Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang 2 - Chương 19-2: Sóng Gió Nơi Đất Khách

Sau Ánh Hào Quang 2

27 Chương 19-2: Sóng gió nơi đất khách

Ông Đỗ Hạnh thở dài đứng lên, đi qua đi lại trong phòng. Thùy Chi nhìn theo ông lòng chợt lo lắng bồn chồn… Nàng dường như đã dự đoán được chuyện này không dễ dàng đối với cha nuôi. Dù chính nàng vẫn không thấy được lý do.

– Thùy Chi… Con năm nay chỉ hai mươi tuổi… Con còn cả một tương lai phía trước… – Ông Đỗ Hạnh lại ngồi xuống, nhưng là ngồi đối diện nàng. – Nếu con muốn trả ơn… Cha sẽ cho người tìm nguồn hiến tặng giác mạc để cấy ghép cho cậu ta… Sau đó còn cho cậu ta một số tiền bằng 10 năm, thậm chí 20 năm làm diễn viên… Thế nào ?!

– Không… Cha không hiểu con… – Thùy Chi nhìn sâu vào mắt cha nuôi, lắc đầu. – Nếu tìm lại được ánh sáng cho Hào Phong, con sẵn sàng hy sinh bằng mọi giá…. Còn nếu không được, con vẫn sẽ lấy Hào Phong… Không phải vì trả ơn mà vì con yêu anh ấy… Trước đây…

– Nhưng con có biết là… hình tượng của con sẽ mất hết… sau khi công chúng biết con lấy chồng sớm không ?! Lollipop sẽ thiệt hại không thể đo lường nổi.

– Con… Con cũng không muốn chuyện đó xảy ra… Có thể cha không biết… Con và Hào Phong trước đây… – Thùy Chi mím môi áy náy, nói.

– ĐỪNG NÓI ĐẾN TRƯỚC ĐÂY… TA CÓ GÌ MÀ KHÔNG BIẾT CHỨ ?!

Ông Đỗ Hạnh chợt gầm lên, làm Thùy Chi sợ hãi tái mặt. Nàng chưa bao giờ thấy cha nuôi giận dữ như vậy.

– Trước đây khác, bây giờ khác… Trước đây, cô có cái gì hả ?! Ngay cả vai diễn đầu tiên cũng phải đổi chác thân thể mà có… Sau còn chụp hình, biểu diễn đồ lót… Đúng, cái “trước đây” của cô rất xứng với Hào Phong.


– Còn bây giờ, cô là người có rating cao thứ ba toàn quốc… Nó có còn xứng với cô không ?! Dù nó không mù lòa vẫn không xứng…

Thùy Chi sững sờ nhìn ông Đỗ Hạnh thay đổi cách xưng hô lạnh lùng với nàng. Nàng còn ngạc nhiên hơn, nhưng không phải vì lời lẽ cay nghiệt, mà là sự hiểu biết đáng ngờ của ông về quá khứ của nàng. Chuyện nàng dùng thân thể mình đổi vai diễn, dường như rất ít người biết…

– Ngạc nhiên vì ta biết nhiều chuyện về cô sao ?! – Ông Đỗ Hạnh cười nhạt. – Ta không thể đầu tư mà không hiểu món hàng có nguồn gốc thế nào !?

– Cô qua lại với tên bác sĩ Minh Kha mấy lần, ta cũng biết… Cô dùng thân thể mình giao dịch với thằng Nico để thủ tiêu thằng Minh Cảnh sát tôi cũng biết…

– Cha…

Thùy Chi rưng rưng không tin vào nổi tai mình. Bí mật tội lỗi mà nàng cố che giấu cũng bị ông dễ dàng nhìn thấu. Nico đã phản bội nàng sao ?!

– Gã Minh kia, nếu không phải đã chết… Ta cũng không để hắn sống thêm bao nhiêu ngày… – Ông lẩm bẩm một mình, vẻ mặt đau đớn khổ sở.

– Cha… Cha biết cả chuyện… – Thùy Chi che miệng, giọng run rẩy.


– Sao không biết ?! Hắn đi khoe hết cả đám cảnh sát trong ngành là đã ngủ với mẹ cô… – Ông ta nghiến răng trèo trẹo. – Ta hận… Ta hận thằng cha bất lực của cô… Hắn bất lực mới để vợ mình đi ngủ với thằng khác…

– ÔNG KHÔNG ĐƯỢC NÓI NHƯ VẬY ! Đó không phải lỗi của ba tôi…

Thùy Chi đứng phắt dậy hét lên. Nước mắt nàng chảy dài dàn dụa trên mặt. Cha nuôi, người nàng thương yêu kính trọng lại có lời lẽ miệt thị ba ruột của nàng. Hai người họ không phải là bạn thân chí cốt nhiều năm sao ? Thùy Chi nhận ra tất cả đã sai lầm ngay từ giây phút đầu tiên. Nàng không nên nhận ông ta làm cha nuôi… Càng không nên dọn về đây ở. Thùy Chi mím môi bước ra khỏi phòng.

– Cô đừng nghĩ mình rời khỏi đây đơn giản như vậy !

– Ông muốn gì ?! – Nghe lời ông ta nói, Thùy Chi mím môi quay lại.

Ông Đỗ Hạnh nhếch mép cười, bước đến nâng cằm Thùy Chi lên nhìn ngắm như đánh giá giá trị còn lại của nàng. Thùy Chi mím môi, nín nhịn cảm giác khó chịu.

– Cô nghĩ xem… tất cả những điều tôi đã làm cho cô và gia đình cô… tính ra bằng bao nhiêu vai diễn nhỏ nhoi kia ?!


Thùy Chi rùng mình kinh sợ. Nàng không bao giờ tưởng tượng có một ngày người đàn ông nàng kính trọng như ba ruột lại nói với mình những lời khinh bạc như thế. Thùy Chi lùi người lại, đôi mắt đỏ hoe cười chua chát:

– Ha ha… Ông sau cùng vẫn là vậy thôi… không khác gì những kẻ khác… muốn thân thể tôi sao ?!

Thùy Chi ánh mắt khinh miệt nhìn ông Đỗ Hạnh, nàng kéo dây váy lệch xuống lộ ra nửa bầu ngực căng tròn trắng muốt. Ông ta nhíu chặt hàng lông mày, im lặng nhìn Thùy Chi một lúc. Ánh mắt ông cũng không nhìn chằm chằm vào ngực nàng, cũng không bước đến vồ vập lấy cơ thể nàng như nàng nghĩ.

– Tôi không muốn thân thể cô… – Ông Đỗ Hạnh quay người đi. – Tôi muốn cô vẫn như trước đây…

Đi học, đi làm… ít ra cho đến hết hợp đồng với Lollipop.

Ông bước ra khỏi phòng làm việc, chợt nói vọng lại:

– Muốn Hào Phong sống yên lành thì cô tốt nhất đừng liên hệ với hắn… Tôi có tai mắt khắp nơi… Đừng thử tôi…

Thùy Chi đứng yên thất thần một lúc lâu. Tay nàng run run kéo dây váy lên vai. Hai chân nàng chao đảo. Chợt cả người nàng quỵ xuống bưng kín mặt, nức nở.

——————+++++++—–

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.