bước ra mở cửa.

– Tưởng chú quên thằng anh này rồi chứ ?! Lâu quá không thấy mặt chú đâu… – Vừa hồ hởi đón Minh vào nhà, ông Hải vừa trách cứ.

– Làm gì có anh ! Em phải tìm cả nửa vòng trái đất mới tìm ra địa chỉ nhà anh đấy… Ha ha… – Gã Minh liếc qua Thùy Vân, đắc ý.

– Sao lạ vậy ?! Anh tưởng Vân đã nhắn địa chỉ mới cho bạn bè hết rồi mà…

Ông Hải hơi thắc mắc lẩm bẩm. Nhưng tâm trạng đang rất vui, ông vỗ vai Minh kéo vào phòng khách. Gian phòng khách bày biện tươm tất, hai vách tường đều treo hình Thùy Chi chụp mẫu cho Lollipop… Nụ cười nàng thật xinh đẹp, cơ thể nở nàng tuyệt đẹp như một bông hoa mới nở trong những bộ trang phục xinh xắn hồn nhiên…

– Chà chà… Cháu Chi càng ngày càng đẹp ra… – Gã Minh tấm tắc khen thầm nuốt nước miếng. – Đôi khi thấy con bé trên truyền hình mà em còn không tin được ngày xưa mình còn bồng bế nó đấy…

– Ha ha… Đúng là nó càng ngày càng xinh ra… Giống y mẹ nó vậy… Ha ha…

Ông Hải cười tự hào nhìn qua Thùy Vân đang lặng lẽ châm trà. Nhưng điều lạ là nét mặt bà không vui, không có biểu hiện gì với câu nói nửa đùa nửa thật của ông.

– Mười giờ rồi còn gì… Ở lại ăn trưa với anh chị nha…

Nghe ông Hải nói, Thùy Vân chỉ còn biết thở dài. Bà lặng lẽ đứng lên đi vào bếp chuẩn bị cơm. Có lẽ bữa trưa nay sẽ khó mà nuốt nổi vài hạt cơm. Ngoài phòng khách, giọng ông Hải và gã Minh vẫn vang lên đều đều… như hai người bạn tâm giao lâu ngày không gặp lại.

– Để anh lấy thêm nước sôi… – Đặt bình trà rỗng xuống, ông Hải nói.

– Ấy… Ấy… Ai để anh phục vụ em bao giờ… Để em…

Gã Minh cầm bình trà đi xăm xăm vào bếp. Quay lại nhìn thấy ông Hải mở tờ báo ra đọc. Gã yên tâm bước đến sau lưng Thùy Vân, vòng tay ôm chầm lấy thân hình mềm mại của bà.

– Chú dám… Tôi hét lên bây giờ… – Thùy Vân rít khẽ.

– Chị mà dám kêu, thì em đây cũng dám nhận nha… Ha ha… – Gã vục mặt vào cổ Thùy Vân hít hà say mê.

– Đừng ép người quá đáng… Chú muốn gì ?! – Thùy Vân cố ngăn hai bàn tay gã không ngừng xoa nắn hai bầu vú to lớn của bà.

– Chật chật… Có anh Hải về… Coi bộ tưới tắm đầy đủ cũng xanh tươi hơn nha… – Gã luồn tay vào cổ áo Thùy Vân, mân mê bầu vú mát rượi căng tròn của bà.

– Buông tay… – Thùy Vân ứa nước mắt, giọng run lên.

– Thôi… Vào vấn đề chính… – Gã rút tay, đưa lên mũi hít hít. – Em thấy chị sống khá như vầy… Chắc cũng không nỡ thiếu tiền thằng em không trả chứ hả ?!

– Tôi thiếu chú cái gì ? – Thùy Vân đỏ mặt tức giận.

– Ấy ấy… Ba trăm năm mươi triệu lo cho anh Hải, còn thiếu… Đã trả đâu ?! – Gã Minh cười tủm tỉm.

– Chú điên rồi… Không phải… lúc đó… chú nói… tôi… làm chuyện đó… thì… thì bỏ qua sao ?! – Thùy Vân tức giận đến run lẩy bẩy.

– Chị làm chuyện gì với em nhỉ ?! Sao em không nhớ ?! – Gã Minh trơ tráo, nhếch mép cười. – Em đãng trí thật… Hay là… em ra hỏi anh Hải xem ?!

– Mày… khốn nạn… – Thùy Vân tái mặt, nghiến răng rít lên.

“Số tiền đó tôi sẽ trả…”

Đột nhiên một giọng nói thanh nhẹ lại lạnh lùng như băng nhọn vang lên, vừa đủ để hai người trong bếp nghe. Thùy Chi bước vào bếp, bước về phía mẹ, ánh mắt lạnh lẽo đối mặt với gã Minh. Gã nhìn nàng, ánh mắt lướt qua bộ đồ thun đơn giản mỏng manh mặc ở nhà, cổ họng nuốt ực một cái.

– Tốt… Mẹ ăn mặn, con khát nước là lẽ thường…

Thùy Vân nghe được lời gã nói, uất nghẹn muốn lao lên thì Thùy Chi đã cản bà lại.

– Cho tôi một ngày… – Thùy Chi nói.

– Không… Tối nay 20h00… Điểm hẹn là… – Mắt gã Minh láo liên suy nghĩ. – Không… Tôi sẽ chờ ở góc đường Lê Văn Lương và Nguyễn Thị Thập…

– Con bé đi một mình… Nếu không đừng trách tôi lật lọng… – Gã nhìn sâu vào đôi mắt đỏ hoe lo lắng của Thùy Vân.

– Được. Đúng hẹn tôi sẽ tới. – Giọng Thùy Chi lạnh băng. – Bây giờ tôi muốn ông lặng lẽ cút ra khỏi nhà tôi… Ngay lập tức…

– Hắc hắc… Được thôi…

Gã Minh vừa đi ra, Thùy Vân đã siết chặt tay con gái. Không để mẹ lo lắng, Thùy Chi vỗ tay bà trấn an:

– Chuyện này con sẽ nhờ cha nuôi giải quyết… Mẹ yên tâm đi.

Gã Minh bất ngờ từ chối ở lại dùng cơm với lý do có chuyện cơ quan gấp… Ông Hải hơi cụt hứng, nhưng không quên mời gã dịp khác ghé chơi. Ông không hề biết rằng, đó là lần cuối cùng mình nhìn thấy gã Minh.

————++++————

Chiều tối 19h00 cùng ngày,

Bước chân vào gian phòng khách sang trọng nhà cha nuôi mà lòng Thùy Chi ngổn ngang lo lắng. Nàng trấn an mẹ thế thôi… Nhưng nàng không hề có ý định nói ra việc này với ông Đỗ Hạnh. Đây là chuyện bí mật hổ thẹn của hai mẹ con nàng, ngay cả ba cũng không biết. Làm sao nàng mở miệng kể cho cha nuôi nghe được ?! Ông Đỗ Hạnh dù không nói ra, nhưng qua ánh mắt ông nhìn mẹ, Thùy Chi cảm nhận được một sự yêu thương day dứt vẫn vương vấn bao nhiêu năm. Ngay cả việc hai người con trai đang du học Anh của ông, một người đặt tên Thụy, một người mang tên Vân… Cũng đủ nói lên rất nhiều điều.

Thùy Chi không muốn cha nuôi đau lòng, càng không muốn hình ảnh của mẹ trong lòng ông bị vấy bẩn nhơ nhuốc… Khi biết chuyện, liệu ông sẽ làm gì ?! Quay sang trách cứ thậm tệ ba nàng sao ?! Ba nàng hoàn toàn vô tội… Nếu biết chuyện này, ông sẽ đau đớn đến mức nào chứ ?! Thùy Chi đến đây vì mục đích khác, mượn tiền. Ba trăm năm mươi triệu là hơn nửa năm lương thưởng của nàng. Vì căn nhà hiện tại, cả gia đình Thùy Chi không còn tích lũy bao nhiêu…

– Con gái… Sao không gọi điện báo cha trước ?!

Ông Đỗ Hạnh vui vẻ bước đến ngồi bên cạnh Thùy Chi.

– Con… Con có chuyện gấp chút ạ… – Thùy Chi ấp úng.

– Có chuyện gì, cứ nói… Ấp úng gì chứ ? – Ông hiền từ xoa xoa mái tóc Thùy Chi.

– Con… Con cần mượn tiền cha… – Thùy Chi thấy mặt nóng bừng xấu hổ. – Ba trăm năm mươi triệu…

– Ok…

Ông Đỗ Hạnh không cân nhắc một giây, ngay tức khắc đứng lên đi vào phòng làm việc. Thùy Chi vừa mừng vừa áy náy… Nàng có cảm giác mình đang lợi dụng tình cảm của ông dành cho nàng. Một phút sau, ông Hạnh quay lại với một phong bì dầy cộp, nhẹ nhàng đặt vào tay Thùy Chi.

– Cha… Cha không hỏi con dùng số tiền này làm gì sao ?! – Thùy Chi áy náy hỏi.

– Không cần… Con muốn nói thì đã nói… Không muốn nói, cha cũng không nên hỏi. Cha tin con gái của cha. – Ông Hạnh nói.

Ông Đỗ Hạnh nhìn qua khung cửa sổ, nhìn theo Thùy Chi dắt xe máy đi ra cổng. Con bé còn lễ phép chào bà quản gia làm ông mỉm cười một mình. Nhưng tại sao hôm nay Thùy Chi lại đi xe máy nhỉ ?! Ông hơi nhíu mày suy nghĩ. Elite đã cấp cho con bé một chiếc Lexus và tài xế riêng. Theo quy định vì Elite, vì bảo vệ hình ảnh của Lollipop, dù đi đâu Thùy Chi cũng phải sử dụng chiếc xe được cấp. Con bé hôm nay rất lạ, vừa mượn một số tiền, lại tự lái xe máy… Đối với ông số tiền đó chẳng đáng là bao, nhưng sự an toàn của Thùy Chi lại là vô giá…

Ông Đỗ Hạnh nhấc điện thoại gọi đi… Khi ai đó bên kia nhấc máy, ông nói một tràn tiếng Nga rồi tắt điện thoại. Mười giây sau, từ dưới nhà, tiếng mô tô gầm rú vang lên. Một gã tóc vàng cao lớn, cưỡi mô tô lao vút ra đường.

—————-++++++++——————–

Tám giờ kém năm phút,

Thùy Chi bịt khẩu trang thấp thỏm chờ ở góc đường theo giao hẹn với gã Minh. Nàng cũng không hiểu tại sao gã hẹn ở nơi đông đúc như thế này… Nhưng giao dịch tại đây, Thùy Chi thấy yên tâm hơn là một phòng khách sạn nào đó. Hay gã Minh sợ nàng sẽ tiếp tục giở trò cũ, liều mạng với một con dao ?! Nếu là sáu tháng trước, có lẽ Thùy Chi chỉ còn biện pháp đó… Nhưng bây giờ mọi chuyện đều đã khác, nàng biết được giá trị của mình. Thùy Chi đang nhìn thấy một tương lai rộng mở trước mắt. Số tiền này vẫn là một món tiền lớn đối với nàng. Nhưng nàng tin tương lai mình sẽ kiếm được hàng chục, hàng trăm lần như vậy.

– Cưng rất đúng giờ nha…

Đang mãi suy nghĩ, gã Minh từ đâu bước đến sát người, Thùy Chi mới giật mình nhận ra. Nàng mím môi không nói một lời, định mở chiếc túi móc ngang trên tay lái xe, thì gã giơ tay ngăn lại:

– Ấy ấy… Ở đây không được… Làm sao kiểm tiền đây ?!

– Chứ ông muốn sao ?! – Thùy Chi gắt lên. – Đừng mơ tôi sẽ bước chân vào khách sạn với ông.

– Khà khà… Khách sạn gì chứ ?! Cưng lại mơ tưởng lung tung rồi… Chạy ra chỗ vắng vắng để anh đếm tiền lướt qua một cái thôi…

Thùy Chi mím môi nén cơn giận, ngồi sau xe cho gã Minh lái đi. Nếu ánh mắt nàng là những lưỡi dao thì chiếc cổ gầy ốm của gã ngay trước tầm mắt nàng đã đứt lìa từ lâu. Gã chạy chậm chậm về hướng Huyện Nhà Bè, sau mười phút, chợt rẽ vào một con đường trải nhựa nhỏ bụi cỏ mọc um tùm hai bên. Chạy qua một hàng rào nhôm tấm xanh, Thùy Chi nhận ra mình lọt vài khuôn viên một công trình bỏ hoang. Dưới ánh trăng trên cao, những khối bê tông lởm chởm trơ khung sắt bỏ dở nhiều năm đã đen xỉn đổi màu. Thùy Chi bắt đầu hơi lo lắng:

– Dừng lại… Ông định chở tôi đi đâu ?

– Sao vậy ?! Lo gì chứ ?

Gã Minh tươi cười dửng dưng bước xuống xe. Gã lửng thửng móc điếu thuốc đặt lên môi, bật lửa. Thở một hơi khoan khoái, chìa tay về phía Thùy Chi:

– Tiền đâu ?!

– Đây…- Thùy Chi ngồi yên trên vị trí lái rút chiếc phong bì ra, gằn giọng. – Nhưng nếu ông còn dùng chiêu này để uy hiếp mẹ tôi… Tôi sẽ giết ông… Dù có ở tù tôi cũng giết ông… Ông nghe rõ chưa ?

– Hừ… Người dọa tao nhiều lắm rồi… Vẫn sống phây phây đây…

Gã Minh đứng ngay đầu xe Thùy Chi dùng đèn xe nàng để đếm tiền. Dù không đủ sáng, nhưng gã dễ dàng thấy đủ 7 xấp dầy cộp giấy năm trăm nghìn đồng, nhưng gã vẫn nhẫm đi nhẫm lại… Thật ra gã đang suy tính làm sao để tiến hành bước kế tiếp của kế hoạch. Cưỡng đoạt không được Thùy Chi một lần, làm gã thèm thuồng nhung nhớ suốt mấy tháng trời. Gần đây, nhìn hình ảnh trẻ trung tươi xinh của nàng trên truyền hình, gã thèm muốn kinh khủng. Không phải không có lý do mà gã dẫn Thùy Chi ra đây… Vì tất cả khách sạn đều đòi xuất trình giấy tờ và camera khắp nơi. Dù để toại nguyện một lần, gã đã suy tính mọi khả năng… Lý do đòi tiền là phụ, chỉ để đánh lạc hướng mà thôi. Hôm nay đã kéo được Thùy Chi đến đây, dù nhẹ nhàng hay thô bạo, gã cũng quyết tâm chiếm đoạt nàng.

Thùy Chi ngồi trên xe, nổ sẵn máy, tay nắm chặt ống ga sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào. Nhưng năm phút trôi qua, nhìn gã Minh lẩm nhầm đếm tiền nàng cũng mất kiên nhẫn bực mình. Bất chợt chiếc phong bì căng phồng nặng trĩu rơi phịch xuống chân Thùy Chi. Nàng vô thức theo phản xạ cúi xuống nhặt. Đột nhiên, cổ tay truyền đến một cảm giác lạnh lẽo chặt cứng… Thùy Chi bừng tĩnh biết không ổn, vùng người thẳng dậy thì đã muộn. Một cổ tay nàng nằm gọn trong còng số 8, bên kia khóa chặt vào tay gã Minh.

– Ông muốn làm gì ?! Bỏ tôi ra… – Thùy Chi vùng tay lên, thì gã Minh đã chộp gọn luôn cổ tay còn lại của nàng.

– Đi đâu sớm ?! Mình ra đây vui vẻ một chút…

– Bỏ tôi ra… Cứu tôi với… Cứu…

Thùy Chi cố vùng vẫy, gào thét nhưng miệng nàng bị gã bịt kín. Nàng bị gã thô bạo kéo ra khỏi chiếc xe. Chiếc xe máy đỗ lăn kềnh trên nền đất. Gã lôi Thùy Chi sền sệt trên nền đất, đôi giày rơi lại, đôi chân trần của nàng cày sới một đường dài…

Lôi kéo một đứa con gái liên tục vùng vẫy, gã Minh cũng không thoải mái gì… Đưa được Thùy Chi vào trong một căn nhà tiền chế bằng thùng container, gã toát mồ hôi thở hồng hộc. Ném Thùy Chi ngã xuống tấm nệm cũ nhàu nát trong goac buồng… Gã Minh dùng sức nặng cả thân người đè nàng bên dưới… Mở khóa tay của mình, lại khóa ngược hai cổ tay nàng vào một vòng sắt trên đầu. Gã Minh bỏ Thùy Chi đó, bước ra ngoài…

– Cứu tôi… Cứu tôi với…

Trong bóng tối đen kịt, Thùy Chi gào khản cả cổ nhưng âm thanh kêu cứu tuyệt vọng của nàng chỉ ong ong vang vọng trong gian buồng bằng thép dầy cộp. Không thể như thế được… Thùy Chi tưởng tượng đến cảnh mình bị dày vò làm cả người nàng kinh tởm muốn chết ngay đi… Nàng lại nghĩ đến một chuyện còn kinh khủng hơn. Gã sẽ làm gì nàng sau khi thỏa mãn ?! Gã sẽ thả nàng đi để nàng thoải mái tố cáo gã sao ?! Dù không có ai làm chứng, nhưng với thân phận hiện tại của nàng, sẽ có rất nhiều người tin lời nàng nói… Gã sẽ yên ổn với công việc hiện tại, bất chấp nàng tố cáo sao ?! Không… Thùy Chi chợt nghĩ đến nơi heo hút vắng vẻ này… Dường như gã Minh đã chuẩn bị cho một kế hoạch bịt đầu mối… “Gã sẽ giết nàng…!” Ý nghĩ về cái chết của chính mình làm Thùy Chi rụng rời sợ hãi… Cả người nàng run rẩy co rúm vào góc tối.

Tiếng bước chân lạo xạo từ bên ngoài đến gần. Cánh cửa mở ra. Ánh đèn pin lóe sáng chiếu thẳng vào khuôn mặt tái nhợt sợ hãi của Thùy Chi.

– Hắc… Hắc… Vui vẻ với cưng mà không có chút ánh sáng thì không thú vị gì… Cưng nói đúng không ?

Gã Minh cười hềnh hệch, dưới ánh đèn pin hàm răng hắn trắng nhởn như nanh chó sói. Thùy Chi run lẩy bẩy, nàng không còn điều khiển được mình để kêu cứu. Hai cánh tay nàng bị trói ngược qua đầu, cổ tay tê dại ê ẩm. Đột nhiên Thùy Chi mở to hai mắt nhìn chằm chằm về phía sau lưng gã Minh… Dưới ánh đèn pin chói lòa nàng vẫn nhìn thấy một bóng đen to lớn lừng lững không một tiếng động như lơ lửng trong không khí… từ từ tiến sát sau lưng gã Minh. Thùy Chi kềm nén để không hét lên. Nếu đó là một bóng ma, nàng thà để nó giết chết gã Minh trước, sau đó dù có hút cạn máu nàng, nàng cũng cam lòng.

Gã Minh dường như cũng cảm thấy sự lạnh lẽo bất thường sau lưng. Kết hợp với ánh mắt sợ hãi kinh khủng của Thùy Chi nhìn chằm chằm… gã rùng mình. Dù biết đứa con gái trước mặt có thể đang diễn một vở kịch khác, nhưng gã không kềm lòng được quay ngoắt lại phía sau.

– Ah….

Âm thanh cuối cùng thoát ra khỏi miệng gã Minh chỉ ngắn gọn như vậy. Gã chỉ thấy màn tang đau nhói, rồi gục xuống như một cọng bún… Chiếc đèn pin vừa vuột ra liền rơi vào một bàn tay to lớn. Bóng đen đặt chiếc đèn xuống góc nệm, bước đến bên Thùy Chi.

– Ah… Đừng qua đây… Cứu… tôi…

Không có một nỗi sợ hãi nào đối với một cô gái như Thùy Chi bằng sợ ma… Nàng hét lên lạc cả giọng. Gần như không nhớ rằng bóng ma này vừa cứu nàng khỏi móng vuốt một con sói đội lốt người.

– Tôi…

Một giọng nói tiếng Việt cứng ngắt làm Thùy Chi im bặt. Tim nàng đập thình thịch nín lặng khi thấy gương mặt góc cạnh khá quen thuộc hiện ra sát bên. Anh ta là Nico – người Nga, bất cứ ai ở tập đoàn Elite cũng biết anh là tài xế riêng của ông Đỗ Hạnh. Nhưng chỉ một số ít trong đó có Thùy Chi mới biết rằng anh ta còn một thân phận khác, cựu lính đặc công KGB giải ngũ, được ông Hạnh tuyển dụng làm cận vệ riêng cho mình. Trong tập đoàn, ông Hạnh có thể nghi ngờ bất cứ ai, nhưng Nico vẫn là người ông tin tưởng nhất.

Nico rút ra con dao chuyên dụng, chỉ lách cách hai cái là mở được còng tay cho Thùy Chi. Nàng xoa xoa cổ tay ê ẩm, lồm cồm đứng lên.

– Hắn… – Thùy Chi nghiến răng nhìn gã Minh nằm sõng soài trên nền nhà.

– Ngất… – Nico nghe tiếng Việt khá sõi, nhưng phát âm khó nên thường chỉ nói một hoặc tối đa hai từ.

Thùy Chi không có giày, Nico bế bổng nàng trên hai cánh tay mạnh khỏe bước thẳng ra ngoài. Dưới ánh trăng vằng vặc, Thùy Chi ngoái đầu nhìn về phía gian phòng tối đen mà suýt nữa là mồ chôn thân xác của nàng. Giờ đây, nàng đã an toàn từng bước rời xa nơi chết chóc kinh khủng đó… Nhưng khoảnh khắc này Thùy Chi mới hiểu, dường như kẻ thù của nàng không giảm đi theo thời gian… Chúng không ngừng nghỉ lên kế hoạch hãm hại nàng và gia đình, còn chính nàng lại mong chúng lãng quên mình đi… Không ?! Điều này không thể xảy ra một lần nữa ?! Nếu đêm nay ông Hạnh không kêu Nico đi theo nàng, liệu nàng còn thấy ánh sáng mặt trời ngày mai ?! Vài ngày sau sẽ có vô số báo chí đăng hình ảnh xác chết lõa lồ rùi nhặng bâu đầy của nàng… Chấm đen nhỏ bé trong tâm hồn Thùy Chi chợt lan ra mạnh mẽ… gieo rắc vào đầu nàng mộy ý nghĩ kinh khủng… Nàng muốn gã Minh không tồn tại trên đời này nữa.

– Nico… Bỏ tôi xuống…

Nico ngoan ngoãn quỳ gối, đặt Thùy Chi ngồi trên đùi hắn, để nàng xỏ chân vào đôi giày lăn lóc trên nền đất. Nàng đứng lên, im lặng một lúc vẫn đứng yên tại chỗ. Thùy Chi đang sợ hãi tim đập dồn dập vì quyết định của mình.

– Tôi biết anh nghe hiểu được lời tôi nói… – Thùy Chi siết chặt nắm tay, nhìn Nico. – Tôi biết mình không có quyền ra lệnh cho anh… Nhưng tôi muốn gã đàn ông kia… biến mất khỏi thế gian này… Tôi biết anh làm được.

Nico hơi nhíu mày nhìn xuống ánh mắt kiên quyết tóe lửa của Thùy Chi. Anh ta hơi ấp úng như lựa từ để nói:

– Hạnh… không nói…

– Tôi biết… Không phải mệnh lệnh của ông Hạnh… – Thùy Chi thở dài, nhưng không bỏ ý định.

– Nhưng tôi có thể cho anh… tất cả số tiền này… – Nàng lao đến túi phong bì rơi trên nền đất, dúi vào tay anh ta.

– Không…

Nico lắc đầu, bước lại nhẹ nhàng đỡ chiếc xe máy Thùy Chi lên. Chợt Thùy Chi kêu lên yếu ớt:

– Bản thân tôi nữa… Được không ?! Thêm cả thân thể tôi nữa… Được không ?!

Nico hơi sững người, nhưng lại tiếp tục phủi bụi trên yên chiếc xe, đầu cũng không ngẩng lên. Thùy Chi đã muốn tuyệt vọng vì sự cự tuyệt lạnh lùng của Nico.

– Nico… Làm ơn… Gia đình tôi sẽ không sống yên ổn nếu hắn còn sống… Nico… – Nàng nghẹn ngào, hai chân quỳ xuống.

Nico nhanh như cắt, lướt đến đỡ lấy cơ thể rung rẩy của Thùy Chi. Anh ta thở dài, gật gật đầu.

Thùy Chi nhìn theo tấm lưng to lớn của Nico xa dần, khuất sau cánh cửa gian buồng… Tim nàng như muốn ngừng đập… Một tội ác kinh khủng đang sắp diễn ra theo mong muốn của bản thân nàng. Hai nắm tay nàng siết chặt run rẩy như chính nàng là người đang cầm con dao đâm thẳng vào trái tim gã Minh… Không… Mình có nên bảo anh ta ngừng lại… Không được… Gã đàn ông đốn mạt đó sẽ lại quấy rối cuộc sống gia đình nàng… Lại lập mưu hãm hại nàng… Nhưng đây là tội ác…

– Ah…

Còn mãi đắn đo chợt thấy Nico bước ra ngoài, Thùy Chi che miệng không ngăn được tiếng kêu khẽ sợ hãi. Nhìn anh ta vẫn nhẹ nhàng đơn giản như vừa bước vào gian phòng tối đen đó để lấy một món đồ… Có thể chấm dứt tính mạng của một con người đối với anh ta cũng không khác với lấy một món đồ là mấy… Thùy Chi ấp úng nhìn Nico, nàng run run hỏi:

– Hắn… ?!

– Chết.

Một chữ đơn giản mà làm cả cơ thể Thùy Chi rụng rời. Nàng bưng kín mặt, nước mắt trào ra. Nàng không khóc cho gã đàn ông đáng chết kia, mà nàng khóc cho tội lỗi của mình. Con đường này Thùy Chi đã không còn đường quay lại… Nàng phải sống tiếp với một tội lỗi kinh khủng đeo bám đến hết quãng đời còn lại.

– Cô về… rửa xe…

– Tôi… ở đây….

Nico chỉ ngón tay quơ quơ trong không khí… Thùy Chi lau nước mắt, nàng hiểu anh ta đang nói gì. Anh ta cần ở lại xử lý hiện trường vụ án mạng.

———————-+++++++++——————-

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.